Kết Hôn Ba Năm Phát Hiện Lão Công Là Mèo
-
Chương 21-2: Lôi kiếp (2)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nháy mắt đã đến sinh nhật Trương Đại Chí.
Trước việc Đô Ngư chuẩn bị toàn bộ tiệc sinh nhật cho Trương Đại Chí, Chu Hà Bình trong lòng rất áy náy với con, gọi điện Đô Ngư mấy lần, bị con trai an ủi ngược lại.
Hôm nay là ngày sinh nhật, ai Trương gia quen thân trong thành phố đều được mời đến, ngồi hết hai bàn, Đô Ngư đặt một phòng lớn.
Sau trận thi đấu, Trì Nhất Hoa trở về ngủ liên tục mấy ngày, đến hôm sinh nhật vẫn chưa tỉnh.
Đô Ngư không định kêu hắn dậy. Trương gia đã khiến Đô Ngư mất kiên nhẫn, nếu là ngày trước, có thể y sẽ gọi điện báo một tiếng, Trì Vũ không thể tới.
Nhưng lần này, y thích làm gì thì làm, tuỳ bọn họ nghĩ.
9 giờ rưỡi trưa bắt đầu vào tiệc.
Trương Dao Trịnh Hạo sáng sớm bắt đầu lên đồ. Bởi muốn dằn mặt Đô Ngư thế nào là coi tiền như rác, Trương Dao rút tiền tiết kiệm mua một thân hàng hiệu, có câu nói ‘ngựa dựa yên người dựa áo’, mặc hàng hiệu soi gương, Trương Dao cảm thấy bản thân lập tức trẻ ra mười tuổi, xinh đẹp bức người.
Chị ta mặc xong, giúp Trịnh Hạo sửa soạn lại, “Hôm nay em mời cả Ngô tổng, anh xem mà biểu hiện cho tốt, công ty em đang có hạng mục nghiên cứu phát minh khoa học kĩ thuật, Ngô tổng phụ trách lần này, nếu ông ta thiện cảm, không chừng có thể tuyển nhận anh.”
Trịnh Hạo đeo kính, nhíu mày: “Nhận anh làm gì?”
“Nhiều việc để làm mà, tùy tiện viết hai bản báo cáo không phải cũng ra tiền sao?”
Trịnh Hạo không vui lắm, “Việc thương trường anh không rành, anh chỉ hợp ngồi văn phòng.”
Trương Dao cắn răng, “Không lẽ anh muốn em nuôi anh cả đời!”
Trịnh Hạo cúi đầu, “Nghiên cứu khoa học là chuyện lớn.”
“Vậy anh làm được cái gì?” Trương Dao chất vấn.
Hỏi vậy, Trịnh Hạo liền nín thinh, anh ta đúng là không giỏi cái gì, “Thôi được, nghe em.”
Trương Dao lúc này mới vui, soi gương một lúc rồi cùng chồng bắt xe đến chỗ hẹn.
Đến nơi, Trương Dao phát hiện chỗ này thật lạ lẫm, chị ta lược lại trong đầu mấy địa điểm mời khách xịn xò trong thành phố, không đâu giống chỗ này.
Không phải khách sạn năm sao, chị ta nhìn nhìn, miễn cưỡng thấy tàm tạm.
Trương Dao cười, chị ta sớm đoán được Đô Ngư sẽ không chọn nơi nào đắt giá, nhìn mấy đồng bạc của cậu ta, chỉ sợ sống đến giờ vẫn chưa từng đến khách sạn cao cấp lần nào.
Hai người vào cửa.
Vừa vào cửa là ngây ngẩn cả người.
Nơi này tuy không như mấy khách sạn năm sao tráng lệ huy hoàng, nhưng phong cách cao quý xa hoa, khiến người ta không dám xem thường. Trương Dao vội lên mạng search một vòng, không tìm được tên khách sạn.
“Đô Ngư.” Trương Dao thấy Đô Ngư liền nói: “Khách sạn này sao chị chưa nghe qua bao giờ?”
Đô Ngư nói: “Mới vừa khai trương.”
“Vậy sao cậu biết nó?”
“Kim chủ sau lưng là bạn tôi, có thể giảm giá cho tôi.”
Trương Dao vỡ lẽ, lại nghe được giảm giá thì vui mừng ra mặt, hớn hở nói: “Hôm nào cậu giới thiệu bạn cậu cho chị với nhé.”
Đô Ngư cười cười không nói, trùng hợp có người tới tìm Trương Dao nói chuyện, Trương Dao không hỏi thêm, đi tặng quà cho cha.
9 giờ rưỡi, khách khứa khá đông đủ, mọi người bắt đầu động đũa.
Trương Đại Chí ngồi vị trí chủ tiệc, trên người hỉ khí xán lạn, cười không dừng được, ngồi cạnh là Chu Hà Bình và Trương Kế, Đô Ngư ngay bên Chu Hà Bình.
Thân thích trong nhà lần đầu tới chốn cao sang như vậy ăn cơm, ào ạt cảm thán Trương Đại Chí có con cái tài giỏi, nở mày nở mặt, Trương Dao Trương Kế nghe vậy, ôm hết ngợi ca vào mình, không đề cập một lời đến Đô Ngư.
Chu Hà Bình sắc mặt không tốt lắm.
Đô Ngư trấn an bà, “Mẹ, đừng nghĩ nhiều, ăn cơm đi.”
Chu Hà Bình nhỏ giọng nói: “Thật là quá đáng.”
Trương Đại Chí xã giao một lúc lâu mới rốt cuộc nhớ đến Chu Hà Bình, ngưng lại nói: “Hà Bình, nào, vợ chồng già chúng ta cụng một ly.”
Lúc này, Trương Dao đưa Ngô tổng tới, “Ba, đây là cấp trên của con, anh ấy nghe nói là sinh nhật ba, cố ý đến chúc mừng.”
Trương Đại Chí không quản Chu Hà Bình nữa, vội vàng đứng lên, nói: “Ngô tổng khách khí quá, còn phiền anh tự mình lại đây, tôi thật không dám.”
Ngô tổng cười cười: “Chúc ngài khỏe mạnh trường thọ.”
“Ôi ôi.” Trương Đại Chí vội đáp ứng không ngừng, “Nào nào nào, anh lại bàn này ngồi đi.”
Bàn này đã đầy, không còn chỗ cho Ngô tổng, nhưng đang ngồi toàn là thân thích của Trương gia, đuổi ai cũng không được. Trương Dao liếc Đô Ngư một cái.
Đô Ngư đứng lên nói: “Bên kia có bạn học của con, con qua đó xem chút, mọi người từ từ ăn.”
Chu Hà Bình túm y lại, Đô Ngư nhìn bà một cái, ý muốn bà yên tâm.
Chu Hà Bình sắc mặt rất tệ, nếu không phải nể mặt Trương Đại Chí, bà đã sớm đứng lên rời đi.
Sau khi Đô Ngư đi, Trương Dao ngồi vào vị trí của y, bảo Trương Kế ngồi chỗ chị ta, an bài một người ngoài như Ngô tổng ngồi ngay cạnh Trương Đại Chí.
Ngô tổng nói: “Con gái tiên sinh thật chịu chi, bàn tiệc này không rẻ chút nào đâu.”
Trương Đại Chí nào hiểu, chỉ vui vẻ cười nói: “Phải không ha ha ha.”
Cả buổi bận rộn, Trương Dao lúc này mới có thời gian để ý bàn tiệc. Chị ta không ăn qua nhiều khách sạn cao cấp, hai lần đi duy nhất đều là đám cưới bạn, trên bàn đều có mấy thứ bào ngư nhân sâm này, không hiếm lạ. Chị ta không nhìn ra chỗ nào quá đắt đỏ, chỉ cho là Ngô tổng khen mình.
Ngô tổng nhìn chai rượu, càng thấy không tưởng, nghĩ thầm không ngờ nhà Trương Đại Chí có tiền như vậy, uống loại rượu hơn một vạn.
Trương Dao khẳng định không giàu, chồng cũng chẳng có vẻ khấm khá, lần đó ăn cơm ông ta đã gặp, cứ vâng vâng dạ dạ, nhìn là biết không có tiền đồ.
Lại quan sát Trương Kế, không thấy lợi hại chỗ nào.
Tuy vậy, ông ta có nghe qua chuyện nhà Trương Dao, cha tái hôn, vừa rồi đứng lên chắc chính là con riêng bên vợ.
Ngô tổng dõi mắt nhìn, chỉ thấy được cái ót của người thanh niên ấy, nhưng tấm lưng thẳng tắp, vững chắc ổn định, khí chất toả ra so với con trai con rể Trương gia cộng lại mạnh hơn nhiều.
Chẳng lẽ là người đó?
Ông ta có chút khó hiểu.
Đô Ngư mới ăn hai đũa, đột nhiên có người tới ngồi cạnh, y ngẩng đầu thấy là Trì Vũ, sửng sốt một chút, “Sao anh đến đây?”
Lâu không gặp nhân thân Trì Vũ, y đã quen với mặt đen nhỏ của Trì Nhất Hoa, có chút không thích ứng được khuôn mặt đẹp trai góc cạnh rõ ràng này.
Trì Vũ nói: “Anh vừa tích luỹ sức lực.”
Đô Ngư sáng tỏ, khó trách hai ngày này đều ngủ, thì ra là để góp sức biến thân, thật vất vả, “Anh không sao chứ?”
Trì Vũ nhìn y, nén khóe miệng giơ, “Đừng lo lắng.”
Đô Ngư muốn nói thêm nhưng ngại nơi đây nhiều người mắt tạp, cuối cùng không hé miệng, tính toán về nhà hỏi kĩ càng.
Ngồi cùng bàn có mấy cô bé, ban đầu thấy Đô Ngư đã để ý, thêm một Trì Vũ, cơm cũng chẳng thèm ăn. Một đôi mắt phải nhìn đến hai anh đẹp trai, xem bên này lại xem bên kia, ghé nhau thảo luận, lòng dại trai rạo rực.
Đô Ngư nhìn thoáng qua bàn kia, chờ Trương Dao trò chuyện xong với Ngô tổng, thừa dịp mọi người kính rượu nhau bèn cùng Trì Vũ đi chào hỏi.
Trương Đại Chí có con trai con gái và Ngô tổng, hơi sức đâu quan tâm Trì Vũ người ngoài, tùy tiện nói hai câu thì đuổi khéo Trì Vũ.
Nhưng còn Ngô tổng, liếc mắt đã nhận ra Trì Vũ thân phận bất phàm. Khí chất ấy đặt cạnh chính ông ta lại khiến ông ta thấp hèn đi vài phần, không dám dễ dàng cất tiếng.
Đó là uy nghiêm của kẻ có tiền.
Hiểu rồi, Trì Vũ tuyệt đối chính là kẻ dám mở chai rượu hơn vạn kia.
Ngô tổng muốn tìm cơ hội cùng Trì Vũ nói vài lời, lại bị Trương Dao gây trở ngại, không thể thoát thân.
Thọ tịch cuối cùng kết thúc, đến lúc tính tiền, Trương Dao vì muốn thể hiện sự hiếu thảo cho Ngô tổng thấy, nhất định phải tính trước mặt Trương Đại Chí.
Ngô tổng quan tâm gì chuyện tính tiền của bọn họ, chỉ muốn nhanh đi chào hỏi Trì Vũ. Thời điểm đang sốt ruột, Đô Ngư đã dẫn Trì Vũ đến, cùng với giám đốc nơi này.
Trương Dao kẹp thẻ giữa hai ngón tay, thong thả đưa cho giám đốc, “Phiền anh tính tiền hộ tôi.”
Giám đốc nói được, “Tổng cộng tất cả, hoá đơn của ngài là 15 vạn, sau khi giảm giá còn 10 vạn.”
Khi giám đốc nói 15 vạn, Trương Dao cứng người ngây ngẩn, còn tưởng mình gặp ảo giác.
Giám đốc nói tiếp: “Đô Ngư tiên sinh đã trả 5 vạn, ngài chỉ cần đưa 5 vạn còn lại.”
Tất cả mọi người sợ ngây người, trăm triệu không ngỡ ăn một bữa cơm có thể mất đến mười vạn.
Trương Đại Chí càng không dám động đậy, sợ tới mức cứng họng.
Trương Dao sắp bị hù chết, “Anh nói cái gì? Mười vạn?”
Trương Kế nói: “Sao tốn đến vậy? Chúng tôi chỉ ăn hai bàn.”
Giám đốc nói: “Xác thật là mười vạn không sai, đây là giá sau khi giảm, mỗi bàn hai chai rượu tây đã hơn năm vạn.”
Lúc này Ngô tổng nói: “Rượu chúng ta uống đúng là đắt như vậy, mỗi chai hơn một vạn.”
Trương Dao suýt khuỵ gối, hít thở không thông, chị ta phẫn hận trừng mắt nhìn Đô Ngư, chỉ vào y nói: “Nó trả tiền?”
Không có khả năng! Thằng Đô Ngư nghèo kiết xác đào đâu ra năm vạn!
Không ngờ giám đốc nói: “Đúng vậy, Đô tiên sinh đã trả rồi.”
Trương Đại Chí nói: “Trương Dao, sao lại thế này? Lúc chuẩn bị chưa thoả thuận với nhau sao?”
Thân thích vẫn ngồi đây đấy, loại chuyện ăn xong cơm không trả nổi tiền sẽ khiến Trương Đại Chí mất hết mặt mũi!
Trương Kế nói: “Chị ——”
Trương Dao trừng cậu ta, nhìn về phía Đô Ngư, “Đô Ngư, sao cậu không nói trước với tôi?”
Chị ta muốn hỏi Đô Ngư, chỗ đắt như vậy sao không báo trước một tiếng để chị ta chuẩn bị, chưa nói gì đã dẫn bọn họ đến, không phải cố ý làm chị ta bị hố sao!
Đô Ngư nói: “Không phải chị bảo tuỳ tôi tự quyết sao?”
Đô Ngư đáp vậy Trương Dao liền á khẩu. Đúng, lúc trước vì sợ phiền nên ném hết việc cho Đô Ngư, giờ chị ta không còn lời nào để nói.
Nhưng mà!
Trương Dao định tiếp tục đôi co, Trương Đại Chí lại không nhịn được, ánh mắt thân thích bằng hữu nhìn ông ta đã bắt đầu thay đổi, ông ta trừng Trương Dao, “Cơm nước xong ba và dì con còn phải về nhà, nếu không có vấn đề gì thì kết thúc nhanh đi.”
Trương Dao ngẩng đầu, thấy Ngô tổng đang nhìn mình, giám đốc cũng đang chờ mình thanh toán.
Chị ta cảm giác mình như miếng thịt trên thớt, bất lực chờ dao rơi.
Trương Dao khép mắt, căng da đầu nói: “Tính tiền đi.”
Giám đốc lưu loát quẹt thẻ, nhưng tiền trong thẻ không đủ. Trương Dao da mặt đỏ bừng, hung hăng liếc Trương Kế, Trương Kế chỉ có thể không tình nguyện thanh toán tiền. Trương Đại Chí xem bộ dạng hai người bọn họ, xấu hổ vô cùng, cúi đầu đi mất, không muốn nán lại cái nơi mất mặt này thêm phút giây nào nữa.
Đô Ngư ra cửa, Tiggo không thấy đâu, nhưng có thấy car boy lái một chiếc Audi đến, dừng trước mặt bọn họ.
Thì ra xe Trì Vũ đây.
Trì Vũ mở cửa xe, Đô Ngư chưa kịp chui vào đã bị Trương Dao vội vàng đuổi theo ngăn cản, “Đô Ngư, cậu đứng lại đó cho tôi!”
Đô Ngư đứng lại.
Phía sau Trương Dao còn có Trương Kế và ông chồng Trịnh Hạo.
“Ăn bữa cơm hết mười vạn, cậu ăn thịt người à!” Trương Dao nhịn không được, phun nước miếng muốn cùng Đô Ngư lý luận, nước miếng Trương Dao chưa đến, Trì Vũ đã lôi Đô Ngư ra sau lưng bảo vệ.
Đô Ngư nói: “Chị có ý gì, không phải chính chị nói muốn tốn bao nhiêu cũng được sao? Hiện tại tôi thu xếp hết mọi việc, chị lại quay sang trách tôi phung phí?”
Việc này, Trương Dao đáng ra phải nghiến răng nuốt xuống, chị ta vốn không có lý.
Nhưng loại người giống Trương Dao đâu thèm quản anh có lý hay không.
“Tôi nói bao nhiêu cũng được thì cậu phung phí như vậy sao, mười vạn! Cậu cho cậu là người giàu có à! Phùng má giả làm người mập vui lắm sao!”
Trì Vũ nói: “Tôi thật đúng là người giàu có.”
Đô Ngư: “……”
Trương Dao đỏ mắt liếc Trì Vũ, “Cứt ấy mà giàu.”
“Chị.” Trương Kế phía sau kéo kéo Trương Dao, Trương Dao bực dọc giãy tay ra, Trương Kế lại kéo một lần, nhỏ giọng nói: “Chồng ảnh lái Audi.”
Đô Ngư: “……”
“Au cái rắm ——” Trương Dao quay đầu nhìn, thật đúng là bốn cái vòng*.
* logo Audi
Tức khắc ngây dại.
Trương Kế nói: “Nhập khẩu, mấy trăm vạn.”
Ôi chao.
Trương Dao há hốc miệng, bị bốn cái vòng kia doạ sợ.
Đô Ngư lên xe đi rồi cũng không chú ý.
Sau một lúc lâu, Trương Dao mới khép miệng, phục hồi tinh thần, “Nói không chừng là mượn.”
Trương Kế lắc đầu, “Đó là mẫu mới nhất, limited, dễ gì mượn. Hơn nữa có là mượn, cũng không phải mượn người bình thường.”
Trương Dao hiểu, mua xe limited, nếu không phải hào môn phú nhị đại thì là trong nhà có quyền có thế, có thể cùng loại người này kết bạn, mạng lưới quan hệ đúng là ngút trời.
Chị ta toát mồ hôi, không ngờ chồng Đô Ngư bên trong nguy hiểm như vậy, thế mà là bậc phú hào!
Chị ta hối hận, mấy lời lúc nãy đủ để Đô Ngư hận chết mình.
Trương Dao trừng mắt, “Sao mày không nói sớm!”
Trương Kế hết nói, “Em gọi chị chị có nghe đâu.”
Lúc này, Trương Đại Chí vội vàng đuổi đến, “Có thấy dì mấy đứa đâu không?”
Hai người lắc đầu, điện thoại Trương Đại Chí đột nhiên vang lên, đầu kia nói hai câu, không chờ Trương Đại Chí mở miệng đã cúp.
Trương Đại Chí rên một tiếng, suýt khóc, “Dì mấy đứa không cần ba nữa!”
Đầu kia, Chu Hà Bình ngồi trong xe Trì Vũ.
Đô Ngư buông điện thoại nói: “Nói xong rồi.”
Chu Hà Bình nói: “Tiểu Ngư, thiệt thòi con.” Bà nhiều năm không tái hôn bởi không muốn tìm cho Đô Ngư một người cha kế, khiến Đô Ngư chịu thiệt thòi, cuối cùng vẫn tránh không thoát. Trương Đại Chí này, cho là bà dễ bắt nạt thật phải không, bà chỉ nhẫn nại vì không muốn vướng bận con thôi.
Đô Ngư cười cười, “Thiệt gì đâu ạ.”
Chu Hà Bình thở dài, “Nếu họ không chịu xin lỗi con đàng hoàng, mẹ tuyệt đối sẽ không trở về.”
Đô Ngư gật đầu, “Đúng lúc, cứ ở chỗ con hai ngày, con đưa mẹ đi thăm thú một phen.”
Sau khi đến nhà, Chu Hà Bình xuống xe liền ngây ngẩn, quả thực không thể tin vào hai mắt mình, bà đi đến lâu đài trong truyền thuyết sao?
“Nơi này là đâu?”
Trì Nguyệt Bạch cười giòn giã đón chào, “Đây là nhà Đô Ngư bà thông gia ạ.”
Chu Hà Bình lần đầu tiên thấy Trì Nguyệt Bạch, “Ngài là?”
“Tôi là mẹ Trì Vũ.”
Trì Nguyệt Bạch bận rộn đưa Chu Hà Bình dạo biệt thự, thành ra bớt việc của Đô Ngư.
Đô Ngư cùng Trì Vũ về phòng. Vừa vào, Trì Vũ liền hết chống đỡ nổi. Chưa đến nỗi biến về bản thể nhưng vẫn là rất mỏi mệt, quần áo chưa thay đã tê liệt ngã xuống giường.
Đô Ngư lo lắng đầy mặt, thay hắn cởi quần áo, “Anh không sao chứ?”
Trì Vũ nhắm mắt như thể đang ngủ, “Ừm.”
Đô Ngư nhẹ giọng nói: “Khi nào đến kiếp nạn của anh?”
Trì Vũ đột nhiên mở to mắt, “Mẹ anh kể à?”
Đô Ngư gật: “Sớm muộn gì em cũng biết.”
Trì Vũ thu lại ánh mắt, thật lâu không nói gì, “Lần này anh không biết sẽ thế nào, không còn loại mới để đổi nữa.”
Đô Ngư: “……”
Không hiểu sao, Đô Ngư đột nhiên nhớ tới ‘loại hổ Đông Bắc mới’.
Đô Ngư nhìn sắc mặt hắn trầm đi, nói: “Đừng nghĩ tiêu cực, có lẽ còn có kiểu biến khác.”
Trì Vũ nghĩ nghĩ, nhíu mày: “Chó không được, anh dị ứng lông chó.”
Đô Ngư: “……”
Buổi tối, cả nhà cùng ăn cơm. Vì Chu Hà Bình tới, Đô Ngư nhường bà phòng mình, dọn sang với Trì Vũ.
Đô Ngư tắm rửa xong, mới ra đã bị Trì Vũ bổ nhào lên giường.
Đô Ngư hoảng sợ, “Anh làm gì đó?”
Trì Vũ chăm chú nhìn Đô Ngư bằng ánh mắt sâu thẳm, nhịn không được cúi đầu hôn xuống. Xa cách tháng ngày, gặp lại độ ấm quen thuộc kia, Đô Ngư chợt nhận ra bản thân nhớ Trì Vũ bao nhiêu, nhớ nhiệt độ hắn, nhớ hơi thở hắn, nhận ra y yêu Trì Vũ nhường nào.
Đô Ngư khép mi, tùy ý Trì Vũ thân cận, gặm cắn, khi tình cảnh mỗi lúc một phát triển đến chiều hướng không thể miêu tả...
Phụt một tiếng.
Âm thanh quen thuộc vang lên. Đô Ngư mở mắt ra, thấy mép giường ngồi xổm một con mèo đen cụp đuôi ủ rũ.
“Ngao ô ————”
Chu Hà Bình cùng Trì Nguyệt Bạch ngồi trên sô pha xem TV.
“Vừa rồi có phải tiếng sói không?” Chu Hà Bình lắng tai nghe.
Trì Nguyệt Bạch nói: “Có thể là con Husky nhà bên.”
Chu Hà Bình nói: “Phải không? Hú to như vậy luôn?”
Trì Nguyệt Bạch thở dài, “Đừng nói nữa, đây là một câu chuyện xưa buồn thảm.”
Trên lầu Đô Ngư cười đến thở hổn hển, vừa cảm thấy Trì Vũ đáng thương, vừa nhịn không được muốn cười.
Trì Nhất Hoa rúc trong ổ chăn, nếu mèo có nước mắt, hắn nhất định đang khóc lóc thảm thiết.
Đô Ngư vuốt vuốt lông hắn, “Đừng tức giận, ngoan ngủ đi.”
Có Đô Ngư thương yêu, Trì Nhất Hoa không bao lâu đã ngủ khì khì. Một bên ngáy ngủ, một bên lệ rơi đầy mặt, thiếp đi trong nước mắt. Đô Ngư cũng ngủ theo, chờ tỉnh lại, ngày hôm sau đến rồi.
Lúc Đô Ngư xuống lầu, Chu Hà Bình đang cùng dì giúp việc bận rộn nấu cơm trong bếp.
“Tiểu Ngư, Trì Vũ đâu?”
Đô Ngư ôm Trì Nhất Hoa trong lòng, sao y có thể nói với Chu Hà Bình Trì Vũ chính là cục đen đen này được, “Trì Vũ đi làm ạ.”
“Sớm vậy đã đi rồi.” Chu Hà Bình giật mình, “6 giờ mẹ dậy, tổng tài như thằng bé còn phải đi làm sớm hơn thế sao?”
Đêm qua, Đô Ngư thuật lại chuyện tiệc sinh nhật cho Chu Hà Bình.
Không nói thật hết, chỉ nói một nửa.
Về vấn đề tại sao không cho mọi người biết nhà hắn giàu, Đô Ngư nói là bởi Trì Vũ sợ bà cảm thấy mình quá có tiền, không chấp nhận tình cảm của hai người. Trì Vũ chính bởi nguyên nhân ấy nên mới giấu Đô Ngư, cho nên không tính là gạt Chu Hà Bình.
Chu Hà Bình không nghi ngờ gì.
Nhà Đô Ngư có chi đáng giá để lừa lọc đâu, hơn nữa sau nhiều năm, Trì Vũ đối nhân xử thế không có chỗ nào bắt bẻ, bà vốn rất vừa lòng.
Chỉ cần con cái hạnh phúc là được.
Đô Ngư nói: “Hôm nay có chút việc, cần đến sớm bố trí.”
Cơm nước xong, Đô Ngư ôm hộp mèo đi làm.
Trì Nhất Hoa vài ngày không đến công ty, phần lớn sự vụ đều giao cho Trình Khả Tâm.
Với cương vị tổng tài Xích Vũ, Trình Khả Tâm tuy nhìn hoa hòe loè loẹt nhưng làm việc rất năng suất. Trì Nhất Hoa vắng mặt mấy ngày, cậu ta thu xếp mọi việc gọn gàng ngăn nắp, giúp Trì Nhất Hoa bớt không ít chuyện.
“Chị dâu.”
Trình Khả Tâm ở xa xa thấy Đô Ngư liền chạy lên đón. Cậu ta ngày thường ở văn phòng tổng tài tầng hai mươi tám, Đô Ngư không ở tầng hai thì là bốn mươi ba, không có cơ hội gặp mặt. Hơn nữa, cậu ta gần đây còn thay Trì Vũ đi nước ngoài dự cuộc họp ở tổng công ty, nên khá lâu rồi hai người không gặp nhau.
Đô Ngư nghe có người gọi mình chị dâu, biết ngay là Trình Khả Tâm.
“Em có mang quà cho anh, đặt trên bàn làm việc í.”
“Quà gì vậy?” Đừng đưa cái gì như siêu xe nhé, y dùng không nổi.
Trình Khả Tâm nói: “Yên tâm, đồ lưu niệm thôi, em đi công tác mua về.”
“Đại ca em đâu?”
Bước vào thang máy, Đô Ngư chỉ chỉ hộp mèo, Trình Khả Tâm trợn mắt, “Má ơi đại ca, anh bị sao thế?”
Trì Nhất Hoa ngủ đến thơm ngọt, không thèm phản ứng.
Đô Ngư nói: “Gần đây tinh thần hắn có chút không tốt.”
Đến tầng bốn mươi ba, Trình Khả Tâm không định bước ra, Đô Ngư ra khỏi thang máy, đột nhiên nhớ điều gì, xoay người hỏi: “Đại ca cậu là mèo, sao cậu không kinh ngạc chút nào?”
Trình Khả Tâm sửng sốt, ánh mắt láo liên, “Trời, trời ạ, ổng thế mà, thế mà là, là mèo, mèo sao?”
Đô Ngư: “……”
Đô Ngư nói: “Không phải cậu cũng là mèo chứ?”
Trình Khả Tâm như bị ấn nút tạm dừng, “Không, không phải.”
Dứt lời hắt xì một phát.
Đô Ngư: “……”
Tốt, biết cậu là mèo rồi.
May mắn lúc này thang máy đóng lại, Trình Khả Tâm nhẹ nhàng thở phào, bắt đầu điên cuồng hắt xì.
Đô Ngư đưa Trì Nhất Hoa đến nơi, Trì Nhất Hoa còn ngủ. Y không yên tâm trông chừng một hồi. Giờ ăn cơm giữa trưa lại đến xem, Trì Nhất Hoa vẫn chưa tỉnh.
Có lẽ ngửi được mùi cơm trưa từ người Đô Ngư, hắn lúc này mới chậm rãi mở to mắt, “Buổi sáng à?”
Đô Ngư: “…… Giữa trưa.”
Đô Ngư mở máy tính, Trì Nhất Hoa gối lên cái gối bé con của mình, đệm thịt phủi phủi bàn phím, “Khả Tâm làm không tồi.”
Trì Nhất Hoa dùng số nội bộ gọi thư kí, “Gọi Trình tổng lên đây.”
Thư kí nói: “Trình tổng xin nghỉ về nhà.”
Đô Ngư: “……”
Không phải bị y doạ chạy chứ.
Tuy buồn ngủ chịu hong nổi, Trì Nhất Hoa vẫn kiên trì xử lí thoả đáng tất cả công việc, Đô Ngư tan làm rồi, Trì Nhất Hoa còn chưa có tan.
Đô Ngư ngồi một bên xem Trì Nhất Hoa xử lý công tác, nhìn bộ dạng nỗ lực chống đỡ của hắn, cảm thấy bất an vô cùng.
“Ngày mai làm cũng được mà.” Nỗi bất an dần dần choán đầy nội tâm, Đô Ngư thật sự nhịn không nổi nữa.
Trì Nhất Hoa lắc đầu, “Hôm nay anh phải làm cho xong.”
“Kiếp nạn sắp đến rồi?”
Trì Nhất Hoa khẽ gật, đệm thịt lua nhanh. Chín giờ tối, Đô Ngư mới ôm hộp mèo về tới nhà.
Trì Nhất Hoa tắm rửa xong, biến về nhân thân, Đô Ngư muốn khuyên hắn chừa chút tinh lực nhưng khó lòng mở miệng. Đến Trì Vũ còn không rõ vận mệnh hắn là gì thì y biết an ủi thế nào đây.
Không bằng toại nguyện Trì Vũ, những phút cuối hắn muốn làm gì cũng được.
Trì Vũ ôm Đô Ngư, hai người ôm nhau nằm trên giường.
Đô Ngư hỏi: “Tình huống tệ nhất là gì?”
Trì Vũ do dự một lúc lâu, “Anh cũng không biết.”
“Đánh hồi nguyên hình sao?”
Trì Vũ nói: “Có lẽ, nếu không làm gì quá sai, chắc sẽ không quá thảm.”
Đô Ngư thầm nghĩ cũng được, y chỉ cần Trì Vũ còn sống, chỉ cần không …, đánh hồi nguyên hình y chấp nhận, “Quá thảm là thảm như nào?”
Trì Vũ nghĩ nghĩ, bi thống nói, “Biến thành mèo cái.”
Đô Ngư: “……”
Phản công gì đó, tuyệt đối không thể.
Hai người ôm ôm rồi thiếp đi.
Đô Ngư không biết mình ngủ bao lâu, thời điểm mở mắt, bên ngoài vẫn là một mảnh đen nhánh. Không thấy Trì Vũ đâu.
Đô Ngư tìm một vòng, không phát hiện mèo đen.
Đang lúc hoang mang, đột nhiên nghe được tiếng sét đánh từ bên ngoài.
Y trong lòng giật thót, vội lao ra.
Chạy đến ngoài cửa mới thấy tụ lại trên mái nhà là mây đen dày đặc, sấm sét ầm ầm. Đô Ngư quay vào, bò lên mái nhà.
Quả nhiên thấy một con mèo đen đứng ở trung tâm sân thượng.
“Trì Vũ!”
Đô Ngư hô to, gió trên này quá lớn, y lo lắng tấm thân bé bỏng của Trì Nhất Hoa sẽ bị thổi bay.
Trì Nhất Hoa quay đầu nhìn y, “Mau trở về, đừng có ra đây!”
Đô Ngư lắc đầu, y biết đây là lôi kiếp tới vì Trì Vũ!
Y không cách nào ngăn cản điều đó, nhưng y muốn bên Trì Vũ đến thời khắc cuối cùng.
Trì Nguyệt Bạch cũng lên, bà ngăn Đô Ngư lại, “Đừng đến quá gần, con người không chịu nổi ảnh hưởng lôi kích.”
Hai người đứng xa xa quan sát, chỉ cảm thấy gió càng lúc càng lớn, như sắp trời long đất lở, mây đen tích tụ dày đặc, quấn kín thành vòng trên đầu Trì Nhất Hoa, ép người không thở nổi.
Theo sấm sét ầm ầm, ánh sáng loá mắt dần toả ra từ chính giữa vòng tròn, rọi chiếu đất trời như thể ban mai.
Trì Nhất Hoa đứng trong tâm bão, nho nhỏ một cục, lại tùy ý cuồng phong gào thét, không chút sứt mẻ.
Ánh sáng ngày một gay gắt, ngay lúc Đô Ngư cảm thấy mình sắp bị loá mù, đánh thẳng vào Trì Nhất Hoa.
Quang mang đại thịnh đến nỗi người phàm mở không nổi mắt, trong phút chốc, lại khôi phục như thường.
HẾT CHƯƠNG 21.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau nữa là hết.
Nháy mắt đã đến sinh nhật Trương Đại Chí.
Trước việc Đô Ngư chuẩn bị toàn bộ tiệc sinh nhật cho Trương Đại Chí, Chu Hà Bình trong lòng rất áy náy với con, gọi điện Đô Ngư mấy lần, bị con trai an ủi ngược lại.
Hôm nay là ngày sinh nhật, ai Trương gia quen thân trong thành phố đều được mời đến, ngồi hết hai bàn, Đô Ngư đặt một phòng lớn.
Sau trận thi đấu, Trì Nhất Hoa trở về ngủ liên tục mấy ngày, đến hôm sinh nhật vẫn chưa tỉnh.
Đô Ngư không định kêu hắn dậy. Trương gia đã khiến Đô Ngư mất kiên nhẫn, nếu là ngày trước, có thể y sẽ gọi điện báo một tiếng, Trì Vũ không thể tới.
Nhưng lần này, y thích làm gì thì làm, tuỳ bọn họ nghĩ.
9 giờ rưỡi trưa bắt đầu vào tiệc.
Trương Dao Trịnh Hạo sáng sớm bắt đầu lên đồ. Bởi muốn dằn mặt Đô Ngư thế nào là coi tiền như rác, Trương Dao rút tiền tiết kiệm mua một thân hàng hiệu, có câu nói ‘ngựa dựa yên người dựa áo’, mặc hàng hiệu soi gương, Trương Dao cảm thấy bản thân lập tức trẻ ra mười tuổi, xinh đẹp bức người.
Chị ta mặc xong, giúp Trịnh Hạo sửa soạn lại, “Hôm nay em mời cả Ngô tổng, anh xem mà biểu hiện cho tốt, công ty em đang có hạng mục nghiên cứu phát minh khoa học kĩ thuật, Ngô tổng phụ trách lần này, nếu ông ta thiện cảm, không chừng có thể tuyển nhận anh.”
Trịnh Hạo đeo kính, nhíu mày: “Nhận anh làm gì?”
“Nhiều việc để làm mà, tùy tiện viết hai bản báo cáo không phải cũng ra tiền sao?”
Trịnh Hạo không vui lắm, “Việc thương trường anh không rành, anh chỉ hợp ngồi văn phòng.”
Trương Dao cắn răng, “Không lẽ anh muốn em nuôi anh cả đời!”
Trịnh Hạo cúi đầu, “Nghiên cứu khoa học là chuyện lớn.”
“Vậy anh làm được cái gì?” Trương Dao chất vấn.
Hỏi vậy, Trịnh Hạo liền nín thinh, anh ta đúng là không giỏi cái gì, “Thôi được, nghe em.”
Trương Dao lúc này mới vui, soi gương một lúc rồi cùng chồng bắt xe đến chỗ hẹn.
Đến nơi, Trương Dao phát hiện chỗ này thật lạ lẫm, chị ta lược lại trong đầu mấy địa điểm mời khách xịn xò trong thành phố, không đâu giống chỗ này.
Không phải khách sạn năm sao, chị ta nhìn nhìn, miễn cưỡng thấy tàm tạm.
Trương Dao cười, chị ta sớm đoán được Đô Ngư sẽ không chọn nơi nào đắt giá, nhìn mấy đồng bạc của cậu ta, chỉ sợ sống đến giờ vẫn chưa từng đến khách sạn cao cấp lần nào.
Hai người vào cửa.
Vừa vào cửa là ngây ngẩn cả người.
Nơi này tuy không như mấy khách sạn năm sao tráng lệ huy hoàng, nhưng phong cách cao quý xa hoa, khiến người ta không dám xem thường. Trương Dao vội lên mạng search một vòng, không tìm được tên khách sạn.
“Đô Ngư.” Trương Dao thấy Đô Ngư liền nói: “Khách sạn này sao chị chưa nghe qua bao giờ?”
Đô Ngư nói: “Mới vừa khai trương.”
“Vậy sao cậu biết nó?”
“Kim chủ sau lưng là bạn tôi, có thể giảm giá cho tôi.”
Trương Dao vỡ lẽ, lại nghe được giảm giá thì vui mừng ra mặt, hớn hở nói: “Hôm nào cậu giới thiệu bạn cậu cho chị với nhé.”
Đô Ngư cười cười không nói, trùng hợp có người tới tìm Trương Dao nói chuyện, Trương Dao không hỏi thêm, đi tặng quà cho cha.
9 giờ rưỡi, khách khứa khá đông đủ, mọi người bắt đầu động đũa.
Trương Đại Chí ngồi vị trí chủ tiệc, trên người hỉ khí xán lạn, cười không dừng được, ngồi cạnh là Chu Hà Bình và Trương Kế, Đô Ngư ngay bên Chu Hà Bình.
Thân thích trong nhà lần đầu tới chốn cao sang như vậy ăn cơm, ào ạt cảm thán Trương Đại Chí có con cái tài giỏi, nở mày nở mặt, Trương Dao Trương Kế nghe vậy, ôm hết ngợi ca vào mình, không đề cập một lời đến Đô Ngư.
Chu Hà Bình sắc mặt không tốt lắm.
Đô Ngư trấn an bà, “Mẹ, đừng nghĩ nhiều, ăn cơm đi.”
Chu Hà Bình nhỏ giọng nói: “Thật là quá đáng.”
Trương Đại Chí xã giao một lúc lâu mới rốt cuộc nhớ đến Chu Hà Bình, ngưng lại nói: “Hà Bình, nào, vợ chồng già chúng ta cụng một ly.”
Lúc này, Trương Dao đưa Ngô tổng tới, “Ba, đây là cấp trên của con, anh ấy nghe nói là sinh nhật ba, cố ý đến chúc mừng.”
Trương Đại Chí không quản Chu Hà Bình nữa, vội vàng đứng lên, nói: “Ngô tổng khách khí quá, còn phiền anh tự mình lại đây, tôi thật không dám.”
Ngô tổng cười cười: “Chúc ngài khỏe mạnh trường thọ.”
“Ôi ôi.” Trương Đại Chí vội đáp ứng không ngừng, “Nào nào nào, anh lại bàn này ngồi đi.”
Bàn này đã đầy, không còn chỗ cho Ngô tổng, nhưng đang ngồi toàn là thân thích của Trương gia, đuổi ai cũng không được. Trương Dao liếc Đô Ngư một cái.
Đô Ngư đứng lên nói: “Bên kia có bạn học của con, con qua đó xem chút, mọi người từ từ ăn.”
Chu Hà Bình túm y lại, Đô Ngư nhìn bà một cái, ý muốn bà yên tâm.
Chu Hà Bình sắc mặt rất tệ, nếu không phải nể mặt Trương Đại Chí, bà đã sớm đứng lên rời đi.
Sau khi Đô Ngư đi, Trương Dao ngồi vào vị trí của y, bảo Trương Kế ngồi chỗ chị ta, an bài một người ngoài như Ngô tổng ngồi ngay cạnh Trương Đại Chí.
Ngô tổng nói: “Con gái tiên sinh thật chịu chi, bàn tiệc này không rẻ chút nào đâu.”
Trương Đại Chí nào hiểu, chỉ vui vẻ cười nói: “Phải không ha ha ha.”
Cả buổi bận rộn, Trương Dao lúc này mới có thời gian để ý bàn tiệc. Chị ta không ăn qua nhiều khách sạn cao cấp, hai lần đi duy nhất đều là đám cưới bạn, trên bàn đều có mấy thứ bào ngư nhân sâm này, không hiếm lạ. Chị ta không nhìn ra chỗ nào quá đắt đỏ, chỉ cho là Ngô tổng khen mình.
Ngô tổng nhìn chai rượu, càng thấy không tưởng, nghĩ thầm không ngờ nhà Trương Đại Chí có tiền như vậy, uống loại rượu hơn một vạn.
Trương Dao khẳng định không giàu, chồng cũng chẳng có vẻ khấm khá, lần đó ăn cơm ông ta đã gặp, cứ vâng vâng dạ dạ, nhìn là biết không có tiền đồ.
Lại quan sát Trương Kế, không thấy lợi hại chỗ nào.
Tuy vậy, ông ta có nghe qua chuyện nhà Trương Dao, cha tái hôn, vừa rồi đứng lên chắc chính là con riêng bên vợ.
Ngô tổng dõi mắt nhìn, chỉ thấy được cái ót của người thanh niên ấy, nhưng tấm lưng thẳng tắp, vững chắc ổn định, khí chất toả ra so với con trai con rể Trương gia cộng lại mạnh hơn nhiều.
Chẳng lẽ là người đó?
Ông ta có chút khó hiểu.
Đô Ngư mới ăn hai đũa, đột nhiên có người tới ngồi cạnh, y ngẩng đầu thấy là Trì Vũ, sửng sốt một chút, “Sao anh đến đây?”
Lâu không gặp nhân thân Trì Vũ, y đã quen với mặt đen nhỏ của Trì Nhất Hoa, có chút không thích ứng được khuôn mặt đẹp trai góc cạnh rõ ràng này.
Trì Vũ nói: “Anh vừa tích luỹ sức lực.”
Đô Ngư sáng tỏ, khó trách hai ngày này đều ngủ, thì ra là để góp sức biến thân, thật vất vả, “Anh không sao chứ?”
Trì Vũ nhìn y, nén khóe miệng giơ, “Đừng lo lắng.”
Đô Ngư muốn nói thêm nhưng ngại nơi đây nhiều người mắt tạp, cuối cùng không hé miệng, tính toán về nhà hỏi kĩ càng.
Ngồi cùng bàn có mấy cô bé, ban đầu thấy Đô Ngư đã để ý, thêm một Trì Vũ, cơm cũng chẳng thèm ăn. Một đôi mắt phải nhìn đến hai anh đẹp trai, xem bên này lại xem bên kia, ghé nhau thảo luận, lòng dại trai rạo rực.
Đô Ngư nhìn thoáng qua bàn kia, chờ Trương Dao trò chuyện xong với Ngô tổng, thừa dịp mọi người kính rượu nhau bèn cùng Trì Vũ đi chào hỏi.
Trương Đại Chí có con trai con gái và Ngô tổng, hơi sức đâu quan tâm Trì Vũ người ngoài, tùy tiện nói hai câu thì đuổi khéo Trì Vũ.
Nhưng còn Ngô tổng, liếc mắt đã nhận ra Trì Vũ thân phận bất phàm. Khí chất ấy đặt cạnh chính ông ta lại khiến ông ta thấp hèn đi vài phần, không dám dễ dàng cất tiếng.
Đó là uy nghiêm của kẻ có tiền.
Hiểu rồi, Trì Vũ tuyệt đối chính là kẻ dám mở chai rượu hơn vạn kia.
Ngô tổng muốn tìm cơ hội cùng Trì Vũ nói vài lời, lại bị Trương Dao gây trở ngại, không thể thoát thân.
Thọ tịch cuối cùng kết thúc, đến lúc tính tiền, Trương Dao vì muốn thể hiện sự hiếu thảo cho Ngô tổng thấy, nhất định phải tính trước mặt Trương Đại Chí.
Ngô tổng quan tâm gì chuyện tính tiền của bọn họ, chỉ muốn nhanh đi chào hỏi Trì Vũ. Thời điểm đang sốt ruột, Đô Ngư đã dẫn Trì Vũ đến, cùng với giám đốc nơi này.
Trương Dao kẹp thẻ giữa hai ngón tay, thong thả đưa cho giám đốc, “Phiền anh tính tiền hộ tôi.”
Giám đốc nói được, “Tổng cộng tất cả, hoá đơn của ngài là 15 vạn, sau khi giảm giá còn 10 vạn.”
Khi giám đốc nói 15 vạn, Trương Dao cứng người ngây ngẩn, còn tưởng mình gặp ảo giác.
Giám đốc nói tiếp: “Đô Ngư tiên sinh đã trả 5 vạn, ngài chỉ cần đưa 5 vạn còn lại.”
Tất cả mọi người sợ ngây người, trăm triệu không ngỡ ăn một bữa cơm có thể mất đến mười vạn.
Trương Đại Chí càng không dám động đậy, sợ tới mức cứng họng.
Trương Dao sắp bị hù chết, “Anh nói cái gì? Mười vạn?”
Trương Kế nói: “Sao tốn đến vậy? Chúng tôi chỉ ăn hai bàn.”
Giám đốc nói: “Xác thật là mười vạn không sai, đây là giá sau khi giảm, mỗi bàn hai chai rượu tây đã hơn năm vạn.”
Lúc này Ngô tổng nói: “Rượu chúng ta uống đúng là đắt như vậy, mỗi chai hơn một vạn.”
Trương Dao suýt khuỵ gối, hít thở không thông, chị ta phẫn hận trừng mắt nhìn Đô Ngư, chỉ vào y nói: “Nó trả tiền?”
Không có khả năng! Thằng Đô Ngư nghèo kiết xác đào đâu ra năm vạn!
Không ngờ giám đốc nói: “Đúng vậy, Đô tiên sinh đã trả rồi.”
Trương Đại Chí nói: “Trương Dao, sao lại thế này? Lúc chuẩn bị chưa thoả thuận với nhau sao?”
Thân thích vẫn ngồi đây đấy, loại chuyện ăn xong cơm không trả nổi tiền sẽ khiến Trương Đại Chí mất hết mặt mũi!
Trương Kế nói: “Chị ——”
Trương Dao trừng cậu ta, nhìn về phía Đô Ngư, “Đô Ngư, sao cậu không nói trước với tôi?”
Chị ta muốn hỏi Đô Ngư, chỗ đắt như vậy sao không báo trước một tiếng để chị ta chuẩn bị, chưa nói gì đã dẫn bọn họ đến, không phải cố ý làm chị ta bị hố sao!
Đô Ngư nói: “Không phải chị bảo tuỳ tôi tự quyết sao?”
Đô Ngư đáp vậy Trương Dao liền á khẩu. Đúng, lúc trước vì sợ phiền nên ném hết việc cho Đô Ngư, giờ chị ta không còn lời nào để nói.
Nhưng mà!
Trương Dao định tiếp tục đôi co, Trương Đại Chí lại không nhịn được, ánh mắt thân thích bằng hữu nhìn ông ta đã bắt đầu thay đổi, ông ta trừng Trương Dao, “Cơm nước xong ba và dì con còn phải về nhà, nếu không có vấn đề gì thì kết thúc nhanh đi.”
Trương Dao ngẩng đầu, thấy Ngô tổng đang nhìn mình, giám đốc cũng đang chờ mình thanh toán.
Chị ta cảm giác mình như miếng thịt trên thớt, bất lực chờ dao rơi.
Trương Dao khép mắt, căng da đầu nói: “Tính tiền đi.”
Giám đốc lưu loát quẹt thẻ, nhưng tiền trong thẻ không đủ. Trương Dao da mặt đỏ bừng, hung hăng liếc Trương Kế, Trương Kế chỉ có thể không tình nguyện thanh toán tiền. Trương Đại Chí xem bộ dạng hai người bọn họ, xấu hổ vô cùng, cúi đầu đi mất, không muốn nán lại cái nơi mất mặt này thêm phút giây nào nữa.
Đô Ngư ra cửa, Tiggo không thấy đâu, nhưng có thấy car boy lái một chiếc Audi đến, dừng trước mặt bọn họ.
Thì ra xe Trì Vũ đây.
Trì Vũ mở cửa xe, Đô Ngư chưa kịp chui vào đã bị Trương Dao vội vàng đuổi theo ngăn cản, “Đô Ngư, cậu đứng lại đó cho tôi!”
Đô Ngư đứng lại.
Phía sau Trương Dao còn có Trương Kế và ông chồng Trịnh Hạo.
“Ăn bữa cơm hết mười vạn, cậu ăn thịt người à!” Trương Dao nhịn không được, phun nước miếng muốn cùng Đô Ngư lý luận, nước miếng Trương Dao chưa đến, Trì Vũ đã lôi Đô Ngư ra sau lưng bảo vệ.
Đô Ngư nói: “Chị có ý gì, không phải chính chị nói muốn tốn bao nhiêu cũng được sao? Hiện tại tôi thu xếp hết mọi việc, chị lại quay sang trách tôi phung phí?”
Việc này, Trương Dao đáng ra phải nghiến răng nuốt xuống, chị ta vốn không có lý.
Nhưng loại người giống Trương Dao đâu thèm quản anh có lý hay không.
“Tôi nói bao nhiêu cũng được thì cậu phung phí như vậy sao, mười vạn! Cậu cho cậu là người giàu có à! Phùng má giả làm người mập vui lắm sao!”
Trì Vũ nói: “Tôi thật đúng là người giàu có.”
Đô Ngư: “……”
Trương Dao đỏ mắt liếc Trì Vũ, “Cứt ấy mà giàu.”
“Chị.” Trương Kế phía sau kéo kéo Trương Dao, Trương Dao bực dọc giãy tay ra, Trương Kế lại kéo một lần, nhỏ giọng nói: “Chồng ảnh lái Audi.”
Đô Ngư: “……”
“Au cái rắm ——” Trương Dao quay đầu nhìn, thật đúng là bốn cái vòng*.
* logo Audi
Tức khắc ngây dại.
Trương Kế nói: “Nhập khẩu, mấy trăm vạn.”
Ôi chao.
Trương Dao há hốc miệng, bị bốn cái vòng kia doạ sợ.
Đô Ngư lên xe đi rồi cũng không chú ý.
Sau một lúc lâu, Trương Dao mới khép miệng, phục hồi tinh thần, “Nói không chừng là mượn.”
Trương Kế lắc đầu, “Đó là mẫu mới nhất, limited, dễ gì mượn. Hơn nữa có là mượn, cũng không phải mượn người bình thường.”
Trương Dao hiểu, mua xe limited, nếu không phải hào môn phú nhị đại thì là trong nhà có quyền có thế, có thể cùng loại người này kết bạn, mạng lưới quan hệ đúng là ngút trời.
Chị ta toát mồ hôi, không ngờ chồng Đô Ngư bên trong nguy hiểm như vậy, thế mà là bậc phú hào!
Chị ta hối hận, mấy lời lúc nãy đủ để Đô Ngư hận chết mình.
Trương Dao trừng mắt, “Sao mày không nói sớm!”
Trương Kế hết nói, “Em gọi chị chị có nghe đâu.”
Lúc này, Trương Đại Chí vội vàng đuổi đến, “Có thấy dì mấy đứa đâu không?”
Hai người lắc đầu, điện thoại Trương Đại Chí đột nhiên vang lên, đầu kia nói hai câu, không chờ Trương Đại Chí mở miệng đã cúp.
Trương Đại Chí rên một tiếng, suýt khóc, “Dì mấy đứa không cần ba nữa!”
Đầu kia, Chu Hà Bình ngồi trong xe Trì Vũ.
Đô Ngư buông điện thoại nói: “Nói xong rồi.”
Chu Hà Bình nói: “Tiểu Ngư, thiệt thòi con.” Bà nhiều năm không tái hôn bởi không muốn tìm cho Đô Ngư một người cha kế, khiến Đô Ngư chịu thiệt thòi, cuối cùng vẫn tránh không thoát. Trương Đại Chí này, cho là bà dễ bắt nạt thật phải không, bà chỉ nhẫn nại vì không muốn vướng bận con thôi.
Đô Ngư cười cười, “Thiệt gì đâu ạ.”
Chu Hà Bình thở dài, “Nếu họ không chịu xin lỗi con đàng hoàng, mẹ tuyệt đối sẽ không trở về.”
Đô Ngư gật đầu, “Đúng lúc, cứ ở chỗ con hai ngày, con đưa mẹ đi thăm thú một phen.”
Sau khi đến nhà, Chu Hà Bình xuống xe liền ngây ngẩn, quả thực không thể tin vào hai mắt mình, bà đi đến lâu đài trong truyền thuyết sao?
“Nơi này là đâu?”
Trì Nguyệt Bạch cười giòn giã đón chào, “Đây là nhà Đô Ngư bà thông gia ạ.”
Chu Hà Bình lần đầu tiên thấy Trì Nguyệt Bạch, “Ngài là?”
“Tôi là mẹ Trì Vũ.”
Trì Nguyệt Bạch bận rộn đưa Chu Hà Bình dạo biệt thự, thành ra bớt việc của Đô Ngư.
Đô Ngư cùng Trì Vũ về phòng. Vừa vào, Trì Vũ liền hết chống đỡ nổi. Chưa đến nỗi biến về bản thể nhưng vẫn là rất mỏi mệt, quần áo chưa thay đã tê liệt ngã xuống giường.
Đô Ngư lo lắng đầy mặt, thay hắn cởi quần áo, “Anh không sao chứ?”
Trì Vũ nhắm mắt như thể đang ngủ, “Ừm.”
Đô Ngư nhẹ giọng nói: “Khi nào đến kiếp nạn của anh?”
Trì Vũ đột nhiên mở to mắt, “Mẹ anh kể à?”
Đô Ngư gật: “Sớm muộn gì em cũng biết.”
Trì Vũ thu lại ánh mắt, thật lâu không nói gì, “Lần này anh không biết sẽ thế nào, không còn loại mới để đổi nữa.”
Đô Ngư: “……”
Không hiểu sao, Đô Ngư đột nhiên nhớ tới ‘loại hổ Đông Bắc mới’.
Đô Ngư nhìn sắc mặt hắn trầm đi, nói: “Đừng nghĩ tiêu cực, có lẽ còn có kiểu biến khác.”
Trì Vũ nghĩ nghĩ, nhíu mày: “Chó không được, anh dị ứng lông chó.”
Đô Ngư: “……”
Buổi tối, cả nhà cùng ăn cơm. Vì Chu Hà Bình tới, Đô Ngư nhường bà phòng mình, dọn sang với Trì Vũ.
Đô Ngư tắm rửa xong, mới ra đã bị Trì Vũ bổ nhào lên giường.
Đô Ngư hoảng sợ, “Anh làm gì đó?”
Trì Vũ chăm chú nhìn Đô Ngư bằng ánh mắt sâu thẳm, nhịn không được cúi đầu hôn xuống. Xa cách tháng ngày, gặp lại độ ấm quen thuộc kia, Đô Ngư chợt nhận ra bản thân nhớ Trì Vũ bao nhiêu, nhớ nhiệt độ hắn, nhớ hơi thở hắn, nhận ra y yêu Trì Vũ nhường nào.
Đô Ngư khép mi, tùy ý Trì Vũ thân cận, gặm cắn, khi tình cảnh mỗi lúc một phát triển đến chiều hướng không thể miêu tả...
Phụt một tiếng.
Âm thanh quen thuộc vang lên. Đô Ngư mở mắt ra, thấy mép giường ngồi xổm một con mèo đen cụp đuôi ủ rũ.
“Ngao ô ————”
Chu Hà Bình cùng Trì Nguyệt Bạch ngồi trên sô pha xem TV.
“Vừa rồi có phải tiếng sói không?” Chu Hà Bình lắng tai nghe.
Trì Nguyệt Bạch nói: “Có thể là con Husky nhà bên.”
Chu Hà Bình nói: “Phải không? Hú to như vậy luôn?”
Trì Nguyệt Bạch thở dài, “Đừng nói nữa, đây là một câu chuyện xưa buồn thảm.”
Trên lầu Đô Ngư cười đến thở hổn hển, vừa cảm thấy Trì Vũ đáng thương, vừa nhịn không được muốn cười.
Trì Nhất Hoa rúc trong ổ chăn, nếu mèo có nước mắt, hắn nhất định đang khóc lóc thảm thiết.
Đô Ngư vuốt vuốt lông hắn, “Đừng tức giận, ngoan ngủ đi.”
Có Đô Ngư thương yêu, Trì Nhất Hoa không bao lâu đã ngủ khì khì. Một bên ngáy ngủ, một bên lệ rơi đầy mặt, thiếp đi trong nước mắt. Đô Ngư cũng ngủ theo, chờ tỉnh lại, ngày hôm sau đến rồi.
Lúc Đô Ngư xuống lầu, Chu Hà Bình đang cùng dì giúp việc bận rộn nấu cơm trong bếp.
“Tiểu Ngư, Trì Vũ đâu?”
Đô Ngư ôm Trì Nhất Hoa trong lòng, sao y có thể nói với Chu Hà Bình Trì Vũ chính là cục đen đen này được, “Trì Vũ đi làm ạ.”
“Sớm vậy đã đi rồi.” Chu Hà Bình giật mình, “6 giờ mẹ dậy, tổng tài như thằng bé còn phải đi làm sớm hơn thế sao?”
Đêm qua, Đô Ngư thuật lại chuyện tiệc sinh nhật cho Chu Hà Bình.
Không nói thật hết, chỉ nói một nửa.
Về vấn đề tại sao không cho mọi người biết nhà hắn giàu, Đô Ngư nói là bởi Trì Vũ sợ bà cảm thấy mình quá có tiền, không chấp nhận tình cảm của hai người. Trì Vũ chính bởi nguyên nhân ấy nên mới giấu Đô Ngư, cho nên không tính là gạt Chu Hà Bình.
Chu Hà Bình không nghi ngờ gì.
Nhà Đô Ngư có chi đáng giá để lừa lọc đâu, hơn nữa sau nhiều năm, Trì Vũ đối nhân xử thế không có chỗ nào bắt bẻ, bà vốn rất vừa lòng.
Chỉ cần con cái hạnh phúc là được.
Đô Ngư nói: “Hôm nay có chút việc, cần đến sớm bố trí.”
Cơm nước xong, Đô Ngư ôm hộp mèo đi làm.
Trì Nhất Hoa vài ngày không đến công ty, phần lớn sự vụ đều giao cho Trình Khả Tâm.
Với cương vị tổng tài Xích Vũ, Trình Khả Tâm tuy nhìn hoa hòe loè loẹt nhưng làm việc rất năng suất. Trì Nhất Hoa vắng mặt mấy ngày, cậu ta thu xếp mọi việc gọn gàng ngăn nắp, giúp Trì Nhất Hoa bớt không ít chuyện.
“Chị dâu.”
Trình Khả Tâm ở xa xa thấy Đô Ngư liền chạy lên đón. Cậu ta ngày thường ở văn phòng tổng tài tầng hai mươi tám, Đô Ngư không ở tầng hai thì là bốn mươi ba, không có cơ hội gặp mặt. Hơn nữa, cậu ta gần đây còn thay Trì Vũ đi nước ngoài dự cuộc họp ở tổng công ty, nên khá lâu rồi hai người không gặp nhau.
Đô Ngư nghe có người gọi mình chị dâu, biết ngay là Trình Khả Tâm.
“Em có mang quà cho anh, đặt trên bàn làm việc í.”
“Quà gì vậy?” Đừng đưa cái gì như siêu xe nhé, y dùng không nổi.
Trình Khả Tâm nói: “Yên tâm, đồ lưu niệm thôi, em đi công tác mua về.”
“Đại ca em đâu?”
Bước vào thang máy, Đô Ngư chỉ chỉ hộp mèo, Trình Khả Tâm trợn mắt, “Má ơi đại ca, anh bị sao thế?”
Trì Nhất Hoa ngủ đến thơm ngọt, không thèm phản ứng.
Đô Ngư nói: “Gần đây tinh thần hắn có chút không tốt.”
Đến tầng bốn mươi ba, Trình Khả Tâm không định bước ra, Đô Ngư ra khỏi thang máy, đột nhiên nhớ điều gì, xoay người hỏi: “Đại ca cậu là mèo, sao cậu không kinh ngạc chút nào?”
Trình Khả Tâm sửng sốt, ánh mắt láo liên, “Trời, trời ạ, ổng thế mà, thế mà là, là mèo, mèo sao?”
Đô Ngư: “……”
Đô Ngư nói: “Không phải cậu cũng là mèo chứ?”
Trình Khả Tâm như bị ấn nút tạm dừng, “Không, không phải.”
Dứt lời hắt xì một phát.
Đô Ngư: “……”
Tốt, biết cậu là mèo rồi.
May mắn lúc này thang máy đóng lại, Trình Khả Tâm nhẹ nhàng thở phào, bắt đầu điên cuồng hắt xì.
Đô Ngư đưa Trì Nhất Hoa đến nơi, Trì Nhất Hoa còn ngủ. Y không yên tâm trông chừng một hồi. Giờ ăn cơm giữa trưa lại đến xem, Trì Nhất Hoa vẫn chưa tỉnh.
Có lẽ ngửi được mùi cơm trưa từ người Đô Ngư, hắn lúc này mới chậm rãi mở to mắt, “Buổi sáng à?”
Đô Ngư: “…… Giữa trưa.”
Đô Ngư mở máy tính, Trì Nhất Hoa gối lên cái gối bé con của mình, đệm thịt phủi phủi bàn phím, “Khả Tâm làm không tồi.”
Trì Nhất Hoa dùng số nội bộ gọi thư kí, “Gọi Trình tổng lên đây.”
Thư kí nói: “Trình tổng xin nghỉ về nhà.”
Đô Ngư: “……”
Không phải bị y doạ chạy chứ.
Tuy buồn ngủ chịu hong nổi, Trì Nhất Hoa vẫn kiên trì xử lí thoả đáng tất cả công việc, Đô Ngư tan làm rồi, Trì Nhất Hoa còn chưa có tan.
Đô Ngư ngồi một bên xem Trì Nhất Hoa xử lý công tác, nhìn bộ dạng nỗ lực chống đỡ của hắn, cảm thấy bất an vô cùng.
“Ngày mai làm cũng được mà.” Nỗi bất an dần dần choán đầy nội tâm, Đô Ngư thật sự nhịn không nổi nữa.
Trì Nhất Hoa lắc đầu, “Hôm nay anh phải làm cho xong.”
“Kiếp nạn sắp đến rồi?”
Trì Nhất Hoa khẽ gật, đệm thịt lua nhanh. Chín giờ tối, Đô Ngư mới ôm hộp mèo về tới nhà.
Trì Nhất Hoa tắm rửa xong, biến về nhân thân, Đô Ngư muốn khuyên hắn chừa chút tinh lực nhưng khó lòng mở miệng. Đến Trì Vũ còn không rõ vận mệnh hắn là gì thì y biết an ủi thế nào đây.
Không bằng toại nguyện Trì Vũ, những phút cuối hắn muốn làm gì cũng được.
Trì Vũ ôm Đô Ngư, hai người ôm nhau nằm trên giường.
Đô Ngư hỏi: “Tình huống tệ nhất là gì?”
Trì Vũ do dự một lúc lâu, “Anh cũng không biết.”
“Đánh hồi nguyên hình sao?”
Trì Vũ nói: “Có lẽ, nếu không làm gì quá sai, chắc sẽ không quá thảm.”
Đô Ngư thầm nghĩ cũng được, y chỉ cần Trì Vũ còn sống, chỉ cần không …, đánh hồi nguyên hình y chấp nhận, “Quá thảm là thảm như nào?”
Trì Vũ nghĩ nghĩ, bi thống nói, “Biến thành mèo cái.”
Đô Ngư: “……”
Phản công gì đó, tuyệt đối không thể.
Hai người ôm ôm rồi thiếp đi.
Đô Ngư không biết mình ngủ bao lâu, thời điểm mở mắt, bên ngoài vẫn là một mảnh đen nhánh. Không thấy Trì Vũ đâu.
Đô Ngư tìm một vòng, không phát hiện mèo đen.
Đang lúc hoang mang, đột nhiên nghe được tiếng sét đánh từ bên ngoài.
Y trong lòng giật thót, vội lao ra.
Chạy đến ngoài cửa mới thấy tụ lại trên mái nhà là mây đen dày đặc, sấm sét ầm ầm. Đô Ngư quay vào, bò lên mái nhà.
Quả nhiên thấy một con mèo đen đứng ở trung tâm sân thượng.
“Trì Vũ!”
Đô Ngư hô to, gió trên này quá lớn, y lo lắng tấm thân bé bỏng của Trì Nhất Hoa sẽ bị thổi bay.
Trì Nhất Hoa quay đầu nhìn y, “Mau trở về, đừng có ra đây!”
Đô Ngư lắc đầu, y biết đây là lôi kiếp tới vì Trì Vũ!
Y không cách nào ngăn cản điều đó, nhưng y muốn bên Trì Vũ đến thời khắc cuối cùng.
Trì Nguyệt Bạch cũng lên, bà ngăn Đô Ngư lại, “Đừng đến quá gần, con người không chịu nổi ảnh hưởng lôi kích.”
Hai người đứng xa xa quan sát, chỉ cảm thấy gió càng lúc càng lớn, như sắp trời long đất lở, mây đen tích tụ dày đặc, quấn kín thành vòng trên đầu Trì Nhất Hoa, ép người không thở nổi.
Theo sấm sét ầm ầm, ánh sáng loá mắt dần toả ra từ chính giữa vòng tròn, rọi chiếu đất trời như thể ban mai.
Trì Nhất Hoa đứng trong tâm bão, nho nhỏ một cục, lại tùy ý cuồng phong gào thét, không chút sứt mẻ.
Ánh sáng ngày một gay gắt, ngay lúc Đô Ngư cảm thấy mình sắp bị loá mù, đánh thẳng vào Trì Nhất Hoa.
Quang mang đại thịnh đến nỗi người phàm mở không nổi mắt, trong phút chốc, lại khôi phục như thường.
HẾT CHƯƠNG 21.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau nữa là hết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook