“Tôi muốn một anh hùng.”

- Huân tước Byron, Don Juan, Chương I

“Anh thuê cả một lô cho ba người chúng ta ư?” Evie hỏi khi Victor đưa cô vào một trong những ghế phía trước và mẹ cô ngồi đằng sau. Dàn nhạc ngồi bên dưới đã tập hợp đông đủ, xem chừng sẽ không có một khoang lẻ hay ghế nào bị trống trong tối nay. Sự phung phí vào một lô ngoại cỡ khiến cô kinh ngạc; Victor có thể có bất kỳ đức tính nào, nhưng không phải là hoang phí.

“Không hẳn. Anh đã mời vài người bạn ngồi cùng chúng ta.” Victor đáp, ngồi xuống một ghế phía sau.

“Những người bạn nào?”

“A, xin chào, anh Ruddick,” giọng nói oang oang của Lord Alvington vang lên khi ông ta kéo tấm rèm ở sau lô ra. “Anh thật có nhã ý khi mời chúng tôi tối nay. Xem ra ở đây đông nghẹt nhỉ, tôi đã để lô của mình cho đứa cháu gái và gia đình nó mượn rồi.”

“Ngài thật hào phóng,” Victor ca ngợi, bắt tay tử tước.

“Lady Alvington,” mẹ cô thốt lên với vẻ hân hoan ngọt ngào đến chói tai, rồi đứng dậy để hôn lên hai má tròn căng, núng nính của tử tước phu nhân. “Bà có biết ngài Wellington sẽ ăn tối với chúng ta vào thứ Sáu không?”

“Tôi có nghe nói, thưa phu nhân. Ngài ấy là một quý ông hoàn hảo.”

Evie đứng dậy, song tất cả đều ngó lơ cô cho đến khi Clarence Alvington bước vào khoang. Thảo nào có một ghế còn trống. Cô lại bị đem ra đổi chác rồi. Giấu vẻ ghê tởm đằng sau nụ cười, cô nhún gối chào khi Clarence cầm lấy bàn tay đi găng của cô và cúi xuống.

“Cô là cảnh mộng trong tối nay, tiểu thư Ruddick ạ,”anh ta nói bằng giọng lè nhè.

“Đúng đó,” là Lady Alvington. “Ở đâu mà cháu có sợi dây chuyền kia vậy, cháu yêu? Nó đẹp xiết bao.”

Đưa tay chạm vào mặt trái tim bằng bạc với viên kim cương nằm trong, Evelyn những muốn nói thẳng với họ sợi dây chuyền chính xác ở đâu ra. Nhưng cô chỉ đáp, “Nó là vật gia truyền của một dòng họ lâu đời ạ,” và bắt gặp cái cau mày thoáng qua của mẹ mình. “Có phải là một trong những món đồ của bà ngoại không mẹ?” Cô hỏi.

“Phải, phải, mẹ tin là thế.” Gần như miễn cho cô một cái liếc xéo, Genevieve Ruddick ngồi xuống trở lại. “Anh Alvington, công việc hàng ngày của anh có bận rộn lắm không?”

“Cám ơn bà đã hỏi, phu nhân Ruddick. Dạo này tôi đang bắt tay vào thiết kế một kiểu nơ cổ hoàn toàn mới.” Clarence vênh cằm lên, để lộ chiếc nơ cổ rối rắm mà hẳn anh ta và người hầu đã đánh vật với nó từ sớm tinh mơ lúc anh ta thức dậy. “Bà thấy không?” Anh ta chỉ, cổ trưng cho khán giả của mình thấy với cái cằm hếch ngược lên trời. “Tôi gọi nó là nút thắt Thủy ngân.”

Trong khi tất cả trầm trồ khen ngợi chiếc nơ cổ của anh ta, Evelyn chỉ gật gù rồi chuyển sang trò tiêu khiển thú vị hơn là quan sát những nhân vật trong các lô khác. Ở lô thứ hai tính từ sân khấu trở ra, Lord và Lady Dare đang ngồi cùng hai người cô của Tử tước. Ở đó còn có những cậu em trai đã trưởng thành của anh trừ Robert, người đã bị thương ở Waterloo và hiếm khi xuất hiện nơi công cộng trong những ngày này. Chếch phía xa sân khấu là Lucinda ngồi cùng cha cô, Tướng Barret, và một trong những người bạn đường bệ của ông.

Ánh đèn mờ dần. Vẫn tay và cười với Luce xong, Evie ngồi xuống. Khi những tấm rèm kéo lên, tia sáng phản chiếu từ một chiếc ống nhòm chợt rọi vào mắt cô, cô liền đưa mắt nhìn sang để những lô đặc biệt sang trọng nằm sát sân khấu để xem ai đang quan sát mình. Chiếc ống nhòm đang chĩa về phía cô liền hạ xuống, lộ ra gương mặt xương xương đượm vẻ thích thú của Hầu tước St. Aubyn.

Hơi thở Evie tắc lại. Gia đình anh có một lô riêng ở nhà hát Drury Lane từ nhiều năm nay, nhưng theo như cô được biết, anh chưa bao giờ tham dự những sự kiện nhạt nhẽo như thế này. Nhưng anh đang ở đây - và không chỉ có một mình. Ngồi cùng anh là một nhóm người quen cũng đầy tai tiếng như anh, cả nam lẫn nữ, trong đó có một phụ nữ tóc vàng trang điểm quá đà có bộ ngực hết sức phì nhiêu, dường như cứ cố tình áp vào cánh tay Saint.

Một cơn đau buốt xộc thẳng vào ngực cô. Vậy là, bất chấp sự quan tâm gần đây của anh với cô, Saint cũng xem cô không khác gì mọi cô ả anh chinh phục được, một người đàn bàn để ân ái, để chế nhạo, rồi quên lãng. Được. Vậy cũng tốt. Dù sao cô cũng chỉ tò mò muốn biết ở bên anh sẽ như thế nào.

“Vở kịch này tên gì nhỉ?” Một lát sau Clarence thì thầm hỏi, nghiêng người sang và tặng cô một luồng nước hoa nồng nặc của mình.

“Vì bạn thích nó,” cô đáp, chanh chua hơn dự định. Tên vở kịch nằm thù lù ngay tờ quảng cáo anh ta cầm trong tay kia mà, vì Chúa.

“À, một tác phẩm của Shakespeare.”

“Vâng, tôi nghĩ thế.”

Ai đó thúc vào lưng ghế cô. Không nghi ngờ gì là Victor, để cảnh báo cô hãy biết cách cư xử. Cô lại liếc qua chiếc nơ cổ phùng xòe của Clarence tới chỗ Saint. Nếu anh vẫn… hài lòng với sự bầu bạn của đám người kia, và nếu anh cố ý khoe khoang người phụ nữ với bộ ngực ngoại cỡ đó trước mắt cô, thì anh đã chẳng học được điều gì hết. Evie cau mày. Hoặc cô mới là người không học được bài học của chính mình, bất chấp việc gần như tất cả mọi người, kể cả Saint, đều đã cảnh báo cô về anh.

Má Victor chợt kề sát tai cô. “Bỏ cái vẻ cau có đi,” anh cô thì thầm gần như không ra tiếng.

Ôi, cô cần phải ra khỏi đây một lúc, tránh xa khỏi nơi mà ai ai cũng có thể trông thấy từng sắc thái trên mặt cô, từng giọt nước mắt của cô. “Bụng em cứ quặn lên ấy,” cô thì thầm đáp lại. “Em cần uống ít nước.”

“Thế thì đi đi. Nhưng nhớ quay về sớm.”

Với tiếng thì thầm xin lỗi, Evie đứng lên và rẽ lối đi qua những tấm rèm nặng nề sau lô. Cô muốn gục vào tường mà khóc, nhưng ngoài hành lang đầy người hầu qua lại, đưa đồ uống, ống nhòm hay bất cứ thứ gì người ta yêu cầu. Trước câu hỏi khe khẽ của cô, một người hầu bèn dẫn cô tới một hốc tường có che rèm gần đó, và cô lách mình vào trong vừa lúc những giọt nước mắt chảy ràn rụa xuống má.

Saint ngọ nguậy không yên trên ghế, cố gia tăng khoảng cách với bộ ngực hăm hở của Deliah. Lẽ ra anh không nên mời bất cứ ai đi cùng tối nay, nhưng anh ắt sẽ trông như một tên cả thộn nếu ngồi một mình trong lô dành cho sáu người.

Anh lại nhìn sang chỗ Evelyn, dường như anh cần phải làm thế cứ hai phút một lần, để rồi thấy ghế của cô trống trơn. Anh đứng phắt dậy.

“Saint, anh lấy cho em một ly brandy nhé,” Deliah thỏ thẻ.

Làm ngơ cô ta, anh ra khỏi lô và đi dọc hành lang rộng tới chỗ gia đình Ruddick. Không thấy bóng dáng Evelyn. Cho rằng cô đã trở vào trong, anh lầm bầm một câu nguyền rủa và lại quay về. Bỗng, nghe thấy tiếng sụt sịt vẳng ra từ sau bức rèm khuất gần nhất, anh đứng sững lại.

“Evelyn?” Saint thì thầm, cầu trời rằng đó không phải Fatima hay một phụ nữ trong đám người quen của anh.

“Ngài đi đi.”

Tạ ơn quỷ sứ. “Cô đang làm gì vậy?”

“Không gì cả.”

Anh gạt tấm rèm ra và thấy cô đang đứng quay mặt vào tường, hai tay ôm mặt. “Nếu cô đang trốn, thì không ích gì đâu,” anh hạ giọng. “Tôi vẫn trông thấy cô.”

“Tôi cũng đã trông thấy ngài. Đang hết sức vui vẻ, nhỉ?”

“Không hẳn thế. Tôi vẫn hy vọng Deliah sẽ ngả người quá đà và ngã nhào khỏi lô, nhưng điều đó vẫn chưa xảy ra.”

Cô hạ tay xuống, quay lại nhìn anh. “Sao ngài lại ở đây?”

Anh liếc nhanh ra ngoài hành lang, rồi bước vào trong hốc và kéo kín rèm lại sau lưng. “Cô nghĩ là vì sao?” Anh hỏi, và khóa lấy miệng cô bằng miệng mình.

Anh ép cô vào góc tường, hôn cô, nếm cô một lần nữa. Evelyn thở dốc, môi cô đón chào môi anh. Những ngón tay đeo găng trượt lên vai anh, kéo anh áp sát vào cô.

“Người ta sẽ phát hiện ra chúng ta,” cô hổn hển, rên lên khi đôi tay anh rời khỏi hông để bao phủ hai bâu ngực cô.

“Shh.”

Khi vừa thấy Evelyn ở đó, Saint đã cứng lên, và anh sẽ không đời nào cho cô cơ hội trốn thoát. Hôn cô dồn dập, ngấu nghiến và nóng bỏng chỉ càng khiến ham muốn của anh mãnh liệt hơn. Không một phụ nữ nào từng khuấy động anh giống như cô. Miễn cưỡng buông cô ra, nhưng ý thức được rằng họ có rất ít thời gian, anh bỏ tay khỏi ngực cô và dẫn dắt đôi tay cô đi xuống quần mình.

“Ở đây ư?” Cô há hốc miệng.

“Tôi muốn em,” anh đáp, di chuyển nhữn ngón tay cô qua chỗ phồng nơi quần anh. Lướt hai bàn tay xuống váy cô, anh túm lấy lớp vải và kéo gấu váy lên quá đầu gối. “Em có cảm thấy tôi muốn em tới chừng nào không, Evelyn Marie? Em có muốn tôi không?”

Nếu cô nói không, có khi anh sẽ chết ngay tại chỗ, nhưng ơn trời là cô bắt đầu cởi quần anh bằng những ngón tay nôn nóng, run rẩy. “Nhanh lên, Saint,” cô khẩn nài, giọng chỉ như một hơi thở thì thầm bên miệng anh.

Cô giải phóng cho anh, anh nâng hai cánh tay cô lên, kéo đôi chân cô vòng qua hông mình. Với một tiếng rên rỉ anh đi vào cô, ép cô vào bức tường khi hông anh thúc mạnh vào cô. Nơi ấm áp thít chặt của cô đẩy anh tới bờ vực của ý thức tỉnh táo. Được ở trong Evelyn, hòa nhập trở thành một với cô, mới tuyệt vời làm sao.

Cảm thấy cô sắp đến đỉnh, anh khóa lấy tiếng rên của cô trong miệng mình, để cho cô kéo anh tới cực đỉnh trong đê mê ngây ngất. Với một tiếng gầm gừ hoang dại anh hòa tan vào cô, ép cô vào tường mạnh đến nỗi anh sợ mình sẽ cướp hết không khí trong phổi cô.

Anh thở dốc, ôm cô vào lòng, hai tay cô vòng qua cổ anh, đôi bàn chân mang giày xinh xắn khóa quanh hông anh. Ngay cả bây giờ, vẫn ở trong cô, với hương tóc cô bao quanh và cơ thể ấm áp mềm mại của cô trong vòng tay, anh vẫn khao khát cô, không muốn để cô đi.

“Saint?” Cô thì thầm run run, liếm vào quai hàm anh.

“Hm?”

“Tên lót của ngài là gì?”

Anh ngẩng mặt lên khỏi bờ vai trần để nhìn sâu vào đôi mắt xám của cô. “Edward.”

Cô mỉm cười. “Michael Edward Halboro,” cô lẩm bẩm, lần những ngón tay theo viền má anh với một sự dịu dàng đến kinh ngạc, “phải chăng nó luôn luôn như thế? Quá… tuyệt vời ấy?”

“Không đâu.” Saint lại hôn cô, một cách chậm chạp, thưởng thức cảm giác đôi môi mềm của cô áp vào môi mình.

“Evie?” Tiếng mẹ cô khẽ gọi từ ngoài hành lang vẳng tới. “Con ở đâu thế hả trời?”

Evelyn cứng đờ trong vòng tay anh, vẻ hốt hoảng cùng cực hiện trên gương mặt. “Ôi, không không không,” cô thở mạnh. “Buông tôi ra đi.”

Rõ ràng bây giờ không phải lúc tranh cãi. Saint nhấc cô khỏi người anh để cô có thể đặt chân xuống sàn và hạ váy xuống. “Con ở đây, mẹ à,” cô nói bằng giọng hạ thấp. “Con sẽ ra ngay. Bụng dạ con không được ổn.”

“Nhanh lên. Anh con tức giận rồi đấy. Nó tưởng con đang cố tránh mặt Alvington.”

Saint mặc lại quần trong lúc Evelyn ráng sức vuốt phẳng xống áo. Hít một hơi thật sâu, cô gật đầu và với đến tấm rèm.

Trước khi cô kịp thoát ra, Saint đã túm lấy khuỷu tay và xoay cô lại đối diện với anh lần nữa. Lắc lắc đầu cho cô biết anh không định để cô trốn thoát yên ổn, anh lần ngón tay theo viền cổ áo cắt thấp của cô rồi cúi xuống ngấu nghiến môi cô.

“Evie!”

“Con đến đây,” cô nói, đặt một tay lên ngực anh để đẩy anh vào bức tường phía trong. Cô kéo tấm rèm ra một nửa, khiến anh chìm khuất trong bóng tối, rồi bước lùi ra hành lang được thắp sáng lờ mờ.

Saint ở lại trong hốc tường, lắng nghe tiếng chân hai mẹ con phu nhân Ruddick xa dần về hướng lô của họ. Anh đã giữ bí mật cho cô - một lần nữa. Không ai biết họ đã trở thành người tình của nhau; không ai biết ngoài hai người họ. Với một người có biết bao nhân tình trong những năm qua như anh, cảm thấy thật là lâng lâng khi biết anh là người đàn ông đầu tiên và duy nhất ân ái với cô.

Nhưng mẹ cô đã nói gì? Điều đó về chuyện Evelyn không được tránh mặt Clarence Alvington. Ra đó là kế hoạch của anh trai cô. Lord Alvington tiền bạc không nhiều, nhưng sở hữu vai trò quan trọng trong vấn đề bầu cử ở hạt West Sussex, vì thế có tầm ảnh hưởng rất lớn. Vậy là, đổi lấy việc cho Ruddick một ghế trong Hạ viện, nhà Alvington sẽ có được Evelyn và của hồi môn của cô.

Saint quét mắt qua hành lang mộ lượt, rồi lách ra khỏi hốc tường. Anh tự hỏi Evelyn có nhận ra cô đang bị bán đi không. Và nếu cô tưởng rằng hiện giờ việc cống hiến thời gian và tiền bạc cho trại trẻ đã gian nan, thì một khi lợi tức của cô thuộc về Clarence Alvington, mọi sự còn gian nan hơn nhiều. Toàn bộ tiền bạc của cô chắc chắn sẽ bị đổ vào các loại nơ cổ, đua ngựa và cá cược.

Tất nhiên đến lúc đó Saitn sẽ kết thúc với cô, nên chuyện đó không quan trọng. Và anh sẽ chẳng bận tâm xem cái tay Alvington đeo nơ đầu to, cổ ngỏng, áo sơ mi trưng trổ kia hàng đêm có đến giường cô và tận hưởng thân hình ngọt ngào của cô không.

“Saint, rượu brandy của em đâu?” Deliah hỏi khi anh gieo mình xuống cạnh ghế cô ta.

“Cô tự đi mà lấy.”

Anh ngồi nhìn chằm chằm xuống sân khấu trong một tiếng đồng hồ tiếp theo. Có lẽ là các diễn viên đang ngâm nga những vần thơ thiếu nhi, mọi sự chú ý của anh chỉ dừng ở mức đấy. Với việc thuyết phục được Wellington ăn tối, anh sẽ có thêm ít nhất một lần đi chơi cùng Evelyn. Chắc cô cũng sẽ tìm cách đến thăm trại trẻ vài lần nữa nên canh có thể chặn đường cô ở đó. Có điều, anh chỉ cho nơi đó thêm bốn tuần tồn tại, và những cơ hội được gặp riêng cô sẽ sớm chấm dứt.

Saint liếc qua vai về lô của gia đình Ruddick. Tên công tử bột kia đang thì thầm điều gì đó với Evelyn mà cô đang cố tảng lờ ra mặt. Saint đang chăm chú theo dõi thì ánh mắt cô đột ngột ngước lên gặp mắt anh, rồi cô lại vội đưa mắt đi.

Chuyện này thật không chịu đựng nổi. Anh ham muốn cô đến mức mất ngủ, thế mà gần như chỉ được phép nhìn cô từ xa, trong khi đó có kẻ âm mưu cướp trắng cô khỏi tay anh. Anh hiểu cô nàng Evelyn của mình, đó là dù anh có mong muốn đến đâu, cô cũng sẽ không bằng lòng làm nhân tình của anh một khi đã lấy chồng, bất kể cô có thể khổ sở ra sao.

Nên anh cần loại bỏ Clarence Alvington, thế có nghĩa anh cần chiếm được một ghế trong Nghị viện hoặc Nội các cho Victor Ruddick. Và anh cần gặp Prinny để hoãn việc xóa sổ trại mồ côi lại, vì một khi trại trẻ không còn, thì cô sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa.

“Saint?”

Anh giật mình. “Có chuyện gì thế, Deliah?”

“Đến giờ giải lao rồi.”

Đèn đã sáng lên, và anh vẫn đang nhìn đăm đăm vào sân khấu đã buông rèm. Các lô xung quanh đều trống trơn, các thành viên trong giới thượng lưu đã tản hết ra ngoài. Anh đứng dậy. “Tốt, tôi đi đây.”

Deliah đứng lên sau lưng anh, kéo thân áo xuống thấp để phô bày rõ hơn hàng của mình. “Tuyệt quá. Em lại nghĩ có thể ngài muốn nếm thứ gì đó cơ,” cô thỏ thẻ, đưa lưỡi liếm dọc viền môi.

“Tôi đã ăn rồi. Xin chào.”

* * *

Ôi không. Cô đã trở thành một trong những phụ nữ hư hỏng mà mọi người vẫn xì xào, những cô ả đã quan hệ với Saint trong mấy nhà kho để chổi, trên sân thượng, trong những chiếc ghế khi các ông chồng ngủ gà gật ngay bên cạnh họ.

Evelyn đưa tay che mắt khi cỗ xe bốn bánh của gia đình Barret hiện ra trong ánh nắng những cửa hiệu trên phố Regent. Mà tệ hơn, cô thích trở thành cô nàng hư hỏng của anh, tình nhân của anh. Saint quá… thẳng thừng. Ai nấy đều biết anh luôn đạt được những gì mình muốn - và hiển nhiên là anh muốn cô. Được anh quan tâm thật kích thích đến không ngờ, cô gần như không chịu đựng nổi khi họ xa nhau. Có lẽ cô sẽ ghé qua trại trẻ chiều nay, để gặp anh ở đó.

“Chà, mình chưa bao giờ nghĩ nó lại xảy ra,” Lucinda nói, và Evie giật mình sực tỉnh.

“Mình xin lỗi, nhưng chúng ta đang nói về chuyện gì ấy nhỉ?”

“Sự thành công rõ rệt của cậu với St. Aubyn. Nguyên một buổi dã ngoại, như cậu thông báo, anh ta đã cư xử như một quý ông đích thực, rồi tối qua anh ta còn ở lại suốt nửa đầu của vở kịch nữa. Mình không nghĩ ra được cách lý giải nào khác ngoài những bài học về phép lịch sự và đứng đắn của cậu.”

Phải, cô và Saint đều hết sức đứng đắn và lịch sự đến nỗi cả hai đã biến mất để làm tình với nhau ở - tư - thế - đứng sau một tấm rèm. “Mình cho rằng chỉ là do hoàn cảnh và sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.”

“Anh ta có tiếp tục nói những điều gây sốc với cậu không?” Lucinda hỏi, hai lúm đồng tiền hằn trên má khi cô cười toét miệng.

“Một lúc,” Evie đáp, nhẹ hẳn người vì có thể nói sự thật ít nhất một lần.

“Nhưng không có món đồ nào bị cướp đi nữa à?”

Chỉ có sự trong trắng của cô mà thôi. “Không. Dù sao mình cũng chẳng phát hiện được gì.”

Lucinda thở dài thành tiếng. “Evie, có chuyện gì rồi đúng không? Cậu có thể nói với mình tất cả mà, cậu biết đấy.”

“Mình biết.” Evie lục tìm điều gì đó cô được chuẩn bị để nói với bạn mình. “Anh ta cho mình bốn tuần đề thuyết phục về vấn đề trại trẻ. Mình đã thử… mọi cách. Mình không biết phải nói gì mới thay đổi được ý định của anh ta bây giờ, khi đã cạn hết lý lẽ.”

Trán Lucinda nhíu lại. “Nhưng Evie…”

Những ngón tay lạnh ngắt bóp nghẹt trái tim cô. “Nhưng sao?”

“Mình không hoàn toàn chắc chắn, nên cậu chỉ nghe để biết thôi đấy,” Lucinda nói, nắm lấy hai bàn tay cô và siết chặt. “Mình nghe nói hôm qua Nghị viện đã đồng ý với kế hoạch mở rộng công viên mới của hoàng tử George.”

Trong tai Evie bắt đầu vang lên tiếng ì ầm, mỗi lúc một lớn hơn cho đến khi cô gần như không nghe được những lời của Lucinda. “Không,” cô thì thào. Anh đã hứa. Bốn tuần. Cô đã ở cùng anh tối qua, háo hức nhập cuộc giống như anh, và anh không hề nói gì.

Cô bật ra tiếng cười khan. Tất nhiên anh chẳng nói gì rồi. Nếu anh nói, ắt cô sẽ không bao giờ - không bao giờ - để anh chạm vào cô lần nữa.

Vậy mà cô đã bắt đầu nghĩ rằng có thể anh đang học được điều gì đó. Rằng anh đã thay đổi, ít nhất là một chút, và có thể anh còn… quan tâm đến cô. Thỉnh thoảng anh nói những điều thật tử tế - nhưng giờ cô biết tất cả đều là dối trá. Tất cả. Vậy mà cô đã tưởng anh luôn nói thật. Rằng cô có thể tin anh. Ha.

“Lucinda,” cô nói, nhận thấy những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, “cậu làm ơn giúp mình một chuyện được không?”

“Tất nhiên là được. Cậu cần gì?”

“Mình cần cậu đi cùng đến tư gia nhà St. Aubyn. Ngay bây giờ.”

“St. Aub… Cậu chắc chứ?”

“Ừ. Mình chắc.”

Lucinda bèn gật đầu và chồm người tới. “Griffin, kế hoạch của chúng tôi có chút thay đổi. Anh hãy đưa chúng tôi đến nhà của Lord St. Aubyn.”

Người đánh xe quay hẳn lại để nhìn cô chủ. “Tiểu thư Barret? Có phải cô bảo…”

“Anh nghe rồi đấy. Chỉ một lần này thôi.”

“Vâng, thưa cô.”

* * *

Saint nghiêng người qua lang can. “Jansen, chúng ta đã có tin gì từ lâu đài Carton chưa?”

Từ trong hành lang ông quản gia hiện ra. “Chưa ạ, thưa ngài. Tôi cam đoan sẽ thông báo với ngài ngay lập tức.”

“Ngay lập tức đấy,” Saint nhắc lại, rút vào trong văn phòng đi đi lại lại trong lúc chờ giấy phép được gặp Prinny. Chí ít cứu trại trẻ là việc anh có thể làm được, trong thời gian cố xác định cách tốt nhất để phá đám Alvington và kiếm được một ghế cho Ruddick. Tạ ơn Chúa và Prinny không thể làm gì mà thiếu Nghị viện, tiền bạc của người nào đó, cùng một nghìn cố vấn. Và rượu vang đỏ loại ngon. Anh lại sải chân đi ra cửa.

“Jansen, ta cần một thùng vang đỏ loại tốt nhất.”

“Tôi sẽ đi tìm, thưa ngài.”

Để trại trẻ mở cửa nghĩa là anh vẫn sẽ bị xích vào nơi đáng nghiền rủa ấy. Không phải là mãi mãi, Saint tự nhủ, buột một câu chửi thề. Chỉ đến khi nào anh biết phải làm gì về chuyện Evelyn. Cơ hội khác rồi sẽ đến, hoặc có lẽ anh có thể chặn đứng dự án xây công viên lại vài tháng.

Jansen gõ vào cánh cửa mở hé. “Thưa ngài?”

Ông tìm thấy rượu rồi à?”

“Không, thưa ngài. Ngài có khách ạ.”

“Bảo ta không có nhà.”

“Khách là phụ nữ ạ.”

“Vậy thì ta dứt khoát không có nhà. Đi tìm chỗ rượu chết tiệt kia đi. Ta sẽ đến lâu đài Carton ngay khi nhận được giấy phép.”

“Vâng, thưa ngài.”

Lão già Alvington lộng quyền sẽ giở lắm thủ đoạn hơn. Ảnh hưởng của anh ở West Sussex lại không đáng kể. Anh không có lãnh địa nào ở đó và không có người quen nào có. Anh cũng không nắm được thông tin nào về bất cứ ai ở đó mà anh có thể sử dụng để uy hiếp nếu họ không chịu giúp.

“Thưa ngài?”

“Lâu đài Carton hả?” Anh quát lớn.

“Không, thưa ngài.”

“Thế thì là gì, vì Chúa?”

“Họ không chịu đi ạ. Họ bảo có chuyện rất khẩn cấp mới đến gặp ngài.”

Anh thở dài. Phụ nữ đúng là chúa lằng nhằng rắc rối. “Họ là ai?”

“Họ không xưng danh ạ. Tôi… không nhớ đã từng thấy họ đến đây, thưa ngài, nếu điều đó phần nào thu hẹp được diện xác minh.”

Saint phóng luồng mắt trừng trừng về phía ông quản gia. “Tốt. Ta sẽ cho họ hai phút. Còn ông…”

“Sẽ lập tức báo với ngài ngay khi nhận được tin từ lâu đài Carton ạ.”

Giật chiếc áo vest từ lưng ghế, Saint vừa khoác lên người vừa đi ra cầu thang. Xuống sảnh, anh chỉ có thể trông thấy một chiếc mũ bonnet và mũi giày của một người. Nếu người đó là mấy phụ nữ hội từ thiện hết lần này đến lần khác đến quyên tiền cho người nghèo, anh sẽ tống cổ họ ra ngoài vì tội quấy rầy.

“Các quý cô,” anh thông thả cất lời khi xuống tới chân cầu thang, “tôi e rằng sáng nay tôi rất bậ…”

Anh ngừng bặt khi họ quay mặt lại.

“Evelyn?”

Cô xăm xăm lao tới. Tim đập thình thịch, hàng triệu ý nghĩ rời rạc vút qua tâm trí, Saint dang hai tay ra đón cô.

Nắm đấm của Evelyn giáng thẳng vào bụng anh. “Ngài là đồ khốn!” Cô hét lên. “Tôi ghét ngài, kẻ dối trá ngu xuẩn!”

Ngạc nhiên hơn là đau, anh túm lấy hai tay cô để ngăn cô không đánh tiếp. “Em đang nói về cái quỷ gì vậy?”

Cô cố giật tay về, nhưng anh không chịu thả ra. “Ngài đã nói dối tôi. Buông tôi ra!”

“Ngưng việc hành hung tôi lại,” anh phản đối, liếc sang người đi cùng cô. “Tiểu thư Barret? Làm sao cô ấy…”

Một bàn chân mang giày đá vào đầu gối anh.

“Ối!”

“Ngài đã nói tôi có bốn tuần! Thậm chí ngài không đợi nổi bốn ngày!”

Saint giữ chặt hai cánh tay cô, rồi đẩy cô về phía sau. “Nếu em nhảy xổ vào tôi lần nữa, tôi sẽ ghim em xuống nền nhà đấy,” anh gầm gừ, cúi xuống xoa đầu gối. “Giờ thì, tôi đoán rằng chúng ta đang nói về…” anh lại đưa mắt nhìn tiểu thư Barret.

“Cô ấy cũng biết về trại trẻ. Đừng nói dối tôi, Saint. Ngài đừng hòng nói dối tôi!”

“Tôi còn không biết em tức giận chuyện gì,” anh đáp, ngồi xuống chân cầu thang. “Nếu em muốn biết, thì tôi đang chờ tin từ lâu đài Carton để có thể đến gặp Pinny và rút lại đề nghị về khu đất của trại trẻ.”

Một giọt nước mắt lăn xuống đôi má tái nhợt của cô. “Sao ngài có thể làm thế,” cô thốt lên, giọng run run, “khu mà Nghị viện đã phê chuẩn việc mở rộng công viên?”

Saint chớp mắt. Hoặc cô đang nhầm lẫn, hoặc có chuyện gì rất không ổn ở đây. “Sao cơ?”

“Ngài đừng ra vẻ bất ngờ,” cô đốp lại. “Tôi đã muốn làm một điều gì đó ý nghĩa, và ngài đã biến nó thành trò cười.”

“Evelyn, tôi… chuyện này… em chắc chứ?”

Câu hỏi của anh hình như khiến cô lưỡng lự, “Hôm qua Lucinda nghe được cha cô ấy nói về chuyện đó. Về việc Hầu tước St. Aubyn đã xoay xở ra sao để biến một trại trẻ mồ côi thành món tiền lớn.”

“Tôi không hề biết. Thật đấy,” anh nói, hiểu rằng cô chẳng có lý do chính đáng nào để tin anh. Sự tha thiết nghiêm chỉnh hoàn toàn không phải sở trường của anh.

“Tôi muốn ngài biết rằng tôi đã biết,” cô nói bằng giọng vững vàng hơn một chút, “và tôi mong sao chưa bao giờ gặp ngài. Ngài là con người xấu xa nhất tôi từng… nghe nói.”

Trước đây nhiều phụ nữ từng nói với anh những câu kiểu này, nhưng từ miệng Evelyn, câu nói ấy như thể cô vừa đấm anh một cú nữa. Saint đứng lên. “Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra,” anh nói bằng giọng cứng rắn hơn, “nhưng sẽ tìm hiểu bằng được.” Có người đã giở trò sau lưng anh. Tuy nhiên, Prinny ắt sẽ không thúc đẩy được dự án mà không hỏi ý kiến anh. “Tôi chưa bao giờ nói dối em, Evelyn.” Anh bước về phía cô, nhưng cô lùi lại. “Mấy ngày vừa rồi tôi… đã chủ quan, nhưng nếu có chuyện xảy ra, tôi sẽ làm rõ ngọn nghành. Và sẽ sửa chữa nó.”

Evelyn lắc đầu, đi lùi ra cửa. “Đừng làm bất cứ chuyện gì cho tôi,” cô đáp, lau nước mắt. “Sẽ không thay đổi được gì đâu.”

Saint nheo mắt. Anh sẽ không nới lỏng vòng kiềm tỏa đối với cô chỉ vì có kẻ đã qua mặt anh trong lúc anh mãi ngắm gương mặt xinh đẹp của cô. “Evelyn.”

“Tôi phải đi đây, phải tìm một nơi khác cho lũ trẻ nương náu. Tạm biệt ngài, St. Aubyn. Tôi hy vọng sẽ không bao giờ gặp lại ngài nữa.”

Anh để cho cô đi. Rõ ràng hôm nay cô sẽ không nghe bất cứ điều gì anh nói. Lẩm bẩm chửi thề, anh sải chân ra tàu ngựa và lệnh cho đóng yên con Cassius. Chuyện giữa họ chưa kết thúc đâu. Anh chưa sẵn sàng cho điều đó. Thế nên anh cần đi gặp Hoàng tử George, mặc kệ anh có được hoan nghênh hay không.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương