Kỷ Nhiên chăm chỉ luyện xe, đến ngày  thi đấu, tốc độ của cậu đã tăng lên không ít. Dù sao vẫn còn nền tảng, chỉ cần luyện tập, cảm giác sẽ quay lại.

Trận đấu diễn ra vào buổi chiều, địa điểm ở một trường đua khép kín nào đó trong Mãn Dương.

“Cố Triết bủn xỉn thế”. Nhạc Văn Văn đến trường đua rồi đánh giá: “Đường đua thế này có thể làm Tiểu Nhiên Nhiên nhà tui thỏa mãn hay sao?”

“Cũng tạm được”. Trình Bằng ôm eo Trần An. “Trận đấu này khá hơn nhiều những cuộc đua tư nhân khác”

Trần An dựa vào lòng Trình Bằng, căng thẳng nhìn quanh bốn phía: “Cái, cái này, hợp pháp, không?”

“Hừ!”. Nhạc Văn Văn dọa cậu ta: “Không sao, nếu cảnh sát đến sẽ bắt những người trên xe trước, chúng ta vẫn có thời gian chạy trốn”

Trần An lập tức bị cậu ta dọa đến tắt tiếng.

Kỷ Nhiên đeo tai nghe đứng phía sau, không tiếp lời.

Bọn họ cùng nhau đi vào khu nghỉ ngơi, nhanh chóng thu hút phân nửa tầm mắt của đám người trong đó.

Tần Mãn đứng cạnh cậu, hỏi: “Mấy giờ bắt đầu đua?”

“Ba giờ”. Kỷ Nhiên nghĩ đến điều gì, bèn nói: “Lát nữa nếu Cố Triết lại tới gây sự với anh thì anh cứ bật thoải mái, đừng sợ thằng cháu ấy”

Tần Mãn đáp: “Nhưng tôi không nói lại gã”

“… Tôi thấy bình thường anh hót giỏi lắm cơ mà, ngày nào cũng lèm bà lèm bèm”. Kỷ Nhiên nói: “Không nói được thì giã cho nó một trận. Bao nhiêu tuổi rồi, không cần tôi dạy anh nguyên tắc đó chứ?”

Tần Mãn cười. “Sợ tôi bị ăn hiếp hả?”

Kỷ Nhiên lạnh lùng đáp: “Anh đừng nghĩ nhiều, dù sao hôm nay anh cũng đến cùng tôi, đánh chó phải ngó mặt chủ, không phải ư?”

“Kỷ Nhiên”. Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Cố Triết đã thay đồng phục đua xe, đang đi về phía bọn họ. Nét mặt của gã rất bình thường, dường như kẻ nảy sinh mâu thuẫn với Kỷ Nhiên ở quán bar khi trước không phải là gã. “Mày tới muộn quá, sao vẫn chưa thay quần áo?”

Kỷ Nhiên liếc gã, không nói gì.

Nhạc Văn Văn lên tiếng: “Cố Triết giỏi quá nhỉ, trận đấu này của cậu cũng được ra phết”

“Nào dám, tôi mời nhiều trai xinh gái đẹp lắm, tối nay có party, thi xong thì đến đó luôn nhé, chắc chắn sẽ cho các cậu chơi đã”. Cuối cùng, Cố Triết cũng nhìn về phía Tần Mãn. “Ái chà, sếp Tần à, lần ở quán bar tôi hơi say, chắc anh không để bụng chứ?”

Vẻ mặt của Tần Mãn rất thờ ơ, trên môi là nụ cười xa cách, anh không trả lời gã.

Kỷ Nhiên nói: “Tao không rảnh đi party vớ vẩn”

Cố Triết đáp: “Thế à, lễ trao giải quán quân sẽ diễn ra trong party, tao cứ tưởng mày hứng thú chứ”

Ý của gã chính là muốn lấy phần thưởng thì phải đến.

Kỷ Nhiên làm lơ gã, quay lưng đi tới phòng thay quần áo.

Trình Bằng nói: “Được rồi, mấy khán giả tụi tôi đi tìm chỗ đây, không làm phiền bên tổ chức là cậu nữa nhé”

Sau khi Cố Triết đi, bọn họ tìm chỗ trống rồi ngồi xuống.

“Tôi nhìn thế nào cũng thấy cái tên Cố Triết này không ổn”. Nhạc Văn Văn ngồi chưa ấm chỗ đã liến thoắng: “Hôm nay gã ta có phần quá nhiệt tình rồi nhỉ?”

Trình Bằng lo lắng đồng ý. “Có cần nhắc Kỷ Nhiên không?”

“Đến cũng đến rồi, bây giờ nói thì còn tác dụng gì nữa…”

“Không sao”. Tần Mãn ngắt lời bọn họ. “Chắc trong trận đấu sẽ không xảy ra chuyện”

Nhạc Văn Văn quay đầu sang: “Vì sao?”

Tần Mãn nói: “Cuộc thi này có tên tuổi chính thức, lại do chính tay Cố Triết tổ chức và lo liệu, nếu có việc thì gã sẽ phải chịu trách nhiệm đầu tiên. Dù sao Kỷ Nhiên cũng là người nhà họ Kỷ, Cố Triết không dám giở trò trên đường đua”

Có điều party tối lại làm anh khá bận tâm.

Nhạc Văn Văn nghĩ cũng thấy đúng. “Có lí, hơn nữa mấy người chúng ta đều ngồi đây, chắc gã không dám giở trò gì đâu”

Đang trò chuyện thì Tần Mãn thấy Kỷ Nhiên bước ra từ phòng thay đồ, cậu đã mặc xong đồng phục đua xe.

Xe đã được bên xưởng đưa tới từ trước, Kỷ Nhiên đến gần, đưa tay sờ thân xe rồi nói gì đó với nhân viên đang làm kiểm tra lần cuối.

Tần Mãn thoáng trông thấy một bóng người đi vào trong toilet. Anh thu hồi tầm mắt, đứng dậy: “Tôi vào toilet”

Cố Triết đi cầu, sau khi rửa tay định ra ngoài thì đụng phải Tần Mãn.

Gã vẫn còn nhớ như in lần chịu thiệt ở quán bar, nhưng hôm nay còn chuyện lớn phải làm nên tạm thời không thể trở mặt với họ.

Gã cười giả tạo: “Khéo quá, có hài lòng với đồ ăn trong phòng nghỉ không?”

“Không khéo”. Tần Mãn hờ hững nói: “Tao đến tìm mày”

Cố Triết ngẩn người: “Sao?”

“Tao muốn nhắc nhở mày, tốt nhất hôm nay đừng có suy nghĩ quái đản”. Tần Mãn nói: “Nếu không, e rằng mày không gánh nổi hậu quả”

Cố Triết cũng thấy rất kỳ lạ, Kỷ Nhiên còn chưa dọa dẫm gã thì thôi, Tần Mãn có ý gì đây? Một kẻ phá sản lại kiêu ngạo đến vậy ư?

“… Đừng tưởng mày tóm được đuôi của tao thì có thể làm càn”. Cố Triết cũng lột mặt nạ hòa nhã. “Tao nói cho mày biết, còn lâu tao mới sợ mày tung chuyện kia ra, cùng lắm thì tao ê mặt, còn mày chưa biết chừng còn mắc tội gì đấy”

Tần Mãn chẳng hề hoảng loạn, anh cười như không cười, nói: “Bắt tao chịu tội? Chỉ dựa vào mày?”

Cố Triết cười lạnh: “Nếu như tao thật sự muốn động vào mày thì mày nghĩ Kỷ Nhiên cản được chắc? Nó là cái thá gì…”

“Cố Triết”

Nét mặt Tần Mãn trở nên âm u, nụ cười nhạt nơi khóe môi lập tức biến mất. Lúc này, dáng người cao lớn của anh trở nên vô cùng có lợi.

Cố Triết còn đang muốn nói, bỗng dưng câm nín vì bị khí thế của anh chèn ép.

… Gã chỉ lo người khác nghe được sẽ làm loạn kế hoạch, tuyệt đối không phải đang sợ Tần Mãn.

“Làm gì?”. Gã giả vờ bình tĩnh. “Dọa tao à? Mày nhìn cho kĩ đây là địa bàn của ai”

Tần Mãn nói: “Tao có lòng tốt khuyên mày”

“… Khuyên cái gì?”

Tần Mãn đi đến cạnh đối phương, rửa sạch tay rồi vỗ lên vai gã.

“Đừng giở trò”. Tần Mãn đi thẳng ra khỏi toilet, không quay đầu lại, chỉ nói với đối phương một câu. “Sẽ được sống yên thân”



Khi Tần Mãn trở về chỗ ngồi thì trận đấu đã bước vào giai đoạn chuẩn bị.

“Anh đi đâu thế?”. Nhạc Văn Văn hỏi: “Đi lâu quá, trận đấu sắp bắt đầu rồi”

“Đông người, phải xếp hàng”

Lúc này, trên màn hình lớn đúng lúc chiếu đến trong xe Kỷ Nhiên.

Một tiếng gầm rít vang lên ở trường đua, đó là âm thanh Cố Triết cố tình tạo ra sau khi lên xe.

Đương nhiên, người trên màn hình cũng nghe thấy.

Xe Cố Triết ở ngay bên cạnh Kỷ Nhiên, Kỷ Nhiến liếc mắt sang đối mặt với Cố Triết.

Cố Triết gật nhẹ đầu, chào hỏi với Kỷ Nhiên.

Kỷ Nhiên nhìn gã một lúc rồi duỗi bàn tay đi găng ra, giơ ngón giữa lên với gã.

Cố Triết: “…”

Tần Mãn không thể nhịn cười.

Trước khi trận đấu bắt đầu, Trần An tò mò hỏi: “Kỷ Nhiên lái xe, giỏi lắm à? Anh, anh ta có thể thắng Cố Triết không?”

“Nói linh tinh!”. Nhạc Văn Văn đáp: “Cố Triết là gà mờ, từ trước đến nay chưa từng thắng Kỷ Nhiên trên đường đua. Đây chỉ là một cuộc thi nho nhỏ do gã ta tổ chức cho vui, không có tay đua nào xuất sắc. Nếu nói ai có thể so bì với Tiểu Nhiên Nhiên… Hình như chủ chiếc xe màu đen kia là người mới khá có tiếng”

Bởi vì thay lốp xe và thêm dầu quá phiền phức nên quy tắc của trận đấu là chạy tám vòng, không trục trặc thì không quay lại.

Chỉ có tám người dự thi, thứ tự ra sân của Kỷ Nhiên là số bảy.

Sau khi trận đấu bắt đầu được vài phút, Kỷ Nhiên vẫn ngồi chờ trên xe. Cậu ngẩng đầu nhìn màn hình, vừa hay chứng kiến cảnh Cố Triết ăn cờ vàng vì lốp xe khóa chết.

Cậu cười xòa, hỏi người bên cạnh: “Tôi còn phải đợi bao lâu nữa?”

Hai mươi phút sau, một tiếng gầm vang lên, chiếc xe đua màu xám lượn ra trước mắt khán giả, dùng tốc độ nhanh như tên bắn gia nhập vào cuộc thi.

Đường đua đơn giản hơn Kỷ Nhiên tưởng tượng rất nhiều, không có quá nhiều lối rẽ, ngay cả khúc cua cũng chỉ có một, cậu luyện chưa đầy ba ngày là quen đường đua này.

Kỷ Nhiên lái rất mượt, chạy qua các đường rẽ vô cùng chính xác, chiếc xe để lại dấu s xinh đẹp trên mặt đất, nhanh chóng tiến vào vòng thứ hai.

“Cái đm, tốc độ này của Tiểu Nhiên Nhiên”. Sau khi có số liệu, Nhạc Văn Văn sợ hãi than lên: “… Nhanh hơn người mới đứng thứ hai đến mười hai giây!!!”

Tần Mãn cũng khá bất ngờ, xem ra Kỷ Nhiên thật sự có thực lực gia nhập câu lạc bộ.

Đúng lúc Kỷ Nhiên chuẩn bị rẽ thì một chiếc xe cũng đang cua đột nhiên đến gần phía cậu.

Trong quá trình thi đấu, vì đề phòng chấn thương nên có quy tắc khi rẽ tuyển thủ nhất định phải giữ khoảng cách nhất định với phía sau, tránh việc hai xe va chạm. Mà rõ ràng chiếc xe này đã đến quá gần Kỷ Nhiên, trình độ này chắc chắn sẽ bị phạt trong trận đấu.

“Đm!”. Trình Bằng thấy vậy thì lo lắng ra mặt. “Đây là Cố Triết, gã muốn làm gì???”

Tần Mãn nhếch môi, chăm chú nhìn màn hình lớn.

May là dù Cố Triết đến gần nhưng Kỷ Nhiên lập tức bỏ xa gã, vượt qua thật mượt, cho đối phương hít khói ở phía sau. Dường như hành động nguy hiểm của Cố Triết không hề mang đến cho cậu bất cứ phiền phức nào.

“Mẹ nó”. Nhạc Văn Văn không nuốt trôi được cục tức này, cậu đứng bật dậy. “Tôi đi tìm trọng tài phân xử, làm thế mà không bị phạt dừng lại à?!”

Trên màn hình, lúc chiếc xe màu xám vàng lướt qua một khúc rẽ, chân ga đột nhiên trở nên chậm hơn.

Tần Mãn lập tức giơ tay tóm lấy Nhạc Văn Văn. “Đợi đã”

Đương nhiên Cố Triết sẽ không mang an toàn của mình ra đùa, gã chỉ muốn dọa Kỷ Nhiên, đang mừng thầm trong lòng, không ngờ vài giây sau lại đối mặt với Kỷ Nhiên.

Lần này là Kỷ Nhiên cọ xát với gã.

“Đm!”. Cố Triết hoảng sợ, nhanh chóng né ra ngoài, suýt nữa xe của gã lao vào bụi cỏ.

Sau khi gã giảm tốc độ, ngay cả đuôi xe của Kỷ Nhiên cũng không còn nhìn thấy nữa.

Em khóa dưới có thù tất báo.

Cảm xúc của Tần Mãn lập tức trở nên phức tạp, hành vi trả thù nguy hiểm như vậy mà em ấy cũng làm được.

Nhạc Văn Văn vốn dĩ còn muốn cây ngay không sợ chết đứng đi làm phiền Cố Triết, sau khi chứng kiến cảnh tượng kia thì lặng lẽ ngồi về chỗ. “… Tiểu Nhiên Nhiên đúng là đồ đàn ông độc ác”

Tuy giữa chừng xảy ra vài việc nhưng không cần lo lắng kết quả, Kỷ Nhiên dùng ưu thế mười bảy giây giành lấy chức vô địch.

Kỷ Nhiên đua rất thoải mái.

Cậu gỡ mũ bảo hiểm xuống, lúc nhìn thấy nét mặt kinh hoàng của Cố Triết đứng bên cạnh thì vô cùng vui vẻ

“Tiểu Nhiên Nhiên ơi!”. Nhạc Văn Văn lao tới bên cạnh cậu. “Con mẹ nó bồ quá ngầu rồi đấy nhé???”

Kỷ Nhiên nhướn mày. “Có trận nào tôi không ngầu à?”

Trò chuyện một lúc thì Kỷ Nhiên mới phát hiện Tần Mãn đứng sau cùng từ nãy tới giờ chưa hề lên tiếng.

“Này”. Cậu uống nước, huých khuỷu tay vào người Tần Mãn. “Ngẩn ngơ gì đấy?”

Nếu là lúc thường, chẳng phải Tần Mãn nên tới nịnh hót cậu hay sao?

Tần Mãn cụp mắt, nhìn cậu một lúc nhưng vẫn không lên tiếng.

Kỷ Nhiên: “?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương