Dịch giả: Đinh Đinh

Mẹ của Tiketo chết khi bảo vệ cậu bé khỏi kẻ giết người. Năm 8 tuổi, cậu tiếp tục chứng kiến người thân duy nhất của mình từ giã cõi đời, khi ông mới là một thanh niên ngoài hai mươi, gò má sưng húp, chân tay gầy guộc, mắt lõm xuống, cơ thể như chỉ còn một bộ xương, gương mặt không còn chút huyết sắc như của người chết.

Tiketo đã làm việc rất chăm chỉ để chăm sóc cho người cha không thể ăn uống và ngày một yếu đi của mình, nhưng điều vẫn không ngăn được ánh sáng lụi tàn của ông ấy. Cha cậu nằm trên giường, thì thào với Tiketo.

— Con mang “dòng máu xanh” Habsburgs của Tây Ban Nha. Hoàng gia Habsburg của Tây Ban Nha đã lặp đi lặp lại các cuộc hôn nhân cận huyết để duy trì vẻ đẹp và phả hệ.

Làn da trắng trong được gọi là máu xanh vì các mạch máu nổi bật với màu xanh lam. Cái giá phải trả cho việc thừa hưởng vẻ đẹp là bệnh tật, ốm yếu với sinh mệnh ngắn ngủi. Cha cậu thở một cách yếu ớt.

Ta… Ta cũng sắp phải chết rồi… Tiketo, có lẽ con cũng không thể sống lâu được…

Trên thực tế, ngay từ nhỏ Tiketo dành phần lớn thời gian trong phòng với cơ thể yếu ớt, và cậu cũng tự cảm thấy rằng cuộc đời của mình sẽ ngắn hơn so với người khác.

Cha cậu nắm lấy bàn tay run rẩy của cậu bé đầy bất an và sợ hãi.

— Nhưng, dẫu cho có ngắn ngủi, hãy kiêu hãnh mà sống… Tiketo nắm chặt tay ông và gật đầu. Ông mỉm cười, thở hắt thật sâu và không còn phản ứng. Tiketo cắn chặt môi và cố kìm nước mắt. Cậu không có thời gian để thương tiếc cái chết của cha mình. Cậu phải sống một mình từ bây giờ.

Đột nhiên, cậu không thể thở khi đang phải vật lộn chiến đấu với sự cô đơn, nỗi buồn và lo lắng.

(Cha… Cha?)

Cậu thấy người cha đáng lẽ đã chết ngồi dậy khỏi nấm mộ yên, ông trèo lên giường và siết cổ Tiketo bằng đôi tay lạnh lẽo. Tròng mắt rơi ra khỏi hốc mắt vô cảm, da thịt thối rữa nhễu xuống, người đã khuất thì thào bằng giọng căm thù.

— Chết đi!

Cổ họng bị bóp nghẹt, tầm nhìn mờ dần, khuôn mặt méo mó như biến thành một người khác của cha cậu. Gương mặt của những kẻ đã cố gắng giết Tiketo. Họ cười, không biểu cảm, vui mừng, và có cả những người khác nữa, đều nói cùng một câu.

— Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết điiii!

Cuối cùng, chúng gộp thành gương mặt của một con thú với đôi mắt sắc nhọn. – Là Juntan.

Tiketo hét lên, bừng tỉnh.

Cậu nhìn thấy trần nhà và nhận ra mình đang nằm trên giường. Kim đồng hồ gõ điểm. Nửa đêm.

Ngoài trời tối đen, dường như đang có bão vì cậu có thể nghe được tiếng hạt mưa rơi bên tai.

“Ngài Tiketo.”

Juntan đứng cạnh giường và nhìn cậu đăm đăm. Tiketo cố gắng gọi hắn nhưng không thể. Lò sưởi bập bùng ngọn lửa đỏ rực, được quấn trong chăn mà Tiketo vẫn run rẩy. Cơ thể cậu tê dại như chìm trong hầm băng với đầu ngón tay đông cứng.

Juntanu nhìn xuống Tiketo, tiếp tục nói.

“Cơ thể ngài lạnh và bị tổn thương nghiêm trọng bởi thuốc kích dục. Anh Sasaki nói nếu nhiệt độ không hạ thì ngài sẽ chết.”

Tiketo nghe lời báo cáo về cơ thể kiệt quệ của mình rồi nhớ lại những gì Juntan nói.

— Tôi muốn giết ngài.

Tiketo lặng lẽ tuyệt vọng, nhìn Juntan bằng con mắt trống rỗng.

(Ra thế… Ra là ngươi cũng…. ngươi cũng muốn giết ta –)

Bị cơn mệt mỏi kiệt quệ vây lấy, cậu thở dài, rồi sau đó, như đã xả hết sinh lực sống ra bên ngoài, cơ thể cậu càng run mãnh liệt, cơn khó thở ập tới dù nhiệt độ vẫn càng lúc càng cao. Cậu muốn thoát khỏi cơn đau này… Ngay khi nghĩ đến điều đó, nhịp đập từ trái tim cậu yếu dần.

Đột nhiên, Juntan bắt đầu cởi bỏ đồ trên người. Không mặc áo, hắn lên giường ôm chặt lấy chiếc chăn quấn Tiketo.

(Ngươi ôm ta đấy à?)

Ngươi luôn nói ngươi muốn ôm ta, nên muốn gây tội, lăng nhục ta trước khi ta chết sao.

Cậu không thích cách chết như thế, nhưng cơ thể đã không còn chút sức lực nào để phản kháng. Tiketo nhắm mắt lại.

Cậu cầu nguyện cái chết tới với mình một cách ít đau đớn nhất.

Nhưng không như cậu tưởng tượng. Juntan ôm Tiketo trên tay và bế cậu đến trước lò sưởi. Hắn ôm Tiketo như thể cuốn lấy cậu bằng cả thân mình.

Dán chặt lấy cơ thể cậu, má kề má, truyền hơi ấm sang cho Tiketo không ngừng run. Da kề da và nhiệt độ của Juntan truyền trực tiếp bên người. Tiketo áp má mình lên ngực Juntan và thở một hơi.

(….. Ấm quá……)

Giữ nguyên tư thế một thời gian, cơn run của Tiketo đã giảm bớt một chút. Juntan đưa nước tới.

“Ngài Tiketo, uống nước đi.”

Cậu không hồi đáp. Vẫn choáng váng vì cơn sốt và đầu óc không thể tỉnh tảo suy nghĩ. Juntan kề chiếc cốc bên miệng cậu.

“Nếu ngài không uống, ngài sẽ chết mất. Hãy uống đi mà, ngài Tiketo…!”

Juntan tuyệt vọng nài nỉ.

(Ngươi, không phải muốn giết ta à…?)

Juntan đặt ly lên miệng Tiketo cố ép cậu uống. Nhưng nước không vào được đến cổ họng Tiketo, cậu ho sặc sụa. Juntan ngậm nước trong miệng, ấn môi lên ép mở bờ môi lạnh, cẩn thận từng chút một rót nước vào.

“…… Ưm……”

Dòng nước ấm mang nhiệt độ cơ thể của Juntan đi vào cổ họng Tiketo. Chỉ là nước thôi mà như sương ngọt. Cho dù uống bao nhiêu cậu vẫn muốn nhiều hơn, dính chặt vào môi Juntan.

“……!”

Juntan nói rên lên có phần đau đớn, rời cánh môi. Máu rỉ ra trên viền môi gã. Đó vết cắn của Tiketo. Cậu lầm bầm quay đi.

“Đủ… rồi.”

Cổ họng được làm ẩm nên đã có thể phát ra tiếng. Juntan đặt cốc xuống, tiếp tục giữ Tiketo trong lòng. Tiếp tục da kề da, má liền má. Hắn lặng lẽ bao bọc Tiketo, cậu cũng yên ắng để hắn ôm lấy mình.

Tiketo nheo mắt khi nhìn thấy mái tóc vàng rực như ánh Mặt Trời của Juntan.

“Tây Ban Nha được gọi là đất nước của Mặt Trời.”

Tây Ban Nha, nơi Juntan sinh ra và lớn lên, cũng là đất nước chứa đựng xuất thân của Tiketo.

“Là nơi như thế nào?”

Cậu đã đọc rất nhiều sách về Tây Ban Nha và thu thập kiến thức về nó, nhưng chưa từng đặt chân đến đó. Cậu vẫn luôn nhìn bản đồ của đất nước ấy từ khi còn nhỏ.

Sau một lúc suy nghĩ, Juntan điềm đạm trả lời.

“Nơi đó rất nóng. Lúc nào cũng nắng, cứ như là đang bị thiêu rụi bởi Mặt Trời chói chang.”

Tiketo, người chỉ biết đến nước Anh, chưa bao giờ nhìn thấy một Mặt Trời rực rỡ.

“Những cây cam được trồng khắp mọi nơi, những tòa nhà có tường trắng nằm dọc bờ biển và tất cả cư dân đều thích hoa. Khi leo lên những ngọn đồi ngài sẽ thấy lục địa Châu Phi nằm ở đường chân trời.”

Tiketo thì thầm.

“Ừm… ta muốn đi.”

Nhưng điều đó là không thể. Tây Ban Nha hiện tại là lãnh địa của gia đình Bourbon. Giống như nhảy vào giữa vòng vây của kẻ thù, ngươi chắc chắn sẽ chết nếu tới nơi đấy.

Cậu lẩm nhẩm về một giấc mơ sẽ không thành hiện thực với một niềm khao khát. Còn Juntan chỉ khẽ khàng:

“Đối với tôi, mọi thứ đều chỉ một màu xám, cả bầu trời lẫn những bông hoa.”

Tiketo hốt nhiên nhận ra rằng mình đã nói ra điều tàn nhẫn.

Chỉ cần tưởng tượng một chút cũng có thể thấy được cách mà Juntan, một đứa trẻ mồ côi không biết mặt cha mẹ mình đã phải sống chật vật như thế nào ở Tây Ban Nha.

“…… Xin lỗi……”

Cậu vẫn nhớ gương mặt buồn bã của Juntan khi cậu hét lên không cho hắn động vào người. Cậu không cố ý để ngài Edward ôm mình vào lòng, nhưng nếu cậu cảnh giác hơn, cậu đã không lâm vào như vậy. Cậu biết Juntan muốn mình đến nhường nào. Dù Juntan đã ngăn cậu không lao vào mấy việc nguy hiểm như thế.

“Xin lỗi… Chunta…”

Juntan không đáp lại, nhưng vòng tay ôm Tiketo càng siết chặt hơn.

Tiketo dựa vào khuôn ngực rộng của hắn và nhắm mắt lại. Nhịp tim của Juntan rất dễ chịu. Cậu đã không biết rằng nhịp tim lại có thể bình lặng đến thế này. Được bao quanh bởi những thanh âm dịu dàng và hơi ấm, cơn run rẩy hoàn toàn ngừng lại, Tiketo chìm vào giấc ngủ sâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương