Kẻ ngoại lai
Chapter 1:tỉnh dậy

“Chết tiệt! Chúng ta không còn thời gian nữa đâu, mau chui vào trong nhanh lên!”
“Anh nói cái quái gì vậy đội trưởng!??Tôi không thể bỏ lại anh em mà trốn chạy một mình được!”
“Cậu thì biết cái thá gì chứ! Mau im lặng và chui vào đó đi!”
Đội trưởng hét lớn rồi tung cú đấm vào thẳng mặt tôi. Cú đấm mạnh tới nỗi khiến tôi bị choáng mạnh trong khi cả cơ thể tôi thì bị đánh bay vào chiếc kén.Lão già này vẫn mạnh một cách vô lí như mọi khi, chết tiệt!
“Nghe rõ đây tên khốn!”
 Đội trưởng thò đầu vào trong kén, dùng bàn tay thô ráp mạnh mẽ của người để giữ cho tôi không chạy trốn.
 “Trong số tất cả chúng ta, cậu là người mạnh mẽ và có khả năng sống sót cao nhất. Chúng ta đều biết đế quốc mạnh thế nào trong việc thao túng thông tin, vậy nên phải có một trong số chúng ta sống sót để cho người dân biết “Sự thật” về cuộc chiến của chúng ta!”
“Nhưng mà…Tôi không thể chấp nhận nổi điều này! Làm sao tôi có thể bỏ anh em mà sống tiếp chứ!”
“Aaaa chết tiệt! Vậy hãy cố sống thay cho phần cả bọn tôi nữa đi,và nói với gia đình chúng tôi rằng,chúng tôi yêu họ nhiều lắm,vĩnh biệt!
“Đội trưởng!!! Chết tiệt, thả tôi ra, thả tôi ra mau!”
Tôi đau đớn đập liên hồi vào lối thoát duy nhất của cái kén,cánh cửa mà đội trưởng vừa lạnh lùng khóa đi, nhốt tôi trong cái kén chật chội này. Tôi vô vọng nện liên hồi vào cánh cửa, cứ vừa nện vừa la hét, khiến cho cổ họng tôi như muốn xé toạc ra còn lòng bàn tay thì rướm đầy máu. Tôi cứ nện, cứ la, cứ lặp lại hết lần này đến lần khác cho đến khi tôi ngất xỉu…

“Lại là cơn ác mộng này sao?”
Tôi bừng tỉnh sau cơn ác mộng kinh hoàng đeo bám tôi suốt khoảng thời gian tôi “sống” ở trong cái kén. Cơn ác mộng về cuộc tranh cãi cuối cùng của tôi với đội trưởng,bỏ lại tôi ở khoảng không đầy đen tối này sau khi 100 năm trôi qua. 
Tôi cũng chẳng biết được bao lâu đã trôi qua khi xung quanh chẳng có 1 tia hi vọng nào
“...Mà, cứ đành kệ vậy. Thử kiểm tra tình trạng của cái kén xem nào…Hả?”
Theo phản xạ, tôi vươn hai tay của mình ra để chạm lấy hai bên tường lạnh cóng của chiếc kén. Tuy vậy, nơi đáng lí ra là bức tường thực chất lại chẳng có gì cả, chỉ là một khoảng không trống vắng đến kì lạ.
Thật kì lạ, cái kén này thậm chí còn chẳng đủ để tôi có thể duỗi chân thoải mái, vậy mà giờ tôi lại không thể chạm vào các bức tường dù đã duỗi thẳng hai tay ra, vậy là sao?
Tôi vội vàng dụi đôi mắt xanh lục của mình để nhìn mọi thứ xung quanh. Sống trong một khoảng không gian nơi ánh sáng duy nhất đến từ một ngọn nến vĩnh cửu treo trên tường, thị lực của tôi gần như đã tiêu biến hoàn toàn. Tôi đã tưởng rằng dù mình có được cứu thì chắc cũng sẽ bị mù suốt quãng đời còn lại mất.
Nhưng không. Sau một vài phút chớp mắt liên tục, thị lực của tôi đã trở lại một cách thần kì và tôi có thể nhìn mọi thứ xung quanh. Điều đập vào mắt tôi đầu tiên là một cô bé với mái tóc bạch kim lấp lánh cùng bộ váy đỏ viền trắng đang ngủ ngon lành trên một chiếc ghế ngay bên cạnh tôi. Dáng ngủ hồn nhiên không phòng bị của cô bé trông thật đáng yêu, làm tôi liên tưởng đến dáng ngủ của thằng nhóc Toshio…
“Toshio….Ông…”
Cái kén sẽ tự động phân rã sau 70 năm. Trong suốt 70 năm đó, về mặt tuổi tác thì có lẽ tôi không thay đổi gì, nhưng những người ở lại thì có. Nếu 70năm đã trôi qua thì có lẽ ông đã mất từ lâu rồi, còn Toshio nếu có còn sống chắc giờ cũng là một ông già rồi.
“...Haha, không biết nhóc nhìn như thế nào dưới hình dạng của một ông già nhỉ, Toshio?”
Người thân của tôi giờ có lẽ đã mất hết rồi, đồng đội thì đã hi sinh để tôi được sống sót….Một kẻ như tôi, llệu có xứng đáng để sống sót hay không?
“A, anh tỉnh rồi. Ơ, sao anh lại khóc thế ạ?”
“Ơ, chú làm cháu tỉnh rồi sao, xin lỗi cháu nhé!”
Có vẻ những tiếc nấc trong lúc khóc của tôi đã đánh thức cô bé. Tôi định với tay để xoa đầu cô bé nhưng không hiểu sao cánh tay tôi lại có vẻ ngắn và thon hơn so với trí nhớ của tôi nên tôi không thể với đến đầu cô bé. Thấy vẻ mặt và hành động lúng túng của tôi, cô bé mỉm cười hồn nhiên rồi đưa đầu tiến về phía trước, chạm vào bàn tay đang giơ ra của tôi. Mái tóc của cô bé mượt mà đến lạ kì, tạo cho tôi cảm giác nuối tiếc khi cô bé lùi người lại và nghiêm túc nhìn tôi.
“Anh đã ngủ li bì suốt 3 ngày nay rồi, đến nỗi mà bố em và đồng nghiệp của ông ấy cứ tưởng rằng anh đã chết rồi cơ. Giờ anh đã tỉnh lại, xin phép anh cho em chút thời gian, em sẽ liên lạc ngay với bố của em ạ.”
Nói rồi, cô bé lùi ra xa khỏi giường để lấy một thiết bị lạ mắt mà tôi chưa từng thấy bao giờ từ hộc tủ và áp vào tai mình. Cô nói vào thiết bị đó và nhanh chóng có tiếng hồi âm trở lại, nhưng do cô bé đang đứng ở quá xa nên tôi chỉ nghe loáng thoáng giọng nói gấp gáp giống như của một người đàn ông trung niên.
Sau một hồi nói chuyện qua lại, cô bé thở dài và ném thiết bị đó vào lại hộc tủ. Quan sát hành động của cô bé, tôi chợt liên tưởng đến Toshio mỗi khi phá phách gì đó và bị ông trách mắc. Aaah chết tiệt, mỗi lần hồi tưởng là tim tôi lại cảm thấy đau nhói.
“Haiz ~ Bố của em thiệt là hết thuốc chữa mà. Xin lỗi đã bắt anh chờ. Anh có câu hỏi gì muốn hỏi em không? Em sẽ trả lời trong khả năng của mình.”
“Mhmm…. Vậy thì, có thể cho chú biết năm nay là năm nào không?”
“Năm nay là năm 493 ạ.Đến cả việc đó anh cũng không biết sao?Rốt cuộc làm sao mà anh lại được tìm thấy ở chỗ đó vậy?
Năm mà mình xuất trận là năm 150 thế là 293 năm rồi sao,cái mẹ gì thế ??!!!!
293 năm, 293 năm đấy,wtf? Chắc giờ Toshio không còn nữa rồi , nhưng rõ ràng đội trưởng đã bảo cái kén sẽ phân rã sau 70 năm, tại sao đến tận 293 năm sau tôi mới bị đánh thức chứ!??Ông đùa tôi à đội trưởng???293 năm thì ko nói đến gia đình mấy ông ,đến cả cháu của mấy ông còn ngỏm r ấy chứ ở đó mà nhờ tôi gửi lời yêu thương.
Tôi thất vọng ngả người về phía chiếc giường.Thấy hành động có phần kì quái của tôi, cô bé nhất thời lúng túng không biết nên làm gì, chỉ im lặng ngẫm nghĩ xem mình đã nói sai điều gì.
“Nhân tiện thì, tại sao từ nãy đến giờ anh cứ xưng hô [Chú] với em vậy?”
Hả? Cô bé này đang nói cái quái gì vậy? Tuổi thọ của tôi tuy không gia tăng trong thời gian tôi ở trong kén nhưng tôi vẫn là một ông chú 35 tuổi, sao lại có thể xưng hô với một cô bé chỉ tầm 9, 10 là anh được. Chính tôi cũng thắc mắc tại sao cô bé cứ liên tục gọi tôi là [Anh] vậy.
“...Rõ ràng là anh có vấn đề rồi. Đây, anh tự nhìn bản thân mình trong gương đi.”
Cô bé đưa cho tôi một chiếc gương.
Phản chiếu trong gương là một thằng nhóc độ tuổi khoảng 12
“Không thế nào đây là mình năm 12 tuổi mà”
Tôi còn chẳng có đủ sức để bất ngờ ngay lúc này nữa. Gần 300 năm trôi qua, người thân, bạn bè, chiến hữu mất sạch, giờ thì trở lại là một tôi lúc 12 tuổi. Tôi cảm thấy bản thân như mất hết chút sức lực còn lại, nhanh chóng mà ngất xỉu.
“A, anh! Anh có sao không vậy! để em gọi bác sĩ!”
“Con gái! Cậu ta tỉnh lại rồi hả? Cậu ta đâu,cậu ta đâu rồi?
“Con đã nhắc bố bao nhiêu lần là đừng có đạp cửa như thế rồi! Mà chuyện đã không quan trọng nữa, anh ta lại ngất xỉu rồi bố ơi…!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương