Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ
-
Chương 121: Khí tức cường giả
Ngồi trong lớp mà đầu óc của hắn đã bay lên tận chín tầng mây, số mệnh đảo lộn hắn trở thành một kẻ siêu phàm, đi đến đâu cũng thấy có những kẻ không bình thường, hắn quả thật đau đầu, vậy vài trăm nghìn năm trước khi linh khí thiên địa còn nhiều không phải những người như hắn chỉ là chân xách giày cũng nên.
Thở khẽ một hơi mặc kệ truyện không liên quan tới mình, hắn tập chung lên bảng cố gắng nhét các công thức văn học vào trong đầu, nhưng sự cố gắng của hắn là vô ích, hắn chỉ lặng lẽ thở phù một hơi,mắt thì vẫn mở nhưng tâm trí đã chìm vào giấc ngủ.
Mòn cả nửa cái mông mới học xong 5 tiết, đeo cái cặp lên vai hai tay đút túi quần, điệu bộ con ông trời nghênh ngang mà ra về, mấy thằng cờ hó cũng quàng vai bá cổ mà chỉ trỏ các em gái lớp 10, cả đám chục thằng đi chắn giữa sân trường điệu bộ chuẩn chỉ con ông trời.
Đang đi thì tự nhiên có âm thanh vang lên.
“ Đi kiểu đếch gì đấy, gọn vào cho người khác đi.”
Cả chục thằng sửng sốt, quay đầu nhìn lại thì cả bọn trợn mắt lên, sắn tay áo lên.
“ Ê cu mày vừa nói gì cơ?”
Thằng Dũng hổ báo đi lại quàng vai thằng cu lớp 10 vừa nói, mấy thằng còn lại cũng đi lại túm tụm lại chỗ thằng cu, bẻ tay rôm rốm.
“ Mày biết kia là ai không hả?”
Thằng Dũng chỉ chỉ tay về phía Trần Quốc Hưng, hắn sửng sốt, bọn cờ hó này ức hiếp người ta bây giờ lại còn lôi hắn ra làm gì không biết.
Thấy vẻ mặt ngu ngơ của thằng cu kia, thằng Dũng mới vỗ vai thằng cu kia làm nó nhăn mặt.
“ Là trùm trường này, mày lại ăn gan hùm dám nói chuyện với Hưng đại ca như thế hả? Có tin tao bẻ răng mày không?”
Thằng cu kia lúc đầu có vẻ còn hơi cứng nhưng khi nghe tới đại danh đỉnh đỉnh của hắn thì xoăn tít lại rồi xin lỗi.
Trần Quốc Hưng xoa xoa hai bên thái dương, danh tiếng tốt đẹp của hắn lại bị đám cờ hó này lôi ra làm chuyện xấu, quả thật là con mợ nó, bọn kia làm bậy, hắn là thằng gánh cứt. Trên đời này chuyện bất công quá ư là phổ biến.
Khẽ lắc đầu cách xa bọn kia ra chứ không khơi lên lòng phẫn nộ của toàn dân, hắn lại bị đấm cho ngu người thì khổ. Dắt con xe đạp ra cổng, định trèo lên đạp thì tự nhiên lại có giọng con gái vang lên ngay bên cạnh.
“ Anh Hưng.”
Hắn quay đầu lại, nheo mắt mà nhìn Thuỷ, trong lòng còn đang muốn tránh xa cái mớ rắc rối này ra, không ngờ lại chủ động mà mò tới, bất quá là gái xinh nên hắn cũng không xua đuổi làm gì.
“ Anh cho em đi nhờ một đoạn nhé?”
Hắn trong lòng thì cười tươi như hoa, chắc bộ dạng đẹp trai của hắn làm con gái người ta rụng trứng rồi đây, nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra một ít lạnh nhạt nói.
“ Hả? Xe của em đâu?”
Thuỷ dùng đôi mắt tinh nghịch nhìn hắn rồi khẽ nháy một cái, cười mỉm làm lộ ra cặp răng duyên chênh vênh.
“ Dạ sáng nay bố em chở đi học, nhưng trưa bận không đi đón em được.”
Hắn khẽ gật gù cười nói. “ Không sợ đau mông thì trèo lên.”
Thuỷ cười hì hì rồi nhảy lên ngồi sau, hắn không nói gì mà đạp xe đi, xung quanh là những ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị nhìn về phía hắn.
Ở một góc thằng Quang đang liếm liếm cây kem, khinh bỉ nhìn hắn rồi nói với thằng Tiến mập ở bên cạnh.
“ Thằng súc vật sao lắm gái bu thế nhỉ!”
Thằng Tiến mập gãi gãi đầu nói. “ Thằng Hưng nó đẹp trai thế kia thì gái chả bu.”
Thằng Quang gật gù tỏ vẻ cùng quan điểm, sau đó cười hắc hắc lấy điện thoại ra chụp ảnh rồi hí hoáy một hồi, xong xuôi mới nở một nụ cười đê tiện, thằng Tiến mập tò mò hỏi.
“ Mày có trò gì thế?”
Thằng Quang cười hắc hắc rồi nói. “ Tao chụp ảnh gửi cho cái Hằng.”
Thằng Tiến mập cũng nở một nụ cười xấu xa dơ ngón tay cái lên.
“ Kiểu này thằng Hưng lại nát xác.”
Rồi cả hai thằng cười khùng khục với nhau, nếu mà để Trần Quốc Hưng biết chuyện xấu mà hai thằng bạn làm cũng chỉ mếu máo mà nói “ Hảo huynh đệ, hảo chí cốt.”
Vu vơ đạp xe trên đường, thỉnh thoảng Thuỷ lại hỏi hắn mấy chuyện vu vơ, hắn thì cũng chỉ trả lời cho qua chuyện, xong một lúc hắn mới ngẩn ra, đạp xe từ lúc mà không biết nhà Thuỷ ở đâu, hắn liền quay ra hỏi.
“ Mà nhà em ở chỗ nào?”
Thuỷ cười hì hì nói. “ Nhà em chỗ Xx đó.”
Hắn à lên, cũng may là chỗ đó hắn ngày nào chả phải đi học ngang qua, đạp xe một lúc thì cũng đến nơi.
“ Đến nơi rồi, xuống xe chả tiền đi bà cô, bà nặng như con lợn ấy.”
Thuỷ thò tay vào eo hắn mà nhéo mạnh, hắn la lên oai oái, sao đứa con gái nào cũng có cái bài như vậy nhỉ.
“ Dám nói em béo, đá chết anh bây giờ.”
Hắn ấm ức, lai cả một đoạn đường dài đạp muốn gãy cả chân, xong chỉ được có cái cấu véo đau điếng, vụ làm ăn này hắn lỗ rồi.
Thuỷ nhảy xuống xe, trên môi là một nụ cười duyên nói.
“ Cảm ơn anh nhé, bye bye.”
Hắn thì gật gù cũng vẫy tay chào rồi cũng cong mông đạp xe đi, hắn đi được một đoạn khí cảm phóng ra quan sát cả một khu này, cảm nhận được Thuỷ đi vào một căn nhà, rồi hắn giật mình phát hiện ra một luồng khí tức mạnh mẽ, vội vàng thu lại khí cảm bởi vì giường như luồng khí tức mạnh mẽ kia cũng cảm giác được khí cảm của hắn.
Đạp nhanh chiếc xe phóng đi, hắn thò một tay lên mà gãi gãi mũi, thật sự hắn không thể ngờ ở cái vùng quê nghèo này lại có một cường giả Tiên Thiên Võ Giả.
Khí tức vừa rồi làm hắn nhớ tới khí tức trên người của lão Tu La Yêu Tăng, hai khí tức sàng sàng như nhau, thập chí hắn còn có cảm giác khí tức vừa rồi còn nhỉnh hơn lão yêu tăng, hắn vỗ tay lên chán mà cảm thán, đi qua cái khu này không biết bao nhiêu lần vậy mà hắn lại không hề cảm nhận được khí tức của cường giả, chuyện này nói ra quả thật rất khó tin, xem ra những thứ ẩn dấu ở trong thế giới bình thường này cũng quá là sâu.
Ở trong một căn nhà hai tầng với khu vườn rộng rãi xung quanh, có một ông già tầm 70 tuổi đanh tỉa tót mấy chậu cây cảnh, đột nhiên nhíu mày lại, ánh mắt sáng quắc nhìn về hướng Trần Quốc Hưng, khẽ lầm bầm.
“ Có lẽ mình nhầm.”
Sau đó là tiếng mở cổng cùng tiếng nói êm ái vang lên.
“ Ông nội, cháu đi học về rồi.”
Ông già mỉm cười hiền từ rồi cất cây kéo, sau đó đi ra ngồi ở một bộ bàn đá ở dưới những tán cây râm mát.
Thuỷ đi vào thấy ông nội ngồi ở bàn ghế đá, thì cười tít mắt ngồi xuống cạnh ông nội mà cầm lấy cánh tay già nua mà lắc lắc, vừa lắc vừa nói.
“ Ông nội, hôm nay ở trường cháu gặp một người rất thú vị.”
Ông già nhăn mày khi bị cô cháu gái lắc muốn long cả cánh tay, tay còn lại đưa lên gõ nhẹ lên đầu Thuỷ mà mắng.
“ Ông già rồi, cháu mà cứ lắc như thế tay của ông rơi ra mất.”
Thuỷ cười nhe răng ra nói.
“ Ông nội ông còn khoẻ lắm, ngay cả anh Thắng còn bị ông cho ăn hành cơ mà.”
Ông già ngửa mặt cười ha ha như nghĩ tới chuyện gì đó rất vui, rồi mới quay lại nói.
“ Cháu nói người nào thú vị hả? Không phải cháu gái ông đã đem tim mình cho người ta đó chứ.”
Thuỷ bĩu môi nói. “ Hứ, tim cháu đổ bê tông rồi ông cứ yên tâm, cháu không định lấy chồng đâu.”
Ông già chỉ cười cười không nói gì, Thuỷ lại lên tiếng.
“ Ông nội, ở trường cháu gặp được một người có khí tức rất kì lạ, nhưng cháu cảm giác được anh ấy rất mạnh, nội lực của cháu còn bị đè ép không thể vận chuyển.
Ông già còn đang cười thì đột nhiên khựng lại, nhìn qua cô cháu gái mà hỏi.
“ Cháu vừa nói gì cơ, nội lực bị đè nén.”
Thuỷ nhìn ông nội mà gật đầu khẳng định, ông già đứng bật dậy, chắp tay đi vòng vòng một hồi, miệng lẩm bẩm.
“ Không lẽ nào…không thể…không đúng…”
Đi một hồi rồi ông già nhìn Thuỷ rồi hỏi.
“ Vừa nãy…”
Không đợi ông già nói hết câu, Thuỷ đã gật đầu nói.
“ Dạ ông, vừa nãy cháu có đi nhờ xe của anh ấy về.”
Ông già sửng sốt, sau đó lông mày nhăn tít lại, một hồi mới lên tiếng.
“ Trưa mai cháu mời cậu ta về nhà, ông muốn gặp mặt cậu ấy.”
Thuỷ cười hì hì gật đầu, rồi chạy vào trong nhà, để lại sau lưng nụ cười yêu thương của ông già, một lúc sau ông già mới ngẩng đầu nhìn trời, miệng kẽ lẩm bẩm.
“ Chẳng lẽ là Khí Cảnh, không thể nào…”
Trần Quốc Hưng còn đang con mông đạp xe tự nhiên hắt xì, hắn xoa xoa mũi lẩm bẩm.
“ Không biết ai lại nói xấu mình không biết.”
Về nhà ăn uông no nê rồi vác cái bụng lên phòng mà ngủ trưa, còn đang mơ mộng hắn đứng ở vạn tộc mà phát dương quang đại thì tiếng chuông điện thoại làm hắn bừng tỉnh.
Khẽ vơ lấy cái điện thoại, thì thấy Naccy gọi facetime hắn liền nghe máy.
“ Anh là tên khốn kiếp, con còn chưa dứt sữa mà anh lại đi lăng nhăng vậy hả, anh có lương tâm không?”
Hắn nghe một hồi mà mặt cứ ngu ngu chẳng hiểu chuyện gì sảy ra, hắn ho lên khù khụ nói.
“ Hiểu lầm,có gì đó hiểu lầm ở đây.”
Naccy bĩu môi rồi tắt luôn điện thoại, hắn ú ớ sau đó 1s thì điện thoại vang lên tin nhắn, mở ra thì thấy bức ảnh, em Thuỷ ngồi sau xe, hắn còn quay lại ngoác mồm ra cười bộ dạng tình tứ lắm.
“ Đệt mợ thằng nào chơi tao.”
Hắn hừ hừ trong mũi, khuôn mặt thằng Quang hiện ngay lên trong đầu hắn, kiểu gì thằng cờ hó này cũng chụp ảnh của hắn rồi gửi cho Hằng, sau đó dĩ nhiên là cũng đến tay Naccy, thế là hắn lại đảm nhận vai diễn nhân vật phản diện, một người bố tồi một người chồng khốn kiếp.
Hắn nghiến răng ken két vào nhau, thù này không chả thề không làm người, tạm gạt việc chả thù qua một bên hắn trước mắt cần phải thanh minh sự trong sạch của mình, nhắn tin cho Hằng rồi lại gọi điện cho Naccy, nói cả nửa buổi Naccy mới bỏ qua cho hắn, còn Hằng thì không thấy hồi âm, hắn chỉ đành cười khổ, xem ra tối nay lại phải đau lưng rồi
Thở khẽ một hơi mặc kệ truyện không liên quan tới mình, hắn tập chung lên bảng cố gắng nhét các công thức văn học vào trong đầu, nhưng sự cố gắng của hắn là vô ích, hắn chỉ lặng lẽ thở phù một hơi,mắt thì vẫn mở nhưng tâm trí đã chìm vào giấc ngủ.
Mòn cả nửa cái mông mới học xong 5 tiết, đeo cái cặp lên vai hai tay đút túi quần, điệu bộ con ông trời nghênh ngang mà ra về, mấy thằng cờ hó cũng quàng vai bá cổ mà chỉ trỏ các em gái lớp 10, cả đám chục thằng đi chắn giữa sân trường điệu bộ chuẩn chỉ con ông trời.
Đang đi thì tự nhiên có âm thanh vang lên.
“ Đi kiểu đếch gì đấy, gọn vào cho người khác đi.”
Cả chục thằng sửng sốt, quay đầu nhìn lại thì cả bọn trợn mắt lên, sắn tay áo lên.
“ Ê cu mày vừa nói gì cơ?”
Thằng Dũng hổ báo đi lại quàng vai thằng cu lớp 10 vừa nói, mấy thằng còn lại cũng đi lại túm tụm lại chỗ thằng cu, bẻ tay rôm rốm.
“ Mày biết kia là ai không hả?”
Thằng Dũng chỉ chỉ tay về phía Trần Quốc Hưng, hắn sửng sốt, bọn cờ hó này ức hiếp người ta bây giờ lại còn lôi hắn ra làm gì không biết.
Thấy vẻ mặt ngu ngơ của thằng cu kia, thằng Dũng mới vỗ vai thằng cu kia làm nó nhăn mặt.
“ Là trùm trường này, mày lại ăn gan hùm dám nói chuyện với Hưng đại ca như thế hả? Có tin tao bẻ răng mày không?”
Thằng cu kia lúc đầu có vẻ còn hơi cứng nhưng khi nghe tới đại danh đỉnh đỉnh của hắn thì xoăn tít lại rồi xin lỗi.
Trần Quốc Hưng xoa xoa hai bên thái dương, danh tiếng tốt đẹp của hắn lại bị đám cờ hó này lôi ra làm chuyện xấu, quả thật là con mợ nó, bọn kia làm bậy, hắn là thằng gánh cứt. Trên đời này chuyện bất công quá ư là phổ biến.
Khẽ lắc đầu cách xa bọn kia ra chứ không khơi lên lòng phẫn nộ của toàn dân, hắn lại bị đấm cho ngu người thì khổ. Dắt con xe đạp ra cổng, định trèo lên đạp thì tự nhiên lại có giọng con gái vang lên ngay bên cạnh.
“ Anh Hưng.”
Hắn quay đầu lại, nheo mắt mà nhìn Thuỷ, trong lòng còn đang muốn tránh xa cái mớ rắc rối này ra, không ngờ lại chủ động mà mò tới, bất quá là gái xinh nên hắn cũng không xua đuổi làm gì.
“ Anh cho em đi nhờ một đoạn nhé?”
Hắn trong lòng thì cười tươi như hoa, chắc bộ dạng đẹp trai của hắn làm con gái người ta rụng trứng rồi đây, nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra một ít lạnh nhạt nói.
“ Hả? Xe của em đâu?”
Thuỷ dùng đôi mắt tinh nghịch nhìn hắn rồi khẽ nháy một cái, cười mỉm làm lộ ra cặp răng duyên chênh vênh.
“ Dạ sáng nay bố em chở đi học, nhưng trưa bận không đi đón em được.”
Hắn khẽ gật gù cười nói. “ Không sợ đau mông thì trèo lên.”
Thuỷ cười hì hì rồi nhảy lên ngồi sau, hắn không nói gì mà đạp xe đi, xung quanh là những ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị nhìn về phía hắn.
Ở một góc thằng Quang đang liếm liếm cây kem, khinh bỉ nhìn hắn rồi nói với thằng Tiến mập ở bên cạnh.
“ Thằng súc vật sao lắm gái bu thế nhỉ!”
Thằng Tiến mập gãi gãi đầu nói. “ Thằng Hưng nó đẹp trai thế kia thì gái chả bu.”
Thằng Quang gật gù tỏ vẻ cùng quan điểm, sau đó cười hắc hắc lấy điện thoại ra chụp ảnh rồi hí hoáy một hồi, xong xuôi mới nở một nụ cười đê tiện, thằng Tiến mập tò mò hỏi.
“ Mày có trò gì thế?”
Thằng Quang cười hắc hắc rồi nói. “ Tao chụp ảnh gửi cho cái Hằng.”
Thằng Tiến mập cũng nở một nụ cười xấu xa dơ ngón tay cái lên.
“ Kiểu này thằng Hưng lại nát xác.”
Rồi cả hai thằng cười khùng khục với nhau, nếu mà để Trần Quốc Hưng biết chuyện xấu mà hai thằng bạn làm cũng chỉ mếu máo mà nói “ Hảo huynh đệ, hảo chí cốt.”
Vu vơ đạp xe trên đường, thỉnh thoảng Thuỷ lại hỏi hắn mấy chuyện vu vơ, hắn thì cũng chỉ trả lời cho qua chuyện, xong một lúc hắn mới ngẩn ra, đạp xe từ lúc mà không biết nhà Thuỷ ở đâu, hắn liền quay ra hỏi.
“ Mà nhà em ở chỗ nào?”
Thuỷ cười hì hì nói. “ Nhà em chỗ Xx đó.”
Hắn à lên, cũng may là chỗ đó hắn ngày nào chả phải đi học ngang qua, đạp xe một lúc thì cũng đến nơi.
“ Đến nơi rồi, xuống xe chả tiền đi bà cô, bà nặng như con lợn ấy.”
Thuỷ thò tay vào eo hắn mà nhéo mạnh, hắn la lên oai oái, sao đứa con gái nào cũng có cái bài như vậy nhỉ.
“ Dám nói em béo, đá chết anh bây giờ.”
Hắn ấm ức, lai cả một đoạn đường dài đạp muốn gãy cả chân, xong chỉ được có cái cấu véo đau điếng, vụ làm ăn này hắn lỗ rồi.
Thuỷ nhảy xuống xe, trên môi là một nụ cười duyên nói.
“ Cảm ơn anh nhé, bye bye.”
Hắn thì gật gù cũng vẫy tay chào rồi cũng cong mông đạp xe đi, hắn đi được một đoạn khí cảm phóng ra quan sát cả một khu này, cảm nhận được Thuỷ đi vào một căn nhà, rồi hắn giật mình phát hiện ra một luồng khí tức mạnh mẽ, vội vàng thu lại khí cảm bởi vì giường như luồng khí tức mạnh mẽ kia cũng cảm giác được khí cảm của hắn.
Đạp nhanh chiếc xe phóng đi, hắn thò một tay lên mà gãi gãi mũi, thật sự hắn không thể ngờ ở cái vùng quê nghèo này lại có một cường giả Tiên Thiên Võ Giả.
Khí tức vừa rồi làm hắn nhớ tới khí tức trên người của lão Tu La Yêu Tăng, hai khí tức sàng sàng như nhau, thập chí hắn còn có cảm giác khí tức vừa rồi còn nhỉnh hơn lão yêu tăng, hắn vỗ tay lên chán mà cảm thán, đi qua cái khu này không biết bao nhiêu lần vậy mà hắn lại không hề cảm nhận được khí tức của cường giả, chuyện này nói ra quả thật rất khó tin, xem ra những thứ ẩn dấu ở trong thế giới bình thường này cũng quá là sâu.
Ở trong một căn nhà hai tầng với khu vườn rộng rãi xung quanh, có một ông già tầm 70 tuổi đanh tỉa tót mấy chậu cây cảnh, đột nhiên nhíu mày lại, ánh mắt sáng quắc nhìn về hướng Trần Quốc Hưng, khẽ lầm bầm.
“ Có lẽ mình nhầm.”
Sau đó là tiếng mở cổng cùng tiếng nói êm ái vang lên.
“ Ông nội, cháu đi học về rồi.”
Ông già mỉm cười hiền từ rồi cất cây kéo, sau đó đi ra ngồi ở một bộ bàn đá ở dưới những tán cây râm mát.
Thuỷ đi vào thấy ông nội ngồi ở bàn ghế đá, thì cười tít mắt ngồi xuống cạnh ông nội mà cầm lấy cánh tay già nua mà lắc lắc, vừa lắc vừa nói.
“ Ông nội, hôm nay ở trường cháu gặp một người rất thú vị.”
Ông già nhăn mày khi bị cô cháu gái lắc muốn long cả cánh tay, tay còn lại đưa lên gõ nhẹ lên đầu Thuỷ mà mắng.
“ Ông già rồi, cháu mà cứ lắc như thế tay của ông rơi ra mất.”
Thuỷ cười nhe răng ra nói.
“ Ông nội ông còn khoẻ lắm, ngay cả anh Thắng còn bị ông cho ăn hành cơ mà.”
Ông già ngửa mặt cười ha ha như nghĩ tới chuyện gì đó rất vui, rồi mới quay lại nói.
“ Cháu nói người nào thú vị hả? Không phải cháu gái ông đã đem tim mình cho người ta đó chứ.”
Thuỷ bĩu môi nói. “ Hứ, tim cháu đổ bê tông rồi ông cứ yên tâm, cháu không định lấy chồng đâu.”
Ông già chỉ cười cười không nói gì, Thuỷ lại lên tiếng.
“ Ông nội, ở trường cháu gặp được một người có khí tức rất kì lạ, nhưng cháu cảm giác được anh ấy rất mạnh, nội lực của cháu còn bị đè ép không thể vận chuyển.
Ông già còn đang cười thì đột nhiên khựng lại, nhìn qua cô cháu gái mà hỏi.
“ Cháu vừa nói gì cơ, nội lực bị đè nén.”
Thuỷ nhìn ông nội mà gật đầu khẳng định, ông già đứng bật dậy, chắp tay đi vòng vòng một hồi, miệng lẩm bẩm.
“ Không lẽ nào…không thể…không đúng…”
Đi một hồi rồi ông già nhìn Thuỷ rồi hỏi.
“ Vừa nãy…”
Không đợi ông già nói hết câu, Thuỷ đã gật đầu nói.
“ Dạ ông, vừa nãy cháu có đi nhờ xe của anh ấy về.”
Ông già sửng sốt, sau đó lông mày nhăn tít lại, một hồi mới lên tiếng.
“ Trưa mai cháu mời cậu ta về nhà, ông muốn gặp mặt cậu ấy.”
Thuỷ cười hì hì gật đầu, rồi chạy vào trong nhà, để lại sau lưng nụ cười yêu thương của ông già, một lúc sau ông già mới ngẩng đầu nhìn trời, miệng kẽ lẩm bẩm.
“ Chẳng lẽ là Khí Cảnh, không thể nào…”
Trần Quốc Hưng còn đang con mông đạp xe tự nhiên hắt xì, hắn xoa xoa mũi lẩm bẩm.
“ Không biết ai lại nói xấu mình không biết.”
Về nhà ăn uông no nê rồi vác cái bụng lên phòng mà ngủ trưa, còn đang mơ mộng hắn đứng ở vạn tộc mà phát dương quang đại thì tiếng chuông điện thoại làm hắn bừng tỉnh.
Khẽ vơ lấy cái điện thoại, thì thấy Naccy gọi facetime hắn liền nghe máy.
“ Anh là tên khốn kiếp, con còn chưa dứt sữa mà anh lại đi lăng nhăng vậy hả, anh có lương tâm không?”
Hắn nghe một hồi mà mặt cứ ngu ngu chẳng hiểu chuyện gì sảy ra, hắn ho lên khù khụ nói.
“ Hiểu lầm,có gì đó hiểu lầm ở đây.”
Naccy bĩu môi rồi tắt luôn điện thoại, hắn ú ớ sau đó 1s thì điện thoại vang lên tin nhắn, mở ra thì thấy bức ảnh, em Thuỷ ngồi sau xe, hắn còn quay lại ngoác mồm ra cười bộ dạng tình tứ lắm.
“ Đệt mợ thằng nào chơi tao.”
Hắn hừ hừ trong mũi, khuôn mặt thằng Quang hiện ngay lên trong đầu hắn, kiểu gì thằng cờ hó này cũng chụp ảnh của hắn rồi gửi cho Hằng, sau đó dĩ nhiên là cũng đến tay Naccy, thế là hắn lại đảm nhận vai diễn nhân vật phản diện, một người bố tồi một người chồng khốn kiếp.
Hắn nghiến răng ken két vào nhau, thù này không chả thề không làm người, tạm gạt việc chả thù qua một bên hắn trước mắt cần phải thanh minh sự trong sạch của mình, nhắn tin cho Hằng rồi lại gọi điện cho Naccy, nói cả nửa buổi Naccy mới bỏ qua cho hắn, còn Hằng thì không thấy hồi âm, hắn chỉ đành cười khổ, xem ra tối nay lại phải đau lưng rồi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook