Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ
-
Chương 116: Thăng chức
Về đến nhà cũng đã là chiều tối, hắn bị mẹ chửi cho một trận nửa tiếng đồng hồ rồi mới tha cho hắn.
Uể oải mò vào phòng tắm ngâm mình trong dòng nước lạnh, hắn cảm giác thư thái cả người, tắm rửa xong xuôi, hắn mới xuống ăn cơm, ăn cơm xong hắn chạy vội lên phòng nếu mà ở dưới mẹ hắn ngứa mắt bà lại túm lại đập cho một trận thì khổ.
Mở cái điện thoại lên, thông báo tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ như muốn nổ cả cái điện thoại, hắn gãi gãi mũi, hắn có thói quen tắt nguồn điện thoại khi đi làm việc quan trong nào đó, nhưng cứ tình hình này hắn sẽ không tắt nữa, mở tin nhắn ra xem đều là tin nhắn hỏi thăm, hắn liền gọi điện cho Naccy, điện thoại vừa nối máy, hắn bị Naccy chửi cho một trận xối xả nói hắn không quan tâm đến hai mẹ con cô ấy, hắn phải ngon ngọt dỗ mãi Naccy mới thôi, buông điện thoại xuống hắn đưa tay lau mồ hôi trên chán, phụ nữ trong thời gian mang thai tính tình quả thật là như cọp vậy.
Tính gọi điện cho Hằng nhưng tự nhiên con lợn trong lòng hắn lại nổi lên, hắn liền phi ra ngoài lan can lao thẳng về hướng nhà Hằng, sau vài lần lướt đi trên những ngọn cây hắn đã đứng ở lan can tầng 2 chỗ phòng của Hằng.
Hắn cảm thán không thôi, bay nhảy như chim thế này vụng trộm cũng rất dễ dàng, gõ gõ cánh cửa ngoài phụ.
Một lúc sau tiếng dép mới lẹp bẹp đi lại, cánh cửa khẽ được mở ra, hắn cười toe toét, Hằng thấy hắn liền hừ lạnh định đóng cửa lại nhưng hắn đã nhanh chân chui tọt vào trong phòng nhảy lên giường nằm dài.
Hằng đóng cửa hậm hực nhìn hắn rồi nói. “ Anh mấy hôm nay đi hú hí với con nào ở đâu mà em gọi không thèm nghe, mẹ bảo anh sang thăm Naccy nhưng em hỏi Naccy thì không thấy bóng dáng anh đâu.”
Hắn gãi gãi mũi, cười nói.
“ Anh đi bắt tội phạm ấy mà.”
Hằng bĩu môi, lườm lườm hắn rồi nói. “ Ai tin, mà anh qua đây làm gì về đi.”
Hắn cười nhăn nhở đứng dậy ôm chặt lấy Hằng rồi nói.
“ Anh nhớ em chứ sao nữa.”
Hằng đẩy hắn ra, hắn làm sao để chuyện đó sảy ra được, môi khẽ cắn xuống môi Hằng, tay cũng xoa nắn những chỗ cần nắn, chẳng mấy mà Hằng đã nhũn như bún mặc sức hắn làm loạn.
Quần áo bay tứ tung khắp phòng, tiếng rên rỉ tiếng da thịt vang lên, hắn vừa hoạt động vừa nhăn mày, tay liền đánh ra mấy đạo kết giới cách âm, gần 1 tiếng sau hắn hét lên một tiếng rồi nằm gục lên người Hằng.
“ Hết giận anh chưa?”
Hắn cười cười nằm xuống kéo Hằng ôm vào lòng, Hằng không nói chỉ rúc vào lòng hắn.
“ Ai thèm giận anh.”
Hắn quyết định ngủ lại đây luôn, sáng mai về sớm, khẽ hôn lên chán Hằng hắn nói.
“ Ngủ đi vợ.”
Sáng hôm sau trở về nhà mặc quần áo rồi lại xách con chiến mã đi học, lại sắp nghỉ hè đến nơi rồi, tầng xuất nghỉ học của hắn càng ngày càng nhiều hắn thật sự cần thời gian làm những việc khác, hắn không biết sau này có nên học đại học hay không nữa, bởi việc học đối với hắn bây giờ chỉ được xem là việc lưu giữ kỉ niệm của thời học sinh, nó không quá quan trọng với hắn, nếu là người bình thường việc học là một chuyện liên quan tới tương lai tiền đồ nhưng với loại người như Trần Quốc Hưng việc học thật sự là việc tốn thời gian.
Hắn khẽ lắc lắc đầu, tính làm gì cho mệt người, chuyện đến đâu thì hắn nhảy đến đó, nghĩ vậy hắn gật gù gạt luôn mấy cái suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu.
Hôm nay thấy hắn đi học trở lại bọn cờ hó trong lớp chào đón như ido.
“ Bạn tao lặn đi đâu mấy ngày thế, anh em nhớ mày chết mất.”
Thằng Dũng bộ dạng như một người vợ hiền đón chồng đi làm xa nhà mới về, hắn kinh tởm với vẻ mặt của thằng Dũng liền dơ tay lên ra lệnh.
“ Người đâu? trẫm thấy tên này ngứa mắt, mang ra sau chém đầu cho trẫm.”
Vậy là mấy thằng nhảy ra túm lấy thằng Dũng mang ra bãi cỏ trước cửa lớp, dập háng thằng Dũng vào gốc cây rồi mới ném nó xuống bãi cỏ, thằng Dũng bị dập hàng vẻ mặt đau khổ, trợn mắt nhìn hắn.
Trần Quốc Hưng cười nhàn nhạt nhìn thằng Dũng đang ôm háng nói.
“ Sao thằng em, thích nhìn không?”
Thằng Dũng đi cà nhắc vào lớp, vẻ mặt méo mó nói.
“ Vi thần không dám.”
Hắn phất tay một cái rồi quay lưng đi, ngồi vào chỗ thằng Quang đã ton hót chạy xuống chỗ hắn nói.
“ Mày nghỉ học đi đâu thế?”
Hắn nằm dài ra bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với thằng Quang.
“ Đi bắt trùm ma tuý.”
“ Đệt thằng nổ này, sao mày không chém là lên sao hoả cuốc đất trồng khoai luôn đi.”
Thằng Quang khinh bỉ nói, hắn cũng không để ý tới thằng Quang mà ánh mắt dõi theo các em gái đi ngoài sân trường.
Tiết đầu hôm nay là môn Văn, cả lớp lại bao trùm lên cái không khí uể oải, hắn thì gật gù mắt cứ dính lại với nhau, miệng đớp ruồi liên tục, quả nhiên là một môn học học rèn luyện ý chí của con người.
Mấy ngày sau chính trường tỉnh P bùng nổ, giám đốc công an tỉnh bị bắt vì liên quan đến đường dây buôn ma tuý, theo sau là rất nhiều kẻ liên quan.
Cùng lúc đó phó giám đốc công an tỉnh Nguyễn Thanh Trương, được bổ nhiệm chức vụ bí thư đảng uỷ, giám đốc công an tỉnh P.
Trần Quốc Hưng lúc này đang nằm dài trên chiếc võng ngoài bờ ao, ngáp ngáp đớp ruồi thì điện thoại vang lên, hắn lấy ra thì thấy là chú Trương.
“A lô chú Trương, chúc mừng chú thăng chức ạ.”
Đầu dây bên kia là tiếng cười vui vẻ, một lúc sau chú Trương liền trầm giọng nói.
“ Cảm ơn cháu.”
Hắn chỉ khẽ mỉm cười, hai người nói chuyện một lúc thì hắn buông điện thoại, tay đưa lên xoa xoa cằm, nắm đấm tuy là hữu ích trong rất nhiều trường hợp, nhưng các mối quan hệ cũng quan trọng không kém.
Khoảng thời gian bình yên cứ như vậy trôi nhanh, chẳng mấy mà đã được nghỉ hè, hắn cùng Hằng liền bay qua Mĩ, Naccy cũng chỉ mấy tháng nữa là sinh.
Đáp xuống sân bay New York qua vài lần vòng vèo trên bầu trời, hắn cùng Hằng đã có xe đón đến thẳng về nhà Ro.
Đến nơi hắn kích động loé lên đã xuất hiện trước mặt Naccy, quỳ một chân xuống úp mặt vào cái bụng sưng phòng của Naccy.
“ Con của bố có quậy phá mẹ con không vậy!”
Naccy cười vui vẻ nhìn hắn rồi quay qua nhìn Hằng chào hỏi, một lúc sau hắn bị hai cô gái hắt hủi, hai người lên phòng Naccy to nhỏ chuyện gì đó.
Hắn thì không có việc gì làm liền đi ra phía sau, một sân tập luyện có đầy đủ dụng cụ tập luyện quyền cước,
Ông già Norl đang cởi trần phía trên làm lộ ra một cơ thể rắn chắc không phù hợp ở độ tuổi xế chiều, vừa nhìn thấy ông già Norl đang đánh những cột gỗ, khoé miệng hắn giật giật, mới có mấy tháng thời gian vậy mà ông già Norl đã đột phá Luyện Khí Kỳ tầng 3 quả thật là lão thiên già bất công, cực phẩm linh căn quả nhiên là con riêng của lão thiên, hắn tự nhiên lại tủi thân vì thiên phú của chính mình, tuy hắn không thể xác định chính xác thiên phú của bản thân ở mức độ nào, nhưng hắn cũng lờ mờ đoán được thiên phú của hắn chỉ dừng lại ở hạ phẩm linh căn.
Nếu hắn mà có thiên phú tu luyện của ông già Norl thì hay biết mấy, lần trước hắn lục lọi trong đầu lấy được một bộ công pháp thuộc tính mộc có tên Mộc Thần Quyết, hắn liền viết ra rồi ném cho ông già Norl tu luyện, thật không ngờ chỉ mấy tháng mà ông già Norl đã đạt tới cảnh giới mà hắn mất mấy năm khổ cực tu luyện, nếu nguồn linh khí dồi dào thì tốc độ tu luyện của ông già Norl có khác nào ngồi tên lửa.
Ông già Norl thấy Trần Quốc Hưng thì trong mắt lộ ra hung quang, cả người nhanh như chớp đã xuất hiện tung một đấm về phía đầu Trần Quốc Hưng, hắn thì cười nhạt dơ một tay túm được nắm đấm của ông già Norl rồi nói.
“ Này ông già, già rồi đừng có gây sự với người trẻ nếu không lại bị ăn đập.”
Hắn hất tay ông già Norl ra rồi ngồi xuống bộ bàn ghế cách đó không xa, ông già Norl mặt đỏ bừng bừng mắng hắn.
“ Hừ, không biết phép tắc lớn nhỏ gì hết.”
Hắn à lên một tiếng rồi đứng dậy đút tay túi quần rồi nói.
“ Ông cố gắng lên khi nào đột phá Tiên Thiên Trúc Cơ Kỳ lúc đó ông sống đến 150 tuổi cũng nên.”
Một cực phẩm linh căn hắn không thể để lãng phí phạm được, nếu không phải là ông nội Naccy hắn đã bắt người ta theo hắn lăn lộn rồi.
Uể oải mò vào phòng tắm ngâm mình trong dòng nước lạnh, hắn cảm giác thư thái cả người, tắm rửa xong xuôi, hắn mới xuống ăn cơm, ăn cơm xong hắn chạy vội lên phòng nếu mà ở dưới mẹ hắn ngứa mắt bà lại túm lại đập cho một trận thì khổ.
Mở cái điện thoại lên, thông báo tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ như muốn nổ cả cái điện thoại, hắn gãi gãi mũi, hắn có thói quen tắt nguồn điện thoại khi đi làm việc quan trong nào đó, nhưng cứ tình hình này hắn sẽ không tắt nữa, mở tin nhắn ra xem đều là tin nhắn hỏi thăm, hắn liền gọi điện cho Naccy, điện thoại vừa nối máy, hắn bị Naccy chửi cho một trận xối xả nói hắn không quan tâm đến hai mẹ con cô ấy, hắn phải ngon ngọt dỗ mãi Naccy mới thôi, buông điện thoại xuống hắn đưa tay lau mồ hôi trên chán, phụ nữ trong thời gian mang thai tính tình quả thật là như cọp vậy.
Tính gọi điện cho Hằng nhưng tự nhiên con lợn trong lòng hắn lại nổi lên, hắn liền phi ra ngoài lan can lao thẳng về hướng nhà Hằng, sau vài lần lướt đi trên những ngọn cây hắn đã đứng ở lan can tầng 2 chỗ phòng của Hằng.
Hắn cảm thán không thôi, bay nhảy như chim thế này vụng trộm cũng rất dễ dàng, gõ gõ cánh cửa ngoài phụ.
Một lúc sau tiếng dép mới lẹp bẹp đi lại, cánh cửa khẽ được mở ra, hắn cười toe toét, Hằng thấy hắn liền hừ lạnh định đóng cửa lại nhưng hắn đã nhanh chân chui tọt vào trong phòng nhảy lên giường nằm dài.
Hằng đóng cửa hậm hực nhìn hắn rồi nói. “ Anh mấy hôm nay đi hú hí với con nào ở đâu mà em gọi không thèm nghe, mẹ bảo anh sang thăm Naccy nhưng em hỏi Naccy thì không thấy bóng dáng anh đâu.”
Hắn gãi gãi mũi, cười nói.
“ Anh đi bắt tội phạm ấy mà.”
Hằng bĩu môi, lườm lườm hắn rồi nói. “ Ai tin, mà anh qua đây làm gì về đi.”
Hắn cười nhăn nhở đứng dậy ôm chặt lấy Hằng rồi nói.
“ Anh nhớ em chứ sao nữa.”
Hằng đẩy hắn ra, hắn làm sao để chuyện đó sảy ra được, môi khẽ cắn xuống môi Hằng, tay cũng xoa nắn những chỗ cần nắn, chẳng mấy mà Hằng đã nhũn như bún mặc sức hắn làm loạn.
Quần áo bay tứ tung khắp phòng, tiếng rên rỉ tiếng da thịt vang lên, hắn vừa hoạt động vừa nhăn mày, tay liền đánh ra mấy đạo kết giới cách âm, gần 1 tiếng sau hắn hét lên một tiếng rồi nằm gục lên người Hằng.
“ Hết giận anh chưa?”
Hắn cười cười nằm xuống kéo Hằng ôm vào lòng, Hằng không nói chỉ rúc vào lòng hắn.
“ Ai thèm giận anh.”
Hắn quyết định ngủ lại đây luôn, sáng mai về sớm, khẽ hôn lên chán Hằng hắn nói.
“ Ngủ đi vợ.”
Sáng hôm sau trở về nhà mặc quần áo rồi lại xách con chiến mã đi học, lại sắp nghỉ hè đến nơi rồi, tầng xuất nghỉ học của hắn càng ngày càng nhiều hắn thật sự cần thời gian làm những việc khác, hắn không biết sau này có nên học đại học hay không nữa, bởi việc học đối với hắn bây giờ chỉ được xem là việc lưu giữ kỉ niệm của thời học sinh, nó không quá quan trọng với hắn, nếu là người bình thường việc học là một chuyện liên quan tới tương lai tiền đồ nhưng với loại người như Trần Quốc Hưng việc học thật sự là việc tốn thời gian.
Hắn khẽ lắc lắc đầu, tính làm gì cho mệt người, chuyện đến đâu thì hắn nhảy đến đó, nghĩ vậy hắn gật gù gạt luôn mấy cái suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu.
Hôm nay thấy hắn đi học trở lại bọn cờ hó trong lớp chào đón như ido.
“ Bạn tao lặn đi đâu mấy ngày thế, anh em nhớ mày chết mất.”
Thằng Dũng bộ dạng như một người vợ hiền đón chồng đi làm xa nhà mới về, hắn kinh tởm với vẻ mặt của thằng Dũng liền dơ tay lên ra lệnh.
“ Người đâu? trẫm thấy tên này ngứa mắt, mang ra sau chém đầu cho trẫm.”
Vậy là mấy thằng nhảy ra túm lấy thằng Dũng mang ra bãi cỏ trước cửa lớp, dập háng thằng Dũng vào gốc cây rồi mới ném nó xuống bãi cỏ, thằng Dũng bị dập hàng vẻ mặt đau khổ, trợn mắt nhìn hắn.
Trần Quốc Hưng cười nhàn nhạt nhìn thằng Dũng đang ôm háng nói.
“ Sao thằng em, thích nhìn không?”
Thằng Dũng đi cà nhắc vào lớp, vẻ mặt méo mó nói.
“ Vi thần không dám.”
Hắn phất tay một cái rồi quay lưng đi, ngồi vào chỗ thằng Quang đã ton hót chạy xuống chỗ hắn nói.
“ Mày nghỉ học đi đâu thế?”
Hắn nằm dài ra bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với thằng Quang.
“ Đi bắt trùm ma tuý.”
“ Đệt thằng nổ này, sao mày không chém là lên sao hoả cuốc đất trồng khoai luôn đi.”
Thằng Quang khinh bỉ nói, hắn cũng không để ý tới thằng Quang mà ánh mắt dõi theo các em gái đi ngoài sân trường.
Tiết đầu hôm nay là môn Văn, cả lớp lại bao trùm lên cái không khí uể oải, hắn thì gật gù mắt cứ dính lại với nhau, miệng đớp ruồi liên tục, quả nhiên là một môn học học rèn luyện ý chí của con người.
Mấy ngày sau chính trường tỉnh P bùng nổ, giám đốc công an tỉnh bị bắt vì liên quan đến đường dây buôn ma tuý, theo sau là rất nhiều kẻ liên quan.
Cùng lúc đó phó giám đốc công an tỉnh Nguyễn Thanh Trương, được bổ nhiệm chức vụ bí thư đảng uỷ, giám đốc công an tỉnh P.
Trần Quốc Hưng lúc này đang nằm dài trên chiếc võng ngoài bờ ao, ngáp ngáp đớp ruồi thì điện thoại vang lên, hắn lấy ra thì thấy là chú Trương.
“A lô chú Trương, chúc mừng chú thăng chức ạ.”
Đầu dây bên kia là tiếng cười vui vẻ, một lúc sau chú Trương liền trầm giọng nói.
“ Cảm ơn cháu.”
Hắn chỉ khẽ mỉm cười, hai người nói chuyện một lúc thì hắn buông điện thoại, tay đưa lên xoa xoa cằm, nắm đấm tuy là hữu ích trong rất nhiều trường hợp, nhưng các mối quan hệ cũng quan trọng không kém.
Khoảng thời gian bình yên cứ như vậy trôi nhanh, chẳng mấy mà đã được nghỉ hè, hắn cùng Hằng liền bay qua Mĩ, Naccy cũng chỉ mấy tháng nữa là sinh.
Đáp xuống sân bay New York qua vài lần vòng vèo trên bầu trời, hắn cùng Hằng đã có xe đón đến thẳng về nhà Ro.
Đến nơi hắn kích động loé lên đã xuất hiện trước mặt Naccy, quỳ một chân xuống úp mặt vào cái bụng sưng phòng của Naccy.
“ Con của bố có quậy phá mẹ con không vậy!”
Naccy cười vui vẻ nhìn hắn rồi quay qua nhìn Hằng chào hỏi, một lúc sau hắn bị hai cô gái hắt hủi, hai người lên phòng Naccy to nhỏ chuyện gì đó.
Hắn thì không có việc gì làm liền đi ra phía sau, một sân tập luyện có đầy đủ dụng cụ tập luyện quyền cước,
Ông già Norl đang cởi trần phía trên làm lộ ra một cơ thể rắn chắc không phù hợp ở độ tuổi xế chiều, vừa nhìn thấy ông già Norl đang đánh những cột gỗ, khoé miệng hắn giật giật, mới có mấy tháng thời gian vậy mà ông già Norl đã đột phá Luyện Khí Kỳ tầng 3 quả thật là lão thiên già bất công, cực phẩm linh căn quả nhiên là con riêng của lão thiên, hắn tự nhiên lại tủi thân vì thiên phú của chính mình, tuy hắn không thể xác định chính xác thiên phú của bản thân ở mức độ nào, nhưng hắn cũng lờ mờ đoán được thiên phú của hắn chỉ dừng lại ở hạ phẩm linh căn.
Nếu hắn mà có thiên phú tu luyện của ông già Norl thì hay biết mấy, lần trước hắn lục lọi trong đầu lấy được một bộ công pháp thuộc tính mộc có tên Mộc Thần Quyết, hắn liền viết ra rồi ném cho ông già Norl tu luyện, thật không ngờ chỉ mấy tháng mà ông già Norl đã đạt tới cảnh giới mà hắn mất mấy năm khổ cực tu luyện, nếu nguồn linh khí dồi dào thì tốc độ tu luyện của ông già Norl có khác nào ngồi tên lửa.
Ông già Norl thấy Trần Quốc Hưng thì trong mắt lộ ra hung quang, cả người nhanh như chớp đã xuất hiện tung một đấm về phía đầu Trần Quốc Hưng, hắn thì cười nhạt dơ một tay túm được nắm đấm của ông già Norl rồi nói.
“ Này ông già, già rồi đừng có gây sự với người trẻ nếu không lại bị ăn đập.”
Hắn hất tay ông già Norl ra rồi ngồi xuống bộ bàn ghế cách đó không xa, ông già Norl mặt đỏ bừng bừng mắng hắn.
“ Hừ, không biết phép tắc lớn nhỏ gì hết.”
Hắn à lên một tiếng rồi đứng dậy đút tay túi quần rồi nói.
“ Ông cố gắng lên khi nào đột phá Tiên Thiên Trúc Cơ Kỳ lúc đó ông sống đến 150 tuổi cũng nên.”
Một cực phẩm linh căn hắn không thể để lãng phí phạm được, nếu không phải là ông nội Naccy hắn đã bắt người ta theo hắn lăn lộn rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook