Cảm giác đau đớn và căng thẳng tăng lên như bão tố.

Não bộ của Đường Tiểu Đường tràn ngập âm thanh “bùm bùm bùm”, tiếng nước lay động hoàn toàn nhấn chìm sự tỉnh táo cuối cùng của kẹo dẻo gấu.
Thôi xong rồi, nó nghĩ, sau đó đôi mắt của nhóc gấu dẻo tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Không giống như lần trước bị mấy tờ giấy đập gãy tay, Đường Tiểu Đường lần này thật sự là bị đập bẹp…
Cái mũi nhỏ bẹp dí, hai mắt và cánh môi dính chặt vào nhau, hai tai xếch lên.

Phần đầu to còn bị biến dạng một chút, ở giữa có một khe hở lớn.
Tư Hàn Tước vươn tay bắt lấy kẹo dẻo gấu, nhìn thấy thảm trạng của nó, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng.
Anh vừa bảo vệ nhóc gấu dẻo vừa trực tiếp xông lên đánh hai tên kia.

Chúng hét lên rồi ngã xuống đất, đầu gối Tư Hàn Tước đè lên lưng một người khiến hắn ta dán sát mặt đất không nhúc nhích được, một tay nhanh chóng tịch thu hai chiếc điện thoại di động, lúc này Khương Vũ mới đến, cảnh sát cũng theo lên.
Tư Hàn Tước đứng dậy, ném di động cho Khương Vũ, cau mày: “Bị thương à?”
Khương Vũ cười toe toét, “Không sao đâu, đầu óc hẳn là không có việc gì.”
Tư Hàn Tước: …
Anh nhìn di động nhắn mấy tin, đầu chưa ngẩng lên đã nói: “Đã liên hệ bác sĩ Thôi ở bệnh viện thành phố, cậu trực tiếp đến tìm người, nhớ gọi xe.”

Khương Vũ dùng khăn che sau đầu, vết máu trên khăn loang lổ, ánh mắt đảo quanh, cắn môi, “Boss, anh có thấy…”
Thấy một viên kẹo có thể chạy nhảy còn hô to phải bảo vệ chủ nhân không?
Tư Hàn Tước hờ hững liếc nhìn hắn, theo bản năng giấu bàn tay đang nắm kẹo dẻo gấu phía sau, “Không.”
Khương Vũ: …
Em đã nói gì đâu mà ngài đã bảo “không”???
Khương Vũ nhận ra Tư Hàn Tước đang che giấu đồ vật, đột nhiên nhớ ra lần đầu tiên hắn gặp anh.
Tư Hàn Tước ra nước ngoài du học năm mười ba tuổi, hơn Khương Vũ một tuổi.

Ở nơi đất khách tha hương, người Hoa sẽ tụ lại thành một hội.

Có lần bạn chung của họ tổ chức sinh nhật, chủ nhân của bữa tiệc là một cô gái, lúc cắt bánh kem cô phát hiện bên trong có một chiếc nhẫn thì lập tức lệ nóng quanh tròng.

Bữa tiệc sinh nhật biến thành một màn cầu hôn bất ngờ.

Mọi người đều reo hò nhưng Khương Vũ – người đang đứng bên cạnh Tư Hàn Tước lại nghe thấy tiếng lẩm bẩm của vị đàn anh lạnh lùng bên tai, “Tôi cũng sẽ có người thích.”
Khương Vũ kinh ngạc quay sang nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú của Tư Hàn Tước lạnh lùng, dường như anh nhận ra lời nói của mình đã bị cậu đàn em khoá dưới tóc xoăn có đôi mắt sắc bén này nghe thấy bèn liếc nhìn cảnh cáo.
Sau đó Tư Hàn Tước quay lưng đi, lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc thuộc về người khác rồi đứng hút thuốc bên ngoài khách sạn.
Trong lòng anh thực sự ghen tị.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng Khương Vũ chỉ còn một câu duy nhất: Có một tí xíu ngạo kiều.
Cái loại hờ hững nhằm che giấu sự mất mát cũng giống hệt như hành động giấu nhẹm viên kẹo dẻo kia.
Chỉ là lần này là vui mừng.
Lần này, anh gặp được một viên kẹo thích anh.
Hai mắt Khương Vũ đẫm lệ che lại vết thương còn đang đổ máu, nghẹn ngào: “Không có thì không có.”
Tư Hàn Tước nhíu mày, trợ lý riêng của anh thật sự có vấn đề.
Vì lo lắng cho kẹo dẻo gấu, Tư Hàn Tước đợi lái xe đến đón Khương Vũ rồi vội vàng lái xe về nhà.
Tư Hàn Tước bước nhanh lên xe, hai tay ôm nhóc gấu dẻo, cẩn thận đặt nó lên ghế rồi xoay vô lăng, xe phóng như bay nhưng tâm trạng lo lắng của anh còn điên cuồng hơn cả tốc độ của xe.
Nhóc gấu dẻo thất thần ngồi im trên ghế, cái mũi bẹp dán sát vào khuôn mặt, cái miệng cong cong cố gắng nhếch lên, thân hình nhỏ nhắn lắc lư theo chiếc xe, nhưng đôi mắt tròn xoe lại vô hồn nhìn thẳng.

Kẹo dường như đã bị hút hết sinh khí, cơ thể màu hồng trong suốt như pha lê giống như một viên kẹo bình thường, xám xịt và vô hồn.
Sắc mặt Tư Hàn Tước tái nhợt như bị rút hết máu, khóe môi mím lại thành một đường thẳng cứng ngắc, con đường về nhà trở nên dài vô cùng, vô cùng… dài…

Cùng lúc đó, trong một phòng bệnh ở bệnh viện nào đó.
Trong bóng tối yên tĩnh, tiếng bíp nhịp nhàng của máy điện tim ngừng lại, sau đó lại trở nên đều đặn và chậm rãi, đôi mắt nhắm nghiền của Đường Đường khẽ nhúc nhích.
Tròng mắt như đang chuyển động tạo nên một chút nhấp nhô trên mí mắt.
“Em… Em sẽ bảo vệ anh…”
Đường Đường vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo mà nói mơ, giọng nói nhỏ nhẹ hà hơi vào mặt nạ dưỡng khí tạo nên một tầng sương mỏng, mờ mịt giống như giấc mộng mãi không thể nắm bắt.
Người thanh niên chìm trong mộng mị, khóe miệng khẽ cong lên.
Nó đã làm được.
Nhưng… nó là ai…
Tại sao lại muốn bảo vệ người đó một cách liều lĩnh như vậy…
Cậu dường như đã quên hết mọi chuyện, dường như chỉ còn lại một thứ bản năng, bản năng muốn bảo vệ người này.

Sau khi trở về nhà, Tư Hàn Tước vội vã bới tung bộ dụng cụ làm kẹo dẻo thủ công, ngón tay run rẩy đặt nhóc gấu dẻo lên khay xoay, giọng anh khẽ run, “Không sao đâu, anh sẽ sửa lại hoàn hảo.

Không sao hết.”
Tư Hàn Tước không biết phải làm thế nào để cứu một viên kẹo dẻo bị tàn phá.

Ngón tay anh chạm vào bụng của nó, nhẹ nhàng ấn vài cái, kẹo dẻo gấu không có phản ứng.

Trên người nó có quá nhiều vết nứt nên sự đàn hồi dường như cũng kém đi.
Khí lạnh tuyệt vọng chạy dọc theo làn da lan toả khắp cơ thể.


Tư Hàn Tước – một người từ trước đến nay luôn bình tĩnh và điềm đạm – trên trán lại đổ mồ hôi lạnh.
Đó là một loại tuyệt vọng lại bất lực.
Giống như khi bà ngoại mất, anh có tiền, có quyền, có thể mời tất cả các chuyên gia hàng đầu trên thế giới nhưng vẫn không thể chữa khỏi bệnh cho bà mình.
Cảm giác đó còn tuyệt vọng hơn là không có tiền chữa trị.
Bởi vì không có cớ gì, không thể lấy cớ “Tôi không có tiền nên không thể cứu bà”, chính là tận lực dốc hết mọi nguồn lực, nhưng chỉ có thể tuyệt vọng nhìn bà ra đi.
Cảm xúc đau buồn và tức giận không có chỗ dựa cứ treo lủng lẳng ở nơi ấy như một chiếc dao hết lần này đến lần khác đục khoét trái tim, gió lạnh tràn vào khiến linh hồn rét run.
Tư Hàn Tước cụp mắt nhìn kẹo dẻo gấu nằm im, máy móc thắp sáng ngọn nến, cầm dụng cụ lên, dùng kim nhỏ mài ra một vài khe hở nhỏ, sau đó đun chảy mấy viên kẹo màu đỏ, dùng nước kẹo từ từ bổ khuyết cái lỗ lớn trên đầu nhóc gấu.
Đầu ngón tay bị thương, một giọt máu nhỏ lặng lẽ tan ra trong nước kẹo nhưng anh hoàn toàn không phát hiện, cơn đau đến chết lặng nên không còn cảm giác được gì nữa.
Dường như chỉ có những ngón tay đang cử động còn cơ thể anh chỉ đáp lại theo bản năng.

Tâm trí Tư Hàn Tước trở nên trống rỗng, nhìn chằm chằm vào ngón tay mình.
May mà lỗ lớn cuối cùng cũng được sửa lại, cái mũi nhỏ có thể nắn chỉnh được, nước kẹo dính vào ngón tay, phục hồi tinh thần anh mới phát hiện ra tay của kẹo dẻo gấu đang dán sát vào tay anh.
Kẹo dẻo gấu nắm lấy tay anh, khoé miệng cong cong như không tiếng động mà nói với anh: Chủ nhân, kẹo phải đẹp một chút nhé.
Kẹo muốn là một viên kẹo xinh đẹp bảo vệ chủ nhân.
~Hết chương 25~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương