Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ
-
Chương 409: Cường Giả Đại Chiến
Một người một rùa đứng đối diện với nhau trên không trung, còn đám người Trần Quốc Hưng ở phía xa xa quan sát.
“ Đại ca chúng ta có nên trốn hay không?”
Lừa đen vẻ mặt sợ hãi nói, Trần Quốc Hưng bĩu môi dùng ánh mắt khinh thường nhìn qua con đen một cái giáo huấn.
“ Sao mà phải trốn, chúng ta ở lại xem, lát nữa lưỡng bại câu tương chúng ta qua nhặt xác.”
Nguyên Long ở bên cạnh vẻ mặt cũng hơi biến đổi nói.
“ Tu vi của hai kẻ này vượt xa chúng ta tưởng tượng, liệu thứ đó có đánh xuống không?”
Trần Quốc Hưng nhìn lên trời mắt cũng hơi nheo lại nói.
“ Ta cũng không rõ.”
Ở bên kia Huyền Ma cùng phân thân Nhậm Thiên Nam đã động thủ.
“ Nhật Nguyệt Đảo Càn Khôn.”
Trong tay trái phải của Nhậm Thiên Nam xuất hiện mặt trời và mặt trăng, thiên địa xung quanh lập tức biến chuyển, một bên sáng một bên tối rồi cả hai đạo nhật nguyệt quấn lấy nhau kéo theo một cái đuôi thật dài lao tới đánh thẳng tới Huyền Ma.
“ Hừ, trò vặt.”
Huyền Ma nhân ảnh tay kết ấn thoăn thắt miệng thi triển chú ngữ, xung quanh người hiện lên hư ảnh một con Huyền Vũ, hai pháp thuật va chạm tạo thành một vụ nổ lớn, mặt biển lóm xuống, nước biển bị đánh cho bốc hơi một mảng lớn, kình khí bắn xa khiến cho đám người Trần Quốc Hưng quan chiến ở phía xa cũng tái mặt.
“ Trâu thật.”
Trần Quốc Hưng cũng phải hít một hơi khí lạnh, có lẽ hai kẻ này tồn tại ở thời kì thiên địa còn chưa biến chuyển, tu vi cũng cỡ Độ Kiếp chứ chẳng chơi, bản thể độ kiếp thì phân thân cũng không thể kiếm, chí ít cũng cỡ Hợp Thể, còn con rùa già kia cũng trâu bò, bảy mươi vạn năm bị phong ấn không chỉ còn sống, mà bản thân thực lực vẫn còn mạnh mẽ.
“ Huyền Ma bảy mươi vạn năm rồi, ngươi vẫn là một kẻ khó giết.”
Nhậm Thiên Nam trong tay xuất hiện một thanh kiếm màu trắng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Huyền Ma.
“ Ha ha tiểu tử Nhậm Thiên Nam nếu bản thể của ngươi tới thì lão quy ta còn e ngại, chỉ là một phân thân bố trí ở lại, cũng đã bảy mươi vạn năm trôi qua, dù ngươi có phong ấn bên trong bia trấn thiên cũng không thoát nổi thực lực bị suy giảm, chỉ sợ còn không tới ba thành thực lực, làm sao đủ khả năng giết được Huyền Ma ta.”
Nhậm Thiên Nam vuốt ve thanh kiếm trong tay rồi ngẩng đầu lên nhìn Huyền Ma nói.
“ Năm đó rời đi ta cũng không mang theo nó, để lại dành cho ngày hôm nay.”
Huyền Ma nhìn thanh kiếm trong tay Nhậm Thiên Nam vẻ mặt hơi đổi.
“ Huyền Minh Tiên Kiếm, quả thật ngươi đối với lão quy ta ưu ái.”
Trần Quốc Hưng ở xa xa cũng hóng được đối thoại của hai kẻ kia, vẻ mặt hơi đổi nhìn chằm chằm vào thanh kiếm tinh xảo trong tay Nhậm Thiên Nam, cái này là tiên kiếm thật à? Khoảng cách quá xa nên Trần Quốc Hưng cũng không thể vận dụng Thiên Nhãn nhìn một chút.
Nhậm Thiên Nam dơ kiếm lên cao bổ một kiếm về hướng Huyền Ma, một kiếm nhanh đến mức xé toạc cả không gian chém tới, Huyền Ma biến sắc trước mặt xuất hiện một chiếc mai rùa màu đen, một kiếm chém lên mai rùa chỉ để lại trên mai rùa một chết xước nhỏ, Nhậm Thiên Nam liên tục vung kiếm chém.
“ Để ta xem cái mai rùa của ngươi chịu được bao lâu.”
Kiếm khí, chỉ đơn giản là những đạo kiếm khí vậy mà không gian xung quanh lại bị chém thành những đạo vết nứt, Trần Quốc Hưng vẻ mặt cũng hơi đổi, hắn còn chẳng nhìn kĩ thất đối phương vung kiếm, đã có hằng trăm vạn đạo kiếm khí chém tới con rùa già, những đạo kiếm khí kinh khủng như vậy cũng chẳng phá nổi cái mau rùa đen, chuyện này làm Trần Quốc Hưng mắt càng nóng nhìn vào cả hai thứ mà cả hai lấy ra, một thanh tiên kiếm cùng một cái mai rùa cứng rắn, hắn mà cướp được thì còn sợ thằng nào, vung kiếm chém hết, còn đánh không lại thì lôi mai rùa ra đỡ đòn, hắn chính ở đặt chân ở một phía bất bại.
“ Hừ, Kiếm Động Cửu Thiên.”
Nhậm Thiên Nam vung kiếm lên trời, hàng trăm vạn đạo kiếm ảnh đánh tới chỗ Huyền Ma, trên cao cũng có vô vàn thanh kiếm nhỏ dung hợp lại với nhau tạo thành một thanh đại kiếm, dần dần từ mũi kiếm ngưng tụ thân kiếm rồi chuôi kiếm, một thanh đại kiếm khổng lồ xuất hiện, rồi sau đó đâm xuống, không gian xung quanh nứt toạc khi đại kiếm đi qua, để lại trong không gian một vệt nứt dài theo sau đại kiếm.
“ Huyền Vũ Trấn Thiên Địa.”
Huyền Ma thấy đại kiếm đánh tới cũng không có sợ hãi, tay kết ấn miệng ngâm chú ngữ, yêu lực điên cuồng thoát ra rồi ngưng tụ thành một đầu Huyền Vũ hư ảnh, rồi cũng lao tới đánh tới đại kiếm của Nhậm Thiên Nam.
“ Ầm.”
Hai đại pháp thuật va chạm, không gian nứt toạc lan rộng, Trần Quốc Hưng cùng Nguyên Long vội vàng thi triển Không Minh Hữu Bối chồng chồng không gian lên tạo thành một vùng bảo vệ, dư chấn đánh tới khiến cho cả đám mặt mũi tái mét phun máu.
“ Khiếp thật.”
Trần Quốc Hưng cảm giác lục phủ ngũ tạng nhộn nhạo, cũng nôn ra một ngụm máu vì bị thương do dư chấn.
“ Như Uyên nàng có sao không?”
“ Ta bị thương nhẹ.”
Cơ Như Uyên cũng phun ra máu đỏ, vẻ mặt tái nhợt, Trần Quốc Hưng đưa cho Cơ Như Uyên một gốc linh dược cấp sáu mà hắn lấy được ở trong Cổ Thần Miếu.
“ Dùng đi, lát mà có phun máu tiếp cũng không ảnh hưởng tới lục phủ.”
Trần Quốc Hưng cười cười nói, lừa đen thấy vậy hai mắt cũng tỏa sáng nhìn chằm chằm gốc linh dược cấp sáu với ánh mắt thèm thuồng, lừa đen liền sấn lại chỗ Trần Quốc Hưng rồi ho khù khụ nói.
“ Khụ...khụ...đại ca, tiểu đệ cũng bị thương nặng.”
Trần Quốc Hưng bĩu môi nói.
“ Thì kệ ngươi, liên quan gì tới ta.”
Lừa đen còn đang trông ngóng nghe xong vẻ mặt như con lừa bị chết trôi, ánh mắt ngậm nước nói.
“ Đại ca vì sắc mà quên đi tình nghĩa huynh đệ, nhất định có một ngày đại ca sẽ gặp quả báo.”
“ Cút.”
Trần Quốc Hưng đạp một cái tiễn con lừa đen ngốc bay đi, hắn nhếch miệng tiếp tục quan sát trận chiến.
Đại chiêu tán đi để lộ ra Huyền Ma thân ảnh, trên người vậy mà lại có một vết chém sâu ở trước ngực, máu đỏ không ngừng chảy ra, vết thương bị kiếm ý không ngừng khếch đại, nhưng chỉ một lát sau liền được Huyền Ma áp chế, vết thương trong vài cái hít thở đã lành lại.
“ Nhậm Thiên Nam nếu là một kiếm của bản thể của ngươi có lẽ còn khiến lão quy ta thương nặng, nhưng phân thân như ngươi còn chưa đủ tuổi, bây giờ đến lượt ta.”
Dứt lời thân ảnh của Huyền Ma đã biến mất, xuất hiện ngay trước mặt Nhậm Thiên Nam trảo thủ nhanh như chớp túm lấy đầu Nhậm Thiên Nam bóp một cái.
“ Ầm.”
Nhậm Thiên Nam bị một trảo bóp nát đầu rơi xuống biển, Huyền Ma nhìn theo cũng không động mà im lặng quan sát.
“ Chừng ấy thời gian cũng làm Huyền Ma ngươi rơi vào suy yếu, ngươi cũng không có giết nổi phân thân này của ta.”
Thân thể không đầu của Nhậm Thiên Hành lại bay lên từ dưới biển, kéo theo phía sau là một đầu Cự Long màu trắng dài, Trần Quốc Hưng nhìn liền đoán ra được con rồng trắng này chính là Hóa Linh của Nhậm Thiên Nam.
“ Một người một kiếm trảm yêu ma, một đời này của Nhậm Thiên Nam ta chỉ duy nhất có mình Huyền Ma ngươi là trảm không nổi, thật sự đáng tiếc, nếu ngươi còn sống sau một chiêu này Nhậm Thiên Nam ta hiện gặp lại ngươi ở tiên giới.”
“ Hừ, lão quy ta lại sợ tiểu tử nhà ngươi, ta cũng muốn tìm bản thể của ngươi đá chết, trước tiên bóp nát cái phân thân của ngươi vậy.”
"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ."
“ Đại ca chúng ta có nên trốn hay không?”
Lừa đen vẻ mặt sợ hãi nói, Trần Quốc Hưng bĩu môi dùng ánh mắt khinh thường nhìn qua con đen một cái giáo huấn.
“ Sao mà phải trốn, chúng ta ở lại xem, lát nữa lưỡng bại câu tương chúng ta qua nhặt xác.”
Nguyên Long ở bên cạnh vẻ mặt cũng hơi biến đổi nói.
“ Tu vi của hai kẻ này vượt xa chúng ta tưởng tượng, liệu thứ đó có đánh xuống không?”
Trần Quốc Hưng nhìn lên trời mắt cũng hơi nheo lại nói.
“ Ta cũng không rõ.”
Ở bên kia Huyền Ma cùng phân thân Nhậm Thiên Nam đã động thủ.
“ Nhật Nguyệt Đảo Càn Khôn.”
Trong tay trái phải của Nhậm Thiên Nam xuất hiện mặt trời và mặt trăng, thiên địa xung quanh lập tức biến chuyển, một bên sáng một bên tối rồi cả hai đạo nhật nguyệt quấn lấy nhau kéo theo một cái đuôi thật dài lao tới đánh thẳng tới Huyền Ma.
“ Hừ, trò vặt.”
Huyền Ma nhân ảnh tay kết ấn thoăn thắt miệng thi triển chú ngữ, xung quanh người hiện lên hư ảnh một con Huyền Vũ, hai pháp thuật va chạm tạo thành một vụ nổ lớn, mặt biển lóm xuống, nước biển bị đánh cho bốc hơi một mảng lớn, kình khí bắn xa khiến cho đám người Trần Quốc Hưng quan chiến ở phía xa cũng tái mặt.
“ Trâu thật.”
Trần Quốc Hưng cũng phải hít một hơi khí lạnh, có lẽ hai kẻ này tồn tại ở thời kì thiên địa còn chưa biến chuyển, tu vi cũng cỡ Độ Kiếp chứ chẳng chơi, bản thể độ kiếp thì phân thân cũng không thể kiếm, chí ít cũng cỡ Hợp Thể, còn con rùa già kia cũng trâu bò, bảy mươi vạn năm bị phong ấn không chỉ còn sống, mà bản thân thực lực vẫn còn mạnh mẽ.
“ Huyền Ma bảy mươi vạn năm rồi, ngươi vẫn là một kẻ khó giết.”
Nhậm Thiên Nam trong tay xuất hiện một thanh kiếm màu trắng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Huyền Ma.
“ Ha ha tiểu tử Nhậm Thiên Nam nếu bản thể của ngươi tới thì lão quy ta còn e ngại, chỉ là một phân thân bố trí ở lại, cũng đã bảy mươi vạn năm trôi qua, dù ngươi có phong ấn bên trong bia trấn thiên cũng không thoát nổi thực lực bị suy giảm, chỉ sợ còn không tới ba thành thực lực, làm sao đủ khả năng giết được Huyền Ma ta.”
Nhậm Thiên Nam vuốt ve thanh kiếm trong tay rồi ngẩng đầu lên nhìn Huyền Ma nói.
“ Năm đó rời đi ta cũng không mang theo nó, để lại dành cho ngày hôm nay.”
Huyền Ma nhìn thanh kiếm trong tay Nhậm Thiên Nam vẻ mặt hơi đổi.
“ Huyền Minh Tiên Kiếm, quả thật ngươi đối với lão quy ta ưu ái.”
Trần Quốc Hưng ở xa xa cũng hóng được đối thoại của hai kẻ kia, vẻ mặt hơi đổi nhìn chằm chằm vào thanh kiếm tinh xảo trong tay Nhậm Thiên Nam, cái này là tiên kiếm thật à? Khoảng cách quá xa nên Trần Quốc Hưng cũng không thể vận dụng Thiên Nhãn nhìn một chút.
Nhậm Thiên Nam dơ kiếm lên cao bổ một kiếm về hướng Huyền Ma, một kiếm nhanh đến mức xé toạc cả không gian chém tới, Huyền Ma biến sắc trước mặt xuất hiện một chiếc mai rùa màu đen, một kiếm chém lên mai rùa chỉ để lại trên mai rùa một chết xước nhỏ, Nhậm Thiên Nam liên tục vung kiếm chém.
“ Để ta xem cái mai rùa của ngươi chịu được bao lâu.”
Kiếm khí, chỉ đơn giản là những đạo kiếm khí vậy mà không gian xung quanh lại bị chém thành những đạo vết nứt, Trần Quốc Hưng vẻ mặt cũng hơi đổi, hắn còn chẳng nhìn kĩ thất đối phương vung kiếm, đã có hằng trăm vạn đạo kiếm khí chém tới con rùa già, những đạo kiếm khí kinh khủng như vậy cũng chẳng phá nổi cái mau rùa đen, chuyện này làm Trần Quốc Hưng mắt càng nóng nhìn vào cả hai thứ mà cả hai lấy ra, một thanh tiên kiếm cùng một cái mai rùa cứng rắn, hắn mà cướp được thì còn sợ thằng nào, vung kiếm chém hết, còn đánh không lại thì lôi mai rùa ra đỡ đòn, hắn chính ở đặt chân ở một phía bất bại.
“ Hừ, Kiếm Động Cửu Thiên.”
Nhậm Thiên Nam vung kiếm lên trời, hàng trăm vạn đạo kiếm ảnh đánh tới chỗ Huyền Ma, trên cao cũng có vô vàn thanh kiếm nhỏ dung hợp lại với nhau tạo thành một thanh đại kiếm, dần dần từ mũi kiếm ngưng tụ thân kiếm rồi chuôi kiếm, một thanh đại kiếm khổng lồ xuất hiện, rồi sau đó đâm xuống, không gian xung quanh nứt toạc khi đại kiếm đi qua, để lại trong không gian một vệt nứt dài theo sau đại kiếm.
“ Huyền Vũ Trấn Thiên Địa.”
Huyền Ma thấy đại kiếm đánh tới cũng không có sợ hãi, tay kết ấn miệng ngâm chú ngữ, yêu lực điên cuồng thoát ra rồi ngưng tụ thành một đầu Huyền Vũ hư ảnh, rồi cũng lao tới đánh tới đại kiếm của Nhậm Thiên Nam.
“ Ầm.”
Hai đại pháp thuật va chạm, không gian nứt toạc lan rộng, Trần Quốc Hưng cùng Nguyên Long vội vàng thi triển Không Minh Hữu Bối chồng chồng không gian lên tạo thành một vùng bảo vệ, dư chấn đánh tới khiến cho cả đám mặt mũi tái mét phun máu.
“ Khiếp thật.”
Trần Quốc Hưng cảm giác lục phủ ngũ tạng nhộn nhạo, cũng nôn ra một ngụm máu vì bị thương do dư chấn.
“ Như Uyên nàng có sao không?”
“ Ta bị thương nhẹ.”
Cơ Như Uyên cũng phun ra máu đỏ, vẻ mặt tái nhợt, Trần Quốc Hưng đưa cho Cơ Như Uyên một gốc linh dược cấp sáu mà hắn lấy được ở trong Cổ Thần Miếu.
“ Dùng đi, lát mà có phun máu tiếp cũng không ảnh hưởng tới lục phủ.”
Trần Quốc Hưng cười cười nói, lừa đen thấy vậy hai mắt cũng tỏa sáng nhìn chằm chằm gốc linh dược cấp sáu với ánh mắt thèm thuồng, lừa đen liền sấn lại chỗ Trần Quốc Hưng rồi ho khù khụ nói.
“ Khụ...khụ...đại ca, tiểu đệ cũng bị thương nặng.”
Trần Quốc Hưng bĩu môi nói.
“ Thì kệ ngươi, liên quan gì tới ta.”
Lừa đen còn đang trông ngóng nghe xong vẻ mặt như con lừa bị chết trôi, ánh mắt ngậm nước nói.
“ Đại ca vì sắc mà quên đi tình nghĩa huynh đệ, nhất định có một ngày đại ca sẽ gặp quả báo.”
“ Cút.”
Trần Quốc Hưng đạp một cái tiễn con lừa đen ngốc bay đi, hắn nhếch miệng tiếp tục quan sát trận chiến.
Đại chiêu tán đi để lộ ra Huyền Ma thân ảnh, trên người vậy mà lại có một vết chém sâu ở trước ngực, máu đỏ không ngừng chảy ra, vết thương bị kiếm ý không ngừng khếch đại, nhưng chỉ một lát sau liền được Huyền Ma áp chế, vết thương trong vài cái hít thở đã lành lại.
“ Nhậm Thiên Nam nếu là một kiếm của bản thể của ngươi có lẽ còn khiến lão quy ta thương nặng, nhưng phân thân như ngươi còn chưa đủ tuổi, bây giờ đến lượt ta.”
Dứt lời thân ảnh của Huyền Ma đã biến mất, xuất hiện ngay trước mặt Nhậm Thiên Nam trảo thủ nhanh như chớp túm lấy đầu Nhậm Thiên Nam bóp một cái.
“ Ầm.”
Nhậm Thiên Nam bị một trảo bóp nát đầu rơi xuống biển, Huyền Ma nhìn theo cũng không động mà im lặng quan sát.
“ Chừng ấy thời gian cũng làm Huyền Ma ngươi rơi vào suy yếu, ngươi cũng không có giết nổi phân thân này của ta.”
Thân thể không đầu của Nhậm Thiên Hành lại bay lên từ dưới biển, kéo theo phía sau là một đầu Cự Long màu trắng dài, Trần Quốc Hưng nhìn liền đoán ra được con rồng trắng này chính là Hóa Linh của Nhậm Thiên Nam.
“ Một người một kiếm trảm yêu ma, một đời này của Nhậm Thiên Nam ta chỉ duy nhất có mình Huyền Ma ngươi là trảm không nổi, thật sự đáng tiếc, nếu ngươi còn sống sau một chiêu này Nhậm Thiên Nam ta hiện gặp lại ngươi ở tiên giới.”
“ Hừ, lão quy ta lại sợ tiểu tử nhà ngươi, ta cũng muốn tìm bản thể của ngươi đá chết, trước tiên bóp nát cái phân thân của ngươi vậy.”
"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook