Kế Thê
-
Chương 287: Thanh quân
Edit: Bộ Yến Tử -
Ánh mắt Thụy vương có chút sâu thẳm, vẻ mặt Lưu Đồng cũng ngẩn ra.
Hắn nhìn về phía Thụy vương, chần chờ một lát hỏi: "Ngũ ca định... Làm thế nào?"
Lừa gạt bên ngoài tin tức còn sống, lặng yên đi đến kinh sư, một khi biết trong quan tài Thụy vương không có thi thể, hắn ta lặng lẽ nhập kinh, tất nhiên sẽ bị đeo một cái tội danh "Bụng dạ khó lường".
Nếu Ngũ ca muốn khởi sự, nói vậy gia quyến triều thần sẽ bị khống chế trong một buổi tối.
Vậy thì có khác gì đoạt cung đâu?
Ngũ ca liên tục ở lại Yến Bắc án binh bất động, mẫu thân thân sinh, thê tử kết tóc, còn có tất cả nữ nhân đều ở kinh thành, tựa như con tin, Ngũ ca đều không có hành động thiếu suy nghĩ. Đến hiện tại lại muốn liều lĩnh, thanh danh lúc trước muốn nỗ lực bảo vệ cuối cùng thất bại trong gang tấc sao?
Trong lòng Lưu Đồng có chút mờ mịt.
Hắn rời xa triều đình, đi đến Giam cầm sở, đã có hai năm không xử lý công việc, triều đình biến hóa rất nhanh, hướng sự thật nhiều, hắn nghe nhưng cũng có chút không thể lý giải.
Ngũ ca cũng giống vậy, mấy năm không thấy, có lẽ ý tưởng của Ngũ ca cũng có cải biến?
Thụy vương thấy ánh mắt kinh ngạc của Lưu Đồng, không khỏi cười.
"Tiểu Cửu nghĩ cái gì đó?" Sắc mặt Thụy vương nhàn nhạt: "Thái Tử mưu đồ gây rối, giam lỏng phụ hoàng ở trong cung, ta thu được cấp báo tâm phúc của phụ hoàng, lặng yên hồi kinh thanh quân sườn, mục đích quang minh chính đại, ai dám vọng ngôn?"
Lưu Đồng kinh ngạc nói: "Phụ hoàng truyền tin cho Ngũ ca?"
"Phụ hoàng bị liệt, có thể truyền tin sao?"
Thụy vương sờ sờ chén trà, chỉ cảm thấy chạm vào tay thật thô ráp, không có cảm xúc trắng mịn của đồ sứ.
Bất quá hắn ta cũng không ghét bỏ, lúc ở Yến Bắc khi hành quân đánh nhau, có lẽ còn không có chén trà để hắn ta thưởng thức nữa nha.
"Ý của Ngũ ca là... Chiếu chỉ giả mạo thanh quân sườn?" Lưu Đồng thấp giọng hỏi.
Thụy vương cười nói: "Không coi là chiếu chỉ giả mạo, không phải phụ hoàng vì chuyện Vũ Văn Thì Nguyên bị ám sát nổi giận lôi đình với Thái Tử, vì vậy mà bị Thái Tử chọc tức đến mức trúng gió nằm trên giường sao? Vốn dĩ Thái Tử phạm sai lầm rất lớn.”
Thụy vương đặt chén trà xuống, nhẹ giọng nói: "Ta có hỏi đại phu, nếu người trúng gió được chăm sóc kỹ vẫn có thể sinh hoạt giống như người thường, nhưng nếu như chăm sóc không tốt sẽ dễ dàng dẫn phát các chứng bệnh khác. Người trúng gió, rất nhiều người chết do biến chứng từ chứng bệnh này. Phụ hoàng trúng gió nằm trên giường cũng gần một năm, lại không có truyền ra tin tức phụ hoàng có gì bất ổn. Lúc nào Nam Bình vương cũng đến thăm, chuyện này vẫn có cam đoan.”
"Trong một năm này, chắc hẳn đau đớn vì mất con trai của phụ hoàng cũng không còn thừa bao nhiêu, oán trách và phẫn nộ với Thái Tử cũng không nhiều nhỉ? Chuyện này ta cũng không dám đánh cược." Thụy vương cười cười: "Cho nên, thừa dịp Tiên Ti vương bị bắt, đúng là thời điểm hồi kinh, thanh quân sườn người gây rối."
"Quả thật là bởi vì Vũ Văn Thì Nguyên..." Lưu Đồng thì thào, trong lòng có chút cấp khiêu, không tự chủ được hỏi: "Vậy phụ hoàng..."
Thụy vương nói: "Phụ hoàng tự nhiên muốn hảo hảo còn sống.Thái Tử bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu, không thuận người, còn phải muốn phụ hoàng tự mình hạ chiếu, phế đi Thái Tử vị của hắn ta mới phải."
"Nếu phụ hoàng vẫn không chịu thì sao?"
Thụy vương cười nói: "Phụ hoàng sẽ không như vậy. Chờ khi phụ hoàng thấy mặt ta, ông ta liền biết đây là xu thế tất yếu, nếu không phế Thái Tử, mệnh của Thái Tử sẽ không còn."
Thụy vương nói đến đây, dừng một lát, than nhẹ: "Nếu như phụ hoàng hảo hảo, có thể tự mình phế đi Thái Tử, là tốt nhất."
Lưu Đồng có chút trầm mặc.
Hắn biết Thụy vương đã hồi kinh, có Nam Bình vương làm nội ứng, khởi sự tất nhiên vạn vô nhất thất.
Nhưng tại lúc mấu chốt đó, hắn lại không biết chính mình có thể làm cái gì.
Hắn có chút mờ mịt.
"Ngũ ca..." Lưu Đồng không khỏi lên tiếng hỏi: "Đệ có thể làm gì?"
Thụy vương sửng sốt, Lưu Đồng không nghe hắn ta trả lời, hỏi tiếp: "Ngũ ca tới gặp đệ, là muốn đệ làm gì sao?"
Thụy vương nhẹ nhàng cười, giống lúc nhỏ sờ đầu của hắn: "Ngốc đệ đệ, Ngũ ca không cần đệ làm gì cả, đệ chỉ cần chờ Ngũ ca cứu ra, khôi phục vinh quang cho đệ là tốt rồi."
Lưu Đồng kinh ngạc nhìn hắn ta một lát, nói: "Không cần đệ làm gì hết, vậy Ngũ ca còn mạo hiểm có thể bị Thái Tử phát hiện tới gặp đệ..."
Thụy vương mỉm cười: "Những người khác đều sống rất tốt, ta không lo lắng, chỉ thắc thỏm mình đệ thôi."
Thụy vương vỗ vỗ vai hắn: "Lúc trước phụ hoàng hạ chỉ vây phủ Cửu hoàng tử, đoạn đối thoại với đệ ở trong cung ta đã sớm nghe nói. Cám ơn đệ luôn ủng hộ ta.”
Lưu Đồng chua sót cười, nhẹ giọng nói: "Đệ luôn ủng hộ Ngũ ca, chỉ là có chút sầu não, phụ hoàng đối với Thái Tử rất khác biệt với chúng ta và các huynh đệ khác."
"Đã quen rồi."
Thụy vương đã nhìn thông suốt.
"Lần này Ngũ ca tính hành động như thế nào?" Lưu Đồng không muốn nhắc tới phụ thân Nguyên Vũ đế, nói sang chuyện khác: "Sự tình có thể có chuẩn bị vạn toàn?"
"Ừ, cái này đệ không cần lo lắng." Thụy vương cười nói: "Không đến vạn bất đắc dĩ, sẽ không vận dụng thế lực phủ Kinh Triệu, có Thập Nhị đệ ở đó tình huống trong cung cũng có thể rõ ràng. Chỉ cần bắt Thái Tử, những người khác không cần để ý tới quá nhiều."
Lưu Đồng sầu lo nói: "Nhưng mà... Mặc dù phụ hoàng ốm đau nằm trên giường vẫn có cảm giác. Nếu phụ hoàng biết, chuyện Vũ Văn Thì Nguyên là do Ngũ ca nói cho Thái Tử biết..."
"Ai nói chuyện Vũ Văn Thì Nguyên do ta nói với Thái Tử?" Thụy vương cười cười, trong ánh mắt không gợn sóng không sợ hãi: "Kỳ vương và Lễ vương đều biết việc này, thậm chí Thái Tử bởi vì kiêng kị Kỳ vương và Lễ vương biết chuyện phụ hoàng có trưởng tử tư sinh ở ngoài cung, lúc trước trên triều, chỉ định ta đi Yến Bắc chính là muốn ta đi chịu chết... Nếu ta báo cho hắn ta biết chuyện Vũ Văn Thì Nguyên, nói vậy hắn ta cũng sẽ kiêng kị ta, không công khai tính kế ta."
Lưu Đồng nghe vậy cảm thấy lạnh sống lưng.
Ngũ ca thật sự là... Tính kế vô cùng thâm.
Ngay từ đầu hắn ta đã tính toán tốt chuyện Thái Tử chắc chắn động thủ với Vũ Văn Thì Nguyên, cho nên âm thầm báo cho Thái Tử biết sự tồn tại của Vũ Văn Thì Nguyên. Sau đó lại quanh co lòng vòng đem tin tức truyền đến trong tai Kỳ vương và Lễ vương.
Chờ Thái Tử bị bắt, mặc dù đến trước mặt phụ hoàng vạch trần chuyện Vũ Văn Thì Nguyên tồn tại chính là Ngũ ca nói, Ngũ ca cũng có thể cầm lý do lúc trước hắn ta đi Yến Bắc phản chứng không phải do hắn ta gây nên. Thậm chí còn có thể mượn nước đẩy thuyền, đẩy thủ phạm mật báo tới trên người Kỳ vương và Lễ vương.
Khởi sự buông xuống, Thụy vương cũng không hy vọng nói nhiều cùng Lưu Đồng sợ sẽ nhiễu tâm thần hắn. Chỉ bảo hắn an tâm chờ, lặng yên giống như trước lặng yên rời khỏi.
Trong lòng Lưu Đồng thấy hoảng, đêm đó nói chuyện Thụy vương với Thường Nhuận Chi: "Từ trước ta cảm thấy Ngũ ca trí tuệ cơ trí, không nghĩ tới tâm cơ của huynh ấy cũng rất thâm trầm... Cẩn thận tính kế như vậy, khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy lạnh da đầu, lạnh cả người."
Thường Nhuận Chi cười nói: "Cho nên may mắn hai người là hảo huynh đệ mà không phải đối thủ."
Nếu là đối thủ, sẽ bị Thụy vương đẩy xuống hố cặn bã không còn.
Thường Nhuận Chi không khỏi có chút đồng tình Thái Tử.
Nếu như Thụy vương xuống tay, Thái Tử sợ là... Rốt cuộc không có cơ hội trở mình.
Còn Kỳ vương và Lễ vương, cũng lật người không xong.
Bỗng nhiên Lưu Đồng ôm lấy Thường Nhuận Chi, thật lâu sau rầu rĩ nói: "Ta ở lại đây, không hề trợ giúp Ngũ ca chút xíu nào, ngẫm lại cảm thấy thẹn với Ngũ ca. Nếu như ta ở trong triều, chắc cũng có thể giúp Ngũ ca chút ít."
Thường Nhuận Chi an ủi hắn: "Không vội, sau này chàng còn có cơ hội hỗ trợ mà."
Ánh mắt Thụy vương có chút sâu thẳm, vẻ mặt Lưu Đồng cũng ngẩn ra.
Hắn nhìn về phía Thụy vương, chần chờ một lát hỏi: "Ngũ ca định... Làm thế nào?"
Lừa gạt bên ngoài tin tức còn sống, lặng yên đi đến kinh sư, một khi biết trong quan tài Thụy vương không có thi thể, hắn ta lặng lẽ nhập kinh, tất nhiên sẽ bị đeo một cái tội danh "Bụng dạ khó lường".
Nếu Ngũ ca muốn khởi sự, nói vậy gia quyến triều thần sẽ bị khống chế trong một buổi tối.
Vậy thì có khác gì đoạt cung đâu?
Ngũ ca liên tục ở lại Yến Bắc án binh bất động, mẫu thân thân sinh, thê tử kết tóc, còn có tất cả nữ nhân đều ở kinh thành, tựa như con tin, Ngũ ca đều không có hành động thiếu suy nghĩ. Đến hiện tại lại muốn liều lĩnh, thanh danh lúc trước muốn nỗ lực bảo vệ cuối cùng thất bại trong gang tấc sao?
Trong lòng Lưu Đồng có chút mờ mịt.
Hắn rời xa triều đình, đi đến Giam cầm sở, đã có hai năm không xử lý công việc, triều đình biến hóa rất nhanh, hướng sự thật nhiều, hắn nghe nhưng cũng có chút không thể lý giải.
Ngũ ca cũng giống vậy, mấy năm không thấy, có lẽ ý tưởng của Ngũ ca cũng có cải biến?
Thụy vương thấy ánh mắt kinh ngạc của Lưu Đồng, không khỏi cười.
"Tiểu Cửu nghĩ cái gì đó?" Sắc mặt Thụy vương nhàn nhạt: "Thái Tử mưu đồ gây rối, giam lỏng phụ hoàng ở trong cung, ta thu được cấp báo tâm phúc của phụ hoàng, lặng yên hồi kinh thanh quân sườn, mục đích quang minh chính đại, ai dám vọng ngôn?"
Lưu Đồng kinh ngạc nói: "Phụ hoàng truyền tin cho Ngũ ca?"
"Phụ hoàng bị liệt, có thể truyền tin sao?"
Thụy vương sờ sờ chén trà, chỉ cảm thấy chạm vào tay thật thô ráp, không có cảm xúc trắng mịn của đồ sứ.
Bất quá hắn ta cũng không ghét bỏ, lúc ở Yến Bắc khi hành quân đánh nhau, có lẽ còn không có chén trà để hắn ta thưởng thức nữa nha.
"Ý của Ngũ ca là... Chiếu chỉ giả mạo thanh quân sườn?" Lưu Đồng thấp giọng hỏi.
Thụy vương cười nói: "Không coi là chiếu chỉ giả mạo, không phải phụ hoàng vì chuyện Vũ Văn Thì Nguyên bị ám sát nổi giận lôi đình với Thái Tử, vì vậy mà bị Thái Tử chọc tức đến mức trúng gió nằm trên giường sao? Vốn dĩ Thái Tử phạm sai lầm rất lớn.”
Thụy vương đặt chén trà xuống, nhẹ giọng nói: "Ta có hỏi đại phu, nếu người trúng gió được chăm sóc kỹ vẫn có thể sinh hoạt giống như người thường, nhưng nếu như chăm sóc không tốt sẽ dễ dàng dẫn phát các chứng bệnh khác. Người trúng gió, rất nhiều người chết do biến chứng từ chứng bệnh này. Phụ hoàng trúng gió nằm trên giường cũng gần một năm, lại không có truyền ra tin tức phụ hoàng có gì bất ổn. Lúc nào Nam Bình vương cũng đến thăm, chuyện này vẫn có cam đoan.”
"Trong một năm này, chắc hẳn đau đớn vì mất con trai của phụ hoàng cũng không còn thừa bao nhiêu, oán trách và phẫn nộ với Thái Tử cũng không nhiều nhỉ? Chuyện này ta cũng không dám đánh cược." Thụy vương cười cười: "Cho nên, thừa dịp Tiên Ti vương bị bắt, đúng là thời điểm hồi kinh, thanh quân sườn người gây rối."
"Quả thật là bởi vì Vũ Văn Thì Nguyên..." Lưu Đồng thì thào, trong lòng có chút cấp khiêu, không tự chủ được hỏi: "Vậy phụ hoàng..."
Thụy vương nói: "Phụ hoàng tự nhiên muốn hảo hảo còn sống.Thái Tử bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu, không thuận người, còn phải muốn phụ hoàng tự mình hạ chiếu, phế đi Thái Tử vị của hắn ta mới phải."
"Nếu phụ hoàng vẫn không chịu thì sao?"
Thụy vương cười nói: "Phụ hoàng sẽ không như vậy. Chờ khi phụ hoàng thấy mặt ta, ông ta liền biết đây là xu thế tất yếu, nếu không phế Thái Tử, mệnh của Thái Tử sẽ không còn."
Thụy vương nói đến đây, dừng một lát, than nhẹ: "Nếu như phụ hoàng hảo hảo, có thể tự mình phế đi Thái Tử, là tốt nhất."
Lưu Đồng có chút trầm mặc.
Hắn biết Thụy vương đã hồi kinh, có Nam Bình vương làm nội ứng, khởi sự tất nhiên vạn vô nhất thất.
Nhưng tại lúc mấu chốt đó, hắn lại không biết chính mình có thể làm cái gì.
Hắn có chút mờ mịt.
"Ngũ ca..." Lưu Đồng không khỏi lên tiếng hỏi: "Đệ có thể làm gì?"
Thụy vương sửng sốt, Lưu Đồng không nghe hắn ta trả lời, hỏi tiếp: "Ngũ ca tới gặp đệ, là muốn đệ làm gì sao?"
Thụy vương nhẹ nhàng cười, giống lúc nhỏ sờ đầu của hắn: "Ngốc đệ đệ, Ngũ ca không cần đệ làm gì cả, đệ chỉ cần chờ Ngũ ca cứu ra, khôi phục vinh quang cho đệ là tốt rồi."
Lưu Đồng kinh ngạc nhìn hắn ta một lát, nói: "Không cần đệ làm gì hết, vậy Ngũ ca còn mạo hiểm có thể bị Thái Tử phát hiện tới gặp đệ..."
Thụy vương mỉm cười: "Những người khác đều sống rất tốt, ta không lo lắng, chỉ thắc thỏm mình đệ thôi."
Thụy vương vỗ vỗ vai hắn: "Lúc trước phụ hoàng hạ chỉ vây phủ Cửu hoàng tử, đoạn đối thoại với đệ ở trong cung ta đã sớm nghe nói. Cám ơn đệ luôn ủng hộ ta.”
Lưu Đồng chua sót cười, nhẹ giọng nói: "Đệ luôn ủng hộ Ngũ ca, chỉ là có chút sầu não, phụ hoàng đối với Thái Tử rất khác biệt với chúng ta và các huynh đệ khác."
"Đã quen rồi."
Thụy vương đã nhìn thông suốt.
"Lần này Ngũ ca tính hành động như thế nào?" Lưu Đồng không muốn nhắc tới phụ thân Nguyên Vũ đế, nói sang chuyện khác: "Sự tình có thể có chuẩn bị vạn toàn?"
"Ừ, cái này đệ không cần lo lắng." Thụy vương cười nói: "Không đến vạn bất đắc dĩ, sẽ không vận dụng thế lực phủ Kinh Triệu, có Thập Nhị đệ ở đó tình huống trong cung cũng có thể rõ ràng. Chỉ cần bắt Thái Tử, những người khác không cần để ý tới quá nhiều."
Lưu Đồng sầu lo nói: "Nhưng mà... Mặc dù phụ hoàng ốm đau nằm trên giường vẫn có cảm giác. Nếu phụ hoàng biết, chuyện Vũ Văn Thì Nguyên là do Ngũ ca nói cho Thái Tử biết..."
"Ai nói chuyện Vũ Văn Thì Nguyên do ta nói với Thái Tử?" Thụy vương cười cười, trong ánh mắt không gợn sóng không sợ hãi: "Kỳ vương và Lễ vương đều biết việc này, thậm chí Thái Tử bởi vì kiêng kị Kỳ vương và Lễ vương biết chuyện phụ hoàng có trưởng tử tư sinh ở ngoài cung, lúc trước trên triều, chỉ định ta đi Yến Bắc chính là muốn ta đi chịu chết... Nếu ta báo cho hắn ta biết chuyện Vũ Văn Thì Nguyên, nói vậy hắn ta cũng sẽ kiêng kị ta, không công khai tính kế ta."
Lưu Đồng nghe vậy cảm thấy lạnh sống lưng.
Ngũ ca thật sự là... Tính kế vô cùng thâm.
Ngay từ đầu hắn ta đã tính toán tốt chuyện Thái Tử chắc chắn động thủ với Vũ Văn Thì Nguyên, cho nên âm thầm báo cho Thái Tử biết sự tồn tại của Vũ Văn Thì Nguyên. Sau đó lại quanh co lòng vòng đem tin tức truyền đến trong tai Kỳ vương và Lễ vương.
Chờ Thái Tử bị bắt, mặc dù đến trước mặt phụ hoàng vạch trần chuyện Vũ Văn Thì Nguyên tồn tại chính là Ngũ ca nói, Ngũ ca cũng có thể cầm lý do lúc trước hắn ta đi Yến Bắc phản chứng không phải do hắn ta gây nên. Thậm chí còn có thể mượn nước đẩy thuyền, đẩy thủ phạm mật báo tới trên người Kỳ vương và Lễ vương.
Khởi sự buông xuống, Thụy vương cũng không hy vọng nói nhiều cùng Lưu Đồng sợ sẽ nhiễu tâm thần hắn. Chỉ bảo hắn an tâm chờ, lặng yên giống như trước lặng yên rời khỏi.
Trong lòng Lưu Đồng thấy hoảng, đêm đó nói chuyện Thụy vương với Thường Nhuận Chi: "Từ trước ta cảm thấy Ngũ ca trí tuệ cơ trí, không nghĩ tới tâm cơ của huynh ấy cũng rất thâm trầm... Cẩn thận tính kế như vậy, khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy lạnh da đầu, lạnh cả người."
Thường Nhuận Chi cười nói: "Cho nên may mắn hai người là hảo huynh đệ mà không phải đối thủ."
Nếu là đối thủ, sẽ bị Thụy vương đẩy xuống hố cặn bã không còn.
Thường Nhuận Chi không khỏi có chút đồng tình Thái Tử.
Nếu như Thụy vương xuống tay, Thái Tử sợ là... Rốt cuộc không có cơ hội trở mình.
Còn Kỳ vương và Lễ vương, cũng lật người không xong.
Bỗng nhiên Lưu Đồng ôm lấy Thường Nhuận Chi, thật lâu sau rầu rĩ nói: "Ta ở lại đây, không hề trợ giúp Ngũ ca chút xíu nào, ngẫm lại cảm thấy thẹn với Ngũ ca. Nếu như ta ở trong triều, chắc cũng có thể giúp Ngũ ca chút ít."
Thường Nhuận Chi an ủi hắn: "Không vội, sau này chàng còn có cơ hội hỗ trợ mà."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook