Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần FULL
-
Chương 19
Editor: Kẹo Mặn Chát
Khi tôi còn đang vẽ tranh, bất chợt trông thấy những bông hoa bên ngoài cửa sổ đều đã nở rộ, mới nhớ tới mùa xuân đến rồi.
Tôi muốn cho Diệp Thiệu Bân một kinh hỉ, trong lòng cũng có một chút mong muốn nhanh chóng được nhìn thấy anh ấy.
Diệp Thiệu Bân đã nhìn hình tượng đầu bù tóc rối ở nhà của tôi quá lâu, chỉ sợ đã sớm quên đi vẻ ngoài đẹp trai nguyên bản của tôi.
Đường tiên sinh cho tôi một vài gợi ý ăn mặc, đẹp hơn Nhan Bán Hạ là được.
Sau khi màn đêm buông xuống, tôi hiếm khi tự mình sửa soạn, xuất phát lên đường đến bệnh viện đón Diệp Thiệu Bân tan tầm.
Tôi ôm một bó hoa tươi lên tầng bảy, liếc mắt một cái đã nhận ra Diệp Thiệu Bân ở trên hành lang, dáng người anh ấy cao ngất, lộ ra một đôi mắt vừa kiên định vừa nghiêm túc, bên ngoài khoác áo blue trắng ở trong là một bộ quần áo phẫu thuật màu xanh đậm, trên túi áo trước ngực cài vài cái bút, thẻ công tác dưới lớp áo nền trắng đặc biệt nổi bật.
Anh ấy như vậy, làm cho tôi cảm thấy thật xa lạ.
Anh đang nói chuyện với một bác sĩ trẻ khác, tốc độ nói rất nhanh, tính tình cũng không ôn hòa như khi ở nhà, mà là một bộ dáng giải quyết công việc.
Tôi đứng yên tại chỗ thật lâu.
"Em trai nhỏ, em là người nhà bác sĩ Diệp nhỉ, vào trong ngồi đợi một lát." Một y tá đứng ở quầy tiếp đón rót cho tôi một ly nước, rồi ngồi trở lại bàn làm việc, "Hôm nay chủ nhiệm có năm ca phẫu thuật, vừa mới làm xong ca cuối cùng, hiện tại có thể tan tầm rồi."
"Anh ấy có mệt không?"
"Sao không mệt chứ, Khoa Ngoại Gan Mật Tụy của chúng tôi không có tiểu phẫu, phòng phẫu thuật mở một lần là mở mười mấy tiếng đồng hồ, càng tối muộn thì phải làm đến rạng sáng, sáng sớm bảy giờ lại phải tới kiểm tra phòng bệnh, đi sớm về khuya, lái xe trên đường cũng không gặp được giờ cao điểm."
"Không thể làm ít hơn mấy ca sao?"
"Vậy không có biện pháp, bệnh nhân trong bệnh viện sẽ chỉ nhiều hơn chứ không ít đi.
Nhưng bác sĩ Diệp rất có giác ngộ luyện ra thân thể cường tráng, ngoại trừ khám bệnh và phẫu thuật mỗi tuần đều phải bay tới nơi khác họp, cuộc sống như vậy thật sự không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Nếu bác sỹ Diệp thật sự ngại mệt thì đã sớm không phẫu thuật, đi lên tầng hành chính mỗi ngày uống trà xem báo chẳng phải là thoải mái hơn sao? Ha ha."
Tôi cầm cốc nước, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Có đôi khi tôi tỉnh lại lúc đêm khuya, tình cờ thấy Diệp Thiệu Bân còn đang ở trong thư phòng xem tài liệu, ban ngày anh lại không nói gì cả.
Tôi không dám tưởng tượng anh ấy sẽ có cảm thụ như thế nào khi ngoại trừ công việc bên ngoài, sau đó trở về nhà còn phải hao phí tâm tư chăm sóc một người bệnh.
Sao anh ấy có thể không nói cho tôi biết chứ.
Lúc Diệp Thiệu Bân xoay người đối mặt với tôi, trái tim tôi đập thình thịch như ngày trước, nếu không phải đang ở bên ngoài, tôi thật sự nóng lòng muốn trực tiếp vọt vào trong vòng tay của anh.
Tôi đi về phía anh ấy, vẫy vẫy tay với anh, nhưng anh ấy còn chưa đi qua đã bị một y tá chặn lại, tôi lặng lẽ hạ tay xuống.
Một vài phút sau, cuối cùng anh ấy cũng đi về phía tôi, và rồi lập tức đi ngang qua người tôi.
Nụ cười của tôi đông cứng trên mặt, ai oán nhìn bóng lưng rời đi của anh ấy.
"Bác sĩ Diệp." Tôi phát ra một tiếng oán giận.
Lúc này anh ấy dừng lại, quay đầu quan sát tôi, ánh mắt sáng lên, mang theo ý cười nói: "Xin lỗi, hôm nay La tiên sinh ăn mặc quá đẹp, tôi cũng không dám nhận bừa, còn tưởng rằng là đại minh tinh từ đâu tới đây."
Tôi đưa bó hoa cho anh ấy.
Diệp Thiệu Bân nhận hoa, kinh ngạc mừng rỡ nói: "Trước kia nhận được lẵng hoa nào tôi đều tiện tay đặt trên bàn, hoa này của cậu quá đẹp luôn, tôi phải nghiên cứu xem nên bảo tồn thế nào mới tốt."
Tôi hơi nâng cằm lên như thể mình được trao vương miện ngày lễ đăng quang.
Anh ấy quay đầu lại, mỉm cười nói với tôi: "Cậu kiên nhẫn chờ tôi một chút, tôi đi thay quần áo rồi lập tức về nhà với cậu."
Tôi gật đầu.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, tôi mang theo tâm sự nặng nề đi cùng Diệp Thiệu Bân, mùi hương trên người anh ấy là mùi tôi quen thuộc nhất trên đời, rất sạch sẽ, làm cho tôi cảm thấy vô cùng an tâm.
Nhưng tôi vẫn có chút băn khoăn, nghĩ lại những gì y tá đã nói trước đó.
Sự tồn tại của tôi là gông cùm ràng buộc anh ấy sao?
Khi tôi đang nghĩ ngợi lung tung, anh ấy đã nắm lấy tay tôi.
"Làm sao vậy, lại không vui sao?"
"Mỗi ngày anh đều bận rộn như vậy, còn phải chăm sóc người như tôi..."
"Cái gì gọi là người như cậu? Cậu là người như thế nào?" Anh ấy cau mày hỏi.
"Tôi là bệnh nhân tâm thần phân liệt, một kẻ điên không thể chữa khỏi." Tôi nói.
"Còn gì nữa?"
Tôi im lặng không lên tiếng.
Diệp Thiệu Bân thở dài.
"Bệnh tật không liên quan đến đạo đức và nhân cách, chỉ dùng nó để đánh giá một người tốt hay xấu thì quá nông cạn.
Một người thực sự tốt bụng, khi sinh bệnh cũng sẽ mang lại cảm giác tốt bụng, mà cậu" Anh ấy bình thản kiên định nhìn vào mắt tôi, "Cậu đều tốt đẹp hơn tuyệt đại đa số mọi người trên thế gian này, cho dù có khỏe mạnh hay không."
Tôi nâng khóe miệng lên, có chút vui vẻ.
"Về phần công việc của tôi, cậu không cần lo lắng, tôi bận rộn quen rồi.
Chăm sóc cậu cũng không khó khăn như cậu nghĩ, tôi vẫn luôn tận hưởng điều đấy, cậu cứ thản nhiên tiếp nhận là được."
_______________
Kẹo: "Anh Thiệu: Tôi rất enjoy cái moment này.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook