Tác giả: Lâm Ngư Hành

Editor: Solitude

======

Phòng VIP của khách sạn thập phần xa hoa, hai gian trong ngoài phân cách, không gian rộng lớn.

Bên trong pháp y đang kiểm tra, người của Khoa Giám định đang thu thập manh mối chứng cứ khắp nơi, Mục Tây Thành đi kiểm tra camera khách sạn, tất cả không gian bên ngoài đều để lại cho hai người giằng co.

Xung quanh hai người hình thành khí tràng cực lớn, rõ ràng không có làm cái gì, lại cảm thấy bọn họ bị vòng khí vây quanh, hoàn toàn cách trở ra.

Đặc biệt sau khi lời nói của Diêm Thập Nhi rơi xuống, bốn phía lập tức lâm vào tĩnh mịch.

Nhưng anh như không phát giác, nụ cười bên môi phá lệ dễ thấy như cũ.

Nhưng cảm xúc trong mắt rồi lại rõ ràng lạnh lẽo thấu xương, túc sát chi khí lẫm liệt kia xâm nhập toàn thân Cố Chuẩn, khiến ánh mắt hắn càng tránh né nhanh hơn.

“Cậu sợ cái gì?” Khí tràng của Diêm Thập Nhị cường đại, từng từ rét lạnh, từng chút một áp về phía hắn, công kích phòng tuyến tâm lý của hắn, “Nơm nớp vì giết người?”

Cố Chuẩn rốt cuộc mở miệng, giọng nói khàn đến độ gần như nghe không rõ: “Tôi không có giết người.”

Ánh mắt hắn nhàn nhạt, không có biến hóa cảm xúc gì, không kích động cũng không biện giải, chỉ là đang trần thuật sự thật.

“Vậy vì sao cậu lại xuất hiện trong phòng người chết, còn cầm hung khí?”

Diêm Thập Nhị hùng hổ dọa người, đuổi mãi không buông.

Cố Chuẩn lại tùy ý như cũ, vẻ mặt có chút lười nhác: “Vậy phải dựa vào các anh… Những cảnh sát này đi điều tra rõ chân tướng!”

“Tôi cũng muốn biết, vì sao tôi lại ở chỗ này.”

Hắn nghiêng người về phía trước, tới gần Diêm Thập Nhị: “Tôi nói, anh sẽ tin sao?”

Lời hắn nói mang theo hương vị khiêu khích, lại cũng ẩn hàm ngụ ý gì đó khác.

Rốt cuộc cũng coi như là người quen, tuy nói Diêm Thập Nhị đã sớm có hoài nghi với cái người gọi là anh trai của Tư Ngang này, nhưng khi hắn thật sự lâm vào hoàn cảnh như vậy, cảm giác đầu tiên của Diêm Thập Nhị lại là hắn không liên quan đến việc này.

Diêm Thập Nhị không khỏi nheo đôi mắt lại, cảm thấy loại ý tưởng này của mình không tốt, hiển nhiên bất hợp thời nghi.

* Bất hợp thời nghi: không phù hợp với thời thế và xu hướng.

“Cậu nói trước.”

Còn có tin hay không, thì chính anh tự mình cân nhắc.

Nhưng cố tình, Cố Chuẩn không tính toán nói chuyện đàng hoàng, ánh mắt hắn đột nhiên lạnh lùng, hỏi lại: “Nếu tôi không nói thì sao?”

Diêm Thập Nhị không nói lời nào, chỉ nhìn chăm chăm hắn, cười như không cười, như thể muốn từ vẻ mặt của hắn nhìn ra cảm xúc sâu hơn, nhưng không có, hắn quá giỏi khống chế cảm xúc của mình, dù chỉ một chút, hắn đều sẽ không lộ sơ hở.

Bởi vì trước nay hắn luôn biết rằng, người như hắn, một khi xuất hiện sơ hở, đó chính là muốn mạng.

Sau một hồi im lặng kéo dài, Diêm Thập Nhị mới không nhanh không chậm nói: “Nói hay không là tùy cậy, như tôi khuyên cậu suy nghĩ kỹ rồi hẵng làm!”

Anh bắt chẹt đắn đo của Cố Chuẩn, biết đáy lòng hắn băn khoăn điều gì.

Nhưng anh không có nói rõ, cho hắn ánh mắt cảnh cáo.

Nhưng trong lòng Cố Chuẩn rõ ràng, điều hắn để ý nhất hiện tại cũng ổn thỏa nhất, Diêm Thập Nhị sẽ không làm gì được hắn.

“Cảnh sát Diêm, anh đây là đang uy hiếp đe dọa tôi sao?”

Hắn căm tức nhìn Diêm Thập Nhị, đột nhiên bùng nổ.

Diêm Thập Nhị bất động thanh sắc như cũ, đứng trên chỗ cao nhìn xuống: “Làm sao, này đã sợ? Vậy khi cậu giết người có cảm thấy sợ hãi, cảm thấy cực độ bất an không?”

“Trả lời tôi, vì sao cậu lại xuất hiện trong hiện trường hung án? Cậu có giết người hay không?”

Cố Chuẩn đột nhiên bật dậy khỏi sô pha, vồ tới hướng Diêm Thập Nhị, hét lớn một tiếng: “Tôi không có, tôi nói tôi không có giết người, cần đám cảnh sát các người có ích lợi gì? Vĩnh viễn tra không rõ chân tướng, chỉ biết lấy người vô tội làm kẻ chết thay.”

“Tôi nói cho anh biết, tôi cái gì cũng không nói, có bản lĩnh tự anh tra.”

Hắn như là cố ý chọc giận Diêm Thập Nhị, mỗi một câu đều chọc vào điểm đau của anh với tư cách cảnh sát.

Diêm Thập Nhị cũng bực, một quyền đấm qua người đang xông lên.

Cố Chuẩn sắc bén không kém, nghiêng người trách đi tập kích, đồng thời thuận tay trả cho Diêm Thập Nhị một quyền.

Đôi tay hắn bị còng, không đủ nhanh nhạy, một đấm này không được mạnh. Ăn nắm tay, Diêm Thập Nhị càng bực bội, một phen túm cổ áo hắn, gắt gao kiềm chế hắn lại: “Tôi không phải cho cậu làm câu hỏi lựa chọn, hôm nay cậu cần phải nói.”

Cố Chuẩn cười nhạo một tiếng, mang theo trào phúng: “Vậy xem bản lĩnh của cảnh sát Diêm lớn bao nhiêu mà có thể cạy miệng tôi ra.”

Hắn tùy ý lại khoa trương, hoàn toàn không để Diêm Thập Nhị vào mắt, thuần túy khiêu khích khiến người tâm sinh bực bội.

Diêm Thập Nhị đưa một đấm qua, mang theo khí thế thịnh nộ.

Khóe miệng Cố Chuẩn trực tiếp chảy ra máu, gò má xanh tím.

“Cảnh sát dựa vào bạo lực để tra án sao?” Cố Chuẩn khiêu khích chất vấn, “Thật đúng là làm tôi mở mang tầm mắt!”

Diêm Thập Nhị còn muốn động thủ nữa, nhưng bị Lâm Tây Tẫn nghe được động tĩnh đuổi tới ngăn cản: “Diêm Thập Nhị, đừng xúc động.”

Lại đánh tiếp, Cố Chuẩn hoàn toàn có thể phản cáo bọn họ, như vậy chỉ càng thêm phiền toái.

“Tôi rất bình tĩnh.” Diêm Thập Nhị ném Cố Chuẩn ra, lui ra phía sau hai bước.

Dưới chân Cố Chuẩn không vững, trực tiếp lảo đảo trên sô pha.

Lâm Tây Tẫn biết tâm tình của anh, cũng biết anh có bao nhiêu lo lắng bao nhiêu gấp gáp, nhưng càng trong loại thời điểm này, ngược lại càng phải bình tĩnh.

“Kiểm tra qua, nạn nhân sống sờ sờ ngạt thở chết.”

Ánh mắt Lâm Tây Tẫn bình tĩnh, cả người đều cho người ta một loại cảm giác vững vàng trầm tĩnh, không chút hoang mang mà hiển hiện khí tràng.

Khí chất của hắn là u lãnh, sẽ làm người vô thức liền dao động theo cảm xúc của hắn.

“Chẳng qua tôi phát hiện sau eo phải nạn nhân có vết sẹo phẫu thuật, tình hình cụ thể còn phải khám nghiệm tử thi thêm một bước nữa mới có thể xác định, nhưng nếu tôi đoán không sai, người hết hẳn là thiếu một quả thận.”

Lại có quan hệ với thận!

Chẳng lẽ tổ chức ‘Thiên Mệnh’ đã táo tợn đến loại trình độ này, trực tiếp dám làm hoạt động mưu sát?

Giữa mày Diêm Thập Nhị đã nhăn thành hình chữ xuyên (川), cảm xúc có chút suy sụp.

“Chẳng lẽ đám người này điên rồi?”

Càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, anh rất sợ Thời Dã cũng…

Ánh mắt anh lạnh băng, liếc sang Cố Chuẩn.

Không một chút do dự, anh nói thẳng: “Về trong cục trước, tôi phải thẩm vấn nghi phạm này cho đàng hoàng.”

Anh một tay túm chặt vạt áo Cố Chuẩn, mang theo người đi ra ngoài.

Lâm Tây Tẫn không cản, nhưng mới ra cửa liền đụng trúng Mục Tây Thành.

Hắn thu thập toàn bộ giám sát mấy ngày gần đây, chuẩn bị trở về cẩn thận xem xét, thấy Diêm Thập Nhị vẻ mặt đầy phẫn nộ đi ra, không khỏi bước nhanh theo sau: “Lão đại, anh đây là…”

“Để người của Khoa Giám định tiếp tục thu thập manh mối, cậu mang theo những người khác đi lập biên bản cho nhân chứng, phối hợp làm việc với pháp y Lâm, người này tôi mang về trong cục thẩm vấn trước.”

Nói xong, liền sải bước đi nhanh.

Xe việt dã đen nhanh chóng lái khỏi khách sạn, đi về phía đông thành phố.

Mà phương hướng này, hoàn toàn ngược lại với đồn công an Tây Thành.

Nhưng bọn họ cũng không biết chính là, đồng thời khi xe của Diêm Thập Nhị rời đi, một xe taxi khác cũng nhanh chóng theo sau.



“Phế vật, đều là phế vật, chỉ là một đứa bé mà thôi, bắt mấy lần cũng không bắt được, bọn mày làm việc như vậy sao?”

Khương Vô Ẩn đập vỡ một ly thủy tinh, tức giận đến mắng chửi người.

Khuôn mặt từ trước đến nay bình tĩnh không gợn sóng lúc này cũng đỏ bừng, thoạt nhìn tức giận không hề nhẹ.

Gã không già nua hơn so với mấy tháng trước, nhưng thật ra phù hợp với tuổi hiện tại của gã hơn trước.

Không đúng, thực tế Khương Vô Ẩn cũng đã quên chính mình năm nay rốt cuộc bao nhiêu tuổi, gã chỉ biết mình đã sống lâu lắm, lâu đến nỗi không có bất luận hứng thú gì với cuộc sống.

Người bị mắng máu chó phun đầy đầu cũng rất oan ức, biện giải nói: “Ông chủ, thật không trách chúng tôi được, thằng nhóc kia rất xảo quyệt, hơn nữa mỗi lần đều có người giúp nó.”

“Lần này anh Trương tự thân xuất mã cũng chưa bắt được, đã mấy ngày rồi mà một chút tin tức cũng không có. Ông chủ, Cố Chuẩn kia rất khả nghi, hắn tuyệt đối có quen biết đứa bé kia.”

Tên đó cúi đầu đứng cách hai mét hơn, không dám nhìn Khương Vô Ẩn, chỉ ấp úng nói.

Khương Vô Ẩn ngưng thần, không mở miệng nữa, một hồi lâu sau mới nói: “Tao có thể chờ, lão đại bọn mày cũng chờ không được.”

“Hôm nay nhất định phải bắt đứa bé kia về cho tao, bằng không mày cũng không cần trở lại.”

Người nọ bĩu môi, trong lòng có chút không phục, nói: “Ông chủ, thằng nhóc Thời Dã kia không phải cũng đối xứng thành công sao? Vì sao không trực tiếp dùng nó?”

Khương Vô Ẩn liếc mắt qua, ánh mắt dữ tợn: “Mày đang dạy tao làm việc?”

Gã ghét nhất bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, đặc biệt là loại nít ranh không biết trời cao đất rộng này.

Chưa cho đối phương cơ hội trả lời, Khương Vô Ẩn đã trực tiếp ném gạt tàn bên tay vào đầu người đàn ông.

Động tác của gã quá nhanh, người đàn ông căn bản không có cơ hội trốn, sờ sờ ăn một cái, đầu trực tiếp bị đập rách, máu tươi lập tức tràn ngập hai mắt.

Khương Vô Ẩn lười nhác dựa lưng trên ghế, phân phó người khác bên cạnh: “Tao ghét nhất chó sẽ cắn chủ, xử lý đi!”

“Phái người khác đi bắt thằng nhóc kia về.”

“Rõ, BOSS.”

Kẻ ác chết vì nói nhiều, đó là đạo lý muôn thuở bất biến.

Nhưng người phái đi đã không tìm thấy cơ hội, Tư Ngang được đưa về cục cảnh sát, có người canh gác hai mươi bốn giờ.

Ngồi xổm một đêm, người nọ nóng nảy, lập tức gọi điện cho phía trên, cuối cùng tin tức này lại truyền đến lỗ tai Khương Vô Ẩn.

Khương Vô Ẩn lúc này đã đi đến Phong Thành, Bành Kiệt Phong hiện ở tại bệnh viện tư nhân cao cấp nhất Phong Thành.

* Ở mấy chương đầu ông này họ Lục.

Bệnh viện này trên danh nghĩa thuộc sở hữu của Bành Kiệt Phong, mà mười tám năm trước Bành Kiệt Phong suýt chút nữa bị bắt vì tội giết người.

Ông ta nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, gương mặt có chút tiều tụy, nhưng khi nhìn thấy Khương Vô Ẩn, trong mắt có quang.

“Anh Khương, mạng này của tôi là anh cho, tôi không sợ chết.”

Ông ta đã biết tình huống trước mắt, không có thận thích hợp, ông ta sẽ chết không thể nghi ngờ.

Hơn nữa bác sĩ đã đưa ra tối hậu thư, ông ta không còn bao nhiêu thời gian.

“Chỉ là đáng tiếc, sau này không thể giúp anh làm việc.”

“Anh Khương, tôi chết rồi anh nhớ sống tốt một chút, đừng lại…”

Khương Vô Ẩn đứng ở bên cửa sổ, ba phút trước gã mới vừa nhận được điện thoại, lúc này đang tức giận, nghe được lời của Bành Kiệt Phong, không khỏi mắng: “Câm miệng, đừng vô nghĩa.”

Gã sẽ không để Bành Kiệt Phong chết, tuyệt đối sẽ không.

Chuyện gã làm còn chưa thành công, nếu Diêm Thập Nhị và Thời Dã đều là phế vật, không cứu được A La về, vậy lưu giữ bọn họ cũng không còn ý nghĩa gì.

Một lần không được, gã có thể làm lại một lần.

Nhưng mạng của Bành Kiệt Phong, gã cần phải giữ lại.

“Ông yên tâm, đã tìm được người hiến tặng phù hợp, tôi sẽ để bác sĩ sắp xếp ca mổ.”

Trong lòng đã hạ quyết định, Khương Vô Ẩn không ở lại nữa: “Ông nghỉ ngơi cho tốt, an tâm chờ!”

Khương Vô Ẩn nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, bởi vì tâm tư quá mức hỗn loạn, gã không có chú ý tới, sau khi gã rời đi không bao lâu, một chiếc xe việt dã màu đen chậm rãi đi vào bãi đỗ xe bệnh viện.

Thời Dã không biết bản thân bị giam bao lâu, cậu chỉ cảm thấy ý thức càng ngày càng mơ hồ, đầu óc cũng mê mê mang mang, trên người một lúc nóng một lúc lạnh.

Cậu biết tình trạng cơ thể mình không đúng, thở ra nặng hơn nhiều so với hít vào, trong lồng ngực cũng đau cực kỳ.

Đứa trẻ bên cạnh vẫn luôn nắm lấy tay cậu nhỏ giọng nói chuyện, thanh âm còn mang theo nghẹn ngào, sợ vừa lơ đãng sẽ phải khóc òa lên.

Thời Dã bất đắc dĩ, giơ tay xoa xoa đầu nó: “Khóc cái gì, anh đây không sao.”

“Đừng chết, anh đừng chết.”

Cậu trai nhỏ dường như sợ hãi cực kỳ, dùng sức gắt gao nắm chặt tay cậu, sợ cậu đột nhiên biến mất.

Nó đã bị nhốt thật lâu, cũng từng ở cùng rất nhiều người bị giam lại.

Nhưng cuối cùng…

Chỉ còn lại một mình nó.

Năm nay nó đã mười một tuổi, nó mơ mơ hồ hồ biết đã xảy ra cái gì, nhưng trí nhớ của nó không đủ để hỗ trợ nó tự hỏi nhiều thứ hơn.

Nhưng nó biết là, anh trai này rất tốt, nó không muốn anh trai này cũng biến mất.

Thời Dã nằm trên một tấm ván gỗ rách nát, thân mình hơi hơi cuộn tròn, nhưng không quên cười với nó một cái, tươi cười thật nhẹ thật nhạt, gần như nhìn không thấy: “Anh sẽ không chết, nhất định không.”

“Ngoéo tay được chứ?” Cặp mắt to của cậu trai như được nhiễm ánh sáng.

Thời Dã gật đầu, vươn ngón út qua.

Cậu bé vừa định móc lấy ngón tay cậu, liền nghe một tiếng phịch vang lớn truyền đến.

Cửa sắt lớn bị người đá văng, mấy gã đàn ông hùng hổ bước nhanh vào, cậu bé hoảng sợ, bụm mặt lui về sau, thẳng đến co đến góc tường nó mới dừng bước chân.

Bọn chúng đi đến bức tường, trực tiếp xách Thời Dã lên.

Thời Dã biết nên tới cuối cùng cũng phải tới, ngược lại cũng không sợ không hãi.

Cậu không sợ bọn chúng động thủ, chỉ sợ bọn chúng không làm gì.

Bên môi mở một mạt cười nhẹ, Thời Dã giận nói: “Cuối cùng cũng tới, còn tưởng rằng gã phải làm rùa đen rút đầu!”

Ngữ điệu mang theo trào phúng của Thời Dã làm cho bọn họ tức giận, người đi đầu xoay người liền cho cậu một quyền, hung hăng nện trên mặt.

Đứa trẻ rúc vào góc tường mắt thấy Thời Dã phải bị mang đi, còn bị ăn đánh lập tức vọt gấp sang đó.

“Các người đừng đánh anh ấy.”

Nó muốn che trước mặt Thời Dã, nhưng thân mình nó quá gầy yếu, hiển nhiên làm không được.

Ngược lại bởi vì hành động đột ngột của nó, tạo cơ hội cho đối phương bùng nổ, gã đàn ông không nói chẳng rằng, trực tiếp một chân đá thẳng vào người nó.

Thời Dã lập tức nghiêng người đi chắn, rống với gã: “Đừng đánh trẻ con, đám cặn bã này.”

Cậu dùng sức tránh khỏi trói buộc, sờ sờ bị ai đó đạp một chân, đau đớn ở eo bụng khiến cậu khó có thể đứng thẳng.

“Thời Dã, mày còn mạnh miệng nữa sẽ không tốt gì cho mày đâu.”

Đối phương thật sự bực bội, thật khó chịu nói.

Thời Dã cười khẽ, mang theo một chút hương vị khinh miệt.

Đuôi mắt cậu quét nhìn cảnh vật xung quanh, nếu không thay đổi được kết quả, vậy không bằng đấu tranh một lần.

Không có bất cứ do dự nào, Thời Dã hung hăng đẩy hai người bên cạnh, chạy nhanh ra bên ngoài.

Nhưng cậu hiển nhiên sơ suất, nơi này lớn còn quỷ dị, hoàn toàn khác với những gì cậu tưởng.

Nơi này khắp nơi đều chứa đầy container, so với nhà xưởng bị vứt đi trước đó còn muốn nhiều hơn, mà không gian nơi này rộng hơn nhà xưởng trước đó hai ba lần, chiều cao ít nhất cũng có □□ mét.

Ở cửa ra vào còn thiết kế tầng hai, vị trí lầu trên như là làm thành phòng nghỉ, cửa đóng chặt, bởi vì khoảng cách xa xem không rõ lắm.

“Làm sao không chạy đi?” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện, ngay sau đó Thời Dã đã bị người kéo tóc, da đầu căng tê dại, “Đừng tưởng rằng mày với BOSS có chút quan hệ thì tao không dám động mày, nếu BOSS đã nhốt mày ở nơi này, vậy mày không khác gì những người bên trong.”

“Cho nên Thời Dã, đừng tự mình chuốc lấy cực khổ.”

Thời Dã nhịn xuống từng đợt đau đớn, sau đó nhanh chóng xoay người, nắm tay nện trên người gã đàn ông.

Gã đàn ông ăn đau, buông Thời Dã ra.

Thời Dã dựa lưng vào container, bởi vì thân thể không thoải mái, cả người run không ngăn được.

Cảnh sát Diêm, nhanh đến cứu mạng với, bạn trai của anh sắp chết!

Cậu ở trong lòng mặc niệm, giây tiếp theo liền cảm thấy lạnh cả người, có vài cảm xúc không thể giải thích cuồn cuộn.

“Tiểu Dã, con thật đúng là không ngoan.”

Nơi xa đi đến một người, giọng nói thanh nhuận, lại không còn hương vị ấm áp như dĩ vãng nữa.

Ánh sáng từ sau gã đánh lại đây, hiện ra bóng người không tính cao lớn, còn mang theo vài phần cảm giác yếu ớt, là Khương Vô Ẩn.

Nhưng gã hiện tại, đã không ngụy trang mình quá nhiều nữa, rõ ràng là dáng vẻ quen thuộc, ngay cả thần thái đều không có bất cứ biến hóa gì, nhưng Thời Dã lại xuyên thấu biểu hiện của gã thấy được một Khương Vô Ẩn khác bị che giấu.

“Khương Vô Ẩn, rốt cuộc mục đích của ông là gì?”

Hồi tưởng lại những gì đã xảy ra ở Khương Quốc, trái tim Thời Dã từng đợt rậm rạp đau, cậu luôn cảm thấy tình thế đang phát triển theo chiều hướng mất kiểm soát.

“Con thông minh như vậy, hẳn là đoán được mà không phải sao?”

Khương Vô Ẩn đưa tay về hướng mấy người kia, nhàn nhạt nói: “Mang người lại đây.”

Giọng điệu của gã rất nhẹ, nhưng lại khiến hai người kia không khỏi khẩn trương.

Bọn họ lập tức tiến lên bắt lấy Thời Dã, đem cậu qua đó.

Khương Vô Ẩn ngồi cao thượng trên bậc thang lầu hai, từ trên cao nhìn xuống dưới.

Và ngay chính giữa căn phòng lớn giữa tòa nhà to lớn này, bày biện một cái lồng sắt cao khoảng ba mét.

Thấy một cảnh như vậy, con ngươi Thời Dã không khỏi co chặt, trái tim ẩn ẩn đau.

“Khương Vô Ẩn, ông điên rồi.”

Khương Vô Ẩn lại chỉ cười: “Rất thú vị không phải sao?”

“Đem nó…” Khương Vô Ẩn lười nhác nhấc ngón tay, câu môi tùy ý nói, “Nhốt vào đó.”

Như thể cơn ác mộng ập đến, từng khung hình ảnh xẹt qua trước mặt Thời Dã, tất cả đều là hết thảy những gì diễn ra ở Khương Quốc.

Sắc mặt của cậu có chút hoảng hốt, tâm tư cũng hoàn toàn rối loạn, chỉ biết biết rất kháng cự, kháng cự đi vào nơi đó.

“Không, Khương Vô Ẩn, tôi không muốn, tôi thà chết!”

Cậu kịch liệt giãy giụa, cảm xúc đổ vỡ.

Bởi vì đột nhiên lực bùng nổ, cậu trực tiếp thoát khỏi trói buộc.

Không chút do dự, Thời Dã lao thẳng tông về hướng lồng sắt.

Giữa lúc trời đất quay cuồng, cậu mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Khương Vô Ẩn đột nhiên đứng lên, sau đó trước mắt tối sầm, Thời Dã hoàn toàn mất đi ý thức.

Chờ đến lúc cậu tỉnh lại, sắc trời bên ngoài rõ ràng đã lắng xuống, quanh thân phát ra từng đợt lạnh, có chút rùng mình.

Cậu giương mắt nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên…

Cậu vẫn bị nhốt vào lồng sắt.

Hết thảy đều tương tự như vậy.

Cổ họng cậu nghẹn lợi hại, gần như không nói nên lời.

Nhưng rất nhanh cậu liền nghe được giọng nói của Khương Vô Ẩn, cái loại khàn khàn tối nghĩa này, như là giọng nói được tạo ra sau khi qua máy đổi giọng, thô ráp khó nghe: “Cảnh sát Diêm, nếu tới rồi cũng đừng che che giấu giấu, bạn nhỏ nhà ta nhớ cậu rất nhiều đấy!”

Thời Dã lông tơ đều dựng thẳng, vùng vẫy ngồi dậy.

Ánh mắt cậu mê mang nhìn bốn phía, trong miệng nỉ non nói nhỏ: Đừng, đừng đến!

Cậu không biết Diêm Thập Nhị ở đâu, chỉ có thể không ngừng lắc đầu.

“Xem kìa, bạn nhỏ thật kích động!”

Bốn phía lại vẫn không có bất luận hồi đáp gì.

Gã im lặng trong chốc lát, đột nhiên không biết từ đâu lấy ra một cây mộc thương, cánh tay thẳng tắp giơ lên, rơi xuống hướng Thời Dã.

“Xem ra… Cảnh sát Diêm càng thích hơi trò chơi tính giờ, tôi đây phải đếm nữa à.”

“Ba!”

Âm tiết vừa ra xong, Diêm Thập Nhị trực tiếp xông vào từ cánh cửa sổ ở góc tường sườn tây.

“Khương Vô Ẩn, đừng làm em ấy bị thương.”

Khương Vô Ẩn cong môi nở nụ cười: “Cuối cùng cũng chịu đi ra.”

Diêm Thập Nhị hai tay trắng, bước một bước về phía trước, ánh mắt hung lệ, tập trung trên người Khương Vô Ẩn: “Khương Vô Ẩn, ông muốn cái gì, muốn làm gì thì nói ra, đừng che che đậy đậy ẩn ẩn giấu giấu, tiếp tục lãng phí như vậy không thú vị.”

Khương Vô Ẩn cười càng thêm tùy ý: “Lời này của cảnh sát Diêm, chẳng lẽ là tôi muốn làm cái gì cậu cũng có thể làm được?”

“Nếu làm không được, tôi hà tất nói nhiều như vậy làm gì?”

“Nếu tôi có thể làm được, thì ông liền thả Thời Dã.”

“Được.”

Khương Vô Ẩn chỉ chỉ lồng sắt, híp con ngươi nói: “Mặt đất bên kia tôi đã cho người rải dung dịch axit, không phải cậu có thể làm bất cứ thứ gì để cứu nó sao, vậy cậu liền đi từ đây qua đi, tự mình mở cửa sắt thả nó.”

Thời Dã giật mình một cái, trực tiếp nhảy dựng lên, rống to về phía anh: “Diêm Thập Nhị, không được.”

Cậu không cho phép sự việc ở Khương Quốc tái diễn, cậu thà rằng chết cũng không muốn lại đối mặt với cái chết của Diêm Thập Nhị.

Hơn nữa lúc này đây, bọn họ đều chỉ có một cái mạng, chết chính là chết.

Nhưng Khương Vô Ẩn lại là kẻ rất giỏi thao túng nhân tâm, gã hướng dẫn từng bước, đảo loạn nỗi lòng Diêm Thập Nhị: “Thế nào? Cảnh sát Diêm là không nỡ hy sinh thân thể hay vẫn là yêu quý bản thân hơn Tiểu Dã?”

“Có cần tôi tự mình động thủ không?”

Gã không có nửa điểm hàm hồ, ấn vào cò súng.

“Không cần!”

Diêm Thập Nhị khẽ quát một tiếng, ngay sau đó nói: “Khương Vô Ẩn, tôi còn có thể tin lời ông nói sao?”

“Những gì ông hứa hẹn chưa bao giờ giữ lời, hiện tại lại phải dùng phương thức như vậy đến uy hiếp tôi, Khương Vô Ẩn, tôi cũng không phải kẻ ngốc.”

Khương Vô Ẩn nhẹ giọng cười nhạo: “Xem ra đã chết một lần thật có khác, trở nên thông minh hơn rồi!”

Gã đột nhiên thay đổi sắc mặt, giọng điệu tàn nhẫn: “Ngưng hiện tại cậu không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm theo lời tôi nói.”

Diêm Thập Nhị im lặng, ánh mắt ngừng trên người Thời Dã.

Thời Dã chỉ không ngừng lắc đầu, cậu cảm thấy chính mình quá khốc, thế mà lại lâm vào hoàn cảnh bị động này một lần nữa, không chỉ hại bản thân, còn hại cả Diêm Thập Nhị.

“Đừng tới, Diêm Thập Nhị, anh đi đi!”

Cậu biết bản thân tuyệt đối sẽ không cách nào lại trải qua, lại thừa nhận chuyện như ở Khương Quốc một lần nữa.

Thay vào đó, không bằng dùng cậu để cứu rỗi Khương Vô Ẩn.

Cậu có thể đồng quy vu tận với Khương Vô Ẩn, nhưng Diêm Thập Nhị tuyệt đối không thể bị liên lụy vào.

Mặt mày Diêm Thập Nhị mềm mại, mang theo sủng nịch, thấp giọng nói: “Đứa ngốc, em ở đây, anh sao có thể đi.”

Thời Dã thiếu chút nữa khóc.

Cậu cũng không phải người nhu nhược, nhưng từ khi trở về từ Khương Quốc, cậu tự giác mình càng thích khóc hơn trước kia, tâm lo được lo mất cũng càng thêm nghiêm trọng.

Cậu từng nghĩ tới, nếu có thể tìm được chứng cứ phạm tội của Khương Vô Ẩn, vậy cậu sẽ nhẫn tâm tự mình tới bắt gã.

Giải quyết xong tổ chức ‘Thiên Mệnh’, cậu liền rời khỏi giới giải trí, cùng Diêm Thập Nhị ở bên nhau, chung sống thật tốt.

“Diêm Thập Nhị, em không cần anh ở lại, anh lập tức rời đi, anh còn có nhiều chuyện phải làm, anh không nên…”

“Không có nên hay không nên, chỉ có anh muốn.”

Ai cũng không thể lung lay tâm ý của anh, tương tự, nếu mất đi Thời Dã, vậy cuộc sống của anh cũng liền không còn ý nghĩa.

Diêm Thập Nhị không do dự, bước nhanh đi về phía trước.

Khương Vô Ẩn giật giật khóe môi: Đến cuối cùng, còn không phải bị gã cản tay.

Nhưng hiển nhiên gã vui mừng quá sớm, Diêm Thập Nhị vừa mới bước nửa bước, dưới chân liền lảo đảo một cái, loạng choạng sắp té ngã.

Khương Vô ẩn đột nhiên đứng lên, quát: “Diêm Thập Nhị, mày đừng có giở trò với tao.”

Diêm Thập Nhị hơi hơi ghé mắt, chịu đựng đau đớn dưới chân, liếc nhìn Khương Vô Ẩn: “Chúng tôi đều ở trong tình cảnh này, tôi có thể giở cái trò gì?”

Anh cười một cái, mang theo chút hương vị tự giếu.

Khương Vô Ẩn lúc này mới ngồi trở lại, gã buông xuống mộc thương.

Mà đúng lúc này, Diêm Thập Nhị nhanh chóng phản ứng, niết trong tay khẩu súng giấu kín, giơ lên hướng về phía Khương Vô Ẩn nã một phát súng.

Động tác của anh cực nhanh, Khương Vô Ẩn còn chưa kịp phản ứng, trên vai đã ăn một phát súng.

Gã lập tức né tránh, giơ súng liền chỉ về phía Thời Dã, gương mặt tàn khốc: “Diêm Thập Nhị, mày giỏi lắm, thế mà dám ám toán tao.”

Gã không có nửa điểm do dự, một súng bắn về hướng Thời Dã, nhưng lúc này Thời Dã cũng đã nhanh chóng phản ứng, đã sớm tránh vào vị trí góc.

Phía sau đột nhiên xuất hiện tiếng súng vang, trên đùi Khương Vô Ẩn sờ sờ ăn một viên đạn.

Gã phút chốc ngoảnh đầu lại xem, lại thấy người không nên xuất hiện ở chỗ này.

“Cố Chuẩn!”

Gã nghiến răng nghiến lợi, một câu phun ra dường như muốn cấu xé Cố Chuẩn.

Cố Chuẩn sắc mặt lạnh lùng, im lặng nổ súng về phía gã.

Vị trí của Khương Vô Ẩn không được tốt lắm, rất dễ dàng trở thành bia ngắm.

Gã xoay người một cái, trực tiếp nhảy xuống từ lầu hai.

“Hay lắm, một đám đều dám phản bội tao.” Khương Vô Ẩn đã sát điên rồi, “Nếu đã tới, thì đều đừng đi.”

Diêm Thập Nhị phóng nhanh đến bên lồng sắt, một phát súng bắn phá khóa, lôi Thời Dã ra bảo vệ phía sau, mặt hướng về Khương Vô Ẩn: “Khương Vô Ẩn, ông trốn không thoát đâu, hôm nay tôi nhất định tự mình bắt ông quy án.”

Cố Chuẩn cũng bất chấp mọi giá, cùng Diêm Thập Nhị tiền hậu giáp kích.

Khương Vô Ẩn lại đột nhiên cười lớn một tiếng, giọng nói thô nặng rất là khó nghe: “Bọn mày ảo tưởng thật sự đẹp!”

Gã đứng tại chỗ, đôi tay mở rộng, trường bào màu đen theo động tác của gã mà chuyển động, nhìn từ xa trông gã như một con ưng, vỗ cánh sắp bay.

Bên ngoài…

Đột nhiên phong vân biến sắc.

“Không xong!”

Diêm Thập Nhị là người đã kiến thức qua năng lực của Vân Vu Khê, lại không biết vì sao Khương Vô Ẩn sẽ biến thành như vậy, nhưng bất kể thế nào cũng phải ngăn gã lại.

“Em rời đi trước, bảo vệ chính mình.”

Diêm Thập Nhị lấy mộc thương đưa cho Thời Dã, dặn dò xong liền phóng nhanh về hướng Khương Vô Ẩn bên kia.

Cố Chuẩn hiển nhiên cũng biết chút gì đó, phản ứng nhất trí với Diêm Thập Nhị, đều phi nhanh chạy đến chỗ Khương Vô Ẩn.

“Bang…” một tiếng, tất cả ánh đèn trong nhà tắt trong chớp mắt, trong nhà trở nên tối tăm.

Xung quanh là một vòng cửa sổ, nhưng trên kính phủ đầy tro bụi, có vẻ dơ bẩn lại tối nghĩa, tựa như chân tướng bị che giấu, rõ ràng phá thành mảnh nhỏ, lại vẫn muốn khai quật ra.

“Bằng!”

“Bằng!”

“Bằng!”

Theo ánh đèn tắt, liên tiếp ba tiếng súng vang lên.

Diêm Thập Nhị cùng Cố Chuẩn đều hướng đến Khương Vô Ẩn, mà một phát kia Khương Vô Ẩn nhắm vào Cố Chuẩn.

“A Chuẩn!” Một tiếng kêu sắc nhọn, bóng dáng nhỏ gầy mảnh khảnh đột nhiên lao đến, chắn trước mặt Cố Chuẩn.

Viên đạn xuyên thấu qua ngực nó, người theo đó mềm mại ngã xuống trên mặt đất.

Hốc mắt Cố Chuẩn muốn nứt ra, sâu trong trái tim như bị một đôi tay bóp lấy.

“Tư Ngang…” Hắn há miệng thở dốc, nhưng lại phát ra âm thanh mỏng manh.

Hắn đột nhiên chạy về phía Tư Ngang, một phen ôm lấy cơ thể đang rơi của nó: “Tư Ngang…”

Cổ họng hắn nghẹn lại, đôi mắt từng đợt cay cay.

Tư Ngang người còn tỉnh táo, nó lôi kéo tay Cố Chuẩn, nhẹ giọng nói: “Em xin lỗi.”

Bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, ò e ò e vang tận mây xanh.

Khương Vô Ẩn trúng đạn, nơi trái tim cùng eo sườn đều bị xỏ xuyên qua, người đã nằm liệt trên mặt đất.

Nhưng gã còn đang không ngừng giơ tay lên, dường như còn muốn thay đổi cái gì, nhưng hết thảy đều đã chậm.

Xe cảnh sát và xe cứu thương đến cùng lúc, Tư Ngang được đưa đến bệnh viện, Khương Vô Ẩn tử vong tại chỗ.

Hiện trường bị phong tỏa, Diêm Thập Nhị ngồi dưới đất, nhìn Thời Dã cách đó không xa, bên môi muốn cong lên thành nụ cười, nhưng như thế nào cũng không nhếch lên được, đành phải vẫy tay với cậu.

Thời Dã bước từng bước nặng nề, cảm xúc cũng có chút căng không nổi nữa, sắc mặt tái nhợt, ngay cả trên môi cũng không có huyết sắc.

Chờ khi đến bên cạnh Diêm Thập Nhị, cậu trực tiếp ngồi xổm xuống, bắt lấy cổ áo anh rồi hôn lên.

Cậu hôn thật sâu, cũng hôn thật tàn nhẫn.

Cậu quá sợ hãi.

May mắn.

May mắn lúc này đây bọn họ đều sống!

“Diêm Thập Nhị, em yêu anh!”

“Thời Dã, anh cũng yêu em!”

Sau nụ hôn, ánh đèn chợt sáng lên.

Bọn họ chiến thắng tà ác, tìm về quang minh!

Tình yêu cùng ánh sáng cùng tồn tại!



Ngụ ý ban đầu của tổ chức L là Light, là sự tồn tại của ánh sáng, nhưng giấu ở sau lưng ánh sáng lại là thương tổn tàn khốc nhất.

‘Thiên Mệnh’ không thể trái, nhưng bọn họ càng muốn nghịch thiên mà đi, vả lại dùng thỏa đoạn tàn bạo nhất đi thương tổn người khác.

‘Thiên Mệnh’ cuối cùng sẽ hủy diệt, quang minh cuối cùng tất chiến thắng hắc ám.



Lời cuối sách:

Trên thực tế mỗi người đều sẽ ngụy trang, ngụy trang vui vẻ, ngụy trang bi thương; ngụy trang yếu ớt, ngụy trang kiên cường; ngụy trang hoàn mỹ, ngụy trang không hoàn mỹ.

Trên đời này vốn không có ngụy trang nào hoàn mỹ, chỉ có những chân tướng bị che giấu dưới lớp vỏ ngoài.

Chân tướng có lẽ có lúc tàn khốc, nhưng lại chân thật.

Mà mỗi người chúng ta, đều là tồn tại chân thật nhất.

Bạn và tôi, cùng tồn tại.

【Toàn văn hoàn】

======

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương