Tác giả: Khương Nan Cật
Editor: Left Dimple
Dạ Mục chớp mắt, trưng ra biểu tình đáng yêu của mình cầu được khen ngợi.

Vội vàng tới đưa bảo vật, còn yêu cầu khen ngợi, loại cảnh tượng này, Hạ Tử Xuyên là lần đầu tiên gặp.

Con trai của ma cà rồng và quỷ? Sinh ra trong bóng tối mà có thể sống một cuộc sống đơn thuần như vậy?
Dạ Mục làm bộ ngáp một cái, "Đêm cũng khuya rồi, tôi cũng mệt ời, đêm nay liền ủy khuất ngủ ở chỗ anh vậy." Nói xong, nhấc chăn của Hạ Tử Xuyên lên chui vào.

"Ma cà rồng và quỷ không phải hoạt động vào ban đêm à?" Hạ Tử Xuyên ôm cánh tay, vẻ mặt nhìn cậu.

Dạ Mục cười hắc hắc, "Mẹ tôi trước khi trở thành ác ma, là một nhân loại.

Bà ấy sinh ra tôi trong trạng thái con người, vì vậy tôi có một nửa máu của con người, ngủ vào ban đêm, cũng thực bình thường.” Duỗi ra bàn chân nhỏ bé tội lỗi, duỗi vào trong chăn.

Hạ Tử Xuyên có thói sạch sẽ nhíu mày thật sâu, "Không tắm rửa không được lên giường của tôi.

Dạ Mục nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Hạ Tử Xuyên đỡ trán, chẳng lẽ mình không nên đuổi cậu đi à? Sao anh lại để nhóc này đi tắm? Xem ra trong không khí cũng có thể lây nhiễm.


Dạ Mục chỉ mặc một chiếc quần lót màu vàng của Cậu Bé Bọt Biển bước ra khỏi phòng tắm.

Hạ Tử Xuyên nhìn thấy cái eo gầy gò của cậu, mông nhỏ vểnh lên, đôi chân trắng nõn, đột nhiên trong lòng hoảng hốt, “Sao cậu không mặc áo sơ mi cùng quần vào?"
Dạ Mục búng tay một cái, mấy luồng quỷ hỏa chạy ra sấy khô tóc cho cậu, "Ngủ còn phải mặc quần áo sao? Mặc vào sẽ bị nhăn, ngày mai phải ủi, tôi sẽ không ủi quần áo.” Hai ngón trỏ đối với nhau, biểu tình có chút ủy khuất.

"Tùy cậu", Hạ Tử Xuyên cố gắng làm cho mình thoạt nhìn tương đối bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng lên giường, tiến vào ổ chăn.

A a a a a! Tại sao khi anh nhìn thấy cơ thể của một người con trai đang khỏa thân mà hoảng loạn? Còn có, sao lại thấy bộ dạng ủy khuất của địch thật! Đáng! Yêu! Anh sắp manh hóa luôn rồi.

Không đúng, nhóc này chính là con trai của ma ca rồng cùng qủy nhóc này nhất định là dùng pháp thuật ác độc nào đó làm cho mình sinh ra loại cảm xúc kỳ quái này, nhất định là như vậy!
Lúc Hạ Tử Xuyên miên man suy nghĩ, Dạ Mục đã sấy khô tóc xong chui vào chăn.

Bắp chân trơn trượt cọ đến chân Hạ Tử Xuyên, Hạ Tử Xuyên đánh nhẹ một cái, "Tự mình đi tìm một cái chăn, ngủ một cùng chăn với một người đàn ông, cậu không cảm thấy kỳ quái sao?"
(;¬_¬)
"Tôi không biết chăn nhà anh để ở đâu, nên anh cùng tôi ngủ một cái chăn đi! Nha? Làm ơn~” Dạ Mục sử dụng đại pháp làm nũng.

Khi còn bé, chỉ cần cậu gây họa liền làm nũng với mẹ, sau đó trừng phạt sẽ không còn là gì nữa.

Hạ Tử Xuyên tắt đèn bàn, xoay người nằm xuống, rầu rĩ nói,"Tùy tiện."
Dạ Mục lộ ra nụ cười thật lớn, dưới ánh trăng, hàm răng trắng nõn lóe lên hàn quang.

YES!Làm nũng đại phát thành công quả nhiên có thể quả nhiên có thể giải quyết mọi chuyện.

Cùng giường chung gối với Hạ Tử Xuyên, nguyện vọng đạt thành.

O(∩_∩)O ha ha ~
Hạ Tử Xuyên tỏ vẻ nghi hoặc trước phản ứng kỳ quái buổi tối của mình, trên tinh thần khoa học, anh quyết định...!Lấy điện thoại ra, tìm kiếm nó trên diễn đàn khoa học.

Vừa mới lấy được điện thoại di động, còn chưa mở khóa màn hình, sau lưng đã truyền đến âm thanh mềm mại của Dạ Mục.

Dạ Mục: Hạ Tử Xuyên ~ không có quan tài nhỏ, tôi không ngủ được.

Hạ Tử Xuyên buông di động: Vậy về nhà ngủ.

Dạ Mục: Như mà, để đưa đồ cho anh, tôi đã bay một chặng đường dài đó.

Thật mệt ~

Hạ Tử Xuyên: Vậy thì nhắm mắt lại, một lát liền ngủ được.

Dạ Mục: Hạ Tử Xuyên, anh ôm tôi, hát cho tôi một bài hát ru, là tôi có thể ngủ rồi.

Hạ Tử Xuyên: Không
Dạ Mục dùng ngón tay chọc chọc Hạ Tử Xuyên, phát hiện đối phương không phản ứng, hình như là ngủ rồi.

Ε=(ο`*))) ai, muốn Hạ Tử Xuyên ôm mình hát bài ru không đạt được mong muốn ời, Dạ Mục có một tí xíu mất mát.

Một lát sau, anh lặng lẽ xuống giường, đi đến đối diện giường, nhìn chằm chằm mặt Hạ Tử Xuyên, ha hả cười ngốc.

Hạ Tử Xuyên bộ dạng thật đẹp, lông mi cũng dài, mũi cũng rất cao, không hổ là nam nhân mình coi trọng.

.

Truyện Đô Thị
Đôi môi đẹp quá...!Thật muốn hôn một cái nha, Dạ Mục lặng lẽ nghĩ.

"Hạ Tử Xuyên? Anh đang ngủ à?" Dạ Mục nhẹ giọng hỏi.

Hạ Tử Xuyên nhắm mắt lại, thoạt nhìn ngủ rất an ổn.

Chỉ hôn một cái, hôn một cái liền đi ngủ.

Dạ Mục chu môi nhỏ nhắn tiến về phía trước.


Hạ Tử Xuyên đột nhiên mở mắt ra, hai đầu ngón tay nắm bờ môi của cậu, miệng Dạ Mục liền biến thành miệng vịt.

“Lại quấy rối, tôi liền đem cậu quăng ra ngoài!” Hạ Tử Xuyên nói xong, buông tay ra, một lần nữa nhắm hai mắt lại.

Thật hung dữ! Dạ Mục xám xịt bò về ổ chăn của mình và Hạ Tử Xuyên.

Nhưng mà, bộ dáng hung dữ cũng đẹp nữa, Dạ Mục xoay người.

"Không được quay đầu lại, ảnh hưởng tôi nghỉ ngơi.” Thanh âm Hạ Tử Xuyên càng thêm lãnh khốc.

“Ồ.” Dạ Mục không dám lộn xộn, nằm vài phút, mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi.

Hạ Tử Xuyên nhìn thấy khuôn mặt ngủ yên tĩnh của Dạ Mục, thở phào nhẹ nhõm.

May mắn nhóc con này tương đối nghe lời, nếu không, có thể anh nhịn không được làm ra chuyện không tốt.

Chuyện gì không tốt à? Bản thân anh cũng không biết
._.

Editor: bộ này hơi bị cưng luôn á:>.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương