Kẹo Ngọt Kim Cương
-
Chương 15: 15: Oppenheimer Blue - Nhìn Đủ Chưa
Làn gió nhè nhẹ lay chuyển, tản mát giữa luồng hơi thở nóng bỏng của hai người.
Đường Du bị người đàn ông ấn vào lòng, rũ mắt, tim đập như trống chầu.
Lần đầu tiên cô dám mang hết gan dạ ra mà thăm dò tâm ý một người đàn ông.
Lúc mở miệng nói ra, thực sự cô cũng không biết trước kết quả sẽ là gì.
Nhưng bây giờ nhìn lại.
Rốt cuộc cũng chỉ là cô gái mười tám tuổi không có chút kinh nghiệm, Đường Du không chỉ đánh giá thấp tâm lý cùng dục vọng của một người đàn ông trưởng thành, mà còn quá tự tin vào năng lực ứng phó của bản thân.
Giờ đây, Chu Khâm Nghiêm giam cô trong lòng ngực, hơi thở trầm thấp nóng rẫy phả lên mặt.
Vậy thì sao?
Không vui.
Phải làm sao?
Chuyện là Đường Du khơi ra, nhưng lại không đưa được câu trả lời.
Cô đỏ mặt, muốn tránh ra khỏi sự giam hãm của anh: "...!Anh không vui, vậy thì đi làm ngay việc có thể khiến anh vui đi."
"Phải không?"
"Nếu em đã nói vậy," thân thể Chu Khâm Nghiêu rõ ràng có xu hướng đè ép xuống thêm một chút, đến bên tai cô, giọng nói rõ ràng nhưng ý tứ lại mơ hồ:
"Vậy để anh làm."
"..."
Đường Du nổi lên một trận run rẩy.
Cảm giác được hơi thở của người đàn ông cách mình càng lúc càng gần, trực giác cho cô biết sắp xảy ra chuyện gì đó, không biết phải làm sao rồi nhắm mắt lại, gò má đỏ ửng, liều chết bấu tay vào bức tường ở phía sau, quả tim như muốn nhảy lên tận cổ họng.
Nhưng ngay khi cô ngừng thở, căng thẳng cho rằng sắp có điều gì đó xảy ra, chóp mũi bỗng dưng bị người ta véo hai cái.
Ngay sau đó, một tiếng cười khẽ như mang theo luồng điện, tràn đầy vẻ khiêu khích truyền đến bên tai.
"Vào nhà đi, ngày mai còn phải đi học."
Trong phút chốc, Đường Du mở mắt ra, thấy Chu Khâm Nghiêu đang giúp cô cài chặt lại áo khoác trên người.
Không hề xảy ra chuyện mà cô nghĩ.
Cô gái nhỏ trố mắt nhìn hai giây, lập tức ngượng ngùng, áp bàn tay lạnh lên đôi gò má nóng hây hẩy, tay chân luống cuống che giấu ảo tưởng trong đầu: "Vâng...Ngủ ngon."
Vào đến nhà, dì Dung chưng tổ yến cho Đường Du, còn đang chờ cô.
Đường Du muốn lấy lại điện thoại, vì thế ngoan ngoãn uống xong tổ yến, rồi năn nỉ dì Dung:
"Dì Dung, có thể cho cháu xem điện thoại một chút không? Cháu đi mất hai ngày, thể nào cũng có nhiều bạn học tìm cháu.
Năn nỉ dì mà."
Mặc dù không được chỉ thị rõ ràng từ Phương Lai, nhưng dì Dung do dự một chút rồi cũng đồng ý.
Bà đi xuống phòng mình lấy điện thoại cho cô, không quên dặn dò: "Một giờ sau tôi đến lấy lại."
"Vâng ạ."
Một giờ, đối với Đường Du là đủ rồi.
Cô vội vàng mở máy.
Màn hình sáng lên, yên tĩnh chờ hai giây, vô số tin nhắn nhảy ra.
Giữa hàng loạt tin nhắn, thư điện tử làm hoa cả mắt, Đường Du rốt cuộc cũng tìm được tin nhắn của Chu Khâm Nghiêu.
Tin thứ nhất, cũng là đêm cô thấy chuyện kia-----
"Tìm anh có chuyện gì không?
Còn tin thứ hai lại là----
"Chuyện em thấy...!không như em nghĩ đâu."
Nhìn thấy một câu này, tim Đường Du lại đập nhanh hơn, khóe môi cũng không tư chủ mà cong lên.
Tin nhắn này hoàn toàn phù hợp với biểu hiện vừa rồi của Chu Khâm Nghiêu.
Một loại cảm xúc mừng rỡ tràn ra từ tận đáy lòng, nhanh chóng làm tiêu tan đi muộn phiền của hai ngày bị Phương Lai quản thúc.
Tựa như ánh mặt trời rực rỡ, trong nháy mắt chữa lành tổn thương trong lòng Đường Du.
Cô trả lời Chu Khâm Nghiêu, bảo mình bị tịch thu điện thoại, rồi sau chuyện đó, lại trả về cho anh câu của anh:
"Việc anh thấy, cũng không giống như anh nghĩ đâu."
Thấy tin nhắn đã được gửi đi, tâm tình cô gái trong phút chốc như trời quang mây tạnh, tâm trạng vui vẻ không có chỗ giải tỏa, nhìn thấy hộp đàn ở góc tường, nhất thời nổi hứng, mở tập nhạc ra.
Không bao lâu sau, giữa màn đêm yên tĩnh bỗng truyền tới thanh âm du dương của tiếng đàn.
Hôm nay, Đường Du kéo bản "Thiên Nga".
Chu Khâm Nghiêu đứng dưới tàng cây, nhìn ô cửa sổ quen thuộc sáng đèn, bóng cô gái cuối cùng cũng xuất hiện ở nơi đó, mọi thứ đều trở về với dáng vẻ vốn dĩ thuộc về nó.
Gió nhẹ phả qua mặt, ánh sao lấp lánh, tiếng đàn như tia nắng ban mai, dịu dàng rơi vào lòng anh.
Giờ phút này, cả thế giới dường như cũng bị hòa tan.
Chu Khâm Nghiêu nhìn tin nhắn Đường Du gửi đến, bờ một rốt cuộc cũng thấp thoáng một nụ cười.
Ừ, bây giờ vui vẻ.
-
Ngày thứ hai, cuộc sống Đường Du cũng được khôi phục lại như cũ.
Chú Dương đưa cô đến trường, nhìn thấy biểu ngữ giăng ở cổng, Đường Du mới nhớ việc hôm nay Tưởng Định đến trường học.
Hôm nay Ngũ Trung đón tiếp một khách mời đặc biệt.
Đoàn phim thực hiện tác phẩm điện ảnh đề tài đấu súng "Dụ Địch" đến tuyên truyền ở Thành phố C, trạm thứ nhất chính là trường Ngũ Trung, nơi có đào tạo về nghệ thuật.
"Dụ Địch" có sự tham gia diễn xuất của ảnh đế đang nổi nhất hiện nay Tưởng Định trong vai nam chính.
Anh ấy có giá trị nhan sắc cao, tuổi còn trẻ đã đoạt được vô số giải thưởng, khả năng diễn xuất cũng được chứng thực.
Trong giới học sinh, fan của anh ấy chiếm số lượng đông đảo.
Trình Huyền là một trong số những fan cuồng nhiệt nhất.
Biết hôm nay Tưởng Định sẽ đến trường tuyên truyền phim, Trình Huyền đặc biệt ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, thanh xuân động lòng người.
Muốn ở giữa hàng trăm người trong phòng đa chức năng thâu tóm lấy sự chú ý của thần tượng.
Nhưng chờ cô cúp tiết, trang bị đồ nghề đầy đủ chạy đến nơi, mới phát hiện toàn bộ cửa đã đóng chặt.
Hỏi ra mới biết hôm nay muốn vào phải là học sinh hệ quốc tế.
Lớp hệ phổ thông không được hưởng thụ loại chuyện trao đổi nghệ thuật thế này.
Trình Huyền mặc dù rất tức, nhưng học phí hệ quốc tế gấp mấy lần hệ phổ thông, rõ ràng là đắt xắt ra miếng.
Cô ấy buồn bực đứng ở cửa, suy nghĩ xem làm sao để có thể lẻn vào.
Ngay lúc này, Đường Du đi đến.
Dáng vẻ cô chậm rãi từ tốn, so với điệu bộ gấp gáp của Trình Huyền, hoàn toàn khác biệt.
"Chị Huyền, sao cậu ở đây?"
Trình Huyền thấy cô, đáy mắt lóe lên một tia sáng rồi lại chán nản ảm đạm.
Vốn muốn mượn thẻ học sinh của Đường Du để vào, nhưng rồi suy nghĩ một chút, ai mà chả thích Tưởng Định.
Người đàn ông đó có số lượng người yêu thích cực kỳ đông.
Trình Huyền lắc đầu một cái, trên mặt đầy vẻ tang thương chua xót: "Mình ở bên ngoài chờ thằng nhóc nhà mình."
"Thằng nhóc nhà cậu?" Đường Du nghe không hiểu cô ấy đang nói gì.
"Định Định, mẹ bị cản bên ngoài không thể vào.
Con phải cố gắng phát huy.
Mẹ sẽ một lòng cổ vũ cho con!" Trình Huyền nhìn về phía cánh cửa mà lẩm bẩm.
"..."
Đường Du cuối cùng cũng nghe rõ.
Cô cười hì hì một tiếng: "Cậu thích Tưởng Định à?"
Trình Huyền nhướng mày: "Chẳng lẽ cậu không thích sao?"
Đường Du nhẹ nhàng: "Mình không á."
"..." Ánh mắt Trình Huyền như tro tàn bỗng chốc sống lại: "Vậy cậu cho mình mượn thẻ học sinh đi, nhanh, cho mình vào nhìn chồng mình!"
...
Mới vừa rồi còn là "con trai cưng", giờ đã thành chồng.
Đường Du dứt khoát lấy thẻ học sinh ra: "Vậy mình ở thư viện chờ cậu.
Cậu xong thì đến đó tìm mình."
"Được."
Trình Huyền lấy được thẻ sinh viên vội chui tọt vào phòng đa chức năng, Đường Du cũng đi về hướng thư viện.
Vừa mới đi được mấy bước, Trình Huyền gọi cô từ phía sau lưng: "Hữu Hữu!"
Đường Du xoay người, thấy Trình Huyền tay cầm điện thoại di động, chạy về phía cô, tựa như vừa mới nói chuyện xong với ai đó.
Cô ấy thở hồng hộc: "Anh Nghiêu vừa gọi cho mình, bảo mình nói với cậu, sau khi tan học anh ấy ở cổng sau chỗ trạm xe buýt chờ cậu, có chuyện!"
"À?"
Đường Du sửng sốt một chút, mặc dù không biết vì sao Chu Khâm Nghiêu tìm mình, nhưng cũng biết không thể gặp mặt được ở cổng trường.
Chú Dương sẽ đúng giờ mà ở cổng chờ cô.
Nếu muốn gặp Chu Khâm Nghiêu, phải nghĩ cách để chú Dương đi trước.
Cho nên...
Đầu óc Đường Du nhanh chóng suy nghĩ, chợt nhìn thấy tấm áp phích lớn ở ngay trước cửa phòng đa chức năng, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, nghĩ ra được biện pháp.
Cô nhìn Trình Huyền nháy mắt mấy cái: "Chị Huyền, mình có thể cho cậu mượn thẻ học sinh, nhưng cậu có thể giúp mình một chuyện không?"
Trình Huyền: "Giúp cái gì?"
Đường Du: "Buổi tối giúp mình ăn với Tưởng Định một bữa cơm.
Trình Huyền: "???!!!"
Mẹ kiếp.
Tôi đi xỉu đây.
-
Một giờ sau, chương trình tuyên truyền trong phòng đa chức năng tiến vào phần cuối.
Giáo viên sắp xếp năm bạn học sinh nữ lên tặng hoa cho đoàn làm phim thể hiện sự tôn trọng và biết ơn.
Trình Huyền lặng lẽ tìm được một người trong nhóm, nói mấy mấy câu, cô gái tặng hoa nhường suất lại cho cô.
Chờ người chủ trì trên sân khấu nói xong, bên dưới vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt, Trình Huyền mặt không đổi sắc đi theo mấy học sinh nữ khác bước lên sân khấu.
Tưởng Định lúc này đang quan sát phía bên dưới, trong đầu nghĩ con nhóc Đường Du này thật sự một chút mặt mũi cũng không cho anh.
Hiếm hoi lắm anh ấy mới tới được trường cô một lần, cũng không chịu đến ủng hộ.
Đang tìm kiếm bóng dáng cô, tầm mắt của anh ấy lại bị chặn lại.
Một người mặc đồng phục nữ đứng trước mặt, trong tay cầm một bó hoa: "Thầy Tưởng, vất vả rồi."
Tưởng Định khẽ ngẩng đầu lên.
Cô gái mặc bộ trang phục bó người, làm nổi bật lên dáng người.
Ngực to, chân dài, eo thon, còn có một gương mặt tràn đầy hơi thở thanh xuân, phảng phất một chút gợi cảm.
Thoạt nhìn còn rất có hương vị.
Tưởng Định nhận lấy hoa, lười nhác, lịch sự đáp một câu: "Cảm ơn."
Cô gái lễ phép cúi người.
Ngay lúc khom lưng bỗng nhiên nói nhỏ vào tai anh một câu: "Hữu Hữu bảo anh đừng đi, sáu giờ rưỡi em ấy chờ anh ở cổng sau trường học, mời anh ăn cơm."
Tưởng Định: "..."
Buổi tuyên truyền kết thúc, toàn bộ học sinh giải tán, cũng không sai lệch mấy với giờ tan học.
Thầy giáo tập trung người đến phòng học tổng kết mấy câu tâm đắc trong buổi tọa đàm rồi cho kết thúc.
Ở cổng trường, trợ lý lái xe của Tưởng Định khiêm tốn đỗ xe ở ven đường.
Đường Du ngồi bên trong xe, nói với chú Dương đến đón cô tan học: "Hôm nay cháu muốn ăn bữa cơm với anh Tưởng Định."
Ý là, chú có thể đi đi.
Chú Dương làm việc có nguyên tắc.
Mặc dù hôm qua vừa mới đón Tưởng Định, biết anh ấy và Đường Du có quen biết, nhưng vì lý do an toàn, vẫn gọi cho Phương Lai một cú điện thoại.
Nói rõ tình huống, Phương Lai rất vui vẻ đồng ý: "Được, để cho bọn nhỏ đi đi, Tưởng Định biết chăm sóc cho Hữu Hữu."
Chú Dương nhận được chỉ thị, cuối cùng xoay người rời đi.
Chờ ông ấy lên xe lái đi, Tưởng Định ngồi bên cạnh mới không lạnh không nóng tháo kính đen xuống hỏi: "Nói đi, em muốn làm gì?"
Tưởng Định hiểu rất rõ Đường Du, từ việc tìm người chuyển lời bảo muốn mời anh ăn cơm, anh đã biết chuyện không đơn giản như thế.
"Tưởng Định," Đường Du ngượng ngùng nói: "Bữa cơm này khi khác em nhất định mời anh.
Có điều hôm nay không được."
Cô ló đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ở trong đám người quét qua một vòng, quả thực ở trạm xe buýt phát hiện hình dáng chiếc xe gắn máy quen thuộc.
Cô hơi mím môi, ngăn chặn lại sự ngọt ngào dâng lên trong lòng, xoay người nói với Tưởng Định: "Nhưng em tìm được người ăn cơm cùng anh rồi, anh nhớ mời cậu ấy ăn một bữa thật ngon nhé."
Nói xong, Đường Du nhìn ra ngoài xe, tìm Trình Huyền, vẫy vẫy tay.
Chờ Trình Huyền chạy về phía bên này, tâm trạng cô rất tốt, nói với Tưởng Định: "Chúc hai người ăn cơm vui vẻ."
Còn chưa kịp hỏi rõ rốt cuộc là chuyện gì, Đường Du đã xuống xe, theo sau đó, bên cạnh ghế lái xuất hiện một cô gái.
Cô gái mắt ngọc mày ngài, vừa đi lên đã nhiệt tình trò chuyện cùng anh:
"Chào thầy Tưởng, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
-
Thực ra từ lúc Đường Du và Trình Huyền bước ra, Chu Khâm Nghiêu đã nhìn thấy.
Anh thấy hai người băng qua đường, bước vào một chiếc xe thương vụ màu đen khiêm tốn.
Kiên nhẫn chờ một hồi, mấy phút sau, rốt cuộc Đường Du từ trong xe bước ra, chạy về phía anh.
Cô gái nhỏ ngược chiều gió, tóc mái tung bay theo gió, đôi môi cong cong, tựa như một tia sáng rực rỡ chiếu vào trong mắt Chu Khâm Nghiêu.
Chu Khâm Nghiêu ngồi trên xe đứng thẳng người, trong lòng bất chợt dâng lên cảm xúc muốn dang rộng hai cánh tay để đón cô vào lòng.
Nhưng anh có thể nhịn lại được.
Đường Du hưng phấn chạy đến trước mặt anh, đôi mắt mở to: "Anh chờ em lâu lắm rồi sao?"
Chu Khâm Nghiêu cười, lắc đầu: "Không có."
Khóe môi anh hơi cong lên, bầu không khí bất chợt lại mập mờ.
Đường Du ngượng ngùng vuốt tóc bên tai: "Vậy...!anh tìm em có việc gì?"
Chu Khâm Nghiêu từ yên sau lấy ra một cái hộp màu trắng: "Cầm mà dùng, đổi sim mới rồi..."
Đường Du đưa mắt nhìn xuống ---- là một chiếc điện thoại XS đời mới nhất.
Cô ngẩn người, ngước đầu lên ấp úng: "Cho em?"
Chu Khâm Nghiêu không nói nhiều, lấy chiếc điện thoại ra, nói với cô:
"Anh lưu số của anh vào rồi."
"..."
"Có việc gì có thể tìm anh."
"..."
Hai câu nói này mang lại cảm giác che chở mãnh liệt.
Tựa như nói, chỉ cần gọi điện, anh sẽ đến ngay.
Đáy lòng Đường Du dâng lên một cảm xúc ngọt ngào.
Cô cầm lấy chiếc điện thoại, bởi vì không cài mật khẩu, bấm một cái đã vào ngay màn hình chính.
Đường Du theo phản xạ mở danh bạ.
Bên trong hiển thị một cái tên-----
Đường dây nóng phục vụ 24/24.
Cô không khỏi bật cười, hỏi Chu Khâm Nghiêu: "Đây là ý gì ạ?"
Chu Khâm Nghiêu: "Ý là bất kể chuyện gì, lúc nào, em đều có thể tìm anh."
Dừng một chút: "Anh sẽ mở điện thoại 24/24."
"..."
Từ nhỏ Đường Du đã sống như một lá ngọc cành vàng, nhìn như thiên kim tiểu thư, nhưng lại rất ít người quan tâm và để cô lên đầu quả tim như thế.
Từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện, Phương Lai và Đường Viễn Tiêu đã bận rộn không ngơi nghỉ, gia đình đúng là càng lúc càng có nhiều tiền, nhưng một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, thời gian Đường Du ở cùng dì Dung là dài nhất.
Vì thế trong mắt cô, dù chỉ là một dòng ghi chú đơn giản như vậy, cũng tạo nên một cảm xúc mãnh liệt chạm sâu vào trái tim yếu đuối của Đường Du.
Chu Khâm Nghiêm nhìn vào hốc mắt bỗng dưng đỏ ửng của cô gái nhỏ, có chút luống cuống, kéo cô đến bên người, hỏi:
"Sao vậy? Không thích hả?"
Đường Du liên tục lắc đầu, không biết nghĩ đến điều gì, lại vừa khóc vừa cười hỏi;
"Bài tập về nhà không biết làm cũng gọi cho anh được sao?"
"..." Chu Khâm Nghiêu hắng giọng, lắc đầu không biết làm sao, cười một tiếng: "Được."
...
Lá rụng bay bay trong gió, lặng lẽ cuốn trôi đi một trận cuồng phong.
Dù hai người không thực sự tiến thêm một bước rõ ràng, nhưng trong lòng lại rất tỏ tường cảm giác về nhau.
Với Đường Du mà nói, Chu Khâm Nghiêu đã không còn là người mà cô thầm thương trộm nhớ, mà đã có thể cho cô đầy đủ cảm giác an toàn, để cho cô mỗi lúc tỉnh giấc giữa đêm, nhìn căn phòng ngủ trống không tĩnh lặng, có thể chống đỡ nội tâm bằng cách nhìn về phía con ngõ nhỏ ở đối diện.
Biết anh đang ở nơi không xa, lòng cô lại yên ổn.
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua trong bầu không khí ăn ý như thế, Phương Lai bận rộn ở Hải Thành vẫn không quên gọi điện thoại về hỏi thăm thường xuyên, biết được Đường Du vẫn biểu hiện tốt, không nằng nặc đòi điện thoại di động, cũng dần dần yên tâm hơn về cái người nào đó gọi là "Anh Y".
Tháng mười hai, thu qua đông đến.
Tuần này, đoàn thanh tra giáo dục của tỉnh sẽ đến khảo sát ở Ngũ Trung, đặc biệt chú ý đến tình hình ôn tập thi cử của lớp mười hai.
Vì để chuẩn bị cho việc tiếp đón lãnh đạo, trường học tổ chức một buổi họp mặt học sinh.
Trên sân trường chia thành nhóm mười mười, mỗi nhóm đứng chỉnh tề nghe giáo viên chủ nhiệm lưu ý công việc.
Lớp A hệ quốc tế vừa vặn đứng cùng lớp ba hệ phổ thông.
Bắt đầu vào mùa đông, chương trình học nặng hơn không ít so với trước đó, Đường Du và Trình Huyền đã mấy ngày không gặp mặt.
Lúc này từ phía xa xa thấy cô ấy đứng ở cuối hàng, vì vậy cô cùng bạn mình đổi chỗ.
Cô đến đứng bên cạnh Trình Huyền, len lén gọi cô ấy: "Chị Huyền."
Trình Huyền từ khóe mắt nhìn thấy Đường Du, hạ giọng cười: "Sao cậu cũng đến đây."
"Lần trước nhờ cậu giúp mình ăn cơm với Tưởng Định, mình còn chưa cảm ơn cậu."
"Việc này có gì mà cảm ơn." Trình Huyền đặt tay ở túi áo, nghiêng đầu nhìn cô: "Mình cầu còn không được."
"Vậy anh ấy có mời cậu ăn không?"
"Có nha, ăn đồ Tây."
Trình Huyền nói vậy, Đường Du cũng yên tâm, suy nghĩ hôm nào phải cảm ơn Tưởng Định, vừa không méc Phương Lai, lại còn mời bạn mình dùng cơm.
Nhưng những gì Trình Huyền nói ngay sau đó lại để cô phải bận tâm.
"Anh ấy còn xin số điện thoại mình."
Đường Du thay đổi sắc mặt: "Vậy cậu không có cho chứ?"
"Mình dĩ nhiên là phải cho rồi.
Đây là người đàn ông mình thích nhất mà!"
"..."
Đường Du hơi yên lặng, nhất thời không biết phải nói gì.
Trình Huyền là bạn thân nhất của cô, Tưởng Định dù rằng từ nhỏ lớn lên cùng cô, nhưng bên cạnh lại ong bướm dập dờn, scandal nối nhau không dứt, không phải là một đối tượng tiềm năng.
"Chị Huyền." Đường Du cân nhắc hạ giọng bóng gió với cô: "Tưởng Định rất được ưa thích.
Cậu có thể ngưỡng mộ anh ấy, thích anh ấy, nhưng đừng đặt nặng tình cảm vào,...!Ừm...!ý mình là----"
"Mình hiểu." Trình Huyền như có điều gì suy nghĩ, bỗng nhiên cười nhìn về phía trước: "Yên tâm đi, anh ấy cũng chưa từng liên lạc với mình, có thể đã quên mất mình rồi."
Đường Du lại muốn như thế.
Quên đi cũng tốt.
Thói quen trêu hoa ghẹo bướm, Trình Huyền va vào, chỉ như thiêu thân lao vào lửa, rồi lại rước lấy thương tích đầy người.
Hôm nay trời lạnh khác thường.
Hai người không trò chuyện nữa, yên lặng lắng nghe thầy chủ nhiệm đứng trên sân khấu dặn dò.
Thầy ấy nói sắp được hai mươi phút, mọi người vẫn đứng rất quy củ.
Đường Du cúi đầu, bỗng dưng cảm thấy có chút không thoải mái.
Trong nháy mắt, tim cô bắt đầu đập nhanh, trước mắt mơ hồ.
Theo phản xạ, cô tựa vào người Trình Huyền: "Chị Huyền, đầu mình hơi choáng váng."
Trình Huyền hấp tấp đỡ lấy cô: "Thế nào?"
Đường Du muốn nói, nhưng lại không có sức.
Dường như đồng thời âm thanh bên tai cũng trở nên kỳ ảo, vang vọng, càng lúc càng xa.
Đến thời điểm ngất xiu, cô nghe được tiếng Trình Huyền vội vã gọi tên cô.
Sau đó, không còn biết gì nữa.
Lúc tỉnh lại, bốn phía đều là một màu trắng.
Trí nhớ có chút vụn vỡ, Đường Du cố gắng ngồi dậy, vừa vặn thấy Trình Huyền từ bên ngoài mua hai chai nước mang vào cửa.
Thấy cô, gấp gáp chạy lại, "Hữu Hữu, cậu tỉnh rồi?"
Âm thanh của cô cũng làm thầy chủ nhiệm đang đứng bên cạnh xoay người đến.
Thầy chủ nhiệm đi đến, hiền hòa ngồi bên mép giường: "Đường Du, có phải gần đây ăn uống không được tốt, hoặc nghỉ ngơi không đầy đủ?"
Ánh mắt Đường Du tránh né: "Không có ạ."
Cô không nói sự thật.
Thực ra, hai tuần lễ nay, giáo viên dạy kèm sắp xếp cho cô mấy bản nhạc có độ khó rất cao, chương trình học trên trường cũng dần dần tăng thêm.
Ban ngày cô đi học ở trường, tối về nhà còn có giờ học buổi tối, kết thúc lại còn phải nói chuyện báo cáo với Phương Lai.
Áp lực đến từ mấy phía, chồng chất lên cô mỗi lúc một nhiều, đến nỗi buổi tối cô mất ngủ.
Ngày hôm qua phải đến tầm ba giờ sáng cô mới có thể ngủ được.
Thầy giáo không thể làm gì khác ngoài trấn an tinh thần: "Chương trình học lớp mười hai rất nặng, em phải chú ý dinh dưỡng, vận động nhiều, giữ tinh thần thoải mái, quan tâm đến thân thể và trạng thái tâm lý, muốn------"
Còn chưa dứt lời, cửa phòng y tế bỗng chốc bị người ta đẩy "Rầm" một tiếng.
Mọi người quay đầu.
Trình Huyền vốn đứng bên cạnh thầy giáo uống nước, thấy người xông vào, nước trong miệng không nhịn được phun cả ra bên ngoài.
Đường Du nhìn thấy Chu Khâm Nghiêu cũng sợ hết hồn.
Dường như là chạy đến, anh vẫn đang thở hổn hển tay nắm ở chốt cửa, vẻ mặt căng thẳng nhìn vào trong phòng.
Thầy giáo không rõ nên đẩy kính quan sát; "Cậu là học sinh hệ nào? Vào đây làm gì?"
Trình Huyền phản ứng nhanh nhạy, lập tức nói: "À, thầy, cậu ấy học cùng lớp em, là cán sự môn thể dục, có lẽ là đến gọi em đi học."
Nói xong, nhìn về phía Chu Khâm Nghiêu nháy mắt.
Chu Khâm Nghiêu ổn định hơi thở, phối hợp gật đầu: "Ừ, phải đi học rồi."
Thầy chủ nhiệm của Đường Du quả thật như được nhắc nhở, liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Thầy phải đi trước, còn có lớp.
Đường Du, nếu em cảm thấy không khỏe thì về nghỉ ngơi đi, thầy cho em nghỉ nửa ngày."
Nói xong, thầy đứng lên đi ra cửa, lại nhớ ra gì đó, xoay người: "Cần thầy thông báo một tiếng với phụ huynh không?"
Đường Du vội vàng lắc đầu khoát tay: "Không cần đâu, không cần đâu thầy.
Em không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi."
"Tốt lắm."
Chờ thầy giáo đi ra, Chu Khâm Nghiêu bước vài bước đến trước giường, không che giấu được bộ dạng vội vàng:
"Sao mà ngất xỉu?"
Đường Du lại hỏi ngược lại anh: "...!Anh sao lại đến?"
Trình Huyền đứng canh ở cửa, sợ có người vào: "Là mình nhắn tin báo với anh Nghiêu, bảo cậu bị hôn mê, nhưng mình cũng không biết anh ấy sẽ chạy đến trường á.
Mẹ kiếp, anh Nghiêu, anh làm sao mà lẫn được vào đây?"
Đường Du bị bộ dạng của Trình Huyền chọc cười, dừng một chút, bước xuống giường: "Em không sao.
Chúng ta đi thôi."
Chu Khâm Nghiêu lập tức đỡ cô, vẫn không yên tâm: "Đang khi không sao lại choáng váng?"
"Thầy giáo nói có thể là bị thiếu ngủ nên hạ đường huyết." Trình Huyền chen vào, lại lời ít ý nhiều mà nhìn Chu Khâm Nghiêu: "Có điều là anh tới rồi, cậu ấy cũng không đến nỗi thiếu đường."
Đường Du lo ngượng ngùng đẩy Trình Huyền ra cửa, thấp giọng lầm bầm: "Cậu đừng có nói nhảm..."
Trình Huyền cũng kề tai cô nói nhỏ: "Mình nói nhảm mà sao cậu đỏ mặt?"
Chu Khâm Nghiêu: "..."
Ba người cùng rời phòng y tế đi đến con đường nhỏ trong trường.
Trình Huyền ngoan ngoãn trở về phòng học.
Lúc chỉ còn lại hai người, Chu Khâm Nghiêu mới cau mày hỏi: "Sao lại thiếu ngủ? Bài tập nhiều quá à?"
Đường Du cúi đầu ấp úng: "Không có, anh đừng nghe chị Huyền nói bậy bạ."
Chu Khâm Nghiêu nhìn cô không nói câu nào, ánh mắt nặng nề.
Có quỷ mới biết nhận được tin nhắn của Trình Huyền, anh đã vội vàng vứt hết mọi việc mà chạy đến.
Yên tĩnh chừng mười giây, Đường Du cũng biết không thể gạt được người này.
Vì thế cô không thể làm gì khác hơn là thừa nhận với anh những áp lực gần đây mình phải chịu đựng, dẫn đến mất ngủ, cuối cùng còn an ủi anh:
"Em thật sự không có gì đâu, nghỉ ngơi một chút là tốt thôi."
Chu Khâm Nghiêu nghe xong, yên lặng một hồi, tựa như đang suy nghĩ gì đó.
Tiếng chuông chuẩn bị vào học vang lên, Đường Du đẩy anh một cái: "Anh đi nhanh đi, bị người khác thấy là không xong."
Chu Khâm Nghiêu chợt hỏi: "Không phải thầy cho em nghỉ nửa ngày sao?"
Đường Du hỏi khẽ: "Thì sao?"
"Đi cùng anh, đưa em đến chỗ này."
"..."
Mặc dù Đường Du cảm thấy mình đã hoàn toàn khỏe lại, cũng không đến mức phải nghỉ nửa ngày,
Nhưng nếu đổi lại là nửa ngày ở bên cạnh Chu Khâm Nghiêu, cùng nhau đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Cám dỗ này đối với Đường Du thực sự quá lớn.
Cô không chút do dự trở về lớp lấy cặp sách, cùng anh rời trường.
Chiếc xe gắn máy chở cô đi hết đại lộ thành phố, nửa giờ sau dừng tại một khu đất trống ở ngoại ô.
Đường Du xuống xe, tháo nón bảo hiểm, nhìn thấy trước mắt là một tòa nhà để tên là “Trường đua xe quốc tế Thành phố C”.
Cô nghi ngờ hỏi: "Đến đây làm gì?"
Chu Khâm Nghiêu đỗ xe xong, nhìn cô dửng dưng một tiếng, "Giúp em giải tỏa áp lực."
"..."
Chu Khâm Nghiêu dẫn cô đi vào, nhân viên an ninh ở cửa dường như rất thân quen với anh, gật đầu chào: "Lại đến rồi?"
Vào đến trong phòng, Chu Khâm Nghiêu lấy một tấm thẻ ra quẹt, nhìn Đường Du, hất cằm: "Đi."
Trên tường treo đầy những tấm áp phích xe máy với đủ các kiểu dáng và nhãn hiệu khác nhau, trang trí theo xu hướng kim loại hóa.
Đường Du tò mò quan sát khắp nơi, đuổi theo anh hỏi: "Chỗ này là làm gì?"
Chu Khâm Nghiêu huơ huơ chìa khóa trong tay, nhẹ tênh mà trả lời cô:
"Cưỡi gió."
"..."
Đây là một trường đua xe với đường đua chuyên nghiệp.
Những chiến xe độ ở AS cũng sẽ được đưa đến nơi này để trải nghiệm.
Có lúc Chu Khâm Nghiêu cũng sẽ đến cùng khách nên nhân viên ở đây cũng đều quen biết anh.
Anh chọn ra một chiếc xe huấn luyện, cầm theo chiếc nón bảo hiểm chuyên dụng, nhìn về phía Đường Du nói: "Lên xe."
Đường Du nhìn chiếc xe mô tô hạng nặng, ban đầu còn có chút e dè, nhưng Chu Khâm Nghiêu cũng không cho cô cơ hội do dự, bế bổng cô lên xe.
Lúc giúp cô cài chiếc nón bảo hiểm kia, anh thấp giọng nói:
"Lát nữa chuyện gì không vui, toàn bộ trút hết ra bên ngoài."
"..."
Còn chưa kịp hỏi nhiều, tiếng động cơ gầm rú đã ùng ùng vang lên.
Không đến một giây, chiếc xe đã lao ra đường đua với tốc độ cực nhanh.
"Aaaaaa------"
Đường Du nhất thời không kịp chuẩn bị, giơ tay ôm chặt lấy eo Chu Khâm Nghiêu.
Trái tim như vọt lên tận cổ họng, bên tai là tiếng gió rít gào, cả người cô tựa như đang bay, thân thể lửng lơ trên không trung.
Trải nghiệm này so với lần ngồi sau xe gắn máy của anh là hoàn toàn khác nhau.
Vừa mới bắt đầu cần có thời gian thích ứng nên lần đầu Chu Khâm Nghiêu chỉ chở cô đi một vòng.
Anh dừng xe rồi hỏi Đường Du: "Thấy quen chưa?
Mặc dù tốc độ này ban đầu làm cho Đường Du có chút sợ hãi, nhưng không thể phủ nhận, một khi đã quen với tốc độ, trải nghiệm trước đây chưa từng có này thực sự rất kích thích.
Cô mím môi gật đầu: "Dạ, tạm được."
"Vậy thì tiếp tục."
Chu Khâm Nghiêu giống như kỵ sỹ bóng đêm của cô, trầm ổn có lực khống chế tốc độ và phương hướng, lần nữa lên đường, chở theo cô, một vòng rồi lại một vòng, trút hết áp lực ra bên ngoài.
Đường Du ban đầu nhắm mắt không dám lên tiếng, từ từ mở mắt ra, nhìn khung cảnh như ảo ảnh cứ vụt qua rồi ở lại sau lưng.
Cưỡi gió mà đi, nhiệt huyết dâng trào.
Cô lẳng lặng thử buông một tay, đưa ra bên ngoài cảm thụ tốc độ của gió, trong lòng thực sự cảm nhận được dáng vẻ của tự do.
Cô to gan dán sát vào sau lưng Chu Khâm Nghiêu----
"...!Có thể nhanh thêm chút nữa không?"
Hạ nón bảo hiểm xuống, Chu Khâm Nghiêu nhẹ nhàng cong môi, tay hơi dùng sức, chuyến số tăng tốc độ.
Tiếng xe gầm rú, ráng chiều như dát trên người họ một vầng sáng vàng nhàn nhạt.
Hai bóng người như bay trong ánh hoàng hôn chói lòa, tựa một bức tranh động.
Cô gái nhỏ từ buông một tay, rồi to gan vươn cả hai tay vào trong gió, kèm theo những tiếng hò hét, hoảng sợ, mà cũng cực kỳ sảng khoái.
Mười tám năm qua, Đường Du chưa bao giờ buông thả như thế.
Thật giống như mang hết tất cả bực bội và uất nghẹn bị chôn chặt dưới đáy lòng, cùng lúc tống hết ra ngoài, vô cùng hả dạ.
Lúc này ở đường đua có nhân viên công tác làm động tác tay với Chu Khâm Nghiêu, anh từ từ giảm tốc, dừng lại nói với anh ta vài câu, sau đó xoay người bảo Đường Du xuống xe trước:
"Em ở chỗ đó chờ anh một chút, anh cùng bạn lái chơi vài vòng."
"Được." Đường Du đúng lúc cũng cảm thấy hơi mệt.
Cô ngoan ngoãn ngồi trên một chiếc ghế ở khu an toàn bên cạnh đường đua, nhìn Chu Khâm Nghiêu lái đi xa xa, đợi vài phút, hai chiếc xe gắn máy xếp hàng ở điểm xuất phát bắt đầu lao nhanh, tựa như một trận gió mạnh cuốn qua.
Người đàn ông mặc bộ quần áo đen lại càng không như một ánh lửa mang theo tia chớp, sáng ngời và nóng bỏng, xông vào lòng cô, để cô đến thật lâu sau cũng không thể giữ được bình tĩnh.
Người bên cạnh Chu Khâm Nghiêu là ông chủ trường đua Lý Thắng An, quan hệ rất thân thuộc.
Hai năm đầu lúc Chu Khâm Nghiêu mới đến Thành phố C, lúc tham gia đua xe rất điên cuồng, tựa như liều mạng mà chơi.
Khi đó, giới đua xe ở Thành phố C đều biết đến một người như vậy.
Sau đó, có lẽ là phát tiết đủ, Chu Khâm Nghiêu cũng dần dần tiết chế, không đua xe nữa, chỉ có thỉnh thoảng đi cùng khách đến thử xe.
Nên hôm nay Lý Thắng An hiếm hoi thấy anh đến, đã ngứa tay chạy theo vài vòng.
Trong sân rất nhanh chóng đã náo nhiệt người xe, tiếng thét của những cô gái liên tục vang lên chói tai.
Dù Chu Khâm Nghiêu đã lâu không đua xe nhưng Lý Thắng An vẫn không thể nào thắng được anh.
Đua vài vòng, hai người dừng xe.
Lý Thắng An tâm phục khẩu phục: "Tài nghệ của cậu đã theo kịp đến mức chuyên nghiệp rồi, có hứng thú vào đoàn xe của tôi không?"
Chu Khâm Nghiêu tháo nón bảo hiểm ra, giọng điệu tùy ý: "Thôi được rồi, tôi cũng chạy cho vui một chút mà thôi."
Anh vừa nói, tầm mắt lơ đãng nhìn sang Đường Du đang chờ mình phía bên kia.
Lý Thắng An cũng nhanh chóng chú ý đến Đường Du, hướng mắt nhìn về bên kia, hỏi:
"Cô gái kia là ai dẫn theo?"
Chu Khâm Nghiêu tháo găng tay, nhẹ nhàng cong khóe môi, không lên tiếng.
Lý Thắng An không để ý đến biểu cảm của Chu Khâm Nghiêu, tiếp tục hứng thú quan sát Đường Du, phát hiện cô gái nhỏ cứ thế mà nghiêm túc ngồi đó, cực kỳ ngoan ngoãn.
"Còn mặc đồng phục học sinh, này, trông cứ như một quả đào nhỏ." Anh ta móc điếu thuốc đưa cho Chu Khâm Nghiêu, nheo mắt; "Tôi còn chưa bao giờ thấy qua dạng ngoan hiền như vậy."
"Khuôn mặt nho nhỏ thật là trắng."
"Này, cậu nói xem, có phải cô bé ấy đang nhìn tôi không?"
Chu Khâm Nghiêu một mực không đáp trả những câu gặng hỏi của Lý Thắng An.
Anh khoan thai ném đôi găng tay đã tháo lên trên xe, tắt máy, rút chìa khóa, sửa sang lại cho thỏa đáng, mới đưa tay đến kéo mặt Lý Thắng An trở về:
"Nhìn đủ chưa."
Lý Thắng An sửng sốt một chút, trêu ghẹo: "Sao vậy, cậu có ý kiến hả?"
"Đúng vậy."
Chu Khâm Nghiêu dửng dưng cười một tiếng, đẩy điếu thuốc anh ta đưa trở về, một giấy tiếp theo ngừng cười, âm thanh bình tĩnh mà lạnh lùng:
"Anh nhìn người của tôi, tôi dĩ nhiên phải có ý kiến."
-----
Lời tác giả:
Tôi cảm giác tài nghệ lái xe của anh Nghiêu thật sự rất tốt.
(Mọi người đừng nghĩ vậy, tôi không có ý gì đâu.)
-----
◆ Viên kim cương màu xanh thẳm ‘fancy vivid blue’ quý hiếm và lớn nhất trong lịch sử đấu giá thế giới, “Oppenheimer Blue”, 14.62 carat, giá giao dịch 50.6 triệu franc Thụy Sĩ (khoảng 55 triệu đôla Mỹ), phá vỡ kỷ lục giá bán của riêng một viên kim cương từ trước đến nay.
(Từ chương này về sau, những thông tin đi kèm dấu ◆ là chú thích trong truyện của tác giả, hình ảnh và chú thích khác là của editors.)
Một vài khái niệm cơ bản khi đánh giá kim cương:
Kim cương thường được đánh giá theo tiêu chuẩn 4C do GIA (Gemological Institute of America - Viện Ngọc học Hoa Kỳ) đưa ra vào những năm 1950, bao gồm:
Cut (Giác cắt hay vết cắt): Là tiêu chuẩn quan trọng nhất khi đánh giá một viên kim cương.
Về hình dáng thì viên kim cương có thể được cắt thành hình tròn, quả lê (giọt nước), vuông, tam giác, trái tim… với những đường cắt tương ứng.
Nhưng tiêu chuẩn CUT được đánh giá bằng các tỷ lệ chứ không phải về hình dạng.
Trong vết cắt kim cương, tỷ lệ rất quan trọng đối với vẻ đẹp bên ngoài và giá trị tổng thể của viên kim cương.
Cắt quá nông hoặc quá sâu sẽ ảnh hưởng đến độ phản chiếu ánh sáng, làm viên kim cương không đủ rực rỡ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook