1.
Ba giờ sáng, tôi nhận được điện thoại từ bạn của Cố Đình Chiêu.
“Alo, chị dâu.

Anh Cố uống say rồi, chị sang đây đón anh ấy nhé!”
Tôi đáp ừ một tiếng, mặc áo khoác lên rồi đi ra ngoài.
Đến quán bar, có người thấy tôi, lập tức giơ điện thoại lên kêu lớn.
“Lần này chỉ mất mười lăm phút! Phá kỷ lục rồi, đứa thua cược mau bắn tiền cho tao!”
Có người văng tục, có người phấn kích.
Cố Đình Chiêu vẫn biếng nhác ngồi trên sofa, ôm một cô gái xinh đẹp trong lòng, trông chẳng giống say rượu chút nào.
Bọn họ đã dùng trò cá cược ấu trĩ như vậy không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng tôi cũng mắc bẫy.
Hắn giương mắt nhìn tôi: “Không tệ, nhưng lần sau nhanh hơn một chút, hạn cho cô trong vòng mười phút.”
Tôi gật gật đầu.
Cô gái bên cạnh đùa nghịch cúc áo sơ-mi của hắn.
“Anh Cố, đây là bạn gái anh sao?”
Tim tôi chợt nảy lên.

Tôi vô thức chạm vào chiếc nhẫn ở ngón áp út.
Cố Đình Chiêu cười lắc đầu, chậm rãi nhấp một ngụm rượu.
“Chỉ là một con chó gọi thì đến, không cần thì đuổi đi thôi.”
Mọi người có mặt ở đó yên lặng trong chốc lát, rồi lập tức ồn ào trở lại.


Không ít người nhìn tôi với ánh mắt hả hê.
“Thật sự là một con hề, lần nào gọi cũng đến.”
“Cô ta cả ngày chỉ theo sau mông anh Cố.

Liếm gót được hai năm rồi, đúng là con chó chứ gì nữa!”
Tôi chỉ im lặng nghe, sau đó đưa cho Cố Đình Chiêu một cốc nước ấm, nhẹ giọng nói: “Uống ít rượu thôi, dạ dày của anh không tốt.”
Cố Đình Chiêu chậm rãi ngồi thẳng dậy, lông mày giần giật.

Hắn vẫy tay gọi tôi: “Lại đây!”
Tôi lại gần vài bước, khom người đợi hắn nói.

Giây tiếp theo, cốc nước đó đổ lên đầu tôi, còn cái ly thì bị ném vỡ.
“Một con chó mà cũng xứng lên mặt dạy đời tôi?”
Mọi người cười phá lên.

Truyện Phương Tây
“Nhặt hết đống thủy tinh này đi.”
Mặc cho tóc mái ướt rủ trước trán, tôi ngồi xổm xuống, bắt đầu nhặt mảnh vỡ.
Mảnh thuỷ tinh sắc nhọn cắt vào ngón tay, máu tươi lập tức chảy ra.
Cố Đình Chiêu đứng dậy, đá một cú vào đầu gối tôi.


Tôi đau đớn quỳ xuống đất.
Hắn từ trên cao nhìn xuống tôi: “Nhặt những thứ này lên.

Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong.

Cút đi, đừng ở đây làm chướng mắt tôi.”
2.
Ngày hôm sau, như đã quên mất chuyện ở quán bar, Cố Đình Chiêu gửi tin nhắn cho tôi.
“Trang điểm đẹp một chút để còn cùng tôi tham gia một bữa tiệc rượu.

Sáu giờ sẽ đón cô.”
Tôi trang điểm xinh đẹp, thay một bộ lễ phục, nhưng đến bảy giờ, Cố Đình Chiêu vẫn chưa đến.
Tôi mở vòng bạn bè.

Vừa tức thì, anh em bạn bè của Cố Đình Chiêu đăng một trạng thái.
“Hoan nghênh chị Tâm Tâm về nước.

Cuối cùng thì anh Cố đã đạt được nguyện vọng của mình.”
Trong bức hình, Cố Đình Chiêu đang choàng áo khoác của mình cho một cô gái có thân hình nhỏ nhắn với vẻ cưng chiều.

Mặt mũi cô ta rất giống tôi.
Ồ, là Nguyễn Tâm.
Chẳng trách Cố Đình Chiêu phớt lờ tôi, thì ra người trong lòng đã về nước.

Vậy kẻ thay thế như tôi đây chắc là nên trốn vào góc tối tăm nào đó nhỉ.
Tôi phóng to bức ảnh, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Cố Đình Chiêu, thầm cầu nguyện chuyện tình của hắn và người con gái kia có thể chậm lại một chút.

Tạm thời tôi vẫn chưa muốn rời xa hắn, bởi vì dáng vẻ dịu dàng cúi đầu của hắn thật sự quá giống Tuỳ Sách..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương