Kẹo cứng của đại ca
-
Chương 71:
Diệp Kiến Quốc nghỉ việc, từng về xưởng mấy lần để xem máy móc và thiết bị giúp Hứa gia.
Để mà nói thì đúng là phức tạp, có cái lên giá, có thiết bị tách ra, cố ý bán một bộ phận giấu một bộ phận. Có cả rác rưởi đã loại bỏ, chỉ có thể bán sắt vụn, để mấy tên đó chém gió ba hoa chích chòe.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông Hứa làm nhiều chuyện tốt như vậy chỉ để đổi lấy đãi ngộ coi tiền như rác.
Diệp Kiến Quốc chạy cả đêm, tìm được bạn học phương bắc, hỏi chuyện hỏi chính sách, cực kỳ bận rộn.
Tôn Bình đến cửa hàng quần áo, học thích ứng hai ngày, lúc về nhà sắc mặt đã khác —— còn tốt hơn làm công việc mà mình thạo ở phân xưởng, cả ngày tiếp xúc với những con người muôn hình muôn vẻ, mọi người nói về quần áo, trả giá, nói về kiểu tóc.
Ôi mẹ ơi.
Quá thoải mái.
Không có việc gì thì ngồi trong tiệm đến lúc đóng cửa thì về.
Cửa hàng quần áo của Hứa gia giống cái siêu thị hơn.
Diệp Khả đã đến đó một lần, trong những chỗ trống của quầy hàng được bày sạp theo mét để cho thuê. Tôn Bình bán quần áo sửa ống quần giúp người thuê, những đơn đặt được, một tuần trích phần trăm một lần, mua quần áo còn được giá hữu nghị.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhận được lương tuần đầu tiên, Tôn Bình mua hai bộ váy cho cô.
So ra không bằng đồ mà Hứa Y tặng, nhưng cũng xinh đẹp thoải mái, đặc biệt là vạt váy đủ dài, mỗi lần đi gặp đại ca, anh không cần ghen lên lấy áo bọc nửa người dưới của cô lại, đi ra ngoài còn không cho cô chạy nhảy lung tung.
Chưa đến một tháng ngắn ngủi.
Sự thay đổi trong nhà quá rõ ràng.
Tôn Bình đã làm tóc xoăn, mua giày cao gót, lúc về còn luôn mang cho cô đặc sản người khác tặng. Thương nhân quần áo từ nam ra bắc, trong đó khu vực Hồ Bắc là nhiều nhất, mỗi lần ăn cá cay, Diệp Khả sẽ thầm cảm ơn đại ca.
Cá cay, ăn rất ngon.
Nhưng mông hơi đau.
Mông đau nghĩ đến đại ca, không phải lên mông thì là lên đầu.
Mấy người phụ trách bán phá giá thiết bị của các xưởng thấy nhà cô phất lên thì thường xuyên đến, có người còn mang quà tới.
Rất đắt tiền.
Nhưng mà Diệp Kiến Quốc không nhận.
Có hôm bố uống say, cô ở phòng bên nghe thấy bố đang lải nhải lẩm bẩm.
“Tôi xem đồ cho con rể của tôi, mà nhận quà của đám người đó à, bậy bạ!”
Diệp Khả mở bừng hai mắt, kéo chăn lên ngủ, coi như không nghe thấy.
Cô bỗng nhiên hơi nghi ngờ, đại ca đến nhà nói những lời đó chủ yếu là tóm Diệp Kiến Quốc vào trong tay để làm việc cho anh.
Đòi cô chỉ là tiện tay thôi.
Hơn nửa đêm, cô nhóc nghĩ ngợi đến mức khóc ra hai sợi mì, sau đó khóc mệt rồi lại ngủ, hôm sau dậy quên sạch.
Chỉ biết bảo Tôn Bình gói hai đĩa sủi cảo nữa.
Hai căn phòng hẹp, đặt máy cassette, ghế gỗ đổi thành sô pha xốp thời thượng. Sau đó cửa hàng bán đồ dùng trong nhà, Tôn Bình lại đổi đèn dây tóc trong nhà thành đèn treo, đổi rèm vải dệt thủ công thành rèm sa.
Đứng từ dưới sân nhìn lên, ban công nhà cô là chói mắt nhất.
Một hơi thở tư bản chủ nghĩa hủ bại xa xỉ!
Có người nói lời hay, cũng có người âm thầm trào phúng.
Diệp Khả làm như không nghe thấy, cả ngày học bài, đến nhà đại ca đấm lưng bóp vai cho anh, con phải đọc thuộc sách đọc thuộc công thức như kiểm tra bài cũ. Cô là một em bé mà, nếu không phải mỗi ngày còn được xem ti vi hai tiếng thì Diệp Khả sẽ tự bế mất.
Cách khai giảng còn mấy ngày.
Diệp Khả trộm đi tìm Tiểu Hoa chơi, gia đình Tiểu Hoa ở nơi tiếp giáp giữa thành phố và nông thôn. Sau nhà cô bé là đồng ruộng lớn, bây giờ đang là mùa ngô chín, em trai Tiểu Hoa mặc quần thủng đáy dẫn cô xuống.
Cô nhóc tóc vàng gầy quắt phơi nắng rất khổ, bọc ngô đi ra, nhìn thấy Diệp Khả như nhìn thấy Diêm Vương.
Cô đưa kẹo cho cô bé, nhỏ giọng nói, “Khai giảng này mình vượt cấp lên lớp mười một rồi, nếu sau này có ai trong lớp dám bắt nạt cậu, cậu cứ nói tên mình ra!”
Đi theo đại ca vênh mặt lên trời, bây giờ Diệp Khả cũng là bá chủ cấp hai rồi.
Tiểu Hoa ngẩn ra, nhận kẹo nhìn cô, “Vậy chúng ta vẫn là bạn sao? Không phải mình cố ý tránh cậu đâu, Khả Khả, nhưng nghĩ đến Hứa Xế là mình sợ… anh ta thật sự… muốn giết mình.”
Diệp Khả cười.
“Thật ra đại ca không khủng bố như vậy đâu.”
“Không!” Tiểu Hoa bọc ngô đi lên, hoảng sợ nói, “Anh ta vẽ hình dấu X màu đỏ lên bàn mình… sau đó ngày nào trong bàn cũng có ve!”
Con ve cực kỳ to.
Tiếng kêu rất thảm thiết.
Thời đại Diệp Khả sống đã không còn nhiều cây liễu nữa, nên lần đầu tiên nhìn thấy ve, trong đầu cô toàn là “shit —— mẹ nó đây là con bọ địa ngục độc ác gì vậy”. Con gái ghét nhất là ve, con trai bắt mang vào, lần nào con gái cũng dồn ghế lại liều chết vật lộn với bọn họ.
Có thể tưởng tượng ra Tiểu Hoa bị tra tấn tinh thần thế nào, bị bao nhiêu đứa con gái xa lánh.
Diệp Khả sờ mũi, “Vậy để mình về xin, tóm lại sau này cậu đừng sợ nữa.”
Lấy đống đồ ăn vặt còn dư lại trong túi ra đưa cho em trai quần thủng đáy thèm ăn, cô nhóc vỗ tay đi về. Tiểu Hoa đuổi theo, kéo cô vào nhà, đống ngô vốn dĩ nên bẻ để bán lấy tiền giờ đã bị bóc bẹ ngô ném lên đống lửa, một lúc sau lấy ra, mùi thơm của bắp ngô chín lan tỏa..
Ba người ngồi trên bậc cửa, gặm ngô nhìn người qua đường.
Miệng toàn là vụn đen.
Sau đó một chiếc xe đạp bán kem que đi qua, Diệp Khả móc tiền riêng giấu trong tất ra mua kem que chia cho hai người ăn.
Hai người kéo tay nhau đến tận đường chính.
Tiểu Hoa nói, “Khả Khả, cậu đừng yêu đương với Hứa Xế, lỡ sau này anh ta đánh cậu thì sao?”
Dù bạn nhỏ Lâm Tiểu Hoa có ngốc, nhưng cũng nhìn ra quan hệ nam nữ không tầm thường giữa Diệp khả và Hứa Xế, cả ngày lo cho Diệp Khả như mẹ ruột của cô vậy, nhưng lại không dám nói, rất sợ Hứa Xế lấy cái mạng chó của mình.
Diệp Khả nghĩ đến chuyện mông mình từng bị đánh bởi tay ai.
Cô vén tóc Tiểu Hoa.
“Anh ấy rất tốt, chỉ là người bình thường không thể biết được thôi.”
Nét mặt Tiểu Hoa như thể ăn phân.
Anh là thạch tín của người khác.
Là kẹo đại ca của cô.
Lúc ngọt lên, Diệp Khả luôn nghi ngờ răng mình chưa rụng hết, hận không thể đặt trái tim mình lên người anh.
Cô về nhà, nghĩ đến chuyện Hứa Xế thầm trừng phạt Tiểu Hoa, thấy hơi xấu xa.
Nhưng cô làm tiểu đệ lâu rồi.
Phản kháng thì không dám, chỉ ủ rũ ở nhà, không đến lắc lư trước mặt đại ca.
Một ngày trước khai giảng, được cho mười đồng mua đồ dùng học tập, cô nhóc vô cùng vui vẻ chạy đi mua đồ. Hộp bút gì đó thì không phải nghĩ rồi, cô muốn mua một chiếc bút máy tốt, nhưng đi đến cuối quầy để hàng vẫn chỉ nỡ mua chiếc vỏ nhựa.
Mua xong, số tiền còn lại cô đi lấy sách bài tập.
Lúc ra ngoài, trên người chỉ còn lại mấy hào.
Rất nghèo.
Bên ngoài cửa hàng văn phòng phẩm bán kẹp tóc hoa, đeo lên sẽ là đứa nhóc đẹp nhất trong thôn, cô vén tóc mái của mình, nghĩ đến lúc làm bài tập là nó cứ đâm vào mặt, cô nghĩ mình cần kẹp tóc.
Nhìn thấy con bướm nhỏ có cánh lò xo trong đống kẹp màu đen, Diệp Khả chống cằm thở ngắn than dài.
Nội tâm đã từng trải nghiệm chuyện đeo kẹp tóc bướm lên mình chính là tiên nữ, sau đó, dù đẹp nhưng cũng chỉ là cái kẹp tóc thôi.
Có thể làm cơm ăn sao?
Phải ra kết luận thôi, không thể làm hỏng chỉ số thông minh được!
Cuối cùng cô mua cái rẻ nhất, cài lên rồi bò đến quán thạch ven đường, gọi thạch ủ rượu xa hoa —— bên trên rải lạc vụn và kẹo hoa hồng, bà chủ thấy cô ngoan ngoãn còn cho cô thêm một thìa nho khô.
Diệp Khả ăn chóp chép, bày ra vẻ mặt sảng khoái.
Hứa Xế đi ra từ hiệu sách bên cạnh cửa hàng văn phòng phẩm.
Tay dài chân dài, so với học sinh thì anh giống phụ huynh hơn.
Anh ôm một cái hòm đựng sách luyện tập, lúc tính tiền, anh bảo chủ tiệm cho mình thêm một chiếc kẹp tóc con bướm. Diệp Khả đang ăn bỗng cảm thấy mây đen che phủ trên đỉnh đầu, nội tâm mịt mù, cô ngửa đầu nhìn thấy cằm Hứa Xế, giống như nhìn thấy bố.
Trong miệng toàn là thạch, ngốc đến đáng thương.
“Đại ca…” Cô gái nói lắp, “Thạch này ăn rất ngon, anh ngồi xuống đi, em đút anh ăn.”
Mặt Hứa Xế co lại.
“Rầm” một tiếng, anh ném cái hòm xuống đất, bóp mặt cô, “Ăn quan trọng, hay là anh quan trọng!
Đến rồi!
Đến rồi!
Câu hỏi mất mạng của đại ca!
Sẽ đến trễ, chứ không vắng họp!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook