Keep On Loving You
-
Chương 2: Soái Ca Tiếp Chiêu
Tác giả: Tiểu Trân Bảo
Ngồi trong lớp học, ai cũng chăm chỉ học bài cho buổi kiểm tra hôm nay, chỉ có ba nữ sinh ngồi tụ tập nói chuyện, không màn tới bất kì ai.
"Này, Gia Nghi, cậu có để ý đến nam sinh lớp B không? Nghe nói là kiệt tướng bóng rổ của trường đó."-Diệu Anh hất cằm về phía một nam sinh cao ráo, tuấn tú tụ tập với học sinh lớp cô. Thật ra lớp A của cô và lớp B giao hảo rất tốt nên thường xuyên qua lại, mà anh chàng bóng rổ này lại đang có bạn gái là Kiều Mẫn lớp cô nên càng qua lại nhiều hơn.
Bảo Ngân tiếp lời, nhìn chăm chú vào ipad, đọc một lượt thông tin trên màn hình: "Anh ta là Khôi Vỹ, học sinh năm thứ tư thuộc lớp B, có bạn gái là Trần Kiều Mẫn lớp A."
Gia Nghi khoanh tay tựa vào ghế, nhìn con người anh tuấn kia, cơ bắp có, ngoại hình quá chuẩn, chỉ có điều cô không điên tới mức chạm vào hoa đã có chủ: "Cậu nhìn mình đi, mình có tệ đến mức làm tiểu tam không?"
"Phải không? Hay có người đang sợ."- Bảo Ngân khiêu khích.
Gia Nghi nhếch môi, cô là ai? Cho dù đại la thần tiên cũng chưa chắc đã khiến cô sợ, chỉ một nam sinh có ngoại hình nổi trội, một chiêu nhỏ là ăn chắc.
Ánh mắt nàng chăm chú nhìn anh ta, cảm nhận được có người nhìn mình, Khôi Vỹ cũng quay lại nhìn nàng, trong phút chốc lại ngây người, cô gái này có ánh nhìn đủ để đốn tim người khác.
Thấy Khôi Vỹ nở nụ cười nhìn cô, hai cô bạn kế bên cũng phải trầm trồ, trời ạ, chỉ dùng ánh mắt có thể câu hồn người khác, như phim kinh dị ấy.
Tiếng chuông vang lên, nhanh chóng vào chỗ ngồi, Gia Nghi ngồi ở bàn đầu, thấy bóng cô giáo chủ nhiệm thì như là một liều thuốc an thần khiến cô bắt đầu buồn ngủ.
Nhưng không, phía sau cô giáo còn có một bóng người phút chốc xua đi cái gọi là buồn ngủ kia. Một nam nhân, mái tóc đen gọn gàng, chiều cao 1m85, cặp mắt màu lam lạnh lùng đầy thu hút, cả người phát ra khí lạnh nhưng lại vô cùng hấp dẫn.
Lâm Bảo Ngân quay qua Diệu Anh: "Trời ạ... đây là soái ca."
"Các em ngồi xuống, trật tự."- Cô giáo giáo gõ thước xuống bàn làm dịu đi không khí ồn ào bàn tán bên dưới.
Gia Nghi khoanh tay tựa lưng vào ghế hứng thú nhìn nam nhân kia, anh cũng nhìn cô, thản nhiên nhận ánh mắt của cô.
Gia Nghi giường khoé môi nói với cô giáo, ánh mắt vẫn đặt trên người anh: "Thái hậu hôm nay còn mang theo cả hàng cực phẩm vào lớp, quả thật rất có thành ý nha."- "Thái hậu" là biệt hiệu Gia Nghi đặc cho cô giáo, sau đó cả lớp điều gọi bà như vậy, cả lớp hiểu ý cô, nam sinh thì lạnh mặt nữ sinh lại nhao lên.
"Trật tự, các em, đây là Lăng Thiếu Hạo, trợ giáo mới của trường chúng ta."- Cô giáo giới thiệu.
"A."- Gia Nghi đứng lên, bước lên bục giảng, đi một vòng quanh Thiếu Hạo, đánh giá từ trên xuống dưới: "Thái hậu à, kiếm một trợ giáo cũng không cần mê người như vậy, nhân tài như anh đây nên đến những họp đêm đứng sẽ phát huy công dụng tối đa đó."- Cô giễu cợt về chỗ mình ngồi.
Thiếu Hạo nhíu mày, cô gái này quả thật không tầm thường, nói năng cũng chẳng kiêng nể gì, họp đêm? Cô coi anh là gì? Trai bao chắc? Không sao, sau này anh nhất định phải dạy dỗ con nhóc này thật..."tốt" mới được.
Với những câu nói đầy ẩn ý của cô thì "thái hậu" là người lạc hậu nên không hiểu lắm, chỉ ném cho cô một ánh mắt chào thua bất lực như đang năn nỉ cô ngồi yên. Gia Nghi thấy thế thì nhúng vai cười.
Đứng một bên thấy cảnh này, Thiếu Hạo cũng hơi ngạc nhiên.
Bắt đầu giờ dạy, Thiếu Hạo phụ trách viết chữ lên bản trắng, còn cô giáo sẽ giảng dạy, nhưng anh vừa viết được vài chữ. Gia Nghi đã phàn nàn: "Thái hậu, cô viết đi, chữ trợ giáo Lăng khó coi quá."
Bên dưới là tiếng cười khúc khích của nam sinh, cuối cùng Gia Nghi cũng"tát" cái gai trong mắt của bọn họ một cái, thật hả dạ.
Và sau đó, mọi chuyện điều như ý của cô, Thiếu Hạo đứng giảng và cô giáo viết bài, giọng nói anh trầm, đầy từ tính, quyến rũ dễ nghe, điều điều vang lên: "Thị trường hoạt động theo quy luật cung và cầu..."
Anh chưa giảng hết thì Gia Nghi đã lên tiếng: "Em có thắc mắc, em cũng đang"cầu" nhưng hình như trợ giáo Lăng không có ý định"cung" thì phải."
Câu hỏi đầy ẩn ý khiêu gợi của cô khiến cả lớp không hiểu lắm, nhưng Thiếu Hạo hoàn toàn hiểu được, anh nhìn cô không nhanh không chậm nói: "Khi cung lớn hơn cầu sẽ khiến sản xuất có nguy cơ đình đốn. Ngược lại, khi cung nhỏ hơn cầu, giá cả sẽ tăng lên, kích thích mở rộng sản xuất. Thế nên..."- anh đứng trước mặt cô, hai tay chóng lên bàn, đem cô gái nhỏ bé giam trong không gian của mình: "Cung càng ít, thì càng tốt."
Gia Nghi nhìn thẳng anh, mỉm cười khiêu khích, nhưng vẫn thản nhiên nói: "Đã biết."
Thiếu Hạo khá ngạc nhiên, anh đang nói xéo cô, cô biết cái gì chứ?
_________________
Ngồi trong lớp học, ai cũng chăm chỉ học bài cho buổi kiểm tra hôm nay, chỉ có ba nữ sinh ngồi tụ tập nói chuyện, không màn tới bất kì ai.
"Này, Gia Nghi, cậu có để ý đến nam sinh lớp B không? Nghe nói là kiệt tướng bóng rổ của trường đó."-Diệu Anh hất cằm về phía một nam sinh cao ráo, tuấn tú tụ tập với học sinh lớp cô. Thật ra lớp A của cô và lớp B giao hảo rất tốt nên thường xuyên qua lại, mà anh chàng bóng rổ này lại đang có bạn gái là Kiều Mẫn lớp cô nên càng qua lại nhiều hơn.
Bảo Ngân tiếp lời, nhìn chăm chú vào ipad, đọc một lượt thông tin trên màn hình: "Anh ta là Khôi Vỹ, học sinh năm thứ tư thuộc lớp B, có bạn gái là Trần Kiều Mẫn lớp A."
Gia Nghi khoanh tay tựa vào ghế, nhìn con người anh tuấn kia, cơ bắp có, ngoại hình quá chuẩn, chỉ có điều cô không điên tới mức chạm vào hoa đã có chủ: "Cậu nhìn mình đi, mình có tệ đến mức làm tiểu tam không?"
"Phải không? Hay có người đang sợ."- Bảo Ngân khiêu khích.
Gia Nghi nhếch môi, cô là ai? Cho dù đại la thần tiên cũng chưa chắc đã khiến cô sợ, chỉ một nam sinh có ngoại hình nổi trội, một chiêu nhỏ là ăn chắc.
Ánh mắt nàng chăm chú nhìn anh ta, cảm nhận được có người nhìn mình, Khôi Vỹ cũng quay lại nhìn nàng, trong phút chốc lại ngây người, cô gái này có ánh nhìn đủ để đốn tim người khác.
Thấy Khôi Vỹ nở nụ cười nhìn cô, hai cô bạn kế bên cũng phải trầm trồ, trời ạ, chỉ dùng ánh mắt có thể câu hồn người khác, như phim kinh dị ấy.
Tiếng chuông vang lên, nhanh chóng vào chỗ ngồi, Gia Nghi ngồi ở bàn đầu, thấy bóng cô giáo chủ nhiệm thì như là một liều thuốc an thần khiến cô bắt đầu buồn ngủ.
Nhưng không, phía sau cô giáo còn có một bóng người phút chốc xua đi cái gọi là buồn ngủ kia. Một nam nhân, mái tóc đen gọn gàng, chiều cao 1m85, cặp mắt màu lam lạnh lùng đầy thu hút, cả người phát ra khí lạnh nhưng lại vô cùng hấp dẫn.
Lâm Bảo Ngân quay qua Diệu Anh: "Trời ạ... đây là soái ca."
"Các em ngồi xuống, trật tự."- Cô giáo giáo gõ thước xuống bàn làm dịu đi không khí ồn ào bàn tán bên dưới.
Gia Nghi khoanh tay tựa lưng vào ghế hứng thú nhìn nam nhân kia, anh cũng nhìn cô, thản nhiên nhận ánh mắt của cô.
Gia Nghi giường khoé môi nói với cô giáo, ánh mắt vẫn đặt trên người anh: "Thái hậu hôm nay còn mang theo cả hàng cực phẩm vào lớp, quả thật rất có thành ý nha."- "Thái hậu" là biệt hiệu Gia Nghi đặc cho cô giáo, sau đó cả lớp điều gọi bà như vậy, cả lớp hiểu ý cô, nam sinh thì lạnh mặt nữ sinh lại nhao lên.
"Trật tự, các em, đây là Lăng Thiếu Hạo, trợ giáo mới của trường chúng ta."- Cô giáo giới thiệu.
"A."- Gia Nghi đứng lên, bước lên bục giảng, đi một vòng quanh Thiếu Hạo, đánh giá từ trên xuống dưới: "Thái hậu à, kiếm một trợ giáo cũng không cần mê người như vậy, nhân tài như anh đây nên đến những họp đêm đứng sẽ phát huy công dụng tối đa đó."- Cô giễu cợt về chỗ mình ngồi.
Thiếu Hạo nhíu mày, cô gái này quả thật không tầm thường, nói năng cũng chẳng kiêng nể gì, họp đêm? Cô coi anh là gì? Trai bao chắc? Không sao, sau này anh nhất định phải dạy dỗ con nhóc này thật..."tốt" mới được.
Với những câu nói đầy ẩn ý của cô thì "thái hậu" là người lạc hậu nên không hiểu lắm, chỉ ném cho cô một ánh mắt chào thua bất lực như đang năn nỉ cô ngồi yên. Gia Nghi thấy thế thì nhúng vai cười.
Đứng một bên thấy cảnh này, Thiếu Hạo cũng hơi ngạc nhiên.
Bắt đầu giờ dạy, Thiếu Hạo phụ trách viết chữ lên bản trắng, còn cô giáo sẽ giảng dạy, nhưng anh vừa viết được vài chữ. Gia Nghi đã phàn nàn: "Thái hậu, cô viết đi, chữ trợ giáo Lăng khó coi quá."
Bên dưới là tiếng cười khúc khích của nam sinh, cuối cùng Gia Nghi cũng"tát" cái gai trong mắt của bọn họ một cái, thật hả dạ.
Và sau đó, mọi chuyện điều như ý của cô, Thiếu Hạo đứng giảng và cô giáo viết bài, giọng nói anh trầm, đầy từ tính, quyến rũ dễ nghe, điều điều vang lên: "Thị trường hoạt động theo quy luật cung và cầu..."
Anh chưa giảng hết thì Gia Nghi đã lên tiếng: "Em có thắc mắc, em cũng đang"cầu" nhưng hình như trợ giáo Lăng không có ý định"cung" thì phải."
Câu hỏi đầy ẩn ý khiêu gợi của cô khiến cả lớp không hiểu lắm, nhưng Thiếu Hạo hoàn toàn hiểu được, anh nhìn cô không nhanh không chậm nói: "Khi cung lớn hơn cầu sẽ khiến sản xuất có nguy cơ đình đốn. Ngược lại, khi cung nhỏ hơn cầu, giá cả sẽ tăng lên, kích thích mở rộng sản xuất. Thế nên..."- anh đứng trước mặt cô, hai tay chóng lên bàn, đem cô gái nhỏ bé giam trong không gian của mình: "Cung càng ít, thì càng tốt."
Gia Nghi nhìn thẳng anh, mỉm cười khiêu khích, nhưng vẫn thản nhiên nói: "Đã biết."
Thiếu Hạo khá ngạc nhiên, anh đang nói xéo cô, cô biết cái gì chứ?
_________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook