Lâm Cẩm Nghi nửa tựa vào ngực Tiêu Tiềm, vì xóc nảy, nàng luôn theo bản năng lao về phía trước, Tiêu Tiềm thường đưa tay ôm nàng lại.

Bọn họ hai người một ngựa đi đầu đoàn người, phía sau Vương Đồng và Bình Dương trưởng công chúa đám người xa xa đuổi theo.

Lâm Cẩm Nghi lúc đầu còn lo lắng không có người dẫn đường, Tiêu Tiềm cũng sẽ bị lạc, nhưng không nghĩ tới Tiêu Tiềm lúc lên núi được người đưa đimôt lần, xuống núi đã quen thuộc địa hình mê cung rõ như bàn tay.

Sau gần nửa canh giờ, bọn họ về tới khán đài bãi săn.

Tiêu Tiềm kéo dây cương nhảy xuống ngựa, Lâm Cẩm Nghi cũng xuống theo.

Đại thái giám Uông Minh Tuyền bên người Phong Khánh đế đã chờ sẵn, thấy bọn họ tiến lên cười nói: "Vương gia cuối cùng đã trở lại, thánh thượng còn chờ ngươi đấy."

Tiêu Tiềm nhìn Lâm Cẩm Nghi một cái, do dự không mở miệng.

Lâm Cẩm Nghi nhân tiện nói: "Vương gia tự đi đi, ta tự mình về doanh trướng."

nói chuyện, Bình Dương trưởng công chúa và Vương Đồng mọi người cũng trước sau đi đến.

Uông Minh Tuyền thấy Bình Dương trưởng công chúa, thân thiện tiến lên kéo tay nàng nói: "Điện hạ, ngài cũng bình yên vô sự, thật hù chết lão nô."

Uông Minh Tuyền từ trước chính là lão nhân bên người tiên đế, nhìn Phong Khánh đế và Bình Dương trưởng công chúa lớn lên.

Bình Dương trưởng công chúa cười vỗ vỗ bàn tay hắn, "Đại giám không cần lo lắng, ta cũng không bị chút thương tích nào."

Tiêu Tiềm lúc này đi tới trước mặt Bình Dương trưởng công chúa, nói: "Cẩm Nghi bị kinh hách, ta mang nàng trở về nghỉ ngơi trước, hoàng huynh bên kia..."

Bình Dương trưởng công chúa gật gật đầu, hiểu ý nói: "không việc gì, ngươi đi đi, trước mặt hoàng huynh ta sẽ giải thích."

Tiêu Tiềm ôm quyền tạ ơn, quay đầu liền lôi Lâm Cẩm Nghi đi.

Tiêu Tiềm bước chân thật lớn, Lâm Cẩm Nghi cơ hồ là chạy chậm mới đuổi kịp.

Hai người vào doanh trướng, Vương Đồng và Nhụy Hương cũng ở phía sau đuổi kịp, Tiêu Tiềm đầu cũng không quay lại nói: "Các ngươi tự đi lĩnh phạt!"

Vương Đồng và Nhụy Hương một câu biện giải cũng không có, Tiêu Tiềm giaobọn họ bảo hộ Lâm Cẩm Nghi, bọn họ lại để nàng mạo hiểm, là bọn hắnlàm việc bất lợi, hai người đáp ứng, lui ra ngoài.

Thiên Ti luôn luôn chờ trong doanh trướng, thấy Lâm Cẩm Nghi vội đi lên: "Vương phi không có việc gì là tốt rồi, hù chết nô tì!"

Lâm Cẩm Nghi mỉm cười, trấn an: "Ta không sao, ngươi đừng lo lắng."

Tiêu Tiềm thấy nàng cư nhiên còn có mặt mũi để cười, tức không chỗ đến, mặt so với bóng đêm bên ngoài còn thâm trầm hơn, nói với Thiên Ti và hạ nhân trong doanh trướng: "Các ngươi đều đi ra ngoài."

Thiên Ti lưu luyến không rời nhìn Lâm Cẩm Nghi không chịu đi, Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, bảo nàng nghe theo mệnh lệnh của Tiêu Tiềm.

Trong doanh trướng chỉ còn lại hai người bọn họ, Tiêu Tiềm một đường kéo Lâm Cẩm Nghi vào nội thất, sau đó hung hăng ném nàng lên giường.

trên giường trải đệm dày, Lâm Cẩm Nghi ngã lên cũng không đau, chỉ cảm thấy Tiêu Tiềm cơn tức lớn dọa người.

"Sao nàng không nhớ lâu? một lần hai lần như vậy, nàng có mấy cái mệnh để vung vãi?! Ta còn cho là nàng xưa không bằng nay, nhưng nhìn xem hôm nay nàng làm gì! Nếu vừa rồi ta tới chậm, hoặc ta căn bản là không nóng vội lên núi tìm nàng... Nàng làm sao bây giờ?!"

Liên tiếp chất vấn, làm Lâm Cẩm Nghi choáng váng đầu óc, nàng gượng cười nói: "không phải đã không có việc gì sao? Lại nói, cho dù vương gia đến chậm một chút, ta và trưởng công chúa bên cạnh còn mấy chục người, không đến mức bỗng chốc bị bầy sói đánh bại."

Tiêu Tiềm tức giận, ngực kịch liệt phập phồng, "Lần này là vận khí tốt! Nhưng sau này nàng không thể đều dựa vào vận khí như vậy... Ta thấy nàng cũng không biết hai chữ giáo huấn viết như thế nào!" nói xong, Tiêu Tiềm nhảy lên, hai tay nhập vào vạt áo nàng, chạm vào lưng quần.

Lâm Cẩm Nghi sửng sốt một lát. không thể nào, Tiêu Tiềm lúc này muốn cái kia? Chuyển biến có phải quá nhanh hay không?

nàng sững sờ trong nháy mắt, Tiêu Tiềm đã cởi quần nàng, thuận thế ấn nàng nằm sấp xuống.

Lâm Cẩm Nghi sợ hãi kêu một tiếng, muốn đẩy tay hắn ra, nhưng lúc này tay Tiêu Tiềm giống như sắt, dùng lực ép nàng không động được mảy may.

Tiêu Tiềm mở trung khố của nàng, nhưng không cởi tiết khố, ngược lại xoay người nàng lại, để nàng nằm trên đùi mình, tiếp theo bàn tay to vỗ mạnh, cách tiết khố mỏng manh, "Phách" một tiếng đánh mạnh vào cái mông tròn tuyết trắng của nàng, lớn tiếng hỏi: "Nàng có biết sai hay không?"

Lâm Cẩm Nghi bị đánh có chút mơ hồ, nàng cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, Tiêu Tiềm sao có thể đối xử với nàng như vậy?!

Nàng không đáp lời, Tiêu Tiềm lại đánh mông nàng một cái, "Nàng có biết sai hay không?"

Lâm Cẩm Nghi hãy còn giãy dụa, "Tiêu Tiềm, ngươi buông ta ra!"

Tiêu Tiềm một tay gắt gao đè nàng, tay kia lại giơ cao lên, hung hăng đánh xuống, "Có biết sai hay không?"

Lâm Cẩm Nghi gắt gao cắn môi, nước mắt khuất nhục đầy vành mắt.

Tiêu Tiềm bàn tay to một lần lại một lần hạ xuống, đánh mấy cái lại hỏi một tiếng "Có biết sai không ", trong nhất thời doanh trướng yên tĩnh nghe thấy tiếng "phách phách ".

Lâm Cẩm Nghi nổi lên ngoan cường, mặc hắn đánh, mặc hắn hỏi, một tiếng cũng không kêu.

Đánh hơn mười cái, mông Lâm Cẩm Nghi đã sưng đỏ lên, Tiêu Tiềm cũng không đành lòng đánh tiếp, nới tay thả nàng ra.

Lâm Cẩm Nghi lập tức rời khỏi đùi hắn, quỳ gối trên giường kéo quần áo của mình.

Thấy nàng hốc mắt hồng hồng, Tiêu Tiềm cảm giác như một quyền đánh vào bông.

"Nàng cứ quật cường đi!" hắn hừ một tiếng, xoay người ra khỏi doanh trướng, tự đi đáp lời Phong Khánh đế.

hắn vừa đi, Lâm Cẩm Nghi không cần cố nén, khóc thút thít nghẹn ngào.

Thiên Ti rất nhanh đi vào, thấy nàng búi tóc hỗn độn ghé trên giường, mặt chôn ở trong gối nằm khóc, trên giường một mảnh hỗn độn, vội tiến lên thân thiết nói: "cô nương, ngài không có việc gì đi? Ngài đừng khóc, nói với nô tì đây là làm sao?" Tiêu Tiềm vừa trở về mặt đen xì, Thiên Ti thấy nàng thế này, sợ là Tiêu Tiềm tức giận động thủ. cô nương nhà nàng từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, phu nhân và thế tử cũng không bỏ được mà động nàng một ngón tay, sao có thể chịu được Tiêu Tiềm hàng năm tập võ đánh...

Lâm Cẩm Nghi thút tha thút thít ngẩng đầu lên, nức nở nói: "Ta, ta không sao."

Thiên Ti vội nhìn nàng, thấy nàng vô sự, lại tiếp tục truy vấn: "cô nương trên người có... có đau không?"

Lâm Cẩm Nghi không biết Thiên Ti lo lắng gì, lợi lại cho là nàng lo lắng mình ở líc ở trên núi bị thương. Trước mắt mông nàng đau đã chết, nhưng ngượng ngùng nói với Thiên Ti, chỉ nói: "Ta không bị thương."

Thiên Ti rốt cục thở dài một hơi, thấy Lâm Cẩm Nghi còn khóc, liền ra tiếng khuyên nhủ: "Đó là vương gia quở trách ngài thôi? Ngài đừng tức giận, vương gia cũng thật sự sợ hãi. Nô tì nghe nói, vương gia biết ngài lên núi Phượng Hoàng muốn lập tức xuất phát đi tìm. Thánh thượng hạ khẩu dụ, không cho hắn hành động một mình, nếu không phải bị thị vệ vương phủ gắt gao giữ chặt, vương gia có lẽ đã kháng chỉ không tuân, trực tiếp xuất phát..."

"hắn, hắn mới không phải thật sự quan tâm ta." Lâm Cẩm Nghi nghẹn ngào nói. Nếu Tiêu Tiềm thật quan tâm nàng, vì sao nàng vừa trở về, hắnkhông an ủi nàng trước, lại ập xuống chất vấn liên tục, còn ra tay đánh nàng...

"Ngươi, ngươi không cần giúp hắn nói tốt."

Thiên Ti đương nhiên là ngóng trông Lâm Cẩm Nghi tốt, hai người mới thành hôn, cảm tình còn chưa thâm hậu, lúc này xảy ra tranh chấp lớn như vậy, phá hỏng cảm tình hai người vốn không sâu sắc, sau này cũng không dễ tu bổ.

"cô nương, trong lòng nô tì đương nhiên hướng về ngài." Thiên Ti thở dài, thấy Lâm Cẩm Nghi đã quay đầu đi không để ý mình, đành phải nói: "Vậy cô nương nghỉ ngơi trước, nô tì đi lấy nước ấm đến rửa mặt cho ngài."

Lâm Cẩm Nghi mang giọng mũi "Ừ" một tiếng.

Thiên Ti tự tay đi ra ngoài lấy nước ấm, lúc trở về lại phát hiện Lâm Cẩm Nghi đã ngủ, hô hấp đều đều.

Thiên Ti dùng nước ấm giặt khăn lông, nhẹ nhàng thoát áo khoác, lau mặt và cổ cho nàng, rồi nâng nước ấm lui ra ngoài.

Lâm Cẩm Nghi nằm sấp ngủ, ngẫu nhiên xoay người liền cảm thấy trên mông một trận nóng bừng đau đớn, sau đó liền tỉnh lại, bất đắc dĩ lại đổi trở về tư thế nằm sấp. Cứ như vậy mơ mơ tỉnh tỉnh, mông lung nàng cảm giác được trên mông một làn thanh lương, nàng mơ mơ màng màng quay mặt nhìn thoáng qua, liền thấy một thân ảnh mơ mơ hồ hồ cao lớn, bất quá nàng cũng không thấy rõ, lại mơ mơ hồ hồ ngủ tiếp.

Hôm sau sáng sớm, Lâm Cẩm Nghi tỉnh lại, phát hiện gối đầu đệm giường bên cạnh đều ngay ngắn chỉnh tề, có vẻ không có ai ngủ.

Nàng hừ nhẹ một tiếng, chống đỡ ngồi dậy, nhưng vừa ngồi xuống, đau đớn trên mông lại lần nữa đánh úp tới. Nàng "Tê" một tiếng, không thể khôngđứng lên.

Thiên Ti nghe được động tĩnh, nâng nước ấm vào, thấy nàng cau mày, bước lên phía trước nói: "Vương gia nói trên người ngài có thương tích, đêm qua quả nhiên là ngài lừa nô tì, trước mắt đi nghỉ ngơi đi."

Lâm Cẩm Nghi trên mặt ửng đỏ, "Ngươi có biết?" Xem ra đêm qua bôi thuốc cho nàng, hẳn là Thiên Ti.

Thiên Ti đỡ nàng đi đến bên chậu nước rửa mặt, miệng nói: "cô nương cũng thật là, có thương tích sao không nói sớm. Ngài rửa mặt xong phải đinằm, nô tì bôi thuốc cho ngài."

Lâm Cẩm Nghi vội cự tuyệt: "không cần không cần, ta tự mình làm là được."

Thiên Ti lo lắng, nhưng nhớ tới Tiêu Tiềm dặn dò vết thương của Lâm Cẩm Nghi ở chỗ tư mật, nghĩ nàng ngượng ngùng, lại dặn dò: "cô nương lát nữa nhất định đừng quên. Thuốc dán ngoại thương này đêm hôm qua vương gia đi trước mặt thánh thượng cầu được, nói bình thường bôi một hai ngày là có thể khỏi hẳn."

Tiêu Tiềm này, chân trước đanh mông nàng nở hoa, sau lưng lại làm người tốt. Lâm Cẩm Nghi oán hận "Hừ" một tiếng.

Thiên Ti cho rằng nàng còn bởi vì tối hôm qua tranh chấp võ mồm mà tức giận Tiêu Tiềm, cũng không nhiều lời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương