Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ
-
Chương 132: Khinh thường chủ tịch
Xe đến Vịnh Hạ Long đã hơn 10 giờ, cô giáo dẫn cả đám đến một quán nước lớn gọi nước, túm tụm ngồi 6 người một bàn cả lớp chiếm mất diện tích cả nửa cái quán.
Bọn thì chụp ảnh bọn thì ngắm cảnh xung quanh, hắn thì chỉ ngồi nhìn lũ bạn mỉm cười, cả lớp đã thay cái áo cộc tay phông trắng, bên dưới là mặc một chiếc quần cộc màu vàng in hình những quả chuối, anh chụp ảnh không ngừng bấm máy chụp ảnh.
Uống nước xong xuôi cả đám đi vào trung tâm để mua vé vào cửa, trùng hợp lớp hắn cũng gặp một lớp khác cũng đi chụp kỉ yếu, mấy thằng con trai lớp hắn mắt trợn lên, nước nhãi chảy tong tỏng nhìn gái lớp kia, hắn nhìn qua thì cũng gật gù, lớp kia chắc toàn con nhà giàu đứa nào cũng vừa trắng vừa xinh, cả người toả ra khí chất hơn người, bọn con trai thì cao ráo đẹp trai, lại nhìn qua lớp hắn thì hắn chỉ biết đánh giá một câu đó là quê.
Cũng phải thôi sinh ra ở một vùng quê nghèo thì khí chất con người sẽ không bằng những người được sống trong sung sướng. Thấy lớp hắn đám lớp kia chỉ liếc mắt qua rồi cười cười.
Tai hắn khẽ động động, những âm thanh bọn kia nói chuyện với nhau lọt vào tai hắn.
“ Ê nhìn bọn kia phèn chưa kìa.”
“ Cái thằng kia mặt giống con ếch quá.”
“ Được mỗi cái tên cao cao kia đẹp trai.”
Nghe được mấy câu sau cùng hắn gật gù, hắn dĩ nhiên là phải đẹp trai rồi, điều đó hắn biết.
“ Ô bạn học cũ đây mà.”
Cô giáo chủ nghiệm lớp bên kia nhìn qua bên này một lúc thì cười quay qua nhìn cô giáo chủ nhiệm lớp hắn. Hắn nhìn qua vẻ mặt tức giận của cô giáo chủ nhiệm nhìn qua cô giáo lớp kia thì xoa xoa cằm thầm nghĩ “ không phải đó chứ trùng hợp như trên phim, ngày xưa chắc hai cô là tình địch cũng nên.”
“ Không dám nhận bạn học với chị.”
Cô giáo chủ nhiệm lớp hắn hừ lạnh nói, cô giáo lớp kia cười cười châm chọc.
“ Sao rồi, tốt nghiệp xong về cái chỗ vùng núi nào công tác vậy? Lúc trước mà ở lại với tớ không phải bây giờ đỡ khổ hơn không.”
Cô giáo chủ nghiệm hừ lạnh, không thèm để ý đến cô giáo lớp kia mà đi lại quầy mua vé vào Vịnh. Hắn gãi gãi mũi bộ phim khinh thường cô giáo của chủ tịch và cái kết sắp được hắn cho lên sóng.
“ Mua vé 8 giờ chơi cho thoải mái chứ?”
Cô giáo lớp kia cầm tấm vé 8 giờ mà vung vung, cô giáo lớp hắn im lặng không trả lời, lúc sau nhân viên đưa cho cô giáo một tập vé vào Vịnh 4 tiếng, cô giáo lớp kia cười như trúng số vậy, hắn thấy thời cơ mà mình thể hiện đã đến liền đi lên quầy móc trong ba lô một cọc tiền năm trăm nghìn đặt lên bàn hắng giọng nói.
“ Cho em thuê nguyên chiếc du thuyền xịn nhất với vé vip nhất luôn.”
Cả cô giáo với đám cờ hó lớp hắn trợn trừng mắt nhìn hắn, lớp bên kia thì cũng nhìn hắn như thằng bệnh, hắn hừ mũi vênh mặt, cô giáo của chủ tịch mà dám khịa không phải là muốn chết hay sao, kiếp trước hắn cũng muốn trở thành nhân vật chính trong chủ tịch bị khinh thường để ra oai một lần những không có cơ hội, kiếp này mà không ra oai thì quả là sống phí một đời.
“ Này này, nhanh lên đi chị gái.”
Hắn thấy chị nhân viên trong quầy nhìn chằm chằm không nói thì thúc dục, chị nhân viên kia vội vàng gật đầu rồi dở dở cái gì đó, một lúc sau thì khó khăn nói.
“ Du thuyền đã được đặt lịch hết rồi, bây giờ chỉ còn loại thường.”
Hắn trợn mắt, hết du thuyền, mợ nó không phải màn ra oai của hắn bị người ta bóp chết hay sao, hắn đảo đảo mắt nhìn nhìn cô nhân viên rồi thò tay vào túi móc ra con i phone bấm bấm sang chảnh đặt lên tai, vắt chân nghiêng người sành điệu dựa vào thành quầy, hắn còn cố ý bật loa ngoài lên.
“ Alo, thiếu gia cần gì?”
Hắn khẽ đảo mắt nhìn đám lớp kia cùng cô giáo chủ nhiệm lớp họ, khẽ hắng giọng nói to.
“ Cô giáo chủ nhiệm lớp tôi đang đi du lịch Vịnh Hạ Long, mà lại hết du thuyền, cậu cho người mua luôn một cái du thuyền mang đến đây cho tôi.”
Bên kia im lặng một lúc rồi âm thanh vang lên.
“ Thiếu gia cậu lại bốc phét hả?”
Âm thanh vang ra làm cả lớp bên kia bật cười hô hố ôm bụng lăn lộn trên đất, hắn cảm giác mặt mình nóng dát như bị người ta tạt nước nóng vào vậy liền giận giữ gào vào trong điện thoại.
“ 5 phút nữa mà tôi không có du thuyền, tôi chặt anh ra băm chả, hừ.”
Cất điện thoại vào túi nhìn cô giáo chủ nhiệm cười hì hì nói. “ Cô chờ 3 phút nữa chắc chắn có thuyền cho chúng ta đi.”
Cô giáo thẫn thờ nhìn Trần Quốc Hưng không biết hắn đang nói cái gì, hắn nhìn bộ dạng của cô giáo cũng thông cảm, khi đi học nhà hắn không hộ cận nghèo thì cũng hộ nghèo bây giờ lại là phong cách phá tiền của một tên nhà giàu bảo sao cô giáo không sốc, còn đám bạn học có lẽ cũng đã qua cơn sốc lâu rồi, chúng nó chỉ dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn hắn.
Đúng 2 phút sau một người ăn mặc vét đen có vẻ là nhân vật cấp cao đi ra, đảo mắt một hồi rồi nhìn qua hắn liền sững sờ sau đó tươi cười đi đến dơ tay ra.
“ Chào cậu.”
Hắn gật gù thầm khen ánh mắt của vị quản lí này cũng rất cao.
“ Chào chú, vậy du thuyền của cháu có chưa?”
Người quản lý tươi cười nói. “ Bây giờ chiếc du thuyền HZ đã là của cậu.”
Hắn gật đầu hài lòng rồi quay qua cười hì hì nói với cô giáo chủ nhiệm.
“ Mình đi thôi cô.”
Rồi vẫy vẫy đám bạn ra hiệu xuất phát, dưới sự dẫn đường của quản lý cả lớp hắn hiên ngang bước đi, khi đi qua chỗ lớp kia hắn khẽ nháy mắt với một bạn gái xinh nhất trong đám đó nở một nụ cười đẹp trai, rồi liếc qua cô giáo chủ nhiệm lớp kia hắn trợn mắt hừ hừ, dám khịa cô giáo của bổn thiếu gia chính là muốn chết.
Đi ra cảng đã thấy một chiếc du thuyền ba tầng to đùng đậu ở cảng, quản lý dẫn hắn lên thuyền giới thiệu một hồi rồi cũng ra về, trên thuyền có lái tàu cùng người phục vụ đầy đủ, hắn ra dấu cho lái tàu xuất phát rồi nói nhà bếp chuẩn bị đại tiệc.
Khi bóng dáng của mấy người kia khuất dần, cả đám con trai lẫn con gái nhào lên túm lấy hắn mà kêu gào.
“ Lấy em đi, xin anh hãy cho em một cơ hội làm vợ của anh.”
“ Cút đi thằng bệnh.”
“ Anh trai ơi…hu…hu nhận đứa em nghèo khổ này đi.”
“ Chồng ơi vợ rụng hết trứng rồi…”
Đạp cho cả đám gái lẫn trai văng ra hắn mới hiên ngang vênh mặt nói.
“ Đã là bạn của tao, tao sẽ không để chúng mày phải khổ, vì vậy tao quyết định thành lập 10G một công ty chia cổ phần đều cho tất cả, tất cả cùng cố gắng kiếm tiền thế nào?”
Cả lớp gật đầu đồng ý. “ Yêu mày thế không biết.”
Thằng Dũng vẻ mặt hiện lên tình yêu nồng cháy lao lên dang tay định ôm lấy Trần Quốc Hưng.
“ Cút.”
Hắn đạp văng thằng Dũng bay ra khỏi du thuyền mà văng xuống nước, bọt nước bắn lên bọn kia cười ha ha, thằng Dũng sau một hồi ngụm lặn cũng được cứu hộ trên tàu vớt lên, dùng đôi mắt oán giận nhìn Trần Quốc Hưng.
“ Tí nữa thì chân lại lạnh toát.”
Hắn cười nhạt nói với thằng Dũng. “ Yên tâm mày ít nhất phải sống đến 90 tuổi, không chết sớm thế đâu.”
Thằng Quang nhìn qua thằng Dũng bĩu môi nói. “ Sống thế con cháu nuôi sao nổi.”
Cả đám lại vui vẻ cười đùa rồi chụp ảnh, cô giáo dưới con địa chấn mà hắn ra oai lúc trước tạo ra cũng đã bình phục lại liền vui vẻ chụp ảnh cùng đám học sinh.
Phòng ăn được bày ra đủ các món ăn làm từ hải sản tươi ngon, cả đám vừa vào thì nước nhãi đã chảy ra ướt hết cả áo, ngồi vào chỗ quây quần với nhau hơn 40 người rồi rót rượu vang ra ly.
“ Nào tạm biệt lớp 12G, tạm biệt những kỉ niệm mãi mãi không quên.”
Cả lớp cùng nâng ly hô lên. “ Tạm biệt 12G.”
Nhìn những khuôn mặt vui vẻ vừa ăn vừa nói hắn mỉm cười, dù trong lớp có những người tính tình không tốt, có những xích mích mâu thuẫn nhưng sẽ vẫn mãi mãi là bạn bè, hắn sẽ thay đổi tất cả số mệnh của họ sẽ mang cho họ một cuộc sống đầy đủ, còn tốt hay xấu thì chỉ có tự bản thân lựa chọn.
Buổi chiều thì vui vẻ đi tắm biển chụp ảnh ở những bãi cát, đi thăm quan những hang động tràn đầy dấu vết năm tháng. Điều làm hắn ngạc nhiên đó là càng đi sâu vào trong những hang động hắn cảm giác được vài tia linh khí mỏng manh toả ra, bất quá cũng chỉ là vài tia nhỏ, có cơ hội khác hắn sẽ tự mình tìm kiếm ở sâu bên trong.
Chơi bời cho đến 6 giờ tối cả đám mới mệt mỏi mà trèo lên xe trở về kết thúc buổi kỉ yếu, ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ những hàng cây lao đi vun vút hắn khẽ thở dài, những kỉ niệm giống như những hàng cây chúng chỉ đứng im lặng chúng ta thì luôn luôn di chuyển không ngừng nghỉ, đôi khi chỉ khẽ mỉm cười mà nhớ lại những ngày ngây ngô của tuổi trẻ, tạm biệt những năm tháng thanh xuân.
Bọn thì chụp ảnh bọn thì ngắm cảnh xung quanh, hắn thì chỉ ngồi nhìn lũ bạn mỉm cười, cả lớp đã thay cái áo cộc tay phông trắng, bên dưới là mặc một chiếc quần cộc màu vàng in hình những quả chuối, anh chụp ảnh không ngừng bấm máy chụp ảnh.
Uống nước xong xuôi cả đám đi vào trung tâm để mua vé vào cửa, trùng hợp lớp hắn cũng gặp một lớp khác cũng đi chụp kỉ yếu, mấy thằng con trai lớp hắn mắt trợn lên, nước nhãi chảy tong tỏng nhìn gái lớp kia, hắn nhìn qua thì cũng gật gù, lớp kia chắc toàn con nhà giàu đứa nào cũng vừa trắng vừa xinh, cả người toả ra khí chất hơn người, bọn con trai thì cao ráo đẹp trai, lại nhìn qua lớp hắn thì hắn chỉ biết đánh giá một câu đó là quê.
Cũng phải thôi sinh ra ở một vùng quê nghèo thì khí chất con người sẽ không bằng những người được sống trong sung sướng. Thấy lớp hắn đám lớp kia chỉ liếc mắt qua rồi cười cười.
Tai hắn khẽ động động, những âm thanh bọn kia nói chuyện với nhau lọt vào tai hắn.
“ Ê nhìn bọn kia phèn chưa kìa.”
“ Cái thằng kia mặt giống con ếch quá.”
“ Được mỗi cái tên cao cao kia đẹp trai.”
Nghe được mấy câu sau cùng hắn gật gù, hắn dĩ nhiên là phải đẹp trai rồi, điều đó hắn biết.
“ Ô bạn học cũ đây mà.”
Cô giáo chủ nghiệm lớp bên kia nhìn qua bên này một lúc thì cười quay qua nhìn cô giáo chủ nhiệm lớp hắn. Hắn nhìn qua vẻ mặt tức giận của cô giáo chủ nhiệm nhìn qua cô giáo lớp kia thì xoa xoa cằm thầm nghĩ “ không phải đó chứ trùng hợp như trên phim, ngày xưa chắc hai cô là tình địch cũng nên.”
“ Không dám nhận bạn học với chị.”
Cô giáo chủ nhiệm lớp hắn hừ lạnh nói, cô giáo lớp kia cười cười châm chọc.
“ Sao rồi, tốt nghiệp xong về cái chỗ vùng núi nào công tác vậy? Lúc trước mà ở lại với tớ không phải bây giờ đỡ khổ hơn không.”
Cô giáo chủ nghiệm hừ lạnh, không thèm để ý đến cô giáo lớp kia mà đi lại quầy mua vé vào Vịnh. Hắn gãi gãi mũi bộ phim khinh thường cô giáo của chủ tịch và cái kết sắp được hắn cho lên sóng.
“ Mua vé 8 giờ chơi cho thoải mái chứ?”
Cô giáo lớp kia cầm tấm vé 8 giờ mà vung vung, cô giáo lớp hắn im lặng không trả lời, lúc sau nhân viên đưa cho cô giáo một tập vé vào Vịnh 4 tiếng, cô giáo lớp kia cười như trúng số vậy, hắn thấy thời cơ mà mình thể hiện đã đến liền đi lên quầy móc trong ba lô một cọc tiền năm trăm nghìn đặt lên bàn hắng giọng nói.
“ Cho em thuê nguyên chiếc du thuyền xịn nhất với vé vip nhất luôn.”
Cả cô giáo với đám cờ hó lớp hắn trợn trừng mắt nhìn hắn, lớp bên kia thì cũng nhìn hắn như thằng bệnh, hắn hừ mũi vênh mặt, cô giáo của chủ tịch mà dám khịa không phải là muốn chết hay sao, kiếp trước hắn cũng muốn trở thành nhân vật chính trong chủ tịch bị khinh thường để ra oai một lần những không có cơ hội, kiếp này mà không ra oai thì quả là sống phí một đời.
“ Này này, nhanh lên đi chị gái.”
Hắn thấy chị nhân viên trong quầy nhìn chằm chằm không nói thì thúc dục, chị nhân viên kia vội vàng gật đầu rồi dở dở cái gì đó, một lúc sau thì khó khăn nói.
“ Du thuyền đã được đặt lịch hết rồi, bây giờ chỉ còn loại thường.”
Hắn trợn mắt, hết du thuyền, mợ nó không phải màn ra oai của hắn bị người ta bóp chết hay sao, hắn đảo đảo mắt nhìn nhìn cô nhân viên rồi thò tay vào túi móc ra con i phone bấm bấm sang chảnh đặt lên tai, vắt chân nghiêng người sành điệu dựa vào thành quầy, hắn còn cố ý bật loa ngoài lên.
“ Alo, thiếu gia cần gì?”
Hắn khẽ đảo mắt nhìn đám lớp kia cùng cô giáo chủ nhiệm lớp họ, khẽ hắng giọng nói to.
“ Cô giáo chủ nhiệm lớp tôi đang đi du lịch Vịnh Hạ Long, mà lại hết du thuyền, cậu cho người mua luôn một cái du thuyền mang đến đây cho tôi.”
Bên kia im lặng một lúc rồi âm thanh vang lên.
“ Thiếu gia cậu lại bốc phét hả?”
Âm thanh vang ra làm cả lớp bên kia bật cười hô hố ôm bụng lăn lộn trên đất, hắn cảm giác mặt mình nóng dát như bị người ta tạt nước nóng vào vậy liền giận giữ gào vào trong điện thoại.
“ 5 phút nữa mà tôi không có du thuyền, tôi chặt anh ra băm chả, hừ.”
Cất điện thoại vào túi nhìn cô giáo chủ nhiệm cười hì hì nói. “ Cô chờ 3 phút nữa chắc chắn có thuyền cho chúng ta đi.”
Cô giáo thẫn thờ nhìn Trần Quốc Hưng không biết hắn đang nói cái gì, hắn nhìn bộ dạng của cô giáo cũng thông cảm, khi đi học nhà hắn không hộ cận nghèo thì cũng hộ nghèo bây giờ lại là phong cách phá tiền của một tên nhà giàu bảo sao cô giáo không sốc, còn đám bạn học có lẽ cũng đã qua cơn sốc lâu rồi, chúng nó chỉ dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn hắn.
Đúng 2 phút sau một người ăn mặc vét đen có vẻ là nhân vật cấp cao đi ra, đảo mắt một hồi rồi nhìn qua hắn liền sững sờ sau đó tươi cười đi đến dơ tay ra.
“ Chào cậu.”
Hắn gật gù thầm khen ánh mắt của vị quản lí này cũng rất cao.
“ Chào chú, vậy du thuyền của cháu có chưa?”
Người quản lý tươi cười nói. “ Bây giờ chiếc du thuyền HZ đã là của cậu.”
Hắn gật đầu hài lòng rồi quay qua cười hì hì nói với cô giáo chủ nhiệm.
“ Mình đi thôi cô.”
Rồi vẫy vẫy đám bạn ra hiệu xuất phát, dưới sự dẫn đường của quản lý cả lớp hắn hiên ngang bước đi, khi đi qua chỗ lớp kia hắn khẽ nháy mắt với một bạn gái xinh nhất trong đám đó nở một nụ cười đẹp trai, rồi liếc qua cô giáo chủ nhiệm lớp kia hắn trợn mắt hừ hừ, dám khịa cô giáo của bổn thiếu gia chính là muốn chết.
Đi ra cảng đã thấy một chiếc du thuyền ba tầng to đùng đậu ở cảng, quản lý dẫn hắn lên thuyền giới thiệu một hồi rồi cũng ra về, trên thuyền có lái tàu cùng người phục vụ đầy đủ, hắn ra dấu cho lái tàu xuất phát rồi nói nhà bếp chuẩn bị đại tiệc.
Khi bóng dáng của mấy người kia khuất dần, cả đám con trai lẫn con gái nhào lên túm lấy hắn mà kêu gào.
“ Lấy em đi, xin anh hãy cho em một cơ hội làm vợ của anh.”
“ Cút đi thằng bệnh.”
“ Anh trai ơi…hu…hu nhận đứa em nghèo khổ này đi.”
“ Chồng ơi vợ rụng hết trứng rồi…”
Đạp cho cả đám gái lẫn trai văng ra hắn mới hiên ngang vênh mặt nói.
“ Đã là bạn của tao, tao sẽ không để chúng mày phải khổ, vì vậy tao quyết định thành lập 10G một công ty chia cổ phần đều cho tất cả, tất cả cùng cố gắng kiếm tiền thế nào?”
Cả lớp gật đầu đồng ý. “ Yêu mày thế không biết.”
Thằng Dũng vẻ mặt hiện lên tình yêu nồng cháy lao lên dang tay định ôm lấy Trần Quốc Hưng.
“ Cút.”
Hắn đạp văng thằng Dũng bay ra khỏi du thuyền mà văng xuống nước, bọt nước bắn lên bọn kia cười ha ha, thằng Dũng sau một hồi ngụm lặn cũng được cứu hộ trên tàu vớt lên, dùng đôi mắt oán giận nhìn Trần Quốc Hưng.
“ Tí nữa thì chân lại lạnh toát.”
Hắn cười nhạt nói với thằng Dũng. “ Yên tâm mày ít nhất phải sống đến 90 tuổi, không chết sớm thế đâu.”
Thằng Quang nhìn qua thằng Dũng bĩu môi nói. “ Sống thế con cháu nuôi sao nổi.”
Cả đám lại vui vẻ cười đùa rồi chụp ảnh, cô giáo dưới con địa chấn mà hắn ra oai lúc trước tạo ra cũng đã bình phục lại liền vui vẻ chụp ảnh cùng đám học sinh.
Phòng ăn được bày ra đủ các món ăn làm từ hải sản tươi ngon, cả đám vừa vào thì nước nhãi đã chảy ra ướt hết cả áo, ngồi vào chỗ quây quần với nhau hơn 40 người rồi rót rượu vang ra ly.
“ Nào tạm biệt lớp 12G, tạm biệt những kỉ niệm mãi mãi không quên.”
Cả lớp cùng nâng ly hô lên. “ Tạm biệt 12G.”
Nhìn những khuôn mặt vui vẻ vừa ăn vừa nói hắn mỉm cười, dù trong lớp có những người tính tình không tốt, có những xích mích mâu thuẫn nhưng sẽ vẫn mãi mãi là bạn bè, hắn sẽ thay đổi tất cả số mệnh của họ sẽ mang cho họ một cuộc sống đầy đủ, còn tốt hay xấu thì chỉ có tự bản thân lựa chọn.
Buổi chiều thì vui vẻ đi tắm biển chụp ảnh ở những bãi cát, đi thăm quan những hang động tràn đầy dấu vết năm tháng. Điều làm hắn ngạc nhiên đó là càng đi sâu vào trong những hang động hắn cảm giác được vài tia linh khí mỏng manh toả ra, bất quá cũng chỉ là vài tia nhỏ, có cơ hội khác hắn sẽ tự mình tìm kiếm ở sâu bên trong.
Chơi bời cho đến 6 giờ tối cả đám mới mệt mỏi mà trèo lên xe trở về kết thúc buổi kỉ yếu, ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ những hàng cây lao đi vun vút hắn khẽ thở dài, những kỉ niệm giống như những hàng cây chúng chỉ đứng im lặng chúng ta thì luôn luôn di chuyển không ngừng nghỉ, đôi khi chỉ khẽ mỉm cười mà nhớ lại những ngày ngây ngô của tuổi trẻ, tạm biệt những năm tháng thanh xuân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook