Kẹo Ngọt
-
Chương 37: “Thích em muốn chết.”
Không có tương lai.
Không xứng với cậu.
Cho dù không phải nói cô, nhưng nói như vậy nghe rất khó chịu.
Sắc mặt của Minh Hạnh càng xấu đi.
Cô dời mắt, đi vòng qua Thái Hành, bước nhanh về phía trước.
Chưa được bao xa, cô nghiến răng, lại thôi bước.
Càng nghĩ càng tức.
Minh Hạnh xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thái Hành. Ngừng hai giây, cô mở miệng nói: “Là một người được hưởng sự giáo dục cơ bản, cậu nên biết rằng nói xấu sau lưng người khác là không nên.”
“Tôi thích ai, chọn ai, tất cả việc này đều không liên quan đến cậu.”
“Chỉ bằng những lời mà cậu đã nói hôm nay thì cậu đã không xứng để so sánh với anh ấy.”
Minh Hạnh không thiếu người theo đuổi, cũng từng gặp muôn người muôn vẻ. Nếu là trước đây, khi nghe thấy những lời như vậy, vốn dĩ cô sẽ không phản ứng.
Càng không lắm lời với họ để chuốc phiền làm gì.
Nhưng mà hiện tại, giờ này phút này, cô lại không kìm được muốn phản bác.
“Chưa hết, còn một chuyện nữa tôi muốn sửa cho đúng, mặc dù nó không liên quan đến cậu.”
Minh Hạnh bày ra dáng vẻ đanh mặt tức giận khi còn dạy ở Đường Lí, gằn từng chữ nói: “Anh ấy rất giỏi giang, rất thông minh. Chuyện mà anh ấy có thể làm còn nhiều hơn cậu, cũng làm tốt hơn cậu.”
“Hoàn cảnh gia đình không quyết định được gì hết. Có lẽ bây giờ anh ấy không hoàn hảo như vậy, nhưng anh ấy luôn phấn đấu từng ngày. Tương lai của anh ấy còn xán lạn hơn cậu, rộng mở hơn cậu.”
Minh Hạnh nói liền một mạch.
Sau khi nói xong, cô không muốn nán lại nữa, dứt khoát xoay người bỏ đi.
Để lại Thái Hành ở đó, dường như cậu ta còn có điều chưa kịp nói.
Vừa muốn mở miệng thì cô đã đi rất xa rồi.
Minh Hạnh chưa đi được vài bước thì chuông điện thoại vang lên.
Cô lấy điện thoại ra xem, là Trình Phóng gọi đến.
Thế là Minh Hạnh nhận máy.
“Em đang ở đâu?” Giọng nói của Trình Phóng truyền đến từ microphone bên kia.
Minh Hạnh đáp: “Em sắp ra ngoài trường rồi.”
“Anh chờ em ở viền sân Thể dục.” Trình Phóng chợt nói một câu như vậy, Minh Hạnh ngẩn người, dừng chân lại, vô thức nhìn quanh.
Cô cũng đang ở viền sân Thể dục.
Nên vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Trình Phóng.
Anh đứng dưới ngọn đèn đường, tay vẫn cầm chiếc điện thoại đặt sát bên tai. Lúc Minh Hạnh nhìn anh, ánh mắt của hai người đối diện với nhau.
Tâm trạng khó chịu vừa rồi lập tức tan biến, Minh Hạnh cúp điện thoại, chạy từ từ đến chỗ anh.
“Sao anh lại ở đây?” Lúc này, Minh Hạnh chỉ nghĩ đến việc anh thi tốt, cười đến độ đôi mắt cong lên, sáng ngời.
“Không phải anh mới tan học à? Đến đây nhanh thế?”
“Đi thôi, chúng ta ăn gì đây nhỉ?” Trong khi nói chuyện, âm cuối của Minh Hạnh còn ngân lên một cách nhẹ nhàng.
Đang là kỳ nghỉ hè nên sân trường không có người, màn đêm dần buông xuống, chỉ có ánh đèn đường hiu quạnh là còn sáng.
Trình Phóng đứng đấy, không nói gì.
Ánh đèn đường rọi xuống từng đường nét cương nghị trên khuôn mặt anh, khoé môi mím thành một nét mỏng.
“Từng môn cụ thể được bao nhiêu điểm vậy anh? Người ta có phát bài thi không? Nếu có phát thì…”
Minh Hạnh còn mải hỏi anh.
Nhưng chưa kịp dứt lời, sau gáy bất ngờ bị người ta đè lại, hai tay buộc phải bám chặt vào ngực của đối phương, tất thảy ngôn từ muốn nói đều chìm giữa răng môi.
Sự tấn công mãnh liệt của chàng trai ấy không thèm che giấu chút nào, khoảnh khắc ấy, đầu óc của Minh Hạnh trở nên trắng xoá và choáng váng, gần như toàn bộ ý thức đều bị chiếm đóng.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng trên môi, dấy lên sự đê mê kỳ diệu.
Không biết đã qua bao lâu.
Minh Hạnh chỉ thấy cả người như nhũn ra, eo của cô được một bàn tay đỡ lấy, giây tiếp theo liền bị ôm chặt.
“Minh Hạnh, tự dưng ông đây muốn khóc.” Anh nặng nề cất giọng, buộc một câu đúng lý hợp tình.
Buổi chiều tan học sớm, anh không nói cho cô hay đã đến trường, trùng hợp nghe thấy những điều cô nói với người ta ở trước cửa thư viện.
Những năm qua đã nghe quá nhiều chửi bới và bao điều khó nghe, cho nên mấy câu vừa rồi của Thái Hành vốn không thấm tháp gì.
Ác ý của thế giới dành cho anh, tất thảy đều cố tình thể hiện cho anh thấy.
Anh cũng quen với việc lăn lộn trong vũng bùn rồi.
Trầy trật trưởng thành đến ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên Trình Phóng nghe thấy người khác dùng những từ ngữ tốt nhường ấy để hình dung mình.
Thông minh, giỏi giang.
Rất tốt.
Khi cô mím môi, dáng vẻ vừa đau lòng vừa kiên định —
Khoảnh khắc ấy, trong lòng anh chỉ nhìn thấy duy nhất mình cô mà thôi.
Rất muốn ôm cô, rất muốn hôn cô, rất muốn gần gũi với cô.
Minh Hạnh giật mình, hơi ngẩn người. Cô cụp mắt, cảm thấy môi mình ươn ướt.
Tự dưng… sao thế này?
“Anh nói gì ạ?” Minh Hạnh nhỏ giọng nỉ non.
Trình Phóng buông lỏng, thẳng dậy nhìn cô chằm chằm không thôi. Anh siết chặt tay cô, cười bảo: “Anh nói là anh thích em muốn chết.”
Thích em thật lòng đặt anh trong tim, thích cảm giác khi được em đối xử tử tế, đến mức khiến người ta đặc biệt cảm động và trân quý.
Bởi vì chưa từng mơ tưởng, nên anh cũng không dám mong cầu.
Đôi mắt của Minh Hạnh lộ ra tia hoảng sợ, nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ.
Tuy tình cảm của anh luôn được biểu đạt một cách bộc trực như vậy, nhưng mỗi khi nghe thấy, nhịp tim của cô luôn không kìm được mà điên cuồng đập nhanh.
“Thì ra trong lòng Minh Hạnh, anh vẫn là một con người.” Trình Phóng cười nói.
Minh Hạnh ngẩn ra, bấy giờ mới phản ứng lại. Có khi nào anh đã nghe thấy những lời cô và Thái Hành vừa nói hay không?
Không biết anh đến đây từ lúc nào, hẳn là đã đến từ sớm.
“Đi thôi, về nhà.” Trình Phóng dắt tay cô, dẫn cô đi về phía trước.
Minh Hạnh đi bên cạnh anh, được một quãng xa mới phản ứng lại, bèn hỏi: “Chúng ta không đi ăn sao?”
“Về nhà rồi nấu cho em ăn,” Trình Phóng đáp: “Không phải em muốn xem bài thi à?”
Lúc này mà cô còn nhớ đến bài thi gì chứ.
Minh Hạnh cúi đầu, tủm ta tủm tỉm, nhìn anh nắm tay mình, để anh dẫn mình đi.
Trình Phóng nói nấu cơm, Minh Hạnh còn tưởng khả năng bếp núc của anh ghê gớm lắm,
Ai dè chỉ xào được một chén cơm chiên trứng.
Hình thức còn không được đẹp nữa là.
Minh Hạnh nhìn nó, chậm chạp không muốn nhấc đũa.
“Hay là em nấu cho anh nhé.”
“Người ta không có ăn, em còn chê nữa à.” Trình Phóng tự múc một muỗng to, nhưng vừa bỏ vào miệng thì khựng lại, sắc mặt thay đổi một cách vi diệu.
Sau đó, anh nhai đại vài cái, nuốt xuống.
“Thôi, đừng ăn.” Trình Phóng vươn tay lấy đi cái chén của Minh Hạnh, định đổ bỏ.
Anh như vậy lại khiến Minh Hạnh hơi tò mò.
Cô cản tay Trình Phóng, cầm muỗng múc một miếng nhỏ.
Mặn quá!
Không biết là anh bỏ bao nhiêu muối nữa.
Nhìn sắc mặt của Minh Hạnh, Trình Phóng kéo mâm qua.
Cuối cùng, Minh Hạnh đi nấu mì.
Bình thường cô cũng không giỏi nấu cơm, nhưng nấu một tô mì đơn giản thì vẫn làm được.
Trình Phóng ăn từng đũa, không được bao lâu đã cạn thấy đáy.
“Anh đi tắm trước.” Sau khi ăn xong, anh đứng dậy, chuẩn bị vào phòng tắm.
“Em ăn xong cứ để bát ở đấy đi, chờ anh ra rửa cho.”
Minh Hạnh ngồi tại chỗ, ăn từng đũa nhỏ.
Lúc cô sắp ăn xong, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng lại.
“Minh Hạnh, em đến đây tí đi.” Giọng nói của Trình Phóng từ bên trong truyền ra.
Minh Hạnh quay đầu lại nhìn, chần chừ hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Anh ấn sữa tắm của em mà nó không ra,” Trình Phóng đáp: “Em ấn như nào ấy nhỉ?”
Minh Hạnh nghi hoặc, đặt đũa xuống, đứng dậy đi đến phòng tắm.
“Anh thử thả nó ra rồi ấn xuống xem.” Minh Hạnh đứng bên ngoài, bày cho anh.
Người bên trong hình như mân mê theo, Trình Phóng nói: “Vẫn không được.”
Minh Hạnh đứng ngoài cửa, bàn tay cầm đến then cửa nhưng chần chừ dừng lại.
Cánh môi mím chặt.
“Anh có thể làm gì em chứ?” Trình Phóng hối cô, “Đừng lề mề nữa, nhanh nào.”
Bị anh thúc giục, Minh Hạnh bèn vặn tay nắm cửa.
Rèm tắm không có động tĩnh gì.
“Anh đưa sữa tắm đây.” Minh Hạnh nói với vào trong.
Bên trong có một bàn tay vươn ra.
Đúng lúc này, Minh Hạnh không kịp đề phòng, bị bàn tay đó bắt lại, kéo vào trong.
Đến khi hoàn hồn, cô đã bị ôm trong lòng ai đó.
“Anh —” Minh Hạnh ngẩng đầu, sợ đến mức chỉ biết hoảng loạn trừng anh.
Trình Phóng cúi đầu, thấp giọng bảo: “Ông đây đúng là muốn làm gì em đấy.”
Ngốc thật, cứ như vậy để bị anh lừa.
Trên người anh không mặc gì cả, mặt mày Minh Hạnh đỏ bừng cả lên, không biết phải nhìn đi đâu mới được, chỉ có thể lí nhí nói: “Anh thả em ra…”
Trình Phóng lắc đầu, không chịu thả.
“Minh Hạnh, ông đây đến là để bảo vệ em cả đời. Có phải cũng nên cho em kiểm hàng trước không nhỉ?”
Trước đây, anh chưa từng nghĩ đến chuyện đời người, bởi vì đối với anh, nó quá xa xỉ và ngoài tầm với. Anh chỉ muốn bảo vệ người trước mặt, được bao lâu thì hay bấy lâu.
Có thể vào một ngày nào đó, cô sẽ không cần anh nữa.
Nhưng hôm nay, anh lại nghĩ rằng người trước mặt cũng đặt anh trong lòng. Cô đối xử tốt với anh một chút, anh sẽ đối lại với cô tốt hơn trăm ngàn lần.
Cho đến cuối đời.
Nếu thực sự có cả một đời thì anh cũng tình nguyện báo đáp cô lâu ngần ấy.
“Em không kiểm gì hết.” Minh Hạnh lắc đầu, sau lưng đã vã mồ hôi.
Trình Phóng cũng sợ mình sẽ doạ cô nên không dám làm xằng, chỉ dỗ dành bên tai, “Minh Hạnh à, cứ sờ một tí thôi.”
“Trình Phóng, anh không chịu học hành đàng hoàng mà suốt ngày nghĩ đến chuyện này hả!” Minh Hạnh tức nghẹn nói một câu rất hợp tình hợp lý, đến nỗi giống y như thật.
Nói xong, cô còn dẫm lên chân anh.
Cô mang dép lê, một chân dẫm nhẹ chẳng đau tí nào.
Ánh mắt của Trình Phóng trở nên nghiêm túc, tay anh đột nhiên ôm cô chặt hơn.
“Những lời hôm nay em đã nói, anh đều nghe thấy cả. Hạnh Hạnh không hề chê anh, đúng không?”
Trong khi nói chuyện, giọng nói của anh đã hơi khàn, ẩn trong đó còn khiến người khác đau lòng thay.
Ánh mắt của Minh Hạnh dần mềm ra, cô nhìn Trình Phóng, sau đó chậm rãi gật đầu, “Ngay từ đầu, em chưa từng chê anh.”
Chỉ là trước đây, anh cứ dùng chuyện này để tức giận với cô.
Lúc trước, cô chỉ hơi sợ anh, chứ chưa từng có chuyện chê anh.
Nhưng dáng vẻ bất cần đời của anh, thực sự khiến cô không thích.
Nghe thấy câu này, Trình Phóng rất vui.
Minh Hạnh chỉ gật đầu thôi cũng khiến anh vui đến phát điên.
“Ngoan, Minh Hạnh, anh tuyệt đối sẽ không làm gì cả, có nhịn đến chết anh cũng nhịn.”
Độ tuổi này đúng là thời điểm dâng trào khí huyết, nhưng trước khi đủ tự tin rằng bản thân có thể cho cô một tương lai, anh sẽ không làm gì cả.
“Em chỉ việc kiểm tra xem anh có được không thôi,” Trình Phóng cười nói: “Không phải từ nay về sau, ông đây đều hầu hạ em à?”
Không xứng với cậu.
Cho dù không phải nói cô, nhưng nói như vậy nghe rất khó chịu.
Sắc mặt của Minh Hạnh càng xấu đi.
Cô dời mắt, đi vòng qua Thái Hành, bước nhanh về phía trước.
Chưa được bao xa, cô nghiến răng, lại thôi bước.
Càng nghĩ càng tức.
Minh Hạnh xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thái Hành. Ngừng hai giây, cô mở miệng nói: “Là một người được hưởng sự giáo dục cơ bản, cậu nên biết rằng nói xấu sau lưng người khác là không nên.”
“Tôi thích ai, chọn ai, tất cả việc này đều không liên quan đến cậu.”
“Chỉ bằng những lời mà cậu đã nói hôm nay thì cậu đã không xứng để so sánh với anh ấy.”
Minh Hạnh không thiếu người theo đuổi, cũng từng gặp muôn người muôn vẻ. Nếu là trước đây, khi nghe thấy những lời như vậy, vốn dĩ cô sẽ không phản ứng.
Càng không lắm lời với họ để chuốc phiền làm gì.
Nhưng mà hiện tại, giờ này phút này, cô lại không kìm được muốn phản bác.
“Chưa hết, còn một chuyện nữa tôi muốn sửa cho đúng, mặc dù nó không liên quan đến cậu.”
Minh Hạnh bày ra dáng vẻ đanh mặt tức giận khi còn dạy ở Đường Lí, gằn từng chữ nói: “Anh ấy rất giỏi giang, rất thông minh. Chuyện mà anh ấy có thể làm còn nhiều hơn cậu, cũng làm tốt hơn cậu.”
“Hoàn cảnh gia đình không quyết định được gì hết. Có lẽ bây giờ anh ấy không hoàn hảo như vậy, nhưng anh ấy luôn phấn đấu từng ngày. Tương lai của anh ấy còn xán lạn hơn cậu, rộng mở hơn cậu.”
Minh Hạnh nói liền một mạch.
Sau khi nói xong, cô không muốn nán lại nữa, dứt khoát xoay người bỏ đi.
Để lại Thái Hành ở đó, dường như cậu ta còn có điều chưa kịp nói.
Vừa muốn mở miệng thì cô đã đi rất xa rồi.
Minh Hạnh chưa đi được vài bước thì chuông điện thoại vang lên.
Cô lấy điện thoại ra xem, là Trình Phóng gọi đến.
Thế là Minh Hạnh nhận máy.
“Em đang ở đâu?” Giọng nói của Trình Phóng truyền đến từ microphone bên kia.
Minh Hạnh đáp: “Em sắp ra ngoài trường rồi.”
“Anh chờ em ở viền sân Thể dục.” Trình Phóng chợt nói một câu như vậy, Minh Hạnh ngẩn người, dừng chân lại, vô thức nhìn quanh.
Cô cũng đang ở viền sân Thể dục.
Nên vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Trình Phóng.
Anh đứng dưới ngọn đèn đường, tay vẫn cầm chiếc điện thoại đặt sát bên tai. Lúc Minh Hạnh nhìn anh, ánh mắt của hai người đối diện với nhau.
Tâm trạng khó chịu vừa rồi lập tức tan biến, Minh Hạnh cúp điện thoại, chạy từ từ đến chỗ anh.
“Sao anh lại ở đây?” Lúc này, Minh Hạnh chỉ nghĩ đến việc anh thi tốt, cười đến độ đôi mắt cong lên, sáng ngời.
“Không phải anh mới tan học à? Đến đây nhanh thế?”
“Đi thôi, chúng ta ăn gì đây nhỉ?” Trong khi nói chuyện, âm cuối của Minh Hạnh còn ngân lên một cách nhẹ nhàng.
Đang là kỳ nghỉ hè nên sân trường không có người, màn đêm dần buông xuống, chỉ có ánh đèn đường hiu quạnh là còn sáng.
Trình Phóng đứng đấy, không nói gì.
Ánh đèn đường rọi xuống từng đường nét cương nghị trên khuôn mặt anh, khoé môi mím thành một nét mỏng.
“Từng môn cụ thể được bao nhiêu điểm vậy anh? Người ta có phát bài thi không? Nếu có phát thì…”
Minh Hạnh còn mải hỏi anh.
Nhưng chưa kịp dứt lời, sau gáy bất ngờ bị người ta đè lại, hai tay buộc phải bám chặt vào ngực của đối phương, tất thảy ngôn từ muốn nói đều chìm giữa răng môi.
Sự tấn công mãnh liệt của chàng trai ấy không thèm che giấu chút nào, khoảnh khắc ấy, đầu óc của Minh Hạnh trở nên trắng xoá và choáng váng, gần như toàn bộ ý thức đều bị chiếm đóng.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng trên môi, dấy lên sự đê mê kỳ diệu.
Không biết đã qua bao lâu.
Minh Hạnh chỉ thấy cả người như nhũn ra, eo của cô được một bàn tay đỡ lấy, giây tiếp theo liền bị ôm chặt.
“Minh Hạnh, tự dưng ông đây muốn khóc.” Anh nặng nề cất giọng, buộc một câu đúng lý hợp tình.
Buổi chiều tan học sớm, anh không nói cho cô hay đã đến trường, trùng hợp nghe thấy những điều cô nói với người ta ở trước cửa thư viện.
Những năm qua đã nghe quá nhiều chửi bới và bao điều khó nghe, cho nên mấy câu vừa rồi của Thái Hành vốn không thấm tháp gì.
Ác ý của thế giới dành cho anh, tất thảy đều cố tình thể hiện cho anh thấy.
Anh cũng quen với việc lăn lộn trong vũng bùn rồi.
Trầy trật trưởng thành đến ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên Trình Phóng nghe thấy người khác dùng những từ ngữ tốt nhường ấy để hình dung mình.
Thông minh, giỏi giang.
Rất tốt.
Khi cô mím môi, dáng vẻ vừa đau lòng vừa kiên định —
Khoảnh khắc ấy, trong lòng anh chỉ nhìn thấy duy nhất mình cô mà thôi.
Rất muốn ôm cô, rất muốn hôn cô, rất muốn gần gũi với cô.
Minh Hạnh giật mình, hơi ngẩn người. Cô cụp mắt, cảm thấy môi mình ươn ướt.
Tự dưng… sao thế này?
“Anh nói gì ạ?” Minh Hạnh nhỏ giọng nỉ non.
Trình Phóng buông lỏng, thẳng dậy nhìn cô chằm chằm không thôi. Anh siết chặt tay cô, cười bảo: “Anh nói là anh thích em muốn chết.”
Thích em thật lòng đặt anh trong tim, thích cảm giác khi được em đối xử tử tế, đến mức khiến người ta đặc biệt cảm động và trân quý.
Bởi vì chưa từng mơ tưởng, nên anh cũng không dám mong cầu.
Đôi mắt của Minh Hạnh lộ ra tia hoảng sợ, nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ.
Tuy tình cảm của anh luôn được biểu đạt một cách bộc trực như vậy, nhưng mỗi khi nghe thấy, nhịp tim của cô luôn không kìm được mà điên cuồng đập nhanh.
“Thì ra trong lòng Minh Hạnh, anh vẫn là một con người.” Trình Phóng cười nói.
Minh Hạnh ngẩn ra, bấy giờ mới phản ứng lại. Có khi nào anh đã nghe thấy những lời cô và Thái Hành vừa nói hay không?
Không biết anh đến đây từ lúc nào, hẳn là đã đến từ sớm.
“Đi thôi, về nhà.” Trình Phóng dắt tay cô, dẫn cô đi về phía trước.
Minh Hạnh đi bên cạnh anh, được một quãng xa mới phản ứng lại, bèn hỏi: “Chúng ta không đi ăn sao?”
“Về nhà rồi nấu cho em ăn,” Trình Phóng đáp: “Không phải em muốn xem bài thi à?”
Lúc này mà cô còn nhớ đến bài thi gì chứ.
Minh Hạnh cúi đầu, tủm ta tủm tỉm, nhìn anh nắm tay mình, để anh dẫn mình đi.
Trình Phóng nói nấu cơm, Minh Hạnh còn tưởng khả năng bếp núc của anh ghê gớm lắm,
Ai dè chỉ xào được một chén cơm chiên trứng.
Hình thức còn không được đẹp nữa là.
Minh Hạnh nhìn nó, chậm chạp không muốn nhấc đũa.
“Hay là em nấu cho anh nhé.”
“Người ta không có ăn, em còn chê nữa à.” Trình Phóng tự múc một muỗng to, nhưng vừa bỏ vào miệng thì khựng lại, sắc mặt thay đổi một cách vi diệu.
Sau đó, anh nhai đại vài cái, nuốt xuống.
“Thôi, đừng ăn.” Trình Phóng vươn tay lấy đi cái chén của Minh Hạnh, định đổ bỏ.
Anh như vậy lại khiến Minh Hạnh hơi tò mò.
Cô cản tay Trình Phóng, cầm muỗng múc một miếng nhỏ.
Mặn quá!
Không biết là anh bỏ bao nhiêu muối nữa.
Nhìn sắc mặt của Minh Hạnh, Trình Phóng kéo mâm qua.
Cuối cùng, Minh Hạnh đi nấu mì.
Bình thường cô cũng không giỏi nấu cơm, nhưng nấu một tô mì đơn giản thì vẫn làm được.
Trình Phóng ăn từng đũa, không được bao lâu đã cạn thấy đáy.
“Anh đi tắm trước.” Sau khi ăn xong, anh đứng dậy, chuẩn bị vào phòng tắm.
“Em ăn xong cứ để bát ở đấy đi, chờ anh ra rửa cho.”
Minh Hạnh ngồi tại chỗ, ăn từng đũa nhỏ.
Lúc cô sắp ăn xong, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng lại.
“Minh Hạnh, em đến đây tí đi.” Giọng nói của Trình Phóng từ bên trong truyền ra.
Minh Hạnh quay đầu lại nhìn, chần chừ hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Anh ấn sữa tắm của em mà nó không ra,” Trình Phóng đáp: “Em ấn như nào ấy nhỉ?”
Minh Hạnh nghi hoặc, đặt đũa xuống, đứng dậy đi đến phòng tắm.
“Anh thử thả nó ra rồi ấn xuống xem.” Minh Hạnh đứng bên ngoài, bày cho anh.
Người bên trong hình như mân mê theo, Trình Phóng nói: “Vẫn không được.”
Minh Hạnh đứng ngoài cửa, bàn tay cầm đến then cửa nhưng chần chừ dừng lại.
Cánh môi mím chặt.
“Anh có thể làm gì em chứ?” Trình Phóng hối cô, “Đừng lề mề nữa, nhanh nào.”
Bị anh thúc giục, Minh Hạnh bèn vặn tay nắm cửa.
Rèm tắm không có động tĩnh gì.
“Anh đưa sữa tắm đây.” Minh Hạnh nói với vào trong.
Bên trong có một bàn tay vươn ra.
Đúng lúc này, Minh Hạnh không kịp đề phòng, bị bàn tay đó bắt lại, kéo vào trong.
Đến khi hoàn hồn, cô đã bị ôm trong lòng ai đó.
“Anh —” Minh Hạnh ngẩng đầu, sợ đến mức chỉ biết hoảng loạn trừng anh.
Trình Phóng cúi đầu, thấp giọng bảo: “Ông đây đúng là muốn làm gì em đấy.”
Ngốc thật, cứ như vậy để bị anh lừa.
Trên người anh không mặc gì cả, mặt mày Minh Hạnh đỏ bừng cả lên, không biết phải nhìn đi đâu mới được, chỉ có thể lí nhí nói: “Anh thả em ra…”
Trình Phóng lắc đầu, không chịu thả.
“Minh Hạnh, ông đây đến là để bảo vệ em cả đời. Có phải cũng nên cho em kiểm hàng trước không nhỉ?”
Trước đây, anh chưa từng nghĩ đến chuyện đời người, bởi vì đối với anh, nó quá xa xỉ và ngoài tầm với. Anh chỉ muốn bảo vệ người trước mặt, được bao lâu thì hay bấy lâu.
Có thể vào một ngày nào đó, cô sẽ không cần anh nữa.
Nhưng hôm nay, anh lại nghĩ rằng người trước mặt cũng đặt anh trong lòng. Cô đối xử tốt với anh một chút, anh sẽ đối lại với cô tốt hơn trăm ngàn lần.
Cho đến cuối đời.
Nếu thực sự có cả một đời thì anh cũng tình nguyện báo đáp cô lâu ngần ấy.
“Em không kiểm gì hết.” Minh Hạnh lắc đầu, sau lưng đã vã mồ hôi.
Trình Phóng cũng sợ mình sẽ doạ cô nên không dám làm xằng, chỉ dỗ dành bên tai, “Minh Hạnh à, cứ sờ một tí thôi.”
“Trình Phóng, anh không chịu học hành đàng hoàng mà suốt ngày nghĩ đến chuyện này hả!” Minh Hạnh tức nghẹn nói một câu rất hợp tình hợp lý, đến nỗi giống y như thật.
Nói xong, cô còn dẫm lên chân anh.
Cô mang dép lê, một chân dẫm nhẹ chẳng đau tí nào.
Ánh mắt của Trình Phóng trở nên nghiêm túc, tay anh đột nhiên ôm cô chặt hơn.
“Những lời hôm nay em đã nói, anh đều nghe thấy cả. Hạnh Hạnh không hề chê anh, đúng không?”
Trong khi nói chuyện, giọng nói của anh đã hơi khàn, ẩn trong đó còn khiến người khác đau lòng thay.
Ánh mắt của Minh Hạnh dần mềm ra, cô nhìn Trình Phóng, sau đó chậm rãi gật đầu, “Ngay từ đầu, em chưa từng chê anh.”
Chỉ là trước đây, anh cứ dùng chuyện này để tức giận với cô.
Lúc trước, cô chỉ hơi sợ anh, chứ chưa từng có chuyện chê anh.
Nhưng dáng vẻ bất cần đời của anh, thực sự khiến cô không thích.
Nghe thấy câu này, Trình Phóng rất vui.
Minh Hạnh chỉ gật đầu thôi cũng khiến anh vui đến phát điên.
“Ngoan, Minh Hạnh, anh tuyệt đối sẽ không làm gì cả, có nhịn đến chết anh cũng nhịn.”
Độ tuổi này đúng là thời điểm dâng trào khí huyết, nhưng trước khi đủ tự tin rằng bản thân có thể cho cô một tương lai, anh sẽ không làm gì cả.
“Em chỉ việc kiểm tra xem anh có được không thôi,” Trình Phóng cười nói: “Không phải từ nay về sau, ông đây đều hầu hạ em à?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook