Kẹo Nổ Xoài Sầu Riêng
Chương 11: 11% ĐỘ NGỌT: THẦY TIỂU YẾN

Mạnh Hành Du và Mạnh Hành Chu hơn kém nhau ba tuổi, hằng ngày ở chung chính là ba ngày trận nhỏ năm ngày trận lớn, quanh năm suốt tháng không có một ngày nào nghỉ.

Nhưng khi còn nhỏ, Mạnh Hành Du và Mạnh Hành Chu hoàn toàn chưa từng nói chuyện với nhau.

Từ lúc Mạnh Hành Du có ký ức thì người anh này của cô vẫn không ở nhà, cứ đi theo ông bà ở đại viện quân khu, ngày lễ tết cũng không về.

Bố mẹ Mạnh luôn nói chuyện với anh ấy rất cẩn thận, như có như không mang theo ý lấy lòng.

Đương nhiên khi đó Mạnh Hành Du không hiểu lấy lòng là có nghĩa gì, chỉ cảm thấy anh mình thật tự do, không có bố mẹ lải nhải bên cạnh, vì thế mới vừa vào tiểu học thì cô nói muốn về đại viện quân khu ở.

Đoạn thời gian đó trong nhà mở một công ty con, hai vợ chồng bận đến không thể phân thân, vì thế cuộc sống ở đại viện của Mạnh Hành Du cũng bắt đầu như thế, cũng từ năm đó, cô với Mạnh Hành Chu mới trở nên thân thiết hơn.

Cô cũng trở nên thân thiết hơn với một chị gái hàng xóm cùng tuổi với cô, hơn cô ba tháng, gọi là Hạ Tang Tử.

Hạ Tang Tử cũng giống như cô, cô ấy thì tới đại viện quân khu sớm hơn cô.

Sau khi Mạnh Hành Du ở đại viện một thời gian thì cảm giác anh trai này của mình tính tình hơi quái dị, không chơi cùng với mấy đứa nhóc trong đại viện, chỉ có Hạ Tang Tử mới có thể nói cùng ah vài câu, Mạnh Hành Du cảm thấy điều này thật thần kỳ.

Hạ Tang Tử chuyện gì cũng dẫn theo Mạnh Hành Chu đi, sau khi Mạnh Hành Du đến đại viện thì cô ấy dẫn cả cô đi theo luôn, thời gian lâu dần, ba người trở thành một tam giác sắt, cho dù làm cái gì cũng đều cùng nhau.

Hạ Tang Tử học nhảy lớp, năm nay Mạnh Hành Du học lớp 10, thì cô ấy đã lên năm nhất.

Thành tích thi Đại học của cô ấy cũng rất trâu bò, giống như Mạnh Hành Chu, cũng được Thủ Khoa môn Khoa Học Tự Nhiên.

Mạnh Hành Chu năm trước từ bỏ học bổng mà chọn Quốc Phòng Đại, Hạ Tang Tử thế nhưng cũng đủ điên cuồng, lên lớp 11 bỏ Văn chuyển sang thi Đại học môn Lý, vậy mà vẫn lấy được Thủ Khoa, năm nay cô ấy vào thẳng đến Quân Y Đại bên cạnh Quốc Phòng Đại, thiếu chút nữa làm người bố đang làm quan ngoại giao kia của cô ấy tức chết.

Mạnh Hành Du cảm thấy hai người ở bên nhau là chuyện sớm muộn thôi, như vậy cũng tốt, về sau mà người anh trai của cô biến thành cẩu nữa thì cũng có người giúp cô trị rồi.

Tâm tình của Mạnh Hành Du phức tạp ký nhận đồ chuyển phát nhanh, cô ăn qua mì sợi hoa, rồi về ký túc xá mở hộp điện thoại mới.

Thấy là màu hống phấn mình thích nhất, cái oán niệm bởi vì Mạnh Hành Chu gọi cô là tên ngốc giảm xuống còn 1%.

Kích hoạt máy, tải ứng dụng về rồi cài đặt chung, làm xong hết thì cũng gần 1 tiếng, Mạnh Hành Du cuối cùng cũng có ý nghĩ điện thoại cũng không ngốc, tâm tình cực kì tốt.

Tên ngốc gì chứ, cô rõ ràng là con heo con đáng yêu nhất cả con phố này.

Cuối tuần này chỉ có cô và Trần Vũ không về nhà, nhưng sau khi buổi chiều tan học thì vẫn chưa thấy người, cũng không biết cậu ấy đêm nay có về không.

Trước kia ở sơ trung Mạnh Hành Du cũng ở lại ký túc xá trường, chỉ là nếu cuối tuần cô không về nhà thì sẽ kéo Bùi Noãn đi với cô.

Cũng may Mạnh Hành Du không tin vào ma quỷ, cô cảm thấy đêm nay mình cô ở cũng chả có vấn đề gì cả, Trần Vũ có về hay không có gì khác biệt.

Tắm rửa xong rồi quay lại phòng ký túc xá, Mạnh Hành Du bỏ cái chậu nhỏ xuống để tìm chìa khoá, tìm tới tìm lui cũng tìm thấy, đang muốn đứng lên mở cửa thì thấy cửa phòng mở ra từ bên trong.

Trần Vũ thấy là Mạnh Hành Du liền nghiêng người tránh ra, không nói chuyện mà cứ luôn cúi đầu.

Mạnh Hành Du nhỏ giọng nói cảm ơn, Trần Vũ hoảng sợ, giọng nói như muỗi kêu trả lời: “Không cần khách khí…….”

“Bạn học Mạnh…..Cái kia……”

Nghe thấy Trần Vũ nói chuyện, Mạnh Hành Du buông điện thoại mà quay đầu lại nhìn, cô ấy vốn đang ngồi, thấy cô xoay người lại thì giật mình đứng thẳng lên như chào quân đội: “Việc hôm tối thứ năm mang cho cậu phiền toái rồi, còn có cảm ơn cậu!”

Nói xong, Trần Vũ còn khom lưng 90 độ với cô làm Mạnh Hành Du khiếp sợ, đứng lên khom lưng chào lại.

“Trần Vũ cậu đừng có hở một tí là khom lưng với người khác, chuyện có lớn gì đâu.”

Sau đó cậu ấy lại xin lỗi thêm ba lần nữa.

Mạnh Hành Du cạn lời, không biết lá gan của Trần Vũ sao nhỏ như thế nữa.

“Kỳ thật cậu không cần nói đỡ cho tớ đâu, Thi Kiều cậu ấy…..Cậu ấy……..”

Nhắc tới Thi Kiều, Trần Vũ muốn nói lại thôi, nửa ngày cũng không nói được chữ nào.

Mạnh Hành Du rũ mắt, mơ hồ đoán được cái gì, dụ dỗ cô ấy nói: “Thi Kiều làm sao vậy?”

“Thi Kiều thật sự có chị họ ở trường nghề đó, chị họ của cô ấy không dễ chọc đâu.” Nói xong, Trần Vũ cầm lấy cổ tay của Mạnh Hành Du, đáy mắt tràn đầy sợ hãi: “Không bằng chúng ta tìm cơ hội nói xin lỗi với Thi Kiều đi, thái độ mềm mỏng chút, nói vài lần thì cậu ấy sẽ hết giận thôi, cũng không gây khó dễ cho cậu đâu.”

Mạnh Hành Du há hốc mồm: “Ha?”

Đây là mạch não hoang đường gì đây?

Mạnh Hành Du không biết nên bày ra biểu tình gì, hơn nửa ngày cô không nói chuyện, nên Trần Vũ cho rằng đã nói câu nào đắc tội với cô, lại mở miệng xin lỗi làm Mạnh Hành Du phải gắt lời: “Được rồi, đêm đó cũng không phải hoàn toàn vì cậu, Thi Kiều đã sớm không vừa mắt với tớ, có việc đêm đó hay không thì tớ và cậu ấy cũng sẽ có chuyện khác thôi.”

“Nhưng trêu mấy người đó được đâu……”

Mạnh Hành Du đặt một tay trên vai của Trần Vũ: “Cậu có lẽ không hiêu tớ.”

Trần Vũ sửng sốt: “Cái gì?”

“Con người của tớ càng không dễ trêu vào.”

Mạnh Hành Du cất tay, nhún vai cười: “Còn có một việc, cái loại người này nhìn ai cũng ngứa mắt thôi, không có khả năng bởi vì cậu khiêm tốn hay thu mình thần phục thì bọn họ sẽ tha cho cậu đâu, cậu càng mềm yếu thì bọn họ càng hăng hái.”

Trần Vũ cúi đầu, cái gì cũng không nói, rửa mặt xong rồi lên giường ngủ.

Hôm sau.

Bùi Noãn đến trường Số Năm tìm Mạnh Hành Du, hai người tìm một quán ăn gần đó ăn trưa.

Bùi Noãn hẹn với học tỷ 2:30 chiều, sau khi ăn trưa, hai người bắt taxi đến Đại học Truyền thông, lúc hai người đến chỗ hẹn thì cũng gần sát giờ hẹn.

Bùi Noãn từ xa đã thấy người, kéo Mạnh Hành Du đi qua.

Học tỷ gọi là Hứa Điềm, năm nay học năm tư, tính tình hiền hoà nhiệt tình.

Công ty truyền thông Thương Khung Âm nằm ở gần văn phòng làm việc của Đại học Truyền thông, đi bộ mười phút là tới.

Hứa Điềm quẹt thẻ dẫn hai người vào thang máy, Mạnh Hành Du nhìn thấy bảng phân biểu bên trong thang máy, để ý thấy có quán cà phê ở tầng cao nhất, sợ làm phiền Bùi Noãn nên cô chủ động nói: “Tớ đi lên quán cà phê chờ cậu nhé, cậu thử giọng xong thì tới tìm tớ.”

Bùi Noãn gật đầu, còn chưa kịp nói gì thì Hứa Điềm đã nói: “Không sao đâu, Du Du à, em đến phòng nghỉ chờ em ấy là được rồi.”

Mạnh Hành Du chần chờ một lát, hỏi: “Có quấy rầy công việc của mọi người không?”

“Đương nhiên là không rồi, đừng có khách sáo như vậy.”

Hứa Điềm đã nói đến đó rồi nên Mạnh Hành Du cũng không từ chối nữa, đi theo bọn họ cùng vào trong công ty.

Bầu không khí làm việc ở Thương Khung Âm rất nhẹ nhàng, đúng dịp thời gian trà chiều nên ở đại sảnh nhân viên tốp ba tốp năm cùng nhau ăn đồ ngọt và nói chuyện phiếm.

Mạnh Hành Du có đến công ty trong nhà mấy lần, mỗi lần đến đều thấy mọi người bận tối mày tối mặt, không có lúc nào được rãnh rỗi.

Bùi Noãn hiển nhiên cũng có cùng suy nghĩ với cô, cô ấy và Hứa Điềm thân thiết hơn, nên nói chuyện cũng tuỳ ý hơn: “Chị Điềm Điềm, công ty của chị cũng tự do quá đi, thật hâm mộ mà.”

Hứa Điềm chào hỏi mấy đồng nghiệp đi ngang qua, thở dài nói: “Đều là biểu hiện giả dối thôi, tối hôm qua có bộ mới vừa đóng máy, mọi người bận cả tháng trời, hôm nay mới được hít thở bầu không khí này, chờ phần hai của bắt đầu liền bận rộn lại thôi.”

Bùi Noãn gật đầu, cô ấy thấy Mạnh Hành Du ở bên cạnh muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút rồi thay cô hỏi: “Thầy Yến Kim có tiếp tục làm phần hai không ạ?”

“Không có, phần hai không có suất diễn của anh trai.” Nhắc tới việc này, Hứa Điềm mở máy hát ra, nhiều lời hai câu, “Nhưng ca khúc chủ đề của phần hai do thầy tiểu Yến phổ đàn guitar đấy, trong tiểu thuyết có một đoạn công đánh đàn ghitar đó, chắc thầy ấy sẽ đánh.”

Bùi Noãn cảm thấy kinh ngạc, “Em nhớ cái đoạn đó là đánh đàn bằng đầu ngón tay, thầy Yến Kim còn biết đánh đàn guitar nữa sao?”

“Biết chứ, thầy ấy học nhiều năm rồi.”

Mạnh Hành Du nghe ra Hứa Điềm gọi là thầy tiểu Yến, mà không phải là thầy Yến Kim, trong lòng suy nghĩ một chút, chẳng lẽ tuổi của người đó còn nhỏ hơn Hứa Điềm sao?

Tuổi còn nhỏ mà đã giỏi như vậy rồi, lại là một nhân vật con nhà người ta đây.

Hứa Điềm đưa Mạnh Hành Du đến phòng nghỉ trước, rồi gọi đồng nghiệp lấy mấy món lót dạ và đồ uống cho cô, sau đó mới dẫn Bùi Noãn đi phòng thu âm gặp đạo diễn thử giọng.

Mạnh Hành Du cầm lấy đồ ăn đồ uống rồi nói cảm ơn, đợi người ta đi rồi thì cô không có gì làm nên nhìn quanh căn phòng nghỉ này.

Diện tích phòng nghỉ không nhỏ, 20 người cũng không thành vấn đề.

Ban công ngoài trời được ngăn với trong phòng bằng một tấm cửa kính, trên ban công có một xích đu võng cho hai người, còn có một ít cây xanh mọng nước, cũng trải thảm trắng như trong phòng, mang lại cảm giác gia đình ấm áp.

Nói đến hoàn cảnh công ty, thì công ty này mang cho người khác cảm giác cực kỳ nhẹ nhàng. Có lẽ có liên quan với nghiệp vụ của công ty, giao tiếp lâu dài với thế giới giả tưởn, hơn nữa phần lớn nhân viên tuổi không lớn, nơi có nhiều người trẻ tuổi thì luôn có sức sống hơn.

Mạnh Hành Du đẩy cửa kính ra, chuẩn bị ra ban công hít thở không khí, mới vừa bước một bước thì cô thấy dây võng xích đu, có người từ trong đứng lên, chân bỏ xuống khỏi cái võng, đôi chân chống trên thảm, vừa thẳng vừa dài.

Mạnh Hành Du hoảng sợ, vừa rồi không ai nói cho cô ở đây còn có người, cô lùi lại, xuất phát từ lễ phép nên mở miệng trước, “Ngại quá, quấy rầy rồi.”

Nghe có tiếng người nói chuyện, có lẽ người ngồi trong xích đu võng mới vừa tỉnh ngủ nên có chút mơ màng, sửng sốt vài giây mới bước ra khỏi võng xích đu, đi về phía bên này.

Mạnh Hành Du ngẩng đầu, đôi giày thể thao gót cao, gấu quần màu đen, áo len màu trắng, cuối cùng là cặp kính gọng vàng cùng đôi mắt đào hoa đi vào trong tầm mắt của cô.

Nguyên Thành ơi là Nguyên Thành, mày có thể có chút giác ngộ của đô thị hạng 1 được không hả?

Làm sao mà đi đâu cũng gặp người này thế, thành phố này nó nhỏ đến mức này à, trong trường hay ngoài trường cũng đều là cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy hết vậy hả!

Trì Nghiên đại khái cũng có chung suy nghĩ với cô, trong ánh mắt viết rõ mấy loại cảm xúc phức tạp “Tôi có phải đang nằm mơ hay không mà sao cô ấy lại ở đây thế bằng không tôi ngủ lại một nữa xem sao”, đặc biệt dễ dàng khiến cho cô cảm thấy như tìm được đồng minh.

Trầm mặc cỡ 10 giây, lúc hai người hồi phục lại tinh thần thì đồng thời mở miệng.

“Sao cậu ở chỗ này?”

“Cậu ở đây làm gì?”

“…..”

Hôm nay không thể nói chuyện được, thật muốn khởi động lại cái lò tái tạo quá.

Trì Nghiên không biết đã ở xích đu võng ngủ bao lâu, mái tóc hơi lộn xộn, đuôi tóc có chút vểnh lên, cổ áo len mở ra lộ ra xương quai xanh hai bên lên xuống theo nhịp thở, mắt kính đặt trên sống mũi cao, lúc anh cúi đầu sửa lại quần áo thì mắt kính cũng trượt xuống một chút, từng cử chỉ lộ ra cảm giác văn nhã cấm dục.

Trong bầu không khí vi diệu “Đời người chỗ nào mà không gặp lại, không bằng nâng chén một cái đi”, Mạnh Hành Du thế nhưng còn có thể lỗi thời mà nhớ đến giấc mộng hoang đường kia, đúng là không dễ dàng gì.

Cô cảm thấy nên bỏ tù cái tư tưởng của mình đi là vừa, mắng cho nó một trận để nó đỡ phải suốt ngày bị sắc đẹp thổi bay đi tìm không thấy lối về.

Mạnh Hành Du ho nhẹ hai tiếng, kéo tư tưởng đã bay ra ngoài không gian của mình về, ngữ khí cố gắng như không có gì, treo lên cái biểu tình không sao cả, nói: “Tôi dẫn bạn tới thử giọng, cậu thì sao?”

Sắp đến kỳ nộp bản thảo, Trì Nghiên chiều qua xin nghỉ học đến đây viết kịch bản suốt cả đêm, cả người toàn mùi cà phê nhưng cũng không ngăn được cơn buồn ngủ.

Vốn dĩ bảo đến ban công đợi, anh có tính khó ngủ, có đèn có gió thổi có âm thanh, không phải là hoàn cảnh để ngủ thì sẽ không ngủ, không nghĩ cái tật xấu này của anh bị cái xích đu võng này đánh bay hết.

Ngủ trong võng cũng không thoải mái, cho dù là dành cho hai người, nhưng mình anh nằm vẫn phải cong chân lên, lâu lâu ngồi trên xích đu võng hóng mát thì thích thật, nhưng nằm lâu rồi thì cả người đều đau nhức, giống như ở trong mộng mới bị người ta đánh vậy.

“Làm…..”

Không biết do ngủ dến mơ hồ hay bị gió thoi, giọng nói của anh khàn đặc làm cả bản thân phải giật mình, Trì Nghiên thanh giọng rồi ngẩng đầu lên nói lại: “Làm việc bán thời gian, còn việc chưa có làm xong.”

Anh cũng không phải thiếu tiền.

Mạnh Hành Du rất muốn nói như vậy.

Nhưng nghĩ lại, hai người cũng không thân thiết đến mức trêu chọc nhau như vậy, nên nuốt lại những lời này.

Đề tài giống như đã đi vào ngõ cụt, không biết nói cái gì nữa.

Mạnh Hành Du cho dù có tò mò, nhưng với EQ cao của mình thì vẫn có thể tự hiểu được, cuộc sống riêng tư của Trì Nghiên còn không đến lượt cô tới hỏi thăm.

Không khí có chút lúng túng, lúc Hứa Điềm gõ cửa đi vào, Mạnh Hành Du cảm thấy như có thiên sứ mới hạ phàm xuống vậy.

Hứa Điềm cười với Mạnh Hành Du, hiển nhiên là không tới tìm cô, ánh mắt dừng trên người của Trì Nghiên, vẫy tay gọi anh: “Thầy tiểu Yến, thầy Trần gọi cậu qua một chuyến, lời kịch trong kịch bản có chút vấn đề.”

“Được, qua ngay đây.”

Trì Nghiên vuốt mái tóc của mình, đuôi tóc vểnh làm sao cũng không ép xuống được, anh bực bội nhíu mày, trả lời xong rồi đi ra cái võng ở ban công mà lấy kịch bản, lúc đi ngang qua Mạnh Hành Du, xuất phát từ lễ phép nói: “Hẹn gặp lại.”

Suy nghĩ của Mạnh Hành Du đang bay tự do ở ngoài không gian, bị một tiếng “Hẹn gặp lại” này kéo trở về, lúc đó Trì Nghiên đã đi ra khỏi phòng nghỉ, cô lên tiếng gọi Hứa Điềm lại, không thể tin vào lỗ tai của chính mình, thử thăm dò hỏi: “Chị Điềm Điềm, chị vừa gọi cậu ấy……Là thầy gì?”

Hứa Điềm đĩnh đạc cười, trả lời: “Đó là Yến Kim, biên kịch của công ty bọn chị, tuổi của cậu ấy không lớn nên thường ngày bọn chị quen gọi là thầy tiểu Yến.”

“…..A.”

Hứa Điềm thấy biểu tình của Mạnh Hành Du kỳ quái, hỏi: “Du Du, em sao vậy?”

Mạnh Hành Du xua tay, cười còn khó coi hơn cả khóc: “Không không không có gì ạ, chị bận thì đi trước đi, không cần lo cho em.”

Bên ngoài cứ thúc giục, nên Hứa Điềm cũng không ở lại lâu mà vội vàng rời đi.

Cửa phòng nghỉ bị đóng lại, Mạnh Hành Du đứng tại chỗ thật lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại được.

Là Yến Kim……A……

Cô bây giờ rời khỏi fandom còn kịp không……

Tác giả có lời muốn nói:

Ăn muối: Không còn kịp rồi, rời fandom là không có khả năng, đời này đều sẽ không để em rời fandom đâu.

(Tác giả chơi chữ từ “Ăn muối” và “Trì Nghiên. Ăn muối phiên âm pinyin là “Chī yán”, còn Trì Nghiên là “chí yàn”)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương