Đường Tiểu Đường lo sợ bất an nhìn chằm chằm biểu cảm của Tư Hàn Tước.
Căng thẳng đến tột cùng, kẹo dẻo bé nhỏ sắp bị dọa thành kẹo cứng luôn.
Cái máy nghe trộm nho nhỏ màu đen ở giữa hai người giống một quả bom bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ phá tan hết thảy.
Ánh mắt Tư Hàn Tước bình tĩnh, ánh sáng của vòng quay ngựa gỗ chiếu vào con ngươi đen hơn so với người bình thường, đôi mắt tựa như được bao phủ một lớp tuyết lạnh nhìn chăm chú khiến Đường Tiểu Đường lạnh run.
Hai chân của kẹo dẻo gấu dính sát vào nhau, lòng bàn chân cong cong, bởi vì không có ngón chân nên nó không thể hiểu được cảm giác đào ra bốn phòng ngủ hai phòng khách* là gì.

Thế nhưng cảm giác chờ đợi phán quyết này không thoải mái một chút nào.
(*Bên Trung người ta hay nói “ngón chân của tôi đang cắm xuống đất, sắp đào ra được một ngôi nhà”, ý chỉ cảm giác lúng túng như muốn đào hố chui xuống)
Đôi mắt tròn xoe ẩn chứa sự hoảng hốt không ngừng trộm ngắm chủ nhân, nla xấu hổ đến mức vai cũng co lại, bầu không khí yên tĩnh tồn tại trong một khoảng thời gian dài, nó nhịn không được mà lùi một chân về phía sau một xíu, lại thêm một xíu, rồi một xíu nữa.
Chân nó sắp thành cái kéo rồi, thân thể mũm mĩm lung lay đứng không vững.
Kẹo đã sẵn sàng chạy trốn!
Tư Hàn Tước đột nhiên cười khẽ, nụ cười kia chỉ thoáng lướt qua bên môi.
Đường Tiểu Đường ngơ ngác mở to mắt, ánh mắt truy tìm nụ cười thoáng qua kia.
Nếu không phải kẹo nhìn nhầm, chủ nhân đang… đùa với nó phải không??
Biểu cảm còn khá vui vẻ??
Tư Hàn Tước nhận lấy máy nghe trộm nắm trong tay, máy nghe trộm màu đen lướt tới lướt lui giữa các ngón tay, anh nhìn kẹo dẻo gấu từ trên cao, “Tất cả chuyện đêm nay là do em chuẩn bị à?”
Đường Tiểu Đường xoa tay nhỏ, cúi đầu nhìn đôi chân phấn nộn, “Anh… Anh có thích không?”
“Là ý tưởng của em, nhưng là, là đồng minh lớn chuẩn bị.” Đường Tiểu Đường không dám kể công, vội vàng giải thích, “Đồng minh lớn rất giỏi!”
“Đồng minh lớn?”
Tư Hàn Tước nhướng mày, hay lắm, xem ra có người biết chuyện kẹo có thể nói chuyện trước cả anh.
Tư Hàn Tước cúi người xuống, đồng tử đen nhánh nhìn thẳng kẹo dẻo gấu, mơ hồ có thể thấy ngực kẹo dẻo gấu hơi phập phồng do quá căng thẳng, cái mũi vểnh lên dính ít tro bụi, manh chết người ta.
Viên kẹo nho nhỏ đừng dưới biển ánh sáng mênh mông mờ ảo, thân hình bé nhỏ tinh khiết ấy được ánh sáng bao phủ tựa như một mặt trời nho nhỏ toả ra nhiệt độ ấm áp mê người giữa bầu trời rải rác những vì sao, quả là một tuyệt tác của thế gian.
Bởi vì Tư Hàn Tước đột nhiên tới gần, kẹo dẻo gấu há miệng, hai mắt tập trung ở giữa để toàn bộ tầm mắt ngưng tụ trong ánh mắt đen nhánh mà lười biếng của chủ nhân.
A?
Hình như chủ nhân không sợ tui?
Hai tay Đường Tiểu Đường xoa vào nhau, chậm rãi thu hồi một cái chân lui về sau một khoảng lớn.
“Anh còn tưởng rằng…” Môi Tư Hàn Tước lại cong lên, ngón tay vươn ra chọc vào cái đầu to của kẹo dẻo gấu, anh mím môi nuốt nửa câu còn lại vào bụng.
Ban đầu khi sinh hoạt xuất hiện mấy chuyện dị thường, anh còn cho rằng có người xâm nhập, sau đó anh phát hiện thứ “xâm nhập” vào sinh hoạt của anh cũng không có ác ý, hơn nữa nó còn lấy một phương thức vụng về và ngốc nghếch nghiêm túc quan tâm anh.
Cơn đau đầu dần dần biến mất, giấc ngủ an tĩnh, cốc giấy che trước đống thuỷ tinh vỡ, kem đánh răng bóp sẵn trong phòng tắm, đắp chăn cho anh lúc nữa đêm, quật tên gián điệp ngã xuống đất.
Còn chuẩn bị một biển ánh sáng trong công viên giải trí.
Kinh ngạc lúc ban đầu dần lắng lại, Tư Hàn Tước cảm thấy linh hồn của Đường Đường đã trở lại.
—— Là linh hồn của Đường Đường đã trở lại.
Chẳng qua dưới bộ dáng của một viên kẹo mà thôi.

Anh cười nhẹ, đặt cằm lên hai bàn tay đan vào nhau, ánh đèn lấp lánh phác hoạ khuôn mặt góc nhọn sắc bén và hình dáng dịu dàng bình tĩnh của người đàn ông, giọng anh ẩn chứa ý cười “Em tên là gì?”
Đường Tiểu Đường sợ tới mức lùi về sau một bước, nắm lấy một cái sừng để đứng vững, mở to hai mắt, một chút mừng rỡ bất ngờ từ từ lan khỏi đáy mắt.
“Em là Đường Tiểu Đường!” Kẹo dẻo gấu đứng thẳng, một niềm vui sướng nở rộ nơi đáy mắt, giọng điệu nhẹ nhàng cũng có thêm tự tin, “Anh gọi em là Tiểu Đường cũng được!”
“Em tự đặt tên cho mình?” Tư Hàn Tước hỏi.
Một hơi thở ấm áp thổi qua người Đường Tiểu Đường, kẹo dẻo gấu hít một hơi thật sâu, thân thể nhỏ nhắn cứng ngắc, bản năng thân thiết cùng nỗi nhớ đối với Tư Hàn Tước làm nó lập tức mở miệng trò chuyện, “Em không biết, em vừa tỉnh thì đã thế rồi.”
Quả nhiên.
Đôi mắt Tư Hàn Tước càng sâu hơn.
Đường Tiểu Đường cúi đầu, thẹn thùng đối mặt với đôi bàn tay của anh, ngoan ngoãn kể tất cả những gì mình biết cho đối phương, hận không thể nặn một viên kẹo hình trái tim tặng cho anh, giọng nói non nớt cất giấu niềm vui nho nhỏ, “Vừa mở mắt, em đã biết mình là Đường Tiểu Đường, cũng biết… biết anh là… Chủ nhân!”
Chủ nhân??
Ý cười nơi đáy mắt Tư Hàn Tước càng rõ ràng.
Thật thú vị.
Lá gan của kẹo dẻo gấu lớn hơn, bước lên trước hai bước, tựa như đánh lén mà ôm lấy cằm chủ nhân, hôn “chụt” một cái.
Kẹo dẻo gấu đánh lén thành công lập tức xoay người, chạy lạch bạch đến phía sau một cái sừng trốn, sử dụng cả hai tai và tay nhỏ hòng che đi đôi mắt và khuôn mặt đỏ bừng.
Aida, kẹo xấu hổ chớt mất!
Kẹo ngốc ngếch che mặt lại, cả thân người nho nhỏ bằng mắt thường cũng thấy được từ từ đỏ ửng lên.
Cả gan bày tỏ tình yêu làm Tư Hàn Tước thực sự ngẩn người.
Cảm giác tinh tế chỉ dừng lại không đến một giây, hương thơm ngọt ngào cùng xúc giác mềm mại như em bé lại như tiếng sấm dai dẳng trên tầng mây, chấn động khiến đầu óc Tư Hàn Tước ầm ầm nổ vang.
Có một viên kẹo hoà tan dưới đáy lòng, anh thu hoạch được một hồ nước ngọt.
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng đè xuống đau đớn và bủn rủn trong nội tâm, tay phải vươn ra, bốn ngón tay khép lại, lịch sự hướng về phía kẹo dẻo gấu, “Em có nguyện ý nhảy với anh một bài không?”
Đường Tiểu Đường ngẩn người, đôi mắt tràn ngập sương mù rồi lập tức cười to mở rộng vòng tay, nhào vào bàn tay Tư Hàn Tước.
Chủ nhân không sợ kẹo! Chủ nhân cũng thích kẹo!
Niềm yêu thích được đáp lại, nội tâm Đường Tiểu Đường nở hoa khắp nơi, nó biết mà, chủ nhân là người ngọt ngào nhất!!
Kẹo dẻo gấu nắm lấy ngón tay Tư Hàn Tước, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, vòng quay ngựa gỗ lại thong thả quay tròn.
Làn gió thổi mang theo hơi nước mát lạnh, Tư Hàn Tước cưỡi một con kỳ lân màu trắng, ngón tay tuỳ ý để kẹo dẻo gấu ôm vào lòng như trân bảo, vân tay trên đầu ngón tay chạm vào viên kẹo dẻo, cảm giác ngưa ngứa lan tới đáy lòng làm hồ nước ngọt ngào kia dậy sóng.
Đường Tiểu Đường vụng về xoay tròn, cẳng chân khua chiêng gõ mõ bước theo tiết tấu của Tư Hàn Tước, bụng nhỏ tròn vo bắn lên lại xẹp xuống vẽ ra một chiếc bóng màu hồng nhạt trong không khí.
Kẹo dẻo gấu cười khúc khích, tiếng cười như tiếng chuông truyền vào lỗ tai Tư Hàn Tước.
Tư Hàn Tước co chân đặt lên chỗ để chân của kỳ lân, nghiêm túc và chuyên chú cùng kẹo dẻo gấu khiêu vũ bên cạnh một chiếc sừng.
Pháo hoa, kì lân, con đường rực rỡ ánh đèn.
Mỗi thứ là một mảnh ghép trên bức ảnh cũ, là thời thơ ấu xa xôi không thể với tới của anh.
Từng mảnh vụn cũng đã dần phai nhạt, thế nhưng chúng lại được một viên kẹo ngọt ngào ghi nhớ, Tư Hàn Tước thở ra một hơi khói trắng, nội tâm từ từ ấm lên.
Ừm, đến nỗi tên đồng minh nào đó cố ý giấu giếm sự việc của kẹo dẻo gấu, anh cũng sẽ tha thứ.
“Hắt xì!” Khương Vũ phát tiền lương cho nhân viên bắn pháo hoa, bởi vì trời nổi gió, nơ bướm trên đầu lại bắt đầu nhảy múa, bất thình lình bị một cái hắt xì làm chấn động, bướm tưởng chừng như muốn bay đi luôn.


Bác sĩ lạnh lùng liếc qua, không biết lấy đâu ra một chiếc mũ len hình vỏ dưa, chụp lên đầu hắn.
“Để tôi.” Bác sĩ duỗi tay đến, không cho phép từ chối mà lấy sổ sách trong tay hắn đi.
Khương Vũ chống tay, ưỡn hai vai nghênh đón gió lạnh, lẩm bẩm, “Lại vì tình yêu của người khác mà khóc thút thít một ngày.”
Bác sĩ lạnh lùng hỏi, “Anh cũng thích?”
Khương Vũ đội chiếc mũ dưa hấu bày ra vẻ mặt hiển nhiên, “Ai có thể từ chối thứ tình yêu tuyệt mỹ như thế chứ.”
Gọng kính vàng của bác sĩ loé lên ánh sáng giống như Conan.
Khương Vũ nhìn bác sĩ Thôi bận rộn thì lấy hai viên kẹo màu hồng từ trong túi rồi đưa qua, “Ăn kẹo đi, bổ sung sức lực?”
Bác sĩ Thôi thản nhiên liếc qua, móng tay cào nhẹ lòng bàn tay Khương Vũ, rất tự nhiên ném viên kẹo vào miệng.
Khương Vũ cười hỏi, “Ngọt không?”
Đầu lưỡi bác sĩ Thôi nhúc nhích, lạnh lùng đáp, “Rất ngọt.”
Khương Vũ: Đương nhiên là ngọt rồi, nó được giấu trong quần lót của kẹo dẻo gấu mà.
Bác sĩ Thôi: Đương nhiên là ngọt rồi, tên ngốc này thế mà biết quan tâm người khác.
……
Đêm buông xuống, Tư Hàn Tước mang vương tử kẹo dẻo của anh đi dọc theo con đường yên tĩnh được lát bởi biển sao rộng lớn, vượt qua màn đêm đen kịt để cùng nhau về nhà.
Biển đèn phía sau dần lụi tắt, hắc ám theo đó cũng tiến lên xâm chiếm.
Khi bước qua cây cầu hình vòm, nhân lúc Đường Tiểu Đường không chú ý, Tư Hàn Tước ném chiếc máy nghe trộm xuống, nó nhanh chóng chìm nghỉm dưới dòng nước sâu.
Bởi vì bác sĩ Thôi chưa biết chuyện vẫn còn ở đó cho nên Đường Tiểu Đường không thể quang minh chính đại hiện thân, chỉ có thể tránh trong túi trước ngực Tư Hàn Tước, hai tay đặt trên viền túi, hưng phấn nhìn ánh đèn sáng ngời từ góc độ của chủ nhân, hai tai ngọ nguậy, vui vẻ ngâm nga một bài hát.
Khương Vũ đợi đến hơn nửa đêm, trong mắt chứa đầy tò mò hóng hớt, nhìn thấy Tư Hàn Tước một mình đi ra, xoắn xít chạy tới chào đón, ánh mắt băn khoăn, “Boss! Ngọt không! Có phải đáng yêu lắm không!”
Bác sĩ Thôi nghe không hiểu, lạnh lùng đứng bên cạnh như một tác phẩm điêu khắc.
Bước chân của Tư Hàn Tước ngừng lại, ánh mắt thâm trầm nhìn Khương Vũ.
Khoé miệng kéo đến mang tai của Khương Vũ từ từ thu lại.
Tư Hàn Tước vỗ vỗ vai hắn, “Tiền lương tháng sau tăng gấp đôi.”
Khương Vũ:!!!
“Cảm ơn boss!!”
Đưa Khương Vũ và bác sĩ Thôi đưa về bệnh viện, sau đó trên xe chỉ còn một người một kẹo, Đường Tiểu Đường giãy giụa bò ra khỏi túi áo Tư Hàn Tước, nó thở hắt ra một hơi, giọng nói non nớt vang lên, “Rốt cuộc cũng đi rồi, kẹo sắp ngạt mất thôi.”
Đường Tiểu Đường thân mật cọ trước ngực Tư Hàn Tước.

Cảm giác ngưa ngứa từ ngực truyền tới, Tư Hàn Tước cúi đầu, lại phát hiện bởi vì nguyên nhân tư thế, dù anh có cúi thế nào thì cũng không nhìn thấy kẹo dẻo gấu ghé vào ngực anh.
Đường Tiểu Đường cảm giác được động tác chủ nhân, đầu to ngẩng lên.
Ế!!
Kẹo thấy chủ nhân có hai cái cằm.
Cằm dán sát vào ngực, làm một tầng thịt mỏng tụ lại, gương mặt góc cạnh của anh thoạt nhìn như mượt mà thêm không ít tựa như Tư Hàn Tước mũm mĩm trong bức ảnh, Đường Tiểu Đường không nhịn được mà cố gắng nhón chân, duỗi tay xoa xoa hai cái cằm của chủ nhân.

Tư Hàn Tước: …
Chủ tịch có anh tuấn lạnh lùng đến đâu thì cũng có góc chết, cũng có lúc lộ ra hai chiếc cằm.
Anh vội vàng ngẩng đầu lên, bàn tay xoa xoa cái cổ rồi bất đắc dĩ nói, “Xuống đi.”
“Dạ, em nghe lời chủ nhân.” Đường Tiểu Đường lưu luyến hai chiếc cằm mềm mềm mịn mịn, nhảy đến ghế phụ, nhìn đai an toàn rồi ngọt ngào đề nghị, “Kẹo muốn thắt đai an toàn.”
“Kẹo cũng muốn thắt đai an toàn?” Tư Hàn Tước nhướng mày.
Đường Tiểu Đường ngoan ngoãn trả lời, “Đương nhiên rồi, kẹo cũng muốn tuân thủ luật giao thông mà.”
“Trước kia, mỗi lần chủ nhân đều giúp kẹo thắt đai an toàn, mỗi ngày mang kẹo đi làm, kẹo rất vui vẻ nha~”
Đường Tiểu Đường chiếm một góc ghế, Tư Hàn Tước nghiêng người kéo đai an toàn, lúc này mới phát hiện ra không có hộp thuỷ tinh, đai an toàn trực tiếp lướt qua đầu kẹo dẻo gấu nên không thể phát huy tác dụng của nó.
Đường Tiểu Đường lần đầu tiên trần trụi ngồi trên ghế phụ, xấu hổ nhìn đai an toàn vọt qua đỉnh đầu nhưng đối diện với ánh mắt Tư Hàn Tước thì nó lại bật cười.
“Kẹo quá lùn.” Đường Tiểu Đường lắc lư cái đầu, “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tư Hàn Tước cười không phát ra tiếng, khuôn mặt cũng chan chứa ý cười, anh cởi áo khoác ra, gấp gọn rồi nâng Đường Tiểu Đường ngồi lên, lúc này đai an toàn vừa vặn dán trước ngực.
Đôi mắt Đường Tiểu Đường cong cong.
Không khí ngọt ngào đặc sệt.
Xe đi qua con phố dài vắng lặng lướt qua những bóng đèn sáng đến nửa đêm, Tư Hàn Tước không nói gì nhưng anh biết bên cạnh có một viên kẹo thật tâm thích anh.
Trải qua năm tháng chồng chất vết thương, cuối cùng cũng có một nơi ngọt ngào để trái tim anh an tâm rơi xuống.
Đường Tiểu Đường vui sướng cực kỳ, bên cạnh là chủ nhân nó yêu thích nhất, viên kẹo nhỏ phát ra ánh sáng ấm áp từ trong ra ngoài, lắc đầu ngâm nga, không kiêng kị chút nào mà thoải mái toả hương thơm tựa như móc câu vừa mềm vừa ngọt câu lấy tinh thần Tư Hàn Tước.
Kẹo dẻo gấu lén lút dịch mông, dịch sang phía chủ nhân cọ một chút, lại cọ một chút, đôi mắt nhỏ lén liếc khuôn mặt chủ nhân một cái rồi lại lén liếc một cái.
Kẹo muốn đến gần chủ nhân hơn một chút!
Đáng yêu không chịu được.
Sau khi về đến nhà, Tư Hàn Tước bắt đầu mờ mịt, anh nên chăm sóc viên kẹo nhỏ nhắn như vậy thế nào đây?
Tư Hàn Tước chưa bao giờ biết tâm tư con gái là gì hiện tại đang gian nan cau mày.

Cảm nhận được hoang mang của chủ nhân, Đường Tiểu Đường xung phong nhận việc, “Chủ nhân không cần lo lắng cho em, kẹo biết độc lập mà!”
Đường Tiểu Đường nhảy xuống đất, lạch bạch chạy về phòng ngủ, chạy hai bước rồi dừng lại vẫy vẫy tay, “Chủ nhân mau tới đây nha.”
Tư Hàn Tước theo nó vào phòng ngủ, Đường Tiểu Đường chỉ vào tủ đầu giường, “Kẹo có thể tự chăm sóc bản thân, buổi tối em ngủ ở đây là được.”
Kẹo dẻo gấu kéo quần lót của mình, “Kẹo cũng không sợ lạnh đâu, có quần lót nhỏ là đủ rồi.”
Nó móc một viên kẹo từ trong quần lót ra, ngoạm một miếng, “Kẹo ăn cái này là được rồi.”
Ánh mắt Tư Hàn Tước khẽ động, nghi hoặc nhìn chằm chằm quần lót của Đường Tiểu Đường.
Đường Tiểu Đường, “Sao vậy ạ?”
Tư Hàn Tước khó hiểu, “Quần lót này, có thể chứa nhiều đồ vật thế à?”
Trước đó, máy nghe trộm hình như cũng từ chỗ này mà ra.
Đường Tiểu Đường cười tủm tỉm cọ cọ viền quần lót, “Là bởi vì chủ nhân rất tuyệt nha, quần lót này có hai lớp đấy, anh xem này, kẹo có thể cất rất nhiều thứ!”
Nói xong, nó tựa như tranh công lấy năm sáu viên kẹo ra, còn có một đoá hoa màu đỏ không biết giấu vào từ khi nào.
“Cái này tặng cho chủ nhân!”
Viên kẹo nhỏ cố gắng nhón chân, đôi tay nâng nụ hoa hồng về phía chủ nhân.
Đáy mắt Tư Hàn Tước nhiễm ý cười, ngồi xổm xuống nhận lấy đoá hoa tươi mơn mởn, “Cảm ơn.”
“Cái kia.” Đường Tiểu Đường ngọt ngào nói, “Hai chúng ta cùng nhau.”
Tư Hàn Tước: …

“Nếu là… Nếu chủ nhân cho phép buổi tối em được ngủ bên cạnh anh.” Đường Tiểu Đường hơi thẹn thùng, đôi mắt liếc sang chỗ khác, thỏ thẻ, “Kẹo thích hương vị trên người chủ nhân~”
“Này…” Tư Hàn Tước lo lắng, “Chẳng may anh xoay người, đè bẹp em thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không nha~” Hai tay Đường Tiểu Đường nắm lấy chóp mũi, kéo ra…
Mũi bị kéo ra xa một đoạn, Đường Tiểu Đường buông tay, chóp mũi “tạch” một cái bắn trở về.
Đường Tiểu Đường đắc ý, “Dù có bị đè bẹp thì kẹo cũng sẽ đàn hồi lại thôi, hơn nữa còn có chủ nhân giúp đỡ mà!”
Kẹo dẻo gấu xoay người, lạch bạch chạy ra phòng khách
Tư Hàn Tước chỉ có thể đuổi theo.
Đường Tiểu Đường nhảy lên bàn trà, thở hổn hà hổn hển bò đến chỗ đặt dụng cụ thủ công còn chưa thu dọn kia, vươn tay chỉ chỉ, “Chủ nhân, kẹo có một tâm nguyện bé nhỏ.”
Tư Hàn Tước cười đáp, “Nói anh nghe nào.”
Đường Tiểu Đường nắm quần lót, cái đầu lúc lắc, tay nhỏ đặt trước quần lót, “Kẹo thích trứng mini chủ nhân cho… Cái kia… Có thể làm….

nhúm nho nhỏ của kẹo… cũng lớn hơn một chút… một chút… được không?”
Tư Hàn Tước: “… Thế cũng được à?”
Đường Tiểu Đường vội la lên, “Được mà!”
Có một số việc, chỉ cần thoáng nhắc tới sẽ không thuộc sự khống chế của mình nữa.
Trái tim lúc mới gặp Đường Tiểu Đường của Tư Hàn Tước còn đập thình thịch nay đã dần bình tĩnh lại, nhìn vẻ mặt ngây thơ của Đường Tiểu Đường, trên mặt anh lại xuất hiện tia ngượng ngùng.
Kẹo dẻo gấu biết trò đùa của anh, anh cho nó hai quả trứng mini.
Kẹo dẻo gấu hẳn là trong lúc mình không phòng bị cũng đã thấy được… hình dáng của anh.
Sắc mặt Tư Hàn Tước cứng đờ.
Đường Tiểu Đường nhạy bén nhận ra tâm trạng của chủ nhân thay đổi thì vội nói, “Chủ nhân không thích kẹo… Lớn một chút sao?”
“Không phải.” Đôi mắt Tư Hàn Tước dường như hơi đỏ lên, bao phủ vệt đỏ kia là một tầng hơi nước, nhưng không thể ngăn cản nó vượt qua xương cốt lan tới mảng da lớn cạnh tai.
“Không còn sớm nữa, để hôm nào lại nói tiếp.” Yết hầu Tư Hàn Tước hơi ngứa, mỗi khi nói ra một từ đều phun ra một luồng hơi nóng rực, ý đồ chuyển sang chuyện khác viết rõ ràng trên mặt, sợ kẹo dẻo gấu tùy hứng nên còn cố ý bổ sung, “Em ngoan nào.”
Đường Tiểu Đường nghiêm túc gật gật đầu, “Kẹo ngoan.”
“Chủ nhân mệt mỏi rồi, kẹo nghe lời chủ nhân, đi nghỉ ngơi thôi.”
Kẹo dẻo gấu đứng trên bàn trà, hai cánh tay mở ra, nó muốn ôm một cái.
Trái tim Tư Hàn Tước hóa thành một vũng nước ngọt, anh vươn một ngón tay để Đường Tiểu Đường ôm, một bàn tay khác nâng mông viên kẹo nhỏ tránh cho nó ngã xuống.
Tư Hàn Tước đặt kẹo trong phòng ngủ rồi vội vàng đi rửa mặt sau đó nhanh chóng quay lại, nằm xuống.
Đường Tiểu Đường tìm vị trí dễ chịu trên cổ anh, thoải mái ngáp một cái.
Đầu to của kẹo dẻo gấu cọ gương mặt Tư Hàn Tước, “Chủ nhân, ngủ ngon nha ~ hôm nay kẹo vẫn sẽ bảo vệ anh.”
Hương thơm ngọt ngào gần trong gang tấc, kẹo dẻo gấu trơn mềm cọ lên làn da mẫn cảm, ngọn lửa âm ỉ cả đêm chợt bùng lên, giọng nói từ tính trầm thấp ẩn chứa niềm xúc động vô cùng, “Kẹo bé nhỏ giỏi nhất.”
Người đàn ông hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn kẹo dẻo gấu bên gối, “Cảm ơn em đã cho anh mộng đẹp.”
Bàn tay nhỏ của Đường Tiểu Đường đặt trên môi mình rồi gửi tặng một nụ hôn gió đáng yêu màu hồng phấn, “Bởi vì kẹo yêu chủ nhân nhất.”
Trái tim Tư Hàn Tước trở nên mềm mại ngọt ngào biết bao.
Anh chỉ muốn tuỳ ý lấy một cái cớ để kẹo dẻo gấu buông cái ý nghĩ “làm nhúm nho nhỏ biến lớn” đi thôi nhưng khi kẹo dẻo gấu ngọt ngào dựa vào bên người, vươn tay nhỏ ôm lấy anh rồi lại giống như bé mèo cọ tới cọ lui trên cổ anh, cơn buồn ngủ lại dần thổi qua cơ thể không để lại tiếng động.
Cảnh trong mơ ngọt ngào như thuỷ triều chôn vùi ý thức Tư Hàn Tước, khoảnh khắc trước khi chìm vào mộng cảnh, kẹo dẻo gấu nhón mũi chân, tặng anh một nụ hôn chúc ngủ ngon, giọng nói mềm mượt như nước suối dường như văng vẳng bên tai.
“Chủ nhân ngủ ngon nha~~”
~Hết chương 30~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương