Kẻ Thắng Cuộc
-
Chương 34
Tiễn Quý Khâm Sinh đi rồi, Du Dã cũng cảm thấy cơn mệt mỏi ập tới. Bữa sáng đã tiêu hóa được một nửa khiến người càng thêm buồn ngủ, cậu ngáp một cái, càng thêm lo lắng cho sếp Quý đã đi vào cửa lớn của công ty.
Cậu ăn no ngủ đủ, mà vẫn buồn ngủ đến như vậy, càng khỏi nói đến Quý Khâm Sinh gần như trắng đêm không ngủ. Lái xe về đến nhà, đổ thêm thức ăn cho mèo và thức ăn cho chó, gửi tin nhắn an ủi cho Quý Khâm Sinh, lại bật chế độ máy bay.
Cậu ngủ thẳng một giấc từ tám giờ sáng đến tận bốn giờ chiều, tắt chế độ máy bay, bấm mở WeChat, có một tin nhắn trả lời của Quý Khâm Sinh, cùng với mấy yêu cầu video call và tin nhắn xin lỗi của Trình Sở. Đích thực là cần phải xin lỗi, ở cương vị một người bạn, Trình Sở nửa đêm qua thật sự là mất tư cách.
Y để mặc cho gã đàn ông diện âu phục kia xua cậu đuổi cậu, khiến cậu ngay cả quần áo cũng không kịp mặc vào. Nếu như là người khác, Du Dã e là sẽ chẳng bao giờ qua lại nữa. Nhưng năm ấy lúc cậu bị Từ Dục làm tan nát trái tim, cũng là Trình Sở ở bên cạnh giúp đỡ, mới ngăn cậu không phạm thêm nhiều sai lầm ngu xuẩn, vì cuộc tình chẳng đáng có này.
Du Dã nhớ tới chuyện trước đây, chỉ có thể nhận cuộc gọi, giữa bạn bè với nhau càng nên chú trọng ân tình, Trình Sở đã từng có ân với cậu, lần này trọng sắc khinh bạn, đành phải miễn cưỡng tha thứ. Tuy rằng tha thứ, nhưng ngữ điệu lại khó tránh khỏi mang theo một chút trách cứ.
Cậu cất cao giọng nói, anh Trình, có việc gì. Trình Sở ở đầu dây bên kia hạ giọng nói xin lỗi, tâm tình thực sự không tốt, lại hẹn gặp mặt cậu. Nỗi căm phẫn của Du Dã khó lòng tiêu tan: "Thôi khỏi đi, chẳng may gã đàn ông diện âu phục của mày lại đột nhiên xuất hiện, tao chống đỡ không nổi."
Trình Sở cười khổ hai tiếng, lại một lần nữa nói xin lỗi, nói rằng sẽ không có chuyện đó, đêm nay chỉ có hai người bọn họ gặp mặt. Địa điểm là một quán cà phê, không phải mấy chỗ vui chơi giải trí mà Trình Sở thường xuyên đến ăn dầm nằm dề.
Lúc Du Dã đến chỗ hẹn, chỉ thấy Trình Sở, một tiểu yêu tinh xưa nay ra cửa nhất định phải trang điểm, xinh đẹp rạng ngời tỏa nắng, lúc này mặc một chiếc áo len màu trắng rộng thùng thình, để nguyên mặt mộc, ngồi co người trên chiếc ghế sô pha da màu nâu, hai tay bưng cốc cà phê, đang thả hồn đi đâu mất.
Du Dã đi tới quầy gọi đồ uống, nhận thẻ ghi số thứ tự, bấy giờ mới ngồi vào vị trí trước mặt Trình Sở, đan mười ngón vào nhau, chống ở dưới cằm, bày ra tư thế muốn nghe người giải thích: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."
Tình trạng của Trình Sở không bình thường, có thể thấy được bằng mắt thường. Trình Sở lúc này mới hoàn hồn, nhìn Du Dã ở trước mặt, nở một nụ cười bơ phờ ủ rũ: "Người đàn ông đó, tên là Cao Minh."
Du Dã gật đầu, ý bảo người nói tiếp, Trình Sở tiếp tục nói: "Nếu bắt buộc phải nói là quan hệ gì, thì chắc là thanh mai trúc mã, loại đã từng lên giường với nhau."
Du Dã nhướng mày, đã hiểu được đại khái, chẳng trách sao cậu cảm thấy bầu không khí giữa hai người này vi diệu. Nhưng mà vấn đề của Trình Sở không nằm ở chuyện tình cảm, mà là chuyện gia đình. Về chuyện gia đình của Trình Sở, Du Dã đại khái là có biết một ít.
Trình Sở thời cấp ba thích phải một tên đểu cáng, bị tên đểu kia vạch trần tính hướng trước mặt mọi người, có lần nọ y bị bắt nạt, bởi vì chịu không nổi nên phản kháng, làm một người bị thương, sau đó bị đuổi học. Người nhà của Trình Sở không chấp nhận được tính hướng của y, còn muốn đưa y đi trường học "nắn cho thẳng lại".
Trình Sở bỏ trốn, may mà sau khi đến được thành phố này, cũng gặp được người tốt, cặp với một vị giáo sư đại học trong một khoảng thời gian, dưới sự ảnh hưởng và trợ giúp của đối phương, hoàn thành xong việc học, sau khi chia tay với giáo sư, ngày tháng cứ tiếp tục trôi qua, cũng tìm được công việc rất tốt.
Sau đó nữa, y lại gặp người bạn thanh mai trúc mã, Cao Minh, đối phương cũng đến thành phố này phát triển sự nghiệp. Chuyện lần trước Cao Minh đến nói cho y, là bố của y bị xuất huyết não, đã nhập viện, hỏi y có muốn trở về hay không.
Trình Sở không muốn trở về, còn lý do tại sao, thì y không chịu nói. Nhưng Du Dã vẫn có thể xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau, bao gồm cả câu kia mà Cao Minh nói lúc đến tửu điếm tìm y là có ý gì.
Tại sao lại ác ý đến như vậy, có lẽ là cảm thấy Trình Sở quá hoang đàng, bố ruột của mình sinh bệnh nằm viện, còn ở bên ngoài rượu chè chịch choạc.
Trình Sở bưng cốc cà phê, chậm rãi nhấp một ngụm, lại nói: "Xin lỗi mày nha, tối hôm qua tao thật sự là uống đến bất tỉnh, lần sau tao sẽ bắt hắn nhận lỗi với mày."
Du Dã phất phất tay, trong nhà Trình Sở xảy ra chuyện, có thể thông cảm được. Chỉ là lời xin lỗi của Cao Minh, cậu e là mình nhận không nổi. Vốn dĩ người kia đã có thành kiến với cậu, gặp mặt lần nữa, sẽ chỉ làm cho Trình Sở khó xử mà thôi.
Du Dã liếc nhìn thời gian, hỏi có muốn tao đưa mày về không, vừa khéo tao lái xe đến. Lúc này Trình Sở chuông điện thoại vang lên, là có người tìm y. Trình Sở nhìn thấy tên của người gọi, tâm trạng hiển nhiên tốt hơn rất nhiều, lúc nhấc máy lên nói chuyện, giọng nói cũng có sức lực hơn.
Y gọi người kia là Tiểu Vũ Vũ, hỏi rằng cuối cùng cũng về nước rồi, giờ mới nhớ tới y sao. Mắt thấy Trình Sở đã khôi phục dáng ẻ như xưa, Du Dã rốt cuộc cũng yên tâm hơn nhiều. Cậu bèn uống một ngụm cà phê, sau đó cũng nhận được một cú điện thoại.
Là nhân viên chuyển phát nhanh của bưu điện, nói cậu có một phong thư, hỏi cậu có ở nhà không, có muốn ký nhận hay không. Đã thời đại này rồi, ai còn sẽ gửi thư cho cậu? Du Dã cũng không để ý lắm, chỉ nhờ người nọ để thư ở trong hòm thư, tự cậu sẽ đi lấy.
Cậu cúp điện thoại, liền thấy Trình Sở giống hệt như được tiêm một liều thuốc trợ tim: "Đi, dẫn mày đi gặp một người bạn lâu năm của tao!"
Du Dã cau mày: "Ai cơ!"
Trình Sở phấn khích nói: "Yến Vũ với người nhà của ổng."
Theo lời của Trình Sở, Yến Vũ và bạn trai của anh ta, Văn Diên, vừa mới tổ chức lễ thành hôn ở nước ngoài trở về, lần này là muốn gặp gỡ bạn bè tốt ở trong giới, cho nên tổ chức một bữa tiệc.
Trình Sở hiển nhiên đã quẳng những sự tình kia ra sau đầu, hoặc cũng có thể là đang giấu đi, trên khuôn mặt y lại xuất hiện nụ cười, nói cặp đôi này thất đức quá, biết rõ mọi người đều căm phẫn nghiến răng nghiến lợi đối với hành vi lãng phí lẫn nhau của hai người bọn họ đến mức nào, mà vẫn muốn tú ân ái (khoe/thể hiện tình cảm) một cách không kiêng kị đến như vậy.
Du Dã về nhà cũng không có việc gì để làm, thế là đành đi cùng Trình Sở đến chỗ hẹn. Cũng là quán bar, nhưng âm nhạc dịu nhẹ, người không tính là nhiều. Một trong những nhân vật chính đang ngồi chơi đàn dương cầm, Trình Sở chỉ tay giới thiệu lại cho cậu, nói người kia là Văn Diên, hàng số "1" nổi danh trong giới năm ấy.
Du Dã nhìn theo hướng ngón tay chỉ, mắt không khỏi sáng bừng lên, đó thật sự là người đàn ông rất anh tuấn, khí chất rất hoang dã, ngũ quan thâm thúy, vóc người rất đẹp. Rõ ràng là phong cách phóng đãng bất kham, nhưng ở trước cây đàn dương cầm, lại rất hài hòa, pha một chút an tĩnh sầu muộn, sự pha trộn hỗn tạp ở trên người của người đàn ông này, cũng không mâu thuẫn, mà càng thu hút ánh nhìn của người khác.
Trình Sở thấy Du Dã nhìn chằm chằm không chớp mắt, lấy cùi chỏ chọc cậu: "Thế nào, rất tuấn tú đúng chứ."
Du Dã gật đầu, đích thực rất tuấn tú, nhìn từ con mắt của đàn ông, cũng không thể trái lương tâm mà nói là không tuấn tú.
Người đàn ông trên sân khấu đột nhiên vẫy tay về phía dưới sân khấu, lúc này một chàng trai cầm ly rượu giẫm bậc cầu thang đi lên, ánh đèn quán bar chiếu sáng gò má của anh ta. Trình Sở lúc này mới dời tầm mắt khỏi Văn Diên, chuyển sang nhìn người đàn ông này.
Đây là một người đàn ông cũng tuấn tú không hề thua kém, rất có khí tràng, khung xương trông có vẻ nhỏ hơn so với của Văn Diên một chút, mặc áo sơ mi, vạt áo dắt vào trong quần jean, thít chặt để lộ vòng eo đẹp đẽ, còn có một đôi chân dài khiến người nhìn mà thèm khát.
Đó là Yến Vũ.
Rồi cậu thấy Yến Vũ bước chậm tới trước mặt Văn Diên, bị người kéo tay, kéo ngồi xuống ghế.
Văn Diên ôm lấy eo của người nọ một cách đầy khát vọng chiếm hữu, giữ chặt sau gáy của anh ta, hôn lên đôi môi của Yến Vũ.
Hai người ở trên sân khấu thân mật đến không coi ai ra gì, hình ảnh vô cùng đẹp mắt.
Du Dã chỉ nghe Trình Sở ở bên cạnh thở hồng hộc, vừa hâm mộ vừa nghiến răng nghiến lợi nói: "Tú ân ái như vậy, thật quá đáng."
Cậu ăn no ngủ đủ, mà vẫn buồn ngủ đến như vậy, càng khỏi nói đến Quý Khâm Sinh gần như trắng đêm không ngủ. Lái xe về đến nhà, đổ thêm thức ăn cho mèo và thức ăn cho chó, gửi tin nhắn an ủi cho Quý Khâm Sinh, lại bật chế độ máy bay.
Cậu ngủ thẳng một giấc từ tám giờ sáng đến tận bốn giờ chiều, tắt chế độ máy bay, bấm mở WeChat, có một tin nhắn trả lời của Quý Khâm Sinh, cùng với mấy yêu cầu video call và tin nhắn xin lỗi của Trình Sở. Đích thực là cần phải xin lỗi, ở cương vị một người bạn, Trình Sở nửa đêm qua thật sự là mất tư cách.
Y để mặc cho gã đàn ông diện âu phục kia xua cậu đuổi cậu, khiến cậu ngay cả quần áo cũng không kịp mặc vào. Nếu như là người khác, Du Dã e là sẽ chẳng bao giờ qua lại nữa. Nhưng năm ấy lúc cậu bị Từ Dục làm tan nát trái tim, cũng là Trình Sở ở bên cạnh giúp đỡ, mới ngăn cậu không phạm thêm nhiều sai lầm ngu xuẩn, vì cuộc tình chẳng đáng có này.
Du Dã nhớ tới chuyện trước đây, chỉ có thể nhận cuộc gọi, giữa bạn bè với nhau càng nên chú trọng ân tình, Trình Sở đã từng có ân với cậu, lần này trọng sắc khinh bạn, đành phải miễn cưỡng tha thứ. Tuy rằng tha thứ, nhưng ngữ điệu lại khó tránh khỏi mang theo một chút trách cứ.
Cậu cất cao giọng nói, anh Trình, có việc gì. Trình Sở ở đầu dây bên kia hạ giọng nói xin lỗi, tâm tình thực sự không tốt, lại hẹn gặp mặt cậu. Nỗi căm phẫn của Du Dã khó lòng tiêu tan: "Thôi khỏi đi, chẳng may gã đàn ông diện âu phục của mày lại đột nhiên xuất hiện, tao chống đỡ không nổi."
Trình Sở cười khổ hai tiếng, lại một lần nữa nói xin lỗi, nói rằng sẽ không có chuyện đó, đêm nay chỉ có hai người bọn họ gặp mặt. Địa điểm là một quán cà phê, không phải mấy chỗ vui chơi giải trí mà Trình Sở thường xuyên đến ăn dầm nằm dề.
Lúc Du Dã đến chỗ hẹn, chỉ thấy Trình Sở, một tiểu yêu tinh xưa nay ra cửa nhất định phải trang điểm, xinh đẹp rạng ngời tỏa nắng, lúc này mặc một chiếc áo len màu trắng rộng thùng thình, để nguyên mặt mộc, ngồi co người trên chiếc ghế sô pha da màu nâu, hai tay bưng cốc cà phê, đang thả hồn đi đâu mất.
Du Dã đi tới quầy gọi đồ uống, nhận thẻ ghi số thứ tự, bấy giờ mới ngồi vào vị trí trước mặt Trình Sở, đan mười ngón vào nhau, chống ở dưới cằm, bày ra tư thế muốn nghe người giải thích: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."
Tình trạng của Trình Sở không bình thường, có thể thấy được bằng mắt thường. Trình Sở lúc này mới hoàn hồn, nhìn Du Dã ở trước mặt, nở một nụ cười bơ phờ ủ rũ: "Người đàn ông đó, tên là Cao Minh."
Du Dã gật đầu, ý bảo người nói tiếp, Trình Sở tiếp tục nói: "Nếu bắt buộc phải nói là quan hệ gì, thì chắc là thanh mai trúc mã, loại đã từng lên giường với nhau."
Du Dã nhướng mày, đã hiểu được đại khái, chẳng trách sao cậu cảm thấy bầu không khí giữa hai người này vi diệu. Nhưng mà vấn đề của Trình Sở không nằm ở chuyện tình cảm, mà là chuyện gia đình. Về chuyện gia đình của Trình Sở, Du Dã đại khái là có biết một ít.
Trình Sở thời cấp ba thích phải một tên đểu cáng, bị tên đểu kia vạch trần tính hướng trước mặt mọi người, có lần nọ y bị bắt nạt, bởi vì chịu không nổi nên phản kháng, làm một người bị thương, sau đó bị đuổi học. Người nhà của Trình Sở không chấp nhận được tính hướng của y, còn muốn đưa y đi trường học "nắn cho thẳng lại".
Trình Sở bỏ trốn, may mà sau khi đến được thành phố này, cũng gặp được người tốt, cặp với một vị giáo sư đại học trong một khoảng thời gian, dưới sự ảnh hưởng và trợ giúp của đối phương, hoàn thành xong việc học, sau khi chia tay với giáo sư, ngày tháng cứ tiếp tục trôi qua, cũng tìm được công việc rất tốt.
Sau đó nữa, y lại gặp người bạn thanh mai trúc mã, Cao Minh, đối phương cũng đến thành phố này phát triển sự nghiệp. Chuyện lần trước Cao Minh đến nói cho y, là bố của y bị xuất huyết não, đã nhập viện, hỏi y có muốn trở về hay không.
Trình Sở không muốn trở về, còn lý do tại sao, thì y không chịu nói. Nhưng Du Dã vẫn có thể xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau, bao gồm cả câu kia mà Cao Minh nói lúc đến tửu điếm tìm y là có ý gì.
Tại sao lại ác ý đến như vậy, có lẽ là cảm thấy Trình Sở quá hoang đàng, bố ruột của mình sinh bệnh nằm viện, còn ở bên ngoài rượu chè chịch choạc.
Trình Sở bưng cốc cà phê, chậm rãi nhấp một ngụm, lại nói: "Xin lỗi mày nha, tối hôm qua tao thật sự là uống đến bất tỉnh, lần sau tao sẽ bắt hắn nhận lỗi với mày."
Du Dã phất phất tay, trong nhà Trình Sở xảy ra chuyện, có thể thông cảm được. Chỉ là lời xin lỗi của Cao Minh, cậu e là mình nhận không nổi. Vốn dĩ người kia đã có thành kiến với cậu, gặp mặt lần nữa, sẽ chỉ làm cho Trình Sở khó xử mà thôi.
Du Dã liếc nhìn thời gian, hỏi có muốn tao đưa mày về không, vừa khéo tao lái xe đến. Lúc này Trình Sở chuông điện thoại vang lên, là có người tìm y. Trình Sở nhìn thấy tên của người gọi, tâm trạng hiển nhiên tốt hơn rất nhiều, lúc nhấc máy lên nói chuyện, giọng nói cũng có sức lực hơn.
Y gọi người kia là Tiểu Vũ Vũ, hỏi rằng cuối cùng cũng về nước rồi, giờ mới nhớ tới y sao. Mắt thấy Trình Sở đã khôi phục dáng ẻ như xưa, Du Dã rốt cuộc cũng yên tâm hơn nhiều. Cậu bèn uống một ngụm cà phê, sau đó cũng nhận được một cú điện thoại.
Là nhân viên chuyển phát nhanh của bưu điện, nói cậu có một phong thư, hỏi cậu có ở nhà không, có muốn ký nhận hay không. Đã thời đại này rồi, ai còn sẽ gửi thư cho cậu? Du Dã cũng không để ý lắm, chỉ nhờ người nọ để thư ở trong hòm thư, tự cậu sẽ đi lấy.
Cậu cúp điện thoại, liền thấy Trình Sở giống hệt như được tiêm một liều thuốc trợ tim: "Đi, dẫn mày đi gặp một người bạn lâu năm của tao!"
Du Dã cau mày: "Ai cơ!"
Trình Sở phấn khích nói: "Yến Vũ với người nhà của ổng."
Theo lời của Trình Sở, Yến Vũ và bạn trai của anh ta, Văn Diên, vừa mới tổ chức lễ thành hôn ở nước ngoài trở về, lần này là muốn gặp gỡ bạn bè tốt ở trong giới, cho nên tổ chức một bữa tiệc.
Trình Sở hiển nhiên đã quẳng những sự tình kia ra sau đầu, hoặc cũng có thể là đang giấu đi, trên khuôn mặt y lại xuất hiện nụ cười, nói cặp đôi này thất đức quá, biết rõ mọi người đều căm phẫn nghiến răng nghiến lợi đối với hành vi lãng phí lẫn nhau của hai người bọn họ đến mức nào, mà vẫn muốn tú ân ái (khoe/thể hiện tình cảm) một cách không kiêng kị đến như vậy.
Du Dã về nhà cũng không có việc gì để làm, thế là đành đi cùng Trình Sở đến chỗ hẹn. Cũng là quán bar, nhưng âm nhạc dịu nhẹ, người không tính là nhiều. Một trong những nhân vật chính đang ngồi chơi đàn dương cầm, Trình Sở chỉ tay giới thiệu lại cho cậu, nói người kia là Văn Diên, hàng số "1" nổi danh trong giới năm ấy.
Du Dã nhìn theo hướng ngón tay chỉ, mắt không khỏi sáng bừng lên, đó thật sự là người đàn ông rất anh tuấn, khí chất rất hoang dã, ngũ quan thâm thúy, vóc người rất đẹp. Rõ ràng là phong cách phóng đãng bất kham, nhưng ở trước cây đàn dương cầm, lại rất hài hòa, pha một chút an tĩnh sầu muộn, sự pha trộn hỗn tạp ở trên người của người đàn ông này, cũng không mâu thuẫn, mà càng thu hút ánh nhìn của người khác.
Trình Sở thấy Du Dã nhìn chằm chằm không chớp mắt, lấy cùi chỏ chọc cậu: "Thế nào, rất tuấn tú đúng chứ."
Du Dã gật đầu, đích thực rất tuấn tú, nhìn từ con mắt của đàn ông, cũng không thể trái lương tâm mà nói là không tuấn tú.
Người đàn ông trên sân khấu đột nhiên vẫy tay về phía dưới sân khấu, lúc này một chàng trai cầm ly rượu giẫm bậc cầu thang đi lên, ánh đèn quán bar chiếu sáng gò má của anh ta. Trình Sở lúc này mới dời tầm mắt khỏi Văn Diên, chuyển sang nhìn người đàn ông này.
Đây là một người đàn ông cũng tuấn tú không hề thua kém, rất có khí tràng, khung xương trông có vẻ nhỏ hơn so với của Văn Diên một chút, mặc áo sơ mi, vạt áo dắt vào trong quần jean, thít chặt để lộ vòng eo đẹp đẽ, còn có một đôi chân dài khiến người nhìn mà thèm khát.
Đó là Yến Vũ.
Rồi cậu thấy Yến Vũ bước chậm tới trước mặt Văn Diên, bị người kéo tay, kéo ngồi xuống ghế.
Văn Diên ôm lấy eo của người nọ một cách đầy khát vọng chiếm hữu, giữ chặt sau gáy của anh ta, hôn lên đôi môi của Yến Vũ.
Hai người ở trên sân khấu thân mật đến không coi ai ra gì, hình ảnh vô cùng đẹp mắt.
Du Dã chỉ nghe Trình Sở ở bên cạnh thở hồng hộc, vừa hâm mộ vừa nghiến răng nghiến lợi nói: "Tú ân ái như vậy, thật quá đáng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook