Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối
-
413: Mấy Nhà Vui Mấy Nhà Sầu
Khi Trương Nghi Như sống không bằng chết, Đường Dạ Khê có tâm trạng rất tốt.
Em trai Đường Vô Ưu của cô đã trở lại.
Khi cô đang làm nhiệm vụ thay sư phụ cô thì bất ngờ gặp được Đường Vô Ưu, sau đó cứu về văn phòng Quảng Hạ.
Lúc đó chỉ là một đứa nhỏ khoảng mười tuổi, dáng người gầy gò, thương tích đầy người, nằm hấp hối ở bãi cỏ ven đường.
Tôn chỉ của văn phòng Quảng Hạ là đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm.
Cô đã đưa Đường Vô Ưu đến bệnh viện mà không do dự.
Bác sĩ phát hiện Đường Vô Ưu cả người đầy vết sẹo, vết đâm, vết bỏng, vết roi, vết thương chằng chịt, hầu như không còn mảnh da nào nguyên vẹn trên cơ thể, bác sĩ cảm thấy chuyện này bất thường nên gọi cảnh sát.
Sau khi cảnh sát đến, họ đợi cho đến khi Đường Vô Ưu tỉnh lại sau cơn mê.
Nhưng sau khi Đường Vô Ưu tỉnh lại, cậu không nói một lời.
Cảnh sát không còn cách nào khác là phải tự mình điều tra.
Nhưng theo kết quả điều tra, họ phát hiện Đường Vô Ưu không phải người nước W, cũng không có hộ khẩu ở nước W, không điều tra ra được gì cả.
Cảnh sát hỏi Đường Vô Ưu tên là gì, sống ở đâu và trong nhà có những ai, Đường Vô Ưu dường như mất hết phản ứng với thế giới bên ngoài, không nói một lời.
Đường Dạ Khê đồng cảm với Đường Vô Ưu, bèn đặt cho cậu cái tên Đường Vô Ưu này.
Cô hy vọng rằng trong cuộc sống sau này, cậu thiếu niên này có thể thoát khỏi những đau khổ trong quá khứ và sống một cuộc sống vô tư vô lo.
Đường Dạ Khê chi trả hết viện phí cho Đường Vô Ưu.
Sau khi Đường Vô Ưu xuất viện vẫn không có phản ứng gì với thế giới bên ngoài, Đường Dạ Khê lo lắng cho cậu nên đã đưa cậu trở lại văn phòng Quảng Hạ và chăm sóc cậu cẩn thận.
Cô nuôi Đường Vô Ưu trong vài tháng, Đường Vô Ưu mới thỉnh thoảng gọi cô một tiếng chị gái.
Một, hai năm sau, Đường Vô Ưu mới toàn tâm toàn ý tiếp nhận cô, ỷ lại và tin tưởng vào cô như chị ruột.
Bây giờ, Đường Vô Ưu cũng đã trở thành một thành viên của văn phòng Quảng Hạ.
Một thời gian trước luôn làm nhiệm vụ bên ngoài, lần này quay trở lại Dạ Đô vì cô đã gửi một tin nhắn nhóm trong nhóm làm việc để thông báo cho tất cả cấp dưới của cô, cô sắp cử hành hôn lễ với Cố Thời Mộ.
Còn bảy ngày trước đám cưới của cô và Cố Thời Mộ, Đường Vô Ưu đã trở lại.
Nhìn thấy Đường Vô Ưu đã cao hơn nửa cái đầu so với trước đây, Đường Dạ Khê có nỗi kiêu ngạo "trong nhà tôi có con trai lớn".
Cô vui mừng chạy tới, ôm chặt Đường Vô Ưu: "Vô Ưu, cuối cùng em cũng đã về rồi!"
Đường Vô Ưu cũng ôm lại cô.
Đúng vậy.
Cuối cùng cậu đã trở lại!
Cậu là một cánh diều, sợi dây của cậu nằm trong tay Đường Dạ Khê, Đường Dạ Khê ở đâu, cội nguồn của cậu ở đó.
Đường Dạ Khê kích động ôm lấy cậu hồi lâu mới thả cậu ra, đấm hai đấm lên vai cậu, hài lòng nói: "Lại rắn chắc hơn rồi, giống người lớn rồi."
Đường Vô Ưu là nhân viên duy nhất nhỏ tuổi hơn cô trong văn phòng, lại trưởng thành từng chút một dưới ánh mắt của cô.
Trong lòng cô, Đường Vô Ưu là em trai ruột của cô.
Cô từng nói với mấy anh trai ruột của mình rằng cô không ngại việc Ôn An An quan trọng hơn trong mắt các anh trai, bởi vì trong mắt cô, Đường Vô Ưu quan trọng hơn rất nhiều so với các anh trai của cô.
Nếu bản thân cô không có cách nào coi anh trai của mình quan trọng hơn người em trai đã lớn lên với cô, thì đương nhiên cô cũng không có quyền yêu cầu anh trai của mình đối xử với cô tốt hơn với Ôn An An.
Cô nhìn Đường Vô Ưu ngày càng cao lớn đẹp trai, trong mắt hiện lên vẻ kích động và vui sướng: “Nào, chị dẫn em đi xem chỗ ở của em, em đi tắm nước nóng đi, chị đi làm đồ ăn."
Cô đưa Đường Vô Ưu đến nơi ở đã chuẩn bị cho cậu từ lâu.
Tất cả mọi thứ trong phòng đều do cô tự mình chuẩn bị, đầy đủ mọi thứ.
Cô nhét áo choàng tắm vào tay Đường Vô Ưu: "Em đi tắm đi, chị sẽ làm đồ ăn cho em."
Đường Vô Ưu lại không nhịn được ôm lấy Đường Dạ Khê, hai má vùi vào ổ Đường Dạ Khê làm nũng: "Chị, chị là tốt nhất!"
Đường Dạ Khê mỉm cười hài lòng vỗ vỗ lưng cậu: "Em bao nhiêu tuổi rồi? Còn làm nũng nữa chứ!"
Miệng đầy tức giận nhưng trong lòng lại ngọt ngào và ấm áp.
Đứa trẻ khép mình vì bị ngược đãi quá nhiều, sau bao năm cố gắng của cô cuối cùng cậu cũng mở lòng với thế giới một lần nữa và trở thành một đứa trẻ bình thường.
Lần đầu tiên cậu làm nũng với cô, cô không biết mình đã vui mừng như thế nào, vô cùng có cảm giác thành tựu!
Cuối cùng lại được ôm chặt người chị gái thân yêu nhất của mình, Đường Vô Ưu thở nhẹ một hơi thỏa mãn, thả Đường Dạ Khê ra rồi bước vào phòng tắm.
Đường Dạ Khê vào bếp nấu mấy món ăn nhẹ, một món canh, chờ Đường Vô Ưu tắm rửa xong thay quần áo, bữa ăn của cô cũng vừa lên bàn.
Đường Vô Ưu ngồi vào bàn ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa khen: "Chị, quả nhiên đồ ăn chị nấu là hợp khẩu vị của em nhất, đồ ăn chị nấu là ngon nhất!"
Đường Dạ Khê cười ngọt ngào gật gật đầu: "Ra ngoài lâu như vậy, những thứ khác có tiến bộ hay không chị không biết, nhưng miệng của em càng ngày càng ngọt đấy."
Đường Vô Ưu nói: "Không có, chị, chị biết em chỉ biết nói thật thôi mà, làm sao có thể nói lời ngon tiếng ngọt chứ?"
Đường Dạ Khê suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Đúng là như vậy."
Mặc dù trước đây cô đã đưa Đường Vô Ưu ra khỏi thế giới khép kín của chính mình, nhưng cậu cũng chỉ hoạt bát hơn một chút trước mặt cô, bên ngoài thì cậu vẫn là một đứa nhỏ lầm lì, tích chữ như vàng, có thể không nói chuyện thì không nói, trông còn cao ngạo lạnh lùng hơn núi băng ngàn năm.
"Như vậy không được đâu..." Cô cười nói: "Vài năm nữa, em cũng nên tìm bạn gái rồi.
Cứ tích chữ như vàng vậy thì cô gái nào sẽ thích em chứ?"
"Em không tìm bạn gái..." Đường Vô Ưu nói: "Em cảm thấy ở một mình rất tốt.
Em không muốn kết hôn.
Khi em về già thì để Tiểu Sơ và Tiểu Thứ dưỡng lão cho em..."
Đường Dạ Khê hờn dỗi: "Vớ vẩn."
"Em nói thật đấy..." Đường Vô Ưu nói: "Trước khi gặp anh rể, không phải chị cũng muốn cả đời không kết hôn sao? Kết hôn thì có gì tốt? Sẽ phải có trách nhiệm với cuộc đời của người khác!...!Em không thể tưởng tượng được cuộc sống khi sống chung với người khác là như thế nào.
Em thích như bây giờ, một mình nói đi là đi, muốn đi đâu thì đi, tự do vui vẻ, tốt biết mấy!"
Đường Dạ Khê lắc đầu và không nói thêm gì nữa.
Em trai cô còn nhỏ, năm nay vừa trưởng thành, vẫn chưa nghĩ thông, vài năm nữa có lẽ duyên số sẽ tự đến.
Sau khi ăn tối, Đường Dạ Khê để Đường Vô Ưu nghỉ ngơi.
Đường Vô Ưu hỏi cô: "Chị, anh rể của em đâu? Em có quà gặp mặt cho anh rể."
Đường Dạ Khê nhìn thời gian: "Anh ấy đến công ty, chắc là sắp về rồi."
Đường Vô Ưu nói: "Vậy em thay quần áo chờ anh rể nhé?"
Cậu nhìn Đường Dạ Khê, trong mắt có chút lo lắng.
Đường Vô Ưu là người lớn lên dưới mắt Đường Dạ Khê, cô vừa nhìn đã biết trong lòng cậu đang nghĩ gì.
Đường Vô Ưu lo lắng rằng Cố Thời Mộ không thích mình.
Cô cười: "Em đừng lo, anh rể em là người rất tốt, dễ hòa đồng, anh ấy sẽ thích em thôi."
Đường Vô Ưu có chút ngượng ngùng cười cười: "Em đi thay quần áo."
Cậu thay quần áo xong, cầm theo quad gặp mặt cho Cố Thời Mộ, cùng Đường Dạ Khê đi đến Tình Viên.
Đường Dạ Khê đưa Đường Vô Ưu vào phòng khách, người hầu nhanh chóng mang đồ tráng miệng và trái cây đến, hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Chẳng mấy chốc, ngoài cửa liền có tiếng bước chân vui vẻ truyền đến, cửa phòng khách bị đẩy ra, Đường Tiểu Thứ vui vẻ chạy vào: "Mẹ, con với bố và anh trai đã về rồi..."
Cậu bé chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Đường Vô Ưu ngồi đối diện với Đường Dạ Khê, hai mắt cậu nhóc lập tức sáng lên, giọng nói cũng cao vút: "Cậu út, cậu đã về rồi sao?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook