Kẻ Mạo Danh
-
Chương 63
“Nick, thật vui khi được gặp anh,” Sarah nói. Cô cúi người ra trước thì thầm, “Giờ cho tôi biết anh đã cư xử như một chàng trai tốt đi.”
“Cũng còn tùy xem tốt đối với cô có nghĩa là gì,” Danny nói trong khi ngồi xuống bên cạnh cô gái.
“Anh đã không bỏ lỡ một cuộc gặp nào với quý bà của lòng mình chứ?”
Danny chợt nghĩ tới Beth, dù anh biết Sarah đang ám chỉ về bà Bennett. “Không một lần nào,” anh nói. “Thực ra, mới đây bà ấy đã tới tận nhà thăm tôi và đánh giá rằng điều kiện hiện tại của tôi là chấp nhận được, rồi đánh dấu vào các ô xác nhận tương ứng.”
“Và anh thậm chí không nghĩ tới việc ra nước ngoài?”
“Không, trừ khi cô dự định tới Scotland thăm ông Munro.”
“Tốt. Vậy anh còn làm được thêm việc gì nữa có thể an toàn nói ra với luật sư của mình?”
“Cũng không nhiều lắm,” Danny nói. “Dạo này Lawrence thế nào?” anh hỏi, tự nhủ không biết gã đã nói cho em gái biết về khoản vay chưa.
“Chưa bao giờ tuyệt hơn. Anh ấy chuẩn bị thử vai cho xê ri Holby City vào thứ Năm tuần tới - một vai mới được viết riêng cho anh ấy.”
“Nhân vật đó là gì vậy? Nhân chứng án mạng chăng?” Danny hỏi, lập tức cảm thấy ân hận về những từ vừa nói ra.
“Không đâu,” Sarah bật cười nói. “Anh đang nghĩ về vai anh ấy đóng trong Nhân chứng cho vụ kiện, nhưng vai đó đã cách đây mấy năm rồi.”
“Chắc thế rồi,” Danny nói; “Đó là một nhân vật tôi khó lòng quên được.”
“Tôi không ngờ anh đã biết Larry lâu đến vậy rồi.”
“Chỉ từ xa thôi,” Danny nói. Anh cảm thấy nhẹ nhõm khi được giải thoát bởi một giọng nói quen thuộc vừa lên tiếng, “Xin chào, Sarah,” Charlie Duncan cúi xuống hôn lên má cô gái.
“Thật vui được gặp ông, Nick,” Duncan nói. “Hai người đã biết nhau, hẳn vậy rồi.”
“Tất nhiên,” Sarah nói.
Duncan thì thầm, “Hãy cẩn thận với những gì các vị nói, các vị đang ngồi sau lưng một tay phê bình sân khấu đấy. Tận hưởng vở diễn nhé,” ông ta lớn tiếng nói thêm.
Danny đã đọc qua kịch bản của Lấp lánh, nhưng vẫn chưa thể nắm bắt được diễn biến, vì thế anh rất tò mò muốn biết vở kịch sẽ ra sao trên sân khấu, cũng như biết được mình đã đầu tư mười nghìn bảng vào cái gì. Anh mở tờ chương trình ra và thấy vở kịch được quảng bá như “một cái nhìn trào lộng về nước Anh trong thời kỳ Blair.” Anh lật sang trang và bắt đầu đọc nội dung kịch bản, một nhân vật đối lập người Séc đã trốn thoát từ... Đèn trong rạp vụt tắt, màn sân khấu được kéo lên.
Không ai cười trong suốt mười lăm phút đầu tiên của vở diễn, một điều khiến Danny rất ngạc nhiên vì vở kịch vốn được xếp vào loại hài kịch nhẹ nhàng. Khi rốt cuộc ngôi sao của vở diễn bắt đầu xuất hiện trên sân khấu, vài tiếng cười vang lên đón chào anh ta, nhưng Danny không hoàn toàn tin chắc đó là điều kịch bản dự kiến. Khi màn buông xuống vào khoảng nghỉ giữa buổi diễn, Danny chợt nhận ra mình đang cố kìm không ngáp.
“Cô nghĩ thế nào?” anh hỏi Sarah, đồng thời tự hỏi không rõ mình có bỏ qua mất chi tiết nào chăng.
Sarah đặt một ngón tay lên môi và chỉ vào nhà phê bình sân khấu ngồi phía trước họ, lúc này đang cắm cúi viết lia lịa. “Ra ngoài uống chút gì đi,” cô nói.
Sarah cầm tay anh trong khi họ khoan thai bước theo lối đi giữa hai dãy ghế. “Nick, đến lượt tôi đang muốn tìm lời khuyên của anh đây.”
“Về việc gì?” Danny nói. “Bởi vì tôi cần báo trước là tôi không biết gì về sân khấu đâu.”
Cô mỉm cười. “Không, tôi đang nói về thế giới thực kia. Gerald Payne đã khuyên tôi nên đầu tư một ít tiền vào một vụ mua bán bất động sản anh ta đang tham gia vào. Anh ta có nhắc đến tên anh, vì thế tôi tự hỏi không biết anh có nghĩ đó là một vụ đầu tư an toàn không.”
Danny không biết nên trả lời ra sao nữa, vì mặc dù anh căm thù gã anh trai của cô đến mức nào đi nữa, anh vẫn không có thù oán gì với cô gái duyên dáng này, hơn nữa chính cô đã giúp anh không phải quay lại nhà tù.
“Tôi chưa bao giờ khuyên bạn bè của mình bỏ tiền vào thứ gì đó,” Danny nói. “Đó là một tình huống chẳng có lợi chút nào - nếu họ kiếm được lời, họ sẽ quên ngay chính cô là người khuyên họ làm vậy, còn nếu họ thua lỗ họ sẽ không bao giờ thôi trách móc cô. Lời khuyên duy nhất của tôi sẽ là đừng tham gia vào một canh bạc quá sức mình, và đừng bao giờ mạo hiểm một số tiền có thể khiến cô mất ngủ một đêm.”
“Lời khuyên tốt đấy,” Sarah nói. “Tôi rất biết ơn anh.”
Danny đi theo cô đến quầy bar. Khi họ bước vào gian phòng đông nghẹt người, Danny nhận ra Gerald Payne đang đứng bên một chiếc bàn, rót một ly champagne cho Spencer Craig. Anh tự hỏi không biết Craig có bị thuyết phục đầu tư một số tiền vào địa điểm ứng cử viên tham gia tổ chức Olympic của anh không, và hy vọng sẽ tìm hiểu được trong buổi tiệc ra mắt vở diễn.
“Hãy tránh họ,” Sarah nói, “Spencer Craig chưa bao giờ là người đàn ông tôi thích gặp.”
“Tôi cũng không,” Danny nói khi hai người hướng tới quầy bar.
“Này, Sarah, Nick! Bọn tôi ở đằng này,” Payne gọi to, ra sức vẫy tay về phía họ. “Lại đây uống một ly champagne nào.”
Danny và Sarah miễn cưỡng đi tới chỗ họ. “Anh chắc còn nhớ Nick Moncrieff,” Payne vừa nói vừa quay sang Craig.
“Tất nhiên,” Craig nói. “Người sắp sửa đem tới cho tất cả chúng ta một gia tài.”
“Hãy cùng hy vọng là vậy,” Danny nói - thêm một câu hỏi nữa của anh được trả lời.
“Chúng ta sẽ cần đến mọi sự cần thiết có thể tìm được sau buổi diễn đêm nay,”Payne nói.
“Ồ, nó đã có thể tệ hơn nhiều,” Sarah nói khi Danny đưa cho cô một ly champagne.
“Đúng là rác rưởi,” Craig nói. “Vậy là một trong các món đầu tư của tôi lại chui xuống cống rồi.”
“Tôi hy vọng là ông không bỏ ra quá nhiều cho nó,” Danny nói, bắt tay ngay vào chiến dịch moi thông tin.
“Không là gì so với khoản tôi đầu tư vào vụ làm ăn nhỏ của ông,” Craig nói, mắt không thể rời khỏi Sarah.
Payne thì thầm nói với Danny bằng giọng của một kẻ cùng hội cùng thuyền, “Tôi đã chuyển toàn bộ số tiền sáng hôm nay. Chúng tôi sẽ ký kết hợp đồng trong vài ngày tới.”
“Tôi rất vui được nghe tin này,” Danny thành thật nói, mặc dù ngân hàng Thụy Sĩ đã thông báo cuộc chuyển tiền cho anh trước khi anh đi tới nhà hát.
“Nhân tiện đây,” Payne nói thêm, “nhờ vào các mối quan hệ chính trị của mình, tôi đã kiếm được vài chiếc vé tham dự phiên chất vấn của Nghị viện vào thứ năm tuần tới. Vì vậy nếu ông muốn tới cùng tôi chứng kiến bà bộ trưởng công bố quyết định, tôi rất vui được mời ông.”
“Ông chu đáo quá, Gerald, nhưng tại sao ông không mời Lawrence hay Craig?” anh vẫn không thể ép mình gọi gã là Spencer được.
“Larry có buổi diễn thử chiều hôm đó, còn Spencer có cuộc hẹn gặp với ngài Đại pháp quan tại đầu đối diện của tòa nhà. Tất cả chúng tôi đều biết về việc gì,” gã vừa nói vừa nháy mắt đầy ngụ ý.
“Thật thế sao?” Danny hỏi.
“À, phải. Spencer sắp được bổ nhiệm làm QC,” Payne thì thào.
“Chúc mừng,” Danny nói, đồng thời quay sang đối thủ của mình.
“Việc này vẫn chưa chính thức,” Craig nói, thậm chí không buồn nhìn về phía anh.
“Nhưng nó sẽ diễn ra vào thứ năm tuần tới,” Payne nói. “Vậy Nick, hãy đến gặp tôi bên ngoài cổng St Stephen của tòa nhà Nghị viện vào lúc mười hai giờ ba mươi, như thế chúng ta có thể cùng nhau chứng kiến bà bộ trưởng công bố quyết định trước khi ra ngoài ăn mừng vận may của mình.”
“Tôi sẽ gặp ông tại đó,” Danny nói đúng lúc ba tiếng chuông vang lên. Anh liếc nhìn về phía Sarah, lúc này đang bị Craig dồn vào góc. Anh rất muốn giải thoát cho cô, nhưng lại bị đám đông cuốn đi trong khi mọi người đang chen nhau quay trở lại khán phòng.
Sarah về tới chỗ ngồi ngay trước lúc màn được kéo lên. Nửa thứ hai của vở kịch rốt cục cũng có khá hơn nửa đầu tiên đôi chút, nhưng Danny ngờ rằng như thế vẫn còn xa mới đủ để làm vừa lòng người đàn ông ngồi phía trước anh.
Khi màn hạ, nhà phê bình sân khấu là người đầu tiên đứng lên ra về, và trong thâm tâm Danny cũng cảm thấy muốn làm theo ông ta. Cho dù dàn diễn viên cũng phải quay ra sân khấu chào khán giả ba lần, nhưng lần này Danny đã không cần phải đứng lên, vì không có ai khác buồn mất công làm vậy. Cuối cùng, khi đèn trong khán phòng bật sáng trở lại, Danny quay sang Sarah và nói, “Nếu cô định tới dự buổi tiệc, tại sao không để tôi được đưa cô?”
“Tôi không định đi,” Sarah nói. “Và tôi không nghĩ sẽ có nhiều người tại đây sẽ tới đó.”
“Lần này đến lượt tôi tìm kiếm lời khuyên của cô,” Danny nói. “Tại sao?”
“Những người lão luyện trong nghề luôn có khả năng cảm nhận thấy một thất bại thảm hại, vì thế họ sẽ tránh trường mặt ra ở một buổi tiệc nơi người khác có thể nghĩ họ có dính dáng đến thất bại đó.” Cô ngừng lại. “Tôi hy vọng anh đã không đầu tư quá nhiều vào vở kịch này.”
“Chưa đủ nhiều để mất ngủ một đêm,” Danny nói.
“Tôi sẽ không quên lời khuyên của anh,” cô nói, đưa tay khoác tay anh. “Thế anh nghĩ sao về việc đưa một cô gái cô đơn đi ăn tối?”
Danny nhớ lại lần cuối cùng anh nhận được một lời đề nghị tương tự, cũng như buổi tối hôm đó đã kết thúc ra sao. Anh không muốn phải giải thích với một cô gái khác, và với cô lại càng không. “Tôi xin lỗi,” anh nói, “nhưng...”
“Anh kết hôn rồi sao?” Sarah hỏi.
“Tôi ước gì là vậy,” Danny nói.
“Tôi ước gì đã gặp được anh trước cô ấy,” Sarah nói, buông tay anh ra.
“Điều đó không thể nào xảy ra được,” Danny nói, không giải thích gì thêm.
“Lần sau hãy mang cô ấy đi cùng nhé,” Sarah nói. “Tôi mong được gặp cô ấy. Tạm biệt, Nick, và một lần nữa cảm ơn anh vì lời khuyên.” Cô hôn lên má anh rồi quay đi, tới chỗ anh trai.
Danny thiếu chút nữa đã cảnh cáo cô đừng đầu tư dù chỉ một xu vào cuộc phiêu lưu Olympic của Payne, nhưng anh biết với một cô gái thông minh như vậy hành động đó rất có thể là một mối nguy hiểm quá nhiều so với mức cho phép.
Anh gia nhập dòng khán giả lặng lẽ trong khi họ cố gắng rời khỏi nhà hát càng nhanh càng tốt, nhưng anh vẫn không tránh khỏi Charlie Duncan ủ ê đứng như trời trồng bên lối ra. Ông ta cười như mếu khi nhìn thấy Danny.
“Thế đấy, ít nhất tôi sẽ không phải bỏ tiền ra để tổ chức bữa tiệc hạ màn.”
“Cũng còn tùy xem tốt đối với cô có nghĩa là gì,” Danny nói trong khi ngồi xuống bên cạnh cô gái.
“Anh đã không bỏ lỡ một cuộc gặp nào với quý bà của lòng mình chứ?”
Danny chợt nghĩ tới Beth, dù anh biết Sarah đang ám chỉ về bà Bennett. “Không một lần nào,” anh nói. “Thực ra, mới đây bà ấy đã tới tận nhà thăm tôi và đánh giá rằng điều kiện hiện tại của tôi là chấp nhận được, rồi đánh dấu vào các ô xác nhận tương ứng.”
“Và anh thậm chí không nghĩ tới việc ra nước ngoài?”
“Không, trừ khi cô dự định tới Scotland thăm ông Munro.”
“Tốt. Vậy anh còn làm được thêm việc gì nữa có thể an toàn nói ra với luật sư của mình?”
“Cũng không nhiều lắm,” Danny nói. “Dạo này Lawrence thế nào?” anh hỏi, tự nhủ không biết gã đã nói cho em gái biết về khoản vay chưa.
“Chưa bao giờ tuyệt hơn. Anh ấy chuẩn bị thử vai cho xê ri Holby City vào thứ Năm tuần tới - một vai mới được viết riêng cho anh ấy.”
“Nhân vật đó là gì vậy? Nhân chứng án mạng chăng?” Danny hỏi, lập tức cảm thấy ân hận về những từ vừa nói ra.
“Không đâu,” Sarah bật cười nói. “Anh đang nghĩ về vai anh ấy đóng trong Nhân chứng cho vụ kiện, nhưng vai đó đã cách đây mấy năm rồi.”
“Chắc thế rồi,” Danny nói; “Đó là một nhân vật tôi khó lòng quên được.”
“Tôi không ngờ anh đã biết Larry lâu đến vậy rồi.”
“Chỉ từ xa thôi,” Danny nói. Anh cảm thấy nhẹ nhõm khi được giải thoát bởi một giọng nói quen thuộc vừa lên tiếng, “Xin chào, Sarah,” Charlie Duncan cúi xuống hôn lên má cô gái.
“Thật vui được gặp ông, Nick,” Duncan nói. “Hai người đã biết nhau, hẳn vậy rồi.”
“Tất nhiên,” Sarah nói.
Duncan thì thầm, “Hãy cẩn thận với những gì các vị nói, các vị đang ngồi sau lưng một tay phê bình sân khấu đấy. Tận hưởng vở diễn nhé,” ông ta lớn tiếng nói thêm.
Danny đã đọc qua kịch bản của Lấp lánh, nhưng vẫn chưa thể nắm bắt được diễn biến, vì thế anh rất tò mò muốn biết vở kịch sẽ ra sao trên sân khấu, cũng như biết được mình đã đầu tư mười nghìn bảng vào cái gì. Anh mở tờ chương trình ra và thấy vở kịch được quảng bá như “một cái nhìn trào lộng về nước Anh trong thời kỳ Blair.” Anh lật sang trang và bắt đầu đọc nội dung kịch bản, một nhân vật đối lập người Séc đã trốn thoát từ... Đèn trong rạp vụt tắt, màn sân khấu được kéo lên.
Không ai cười trong suốt mười lăm phút đầu tiên của vở diễn, một điều khiến Danny rất ngạc nhiên vì vở kịch vốn được xếp vào loại hài kịch nhẹ nhàng. Khi rốt cuộc ngôi sao của vở diễn bắt đầu xuất hiện trên sân khấu, vài tiếng cười vang lên đón chào anh ta, nhưng Danny không hoàn toàn tin chắc đó là điều kịch bản dự kiến. Khi màn buông xuống vào khoảng nghỉ giữa buổi diễn, Danny chợt nhận ra mình đang cố kìm không ngáp.
“Cô nghĩ thế nào?” anh hỏi Sarah, đồng thời tự hỏi không rõ mình có bỏ qua mất chi tiết nào chăng.
Sarah đặt một ngón tay lên môi và chỉ vào nhà phê bình sân khấu ngồi phía trước họ, lúc này đang cắm cúi viết lia lịa. “Ra ngoài uống chút gì đi,” cô nói.
Sarah cầm tay anh trong khi họ khoan thai bước theo lối đi giữa hai dãy ghế. “Nick, đến lượt tôi đang muốn tìm lời khuyên của anh đây.”
“Về việc gì?” Danny nói. “Bởi vì tôi cần báo trước là tôi không biết gì về sân khấu đâu.”
Cô mỉm cười. “Không, tôi đang nói về thế giới thực kia. Gerald Payne đã khuyên tôi nên đầu tư một ít tiền vào một vụ mua bán bất động sản anh ta đang tham gia vào. Anh ta có nhắc đến tên anh, vì thế tôi tự hỏi không biết anh có nghĩ đó là một vụ đầu tư an toàn không.”
Danny không biết nên trả lời ra sao nữa, vì mặc dù anh căm thù gã anh trai của cô đến mức nào đi nữa, anh vẫn không có thù oán gì với cô gái duyên dáng này, hơn nữa chính cô đã giúp anh không phải quay lại nhà tù.
“Tôi chưa bao giờ khuyên bạn bè của mình bỏ tiền vào thứ gì đó,” Danny nói. “Đó là một tình huống chẳng có lợi chút nào - nếu họ kiếm được lời, họ sẽ quên ngay chính cô là người khuyên họ làm vậy, còn nếu họ thua lỗ họ sẽ không bao giờ thôi trách móc cô. Lời khuyên duy nhất của tôi sẽ là đừng tham gia vào một canh bạc quá sức mình, và đừng bao giờ mạo hiểm một số tiền có thể khiến cô mất ngủ một đêm.”
“Lời khuyên tốt đấy,” Sarah nói. “Tôi rất biết ơn anh.”
Danny đi theo cô đến quầy bar. Khi họ bước vào gian phòng đông nghẹt người, Danny nhận ra Gerald Payne đang đứng bên một chiếc bàn, rót một ly champagne cho Spencer Craig. Anh tự hỏi không biết Craig có bị thuyết phục đầu tư một số tiền vào địa điểm ứng cử viên tham gia tổ chức Olympic của anh không, và hy vọng sẽ tìm hiểu được trong buổi tiệc ra mắt vở diễn.
“Hãy tránh họ,” Sarah nói, “Spencer Craig chưa bao giờ là người đàn ông tôi thích gặp.”
“Tôi cũng không,” Danny nói khi hai người hướng tới quầy bar.
“Này, Sarah, Nick! Bọn tôi ở đằng này,” Payne gọi to, ra sức vẫy tay về phía họ. “Lại đây uống một ly champagne nào.”
Danny và Sarah miễn cưỡng đi tới chỗ họ. “Anh chắc còn nhớ Nick Moncrieff,” Payne vừa nói vừa quay sang Craig.
“Tất nhiên,” Craig nói. “Người sắp sửa đem tới cho tất cả chúng ta một gia tài.”
“Hãy cùng hy vọng là vậy,” Danny nói - thêm một câu hỏi nữa của anh được trả lời.
“Chúng ta sẽ cần đến mọi sự cần thiết có thể tìm được sau buổi diễn đêm nay,”Payne nói.
“Ồ, nó đã có thể tệ hơn nhiều,” Sarah nói khi Danny đưa cho cô một ly champagne.
“Đúng là rác rưởi,” Craig nói. “Vậy là một trong các món đầu tư của tôi lại chui xuống cống rồi.”
“Tôi hy vọng là ông không bỏ ra quá nhiều cho nó,” Danny nói, bắt tay ngay vào chiến dịch moi thông tin.
“Không là gì so với khoản tôi đầu tư vào vụ làm ăn nhỏ của ông,” Craig nói, mắt không thể rời khỏi Sarah.
Payne thì thầm nói với Danny bằng giọng của một kẻ cùng hội cùng thuyền, “Tôi đã chuyển toàn bộ số tiền sáng hôm nay. Chúng tôi sẽ ký kết hợp đồng trong vài ngày tới.”
“Tôi rất vui được nghe tin này,” Danny thành thật nói, mặc dù ngân hàng Thụy Sĩ đã thông báo cuộc chuyển tiền cho anh trước khi anh đi tới nhà hát.
“Nhân tiện đây,” Payne nói thêm, “nhờ vào các mối quan hệ chính trị của mình, tôi đã kiếm được vài chiếc vé tham dự phiên chất vấn của Nghị viện vào thứ năm tuần tới. Vì vậy nếu ông muốn tới cùng tôi chứng kiến bà bộ trưởng công bố quyết định, tôi rất vui được mời ông.”
“Ông chu đáo quá, Gerald, nhưng tại sao ông không mời Lawrence hay Craig?” anh vẫn không thể ép mình gọi gã là Spencer được.
“Larry có buổi diễn thử chiều hôm đó, còn Spencer có cuộc hẹn gặp với ngài Đại pháp quan tại đầu đối diện của tòa nhà. Tất cả chúng tôi đều biết về việc gì,” gã vừa nói vừa nháy mắt đầy ngụ ý.
“Thật thế sao?” Danny hỏi.
“À, phải. Spencer sắp được bổ nhiệm làm QC,” Payne thì thào.
“Chúc mừng,” Danny nói, đồng thời quay sang đối thủ của mình.
“Việc này vẫn chưa chính thức,” Craig nói, thậm chí không buồn nhìn về phía anh.
“Nhưng nó sẽ diễn ra vào thứ năm tuần tới,” Payne nói. “Vậy Nick, hãy đến gặp tôi bên ngoài cổng St Stephen của tòa nhà Nghị viện vào lúc mười hai giờ ba mươi, như thế chúng ta có thể cùng nhau chứng kiến bà bộ trưởng công bố quyết định trước khi ra ngoài ăn mừng vận may của mình.”
“Tôi sẽ gặp ông tại đó,” Danny nói đúng lúc ba tiếng chuông vang lên. Anh liếc nhìn về phía Sarah, lúc này đang bị Craig dồn vào góc. Anh rất muốn giải thoát cho cô, nhưng lại bị đám đông cuốn đi trong khi mọi người đang chen nhau quay trở lại khán phòng.
Sarah về tới chỗ ngồi ngay trước lúc màn được kéo lên. Nửa thứ hai của vở kịch rốt cục cũng có khá hơn nửa đầu tiên đôi chút, nhưng Danny ngờ rằng như thế vẫn còn xa mới đủ để làm vừa lòng người đàn ông ngồi phía trước anh.
Khi màn hạ, nhà phê bình sân khấu là người đầu tiên đứng lên ra về, và trong thâm tâm Danny cũng cảm thấy muốn làm theo ông ta. Cho dù dàn diễn viên cũng phải quay ra sân khấu chào khán giả ba lần, nhưng lần này Danny đã không cần phải đứng lên, vì không có ai khác buồn mất công làm vậy. Cuối cùng, khi đèn trong khán phòng bật sáng trở lại, Danny quay sang Sarah và nói, “Nếu cô định tới dự buổi tiệc, tại sao không để tôi được đưa cô?”
“Tôi không định đi,” Sarah nói. “Và tôi không nghĩ sẽ có nhiều người tại đây sẽ tới đó.”
“Lần này đến lượt tôi tìm kiếm lời khuyên của cô,” Danny nói. “Tại sao?”
“Những người lão luyện trong nghề luôn có khả năng cảm nhận thấy một thất bại thảm hại, vì thế họ sẽ tránh trường mặt ra ở một buổi tiệc nơi người khác có thể nghĩ họ có dính dáng đến thất bại đó.” Cô ngừng lại. “Tôi hy vọng anh đã không đầu tư quá nhiều vào vở kịch này.”
“Chưa đủ nhiều để mất ngủ một đêm,” Danny nói.
“Tôi sẽ không quên lời khuyên của anh,” cô nói, đưa tay khoác tay anh. “Thế anh nghĩ sao về việc đưa một cô gái cô đơn đi ăn tối?”
Danny nhớ lại lần cuối cùng anh nhận được một lời đề nghị tương tự, cũng như buổi tối hôm đó đã kết thúc ra sao. Anh không muốn phải giải thích với một cô gái khác, và với cô lại càng không. “Tôi xin lỗi,” anh nói, “nhưng...”
“Anh kết hôn rồi sao?” Sarah hỏi.
“Tôi ước gì là vậy,” Danny nói.
“Tôi ước gì đã gặp được anh trước cô ấy,” Sarah nói, buông tay anh ra.
“Điều đó không thể nào xảy ra được,” Danny nói, không giải thích gì thêm.
“Lần sau hãy mang cô ấy đi cùng nhé,” Sarah nói. “Tôi mong được gặp cô ấy. Tạm biệt, Nick, và một lần nữa cảm ơn anh vì lời khuyên.” Cô hôn lên má anh rồi quay đi, tới chỗ anh trai.
Danny thiếu chút nữa đã cảnh cáo cô đừng đầu tư dù chỉ một xu vào cuộc phiêu lưu Olympic của Payne, nhưng anh biết với một cô gái thông minh như vậy hành động đó rất có thể là một mối nguy hiểm quá nhiều so với mức cho phép.
Anh gia nhập dòng khán giả lặng lẽ trong khi họ cố gắng rời khỏi nhà hát càng nhanh càng tốt, nhưng anh vẫn không tránh khỏi Charlie Duncan ủ ê đứng như trời trồng bên lối ra. Ông ta cười như mếu khi nhìn thấy Danny.
“Thế đấy, ít nhất tôi sẽ không phải bỏ tiền ra để tổ chức bữa tiệc hạ màn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook