Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người
-
Chương 33
Edit: Kitto Katto
*°*
Cơn gió nhẹ nhàng chậm chạp lướt qua bên tai, Tiền Văn Kiệt đạp xe một mình, cảm nhận được loại cô độc đã lâu không gặp.
Hai tên bạn thân (ai nấy lo) của cậu đã cưỡi chiếc xe đạp đôi đi mất, đã cách cậu rất xa.
Còn lại một mình cậu, thở hổn hển đạp bàn đạp, hướng về phía hai bóng lưng hài hòa đẹp đẽ kia mà đuổi theo.
Xe đạp đôi rất tiện lợi, một người đạp, một người có thể ngắm phong cảnh.
Vừa nãy Thiệu Hiển vì giúp Tiền Văn Kiệt mà hai cái chân đã dùng sức quá độ, bây giờ có chút ê ẩm, may là có Trần Bách Châu thay phiên cho Tiền Văn Kiệt, hắn mới có thể ngồi ở phía sau ngắm phong cảnh.
Thiếu niên ở trước mặt mặc quần áo rộng rãi thường ngày, vì hơi khom lưng nên quần áo thoáng dính sát vào phía trước, phác hoạ ra đường viền bả vai.
Vì tốc độ xe không chậm, gió tập chung vào bụng thiếu niên làm quần áo xung quanh phồng lên.
Trần Bách Châu nhìn qua có chút gầy gò, Thiệu Hiển là biết rõ nhất, trải qua mấy năm rèn luyện, thể trạng của đứa nhỏ đã không còn quá gầy yếu như khi còn bé nữa.
Nếu bàn về thể lực, có lẽ Trần Bách Châu hoàn toàn có thể vượt qua Tiền Văn Kiệt.
Thiệu Hiển không thể so với được, không quan tâm là rèn luyện bao nhiêu, cơ bắp trên người đều chỉ có một lớp mỏng manh, thể lực cũng không thấy tăng.
Đại khái là trời sinh thể chất đã như vậy, có lúc cũng thật bất đắc dĩ.
Chắc là Trần Bách Châu có bộ gen di truyền của người phương Tây cho nên chỉ cần đầy đủ dinh dưỡng và rèn luyện cân bằng, thể trạng của cậu tuyệt đối sẽ không yếu.
Như vậy cũng tốt, đã như thế, đến khi cậu về lại Phó gia cũng coi như có chút võ để tự bảo vệ, Thiệu Hiển nhìn chăm chú vào phía sau lưng Trần Bách Châu, vui mừng nghĩ.
Dù sao cũng đã ở chung với đứa nhỏ mấy năm, về mặt tình cảm thì vẫn không nỡ bỏ.
Hắn tự mình nuôi đứa nhỏ, Phó gia dựa vào cái gì mà mang cậu về cái ổ sói ăn thịt người kia?
Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được hỏi một vấn đề, đây là câu hỏi hắn vẫn luôn giấu ở trong lòng.
"Bách Châu, nếu có một ngày, ba ruột của cậu thật sự tìm đến thì cậu có muốn đi cùng ông ấy không?"
"Không muốn."
Trả lời kiên định như chặt đinh chém sắt.
"Tại sao?" Thiệu Hiển không khỏi hỏi.
Thiếu niên ngồi ghế trước trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Tôi không quen biết ông ta."
Không có tình cảm, thì tại sao lại muốn đi cùng chứ?
Thiệu Hiển ngơ ra vài giây, lại hỏi: "Nếu như ông ta cưỡng chế bắt cậu phải về nhà ông ta thì cậu sẽ làm thế nào?"
Lần này Trần Bách Châu lại trầm mặc càng lâu hơn, lúc lâu sau, gió mới đem câu trả lời của cậu vào tai Thiệu Hiển.
"Cậu muốn tôi về với ông ta sao?"
Thiệu Hiển nghiêm túc nói: "Vừa muốn, cũng vừa không muốn."
"Tại sao?" Trần Bách Châu bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Thiệu Hiển.
Con mắt xanh lam lộ ra một chút nghi hoặc, lại có lẽ là mấy phần khổ sở.
"Vẫn đang đạp xe đó, nhìn phía trước." Thiệu Hiển nhắc nhở cậu một câu.
Trần Bách Châu quay đầu lại, tại nơi Thiệu Hiển không nhìn thấy hai con mắt dần dần trở nên sâu thẳm.
Nếu thật sự có một ngày như vậy, cậu vẫn nhất định sẽ không bao giờ rời khỏi Thiệu Hiển.
Hai người đều có chút trầm mặc, cho dù có vấn đề không được trả lời nhưng cũng không muốn dò hỏi thêm nữa.
Cảnh sắc nông trang hợp lòng người, ven đường là một dòng sông nhỏ, trên bờ sông lau sậy lung lay, lá xanh phát ra tiếng rì rào âm vang.
Thiệu Hiển nhắm mắt lại, ngửi ngửi hương cỏ xanh nhàn nhạt trong không khí cộng thêm cả mùi trên người của thiếu niên trước mặt, mát lạnh sạch sẽ.
Không phải cái mùi lãnh đạm quen thuộc trong ký ức, mà nhu hòa hơn rất nhiều, rất tinh khiết.
Chỉ chốc lát sau, xe ngừng lại.
Thiệu Hiển mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Triệu Tư Khâm.
"Thiệu nhị thiếu đúng là có số hưởng ha." Anh trêu chọc một câu, vừa cẩn thận liếc mắt nhìn Trần Bách Châu mấy lần.
Thiệu Hiển xuống xe, đưa tay khoát lên vai Trần Bách Châu, trả lời: "Triệu đại thiếu ghen tị sao, hay là đi tìm bạn học Đỗ giúp đi."
Đỗ Trạch còn chưa kịp đáp lời, Triệu Tư Khâm liền phản bác.
"Tôi không nỡ để Tiểu Trạch nhà tôi động tay động chân, tôi không ác như ai kia."
Thiệu Hiển: "..."
Nói về cà khịa, không ai bằng Triệu Tư Khâm, cũng chỉ có Đỗ Trạch mới chịu đựng được anh.
Thiệu Hiển cũng không thèm nhiều lời với anh, ai ngờ một giây sau, Trần Bách Châu càng nghiêm trang đáp trả: "Tôi cũng không nỡ Hiển Hiển."
"Phụt ——" Triệu Tư Khâm đột nhiên bụp miệng cười, hai vai run run đến lợi hại.
Anh cười ha ha nhìn Trần Bách Châu, đối mặt với thiếu niên càng ngày càng lạnh lùng cũng không bận tâm nhiều.
"Bạn học Trần, cậu thực sự rất thú vị!"
Thiệu Hiển thấy người nào đó cười đến sắp điên đến nơi, không khỏi nhìn về phía Đỗ Trạch, lộ ra một nụ cười hàm xúc không rõ ý.
"Bạn học Đỗ, nghe nói cậu vẫn luôn đúng đầu trong lớp 9 - 7 nên chắc cấp Ba cũng định thi vào Nhất Cao đúng không?"
Đỗ Trạch thành thật gật đầu, "Tôi cũng định vào Nhất Cao."
"Vừa khéo ghê, tôi cũng định vào Nhầt Cao, " thấy sắc mặt Triệu Tư Khâm khẽ biến, Thiệu Hiển tiếp tục nói, "Chúng ta có thể sẽ được phân cùng một lớp, đến lúc đó có vấn đề gì có thể cùng nhau thảo luận."
Triệu Tư Khâm hoàn toàn không cười được.
Anh bước lên phía trước một bước, ngăn trước người Đỗ Trạch, mặt mày nghiêm túc nói: "Nếu như mà có học cùng một lớp, cậu ấy cũng chỉ có thể thảo luận với tôi thôi."
Ý cười trên mặt Thiệu Hiển cũng nhạt đi, "Triệu Tư Khâm, Trần Bách Châu là bạn thân của tôi."
Lời không cần nói quá trắng ra, Triệu Tư Khâm cũng hiểu rõ dụng ý của Thiệu Hiển.
Anh không phải không điều tra Trần Bách Châu.
Xem những gì Trần Bách Châu từng trải qua xong, ở trong lòng anh, Trần Bách Châu chỉ là "người" của Thiệu Hiển, sau này cũng chỉ có thể trở thành "người làm" cho Thiệu gia.
Đây có lẽ cũng chính là ý nghĩ chung của tất cả mọi người, không có gì đáng trách.
Triệu Tư Khâm mới vừa trêu chọc Thiệu Hiển, cười vào mặt Trần Bách Châu, đã sắp chạm đến giới hạn chịu đựng của hắn.
Xưa nay hắn chưa bao giờ coi đứa nhỏ là trợ thủ của mình, cũng không muốn người khác bởi vậy mà coi thường Trần Bách Châu.
Thấy hắn nghiêm túc như vậy, Triệu Tư Khâm cũng phát hiện mình có hơi lố.
Dù sao bọn họ không phải rất quen biết gì, đùa kiểu này quả thật có chút quá đáng, hơn nữa mới vừa nãy trong lòng anh quả thật không để ý đến cảm xúc của Trần Bách Châu.
"Thật xin lỗi nha Trần Bách Châu, vừa nãy là tôi không đúng."
Thiếu niên anh tuấn trên mặt mang chút ý cười, con mắt hiện ra tia áy náy.
Trần Bách Châu căn bản không quá để ý đến Triệu Tư Khâm, nhưng nhìn dáng vẻ trân trọng mình của Thiệu Hiển ban nãy lại làm cho cậu cực kì vui vẻ.
Cậu không trả lời luôn, trái lại lại nhìn về phía Thiệu Hiển.
Sắc mặt Thiệu Hiển hòa hoãn một chút, cười cười, "Vừa nãy cậu ấy cười cậu, xin lỗi cậu là đúng rồi."
"Ừm."
Khóe mắt Trần Bách Châu sinh ra ý cười, sau đó bình thản trả lời Triệu Tư Khâm: "Không sao."
"Các cậu đang chờ tôi đó hả!" Cách đó không xa truyền đến cái giọng oang oang của Tiền Văn Kiệt.
Bốn người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cậu ta đang đạp xe đạp, chậm rãi dùng tốc độ con rùa đạp đến, giống như một giây nữa sẽ dừng lại đến nơi.
"Bây giờ sắp đến giờ cơm trưa rồi." Đỗ Trạch nhỏ giọng nói.
Tiền Văn Kiệt mới vừa dừng lại, nghe vậy không khỏi kêu rên một tiếng: "Các cậu sẽ không muốn về luôn bây giờ đâu nhỉ?"
Đỗ Trạch khẽ mỉm cười, "Không sao đâu, có thể ngồi thuyền để trở lại."
Vừa nãy bọn họ đi dọc theo khu bờ sông, bây giờ vừa vặn đến một bến thuyền, có thể đi thuyền qua sông để trở về.
"Vậy thì tốt quá rồi."
Năm người cùng ngồi thuyền để đến bờ bên kia.
Ở trên thuyền, Triệu Tư Khâm vẫn luôn bí mật quan sát Thiệu Hiển và Trần Bách Châu, cuối cùng cũng coi như xác định, quan hệ của hai người này đúng là không giống như suy nghĩ của người khác.
Nghĩ tới đây, anh không khỏi sinh ra mấy phần bội phục Thiệu Hiển.
Theo anh biết, Trần Bách Châu ở mọi phương diện chẳng hề kém so với Thiệu Hiển, Thiệu Hiển lại không thèm có một chút lòng ghen ăn tức ở, cũng không keo kiệt tài nguyên, nhìn qua chính là thật tâm muốn bồi dưỡng Trần Bách Châu.
Chẳng lẽ Thiệu gia không lo lắng sau này Trần Bách Châu sẽ áp chế Thiệu Hiển sao?
Mặc dù Triệu Tư Khâm mới mười lăm tuổi, nhưng anh sinh hoạt trong hoàn cảnh bình thường, mọi việc có gì hỏng hóc cũng đã thành thói quen.
Dù sao Phó gia cũng không phải nơi giải trí, trong đó hỗn loạn, vì toàn là sói.
Hơi bất cẩn một chút, sẽ rơi vào cái bẫy của người khác.
Cho nên, chuyện Thiệu Hiển có ý tốt với Trần Bách Châu, anh nghĩ thế nào cũng không thông nổi.
Chơi năm ngày ở nông gia, tuy rằng ba người Thiệu Hiển từng có những lúc bất mãn với Triệu Tư Khâm, nhưng không thể không thừa nhận, Triệu Tư Khâm là người rất dễ khiến người khác thích.
Anh lớn hơn hai tuổi so với ba người Thiệu Hiển, dùng cái danh "anh cả" tự xưng, mấy ngày qua rất chăm sóc ba người.
Tiền Văn Kiệt cũng không cãi cọ qua lại với anh nữa, thậm chí còn lập được bạn bè cùng anh.
Trải qua mấy ngày ở chung, Triệu Tư Khâm nhìn rõ ràng tình cảm sâu đậm của ba người Thiệu Hiển, đồng thời còn tình cờ sinh ra mấy phần đố kị với cái tình cảm đó.
Tuy anh là Triệu gia đại thiếu, là cháu của Phó gia, nhưng ngay cả một người bạn tri tâm tri kỉ cũng không có.
Triệu Tư Khâm theo bản năng loại trừ Đỗ Trạch khỏi danh sách bạn bè.
Thời gian trôi cực nhanh, nháy mắt đã đến hai tuần cuối của tháng sáu tháng, thành tích thi cử cũng mới vừa ra lò.
Mới vừa xem điểm thi xong, Tiền Văn Kiệt đã liền chạy như bay vào Thiệu gia, nhìn thấy Thiệu Hiển và Trần Bách Châu đang ngồi trên ghế salong, mặt mày hớn hở nói: "Hiển Hiển, Bách Châu, tôi nhất định sẽ vào được Nhất Cao rồi!"
Thiệu Hiển vừa bóc vải vừa cười nói: "Chúc mừng, bao nhiêu điểm?"
Nhất Cao hàng năm đều sẽ bố trí "lớp mũi nhọn", tùy theo thành tích nhập học, tuyển chọn năm mươi người đứng đầu. Còn lại lớp là lớp cơ bản, nhưng khai giảng xong mới tiến hành phân chia.
Dựa theo điểm của Thiệu Hiển cùng Trần Bách Châu, vào được "lớp mũi nhọn" là điều dễ hiểu.
Tiền Văn Kiệt nói điểm ra xong, Thiệu Hiển so sánh điểm của những năm trước, cảm thấy cậu ta vẫn có thể vào được "lớp chọn".
Hắn nhớ tới số điểm lúc nhập học "lớp mũi nhọn" kiếp trước của mình, nhưng dù sao đó cũng chỉ là điểm của hai năm sau, không thể chuẩn xác được.
"Được đó, rất tốt." Thiệu Hiển nói, thưởng cho cậu ta một quả vải đã được lột vỏ.
Tiền Văn Kiệt thỏa mãn nuốt vào.
Đúng lúc Trần Bách Châu cũng đưa cho Thiệu Hiển một quả đã được lột, Thiệu Hiển vui vẻ cười rộ lên, để nguyên trên tay Trần Bách Châu cắn vào trong miệng.
Động tác này bọn họ đã làm vô số lần, Tiền Văn Kiệt cũng đã quen.
"Hai ngươi thi được bao nhiêu điểm?"
Cậu ta nhả hạt vải ra, thuận miệng hỏi.
Vừa dứt lời, chuông điện thoại ở phòng khách Thiệu reo lên, Thiệu Hiển đứng dậy đi nghe.
Trong loa truyền đến giọng nói kích động của giáo viên chủ nhiệm: "Là Thiệu Hiển đúng không? Chúc mừng em đã trở thành thủ khoa của kì thi! Cũng chúc mừng Trần Bách Châu đã dành được vị trí thứ hai!"
"Em cảm ơn thầy." Thiệu Hiển lễ phép đáp lại, nói thêm mấy câu liền cúp điện thoại.
Vừa nãy tiếng giáo viên chủ nhiệm có hơi to, Tiền Văn Kiệt đã nghe được rõ rõ ràng ràng, tay cậu ta vẫn đang cầm miếng dưa, khẳng định bây giờ dưa cũng bị doạ rơi mất.
Đương nhiên, không phải là cậu chưa chuẩn bị tâm lý, dù sao bình thường Thiệu Hiển và Trần Bách Châu cũng đều đứng top đầu, thi được thủ khoa thì tính làm gì?
Đầy đủ mười mấy giây sau, Tiền Bút Sáp mới tìm được tiếng nói của mình: "Hai người kém sau bao nhiêu điểm?"
"Một điểm." Thiệu Hiển trả lời.
Tiền Văn Kiệt nhìn Trần Bách Châu, nháy mắt tràn ngập cảm thông, "Chỉ một điểm thôi mà, quá đáng tiếc."
"Không đáng tiếc, Hiển Hiển vốn lợi hại nhất." Trần Bách Châu nghiêm túc nói.
Cậu thật tâm cho là như thế.
Thiệu Hiển quá mức ưu tú, cậu làm trợ thủ vẫn còn thiếu rất nhiều.
Trần Bách Châu nói, ngược lại làm cho Thiệu Hiển cảm thấy có chút chột dạ.
Hai người kém nhau điểm Ngữ văn.
Môn Ngữ văn này, xét về trình độ thì không nói được, vẫn là nhờ vận may thôi. Thiệu Hiển cao hơn Trần Bách Châu một điểm Ngữ văn, chắc cũng chỉ có thể nói là vận may quấy phá thôi.
Hơn nữa hắn còn trọng sinh, luôn cảm thấy thắng mà không vẻ vang gì.
Trong lòng Thiệu Hiển, Trần Bách Châu mới hoàn toàn xứng đáng làm thủ khoa.
"Hiển Hiển thực sự rất lợi hại." Tiền Văn Kiệt cũng bắt đầu thổi phồng mũi, "Từ nhỏ tôi đã cảm thấy Hiển Hiển không giống những người khác, thấy không, tôi quả là rất có mắt nhìn người mà!"
Cậu thật tâm cảm thấy việc khiến cậu vui nhất từ nhỏ đến giờ chính là kết thân với Thiệu Hiển, làm bạn với Trần Bách Châu.
Tuy rằng cậu hay bị hành vi chăm nhau của hai người mà sinh ra loại cảm giác no bụng khó giải thích, nhưng việc đó không thể ngăn cậu thật tâm yêu quý hai tên bạn thân.
"Không biết Hách Lộ thi thế nào rồi." Tiền Văn Kiệt nói thầm một câu.
Hách Lộ với người nhà quan hệ không tốt, bọn họ không thể gọi điện thoại hỏi người nhà họ Hách, Thiệu Hiển liền đề nghị: "Chúng ta đi tìm cậu ấy đi."
Đương nhiên, hắn muốn đi tìm Hách Lộ, không chỉ là để hỏi thành tích thi cử, mà hắn còn muốn nhờ Hách Lộ giúp một việc nhỏ.
*°*
Ka: sáng ra còn lơ mơ, mọi người thấy có lỗi thì báo cho Ka luôn nha, cảm ơn các cậu nhìuuuu (●´з")♡
*°*
Cơn gió nhẹ nhàng chậm chạp lướt qua bên tai, Tiền Văn Kiệt đạp xe một mình, cảm nhận được loại cô độc đã lâu không gặp.
Hai tên bạn thân (ai nấy lo) của cậu đã cưỡi chiếc xe đạp đôi đi mất, đã cách cậu rất xa.
Còn lại một mình cậu, thở hổn hển đạp bàn đạp, hướng về phía hai bóng lưng hài hòa đẹp đẽ kia mà đuổi theo.
Xe đạp đôi rất tiện lợi, một người đạp, một người có thể ngắm phong cảnh.
Vừa nãy Thiệu Hiển vì giúp Tiền Văn Kiệt mà hai cái chân đã dùng sức quá độ, bây giờ có chút ê ẩm, may là có Trần Bách Châu thay phiên cho Tiền Văn Kiệt, hắn mới có thể ngồi ở phía sau ngắm phong cảnh.
Thiếu niên ở trước mặt mặc quần áo rộng rãi thường ngày, vì hơi khom lưng nên quần áo thoáng dính sát vào phía trước, phác hoạ ra đường viền bả vai.
Vì tốc độ xe không chậm, gió tập chung vào bụng thiếu niên làm quần áo xung quanh phồng lên.
Trần Bách Châu nhìn qua có chút gầy gò, Thiệu Hiển là biết rõ nhất, trải qua mấy năm rèn luyện, thể trạng của đứa nhỏ đã không còn quá gầy yếu như khi còn bé nữa.
Nếu bàn về thể lực, có lẽ Trần Bách Châu hoàn toàn có thể vượt qua Tiền Văn Kiệt.
Thiệu Hiển không thể so với được, không quan tâm là rèn luyện bao nhiêu, cơ bắp trên người đều chỉ có một lớp mỏng manh, thể lực cũng không thấy tăng.
Đại khái là trời sinh thể chất đã như vậy, có lúc cũng thật bất đắc dĩ.
Chắc là Trần Bách Châu có bộ gen di truyền của người phương Tây cho nên chỉ cần đầy đủ dinh dưỡng và rèn luyện cân bằng, thể trạng của cậu tuyệt đối sẽ không yếu.
Như vậy cũng tốt, đã như thế, đến khi cậu về lại Phó gia cũng coi như có chút võ để tự bảo vệ, Thiệu Hiển nhìn chăm chú vào phía sau lưng Trần Bách Châu, vui mừng nghĩ.
Dù sao cũng đã ở chung với đứa nhỏ mấy năm, về mặt tình cảm thì vẫn không nỡ bỏ.
Hắn tự mình nuôi đứa nhỏ, Phó gia dựa vào cái gì mà mang cậu về cái ổ sói ăn thịt người kia?
Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được hỏi một vấn đề, đây là câu hỏi hắn vẫn luôn giấu ở trong lòng.
"Bách Châu, nếu có một ngày, ba ruột của cậu thật sự tìm đến thì cậu có muốn đi cùng ông ấy không?"
"Không muốn."
Trả lời kiên định như chặt đinh chém sắt.
"Tại sao?" Thiệu Hiển không khỏi hỏi.
Thiếu niên ngồi ghế trước trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Tôi không quen biết ông ta."
Không có tình cảm, thì tại sao lại muốn đi cùng chứ?
Thiệu Hiển ngơ ra vài giây, lại hỏi: "Nếu như ông ta cưỡng chế bắt cậu phải về nhà ông ta thì cậu sẽ làm thế nào?"
Lần này Trần Bách Châu lại trầm mặc càng lâu hơn, lúc lâu sau, gió mới đem câu trả lời của cậu vào tai Thiệu Hiển.
"Cậu muốn tôi về với ông ta sao?"
Thiệu Hiển nghiêm túc nói: "Vừa muốn, cũng vừa không muốn."
"Tại sao?" Trần Bách Châu bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Thiệu Hiển.
Con mắt xanh lam lộ ra một chút nghi hoặc, lại có lẽ là mấy phần khổ sở.
"Vẫn đang đạp xe đó, nhìn phía trước." Thiệu Hiển nhắc nhở cậu một câu.
Trần Bách Châu quay đầu lại, tại nơi Thiệu Hiển không nhìn thấy hai con mắt dần dần trở nên sâu thẳm.
Nếu thật sự có một ngày như vậy, cậu vẫn nhất định sẽ không bao giờ rời khỏi Thiệu Hiển.
Hai người đều có chút trầm mặc, cho dù có vấn đề không được trả lời nhưng cũng không muốn dò hỏi thêm nữa.
Cảnh sắc nông trang hợp lòng người, ven đường là một dòng sông nhỏ, trên bờ sông lau sậy lung lay, lá xanh phát ra tiếng rì rào âm vang.
Thiệu Hiển nhắm mắt lại, ngửi ngửi hương cỏ xanh nhàn nhạt trong không khí cộng thêm cả mùi trên người của thiếu niên trước mặt, mát lạnh sạch sẽ.
Không phải cái mùi lãnh đạm quen thuộc trong ký ức, mà nhu hòa hơn rất nhiều, rất tinh khiết.
Chỉ chốc lát sau, xe ngừng lại.
Thiệu Hiển mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Triệu Tư Khâm.
"Thiệu nhị thiếu đúng là có số hưởng ha." Anh trêu chọc một câu, vừa cẩn thận liếc mắt nhìn Trần Bách Châu mấy lần.
Thiệu Hiển xuống xe, đưa tay khoát lên vai Trần Bách Châu, trả lời: "Triệu đại thiếu ghen tị sao, hay là đi tìm bạn học Đỗ giúp đi."
Đỗ Trạch còn chưa kịp đáp lời, Triệu Tư Khâm liền phản bác.
"Tôi không nỡ để Tiểu Trạch nhà tôi động tay động chân, tôi không ác như ai kia."
Thiệu Hiển: "..."
Nói về cà khịa, không ai bằng Triệu Tư Khâm, cũng chỉ có Đỗ Trạch mới chịu đựng được anh.
Thiệu Hiển cũng không thèm nhiều lời với anh, ai ngờ một giây sau, Trần Bách Châu càng nghiêm trang đáp trả: "Tôi cũng không nỡ Hiển Hiển."
"Phụt ——" Triệu Tư Khâm đột nhiên bụp miệng cười, hai vai run run đến lợi hại.
Anh cười ha ha nhìn Trần Bách Châu, đối mặt với thiếu niên càng ngày càng lạnh lùng cũng không bận tâm nhiều.
"Bạn học Trần, cậu thực sự rất thú vị!"
Thiệu Hiển thấy người nào đó cười đến sắp điên đến nơi, không khỏi nhìn về phía Đỗ Trạch, lộ ra một nụ cười hàm xúc không rõ ý.
"Bạn học Đỗ, nghe nói cậu vẫn luôn đúng đầu trong lớp 9 - 7 nên chắc cấp Ba cũng định thi vào Nhất Cao đúng không?"
Đỗ Trạch thành thật gật đầu, "Tôi cũng định vào Nhất Cao."
"Vừa khéo ghê, tôi cũng định vào Nhầt Cao, " thấy sắc mặt Triệu Tư Khâm khẽ biến, Thiệu Hiển tiếp tục nói, "Chúng ta có thể sẽ được phân cùng một lớp, đến lúc đó có vấn đề gì có thể cùng nhau thảo luận."
Triệu Tư Khâm hoàn toàn không cười được.
Anh bước lên phía trước một bước, ngăn trước người Đỗ Trạch, mặt mày nghiêm túc nói: "Nếu như mà có học cùng một lớp, cậu ấy cũng chỉ có thể thảo luận với tôi thôi."
Ý cười trên mặt Thiệu Hiển cũng nhạt đi, "Triệu Tư Khâm, Trần Bách Châu là bạn thân của tôi."
Lời không cần nói quá trắng ra, Triệu Tư Khâm cũng hiểu rõ dụng ý của Thiệu Hiển.
Anh không phải không điều tra Trần Bách Châu.
Xem những gì Trần Bách Châu từng trải qua xong, ở trong lòng anh, Trần Bách Châu chỉ là "người" của Thiệu Hiển, sau này cũng chỉ có thể trở thành "người làm" cho Thiệu gia.
Đây có lẽ cũng chính là ý nghĩ chung của tất cả mọi người, không có gì đáng trách.
Triệu Tư Khâm mới vừa trêu chọc Thiệu Hiển, cười vào mặt Trần Bách Châu, đã sắp chạm đến giới hạn chịu đựng của hắn.
Xưa nay hắn chưa bao giờ coi đứa nhỏ là trợ thủ của mình, cũng không muốn người khác bởi vậy mà coi thường Trần Bách Châu.
Thấy hắn nghiêm túc như vậy, Triệu Tư Khâm cũng phát hiện mình có hơi lố.
Dù sao bọn họ không phải rất quen biết gì, đùa kiểu này quả thật có chút quá đáng, hơn nữa mới vừa nãy trong lòng anh quả thật không để ý đến cảm xúc của Trần Bách Châu.
"Thật xin lỗi nha Trần Bách Châu, vừa nãy là tôi không đúng."
Thiếu niên anh tuấn trên mặt mang chút ý cười, con mắt hiện ra tia áy náy.
Trần Bách Châu căn bản không quá để ý đến Triệu Tư Khâm, nhưng nhìn dáng vẻ trân trọng mình của Thiệu Hiển ban nãy lại làm cho cậu cực kì vui vẻ.
Cậu không trả lời luôn, trái lại lại nhìn về phía Thiệu Hiển.
Sắc mặt Thiệu Hiển hòa hoãn một chút, cười cười, "Vừa nãy cậu ấy cười cậu, xin lỗi cậu là đúng rồi."
"Ừm."
Khóe mắt Trần Bách Châu sinh ra ý cười, sau đó bình thản trả lời Triệu Tư Khâm: "Không sao."
"Các cậu đang chờ tôi đó hả!" Cách đó không xa truyền đến cái giọng oang oang của Tiền Văn Kiệt.
Bốn người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cậu ta đang đạp xe đạp, chậm rãi dùng tốc độ con rùa đạp đến, giống như một giây nữa sẽ dừng lại đến nơi.
"Bây giờ sắp đến giờ cơm trưa rồi." Đỗ Trạch nhỏ giọng nói.
Tiền Văn Kiệt mới vừa dừng lại, nghe vậy không khỏi kêu rên một tiếng: "Các cậu sẽ không muốn về luôn bây giờ đâu nhỉ?"
Đỗ Trạch khẽ mỉm cười, "Không sao đâu, có thể ngồi thuyền để trở lại."
Vừa nãy bọn họ đi dọc theo khu bờ sông, bây giờ vừa vặn đến một bến thuyền, có thể đi thuyền qua sông để trở về.
"Vậy thì tốt quá rồi."
Năm người cùng ngồi thuyền để đến bờ bên kia.
Ở trên thuyền, Triệu Tư Khâm vẫn luôn bí mật quan sát Thiệu Hiển và Trần Bách Châu, cuối cùng cũng coi như xác định, quan hệ của hai người này đúng là không giống như suy nghĩ của người khác.
Nghĩ tới đây, anh không khỏi sinh ra mấy phần bội phục Thiệu Hiển.
Theo anh biết, Trần Bách Châu ở mọi phương diện chẳng hề kém so với Thiệu Hiển, Thiệu Hiển lại không thèm có một chút lòng ghen ăn tức ở, cũng không keo kiệt tài nguyên, nhìn qua chính là thật tâm muốn bồi dưỡng Trần Bách Châu.
Chẳng lẽ Thiệu gia không lo lắng sau này Trần Bách Châu sẽ áp chế Thiệu Hiển sao?
Mặc dù Triệu Tư Khâm mới mười lăm tuổi, nhưng anh sinh hoạt trong hoàn cảnh bình thường, mọi việc có gì hỏng hóc cũng đã thành thói quen.
Dù sao Phó gia cũng không phải nơi giải trí, trong đó hỗn loạn, vì toàn là sói.
Hơi bất cẩn một chút, sẽ rơi vào cái bẫy của người khác.
Cho nên, chuyện Thiệu Hiển có ý tốt với Trần Bách Châu, anh nghĩ thế nào cũng không thông nổi.
Chơi năm ngày ở nông gia, tuy rằng ba người Thiệu Hiển từng có những lúc bất mãn với Triệu Tư Khâm, nhưng không thể không thừa nhận, Triệu Tư Khâm là người rất dễ khiến người khác thích.
Anh lớn hơn hai tuổi so với ba người Thiệu Hiển, dùng cái danh "anh cả" tự xưng, mấy ngày qua rất chăm sóc ba người.
Tiền Văn Kiệt cũng không cãi cọ qua lại với anh nữa, thậm chí còn lập được bạn bè cùng anh.
Trải qua mấy ngày ở chung, Triệu Tư Khâm nhìn rõ ràng tình cảm sâu đậm của ba người Thiệu Hiển, đồng thời còn tình cờ sinh ra mấy phần đố kị với cái tình cảm đó.
Tuy anh là Triệu gia đại thiếu, là cháu của Phó gia, nhưng ngay cả một người bạn tri tâm tri kỉ cũng không có.
Triệu Tư Khâm theo bản năng loại trừ Đỗ Trạch khỏi danh sách bạn bè.
Thời gian trôi cực nhanh, nháy mắt đã đến hai tuần cuối của tháng sáu tháng, thành tích thi cử cũng mới vừa ra lò.
Mới vừa xem điểm thi xong, Tiền Văn Kiệt đã liền chạy như bay vào Thiệu gia, nhìn thấy Thiệu Hiển và Trần Bách Châu đang ngồi trên ghế salong, mặt mày hớn hở nói: "Hiển Hiển, Bách Châu, tôi nhất định sẽ vào được Nhất Cao rồi!"
Thiệu Hiển vừa bóc vải vừa cười nói: "Chúc mừng, bao nhiêu điểm?"
Nhất Cao hàng năm đều sẽ bố trí "lớp mũi nhọn", tùy theo thành tích nhập học, tuyển chọn năm mươi người đứng đầu. Còn lại lớp là lớp cơ bản, nhưng khai giảng xong mới tiến hành phân chia.
Dựa theo điểm của Thiệu Hiển cùng Trần Bách Châu, vào được "lớp mũi nhọn" là điều dễ hiểu.
Tiền Văn Kiệt nói điểm ra xong, Thiệu Hiển so sánh điểm của những năm trước, cảm thấy cậu ta vẫn có thể vào được "lớp chọn".
Hắn nhớ tới số điểm lúc nhập học "lớp mũi nhọn" kiếp trước của mình, nhưng dù sao đó cũng chỉ là điểm của hai năm sau, không thể chuẩn xác được.
"Được đó, rất tốt." Thiệu Hiển nói, thưởng cho cậu ta một quả vải đã được lột vỏ.
Tiền Văn Kiệt thỏa mãn nuốt vào.
Đúng lúc Trần Bách Châu cũng đưa cho Thiệu Hiển một quả đã được lột, Thiệu Hiển vui vẻ cười rộ lên, để nguyên trên tay Trần Bách Châu cắn vào trong miệng.
Động tác này bọn họ đã làm vô số lần, Tiền Văn Kiệt cũng đã quen.
"Hai ngươi thi được bao nhiêu điểm?"
Cậu ta nhả hạt vải ra, thuận miệng hỏi.
Vừa dứt lời, chuông điện thoại ở phòng khách Thiệu reo lên, Thiệu Hiển đứng dậy đi nghe.
Trong loa truyền đến giọng nói kích động của giáo viên chủ nhiệm: "Là Thiệu Hiển đúng không? Chúc mừng em đã trở thành thủ khoa của kì thi! Cũng chúc mừng Trần Bách Châu đã dành được vị trí thứ hai!"
"Em cảm ơn thầy." Thiệu Hiển lễ phép đáp lại, nói thêm mấy câu liền cúp điện thoại.
Vừa nãy tiếng giáo viên chủ nhiệm có hơi to, Tiền Văn Kiệt đã nghe được rõ rõ ràng ràng, tay cậu ta vẫn đang cầm miếng dưa, khẳng định bây giờ dưa cũng bị doạ rơi mất.
Đương nhiên, không phải là cậu chưa chuẩn bị tâm lý, dù sao bình thường Thiệu Hiển và Trần Bách Châu cũng đều đứng top đầu, thi được thủ khoa thì tính làm gì?
Đầy đủ mười mấy giây sau, Tiền Bút Sáp mới tìm được tiếng nói của mình: "Hai người kém sau bao nhiêu điểm?"
"Một điểm." Thiệu Hiển trả lời.
Tiền Văn Kiệt nhìn Trần Bách Châu, nháy mắt tràn ngập cảm thông, "Chỉ một điểm thôi mà, quá đáng tiếc."
"Không đáng tiếc, Hiển Hiển vốn lợi hại nhất." Trần Bách Châu nghiêm túc nói.
Cậu thật tâm cho là như thế.
Thiệu Hiển quá mức ưu tú, cậu làm trợ thủ vẫn còn thiếu rất nhiều.
Trần Bách Châu nói, ngược lại làm cho Thiệu Hiển cảm thấy có chút chột dạ.
Hai người kém nhau điểm Ngữ văn.
Môn Ngữ văn này, xét về trình độ thì không nói được, vẫn là nhờ vận may thôi. Thiệu Hiển cao hơn Trần Bách Châu một điểm Ngữ văn, chắc cũng chỉ có thể nói là vận may quấy phá thôi.
Hơn nữa hắn còn trọng sinh, luôn cảm thấy thắng mà không vẻ vang gì.
Trong lòng Thiệu Hiển, Trần Bách Châu mới hoàn toàn xứng đáng làm thủ khoa.
"Hiển Hiển thực sự rất lợi hại." Tiền Văn Kiệt cũng bắt đầu thổi phồng mũi, "Từ nhỏ tôi đã cảm thấy Hiển Hiển không giống những người khác, thấy không, tôi quả là rất có mắt nhìn người mà!"
Cậu thật tâm cảm thấy việc khiến cậu vui nhất từ nhỏ đến giờ chính là kết thân với Thiệu Hiển, làm bạn với Trần Bách Châu.
Tuy rằng cậu hay bị hành vi chăm nhau của hai người mà sinh ra loại cảm giác no bụng khó giải thích, nhưng việc đó không thể ngăn cậu thật tâm yêu quý hai tên bạn thân.
"Không biết Hách Lộ thi thế nào rồi." Tiền Văn Kiệt nói thầm một câu.
Hách Lộ với người nhà quan hệ không tốt, bọn họ không thể gọi điện thoại hỏi người nhà họ Hách, Thiệu Hiển liền đề nghị: "Chúng ta đi tìm cậu ấy đi."
Đương nhiên, hắn muốn đi tìm Hách Lộ, không chỉ là để hỏi thành tích thi cử, mà hắn còn muốn nhờ Hách Lộ giúp một việc nhỏ.
*°*
Ka: sáng ra còn lơ mơ, mọi người thấy có lỗi thì báo cho Ka luôn nha, cảm ơn các cậu nhìuuuu (●´з")♡
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook