Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ
Chương 130: Cơ hội làm anh hùng

Trong một vườn cam thuộc ngoại ô Hà Thành, trong bóng tối lờ mờ có hai thân ảnh đứng đối diện nhau.

“ Cậu là ai?”

Một người trung niên khoảng 50 tuổi lên tiếng, ở đối hiện Trần Quốc Hưng ở sau lớp mặt nạ quỷ khẽ mỉm cười nói.

“ Tôi đến chỉ mong được thỉnh giáo Bắc Phong tiền bối chỉ giáo.”

Người trung niên hừ lạnh nói. “ Chỉ giáo, sao lại không quang minh chính đại mà đến, lén lút làm gì?”

Trần Quốc Hưng bật cười một lúc rồi nói.

“ Quang minh chính đại…haha vậy sẽ ảnh hưởng không tốt nếu tiền bối khi bại trong tay ta.”

Người trung niên bật cười nhìn Trần Quốc Hưng một lúc liền nói.

“ Nguyễn Thành Nam tôi đâu vì cái danh hiệu vớ vẩn mà người ta đặt cho đến mức thua không chịu được.”

Trần Quốc Hưng mỉm cười rút thanh đao từ sau lưng ra.

“ Vậy tiền bối nên cẩn thận.”

Hắn lao lên thanh đao trong tay chém mạnh, người trung niên tay cầm một cây gậy sắt dài khoảng một mét rưỡi vung lên đỡ đòn công kích của hắn, tia lửa toé ra trong đêm.

“ Gậy tốt.”

Hắn nhìn qua cây gậy sắt ở khoảng cách gần thì gật đầu, cây gậy sắt này đã đạt đến cực phẩm phàm khí xem như là thần binh trong giới cổ võ.

“ Đao của cậu cũng không tệ.”

Hai người tách ra, rồi lại quấn lấy nhau, binh khí va chạm tạo ra những thanh âm đinh tai, tia lửa loé lên.

Càng đánh hắn càng hăng, tay vung đao nhanh như gió, kinh nghiệm chiến đấu từ từ được hắn đúc kết lại, trong một lần sơ hở hắn bị đánh một gậy trúng vai phải.

Cảm giác tê buốt bả vai khiến hắn phải nhíu mày, linh lực lập tức được điều động tới chỗ trúng chiêu bao bọc lấy luồng nội công tràn vào rồi đẩy ra ngoài.

Người trung niên cũng không công kích chỉ thu gậy lùi ra sau nhìn hắn nói.

“ Đao không sát khí, đao bất thành pháp.”

Trần Quốc Hưng cười khổ, hắn chỉ muốn tìm cao thủ đánh nhau lấy kinh nghiệm chiến đấu chứ đâu có muốn giết người, đổi tay cầm đao qua tay trái.

“ Vậy mong tiền bối chỉ dạy thêm.”

Hắn vung đao chém mạnh mười nhát chém lập tức hoá thành 10 đạo đao khí lao đi, người trung niên vẻ mặt hiện ra ngạc nhiên sau đó liền nghiêm túc, gậy trong tay quay tròn trước mặt những luồng đao khí lao đến va chạm với vòng tàn ảnh của cậy gậy, đao khí bị hất văng sang hai bên chém đổ đứt những cành cam, người trung niên chân cày trên đất một vệt dài về phía sau đến hơn 2m.

“ Haha, không ngờ tới nội lực của cậu lại thâm hậu như vậy, tuổi của cậu chắc còn rất trẻ lại có tu vi Tiên Thiên, cậu làm tôi càng thêm tò mò về tên tuổi của cậu.”

Chống gậy xuống đất, người trung niên nhìn hắn bằng ánh mắt tán thưởng. Hắn mỉm cười trên cánh tay của người trung niên đã chảy ra một vết máu, hắn thấy như vậy cũng đã là đủ, vì vậy chắp tay nói.

“ Tiền bối đắc tội rồi.”

Thấy hắn có ý định xoay người đi thì người trung niên hừ một tiếng rồi nói.

“ Tôi tiếp mười đao của cậu, cậu cũng nên ăn mười gậy của tôi.”

Vừa dứt lời người trung niên lao lên, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Trần Quốc Hưng, hắn nhướn mày thủ thế trong lòng thầm khiếp sợ về cước bộ của người trung niên.

Bóng gậy hoá thành những luồng tàn ảnh, hắn nhíu chặt mày không thể phân biệt được đâu mới là chân thân, quả nhiên không hổ danh Bắc Phong Nguyễn Thành Nam người đứng đầu võ đạo miền Bắc.

Mắt nhắm lại trong khoảng khắc, chỉ dùng tai và trực giác cảm nhận, trong đầu hắn một mảng tối đen đột nhiên hình ảnh một cây gậy đập thẳng vào vai trái hiện lên rồi vụt tắt, chân lập tức dịch chuyển cả người né qua bên phải một khoảng vừa đúng lúc cây gậy sắt sượt qua vai trái chỉ khoảng 1 cm đập thẳng xuống đất.

Hắn chân đạp nhẹ thân thể lập tức lùi ra sau một khoảng đứng nhìn người trung niên.

“ Giỏi lắm, cậu là người thứ 5 có thể tránh khỏi Loạn Thiết Côn của ta.”

Hắn trên chán đã lấm tấm mồ hôi, tí nữa thì ăn gậy, quả đó mà trúng không gãy xương vai mới là chuyện lạ, đúng là giang hồ hiểm ác tuy người ta không muốn giết ngươi, nhưng phế ngươi cũng là chuyện bình thường.

“ Tiền bối lần sau gặp lại.”

Hắn xoay người chạy đi biến mất vào trong bóng tối, để lại đằng sau một ánh mắt nhìn theo miệng lẩm bẩm.

“ Nước nam ta lại có thêm một thiên tài võ đạo.”

Chạy ra đến ngoài đường lớn hắn thở phì phò như trâu nằm lăn xuống một bãi cỏ dại, cất cái mặt nạ quỷ vào vòng tay trữ vật, miệng lẩm bẩm.

“ Không ngờ vận dụng trực giác lại tiêu tốn thể lực cùng tinh thần như vậy.”



Vừa rồi tránh thoát được một gậy chí mạng là nhờ trực giác mà hắn đã lĩnh ngộ được một chút, nó cũng giống như tiềm năng của cơ thể vậy trong lúc nguy hiểm tới tính mạng thì tiềm năng mới bộc phát, nếu ngã từ trên cao xuống mà một tay may mắn bám vào được một vật gì đó trong trường hợp bình thường thì một tay không thể nâng đỡ trọng lượng cơ thể được, nhưng ý chí tinh thần nhận biết nếu rơi xuống sẽ chết vì vậy tiềm năng được thúc đẩy giúp cho chúng ta một tay cũng có thể kéo cả cơ thể vươn lên tìm sự sống.

Khi đã vượt qua được nguy hiểm, ý chí cầu sinh đã tắt cơ thể sẽ trở nên suy yếu cực độ vì đã sử dụng hết tiềm lực của bản thân, chỉ có khi nghỉ ngơi một thời gian tiềm lực mới khôi phục lại.

Hắn nằm dài trên cỏ miệng cười khổ, xem ra cơ thể hắn cũng chỉ nhỉnh hơn người bình thường một khoảng không xa, hắn càng trông chờ khi mà đột phá Tiên Thiên Trúc Cơ, truyền thừa phong ấn được mở ra, hắn sẽ tìm thấy công pháp tu luyện thân thể, một thân thể mạnh thì mới chịu tải được càng nhiều linh lực.

Khẽ đứng dậy phủi phủi quần áo, Mị Ảnh Khinh Thân Thuật được vận dụng, thân thể hắn lao đi như một chiếc siêu xe.

Dừng lại ở một đường lớn, hắn đi bộ thêm một đoạn đến chỗ mấy chú xe ôm liền bắt xe.

“ Chú chở cháu đến đầu phố xx.”

Chú lái xe khoảng 50 tuổi cười gật đầu nói. “ Vào nội thành hả, ừ chú lấy mày 200 lít.”

Hắn gật đầu cầm mũ rồi nhảy lên xe, chú xe ôm đạp nổ con xe wave a rồi phóng đi, đi trên đường hai chú cháu cũng nói chuyện vu vơ cho quãng đường đỡ nhàm chán, không khí Hà Thành về đêm cũng đã trở lạnh hơn ban ngày,nhìn chú xe ôm hắn khẽ nhăn mày rồi vỗ vỗ vai chú nói.

“ Đến cửa hàng quần áo gần đường thì chú dừng lại một chút nha chú.”

Chú xe ôm gật đầu nói. “ Mua quần áo à, để chú dẫn mày qua chợ gần đây, quần áo giá rẻ cho sinh viên.”

Đi thêm khoảng 10 phút chú xe ôm dừng lại ở một khu chợ ngay sát lề đường, hắn nhảy xuống xe nhìn chú xe ôm nói.

“ Chú đợi cháu 3 phút.”

Chú xe ôm gật đầu, hắn chạy vào trong chợ đảo mắt nhìn một quán quần áo vơ lấy hai cái áo khoác rồi trả tiền cho chị bán quần áo.

“ Cháu tặng chú.”

Đưa áo cho chú xe ôm hắn mỉm cười, chú xe ôm ngạc nhiên rồi xua xua tay chỉ vào cái áo đã sờn cũ mỏng manh trên người nói.

“ Chú có áo đây rồi, chú không dám nhận đâu.”

Hắn cười rồi nói.

“ Chú mà không nhận cháu bắt xe khác đi.”

Trước thái độ cứng rắn của hắn cuối cùng chú xe ôm cũng mặc cái áo khoác vào, một cái thì treo ở phía trước.

“ Cảm ơn cháu.”

Chú xe ôm nhìn hắn nói, hắn cũng mỉm cười, chiếc xe lại nổ máy phóng đi, đến đầu phố xx xe dừng lại, hắn xuống xe lấy ví rút ra tờ 500 nghìn đưa cho chú lái xe nói.

“ Chú cầm tất 500 đi ạ, không cần trả lại tiền thừa đâu.”

Chú lái xe nhìn hắn một lúc thì cúi đầu nói.

“ Chú cảm ơn cháu.”

Hắn cười cười, trong xã hội còn rất nhiều hoàn cảnh khó khăn, họ bươn trải mà kiếm những đồng tiền sạch sẽ quý báu, nhìn chú lái xe bất giác hắn lại thấy trạnh lòng, hắn từ nhỏ đã không có bố, hắn chưa bao giờ được cảm nhận cái thứ gọi là tình cảm của bố, nhưng cũng không sao hắn có mẹ là đủ rồi còn về phần bố hắn chỉ thầm cảm ơn dù sao có ông ấy mới có hắn trên đời.

Nhìn chú lái xe cất cẩn thận tiền vào một chiếc ví rách nát, hắn nheo mắt nhìn một tấm ảnh thẻ của một cô gái có đôi mắt trong veo, trên miệng là một nụ cười vui vẻ. Truyện Cổ Đại

“ Con gái chú nhìn rất giống chú.”

Chú lái xe lấy ra tấm ảnh thẻ mỉm cười mà nhìn, một lúc thì nói.

“ Ai cũng nói vậy, vợ chú còn ganh tị vì con gái không giống bà ấy tí nào với chú.”

Hắn cũng cười, rồi hỏi.

“ Con gái chú vẫn còn đi học chứ ạ?”

Chú lái xe gật đầu nói. “ Nó đang học năm nhất đại học.”

Hắn gật gù, vì con gái đi học mà người bố sẵn sàng hi sinh đánh đổi, 11 giờ đêm vẫn lặn lội ở ngoài đường mặc kệ rét mướt kiếm tiền nuôi con ăn học.

Hắn xoa xoa cằm rồi nhìn chú lái xe nói. “ Gặp nhau là duyên, cháu tặng chú con ba càng ngày mai.”

Lấy ra một cây bút cùng mảnh giấy, hắn viết ba con số rồi đưa cho chú lái xe, chú lái xe nhìn hắn cười cầm lấy mảnh giấy rồi nói.

“ Vậy mai chú sẽ đánh.”

Kiếp trước ở trong hoàn cảnh nghèo khó, ai mà chả mơ mộng đến một ngày có nhiều tiền, do hoàn cảnh nó xô đẩy năm 15 tuổi hắn đã biết tới lô đề, học tập không ít kinh nghiệm soi cầu của các bô lão trong làng, cho đến lúc đi làm ra bên ngoài đánh cũng không ít, tuy nói kiếm được một tí nhưng cũng mất mẹ nó mấy tháng lương, bây giờ nghĩ lại thì vẫn thấy cay.

“ Vậy cháu đi đây, mà chú nhớ đánh to to một tí, lấy tiền cho chị ăn học.”



Chú xe ôm gật đầu rồi đạp xe nổ máy tiếp tục công việc của mình, hắn kiếm một quán nướng ở vỉa hè ngồi xuống gọi đĩa ốc luộc với vài chai bia, trong khi chờ đợi thì hắn vạch áo ra xem, ở bả vai phải một vết tròn tròn đang tụ máu tím bầm, hắn nhăn tít mày lại, mẹ nó không ngờ đến bây giờ vẫn thấy đau, khẽ xoa xoa một lúc thì ốc với bia cũng được mang ra.

Hắn chụp ảnh đĩa ốc rồi gửi cho Hằng khoe khoang. Một lúc sau điện thoại vang lên hắn liền nghe máy.

“ Sao anh lại đi một mình mà không rủ em, tính đi với con khác hả, khai mau?”

Hắn cười toe toét mà nói. “ Anh đi đánh nhau mà, rủ em đi để cả hai cùng bị đánh à, bây giờ đói phải ăn tạm ốc.”

Hằng hừ lạnh nói. “ Anh cứ liệu hồn đấy.”

Nói chuyện một lúc lâu Hằng mới tắt điện thoại, hắn tập trung vào đĩa ốc, cầm ốc lên rồi lấy cây que tăm nhọn, khều ốc ra rồi chấm nước mắm ớt đút vào mồm mút một cái còn chưa cảm nhận được hương vị đã chui tọt xuống bụng mất.

Vừa ăn vừa đảo mắt nhìn ra những bàn khác, ánh mắt cảm giác đau rát khi chúng nó tình tứ khều ốc bón cho nhau ăn, hắn ghê tởm vì bọn nó không thèm để ý đến những người đang cô đơn như hắn.

Ăn hết năm đĩa ốc cùng 3 chai bia, hắn mới vỗ bụng đứng dậy trả tiền, rồi lang thanh trên những con phố cảm nhận sự náo nhiệt về đêm của Hà Thành, những con người lao động vẫn vất vả bươn trải kiếm sống không quản ngày đêm.

Đút tay nghe vào tai, bật một bài nhạc mang chút mang mác buồn lên nghe. Sự hoài niệm về một thằng con trai lang thanh trên những con đường vắng vẻ, những kí ức về người đầu tiên trong kiếp trước hắn nói lời yêu lại hiện lên, hắn khẽ thở dài có lẽ lời yêu thương năm ấy là một sai lầm của cả hai người, nếu đã sai lầm kiếp này hắn nhất định phải sửa lại.

Lang thanh trong vô định khi tỉnh lại hắn đã ở một con hẻm tối, ánh đèn từ ngoài đường lớn le lói chỉ chiếu được một đoạn, hắn định quay đầu nhưng lại nghĩ lại việc gì phải quay lại làm gì, thế là hắn đi thẳng.

“ Mấy người định làm gì?”

Tai hắn dù là đang nghe nhạc nhưng vẫn bắt được âm thanh của một cô gái, lông mày khẽ nhướn lên, cất tai nghe đi rồi lần đi nhanh về trước.

Ngó đầu nhìn thì hắn cười cười, thì ra là ba tên yêu râu xanh đang dở trò với một em gái, trên lưng còn đeo một chiếc cặp sách màu hồng, khuôn mặt xinh đẹp lúc này đã tái nhợt lùi nép vào một bức tường.

Hắn xoa xoa cằm, trong đầu tính toán bản thân phải xuất hiện làm sao cho ngầu đét lưu lại một hình bóng vĩ đại không thể phai mờ trong lòng em gái kia.

“ Ha ha em gái nhìn ngon đó, cặp chân này mà sờ thì sướng lắm đây.”

Tên đi đầu trong ba tên kia cười dâm tà từ từ tiến lại em gái.

“ Tôi hét lên bây giờ, các anh tránh ra.”

Em gái kia đã lùi đến ngõ cụt sợ hãi nhìn ba người, hai thằng đi đằng sau cười khùng khục nói.

“ La đi, em có la đến khàn cổ cũng không ai cứu được đâu, ở đây với bọn anh để bọn anh cho em sung sướng.”

Rồi cả ba cười dâm tà mà lao lên, em gái kia la hét những ba tên kia vẫn cười khùng khục.

“ Khụ khụ.” Hắn ho lên một tiếng rồi ló đầu chui ra, nghe thấy tiếng động ba thằng kia liền quay ngoắt lại.

“ Đm mày là thằng nào, cút đi đừng xía vào chuyện của bọn tao.”

Tên đi đầu móc một con dao găm ra, Trần Quốc Hưng xoa xoa tay vào nhau cười hề hề nói.

“ Ấy đại ca đều là người đồng đạo với nhau cả mà, em chỉ vô tình đi qua đây thôi nhưng lại may mắn gặp đại ca hành đạo, em mạn phép xin đại ca một chân thưởng thức em gái kia.”

Tên đại ca nhìn nhìn hắn một lúc thấy bộ dạng khúm núm cùng vẻ ti tiện trên mặt Trần Quốc Hưng thì hừ mũi nói.

“ Cút ra ngoài đi, xong việc tao cho mày một chân.”

Hắn cười cười nói. “ Em muốn chơi trước cơ.”

“ Đm thằng này muốn chết.”

Một thằng thấy hắn nói vậy thì bực tức lao lên tung một đấm vào mặt hắn, ăn một đấm vào mặt Trần Quốc Hưng ngã ra trên đất, ở khoé miệng chảy ra một tia máu.

Hắn cười thầm trong lòng vì vai diễn của mình, lồm cồm bò dậy chỉ tay nói.

“ Thả cô ấy ra, không tao không khách khí với chúng mày.”

Thằng vừa đấm hắn lao lên tung một cú đấm, hắn dơ tay lên chắn lại cú đấm chân tung một cú đạp thẳng vào bụng làm thằng kia ôm bụng lăn lộn trên đất.

“ Đm định làm anh hùng à thằng chó, để bố xiên cho vài nhát.”

Cả hai thằng còn lại lao lên, hắn vừa tránh vừa đánh chật vật một hồi thì cũng đạp ngã được một tên, tên đại ca dùng dao chém sượt rách một mảng áo của Trần Quốc Hưng.

Hắn tung một cú đá làm rơi dao của tên đại ca, rồi đá một cái vào chân tên, tên đại ca khuỵ xuống, hắn đạp thêm một cái vào mặt làm tên đại ca ôm mặt ngã xuống.

Hắn chạy nhanh lại chỗ em gái ở góc tường, dơ tay nắm lấy tay em gái mà kéo đi.

“ Chạy mau.”

Chạy một đoạn thì có tiếng chửi rủa ở đằng sau. “ Đm đứng lại cho tao.”

Cả hai nhìn nhau rồi chạy nhanh hơn, cho tới khi ra tới ngoài đường lớn, bọn kia cũng không dám đuổi theo, hắn thở phù một hơi rồi ngồi vật xuống lề đường thở hồng hộc, ánh mắt khẽ đảo đảo trong lòng thì cười toe toét vì vai diễn khá hoàn hảo của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương