Kế Thê
-
Chương 290: Thuận theo
Edit: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
Thụy vương ở lại tiểu viện, uống chút rượu cùng Lưu Đồng đến lúc ngà ngà say mới rời khỏi đó.
Lưu Cảnh Dương rất hiếu kỳ về Thụy vương, chờ khi Thụy vương đi rồi, khẩn trương hỏi Lưu Đồng: "Cha, tại sao đột nhiên lại có một bá bá nhảy ra vậy?"
Lưu Đồng cười giải thích: "Bá bá đi Yến Bắc đánh nhau, đã đi nhiều năm bây giờ mới trở về."
Vẻ mặt Lưu Cảnh Dương vô cùng khát khao: "Đi đánh giặc có phải đi làm đại anh hùng hay không? Con cũng muốn làm đại anh hùng."
Lưu Đồng bật cười, Thường Nhuận Chi xoa đầu con trai cười nói: "Dương Dương còn nhỏ lắm, chờ Dương Dương lớn một chút, cũng có thể rèn luyện thân thể học võ công, vì đương đại chuẩn bị làm anh hùng."
Lưu Cảnh Dương vui sướng gật đầu.
Muộn rồi, người trong nhà đều ngủ, nhưng Lưu Đồng lại ngủ không được, mở cửa sổ, lẳng lặng đứng ngốc bên cửa sổ.
Thường Nhuận Chi dỗ tiểu nhi tử đi ngủ, đứng dậy cầm áo ngoài phủ thêm cho Lưu Đồng, tựa vào cánh tay hắn.
Lưu Đồng đưa tay ôm lấy thê tử.
"Chàng đang nghĩ gì vậy?" Thường Nhuận Chi ôn nhu hỏi.
Lưu Đồng cười cười: "Ta đang nghĩ, Ngũ ca đã trở về, sợ là chúng ta không rời khỏi nơi này được. Trên vấn đề thức ăn sẽ không có người hà khắc chúng ta, chỉ là Dương Dương đọc sách cần dùng bút mực và sách vở, ta muốn nhờ người đưa một ít tới đây."
"Dạ." Thường Nhuận Chi gật đầu.
Thụy vương trở về, cũng nói rõ cuộc sống của bọn họ không còn quá mức kham khổ nữa.
Mặc dù sống kham khổ, nhưng mà bọn họ đã quen rồi.
Thường Nhuận Chi xoa mặt Lưu Đồng nói: "Đây là chuyện tốt, sao thiếp thấy tâm tình không tốt lắm?"
Vẻ mặt Lưu Đồng vẫn bất động, một lúc lâu sau lại thở dài nói: "Không có gì, chỉ là nghe Ngũ ca nói, thân thể phụ hoàng không chịu được mấy năm nữa, trong lòng có chút tư vị không rõ."
Thường Nhuận Chi ôm lấy thắt lưng hắn, không biết nên khuyên hắn như thế nào.
Tình cảm với cha mẹ dứt bỏ không được, đó là chuyện rất thường tình của con người.
Coi như khi đổi chỗ, Thường Nhuận Chi cảm thấy nếu như Nguyên Vũ đế là phụ thân của nàng, chuyện nàng phải làm là phải suy nghĩ thật nhiều vào nên làm như thế nào để sống lâu hơn trong đại nạn.
Nhân tâm là thịt dài, vết thương kéo thành vết sạo dài qua đầu, lại cắt mấy đao, thần kinh cũng sẽ không có phản ứng gì.
Nhìn biểu cảm có chút mờ mịt của Lưu Đồng, trong lòng Thường Nhuận Chi không khỏi mềm nhũn.
Đây là chồng của nàng... Bề ngoài lạnh lùng, nhưng nội tâm lại mềm mại hơn bất cứ ai.
Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn, dịu dàng nói: "Bệ hạ tuổi tác đã cao, chàng không cần quá khổ sở."
Lưu Đồng yên lặng gật đầu.
Hắn xoay người, nhỏ giọng nói với Thường Nhuận Chi: "Nhuận Chi, dựa theo thế lực hiện tại của Ngũ ca, cho dù phụ hoàng không đồng ý cho chúng ta rời khỏi ngõ hẻm Trung Quan. Nói vậy Ngũ ca muốn thả người, phụ hoàng cũng không có cách. Nhưng Ngũ ca không cố ý thả chúng ta ra ngoài... Nàng sẽ vì vậy mà bất mãn với Ngũ ca sao?"
"Vậy chàng có không?" Thường Nhuận Chi không đáp mà hỏi ngược lại.
Lưu Đồng nghĩ một lát, nói: "Sẽ không, ta hiểu Ngũ ca, huống chi quả thật ta không biết rời khỏi nơi này và tiếp tục ở lại có gì khác nhau. Còn nữa Ngũ ca nói, sẽ không để ta chờ lâu."
"Chàng nghĩ sao thì thiếp nghĩ vậy." Thường Nhuận Chi nhẹ giọng nói: "Ở chỗ này, ngày đêm chàng đều ở bên cạnh thiếp, thiếp gọi một tiếng thì chàng liền xuất hiện trước mặt thiếp. Chờ rời khỏi nơi này trở về phủ hoàng tử, vào ban ngày thời gian chàng ở lại nhà có thể không nhiều, thiếp muốn gặp chàng cũng không thể nhìn thấy chàng."
Thường Nhuận Chi cười nói: "Cho nên, ở chỗ này đợi cũng rất tốt."
Lưu Đồng nắm tay nàng nhẹ nhàng hôn lên, hơi nghiêng đầu dựa vào nàng: "Nhuận Chi, chuyện mà đời này ta cảm thấy mình dũng cảm làm nhất, chính là dùng hết thủ đoạn, cầu cưới được nàng."
Ánh mắt Thường Nhuận Chi lưu luyến nhìn hắn.
Nói đến hôn sự này, quả thật nàng còn có chút mê mang không xác định. Trải qua mấy năm, nàng vô cùng may mắn thuận theo vận mệnh, trở thành vợ của hắn.
Hai người dựa vào nhau nói lời tri âm hồi lâu, cho đến lúc tự nhiên Lăng Nhi khóc nháo lên, hai phu thê mới trở về giường, dỗ tiểu nhi tử.
Cửa tiểu viện đã được đổi mới, lại không có người khóa cửa. Mỗi ngày còn có người thừa dịp đưa tới gà vịt, thịt cá tươi ngon và chút rau xanh hoa quả. Hôm sau còn có thể nhìn thấy một ít điểm tâm có tiếng được đặt bên ngoài.
Đối với chất lượng sinh hoạt tăng lên người cao hứng nhất chính là ba đứa nhỏ, miệng bọn chúng đã quá đủ nghiện.
Dù sao trong một năm nay, thức ăn bọn họ ăn đều do Ngụy Tử và Thường Nhuận Chi làm. Mặc dù không khó ăn nhưng nếu ăn hoài mấy món đó, cũng có chút ngán.
Còn nữa, dù sao tay nghề Ngụy Tử và Thường Nhuận Chi cũng kém hơn đại trù.
Chất lượng sinh hoạt được cải biến, tự nhiên chuyện đọc sách cũng được nâng cao.
Thụy vương cho người đưa đến một xấp sách, cũng không quản thời gian Dương Dương muốn học xong thì cần bao nhiêu lâu, cứ đưa tới, giấy và bút mực đều là loại tốt nhất.
Trước kia Ngụy Tử thay Thường Nhuận Chi chưởng quản nội vụ, tự nhiên nhận ra được giá trị của những thứ bút mực này.
Nàng ta nuốt nước miếng, thấp giọng nói với Thường Nhuận Chi: "Đại thiếu gia dùng được đồ tốt thì không sao nhưng Kỷ Cương nhà nô tì dùng luyện chữ to thật quá lãng phí..."
"Nói bậy cái gì đó, hai người bọn chúng cùng nhau học chữ, dùng bút mực tự nhiên cũng phải dùng giống nhau. Lại nói những đồ lúc trước ta chuẩn bị, cũng dã dùng sắp xong rồi, sao có thể tìm được đồ khác cho bọn họ dùng."
Thường Nhuận Chi suy nghĩ một lát lại nói: "Bút mực cũng không phải là đồ đạc trân quý gì, Thụy vương đưa tới không thể nào trả lại cho hắn. Chờ sau này chúng ta ra ngoài, đưa chút lễ vật tới cho hắn xem như là trả lại chút nhân tình."
Lúc này Ngụy Tử gật đầu, ôm một xấp giấy cười không thấy mắt.
Kỷ Cương nhà nàng ta đi theo đại thiếu gia đọc sách, lại là do Cửu hoàng tử tự mình dạy dỗ, tương lai tiền đồ chắc là không cần lo lắng.
Sinh hoạt trong tiểu viện có biến hóa, nhưng người trong tiểu viện vẫn nghỉ ngơi như ngày thường, cũng không có phát sinh cái gì thay đổi.
Chỗ Thụy vương, cũng dần dần ổn định.
Việc chính sự trên triều đình có bốn đại thần thảo luận, dưới tình hình chung, Thụy vương sẽ không mở miệng can thiệp.
Ngay từ đầu, bốn đại thần luôn phải cẩn thận cân nhắc ý Thụy vương, nhưng thời gian lâu, bọn họ phát hiện, nếu là chính sách tốt, Thụy vương sẽ không đánh gãy hoặc can thiệp, nhưng nếu như có chỗ không đủ, Thụy vương sẽ đề xuất làm cho bọn họ lo lắng.
Bất quá thời gian một tháng, phong ba trên hướng thượng dường như bị quét sạch một lần.
Mặt khác, bốn đại thần vốn tưởng rằng Thụy vương đã nắm giữ triều chính, nhất định sẽ không cho phép xuất hiện thanh âm người khác phản đối hắn.
Nhưng ngoài dự kiến của bọn họ là, trên triều chính thật sự có người dám vuốt râu hổ, dám sẵn giọng cùng Thụy vương.
Mọi người đều cho rằng người như vậy sẽ cực xui, sự thật lại không phải như thế.
Thụy vương nhằm vào điểm triều thần đưa ra phản đối hắn, có thể bác bỏ thì bác bỏ, cần hắn nhận địa phương, hắn cũng khiêm tốn nhận.
Còn có người cố tình gây sự càn quấy, bốn đại thần đều nhìn thật rõ ràng, Thụy vương lười quan tâm.
Dần dần, bốn đại thần chủ chính, việc triều chính không cần nhìn sắc mặt Thụy vương.
Bởi vì chỉ cần là tốt, nhất định Thụy vương sẽ không phản đối, hắn ta cũng sẽ không quản trong triều ai được lợi từ chính sách đó.
Thụy vương căn bản không thèm để ý là ai đưa ra hướng sách, chỉ cần hứu ích với quốc gia, dân chúng là có thể.
Bốn đại thần bí mật không khỏi cảm thán, chẳng sợ Thụy vương làm vẻ làm dáng, nhưng có thể làm đến bước này, cũng thật sự không dễ dàng.
Biến hóa trên triều đình, mỗi ngày Gì Sáng đều nói cho Nguyên Vũ đế nghe.
Nguyên Vũ đế luôn cho rằng Gì Sáng là tâm phúc của mình, đến bây giờ vẫn không hề nghi ngờ, chưa bao giờ hoài nghi lời Gì Sáng nói.
Nghe chúng thần lên tiếng thừa nhận tâm phục khẩu phục Thụy vương, trong lòng Nguyên Vũ đế càng thêm phức tạp.
Thụy vương ở lại tiểu viện, uống chút rượu cùng Lưu Đồng đến lúc ngà ngà say mới rời khỏi đó.
Lưu Cảnh Dương rất hiếu kỳ về Thụy vương, chờ khi Thụy vương đi rồi, khẩn trương hỏi Lưu Đồng: "Cha, tại sao đột nhiên lại có một bá bá nhảy ra vậy?"
Lưu Đồng cười giải thích: "Bá bá đi Yến Bắc đánh nhau, đã đi nhiều năm bây giờ mới trở về."
Vẻ mặt Lưu Cảnh Dương vô cùng khát khao: "Đi đánh giặc có phải đi làm đại anh hùng hay không? Con cũng muốn làm đại anh hùng."
Lưu Đồng bật cười, Thường Nhuận Chi xoa đầu con trai cười nói: "Dương Dương còn nhỏ lắm, chờ Dương Dương lớn một chút, cũng có thể rèn luyện thân thể học võ công, vì đương đại chuẩn bị làm anh hùng."
Lưu Cảnh Dương vui sướng gật đầu.
Muộn rồi, người trong nhà đều ngủ, nhưng Lưu Đồng lại ngủ không được, mở cửa sổ, lẳng lặng đứng ngốc bên cửa sổ.
Thường Nhuận Chi dỗ tiểu nhi tử đi ngủ, đứng dậy cầm áo ngoài phủ thêm cho Lưu Đồng, tựa vào cánh tay hắn.
Lưu Đồng đưa tay ôm lấy thê tử.
"Chàng đang nghĩ gì vậy?" Thường Nhuận Chi ôn nhu hỏi.
Lưu Đồng cười cười: "Ta đang nghĩ, Ngũ ca đã trở về, sợ là chúng ta không rời khỏi nơi này được. Trên vấn đề thức ăn sẽ không có người hà khắc chúng ta, chỉ là Dương Dương đọc sách cần dùng bút mực và sách vở, ta muốn nhờ người đưa một ít tới đây."
"Dạ." Thường Nhuận Chi gật đầu.
Thụy vương trở về, cũng nói rõ cuộc sống của bọn họ không còn quá mức kham khổ nữa.
Mặc dù sống kham khổ, nhưng mà bọn họ đã quen rồi.
Thường Nhuận Chi xoa mặt Lưu Đồng nói: "Đây là chuyện tốt, sao thiếp thấy tâm tình không tốt lắm?"
Vẻ mặt Lưu Đồng vẫn bất động, một lúc lâu sau lại thở dài nói: "Không có gì, chỉ là nghe Ngũ ca nói, thân thể phụ hoàng không chịu được mấy năm nữa, trong lòng có chút tư vị không rõ."
Thường Nhuận Chi ôm lấy thắt lưng hắn, không biết nên khuyên hắn như thế nào.
Tình cảm với cha mẹ dứt bỏ không được, đó là chuyện rất thường tình của con người.
Coi như khi đổi chỗ, Thường Nhuận Chi cảm thấy nếu như Nguyên Vũ đế là phụ thân của nàng, chuyện nàng phải làm là phải suy nghĩ thật nhiều vào nên làm như thế nào để sống lâu hơn trong đại nạn.
Nhân tâm là thịt dài, vết thương kéo thành vết sạo dài qua đầu, lại cắt mấy đao, thần kinh cũng sẽ không có phản ứng gì.
Nhìn biểu cảm có chút mờ mịt của Lưu Đồng, trong lòng Thường Nhuận Chi không khỏi mềm nhũn.
Đây là chồng của nàng... Bề ngoài lạnh lùng, nhưng nội tâm lại mềm mại hơn bất cứ ai.
Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn, dịu dàng nói: "Bệ hạ tuổi tác đã cao, chàng không cần quá khổ sở."
Lưu Đồng yên lặng gật đầu.
Hắn xoay người, nhỏ giọng nói với Thường Nhuận Chi: "Nhuận Chi, dựa theo thế lực hiện tại của Ngũ ca, cho dù phụ hoàng không đồng ý cho chúng ta rời khỏi ngõ hẻm Trung Quan. Nói vậy Ngũ ca muốn thả người, phụ hoàng cũng không có cách. Nhưng Ngũ ca không cố ý thả chúng ta ra ngoài... Nàng sẽ vì vậy mà bất mãn với Ngũ ca sao?"
"Vậy chàng có không?" Thường Nhuận Chi không đáp mà hỏi ngược lại.
Lưu Đồng nghĩ một lát, nói: "Sẽ không, ta hiểu Ngũ ca, huống chi quả thật ta không biết rời khỏi nơi này và tiếp tục ở lại có gì khác nhau. Còn nữa Ngũ ca nói, sẽ không để ta chờ lâu."
"Chàng nghĩ sao thì thiếp nghĩ vậy." Thường Nhuận Chi nhẹ giọng nói: "Ở chỗ này, ngày đêm chàng đều ở bên cạnh thiếp, thiếp gọi một tiếng thì chàng liền xuất hiện trước mặt thiếp. Chờ rời khỏi nơi này trở về phủ hoàng tử, vào ban ngày thời gian chàng ở lại nhà có thể không nhiều, thiếp muốn gặp chàng cũng không thể nhìn thấy chàng."
Thường Nhuận Chi cười nói: "Cho nên, ở chỗ này đợi cũng rất tốt."
Lưu Đồng nắm tay nàng nhẹ nhàng hôn lên, hơi nghiêng đầu dựa vào nàng: "Nhuận Chi, chuyện mà đời này ta cảm thấy mình dũng cảm làm nhất, chính là dùng hết thủ đoạn, cầu cưới được nàng."
Ánh mắt Thường Nhuận Chi lưu luyến nhìn hắn.
Nói đến hôn sự này, quả thật nàng còn có chút mê mang không xác định. Trải qua mấy năm, nàng vô cùng may mắn thuận theo vận mệnh, trở thành vợ của hắn.
Hai người dựa vào nhau nói lời tri âm hồi lâu, cho đến lúc tự nhiên Lăng Nhi khóc nháo lên, hai phu thê mới trở về giường, dỗ tiểu nhi tử.
Cửa tiểu viện đã được đổi mới, lại không có người khóa cửa. Mỗi ngày còn có người thừa dịp đưa tới gà vịt, thịt cá tươi ngon và chút rau xanh hoa quả. Hôm sau còn có thể nhìn thấy một ít điểm tâm có tiếng được đặt bên ngoài.
Đối với chất lượng sinh hoạt tăng lên người cao hứng nhất chính là ba đứa nhỏ, miệng bọn chúng đã quá đủ nghiện.
Dù sao trong một năm nay, thức ăn bọn họ ăn đều do Ngụy Tử và Thường Nhuận Chi làm. Mặc dù không khó ăn nhưng nếu ăn hoài mấy món đó, cũng có chút ngán.
Còn nữa, dù sao tay nghề Ngụy Tử và Thường Nhuận Chi cũng kém hơn đại trù.
Chất lượng sinh hoạt được cải biến, tự nhiên chuyện đọc sách cũng được nâng cao.
Thụy vương cho người đưa đến một xấp sách, cũng không quản thời gian Dương Dương muốn học xong thì cần bao nhiêu lâu, cứ đưa tới, giấy và bút mực đều là loại tốt nhất.
Trước kia Ngụy Tử thay Thường Nhuận Chi chưởng quản nội vụ, tự nhiên nhận ra được giá trị của những thứ bút mực này.
Nàng ta nuốt nước miếng, thấp giọng nói với Thường Nhuận Chi: "Đại thiếu gia dùng được đồ tốt thì không sao nhưng Kỷ Cương nhà nô tì dùng luyện chữ to thật quá lãng phí..."
"Nói bậy cái gì đó, hai người bọn chúng cùng nhau học chữ, dùng bút mực tự nhiên cũng phải dùng giống nhau. Lại nói những đồ lúc trước ta chuẩn bị, cũng dã dùng sắp xong rồi, sao có thể tìm được đồ khác cho bọn họ dùng."
Thường Nhuận Chi suy nghĩ một lát lại nói: "Bút mực cũng không phải là đồ đạc trân quý gì, Thụy vương đưa tới không thể nào trả lại cho hắn. Chờ sau này chúng ta ra ngoài, đưa chút lễ vật tới cho hắn xem như là trả lại chút nhân tình."
Lúc này Ngụy Tử gật đầu, ôm một xấp giấy cười không thấy mắt.
Kỷ Cương nhà nàng ta đi theo đại thiếu gia đọc sách, lại là do Cửu hoàng tử tự mình dạy dỗ, tương lai tiền đồ chắc là không cần lo lắng.
Sinh hoạt trong tiểu viện có biến hóa, nhưng người trong tiểu viện vẫn nghỉ ngơi như ngày thường, cũng không có phát sinh cái gì thay đổi.
Chỗ Thụy vương, cũng dần dần ổn định.
Việc chính sự trên triều đình có bốn đại thần thảo luận, dưới tình hình chung, Thụy vương sẽ không mở miệng can thiệp.
Ngay từ đầu, bốn đại thần luôn phải cẩn thận cân nhắc ý Thụy vương, nhưng thời gian lâu, bọn họ phát hiện, nếu là chính sách tốt, Thụy vương sẽ không đánh gãy hoặc can thiệp, nhưng nếu như có chỗ không đủ, Thụy vương sẽ đề xuất làm cho bọn họ lo lắng.
Bất quá thời gian một tháng, phong ba trên hướng thượng dường như bị quét sạch một lần.
Mặt khác, bốn đại thần vốn tưởng rằng Thụy vương đã nắm giữ triều chính, nhất định sẽ không cho phép xuất hiện thanh âm người khác phản đối hắn.
Nhưng ngoài dự kiến của bọn họ là, trên triều chính thật sự có người dám vuốt râu hổ, dám sẵn giọng cùng Thụy vương.
Mọi người đều cho rằng người như vậy sẽ cực xui, sự thật lại không phải như thế.
Thụy vương nhằm vào điểm triều thần đưa ra phản đối hắn, có thể bác bỏ thì bác bỏ, cần hắn nhận địa phương, hắn cũng khiêm tốn nhận.
Còn có người cố tình gây sự càn quấy, bốn đại thần đều nhìn thật rõ ràng, Thụy vương lười quan tâm.
Dần dần, bốn đại thần chủ chính, việc triều chính không cần nhìn sắc mặt Thụy vương.
Bởi vì chỉ cần là tốt, nhất định Thụy vương sẽ không phản đối, hắn ta cũng sẽ không quản trong triều ai được lợi từ chính sách đó.
Thụy vương căn bản không thèm để ý là ai đưa ra hướng sách, chỉ cần hứu ích với quốc gia, dân chúng là có thể.
Bốn đại thần bí mật không khỏi cảm thán, chẳng sợ Thụy vương làm vẻ làm dáng, nhưng có thể làm đến bước này, cũng thật sự không dễ dàng.
Biến hóa trên triều đình, mỗi ngày Gì Sáng đều nói cho Nguyên Vũ đế nghe.
Nguyên Vũ đế luôn cho rằng Gì Sáng là tâm phúc của mình, đến bây giờ vẫn không hề nghi ngờ, chưa bao giờ hoài nghi lời Gì Sáng nói.
Nghe chúng thần lên tiếng thừa nhận tâm phục khẩu phục Thụy vương, trong lòng Nguyên Vũ đế càng thêm phức tạp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook