Kẻ Mạo Danh
Chương 60

Spencer Craig rời tòa án lúc năm giờ, vì hôm nay đến lượt gã chủ trì bữa tối thường kỳ hàng quý của nhóm Những người lính ngự lâm. Bọn họ vẫn tụ tập bốn lần mỗi năm bất chấp việc Toby Mortimer không còn nữa. Bữa tối thứ tư giờ đây được đặt tên là Bữa tối Tưởng nhớ.

Craig luôn thuê mang đồ ăn từ bên ngoài đến, như thế gã không phải lo chuẩn bị bữa ăn hay dọn dẹp sau khi tàn cuộc, mặc dù gã thực sự thích tự mình lựa chọn rượu vang cũng như nếm thử thức ăn trước khi vị khách đầu tiên xuất hiện. Gerald đã gọi điện cho gã trong ngày cho biết mình có một vài tin cực kỳ hấp dẫn muốn chia sẻ cùng cả hội, một thứ có thể sẽ giúp cả bọn đổi đời.

Craig không bao giờ quên được lần gặp gỡ gần nhất của Những người lính ngự lâm đã làm thay đổi cuộc đời bọn họ, nhưng vì Danny Cartwright đã tự treo cổ mình lên, chưa từng có ai đả động đến chủ đề đó nữa. Craig suy nghĩ về đám bạn Ngự lâm quân của mình trong khi lái xe về nhà. Gerald Payne đang đi từ thành công này tới thành công khác trong công ty của mình, và giờ đã được chọn giữ một ghế thường trực của phe Bảo thủ tại vùng Sussex, và anh chàng có lẽ chắc chắn sẽ trở thành nghị sĩ vào bất cứ thời điểm nào mà thủ tướng lựa chọn để tổ chức cuộc bầu cử tiếp theo. Larry Davenport gần đây có vẻ đã dễ thở hơn, và thậm chí đã trả lại mười nghìn bảng Craig cho vay mấy năm trước, một khoản tiền mà gã chưa bao giờ hy vọng có ngày được gặp lại; có thể cả Larry cũng sẽ có điều gì đó để nói với cả nhóm. Craig đã có sẵn phần tin tức của mình dành để chia sẻ cho nhóm Những người lính ngự lâm vào tối hôm nay, và mặc dù như vậy cũng chẳng nhiều hơn gã từng dự kiến, nhưng dù sao cũng khiến gã cảm thấy hài lòng.

Những vụ biện hộ trở lại ngày một nhiều khi gã tiếp tục thắng các vụ kiện, và lần xuất hiện tại phiên tòa xử Danny Cartwright dần trở thành một ký ức mờ nhạt mà phần lớn đồng nghiệp của gã cũng hầu như không thể nhớ ra nữa - với một ngoại lệ. Cuộc sống riêng tư của gã vẫn chắp vá tạm bợ, cho dù là nói một cách nhẹ nhàng: một mối quan hệ một đêm thỉnh thoảng lại diễn ra, nhưng ngoài cô em gái của Larry, không có người đàn bà nào gã muốn nhìn mặt đến lần thứ hai. Tuy nhiên, Sarah Davenport đã thể hiện ra không thể rõ ràng hơn rằng cô không mảy may quan tâm đến gã, nhưng ít nhất gã vẫn chưa từ bỏ hy vọng.

Khi Craig về đến nhà mình ở Hambleton Terrace, gã đi kiểm tra lại giá để rượu vang và phát hiện ra mình chẳng còn lại thứ gì đáng mặt cho một bữa tối của Những người lính ngự lâm. Gã đi bộ ra cửa hàng quen ở góc King’s Road chọn lấy ba chai Merlot, ba chai từ một hầm Sauvignon sản xuất tại Australia và một chai magnum(1) của Laurent Perrier(2). Nói gì thì nói, gã cũng có một điều đáng để chúc mừng.

Trong khi rảo bước về nhà, mang theo hai túi đầy chai, gã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ xa vẳng lại, âm thanh khiến cho những hồi ức về đêm hôm đó chợt thức dậy. Có vẻ như thời gian không tài nào xóa mờ được chúng, giống như mọi hồi ức khác. Gã đã gọi cho hạ sĩ Fuller, rồi chạy thẳng về nhà, lột sạch đồ đang mặc trước khi lao vào tắm nhanh dưới vòi hoa sen nhưng tránh không làm ướt tóc, thay trang phục gần như y hệt cũ, từ bộ đồ mặc ngoài cho tới áo sơmi và cà vạt, sau đó quay lại ngồi đàng hoàng ở quầy bar sau đó mười bảy phút.

Nếu Redmayne kiểm tra khoảng cách giữa Dunlop Arm và căn nhà của Craig trước ngày khai mạc phiên tòa, rất có thể anh ta đã gieo được nhiều nghi ngờ hơn vào đầu bồi thẩm đoàn. Tạ ơn Chúa rằng lần đó mới chỉ là vụ thứ hai anh ta bào chữa chính, bởi vì nếu muốn chiếm thế thượng phong trước Arnold Pearson đáng ra anh ta cần phải kiểm tra từng viên gạch trên con đường dẫn về nhà gã với một chiếc đồng hồ bấm giây trên tay.

Craig không hề ngạc nhiên về việc hạ sĩ Fuller đã phải mất bao nhiêu thời gian trước khi đặt được chân vào trong quán rượu, vì gã biết viên cảnh sát còn có nhiều việc quan trọng hơn phải bận tâm ngoài con đường hẻm: một người đàn ông đang hấp hối, một kẻ tình nghi hiển nhiên người vẫn còn bê bết máu. Anh ta cũng sẽ không có bất cứ lý do nào để nghi ngờ một người hoàn toàn xa lạ có liên quan tới vụ việc, nhất là khi còn ba nhân chứng khác cũng thống nhất với lời khai của gã. Người phục vụ quầy bar đã ngậm miệng, nhưng dù gì đi nữa trước đó anh chàng này từng có rắc rối với cảnh sát, và rõ ràng lời khai của một nhân chứng như thế sẽ khó được tin tưởng tại tòa, dù cho anh ta có ngả về bên nào đi nữa. Craig đã tiếp tục mua tất cả rượu vang của mình tại Dunlop Arms, và khi hóa đơn thanh toán được gửi tới vào cuối mỗi tháng không hoàn toàn ăn khớp, gã cũng không bình phẩm gì.

Về đến nhà, Craig để rượu vang lên bàn ăn trong bếp và cất champagne vào tủ lạnh. Sau đó gã leo lên lầu tắm rửa và thay một bộ đồ thoải mái hơn. Gã vừa quay xuống bếp và đang bắt tay vào mở nút một chai rượu vang thì chuông cửa reo.

Gã không nhớ lần cuối cùng trông thấy Gerald phấn khởi đến thế là từ bao giờ, và đoán nguyên nhân chắc hẳn là tin tức mà ông bạn đã nhắc tới hồi chiều.

“Chuyện bầu cử vui vẻ chứ?” Craig hỏi trong khi treo áo khoác của Payne lên mắc và dẫn ông bạn vào phòng khách.

“Cực kỳ vui luôn, tôi chỉ mong tổng tuyển cử sớm được tổ chức, như thế tôi có thể danh chính ngôn thuận dành một chỗ ở Hạ viện.” Craig rót cho gã một ly champagne và hỏi gần đây gã có tin gì từ Larry không. “Tuần trước, một buổi tối tôi có rẽ qua chỗ hắn, nhưng hắn không cho tôi vào trong nhà, chuyện này tôi thấy hơi lạ.”

“Lần cuối tôi đến thăm nhà hắn, nơi đó đang ở trong tình trạng thật kinh khủng,” Craig nói. “Có thể lý do chỉ có vậy thôi, hoặc có thể là một anh bạn trai nữa mà hắn không muốn anh gặp.”

“Chắc là hắn đang làm việc gì đó,” Payne nói. “Hắn gửi cho tôi một tấm séc tuần trước để hoàn lại khoản vay mà tôi đã từ bỏ hy vọng đòi lại được từ lâu.”

“Cả anh cũng vậy?” Craig nói vừa đúng lúc chuông cửa reo lên lần thứ hai.

Khi Davenport thong thả bước vào để hội họp với hai người bạn, toàn bộ dáng vẻ nghênh ngang và sự tự tin dường như đã quay trở lại. Gã ôm hôn Gerald vào cả hai má như thể mình là một viên tướng người Pháp đang duyệt đội ngũ. Craig mời gã một ly champagne, đồng thời không khỏi thầm nghĩ Larry trông trẻ ra đến mười tuổi so với lần cuối hai người gặp nhau. Có lẽ ông bạn của gã sắp nói ra điều gì đó khiển cả hội phải sững sờ.

“Hãy cùng bắt đầu tối hôm nay bằng cách nâng cốc,” Craig nói. “Vì những người bạn vắng mặt.” Cả ba cùng nâng ly và hô lớn, “Toby Mortimer.”

“Tiếp theo chúng ta sẽ uống vì ai đây?” Davenport hỏi.

“Sir Nicholas Moncrieff,” Payne nói ngay không chút do dự.

“Hắn ta là gã quái nào thế?” Craig hỏi.

“Người sắp sửa thay đổi vận may của tất cả chúng ta.”

“Bằng cách nào?” Davenport hỏi, không muốn tiết lộ rằng chính Moncrieff là lý do khiến gã có khả năng hoàn lại những khoản đã vay từ cả hai người, cũng như vài món nợ khác.

“Tôi sẽ kể chi tiết cho các anh trong bữa tối,” Payne nói. “Nhưng tối nay tôi nhất định sẽ là người tiết lộ tin tức của mình sau cùng, bởi vì lần này tôi tin rằng các vị sẽ không thể qua mặt được tôi.”

“Tôi không chắc vậy đâu, Gerald,” Davenport nói, trông có vẻ hài lòng về mình hơn nhiều so với thường lệ.

Một người phụ nữ trẻ xuất hiện trên ngưỡng cửa. “Chúng tôi sẵn sàng phục vụ khi ông muốn, ông Craig.”

Cả ba người cùng bước vào phòng ăn cùng ôn lại những ngày họ cùng trải qua ở Cambridge, những câu chuyện được kể ra ngày càng được cường điệu lên theo năm tháng.

Craig ngồi xuống đầu bàn trong khi những phần cá hồi hun khói được dọn ra trước mặt hai vị khách của gã. Sau khi đã nếm thử rượu vang và gật đầu ưng thuận, gã quay sang Davenport nói, “Tôi không đợi hơn được nữa rồi, Larry. Hãy để chúng ta cùng nghe tin mới của anh trước. Hẳn là anh vừa đổi vận.”

Davenport tựa người vào ghế và đợi cho tới khi đã chắc chắn mọi sự chú ý đều đang dồn vào mình. “Mấy hôm trước tôi nhận được một cuộc điện thoại từ BBC, đề nghị tôi qua trụ sở của họ trao đổi một chút. Thường điều đó có nghĩa là họ muốn thí cho bạn một vai phụ trong một vở kịch truyền thanh với tiền công không đủ đi một cuốc taxi từ Quảng trường Redcliffe tới Portland Place. Nhưng lần này, tôi được một nhà sản xuất cao cấp của họ mời ăn trưa, ông ta cho tôi biết họ sắp đưa một nhân vật mới vào Holby City, và tôi là lựa chọn đầu tiên của họ. Có vẻ như bác sĩ Beresford đã phai mờ trong ký ức công chúng...”

“Nâng cốc vì ký ức,” Payne vừa nói vừa giơ ly lên.

“Họ đề nghị tôi diễn thử vào tuần tới.”

“Hoan hô,” Craig nói, đến lượt mình cũng giơ cao ly.

“Người đại diện của tôi cho hay bọn họ hiện chưa cân nhắc đến ai khác cho vai đó, vì thế ông ta đã có thể hoàn tất một hợp đồng ba năm với những khoản thù lao bổ sung cho mỗi lần phát lại cùng một điều khoản thương lượng kéo dài rất cứng rắn.”

“Không tồi chút nào, phải thừa nhận là vậy,” Payne nói, “nhưng tôi vẫn tin tưởng có thể đánh bại hai người. Vậy còn tin của anh là gì, Spencer?”

Craig rót đầy ly và nhấp một ngụm trước khi nói.

“Ngài Đại pháp quan đã đề nghị gặp tôi vào tuần tới.” Gã nhấp một ngụm nữa để cho phép tin sốt dẻo của mình có thời gian ngấm vào đầu hai ông bạn.

“Vậy là ông ta sẽ đề nghị anh đảm nhiệm công việc của mình?” Davenport hỏi.

“Rồi cũng sẽ đến lúc,” Craig nói, “nhưng lý do duy nhất để ông ta đề nghị gặp ai đó có địa vị khiêm tốn như tôi là khi ông ta chuẩn bị mời người đó mặc áo choàng nhung và trở thành một QC.”

“Và vô cùng xứng đáng,” Davenport nói, trong khi gã cùng Payne đứng dậy chúc mừng ông chủ nhà.

“Quyết định này vẫn còn chưa được công bố,” Craig nói, vẫy tay đề nghị hai vị khách ngồi xuống, “vì vậy dù có làm gì đi nữa, mong hai người đừng lộ ra dù chỉ một từ.”

Craig và Davenport cùng ngả người tựa vào ghế, quay sang Payne. “Đến lượt anh, ông bạn thân mến,” Craig nói. “Hãy nói xem cái gì sắp sửa làm thay đổi vận may của chúng ta?”

***

Có tiếng gõ cửa vang lên.

“Mời vào,” Danny nói.

Al Mập đứng trên ngưỡng cửa, cầm theo một gói hàng lớn. “Nó mới vừa được chuyển đến, ông chủ. Tôi phải để nó vào đâu đây?”

“Cứ để trên bàn,” Danny nói, tiếp tục đọc cuốn sách đang cầm trong tay như thể gói hàng vừa được chuyển đến chẳng có gì quan trọng. Ngay sau khi nghe tiếng cánh cửa đóng lại, anh đặt cuốn sách của Adam Smith về lý thuyết kinh tế thị trường tự do xuống và đứng dậy đi đến chỗ chiếc bàn. Anh nhìn gói hàng có ghi chú Nguy hiểm, thận trọng khi tiếp xúc một hồi trước khi lột lần giấy nâu bọc bên ngoài, để lộ ra một chiếc hộp các tông. Anh phải bóc thêm mấy lớp băng keo nữa trước khi mở được nắp hộp ra.

Anh lấy từ trong hộp ra một đôi ủng cao su đen, cỡ 9 1/2, và xỏ vào chân đi thử - vừa như in. Sau đó anh lấy ra một đôi găng cao su mỏng và một chiếc đèn pin lớn. Khi anh bật đèn lên, luồng sáng phát ra làm sáng bừng cả căn phòng. Món đồ tiếp theo được lấy ra khỏi hôp là một bộ áo liền quần bằng vải nylon màu đen và một chiếc mặt nạ cho phép che kín mũi và miệng. Anh đã được đề xuất lựa chọn giữa màu trắng và màu đen, và đã chọn màu đen. Thứ duy nhất Danny để lại trong hộp là một chiếc hộp nhỏ bằng nhựa được bọc trong một lớp màng bong bóng chống va đập có ghi chú “Nguy hiểm”. Anh không tháo lớp màng bọc ra vì đã biết rõ bên trong là thứ gì. Anh để đôi găng, đèn pin, bộ đồ và chiếc mặt nạ trở lại chiếc hộp các tông, lấy một cuộn băng dính dày từ ngăn kéo bàn làm việc ra để dán kín lại nắp hộp. Danny mỉm cười. Thêm một nghìn bảng nữa được đầu tư đúng chỗ.

***

“Và anh sẽ đóng góp bao nhiêu vào vụ làm ăn nhỏ này?” Craig hỏi.

“Khoảng một triệu tiền túi,” Payne nói, “trong đó tôi đã chuyển sáu trăm nghìn trước nhằm đảm bảo có được hợp đồng.”

“Như thế không khiến anh bị căng quá sao?” Craig hỏi.

“Đến mức gần như phá sản,” Payne thừa nhận, “nhưng tôi khó mà gặp lại được một cơ hội tương tự trong đời mình, và lợi nhuận thu được sẽ cho phép tôi có đủ để sống thoải mái sau khi trở thành nghị sĩ và buộc phải từ bỏ vị trí hội viên tại công ty.”

“Cho phép tôi cố gắng hiểu việc anh đang đề xuất,” Davenport nói. “Cho dù chúng tôi bỏ vào vụ này bao nhiêu đi nữa, anh đảm bảo sẽ làm sinh lãi gấp đôi chỉ trong vòng chưa tới một tháng.”

“Anh sẽ không bao giờ hoàn toàn chắc chắn được điều gì,” Payne nói, “nhưng đây là một cuộc đua chỉ có hai ngựa, và con chúng ta đặt cược rõ ràng đang được ưa chuộng. Nói cho đơn giản, tôi đang có cơ hội kiếm được một miếng đất với giá sáu triệu, và miếng đất đó sẽ có giá từ mười lăm đến hai mươi triệu một khi bà bộ trưởng công bố địa điểm nào được lựa chọn để xây sân đua xe đạp.”

“Với điều kiện bà ta chọn địa điểm anh định mua,” Craig nói.

“Tôi đã chỉ cho anh xem mục tin trong bản tin của Nghị viện tường thuật lại cuộc trao đổi của bà ta với hai nghị sĩ.”

“Phải, anh đã làm thế,” Craig nói. “Nhưng tôi vẫn thấy hoài nghi. Nếu đây thực sự là một món hời đến thế, tại sao gã Moncrieff này không tự mua lấy khu đất đó cho mình?”

“Trước hết, tôi không nghĩ ông ta đã không bao giờ có khả năng huy động đủ sáu triệu,” Payne nói. “Nhưng ông ta vẫn góp vào một triệu rút từ tiền túi ra.”

“Chỉ là tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn,” Craig nói.

“Anh thật đúng là một lão già đa nghi, Spencer,” Payne nói. “Cho phép tôi nhắc lại chuyện gì đã xảy ra lần cuối cùng tôi đề nghị với Những người lính ngự lâm một cơ hội vàng tương tự thế này - Larry, Toby, và tôi đều đã kiếm được gấp đôi số vốn bỏ ra với khu trang trại ở Glouchestershire đó chỉ trong vòng gần hai năm. Giờ đây tôi đang đề xuất với anh một vụ còn an toàn hơn nhiều, chỉ khác ở chỗ lần này anh sẽ nhân đôi số tiền của mình bỏ ra chỉ trong vòng mười ngày.”

“OK, tôi sẵn sàng mạo hiểm hai trăm nghìn,” Craig nói. “Nhưng tôi sẽ giết anh nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra.”

Khuôn mặt Payne tái nhợt không còn giọt máu, trong khi Davenport sững sờ. “Thôi nào, các chàng trai, chỉ đùa thôi mà,” Craig nói. “Vậy là tôi sẽ nhập cuộc với hai trăm nghìn. Còn anh thì sao, Larry?”

“Nếu Gerald sẵn sàng mạo hiểm một triệu, thì tôi cũng dám,” Davenport nói, nhanh chóng trấn tĩnh lại. “Tôi tin có thể huy động được số tiền đó từ ngôi nhà của mình mà không cần phải thay đổi lối sống.”

“Lối sống của anh sẽ thay đổi sau mười ngày nữa, ông bạn thân mến,” Payne nói. “Không ai trong chúng ta còn cần phải làm việc nữa.”

“Tất cả vì một người, một người vì tất cả,” Davenport nói, cố đứng dậy.

“Tất cả vì một người, một người vì tất cả,” Craig và Payne đồng thanh hô to. Cả ba cùng giơ cao ly của mình.

“Vậy anh sẽ huy động số tiền còn lại bằng cách nào?” Craig hỏi. “Rốt cục lại, cả ba chúng ta mới có được chưa đến một nửa.”

“Đừng quên một triệu của Moncrieff, và ông chủ tịch công ty của tôi cũng tham gia nửa triệu. Tôi cũng đã tiếp cận vài người bạn cũ mà tôi đã giúp phát tài trong nhiều năm qua, thậm chí cả Charlie Duncan cũng đang cân nhắc đến việc tham gia đầu tư, như vậy tôi có thể kiểm đủ số tiền cần thiết vào cuối tuần này. Và vì tôi sẽ là người chủ trì cho cuộc gặp tiếp theo của Những người lính ngự lâm,” gã nói tiếp, “tôi nghĩ tôi sẽ đặt một bàn tại Harry’s Bar.”

“Hoặc ở nhà hàng McDonald’s,” Craig nói, “nếu bà bộ trưởng lựa chọn địa điểm còn lại.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương