Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp
-
C42: Chương 42
Edit: MinHy
Mặc dù giá cổ phiếu của Tinh Châu đã giảm vào ngày khai trương, nhưng báo cáo cuối ngày có tăng lại một chút, mức giảm không vượt quá 3%, hoàn toàn nằm trong dự đoán của Cù Mạt Dư, lần này xem như thuận lợi vượt qua sóng gió.
Nhưng cuộc khủng hoảng thực sự mới chỉ bắt đầu.
Một vài ngày sau, một người nặc danh tung tin trên diễn đàn tài chính lớn nhất Trung Quốc: Sáng Hải đem tiềm lực khai thác và thăm dò khoáng sản giá trị nhất chuyển sang một công ty con, đồng thời tuyên bố với các cổ đông rằng sẽ đem một trong những mỏ ở Trung Quốc ra độc lập kinh doanh. Trên thực tế, mục đích của việc đứng ra hoạt động độc lập là để chia nhỏ các khoản nợ và tạo điều kiện thuận lợi cho việc sáp nhập với Tinh Châu càng sớm càng tốt. Việc làm này có thể gây ra rủi ro rất lớn. Thông qua một số điều luật và thủ đoạn tài chính, Tinh Châu có thể đào rỗng những tài lực tốt nhất của Sáng Hải, để lại một cục diện rối rắm với khoản nợ khổng lồ, cổ đông sẽ là người phải gánh chịu toàn bộ hậu quả.
Bài đăng này phân tích rất sâu, nhìn qua là biết do người trong nội bộ viết, có người đứng sau chỉ đạo, trong thời gian ngắn đã lan truyền khắp mạng, giá cổ phiếu của Tinh Châu giảm mạnh 7% vào ngày hôm sau.
Luật sư của Cù Mạt Dư đã liên lạc với Thẩm Đại vào mấy ngày trước, hẹn thứ sáu tới văn phòng công chứng và cục thuế để làm một số thủ tục, sau khi chuyện này xảy ra thì hẹn hôm khác liên lạc lại sau. Thẩm Đại ý thức được chuyện này hẳn là rất nghiêm trọng, anh liền nhắn tin hỏi Cù Mạt Dư nhưng không nhận được câu trả lời.
Tối hôm đó, Cù Mạt Dư về nhà với một thân nồng nặc mùi rượu, tuy không say nhưng trạng thái dường như uống không ít.
Thẩm Đại giúp hắn cởi quần áo, trong khi hắn đi tắm thì chuẩn bị canh giải rượu.
Cù Mạt Dư quấn khăn tắm đi ra, người lau rất qua loa, lồng ngực vạm vỡ đọng nhiều vệt nước, nước trên tóc nhỏ xuống từng giọt. Hắn ngồi trên ghế tựa, đầu hơi cúi xuống, như thể là đang nghỉ ngơi, hoặc là đang tĩnh tâm.
Thẩm Đại biết hắn mệt mỏi.
Anh cầm khăn lông đi qua, nhẹ nhàng lau nước trên người hắn: "Lau người cũng không khô nữa, thời tiết chưa ấm lên đâu."
Cù Mạt Dư vươn tay ôm lấy vòng eo thon chắc của Thẩm Đại, áp mặt vào lồng ngực anh, nhắm mắt lắng nghe tiếng nhịp tim đập đều đều mà mạnh mẽ, thình thịch, thình thịch, thình thịch, tâm trạng hắn dường như bình tĩnh trở lại.
"Mệt mỏi rồi." Thẩm Đại lau mái tóc ướt đẫm của hắn, dịu dàng nói: "Hôm nay xem ra là một ngày tồi tệ, cũng may, còn mấy phút nữa là qua ngày mới."
Cù Mạt Dư nhỏ giọng nói: "Ngày mai có lẽ còn tệ hơn."
"Hôm nay sự tình đột ngột phát sinh, cậu trở tay không kịp, nhưng cậu đã biết xử lý rồi, ngày mai so với hôm nay sẽ tốt hơn thôi."
Cù Mạt Dư ngẩng đầu nhìn Thẩm Đại không chớp mắt, cằm hắn ấn lên xương sườn anh có chút đau, nhưng cơn đau không hề làm Thẩm Đại xao động, Thẩm Đại hoàn toàn bị ánh mắt mờ mịt của Cù Mạt Dư hấp dẫn. Rượu đã khiến người đàn ông nghiêm nghị thường ngày này trở nên ngốc nghếch. Ánh mắt thẫn thờ tựa như dải ngân hà rộng lớn, dù mất đi tiêu cự nhưng lại hiện lên vẻ đẹp trong sự vụn vỡ. Quan trọng hơn là, hắn đang ngước nhìn anh, vị Alpha đỉnh cấp luôn tỏ ra trịch thượng, giờ phút này thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối và ỷ lại vào anh, giống như... giống như một đứa trẻ.
Cảm xúc của Thẩm Đại điên cuồng dâng trào, nhưng anh vẫn cố gắng giữ sự bình tĩnh. Bởi vì anh biết, người đang lo âu hỗn loạn cần có người bên cạnh vững vàng an ủi.
Cù Mạt Dư chậm rãi nói: "Thì ra anh rất giỏi trong việc an ủi người khác."
Thẩm Đại mỉm cười: "Những gì tôi nói đều là sự thật, tôi tin tưởng cậu."
Cù Mạt Dư cũng mỉm cười: "Càng ở bên anh lâu, tôi càng yêu thích. Tôi cảm thấy anh vẫn còn rất nhiều điều bất ngờ đáng để khám phá."
"Vậy có muốn biết thêm về tôi không?" Thẩm Đại cúi xuống, ôm mặt Cù Mạt Dư, hôn lên trán hắn.
"Muốn."
"Tôi ở chỗ này." Thẩm Đại vòng tay ra sau cổ Cù Mạt Dư, dùng ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng thăm dò, giống như vô tình vuốt ve tuyến thể của hắn, tim anh đánh lên từng hồi thình thịch. Tuyến thể đối với Alpha và Omega mà nói là một bộ phận cực kỳ nhạy cảm và quan trọng. Tuy rằng không riêng tư như bộ phận sinh dục nhưng chỉ có người thân cận trong gia đình, người yêu, bạn bè thân thiết mới có thể chạm vào. Điểm khác nhau là, tuyến thể đối với Omega là sự tin cậy và phục tùng, còn đối với Alpha tượng trưng cho quyền lực và sức mạnh, bởi vậy mà không thể tùy tiện động chạm. Nếu Cù Mạt Dư có thể tiếp thu được sự động chạm của anh thì điều này mang ý nghĩa trọng đại.
Quả nhiên, thân thể Cù Mạt Dư cứng đờ trong chốc lát, mặc dù đại não đã bị rượu làm tê liệt, nhưng hắn vẫn theo bản năng cảm nhận được sự đụng chạm kỳ lạ từ gáy mình, bên dưới làn da phẳng lì là một trong những cơ quan quan trọng nhất của hắn.
Sau khi cảm nhận được sự phản hồi từ thân thể Cù Mạt Dư, Thẩm Đại giơ tay như bị phỏng, giả vờ như vô tình nói: "Cậu uống canh giải rượu đi, tôi đi lấy máy sấy tóc cho cậu."
"Được."
Thẩm Đại cầm máy sấy tới, đứng trước người Cù Mạt Dư sấy tóc cho hắn. Thời điểm Cù Mạt Dư được phục vụ tay chân không mấy thành thật. Chốc chốc dùng đùi kẹp lấy chân Thẩm Đại, lúc thì thò tay vào quần áo anh sờ soạng, còn cố ý hất nước từ tóc mình bắn lên mặt Thẩm Đại.
Thẩm Đại vất vả mãi mới sấy tóc cho hắn xong, vừa buông máy sấy đã bị Cù Mạt Dư bế rồi ném lên giường.
Tinh lực của Alpha đỉnh cấp thực sự quá mức tràn trề, dường như làm tình không phải là một chuyện tiêu hao thể lực mà là để thư giãn giải trí. Không được cùng Omega mỗi ngày làm tình cuồng nhiệt như trong kỳ phát tình, làm bao lâu, làm bao lần đối với thể lực của Cù Mạt Dư không hề hấn gì, chỉ có ảnh hưởng với thể lực của Thẩm Đại.
Lần này là bị kiềm chế, Cù Mạt Dư ôm Thẩm Đại đang thở hổn hển, sau khi tận hưởng sự yên bình và dịu dàng, hai người trò chuyện về những gì đã xảy ra hôm nay.
Lần tung tin nặc danh này quả nhiên do Cù Thừa Trần giở trò, hơn nữa còn đạt được hai mục đích, một là cản trở tiến độ mua bán sáp nhập, hai là bán khống cổ phiếu.
Thẩm Đại không hiểu về tài chính cho lắm: "Trong tay cậu ta cũng có không ít cổ phiếu của Tinh Châu, đây chẳng phải là hại người mà cũng chẳng lợi mình hay sao?"
"Cậu ta nghĩ rằng có thể phá hỏng chuyện thu mua này, thúc đẩy chiến lược của tập đoàn chuyển sang đầu tư hóa chất, một khi thành công, câu ta sẽ có tiếng nói. Ngành khai thác mỏ đã sa sút trong hai năm qua, e rằng sẽ khó cải thiện trong vài năm tới, may mắn là trước đó chúng ta đã chọn con đường đất hiếm, có thể đem ra thị trường nước ngoài. Ít nhất bây giờ chúng ta vẫn có lãi, không như Sáng Hải, sống dở chết dở."
"Đúng là khai thác, sản xuất khoáng sản chưa bao giờ là dễ, nhưng nhu cầu đất hiếm thì chưa bao giờ dừng, hiện tại chúng ta cần nhất là thời gian." Thẩm Đại nói đến công việc của mình thì tinh thần chợt dâng cao, "Một khi nghiên cứu thành công, phát triển tốt các ưu thế, Tinh Châu nhất định sự có bước tiến lớn."
Trong bóng tối, Cù Mạt Dư chăm chú nhìn trần nhà, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, tôi và cha rất tin tưởng điều này. Nhưng tài lực đầu tư vào nghiên cứu trong vài năm qua rất lớn, ngành công nghiệp lại đang trong thời kỳ suy thoái, một số cổ đông đã bắt đầu dao động, giá cổ phiếu giảm mạnh vào hôm nay chứng tỏ các cổ đông cũng đang mất niềm tin."
"Vậy cậu định xử lý như thế nào?" Giọng điệu của Cù Mạt Dư nghe có vẻ bình tĩnh nhưng Thẩm Đại biết hắn áp lực đến như thế nào.
"Dư luận thì cứ giao cho bộ phận truyền thông xử lý, tuy rằng không thể loại bỏ hoàn toàn ảnh hưởng nhưng hầu hết người xem không phải người trong ngành, không hiểu được nên không có hứng thú nhiệt tình lâu. Tin tức này so với mấy lời đồn đại, đàm tiếu trên mạng về tôi còn không hấp dẫn bằng. Bước tiếp theo là đăng thông tin tìm người tung tin nặc danh và khởi tố hắn bịa đặt."
"Hóa ra cậu cũng biết trên mạng có lời đồn về mình." Thẩm Đại có chút buồn cười.
"Mấy người đó thực sự nhàm chán." Cù Mạt Dư nhíu mày, "Hiện tại điều quan trọng nhất là thúc đẩy kế hoạch thu mua nhanh chóng hoàn thành, luật sư Trần liên hệ với anh chưa?"
"Vốn đã hẹn thời gian làm việc nhưng hôm nay nói với tôi rời sang ngày khác."
"Ừ, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với luật sư. Thời điểm này làm việc phải thật quyết đoán, tránh Vưu Hải Hưng bên kia lật lọng. Cù Thừa Trần không có khả năng hợp tác với Vưu Hải Hưng, có lẽ cậu ta sẽ sớm kết hôn với Tiểu Duyệt."
Nghe bọn họ dễ dàng lấy hôn nhân làm con bài lợi thế, Thẩm Đại không thoải mái, anh nói: "Tôi sẽ hết sức phối hợp."
"Sao lại hơi đói bụng nhỉ..." Cù Mạt Dư nói nhỏ, "A Đại, anh nấu gì cho tôi đi, đói không ngủ được."
"Được, tôi đi nấu mì cho cậu."
Thẩm Đại đi xuống lầu, chuẩn bị nấu cho Cù Mạt Dư một bát mì đơn giản ăn đem, thời điểm đang lúi húi, dì Lan mặc đồ ngủ đi tới phòng bếp.
Thẩm Đại ngại ngùng nói: "Dì Lan, ngại quá, cháu đánh thức dì rồi." Phòng của dì Lan gần phòng bếp nhất, có thể vừa rồi tiếng đóng cửa tủ lạnh phát ra khá lớn.
"Không sao, tôi ngủ ít, cậu đang... thiếu gia đói bụng à?"
"Vâng, cậu ấy đói tới nỗi không ngủ được."
"Để tôi giúp cậu."
"Không cần đâu, dì đi ngủ đi ạ, cháu nấu bát mì nhanh thôi."
Dì Lan đứng dựa vào bồn rửa bát, mỉm cười nhìn Thẩm Đại: "Nhìn hai cậu bây giờ giống như đôi vợ chồng trẻ vậy."
Thẩm Đại không nhịn được nở nụ cười.
"Ai da, thiếu gia nằm xuống giường rồi còn kêu đói." Dì Lan đột nhiên nghi hoặc, "Thiếu gia thường ngày rất ít ăn khuya, đã nằm xuống thì sẽ không bao giờ ăn, trừ khi là rất đói."
"Chắc là buổi tối uống nhiều rượu nên ăn ít."
Dì Lan suy nghĩ một lúc: "Chắc ở quán rượu ăn mấy miếng, hoặc là chỉ sợ sắp tới kì phát tình."
Tay đang xào mì của Thẩm Đại khựng lại, anh chưa từng nghĩ theo hướng này, lời dì Lan nói làm anh kinh ngạc.
Mặc dù kỳ dịch cảm của Alpha cũng thường xảy ra vào mùa xuân và mùa hạ, đại não cũng bị bản năng giao cấu và sinh sản chi phối, nhưng so với thời kỳ phát tình của Omega vẫn rất khác biệt. Ví dụ như trước kỳ mẫn cảm, sức ăn của Alpha tăng rất nhiều, càng gần tới ngày thì sức ăn càng lớn, bọn họ muốn dự trữ nhiều năng lượng và calo để đối phó với tình trạng không thể ra ngoài săn mồi kiếm ăn trong thời kỳ mẫn cảm. Trong xã hội hiện đại, đương nhiên không có chuyện không ra ngoài "săn mồi" là sẽ chết đói nhưng bản năng này đã được khắc ghi vào trong gen, di truyền từ đời này qua đời khác.
Mặc dù giá cổ phiếu của Tinh Châu đã giảm vào ngày khai trương, nhưng báo cáo cuối ngày có tăng lại một chút, mức giảm không vượt quá 3%, hoàn toàn nằm trong dự đoán của Cù Mạt Dư, lần này xem như thuận lợi vượt qua sóng gió.
Nhưng cuộc khủng hoảng thực sự mới chỉ bắt đầu.
Một vài ngày sau, một người nặc danh tung tin trên diễn đàn tài chính lớn nhất Trung Quốc: Sáng Hải đem tiềm lực khai thác và thăm dò khoáng sản giá trị nhất chuyển sang một công ty con, đồng thời tuyên bố với các cổ đông rằng sẽ đem một trong những mỏ ở Trung Quốc ra độc lập kinh doanh. Trên thực tế, mục đích của việc đứng ra hoạt động độc lập là để chia nhỏ các khoản nợ và tạo điều kiện thuận lợi cho việc sáp nhập với Tinh Châu càng sớm càng tốt. Việc làm này có thể gây ra rủi ro rất lớn. Thông qua một số điều luật và thủ đoạn tài chính, Tinh Châu có thể đào rỗng những tài lực tốt nhất của Sáng Hải, để lại một cục diện rối rắm với khoản nợ khổng lồ, cổ đông sẽ là người phải gánh chịu toàn bộ hậu quả.
Bài đăng này phân tích rất sâu, nhìn qua là biết do người trong nội bộ viết, có người đứng sau chỉ đạo, trong thời gian ngắn đã lan truyền khắp mạng, giá cổ phiếu của Tinh Châu giảm mạnh 7% vào ngày hôm sau.
Luật sư của Cù Mạt Dư đã liên lạc với Thẩm Đại vào mấy ngày trước, hẹn thứ sáu tới văn phòng công chứng và cục thuế để làm một số thủ tục, sau khi chuyện này xảy ra thì hẹn hôm khác liên lạc lại sau. Thẩm Đại ý thức được chuyện này hẳn là rất nghiêm trọng, anh liền nhắn tin hỏi Cù Mạt Dư nhưng không nhận được câu trả lời.
Tối hôm đó, Cù Mạt Dư về nhà với một thân nồng nặc mùi rượu, tuy không say nhưng trạng thái dường như uống không ít.
Thẩm Đại giúp hắn cởi quần áo, trong khi hắn đi tắm thì chuẩn bị canh giải rượu.
Cù Mạt Dư quấn khăn tắm đi ra, người lau rất qua loa, lồng ngực vạm vỡ đọng nhiều vệt nước, nước trên tóc nhỏ xuống từng giọt. Hắn ngồi trên ghế tựa, đầu hơi cúi xuống, như thể là đang nghỉ ngơi, hoặc là đang tĩnh tâm.
Thẩm Đại biết hắn mệt mỏi.
Anh cầm khăn lông đi qua, nhẹ nhàng lau nước trên người hắn: "Lau người cũng không khô nữa, thời tiết chưa ấm lên đâu."
Cù Mạt Dư vươn tay ôm lấy vòng eo thon chắc của Thẩm Đại, áp mặt vào lồng ngực anh, nhắm mắt lắng nghe tiếng nhịp tim đập đều đều mà mạnh mẽ, thình thịch, thình thịch, thình thịch, tâm trạng hắn dường như bình tĩnh trở lại.
"Mệt mỏi rồi." Thẩm Đại lau mái tóc ướt đẫm của hắn, dịu dàng nói: "Hôm nay xem ra là một ngày tồi tệ, cũng may, còn mấy phút nữa là qua ngày mới."
Cù Mạt Dư nhỏ giọng nói: "Ngày mai có lẽ còn tệ hơn."
"Hôm nay sự tình đột ngột phát sinh, cậu trở tay không kịp, nhưng cậu đã biết xử lý rồi, ngày mai so với hôm nay sẽ tốt hơn thôi."
Cù Mạt Dư ngẩng đầu nhìn Thẩm Đại không chớp mắt, cằm hắn ấn lên xương sườn anh có chút đau, nhưng cơn đau không hề làm Thẩm Đại xao động, Thẩm Đại hoàn toàn bị ánh mắt mờ mịt của Cù Mạt Dư hấp dẫn. Rượu đã khiến người đàn ông nghiêm nghị thường ngày này trở nên ngốc nghếch. Ánh mắt thẫn thờ tựa như dải ngân hà rộng lớn, dù mất đi tiêu cự nhưng lại hiện lên vẻ đẹp trong sự vụn vỡ. Quan trọng hơn là, hắn đang ngước nhìn anh, vị Alpha đỉnh cấp luôn tỏ ra trịch thượng, giờ phút này thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối và ỷ lại vào anh, giống như... giống như một đứa trẻ.
Cảm xúc của Thẩm Đại điên cuồng dâng trào, nhưng anh vẫn cố gắng giữ sự bình tĩnh. Bởi vì anh biết, người đang lo âu hỗn loạn cần có người bên cạnh vững vàng an ủi.
Cù Mạt Dư chậm rãi nói: "Thì ra anh rất giỏi trong việc an ủi người khác."
Thẩm Đại mỉm cười: "Những gì tôi nói đều là sự thật, tôi tin tưởng cậu."
Cù Mạt Dư cũng mỉm cười: "Càng ở bên anh lâu, tôi càng yêu thích. Tôi cảm thấy anh vẫn còn rất nhiều điều bất ngờ đáng để khám phá."
"Vậy có muốn biết thêm về tôi không?" Thẩm Đại cúi xuống, ôm mặt Cù Mạt Dư, hôn lên trán hắn.
"Muốn."
"Tôi ở chỗ này." Thẩm Đại vòng tay ra sau cổ Cù Mạt Dư, dùng ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng thăm dò, giống như vô tình vuốt ve tuyến thể của hắn, tim anh đánh lên từng hồi thình thịch. Tuyến thể đối với Alpha và Omega mà nói là một bộ phận cực kỳ nhạy cảm và quan trọng. Tuy rằng không riêng tư như bộ phận sinh dục nhưng chỉ có người thân cận trong gia đình, người yêu, bạn bè thân thiết mới có thể chạm vào. Điểm khác nhau là, tuyến thể đối với Omega là sự tin cậy và phục tùng, còn đối với Alpha tượng trưng cho quyền lực và sức mạnh, bởi vậy mà không thể tùy tiện động chạm. Nếu Cù Mạt Dư có thể tiếp thu được sự động chạm của anh thì điều này mang ý nghĩa trọng đại.
Quả nhiên, thân thể Cù Mạt Dư cứng đờ trong chốc lát, mặc dù đại não đã bị rượu làm tê liệt, nhưng hắn vẫn theo bản năng cảm nhận được sự đụng chạm kỳ lạ từ gáy mình, bên dưới làn da phẳng lì là một trong những cơ quan quan trọng nhất của hắn.
Sau khi cảm nhận được sự phản hồi từ thân thể Cù Mạt Dư, Thẩm Đại giơ tay như bị phỏng, giả vờ như vô tình nói: "Cậu uống canh giải rượu đi, tôi đi lấy máy sấy tóc cho cậu."
"Được."
Thẩm Đại cầm máy sấy tới, đứng trước người Cù Mạt Dư sấy tóc cho hắn. Thời điểm Cù Mạt Dư được phục vụ tay chân không mấy thành thật. Chốc chốc dùng đùi kẹp lấy chân Thẩm Đại, lúc thì thò tay vào quần áo anh sờ soạng, còn cố ý hất nước từ tóc mình bắn lên mặt Thẩm Đại.
Thẩm Đại vất vả mãi mới sấy tóc cho hắn xong, vừa buông máy sấy đã bị Cù Mạt Dư bế rồi ném lên giường.
Tinh lực của Alpha đỉnh cấp thực sự quá mức tràn trề, dường như làm tình không phải là một chuyện tiêu hao thể lực mà là để thư giãn giải trí. Không được cùng Omega mỗi ngày làm tình cuồng nhiệt như trong kỳ phát tình, làm bao lâu, làm bao lần đối với thể lực của Cù Mạt Dư không hề hấn gì, chỉ có ảnh hưởng với thể lực của Thẩm Đại.
Lần này là bị kiềm chế, Cù Mạt Dư ôm Thẩm Đại đang thở hổn hển, sau khi tận hưởng sự yên bình và dịu dàng, hai người trò chuyện về những gì đã xảy ra hôm nay.
Lần tung tin nặc danh này quả nhiên do Cù Thừa Trần giở trò, hơn nữa còn đạt được hai mục đích, một là cản trở tiến độ mua bán sáp nhập, hai là bán khống cổ phiếu.
Thẩm Đại không hiểu về tài chính cho lắm: "Trong tay cậu ta cũng có không ít cổ phiếu của Tinh Châu, đây chẳng phải là hại người mà cũng chẳng lợi mình hay sao?"
"Cậu ta nghĩ rằng có thể phá hỏng chuyện thu mua này, thúc đẩy chiến lược của tập đoàn chuyển sang đầu tư hóa chất, một khi thành công, câu ta sẽ có tiếng nói. Ngành khai thác mỏ đã sa sút trong hai năm qua, e rằng sẽ khó cải thiện trong vài năm tới, may mắn là trước đó chúng ta đã chọn con đường đất hiếm, có thể đem ra thị trường nước ngoài. Ít nhất bây giờ chúng ta vẫn có lãi, không như Sáng Hải, sống dở chết dở."
"Đúng là khai thác, sản xuất khoáng sản chưa bao giờ là dễ, nhưng nhu cầu đất hiếm thì chưa bao giờ dừng, hiện tại chúng ta cần nhất là thời gian." Thẩm Đại nói đến công việc của mình thì tinh thần chợt dâng cao, "Một khi nghiên cứu thành công, phát triển tốt các ưu thế, Tinh Châu nhất định sự có bước tiến lớn."
Trong bóng tối, Cù Mạt Dư chăm chú nhìn trần nhà, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, tôi và cha rất tin tưởng điều này. Nhưng tài lực đầu tư vào nghiên cứu trong vài năm qua rất lớn, ngành công nghiệp lại đang trong thời kỳ suy thoái, một số cổ đông đã bắt đầu dao động, giá cổ phiếu giảm mạnh vào hôm nay chứng tỏ các cổ đông cũng đang mất niềm tin."
"Vậy cậu định xử lý như thế nào?" Giọng điệu của Cù Mạt Dư nghe có vẻ bình tĩnh nhưng Thẩm Đại biết hắn áp lực đến như thế nào.
"Dư luận thì cứ giao cho bộ phận truyền thông xử lý, tuy rằng không thể loại bỏ hoàn toàn ảnh hưởng nhưng hầu hết người xem không phải người trong ngành, không hiểu được nên không có hứng thú nhiệt tình lâu. Tin tức này so với mấy lời đồn đại, đàm tiếu trên mạng về tôi còn không hấp dẫn bằng. Bước tiếp theo là đăng thông tin tìm người tung tin nặc danh và khởi tố hắn bịa đặt."
"Hóa ra cậu cũng biết trên mạng có lời đồn về mình." Thẩm Đại có chút buồn cười.
"Mấy người đó thực sự nhàm chán." Cù Mạt Dư nhíu mày, "Hiện tại điều quan trọng nhất là thúc đẩy kế hoạch thu mua nhanh chóng hoàn thành, luật sư Trần liên hệ với anh chưa?"
"Vốn đã hẹn thời gian làm việc nhưng hôm nay nói với tôi rời sang ngày khác."
"Ừ, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với luật sư. Thời điểm này làm việc phải thật quyết đoán, tránh Vưu Hải Hưng bên kia lật lọng. Cù Thừa Trần không có khả năng hợp tác với Vưu Hải Hưng, có lẽ cậu ta sẽ sớm kết hôn với Tiểu Duyệt."
Nghe bọn họ dễ dàng lấy hôn nhân làm con bài lợi thế, Thẩm Đại không thoải mái, anh nói: "Tôi sẽ hết sức phối hợp."
"Sao lại hơi đói bụng nhỉ..." Cù Mạt Dư nói nhỏ, "A Đại, anh nấu gì cho tôi đi, đói không ngủ được."
"Được, tôi đi nấu mì cho cậu."
Thẩm Đại đi xuống lầu, chuẩn bị nấu cho Cù Mạt Dư một bát mì đơn giản ăn đem, thời điểm đang lúi húi, dì Lan mặc đồ ngủ đi tới phòng bếp.
Thẩm Đại ngại ngùng nói: "Dì Lan, ngại quá, cháu đánh thức dì rồi." Phòng của dì Lan gần phòng bếp nhất, có thể vừa rồi tiếng đóng cửa tủ lạnh phát ra khá lớn.
"Không sao, tôi ngủ ít, cậu đang... thiếu gia đói bụng à?"
"Vâng, cậu ấy đói tới nỗi không ngủ được."
"Để tôi giúp cậu."
"Không cần đâu, dì đi ngủ đi ạ, cháu nấu bát mì nhanh thôi."
Dì Lan đứng dựa vào bồn rửa bát, mỉm cười nhìn Thẩm Đại: "Nhìn hai cậu bây giờ giống như đôi vợ chồng trẻ vậy."
Thẩm Đại không nhịn được nở nụ cười.
"Ai da, thiếu gia nằm xuống giường rồi còn kêu đói." Dì Lan đột nhiên nghi hoặc, "Thiếu gia thường ngày rất ít ăn khuya, đã nằm xuống thì sẽ không bao giờ ăn, trừ khi là rất đói."
"Chắc là buổi tối uống nhiều rượu nên ăn ít."
Dì Lan suy nghĩ một lúc: "Chắc ở quán rượu ăn mấy miếng, hoặc là chỉ sợ sắp tới kì phát tình."
Tay đang xào mì của Thẩm Đại khựng lại, anh chưa từng nghĩ theo hướng này, lời dì Lan nói làm anh kinh ngạc.
Mặc dù kỳ dịch cảm của Alpha cũng thường xảy ra vào mùa xuân và mùa hạ, đại não cũng bị bản năng giao cấu và sinh sản chi phối, nhưng so với thời kỳ phát tình của Omega vẫn rất khác biệt. Ví dụ như trước kỳ mẫn cảm, sức ăn của Alpha tăng rất nhiều, càng gần tới ngày thì sức ăn càng lớn, bọn họ muốn dự trữ nhiều năng lượng và calo để đối phó với tình trạng không thể ra ngoài săn mồi kiếm ăn trong thời kỳ mẫn cảm. Trong xã hội hiện đại, đương nhiên không có chuyện không ra ngoài "săn mồi" là sẽ chết đói nhưng bản năng này đã được khắc ghi vào trong gen, di truyền từ đời này qua đời khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook