Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm
-
Chương 1666: 1666: Sức Mạnh Chiều Vợ
Vì cô hiểu rõ hơn bắt cứ ai, Mặc Đình là người như thế nào.
“Cô không tức giận sao?”
“Tại sao tôi phải tức giận?” Đường Ninh hỏi ngược lại đối phương: “Trong cái giới này, người nói khó nghe hơn cô có rất nhiều.
Tại sao tôi phải quan tâm?
“Vậy cô cùng Mặc Đình ở bên nhau, cô mưu đồ gì ở anh ấy?
Hay là cô cũng tự biết rõ chỉ là gặp dịp thì chơi, cho nên không quan tâm chút nào?”
Nói ra như vậy cũng quá thẳng thắn rồi, ngay cả Tưởng Vân ở bên cạnh cũng đổ mồ hôi thay Đường Ninh.
Mặc dù Mặc Đình đã công khai mối quan hệ yêu đương với Đường Ninh, nhưng đúng như Trì Tâm Nghiên đã nói, trong cái giới này, trong làng giải trí hiện thực, chỉ công khai mối quan hệ yêu đương thì cũng không thể mang lại nhiều lợi ích thiết thực cho Đường Ninh.
Dù sao bên nhau cũng có thể sẽ chia tay, đối với những lão đại có địa vị cao ẳn mình trong làng giải thì việc vứt bỏ một người mẫu chỉ là một câu nói.
Nó quá mức đơn giản…
Nói trắng ra, trong mắt người thường diễn viên chỉ là con hát.
Mà người mẫu lại càng không đáng nhắc tới, nói toạc ra là bán thân.
Thấy Đường Ninh không lên tiếng, Trì Tâm Nghiên khoanh tay nói: “Vốn dĩ hôm đó tôi có việc gấp.
Nhưng muộn thì cũng đã r À: “ F$:À vã ^ £ Á£ ^*: muộn rôi.
Có rât nhiêu người nguyện muôn lây tôi.
Nhưng tại sao con mắt nhìn người của Mặc Tổng lại như vậy? Khiến tôi cảm thấy… mình thậm chí còn không bằng một kẻ bán thân.
“
Đường Ninh từ đầu đến cuối duy trì nụ cười, không để ý đến Trì Tâm Nghiên, Tưởng Vân tưởng rằng Đường Ninh vì tức giận mà nói không nên lời.
Nhưng nhìn vẻ mặt của những nghệ sĩ khác cùng bàn Tưởng Vân đột nhiên cười lên một tiếng.
Những lời nói vừa rồi của Trì Tâm Nghiên không chỉ đắc tội một mình Đường Ninh.
Bán thân?
Những nữ nghệ sĩ khác nhìn Trì Tâm Nghiên như đang xem một vở kịch, thậm chí có người còn giả vờ làm đổ cốc rượu trên tay … làm rượu vang đỏ đồ lên người Trì Tâm Nghiên.
“Em xin lỗi chị Trì, để em lau cho chị.”
“Không cần, tránh xa tôi ra.” Trì Tâm Nghiên lập tức đứng dậy, tránh để người khác đụng vào, nhanh chóng đi vào toilet chỉnh trang.
Sau đó, trên bàn tiệc, một vài nữ nghệ sĩ không nhịn được khoanh tay nói: “Mỗi lần thấy loại người giả tạo X quá đáng, tôi đều không nhịn được muốn cho cô ta hai cái tát”.
“Đường Ninh, cô làm thế nào mà nhịn được vậy?”
Đường Ninh cầm ly rượu lên coi như kính vài người, hoàn toàn lộ ra bản tính xấu xa.
v: Một người có biết bao người ghét, chắc chắn sẽ có người dùng hành động thực tế nói với cô ta, cô cần gì phải ra tay chứ?
Tưởng Vân cúi đầu cười khẽ, cô phải nói cách xử lý của Đường Ninh khiến cô cảm thấy thu được rất nhiều lợi ích.
“Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao có hàng vạn phụ nữ, duy nhất chỉ có cô có thể đứng bên cạnh Mặc Đình.”
Đường Ninh nghiêng đầu nhìn Tưởng Vân, cười: “Đừng lấy suy nghĩ của cô ra để suy đoán tôi và Mặc Đình.”
“Đường Ninh, tất cả mọi người ở trong ngành này, không có ai là sạch sẽ.”
“Nếu cô ám chỉ thủ đoạn tôi vừa làm với Trì Tâm Nghiên thì tôi chưa bao giờ nói rằng tôi là người tốt.
Nguyên tắc của tôi luôn là người không phạm tôi, tôi không phạm người.” Nói xong, Đường Ninh không tiếp chuyện với bất kỳ ai trên bàn nữa.
Bởi vì, đạo bất đồng bắt tương vi mưu.
Sau đó, Trì Tâm Nghiên không quay lại chỗ ngồi nữa, Đường Ninh phát hiện cô ta hình như đã ngồi vào ghế VIP.
Hoạt động máy tiếng đồng hồ không quá lâu nhưng cũng không phải ngắn, cuối cùng cũng đã gần mười một giò, mà lúc này điện thoại của Mặc Đình cũng gọi đến: “Anh đến rồi.”
Đường Ninh đứng dậy rời khỏi sảnh tiệc cùng mọi người.
Xe của Mặc Đình nổi bật dừng ở trước cửa khách sạn khiến vô số người vây xem, còn có tiếng huýt sáo.
Nhưng ngay khi Đường Ninh đi về phía Mặc Đình, Trì Tâm Nghiên cũng ra khỏi cửa, chủ động đi về phía Mặc Đình trước khi Đường Ninh lên xe, đưa tay về phía anh: “Mặc Tổng, xin chảo Mặc Đình vừa mở cửa xe cho Đường Ninh liền thấy tay phải của Trì Tâm Nghiên trước mặt, anh không lập tức nắm, mà nhàn nhạt liếc nhìn Đường Ninh, nhưng lại nghe thấy Đường Ninh nói: “Không cần nắm đâu, đằng nào cô Trì cũng sẽ rửa đi thôi.”
Mặc Đình ngay lập tức hiểu ý của Đường Ninh, nhưng anh vẫn bắt tay với Trì Tâm Nghiên, song lại lấy đôi găng tay màu trắng từ trong túi áo khoác gió đeo vào.
Vẻ mặt của Trì Tâm Nghiên khó coi đến cực độ.
Nhưng quá đáng hơn là, Mặc Đình sau khi bắt tay với cô ta đã trực tiếp ném đôi găng tay vào thùng rác.
Trì Tâm Nghiên cố nén tức giận, lại cố ý chọc tức Đường Ninh một lần nữa: “Xin lỗi, ngày 19 tháng 8, em đến muộn, em không phải cố ý.”
“Ừm, cho nên mười phút sau, tôi đổi người khác.
Hóa ra cô Trì thật sự có tới.”
Ngụ ý là khiến Trì Tâm Nghiên đừng quá coi trọng bản thân: “Hơn nữa … xin lỗi, tôi nên nhờ trợ lý xin lỗi cô.
Tuy rằng cô được tôi chọn ngẫu nhiên, nhưng cũng nên thông báo một tiếng, để tránh cô phải đợi.”
Lần này, mặt của Trì Tâm Nghiên đã hoàn toàn đỏ bừng, hận không thẻ tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Cuối cùng, tôi hy vọng lần sau cô Trì có thể làm chút việc phù hợp với thân phận của mình.
Dù sao thì chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau lần đầu.” Nói xong, Mặc Đình ra hiệu cho Đường Ninh lên xe, sau đó đóng cửa, để lại Trì Tâm Nghiên đang nắm chặt tay ở phía sau.
Cô ta thật sự không ngờ rằng mình vốn muốn làm nhục Đường Ninh, nhưng kết quả lại bị Mặc Đình làm cho xấu hỗ vô củng.
Tất nhiên, nó cũng khiến cho một bộ phận người vây xem thấy được sức mạnh chiều vợ của Mặc Đình.
“Trì Tâm Nghiên này thật làm cho người ta chán ghét.
Các cô đoán xem cô ta nói nữ nghệ sĩ ra sao? Là bán thân!”
“Hết cách, người ta sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Chúng ta những người bán thân quả thật là không so bì được.”
“Vừa rồi thấy cô ta bị Mặc Tổng hành hạ, thật là hả lòng hả dạ, thật nhẫn tâm, trực tiếp ném găng tay đi.”
“Đừng nhìn nữa, đẹp trai nữa cũng không phải của cô.”
Mặc Đình không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, dẫn Đường Ninh rời khỏi khách sạn, nhưng khi đi được nửa đường, Mặc Đình dừng xe lại nói với Đường Ninh: “Ngồi lên phía trước.”
Đường Ninh nghiêng đầu không để ý tới anh.
“Em ghen à?”
–: “Lúc đó, ông nội thúc giục anh kết hôn.
Để ông ấy bớt lo lắng, anh ngẫu nhiên chọn một người trong danh sách mà ông chuẩn bị.
Chuyện chỉ đơn giản như vậy.” Mặc Đình giải thích: “Dù sao thì trước đó, anh chưa gặp được em, cảm thấy sống cùng ai cả đời cũng không có gì khác biệt.
“
Đường Ninh quay lại nhìn Mặc Đình: “Vừa nãy Trì Tâm Nghiên nói, với gia thế nhà anh, tuyệt đối không thể lấy em.”
“Lần sau, em mang theo giấy đăng ký kết hôn bên người, gặp phải tình huống này, em cứ ném thẳng vào mặt cô ta.” Mặc Đình cưng chiều nói.
“Cô ấy còn nói, người mẫu có bao nhiêu dơ bản, trong lòng em biết rõ.”
“Bà Mặc, anh bây giờ chắc chắn là em đang kể tội!” Mặc Đình duỗi tay ra nắm lấy tay Đường Ninh, lúc này cô mới thỏa hiệp chuyển từ ghế sau sang ngồi ghế lái phụ.
“Anh đã trả thù cho em rồi.
Chuyện này có thể kết thúc được chưa?”
“Em lại đắc tội một tiểu thư nhà giàu, sau này cô ấy tìm em gây chuyện thì phải làm sao?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook