Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ
-
Chương 126: Xoắn ốc
ột lúc sau cảnh sát đi vào theo sau là tên đi đầu trong đám kia, Trần Quốc Hưng nhăn mũi lại.
“ Ha ha mày cứng nữa đi.”
Thằng kia vừa đi vào thấy Trần Quốc Hưng thì cười nhếch mép, hắn cũng cười ha ha nói.
“ Uây, anh bạn cũng bị bắt vào đây à?”
Thằng kia nhìn qua 3 người cảnh sát rồi cười cười, 3 tên cảnh sát gật đầu rồi đi ra ngoài, khi đã đi hết tên kia mới túm cổ áo hắn mà cười gằn.
“Đm mày cứng đấy, giờ thì biết bố mày là ai rồi chứ?”
Hắn cười nhạt vẻ mặt dửng dưng nói. “ Vậy bố mày chắc là trưởng công an phường xy hả?”
Tên kia sửng sốt sau đó cười phá lên. “ Haha thằng ranh mày cũng có đầu óc đấy, tao cho mày hai lựa chọn, một đền tao tiền thuốc thang cùng đem con người yêu mày cho tao chơi vài lần, hai là tù mọt gông.”
Trần Quốc Hưng nhếch miệng, ngắm mắt lại hắn không muốn phí lời thêm với cái thằng đầu toàn cứt này, nếu hắn là người bình thường thì có lẽ sẽ bị rơi vào hoàn cảnh tù tội, nhưng hắn lại có năng lực quen biết với mấy ông to, vì vậy hắn cũng chẳng sợ.
Thế giới là như vậy, công bằng chỉ là thứ tồn tại trong lời nói mà thôi, muốn có công bằng thì chỉ có tự bản thân đi tìm giành lấy.
“ Ơ mày câm hả?”
Thằng kia mở mồm ra quát tháo, hắn nhăn mày khó chịu, mấy tên như này hắn chẳng muốn nói mấy lời vô ích.
“ Cậu là ai mà lại quát tháo ở đây hả?”
Tiếng nói từ cửa phòng vang vào làm tên kia hơi bất ngờ, Trần Quốc Hưng thì cười nhạt, việc nhỏ này mà lại đích thân chú Trương đến, xem ra địa vị của hắn trong lòng chú Trương cũng khá cao.
“ Ông là ai?”
Tên kia quay lại nhìn mà gặng hỏi, thái độ cũng không dám lớn lối, chú Trương hừ mũi liếc nhìn ba 3 tên cảnh sát ở đằng sau mà quát.
“ Còn không mau thả người.”
3 người cảnh sát rối rít liền vội vàng mở còng tay cho hắn, tên kia nhìn thái độ của 3 người cảnh sát liền biết người vừa đến chức vụ rất cao.
Trần Quốc Hưng cười cười nhìn tên kia rồi quay qua chú Trương nói.
“ Làm phiền chú đến tận nơi, cháu thấy có lỗi quá.”
Chú Trương cười nhạt vỗ vai hắn nói. “ Haha, chú ở gần đây, nghe điện thoại của người yêu cháu gọi, chú tiện đường qua xem.”
Hắn cười cười, chú Trương có ở gần đây hay từ nhà đến cũng không quan trọng, quan trọng là chú Trương đã ra mặt.
Vỗ vai hắn xong chú Trương liền thu lại vẻ mặt tươi cười, vẻ nghiêm nghị hiện lên nói.
“ Sáng mai nói với trưởng phòng công an phường xy lên gặp tôi, nói lại là tôi tự thân mời ông ta lên, hừ.”
Rồi quay người cùng Trần Quốc Hưng rời đi, hắn chỉ cười nhạt, mấy chuyện này hắn thật sự chẳng muốn quan tâm, nhưng mấy chuyện vớ vẩn như này nó cứ rơi xuống đầu hắn quả thật là phiền phức.
Ra ngoài cổng Hằng đang cười tít mắt mà nhìn hắn rồi hỏi.
“ Anh có bị người ta đánh không đó?”
Hắn lắc lắc đầu, chú Trương cười ha ha nói.
“ Cháu có cô người yêu xinh đẹp như này, bảo sao con gái chú cháu lại không vừa mắt.”
Hắn nghe chú Trương nói thế liền ho khù khụ gãi gãi đầu nói.
“ Chú nói như vậy là không đúng rồi, cháu sợ trèo cao nên mới không dám tán tỉnh con gái chú thôi ạ.”
Chú Trương cười mắng hắn vài câu, rồi cũng lên xe ô tô ra về. Khi chú Trương vừa đi, Hằng đã túm eo hắn mà cấu véo.
“ Anh giỏi nhỉ, đi đến đâu cũng thấy quen biết với con gái, khai mau còn có em nào nữa không?”
Hắn nhăn mặt vì bị cấu véo, xua xua tay nói.
“ Anh cũng không nhớ hết.”
Hằng trợn mắt càng thêm cấu véo hắn mạnh hơn, trêu đùa nhau một hồi, hắn khoác vai Hằng đi trên đường.
“ Đi ra công viên ngủ thôi nào anh bạn.”
Hằng cười toe toét nhun mũi nói. “ Ngoài đó nhiều muỗi lắm.”
Hắn bắt xe đến khu Xx, dừng lại trước cổng một căn biệt thự hai tầng hắn rút điện thoại gọi điện.
Một lúc sau thì đầu dây bên kia bắt máy, hắn liền nói.
“ Mở cổng cho cháu với.
Rồi tắt điện thoại, một lúc sau đèn trong nhà sáng lên, rồi tiếng dép vang lên.
Cậu Út mở cổng thò cái đầu ra nhìn hắn nói. “ Mày đi đâu đây?”
Hắn cười nhạt nói. “ Cháu nhận chỉ thị của mợ Hường xuống kiểm tra xem cậu có hú hí bên ngoài không!”
Hằng cười hì hì chào. “ Chào cậu Út.”
Cậu Út nhìn qua Hằng thì gật đầu, rồi lườm lườm nhìn hắn. Đi vào nhà hắn đảo mắt khắp nơi, mũi hít hít rồi quay qua cậu Út nói.
“ Chiều nay có cô nào ở đây hả cậu?”
Cậu Út khiếp sợ mà nhìn hắn, trợn mắt nói.
“ Sao mày biết?”
Hắn cười nhạt dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cậu út nói.
“ Thì cháu ngửi ra mùi hương lưu lại.”
Cậu Út dơ ngón cái lên nói. “ Mũi mày như mũi chó.”
Hắn trợn mắt rồi túm lấy cậu Út mà lắc lắc gào thét.
“ Không ngờ cậu lại là con người như vậy, cháu quá thất vọng về cậu.”
Cậu Út gõ cho hắn một cái lên đầu nói. “ Im mồm, là người tao thuê dọn dẹp nhà cửa.”
Hắn nghe vậy mới buông cậu Út ra, vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nói. “ Cháu về sẽ nói với mợ Hường là cậu thuê gái trẻ về dọn nhà.”
Cậu Út trợn mắt rồi mới hỏi. “ Mày qua đây làm gì?”
Hắn cười cười nói.
“ Qua ngủ nhờ đấy cậu.”
Câu Út gật đầu nói. “ Phòng trên tầng 2 ấy, biến đi.”
Hắn cười rồi khoác vai Hằng đi lên cầu thang, cậu Út còn nói với theo. “ Mày đừng có bậy bạ nha cháu.”
Hắn biết thừa cậu Út ám chỉ điều gì nhưng chỉ cười nhạt, mở cửa một căn phòng rồi hắn nhảy lên mà kéo cái chăn đắp lên người, rồi nhắm mắt.
Hằng thì đi vào nhà vệ sinh một lúc sau thì đi ra, kéo tay hắn nói.
“ Tên ở bẩn này, đi vệ sinh cá nhân đi rồi hẵng ngủ.”
Hắn thì khi đã nằm xuống giường cái bệnh lười nó trỗi dậy, sức đâu mà vùng dậy nữa, kéo Hằng nằm xuống, hắn cười nhạt nói.
“ Không đánh răng một hôm cũng không chết được đâu.”
Hằng bĩu môi nói. “ Anh ở bẩn.”
Hắn thì nhăn mũi, kéo Hằng lại mà hôn lên môi, một lúc sau mới buông ra nói.
“ Cho em bẩn cùng luôn.”
Hằng véo cho hắn một trận rồi đá hắn rơi khỏi giường, hắn cười cười mà mò vào nhà vệ sinh cá nhân, cô vợ nhỏ nhiều lúc cũng rất hung dữ.
Mùa đông mà ôm người yêu trong lòng, cả hai quận trong chiếc chăn bông thì cái lạnh lẽo của mùa đông nó không là gì cả.
Sáng hôm sau cả hai bắt xe lên Sapa ngắm tuyết rơi. Đến nơi cũng là giữa trưa, đặt chân xuống khỏi xe khách, cả hai nhìn nhau cười hớn hở.
Kéo nhau chạy đi, dơ tay hững những bông tuyết trắng, cảm nhận cái lạnh từ lòng bàn tay hắn cười nhạt, tự nhiên còn rất nhiều điều kì diệu.
Cả hai kéo nhau đi ăn mấy món nướng tại chỗ cảm nhận cái không gian ấm áp giữa trời tuyết quả thật là thú vị, buổi chiều cả hai lượn lờ chụp ảnh ở quanh Sapa, đến phiên chợ vùng cao hắn phát hiện ra mấy người bản địa bán những loại dược liệu có vương lại vài tia linh khí, hắn liền mua hết tất cả, cùng trao đổi thông tin liên lạc với chủ quầy hàng, khi nào có dược liệu thì gọi cho hắn.
Nhìn mấy túi dược liệu hắn cười cười, Hằng cũng sắp đột phá tầng 3 Nguyệt Âm Quyết rồi, mấy thứ dược liệu chứa vài tia linh khí này cũng sẽ giúp ích khá lớn cho cơ thể.
“ Lên đỉnh fan xi păng đi anh.”
Hằng kéo tay hắn đi, đi đến chỗ vắng người hắn liền thu mấy túi dược liệu vào vòng tay. Ngồi cáp treo lên đỉnh fan xi păng.
Trên đỉnh fan xi păng tuyết phủ khắp nơi, tiếng gió rít bên tai, hắn đánh giá đi du lịch vào mùa hè có vẻ thích hợp ngắm cảnh hơn, mùa đông chỉ toàn sương mù che kín tầm mắt chả ngắm được gì.
Hắn bị Hằng kéo đi khắp nơi, khi đi qua cửa Kim Sơn Bảo Thắng Tự hắn lại nhớ tới vị sư già, tu vi của vị sư già đó ngay cả hắn cũng không thể nào đánh giá thuộc đẳng cấp nào, có lẽ là cùng đẳng cấp với “ Khí Cảnh “ mà ông nội Thuỷ đã nói với hắn, cũng có thể cao hơn.
Hắn lắc đầu mặc kệ không suy đoán thêm làm gì, người không phạm ta, ta không phạm người là triết lý mà hắn đặt là chỉ tiêu sống của hắn, khiêm tốn mà sống sẽ có ít rắc rối hơn, kiêu ngạo lớn lối sẽ có ngày ăn thiệt thòi.
Đến tối cả hai mới bắt xe trở về, về đến nhà hắn gọi điện cho Naccy nói chuyện đến nửa đêm thì mới tắt điện thoại. Ngồi xếp bằng trên giường hắn ngắm mắt lại nội thị khắp cơ thể, vòng xoáy linh lực trong đan điền như một cơn bão sương mù xoay tròn, hắn tặc lưỡi một cái, hình xoắn ốc có lẽ là quy luật của vũ trụ, các nguyên tử cho đến các các ngân hà đều hoạt động theo một vòng tuần hoàn có hình xoắn ốc, tinh thần xuất hiện ở trong tử phủ thần cung, nhìn Thiên Địa Ấn đang xoay tròn, trong lòng hắn vô vàn những cảm thán, nếu không có Thiên Địa Ấn đã không có hắn ngày hôm nay, số mệnh của hắn đã hoàn toàn thay đổi khi may mắn đạt được truyền thừa của kẻ thủ hộ, một truyện tưởng như chỉ có ở trong những câu truyện tưởng tượng đang diễn ra, hắn thở dài một hơi rồi lăn quay ra mà ngủ.
“ Ha ha mày cứng nữa đi.”
Thằng kia vừa đi vào thấy Trần Quốc Hưng thì cười nhếch mép, hắn cũng cười ha ha nói.
“ Uây, anh bạn cũng bị bắt vào đây à?”
Thằng kia nhìn qua 3 người cảnh sát rồi cười cười, 3 tên cảnh sát gật đầu rồi đi ra ngoài, khi đã đi hết tên kia mới túm cổ áo hắn mà cười gằn.
“Đm mày cứng đấy, giờ thì biết bố mày là ai rồi chứ?”
Hắn cười nhạt vẻ mặt dửng dưng nói. “ Vậy bố mày chắc là trưởng công an phường xy hả?”
Tên kia sửng sốt sau đó cười phá lên. “ Haha thằng ranh mày cũng có đầu óc đấy, tao cho mày hai lựa chọn, một đền tao tiền thuốc thang cùng đem con người yêu mày cho tao chơi vài lần, hai là tù mọt gông.”
Trần Quốc Hưng nhếch miệng, ngắm mắt lại hắn không muốn phí lời thêm với cái thằng đầu toàn cứt này, nếu hắn là người bình thường thì có lẽ sẽ bị rơi vào hoàn cảnh tù tội, nhưng hắn lại có năng lực quen biết với mấy ông to, vì vậy hắn cũng chẳng sợ.
Thế giới là như vậy, công bằng chỉ là thứ tồn tại trong lời nói mà thôi, muốn có công bằng thì chỉ có tự bản thân đi tìm giành lấy.
“ Ơ mày câm hả?”
Thằng kia mở mồm ra quát tháo, hắn nhăn mày khó chịu, mấy tên như này hắn chẳng muốn nói mấy lời vô ích.
“ Cậu là ai mà lại quát tháo ở đây hả?”
Tiếng nói từ cửa phòng vang vào làm tên kia hơi bất ngờ, Trần Quốc Hưng thì cười nhạt, việc nhỏ này mà lại đích thân chú Trương đến, xem ra địa vị của hắn trong lòng chú Trương cũng khá cao.
“ Ông là ai?”
Tên kia quay lại nhìn mà gặng hỏi, thái độ cũng không dám lớn lối, chú Trương hừ mũi liếc nhìn ba 3 tên cảnh sát ở đằng sau mà quát.
“ Còn không mau thả người.”
3 người cảnh sát rối rít liền vội vàng mở còng tay cho hắn, tên kia nhìn thái độ của 3 người cảnh sát liền biết người vừa đến chức vụ rất cao.
Trần Quốc Hưng cười cười nhìn tên kia rồi quay qua chú Trương nói.
“ Làm phiền chú đến tận nơi, cháu thấy có lỗi quá.”
Chú Trương cười nhạt vỗ vai hắn nói. “ Haha, chú ở gần đây, nghe điện thoại của người yêu cháu gọi, chú tiện đường qua xem.”
Hắn cười cười, chú Trương có ở gần đây hay từ nhà đến cũng không quan trọng, quan trọng là chú Trương đã ra mặt.
Vỗ vai hắn xong chú Trương liền thu lại vẻ mặt tươi cười, vẻ nghiêm nghị hiện lên nói.
“ Sáng mai nói với trưởng phòng công an phường xy lên gặp tôi, nói lại là tôi tự thân mời ông ta lên, hừ.”
Rồi quay người cùng Trần Quốc Hưng rời đi, hắn chỉ cười nhạt, mấy chuyện này hắn thật sự chẳng muốn quan tâm, nhưng mấy chuyện vớ vẩn như này nó cứ rơi xuống đầu hắn quả thật là phiền phức.
Ra ngoài cổng Hằng đang cười tít mắt mà nhìn hắn rồi hỏi.
“ Anh có bị người ta đánh không đó?”
Hắn lắc lắc đầu, chú Trương cười ha ha nói.
“ Cháu có cô người yêu xinh đẹp như này, bảo sao con gái chú cháu lại không vừa mắt.”
Hắn nghe chú Trương nói thế liền ho khù khụ gãi gãi đầu nói.
“ Chú nói như vậy là không đúng rồi, cháu sợ trèo cao nên mới không dám tán tỉnh con gái chú thôi ạ.”
Chú Trương cười mắng hắn vài câu, rồi cũng lên xe ô tô ra về. Khi chú Trương vừa đi, Hằng đã túm eo hắn mà cấu véo.
“ Anh giỏi nhỉ, đi đến đâu cũng thấy quen biết với con gái, khai mau còn có em nào nữa không?”
Hắn nhăn mặt vì bị cấu véo, xua xua tay nói.
“ Anh cũng không nhớ hết.”
Hằng trợn mắt càng thêm cấu véo hắn mạnh hơn, trêu đùa nhau một hồi, hắn khoác vai Hằng đi trên đường.
“ Đi ra công viên ngủ thôi nào anh bạn.”
Hằng cười toe toét nhun mũi nói. “ Ngoài đó nhiều muỗi lắm.”
Hắn bắt xe đến khu Xx, dừng lại trước cổng một căn biệt thự hai tầng hắn rút điện thoại gọi điện.
Một lúc sau thì đầu dây bên kia bắt máy, hắn liền nói.
“ Mở cổng cho cháu với.
Rồi tắt điện thoại, một lúc sau đèn trong nhà sáng lên, rồi tiếng dép vang lên.
Cậu Út mở cổng thò cái đầu ra nhìn hắn nói. “ Mày đi đâu đây?”
Hắn cười nhạt nói. “ Cháu nhận chỉ thị của mợ Hường xuống kiểm tra xem cậu có hú hí bên ngoài không!”
Hằng cười hì hì chào. “ Chào cậu Út.”
Cậu Út nhìn qua Hằng thì gật đầu, rồi lườm lườm nhìn hắn. Đi vào nhà hắn đảo mắt khắp nơi, mũi hít hít rồi quay qua cậu Út nói.
“ Chiều nay có cô nào ở đây hả cậu?”
Cậu Út khiếp sợ mà nhìn hắn, trợn mắt nói.
“ Sao mày biết?”
Hắn cười nhạt dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cậu út nói.
“ Thì cháu ngửi ra mùi hương lưu lại.”
Cậu Út dơ ngón cái lên nói. “ Mũi mày như mũi chó.”
Hắn trợn mắt rồi túm lấy cậu Út mà lắc lắc gào thét.
“ Không ngờ cậu lại là con người như vậy, cháu quá thất vọng về cậu.”
Cậu Út gõ cho hắn một cái lên đầu nói. “ Im mồm, là người tao thuê dọn dẹp nhà cửa.”
Hắn nghe vậy mới buông cậu Út ra, vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nói. “ Cháu về sẽ nói với mợ Hường là cậu thuê gái trẻ về dọn nhà.”
Cậu Út trợn mắt rồi mới hỏi. “ Mày qua đây làm gì?”
Hắn cười cười nói.
“ Qua ngủ nhờ đấy cậu.”
Câu Út gật đầu nói. “ Phòng trên tầng 2 ấy, biến đi.”
Hắn cười rồi khoác vai Hằng đi lên cầu thang, cậu Út còn nói với theo. “ Mày đừng có bậy bạ nha cháu.”
Hắn biết thừa cậu Út ám chỉ điều gì nhưng chỉ cười nhạt, mở cửa một căn phòng rồi hắn nhảy lên mà kéo cái chăn đắp lên người, rồi nhắm mắt.
Hằng thì đi vào nhà vệ sinh một lúc sau thì đi ra, kéo tay hắn nói.
“ Tên ở bẩn này, đi vệ sinh cá nhân đi rồi hẵng ngủ.”
Hắn thì khi đã nằm xuống giường cái bệnh lười nó trỗi dậy, sức đâu mà vùng dậy nữa, kéo Hằng nằm xuống, hắn cười nhạt nói.
“ Không đánh răng một hôm cũng không chết được đâu.”
Hằng bĩu môi nói. “ Anh ở bẩn.”
Hắn thì nhăn mũi, kéo Hằng lại mà hôn lên môi, một lúc sau mới buông ra nói.
“ Cho em bẩn cùng luôn.”
Hằng véo cho hắn một trận rồi đá hắn rơi khỏi giường, hắn cười cười mà mò vào nhà vệ sinh cá nhân, cô vợ nhỏ nhiều lúc cũng rất hung dữ.
Mùa đông mà ôm người yêu trong lòng, cả hai quận trong chiếc chăn bông thì cái lạnh lẽo của mùa đông nó không là gì cả.
Sáng hôm sau cả hai bắt xe lên Sapa ngắm tuyết rơi. Đến nơi cũng là giữa trưa, đặt chân xuống khỏi xe khách, cả hai nhìn nhau cười hớn hở.
Kéo nhau chạy đi, dơ tay hững những bông tuyết trắng, cảm nhận cái lạnh từ lòng bàn tay hắn cười nhạt, tự nhiên còn rất nhiều điều kì diệu.
Cả hai kéo nhau đi ăn mấy món nướng tại chỗ cảm nhận cái không gian ấm áp giữa trời tuyết quả thật là thú vị, buổi chiều cả hai lượn lờ chụp ảnh ở quanh Sapa, đến phiên chợ vùng cao hắn phát hiện ra mấy người bản địa bán những loại dược liệu có vương lại vài tia linh khí, hắn liền mua hết tất cả, cùng trao đổi thông tin liên lạc với chủ quầy hàng, khi nào có dược liệu thì gọi cho hắn.
Nhìn mấy túi dược liệu hắn cười cười, Hằng cũng sắp đột phá tầng 3 Nguyệt Âm Quyết rồi, mấy thứ dược liệu chứa vài tia linh khí này cũng sẽ giúp ích khá lớn cho cơ thể.
“ Lên đỉnh fan xi păng đi anh.”
Hằng kéo tay hắn đi, đi đến chỗ vắng người hắn liền thu mấy túi dược liệu vào vòng tay. Ngồi cáp treo lên đỉnh fan xi păng.
Trên đỉnh fan xi păng tuyết phủ khắp nơi, tiếng gió rít bên tai, hắn đánh giá đi du lịch vào mùa hè có vẻ thích hợp ngắm cảnh hơn, mùa đông chỉ toàn sương mù che kín tầm mắt chả ngắm được gì.
Hắn bị Hằng kéo đi khắp nơi, khi đi qua cửa Kim Sơn Bảo Thắng Tự hắn lại nhớ tới vị sư già, tu vi của vị sư già đó ngay cả hắn cũng không thể nào đánh giá thuộc đẳng cấp nào, có lẽ là cùng đẳng cấp với “ Khí Cảnh “ mà ông nội Thuỷ đã nói với hắn, cũng có thể cao hơn.
Hắn lắc đầu mặc kệ không suy đoán thêm làm gì, người không phạm ta, ta không phạm người là triết lý mà hắn đặt là chỉ tiêu sống của hắn, khiêm tốn mà sống sẽ có ít rắc rối hơn, kiêu ngạo lớn lối sẽ có ngày ăn thiệt thòi.
Đến tối cả hai mới bắt xe trở về, về đến nhà hắn gọi điện cho Naccy nói chuyện đến nửa đêm thì mới tắt điện thoại. Ngồi xếp bằng trên giường hắn ngắm mắt lại nội thị khắp cơ thể, vòng xoáy linh lực trong đan điền như một cơn bão sương mù xoay tròn, hắn tặc lưỡi một cái, hình xoắn ốc có lẽ là quy luật của vũ trụ, các nguyên tử cho đến các các ngân hà đều hoạt động theo một vòng tuần hoàn có hình xoắn ốc, tinh thần xuất hiện ở trong tử phủ thần cung, nhìn Thiên Địa Ấn đang xoay tròn, trong lòng hắn vô vàn những cảm thán, nếu không có Thiên Địa Ấn đã không có hắn ngày hôm nay, số mệnh của hắn đã hoàn toàn thay đổi khi may mắn đạt được truyền thừa của kẻ thủ hộ, một truyện tưởng như chỉ có ở trong những câu truyện tưởng tượng đang diễn ra, hắn thở dài một hơi rồi lăn quay ra mà ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook