Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp
-
C51: Chương 51
Edit: MinHy
Thẩm Đại nhốt mình trong phòng cả ngày, phân tích tình hình hiện tại. Những cảm xúc buồn vui không ngừng xen vào suy nghĩ của anh, kéo anh vào vũng lầy của sự lo lắng. Đôi khi nghĩ đến lời nói và ánh mắt của Cù Mạt Dư đối với anh, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Anh rất muốn ngủ, để sau khi tỉnh dậy, anh phát hiện mình chỉ vừa gặp ác mộng thôi. Cù Mạt Dư sẽ vẫn ôm anh không buông, nói với anh những lời mà hắn sẽ chỉ nói trong kỳ mẫn cảm, những lời ngốc nghếch nhưng ngọt ngào... Nhưng anh không ngủ được, đêm này qua đêm khác anh không ngủ được.
Trong những giây phút nếm trải sự thống khổ, anh xác nhận được hai chuyện. Thứ nhất, anh yêu Cù Mạt Dư, mặc kệ dấu ấn này từ đâu mà có, bọn họ đối với nhau là không thể quên. Dấu ấn đối với mỗi người có ảnh hưởng không kém gì quan hệ huyết thống. Cho dù Alpha và Omega là hai người xa lạ, cũng sẽ dần yêu thương nhau sau khi đánh dấu. Anh và Cù Mạt Dư đã đánh dấu, đã kết hôn,nđã cùng nhau trải qua thăng trầm trong quá khứ, thậm chí họ còn có thể đã có con. Anh có ưu thế tuyệt đối, không có khả năng từ bỏ việc khiến Cù Mạt Dư yêu anh vào ngay lúc này. Thứ hai, họ đã ở bên nhau hơn nửa năm, chắc chắn sẽ có tình cảm. Phản ứng của Cù Mạt Dư hiện tại phần nhiều là do hiểu lầm, chỉ cần anh có thể chứng minh mình trong sạch, Cù Mạt Dư sẽ không nhẫn tâm như vậy nữa.
Trong lòng Thẩm Đại âm thầm lặp lại, hướng tới kết quả, giải quyết vấn đề.
Anh đứng dậy khỏi giường, tắm nước lạnh, chuẩn bị máy ghi âm, gọi điện cho Thẩm Tần.
Điện thoại vang lên hồi lâu mới có người bắt máy, Thẩm Tần rất nhỏ nhẹ nói một tiếng "Alo", không che giấu được sự chột dạ.
"Ông gặp được Cù Thừa Trần như thế nào?" Giọng nói Thẩm Đại lạnh lùng, không nói nửa lời vô nghĩa đi thẳng vào vấn đề.
Thẩm Tần thấp giọng nói: "Lần trước, lúc ba đi tìm Vưu Hưng Hải, hắn cũng đang ở đó."
"Làm sao ông biết thân phận của Cù Mạt Dư?"
"Trong lễ tang của người sáng lập Tinh Châu, ba đã nhìn thấy xe của cậu ấy, trên tivi."
"Ông làm như vậy có nghĩ đến hậu quả không?" Thẩm Đại siết chặt tay thành nắm đấm. May mà không gặp trực tiếp, nếu như bây giờ Thẩm Tần đứng trước mặt, anh tự hỏi, có khi nào anh không nhịn được mà động thủ.
"Ba làm vì..."
Thẩm Đại gầm lên: "Ông còn dám nói là vì tôi!"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở gấp gáp: "Con và cậu ấy đã kết hôn, chẳng lẽ con không muốn cậu ấy đánh dấu mình sao?" Thẩm Tần thay đổi bộ dáng khúm núm ngày trước, giọng nói trở nên sắc bén, "Con nên cảm ơn ba, đó là người thừa kế Tinh Châu, dựa vào việc con là Omega cấp B, cả đời này có thể có được dấu ấn của Alpha cấp S sao? Ba là ba của con, vì con cũng chính là vì ba, đều là có chung mục đích."
Thẩm Đại giận đến phát run: "Cách đạt được dấu ấn như vậy sẽ phá hỏng quan hệ của tôi cùng hắn! Ông đã từng nghĩ tới chưa, ông căn bản không quan tâm, ông chỉ quan tâm chính mình thôi!"
"Chỉ cần có được dấu ấn, mọi thứ sẽ đâu vào đấy." Thầm Tần kích động nói, "A đại, con nghe ba, hắn sẽ mềm lòng với con. Thời gian càng lâu, ảnh hưởng của dấu ấn càng lớn, chờ đến lúc con có em bé, hắn sẽ không thể làm gì cả. Về sau con sẽ có tất cả mọi thứ."
Thẩm Đại lạnh lùng nói: "Ông năm đó cũng nghĩ như vậy à?"
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc.
"Ông không lấy được dấu ấn của Vưu Hưng Hải, cho nên ông chỉ muốn thông qua tôi khống chế hắn. Cuối cùng, ông không có được cái gì cả, chỉ có tôi để dùng để tống tiền." Thẩm Đại đau đớn nhắm mắt lại, anh đã từng cho rằng anh sẽ không vì Thẩm Tần mà rơi nước mắt thêm lần nào. Nhưng giờ phút này đây, vết thương bị cha ruột bỏ rơi thời thơ ấu lại bị khoét sâu thêm lần nữa. Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông hại đời mình, còn muốn hại đời tôi!"
Anh muốn dấu ấn của Cù Mạt Dư, nhưng là lúc họ yêu nhau. Rõ ràng anh đang từng bước chạm đến trái tim của Cù Mạt Dư, bước một chân vào cánh cửa ấy, nhưng bây giờ cánh cửa trước mắt đã bị đóng chặt lại.
Thẩm Tần nghẹn ngào nói: "Ba chỉ không muốn con giống như ba, nếu ba có dấu ấn, sao ba có thể thành ra như thế này."
"Tôi sẽ không giống ông." Thẩm Đại dùng sức lau nước mắt, "Tôi tuyệt đối sẽ không giống ông."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Đại ngồi phịch xuống ghế, tim đập rất nhanh, rất lâu sau đó không cách nào bình tĩnh lại.
Bởi vì có vết xe đổ của Thẩm Tần, Thẩm Đại luôn bài xích việc Omega thông qua dấu ấn để trói buộc Alpha. Ông ta không cho rằng, việc ràng buộc thân thể Alpha để đạt được hạnh phúc là trái với ý muốn của con người. Chính bởi suy nghĩ đó, Thẩm Tần cảm thấy tất cả những bất hạnh, thất bại trong cuộc đời mình đều bắt nguồn từ việc không có được dấu ấn của Alpha.
Thẩm Tần tuy vừa đáng thương vừa đáng hận, nhưng ông ta phán đoán ảnh hưởng của dấu ấn cũng không sai, ít nhất là đối với Omega, ảnh hưởng là rất lớn.
Trước khi bị đánh dấu, do thân phận và cấp bậc của Cù Mạt Dư nên Thẩm Đại rất ngoan ngoãn và nghe lời, nhưng lòng tự trọng và sự kiêu ngạo của anh luôn ẩn sâu trong xương máu. Anh muốn Cù Mạt Dư thích anh, can tâm tình nguyện yêu thương và chung thủy với anh. Dấu ấn chỉ nên là lời hứa hẹn sau khi tình cảm đã có, nếu không sẽ đảo lộn mọi thứ. Nhưng sau khi bị đánh dấu, anh sinh ra tâm lý muốn ỷ lại vào alpha của mình. Nghĩ đến việc Cù Mạt Dư yêu cầu anh tẩy sạch dấu ấn, anh cảm thấy đau đớn, không biết phải làm sao.
Sau khi bình tĩnh lại một lúc, anh ấy gửi một tin nhắn WeChat cho Vưu Bách Duyệt: Cho tôi số điện thoại của Cù Thừa Trần, cậu có thể "sử dụng" tôi vào thời điểm thích hợp trong tương lai, đây hẳn là lý do cậu kiên quyết giữ liên lạc với tôi.
Anh ấy không biết trong lòng Vưu Bách Duyệt đã tính toán bao nhiêu, nhưng rõ ràng anh có giá trị nhất định trong mắt Vưu Bách Duyệt.
Quả nhiên, một lúc sau, Vưu Bách Duyệt gọi tới.
"Không phải tôi không muốn đưa cho anh, mà là vô dụng." Giọng Vưu Bách Duyệt lười biếng cùng bất cần, "Hiện tại hai anh em bọn họ đều bận đến mức chân không chạm đất, không có thời gian nói chuyện với anh đâu."
"Cậu ta hại tôi, tôi cần phải..."
"Dừng dừng dừng." Vưu Bách Duyệt chậc chậc hai tiếng, "Anh vẫn chưa hiểu "sự đời" nhỉ, anh tỉnh táo chút đi, anh gọi cho Cù Thừa Trần, muốn hắn làm gì cho anh? Anh chỉ là một quân cờ, hết giá trị thì bị ném đi, hắn sẽ chẳng vì anh làm gì cả, anh cũng có thể làm gì được hắn chứ?"
Lồng ngực Thẩm Đại phập phồng kịch liệt, trong mắt ngập tràn oán hận, nhưng lời của Vưu Bách Duyệt anh không thể phản bác, không sai, anh có thể làm gì Cù Thừa Trần chứ?
Vưu Bách Duyệt thở dài: "Bây giờ anh ấm ức và muốn chứng minh mình trong sạch. Để tôi nói cho anh biết, anh có vô tội hay không đối với họ hoàn toàn không quan trọng. Tiền là quan trọng, cổ phiếu là quan trọng, quyền lực là quan trọng, và anh không quan trọng. Cho dù anh Dư biết anh không làm chuyện này, vậy thì sao? Những tổn thất mà anh ấy phải gánh không phải do anh mà ra sao."
Thẩm Đại muốn phản bác, muốn nói việc này không thể trách anh, nhưng lời đến miệng lại không thể nói ra, anh rất muốn kháng cự từng lời của Vưu Bách Duyệt, nhưng lại biết chúng có thể là sự thật.
"Ai da, tôi khuyên anh, nên tỉnh táo một chút." Vưu Bách Duyệt đổi giọng, "Kiểu Omega như anh, tôi từng gặp không ít, không nói tới yêu đương, lý tưởng cao cả, mạnh mẽ lại tự phụ, luôn coi trọng thứ gọi là tình cảm, cho rằng phải có tình cảm mới có tình yêu và đi tới hôn nhân, cùng Alpha của mình đi tới cuối đời." Nói tới đây, giọng điệu của cậu ta vô cùng khinh bỉ, "Tôi đã nói với anh từ lâu rồi, Alpha đỉnh cấp không có tình cảm. Tôi không biết rốt cục hai người đã thân mật đến độ nào, nhưng tôi có thể đoán được tình trạng của hai người. Anh Dư đối với anh khá tốt, hôm nay dịu dàng chăm sóc, ngày mai lại tặng quà, giống như là nuôi dưỡng thú cưng, có thể tùy ý sờ đầu, đút đồ ăn. Không phải vì thú cưng mang đến niềm vui cho chủ nhân sao, thú cưng mà cắn lại thì phải làm sao bây giờ?"
Sắc mặt Thẩm Đại đen lại, anh đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, đang là mùa xuân ấm áp mà dường như trở lại mùa đông giá lạnh.
"Suy cho cùng, anh còn non kinh nghiệm, đối với Alpha còn thiếu hiểu biết, cho nên anh sẽ tràn đầy mộng tưởng viển vông. Tôi nói như vậy, anh có thể không muốn tin, nhất định phải tự mình dẫm phải bùn thì mới hiểu rõ. Khi chạm vào lợi ích của Alpha, thái độ bọn họ thay đổi nhanh như thế nào, mấy ngày nay anh hẳn đã trải qua."
Lời Vưu Bách Duyệt nói nhẹ như lông hồng nhưng rơi xuống đầu Thẩm Đại lại nặng nề như đá tảng.
"Tôi thực tâm khuyên anh. Nếu có con nhất định phải sinh, nhưng sinh con xong, nghe lời anh Dư, đi xóa ký hiệu, đừng bao giờ đối đầu với anh ấy. Chỉ cần anh thuận theo anh ấy, dịu dàng một chút, anh còn có hi vọng được lưu lại, anh và con mình sẽ một bước lên mây. Đây là kết quả tốt nhất rồi, đừng mong đợi gì thêm."
Thẩm Đại trầm giọng nói: "Vưu Bách Duyệt, chúng ta không giống nhau, bối cảnh, nhận thức, giá trị hướng tới, tất cả đều không giống nhau. Cho nên quan niệm cùng sự lựa chọn cũng khác nhau. Tôi không dạy đời cậu, cậu cũng đừng dạy tôi. Tôi đối với chuyện tình cảm có thể ảo tưởng, nhưng đối với cuộc sống thì không. Cậu thì ngược lại. Cậu cho rằng có thể giao phó cuộc đời mình cho người khác, nên nghĩ rằng tôi cũng phó thác cuộc đời mình cho người khác, có gì khác biệt? Cho dù tình cảm của tôi có tan vỡ thì cuộc sống cũng không sụp đổ. Ngược lại, cậu có chắc có thể dựa vào người khác hưởng vinh hoa phú quý cả đời?"
Lần này đến lượt Vưu Bách Duyệt im lặng.
"Giữa chúng ta khác nhau như trời với đất, cho nên lời khuyên của cậu đối với tôi không có ý nghĩa gì."
Vưu Bách Duyệt bất đắc dĩ cười khổ: "Quả nhiên, anh sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi."
Thẩm Đại cúp điện thoại, ngơ ngẩn nhìn bức tường trắng xóa.
Anh phản bác Vưu Bách Duyệt đầy tự tin, nhưng thâm tâm lại hoài nghi. Chẳng lẽ tình cảm của anh chỉ là mơ mộng viển vông, chỉ vì người anh thích là Alpha đỉnh cấp?
Thẩm Đại nhốt mình trong phòng cả ngày, phân tích tình hình hiện tại. Những cảm xúc buồn vui không ngừng xen vào suy nghĩ của anh, kéo anh vào vũng lầy của sự lo lắng. Đôi khi nghĩ đến lời nói và ánh mắt của Cù Mạt Dư đối với anh, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Anh rất muốn ngủ, để sau khi tỉnh dậy, anh phát hiện mình chỉ vừa gặp ác mộng thôi. Cù Mạt Dư sẽ vẫn ôm anh không buông, nói với anh những lời mà hắn sẽ chỉ nói trong kỳ mẫn cảm, những lời ngốc nghếch nhưng ngọt ngào... Nhưng anh không ngủ được, đêm này qua đêm khác anh không ngủ được.
Trong những giây phút nếm trải sự thống khổ, anh xác nhận được hai chuyện. Thứ nhất, anh yêu Cù Mạt Dư, mặc kệ dấu ấn này từ đâu mà có, bọn họ đối với nhau là không thể quên. Dấu ấn đối với mỗi người có ảnh hưởng không kém gì quan hệ huyết thống. Cho dù Alpha và Omega là hai người xa lạ, cũng sẽ dần yêu thương nhau sau khi đánh dấu. Anh và Cù Mạt Dư đã đánh dấu, đã kết hôn,nđã cùng nhau trải qua thăng trầm trong quá khứ, thậm chí họ còn có thể đã có con. Anh có ưu thế tuyệt đối, không có khả năng từ bỏ việc khiến Cù Mạt Dư yêu anh vào ngay lúc này. Thứ hai, họ đã ở bên nhau hơn nửa năm, chắc chắn sẽ có tình cảm. Phản ứng của Cù Mạt Dư hiện tại phần nhiều là do hiểu lầm, chỉ cần anh có thể chứng minh mình trong sạch, Cù Mạt Dư sẽ không nhẫn tâm như vậy nữa.
Trong lòng Thẩm Đại âm thầm lặp lại, hướng tới kết quả, giải quyết vấn đề.
Anh đứng dậy khỏi giường, tắm nước lạnh, chuẩn bị máy ghi âm, gọi điện cho Thẩm Tần.
Điện thoại vang lên hồi lâu mới có người bắt máy, Thẩm Tần rất nhỏ nhẹ nói một tiếng "Alo", không che giấu được sự chột dạ.
"Ông gặp được Cù Thừa Trần như thế nào?" Giọng nói Thẩm Đại lạnh lùng, không nói nửa lời vô nghĩa đi thẳng vào vấn đề.
Thẩm Tần thấp giọng nói: "Lần trước, lúc ba đi tìm Vưu Hưng Hải, hắn cũng đang ở đó."
"Làm sao ông biết thân phận của Cù Mạt Dư?"
"Trong lễ tang của người sáng lập Tinh Châu, ba đã nhìn thấy xe của cậu ấy, trên tivi."
"Ông làm như vậy có nghĩ đến hậu quả không?" Thẩm Đại siết chặt tay thành nắm đấm. May mà không gặp trực tiếp, nếu như bây giờ Thẩm Tần đứng trước mặt, anh tự hỏi, có khi nào anh không nhịn được mà động thủ.
"Ba làm vì..."
Thẩm Đại gầm lên: "Ông còn dám nói là vì tôi!"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở gấp gáp: "Con và cậu ấy đã kết hôn, chẳng lẽ con không muốn cậu ấy đánh dấu mình sao?" Thẩm Tần thay đổi bộ dáng khúm núm ngày trước, giọng nói trở nên sắc bén, "Con nên cảm ơn ba, đó là người thừa kế Tinh Châu, dựa vào việc con là Omega cấp B, cả đời này có thể có được dấu ấn của Alpha cấp S sao? Ba là ba của con, vì con cũng chính là vì ba, đều là có chung mục đích."
Thẩm Đại giận đến phát run: "Cách đạt được dấu ấn như vậy sẽ phá hỏng quan hệ của tôi cùng hắn! Ông đã từng nghĩ tới chưa, ông căn bản không quan tâm, ông chỉ quan tâm chính mình thôi!"
"Chỉ cần có được dấu ấn, mọi thứ sẽ đâu vào đấy." Thầm Tần kích động nói, "A đại, con nghe ba, hắn sẽ mềm lòng với con. Thời gian càng lâu, ảnh hưởng của dấu ấn càng lớn, chờ đến lúc con có em bé, hắn sẽ không thể làm gì cả. Về sau con sẽ có tất cả mọi thứ."
Thẩm Đại lạnh lùng nói: "Ông năm đó cũng nghĩ như vậy à?"
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc.
"Ông không lấy được dấu ấn của Vưu Hưng Hải, cho nên ông chỉ muốn thông qua tôi khống chế hắn. Cuối cùng, ông không có được cái gì cả, chỉ có tôi để dùng để tống tiền." Thẩm Đại đau đớn nhắm mắt lại, anh đã từng cho rằng anh sẽ không vì Thẩm Tần mà rơi nước mắt thêm lần nào. Nhưng giờ phút này đây, vết thương bị cha ruột bỏ rơi thời thơ ấu lại bị khoét sâu thêm lần nữa. Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông hại đời mình, còn muốn hại đời tôi!"
Anh muốn dấu ấn của Cù Mạt Dư, nhưng là lúc họ yêu nhau. Rõ ràng anh đang từng bước chạm đến trái tim của Cù Mạt Dư, bước một chân vào cánh cửa ấy, nhưng bây giờ cánh cửa trước mắt đã bị đóng chặt lại.
Thẩm Tần nghẹn ngào nói: "Ba chỉ không muốn con giống như ba, nếu ba có dấu ấn, sao ba có thể thành ra như thế này."
"Tôi sẽ không giống ông." Thẩm Đại dùng sức lau nước mắt, "Tôi tuyệt đối sẽ không giống ông."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Đại ngồi phịch xuống ghế, tim đập rất nhanh, rất lâu sau đó không cách nào bình tĩnh lại.
Bởi vì có vết xe đổ của Thẩm Tần, Thẩm Đại luôn bài xích việc Omega thông qua dấu ấn để trói buộc Alpha. Ông ta không cho rằng, việc ràng buộc thân thể Alpha để đạt được hạnh phúc là trái với ý muốn của con người. Chính bởi suy nghĩ đó, Thẩm Tần cảm thấy tất cả những bất hạnh, thất bại trong cuộc đời mình đều bắt nguồn từ việc không có được dấu ấn của Alpha.
Thẩm Tần tuy vừa đáng thương vừa đáng hận, nhưng ông ta phán đoán ảnh hưởng của dấu ấn cũng không sai, ít nhất là đối với Omega, ảnh hưởng là rất lớn.
Trước khi bị đánh dấu, do thân phận và cấp bậc của Cù Mạt Dư nên Thẩm Đại rất ngoan ngoãn và nghe lời, nhưng lòng tự trọng và sự kiêu ngạo của anh luôn ẩn sâu trong xương máu. Anh muốn Cù Mạt Dư thích anh, can tâm tình nguyện yêu thương và chung thủy với anh. Dấu ấn chỉ nên là lời hứa hẹn sau khi tình cảm đã có, nếu không sẽ đảo lộn mọi thứ. Nhưng sau khi bị đánh dấu, anh sinh ra tâm lý muốn ỷ lại vào alpha của mình. Nghĩ đến việc Cù Mạt Dư yêu cầu anh tẩy sạch dấu ấn, anh cảm thấy đau đớn, không biết phải làm sao.
Sau khi bình tĩnh lại một lúc, anh ấy gửi một tin nhắn WeChat cho Vưu Bách Duyệt: Cho tôi số điện thoại của Cù Thừa Trần, cậu có thể "sử dụng" tôi vào thời điểm thích hợp trong tương lai, đây hẳn là lý do cậu kiên quyết giữ liên lạc với tôi.
Anh ấy không biết trong lòng Vưu Bách Duyệt đã tính toán bao nhiêu, nhưng rõ ràng anh có giá trị nhất định trong mắt Vưu Bách Duyệt.
Quả nhiên, một lúc sau, Vưu Bách Duyệt gọi tới.
"Không phải tôi không muốn đưa cho anh, mà là vô dụng." Giọng Vưu Bách Duyệt lười biếng cùng bất cần, "Hiện tại hai anh em bọn họ đều bận đến mức chân không chạm đất, không có thời gian nói chuyện với anh đâu."
"Cậu ta hại tôi, tôi cần phải..."
"Dừng dừng dừng." Vưu Bách Duyệt chậc chậc hai tiếng, "Anh vẫn chưa hiểu "sự đời" nhỉ, anh tỉnh táo chút đi, anh gọi cho Cù Thừa Trần, muốn hắn làm gì cho anh? Anh chỉ là một quân cờ, hết giá trị thì bị ném đi, hắn sẽ chẳng vì anh làm gì cả, anh cũng có thể làm gì được hắn chứ?"
Lồng ngực Thẩm Đại phập phồng kịch liệt, trong mắt ngập tràn oán hận, nhưng lời của Vưu Bách Duyệt anh không thể phản bác, không sai, anh có thể làm gì Cù Thừa Trần chứ?
Vưu Bách Duyệt thở dài: "Bây giờ anh ấm ức và muốn chứng minh mình trong sạch. Để tôi nói cho anh biết, anh có vô tội hay không đối với họ hoàn toàn không quan trọng. Tiền là quan trọng, cổ phiếu là quan trọng, quyền lực là quan trọng, và anh không quan trọng. Cho dù anh Dư biết anh không làm chuyện này, vậy thì sao? Những tổn thất mà anh ấy phải gánh không phải do anh mà ra sao."
Thẩm Đại muốn phản bác, muốn nói việc này không thể trách anh, nhưng lời đến miệng lại không thể nói ra, anh rất muốn kháng cự từng lời của Vưu Bách Duyệt, nhưng lại biết chúng có thể là sự thật.
"Ai da, tôi khuyên anh, nên tỉnh táo một chút." Vưu Bách Duyệt đổi giọng, "Kiểu Omega như anh, tôi từng gặp không ít, không nói tới yêu đương, lý tưởng cao cả, mạnh mẽ lại tự phụ, luôn coi trọng thứ gọi là tình cảm, cho rằng phải có tình cảm mới có tình yêu và đi tới hôn nhân, cùng Alpha của mình đi tới cuối đời." Nói tới đây, giọng điệu của cậu ta vô cùng khinh bỉ, "Tôi đã nói với anh từ lâu rồi, Alpha đỉnh cấp không có tình cảm. Tôi không biết rốt cục hai người đã thân mật đến độ nào, nhưng tôi có thể đoán được tình trạng của hai người. Anh Dư đối với anh khá tốt, hôm nay dịu dàng chăm sóc, ngày mai lại tặng quà, giống như là nuôi dưỡng thú cưng, có thể tùy ý sờ đầu, đút đồ ăn. Không phải vì thú cưng mang đến niềm vui cho chủ nhân sao, thú cưng mà cắn lại thì phải làm sao bây giờ?"
Sắc mặt Thẩm Đại đen lại, anh đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, đang là mùa xuân ấm áp mà dường như trở lại mùa đông giá lạnh.
"Suy cho cùng, anh còn non kinh nghiệm, đối với Alpha còn thiếu hiểu biết, cho nên anh sẽ tràn đầy mộng tưởng viển vông. Tôi nói như vậy, anh có thể không muốn tin, nhất định phải tự mình dẫm phải bùn thì mới hiểu rõ. Khi chạm vào lợi ích của Alpha, thái độ bọn họ thay đổi nhanh như thế nào, mấy ngày nay anh hẳn đã trải qua."
Lời Vưu Bách Duyệt nói nhẹ như lông hồng nhưng rơi xuống đầu Thẩm Đại lại nặng nề như đá tảng.
"Tôi thực tâm khuyên anh. Nếu có con nhất định phải sinh, nhưng sinh con xong, nghe lời anh Dư, đi xóa ký hiệu, đừng bao giờ đối đầu với anh ấy. Chỉ cần anh thuận theo anh ấy, dịu dàng một chút, anh còn có hi vọng được lưu lại, anh và con mình sẽ một bước lên mây. Đây là kết quả tốt nhất rồi, đừng mong đợi gì thêm."
Thẩm Đại trầm giọng nói: "Vưu Bách Duyệt, chúng ta không giống nhau, bối cảnh, nhận thức, giá trị hướng tới, tất cả đều không giống nhau. Cho nên quan niệm cùng sự lựa chọn cũng khác nhau. Tôi không dạy đời cậu, cậu cũng đừng dạy tôi. Tôi đối với chuyện tình cảm có thể ảo tưởng, nhưng đối với cuộc sống thì không. Cậu thì ngược lại. Cậu cho rằng có thể giao phó cuộc đời mình cho người khác, nên nghĩ rằng tôi cũng phó thác cuộc đời mình cho người khác, có gì khác biệt? Cho dù tình cảm của tôi có tan vỡ thì cuộc sống cũng không sụp đổ. Ngược lại, cậu có chắc có thể dựa vào người khác hưởng vinh hoa phú quý cả đời?"
Lần này đến lượt Vưu Bách Duyệt im lặng.
"Giữa chúng ta khác nhau như trời với đất, cho nên lời khuyên của cậu đối với tôi không có ý nghĩa gì."
Vưu Bách Duyệt bất đắc dĩ cười khổ: "Quả nhiên, anh sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi."
Thẩm Đại cúp điện thoại, ngơ ngẩn nhìn bức tường trắng xóa.
Anh phản bác Vưu Bách Duyệt đầy tự tin, nhưng thâm tâm lại hoài nghi. Chẳng lẽ tình cảm của anh chỉ là mơ mộng viển vông, chỉ vì người anh thích là Alpha đỉnh cấp?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook