Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp
C56: Chương 56

Edit: Mon

Điện thoại di động của Thẩm Đại bị tịch thu, Internet của máy tính xách tay cũng bị cắt đứt, đại khái là phòng ngừa anh làm ra hành động không lý trí. Thẩm Đại không thể rời khỏi nơi này, cũng không thể liên lạc với bên ngoài, chỉ có thể bị sự thống khổ dày vò từng giây từng phút.

Từng lời nói và hành động của Cù Mạt Dư không ngừng lặp đi lặp lại trong suy nghĩ của anh, sự hận thù của anh đối với hắn cũng không ngừng nảy sinh. Ý thức của anh lúc tỉnh lúc mê. Đôi khi anh hoài nghi mọi thứ mà mình đã trải qua, đánh dấu, pheromone gỗ Hắc Đàn, bản năng chống lại lý trí, cảm xúc ràng buộc,... làm anh không thể ngừng nghi ngờ, không thể ngừng ngụy biện: người đã từng cứu vớt anh ra khỏi bóng tối lại có thể đẩy anh xuống vực sâu hơn?

Nhưng cho dù có viện ra bao nhiêu lý do, anh cũng không thể lừa dối chính mình. Khi anh đứng ở phía đối lập với lợi ích, Alpha của anh sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để đối phó với anh, anh chỉ là một quân cờ trong tay hắn, muốn vứt bỏ thì lập tức vứt bỏ.

Thẩm Đại buộc mình phải thoát ra khỏi cảm xúc tuyệt vọng, suy nghĩ về hoàn cảnh của mình và tìm lối thoát. Đương nhiên anh biết nghe lời Cù Mạt Dư có lẽ là lựa chọn duy nhất, ít nhất sẽ không tệ như bây giờ, nhưng anh không thể từ bỏ đứa con của mình, mấy ngày nay anh đã tự độc thoại vô số lần như vậy. Anh dùng cảm xúc, sự nghiệp, lợi và hại, sự thật thực tế để thuyết phục bản thân đưa ra lựa chọn ít tổn hại nhất, nhưng tất cả đều thất bại. Trong nội tâm anh phát ra một âm thanh kiên định và quật cường, anh cũng không biết đó là ý chí của anh ấy hay là suy nghĩ bị ảnh hưởng bởi ký hiệu, nhưng anh chỉ biết anh cần bảo vệ con của mình.

Cho nên vấn đề hiện tại là phải làm thế nào.

Cù gia có vài người giúp việc, ngoài ra còn có vệ sĩ đặc biệt theo dõi anh, anh không có cách nào liên lạc với bên ngoài, thậm chí anh cũng không thể rời khỏi nơi này.

Buổi tối, dì Lan tới phòng đưa cơm.

Thẩm Đại ôm đầu gối ngồi ở trên sô pha, ánh mắt đờ đẫn nhìn dì Lan.

Dì Lan liếc nhìn bữa trưa còn nguyên trên bàn, khẽ thở dài: "A Đại, ít nhiều cũng ăn chút gì đi."

Thẩm Đại gật đầu, lại lắc đầu, giống như cái gì cũng không nghe thấy.

Dì Lan khuyên nhủ: "Cậu không đói nhưng em bé trong bụng sẽ đói."


"Nó mới ba tuần tuổi, vẫn chưa biết đói." Thẩm Đại bình tĩnh nói: "Hơn nữa nó cũng sẽ bị phá bỏ sớm thôi."

Dì Lan ngập ngừng nhìn anh, há miệng thở dốc, do dự không nói nên lời, cuối cùng nặng nề thở dài.

Tâm lý Thẩm Đại phải chịu đựng áp lực quá lớn, anh biết không ai có thể giúp được mình. Thấy dì Lan vẫn chưa đi ra khỏi phòng, Thẩm Đại nhịn không được thấp giọng hỏi: "Dì Lan, tôi rất muốn sinh ra đứa bé này, chuyện này có bình thường không?" Anh không ngừng nghi ngờ lựa chọn của chính mình, lúc nào cũng không thể đưa ra được lựa chọn kiên định, nội tâm giày xé lẫn nhau, cả người anh như thể sẽ gục ngã bất cứ lúc nào.

"Bình thường, đây là bản năng." Dì Lan nhìn dáng vẻ hồn xiêu phách lạc của Thẩm Đại, không khỏi nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau. Thanh niên tuấn tú ôn hòa khiến bà muốn yêu thương, bây giờ như nào lại biến thành thế này. Dì Lan không đành lòng nói: "Nhưng đứa nhỏ này sẽ liên lụy cả cuộc đời của cậu."

Thẩm Đại cười khổ, thấp giọng nói: "Tôi biết." Anh ngẩng đầu nhìn về phía dì Lan, "Dì Lan, dì thả tôi ra được không?" Khi nói ra lời này, anh cũng không ôm bất kỳ hi vọng nào, càng mơ hồ càng muốn giãy giụa trong tuyệt vọng.

Vành mắt dì Lan ửng đỏ:"Xin lỗi, tôi không giúp được cậu."

Thẩm Đại gật đầu, lại trầm mặc. Anh nghĩ mình chỉ có thể tìm cơ hội bỏ trốn khi đi đến bệnh viện. Suy nghĩ duy nhất của anh bây giờ là tránh xa Cù Mạt Dư, tránh xa kẻ muốn làm tổn thương anh và con của anh.

Thẩm Đại không biết bản thân đã hôn mê bao lâu, anh bị tiếng động đánh thức. Anh xoa xoa đôi mắt, vừa mới từ trên giường ngồi dậy thì cửa phòng bị thô bạo đẩy ra.

Thẩm Đại kinh ngạc nhìn người phụ nữ hùng hổ trước mắt, là Cù phu nhân. Thẩm Đại chỉ mới nhìn thấy Cù phu nhân hai lần, bà ấy cao quý tao nhã, đẹp đến mức như được điêu khắc một cách tinh xảo. Cù phu nhân như một món đồ châu báu sang trọng được trưng bày trong triển lãm, mỗi một sợi tóc đều không được phép chải sai, hoàn mỹ trước mắt Thẩm Đại.

Đằng sau bà là một nhóm người, bao gồm cả chú Hằng - người đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan và vệ sĩ của Cù Mạt Dư - người trông có rất vẻ lo lắng.

Thẩm Đại đã bị dọa sợ, lập tức tỉnh táo lại, nhưng tình cảnh hỗn loạn trước mắt khiến anh ngây ngốc.

Cù phu nhân liếc nhìn Thẩm Đại, nói với dì Lan bên cạnh: "Mười lăm phút, giúp cậu ấy thu dọn hành lý."


Dì Lan quen cửa quen nẻo đi đến tủ quần áo, lấy chiếc vali bên trong ra và bắt đầu thu dọn hành lý.

Chú Hằng vội la lên: "Phu nhân..."

"Câm miệng, ai dám gọi điện thoại lập tức thu dọn đồ đạc cuốn gói khỏi đây." Cù phu nhân thắng thắn nói, nhưng từ vẻ mặt của bà có thể thấy bà ấy cũng rất căng thẳng.

Thẩm Đại phản ứng rất nhanh, nhảy xuống giường bắt đầu thu dọn đồ đạc quan trọng.

Mặc kệ là đi đến nơi nào, chỉ cần có thể thoát ra khỏi đây.

Thẩm Đại không có nhiều đồ, có nhiều thứ được chuẩn bị cho anh khi anh tới đây. Thẩm Đại vẫn luôn biết mình chỉ ở tạm thời, ngoài máy tính ra thì có thể không cần đem theo cái gì, cho nên rất nhanh anh đã thu dọn đồ đạc xong.

Dì Lan xuyên qua cánh cửa tủ quần áo, khẽ nói với Thẩm Đại: "A Đại, đừng trách thiếu gia, cái gì cậu ấy cũng được học nhưng không ai dạy cậu ấy cách yêu thương. Từ nay về sau hãy chăm sóc bản thân thật tốt."

Thẩm Đại trong lòng đau xót, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn dì Lan." Anh biết chính dì Lan đã báo cho Cù phu nhân. Dì Lan vốn là người giúp việc Cù phu nhân dẫn theo từ nhà mẹ đẻ, dì ấy không có lý do gì để giúp anh, lại còn mạo hiểm việc bị Cù Mạt Dư trách phạt, tấm lòng thiện lương là lí do duy nhất khiến dì ấy làm vậy.

Thẩm Đại xách hành lý lên xe của Cù phu nhân, cho đến khi xe chạy ra khỏi cổng Cù gia, căng thẳng trong lòng mới từ từ nhẹ nhõm. Anh hít một hơi thật sâu, nhưng trong lòng vẫn còn run rẩy.

Cù phu nhân nhìn Thẩm Đại: "Cậu phải cảm ơn A Lan, dì ấy chuẩn bị về hưu rồi."

Thẩm Đại khàn giọng nói: "Tôi rất cảm ơn dì Lan, cũng rất cảm ơn phu nhân."


"Cậu biết vì sao tôi đem cậu đi không?"

"...Cù Mạt Dư nói với tôi, trước đây phu nhân đã bị bắt phải phá bỏ một beta nữ."

Cù phu nhân có chút kinh ngạc: "Nó nói cho cậu biết chuyện này?"

"Đúng."

Cù phu nhân trầm mặc một lát: "Có lẽ trong lòng nó cậu rất quan trọng."

Thẩm Đại không biết trả lời câu này như thế nào, anh không thể chỉ trích Cù Mạt Dư trước mặt mẹ của hắn.

"Tôi luôn hối hận, hối hận lúc đầu quá nhu nhược, nếu như lúc đó không màng tất cả mà sinh đứa bé ra, cả đời này tôi cũng sẽ không áy náy, cũng sẽ không..." Cù phu nhân sắc mặt vô cảm, chỉ có nét bi thương đã qua từ lâu đọng lại trên khuôn mặt, trở thành vết sẹo cũ hằn lên sương gió, "Không thể thản nhiên yêu thương con của chính mình."

Thẩm Đại trầm giọng nói: "Tôi đã hiểu lời nói trước kia của phu nhân. Tôi và cậu ấy không cùng một cái thế giới, tôi cũng không thể dung nhập với thế giới như vậy."

"Cậu tính như thế nào?"

"Tôi muốn tìm một chỗ sinh sống, sau khi sinh đứa bé ra lập tức xóa bỏ ký hiệu." Thẩm Đại nghĩ tới điều gì đó, lập tức giải thích: "Phu nhân yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không lợi dụng đứa nhỏ này để tống tiền Cù gia, tôi có tiền tiết kiệm, cũng có năng lực." Chắc chắn anh không thể giữ được công việc của anh ở Tinh Châu, nhưng với lý lịch của mình, anh sẽ có thể tìm được một công việc với mức lương tốt trong ngành. Mặc dù anh mất đi một số tích lũy trong quá khứ, quan trọng hơn nữa anh đã phụ công ơn dạy dỗ của thầy, nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác.

"Tôi tin tưởng cậu, chuyện này cũng không phải vấn đề tôi quan tâm." Cù phu nhân liếc nhìn Thẩm Đại, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Tôi làm như vậy cũng chỉ vì muốn bù đắp tiếc nuối trong lòng, huống hồ đứa nhỏ này là cháu trai hoặc cháu gái của tôi."

Thẩm Đại cảm kích mà nói: "Cảm ơn phu nhân."

"Tuy nhiên, có chuyện tôi muốn nhắc nhở cậu để cậu sớm chuẩn bị tâm lý. Cậu chắc cũng có một chút kiến thức, Omega trong quá trình mang thai cần có pheromone của Alpha, thiếu hụt pheromone của Alpha có thể khiến thai nhi kém phát triển, mắc bệnh bẩm sinh, nghiêm trọng có thể bị tàn tật."


"Tôi biết điều này, nhưng không phải bây giờ có thể dùng pheromone của Alpha khác để giúp đỡ sao?"

"Đúng vậy, nhưng đứa trẻ cậu đang mang là con của Alpha cấp S. Bây giờ, dù là dùng loại nào cũng chỉ là loại pheromone tổng hợp, chưa chắc nó đã thay thế được tác dụng của pheromone Alpha cấp S trong quá trình mang thai. Cụ thể thì cần hỏi ý kiến ​​bác sĩ." Cù phu nhân hơi cau mày, "Đây thực sự là vấn đề cấp bách nhất cần giải quyết lúc này, nếu y học hiện đại không giải quyết được, thì không ai có thể giúp cậu."

Thẩm Đại sửng sốt hồi lâu. Anh không ngờ rằng khi mình đã quyết định sinh đứa nhỏ này thì lại xảy ra vấn đề trí mạng như vậy. Nếu không có pheromone nào có thể thay thế được pheromone của Cù Mạt Dư trong thời kỳ mang thai, anh căn bản sẽ không thể giữ được đứa con này, như vậy mọi cố chấp của anh đều trở nên vô nghĩa.

"Tôi đã đặt lịch hẹn với bác sĩ cho cậu, bây giờ lập tức đi gặp ông ấy." Cù phu nhân khẽ thở dài, "Cậu phải chuẩn bị tinh thần."

Đầu óc Thẩm Đại trở nên trống rỗng, mãi đến điện thoại di động của Cù phu nhân vang lên, anh mới hoàn hồn lại.

Cù phu nhân nhìn thoáng qua màn hình, ngón tay dừng một lúc rồi trượt đến nút gọi: "Alo.".

Trong xe, giọng nói đè nén tức giận của Cù Mạt Dư khẽ lọt vào tai Thẩm Đại, anh chỉ nghe được những câu chữ rời rạc, nhưng cũng có thể ghép lại đại ý.

"Đừng nói với tôi những lời này, vô dụng."

"Việc của công ty là việc của các người."

"Trả thù? Không phải. Tôi nghĩ tôi đang tích đức cho Cù gia."

Giọng điệu của Cù phu nhân luôn vững vàng. Bà cúp điện thoại, thấy Thẩm Đại lo lắng nhìn mình, bà khẽ lắc đầu: "Tôi còn tưởng rằng hôm nay nó không có thời gian quan tâm chuyện này."

"..."

"Tối nay là tiệc đính hôn của nó." Cù phu nhân nhìn đồng hồ, "Tôi phải nhanh chóng đến đó."

Hô hấp Thẩm Đại ngưng lại, trên mặt tái nhợt không chút máu. Trái tim anh nhói lên, có lẽ anh phải làm quen với việc sống cùng nỗi đau này, vì anh biết bản năng làm mẹ buộc anh phải tạm thời chôn giấu đi những tình cảm này. Cho đến khi anh có đủ dũng cảm để nhớ lại mối quan hệ với Cù Mạt Dư, những tổn thương tuyệt vọng ấy sẽ không ngừng kéo anh vào vực sâu tăm tối, trong từng đêm mất ngủ, từng sáng thức dậy với ám ảnh, từng khoảnh khắc ký ức bất ngờ ập về, anh không biết phải tốn bao lâu mới chắp vá lại được trái tim đã bị chia năm xẻ bảy của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương