Kẻ Lừa Đảo
-
Chương 1
Đêm, đã về khuya.
“A.. Chỗ đó.. Lại… A…” Tiếng cô gái thở gấp lúc ẩn lúc hiện phát ra từ sát vách tường.
“Tại sao cứ nhất định phải rên rỉ thành tiếng, thật là.” Người ngồi trước bàn máy vi tính lắc đầu một cái, tiếp tục gõ bàn phím: Trong bóng tối, bản năng mách bảo cô rằng ở phía sau có vật gì đó đang hướng về phía mình, cô không còn dũng khí giơ đèn pin cầm tay lên xác nhận, gào thét một tiếng, liều mạng chạy về phía trước.
“Nguyệt, đúng chỗ này rồi… Nguyệt à…” Giọng nói sát vách không chút nào dừng lại, có điều lần này đổi thành giọng đàn ông.
Cô vẫn chạy, mãi đến khi đến một cây đèn đường mới dừng lại bước chân, nghe người ta nói, ma quỷ đều sợ ánh sáng. Cô yên tâm rồi, mò trong túi du lịch tìm kiếm chai nước.
“A… A… A!” Âm thanh sát vách càng ngày càng kịch liệt, tiếng cô gái bị làm đến gào thét thê thảm đã không còn được coi là quyến rũ. Đột nhiên… Chết tiệt… anh không nhịn được gõ ra mấy dòng chữ này, thở dài, xoa loạn tóc rối trên đầu, đứng dậy đi tới phòng bếp rót nước uống.
“Xem ra lần sau không viết truyện kinh dị nữa, sửa thành truyện □ được rồi, sát vách đã có người làm mẫu sẵn, hay là vẫn nên viết dòng SM nhỉ?” Tầm mắt anh hơi mơ hồ, anh dùng sức bấm vào mi tâm, quả nhiên thời gian dài nhìn vào màn hình máy vi tính khiến đôi mắt không được ổn cho lắm.
“Ring ring…” Tiếng chuông di động không hẹn lại vang lên, đại khái là do sợ hết hồn đi, âm thanh sát vách lập tức dừng lại, anh cầm ly nước chậm rãi đi qua, tiếp nhận cuộc gọi, thuận tiện lại uống thêm một hớp nước: “Alô?”
“Chào ngài, chúng tôi từ bệnh viện chín lẻ sáu gọi tới, xin hỏi ngài là gia quyến của Bạch Vân Bằng tiên sinh? Là như vầy, Bạch Vân Bằng ẩu đả đánh nhau dẫn đến xuất huyết dạ dày…” Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại liên miên không dứt nói.
Anh đặt ly nước trên bàn, lông mày đẹp đẽ hơi nhíu lại, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
“Tiên sinh… Tiên sinh?” Thấy anh không trả lời, người đàn ông có chút chần chờ.
“À, tôi biết rồi.” Ngữ điệu đặc biệt bình tĩnh.
“Vậy ngài…”
“Một lát nữa tôi sẽ qua đó.” Một lát, mà không phải ngay bây giờ, xem ra đối phương ở trong lòng anh, căn bản không quan trọng mà, người ở đầu dây bên kia rõ ràng có chút chần chờ, “Vậy… Được rồi, hẹn gặp ngài sau.”
“Ờ.”
Liền cúp máy.
Anh bưng lên ly nước, một bên hướng về bàn vi tính đi một bên chậm rãi uống xong số nước còn lại, sau đó quay đầu lại, nhìn về phương hướng di động cả người đờ đẫn ra. Đột nhiên, giống như bị cái gì đó thức tỉnh, trong mắt anh mê man quét một cái sạch sành sanh, nhanh chóng tóm lấy một bộ quần áo cùng bóp tiền, đổi giày, mở cửa, đi ra ngoài, “Ầm” một tiếng, cửa được dùng sức đóng vào.
Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Phòng bệnh yên tĩnh hiện tại ồn ào không khác gì một trận đá bóng, một thanh niên chừng hai mươi tuổi sắc mặt tái nhợt nằm ngay trên giường, cau mày nói khẽ với cô gái tóc đen dài đang ở bên giường cậu gào khóc tỉ tê, vẻ mặt không còn sự kiên nhẫn nữa. Bảy, tám thanh niên trẻ tuổi ăn mặc trang phục kỳ dị tụ lại thành một nhóm, không ngừng cao giọng tranh luận đề tài nào đó.
“Lần này coi như tiện nghi cho tụi nó, lần sau còn để tao mà thấy, tuyệt đối đánh bọn nó cho nát bét!”
“Mày thôi đi, vừa nãy không biết là ai, chân run đến nỗi đi đường còn phải chật vật.” Một thanh niên ăn mặc cực kỳ đẹp đẽ với giọng nói cực khàn cất giọng, gây nên một trận cười phá lên.
“Nói hưu nói vượn, đó không phải là chân run? Mà là… Mà là… Tao uống quá say thôi!”
…
… …
… … …
Cuối cùng, người bệnh trên giường không nhịn được nữa, rống lớn nói: “Tất cả tụi bây im lặng hết cho tao, má nó phiền chết mẹ!” Phòng bệnh dần dần lắng xuống, nhưng chưa đến mấy phút lại ồn ào lần thứ hai.
Người bệnh trên giường thở dài, không biết ánh mắt đã lần thứ mấy không tự chủ chăm chú nhìn về phía cửa.
Người kia, chắc chuẩn bị đến đi?
Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị đá một cái bay ra ngoài, nam nhân với nguyên một bộ đồ đen xuất hiện ngay ở cửa, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, mọi người dồn dập hướng mọi ánh nhìn về người đàn ông mới xuất hiện này. Người kia cao lớn tóc tai hơi rối, ngũ quan tinh xảo nhưng dị thường lạnh lùng, ánh mắt anh đảo qua một vòng, tầm mắt của mọi người trong phòng không hẹn mà gặp liền lảng tránh đi, mọi người ai nấy cũng nhìn nhau, đều cảm thấy người này nhìn rất quen nhưng lại không nhớ nổi là ai.
Chỉ có người bệnh trên giường vẫn lẳng lặng nhìn chăm chú vào anh, ánh mắt nóng rực dán sát vào anh, nhưng người mặc áo đen kia từ đầu đến cuối không thèm nhìn cậu, chỉ là khuôn mặt đẹp trai rất bình tĩnh, cúi đầu không nói một tiếng đi tới trước giường bệnh, sau đó mở miệng, âm thanh lạnh lùng: “Bạch Vân Bằng, cậu chơi đủ chưa?”
Trong nháy mắt ánh sáng trong mắt Bạch Vân Bằng đột nhiên tối sầm xuống, cậu cúi đầu: “Lê Nhiên, tôi không cần ông quan tâm.”
Bên trong phòng bệnh bắt đầu bàn tán xôn xao. Lê Nhiên, đây không phải là cái tên xa lạ, bọn họ thường hay nghe Bạch Vân Bằng nhắc về người này.
Lê Nhiên vẫn lạnh lùng nhìn cậu, đột nhiên nở nụ cười: “Được thôi, tôi mặc kệ cậu, cho dù cậu có bị người ta đánh tới nôn ra máu thì có liên quan gì đến tôi, tốt nhất là cậu nên chết đi, như vậy tôi liền sống thoải mái.”
Một thanh niên nhuộm tóc vàng khè vọt tới, một phát tóm được cổ áo Lê Nhiên: “Ông nói cái gì, thử nói lại lần…”
“Đừng chạm vào hắn!” Bạch Vân Bằng lớn tiếng ngăn cản, “Chuyện này không liên quan tới mày, đi ra ngoài!”
Lê Nhiên không nhúc nhích, anh đương nhiên biết rõ ràng Bạch Vân Bằng không phải đuổi anh ra ngoài.
Những người khác nhìn lẫn nhau, cuối cùng đều lui ra, ngay cả cô gái gào khóc cũng được khuyên giải mời ra ngoài.
Sắc mặt Lê Nhiên hòa hoãn một chút, lẳng lặng nhìn người bệnh nằm trên giường.
“Tôi không phải…” Bạch Vân Bằng do dự, cuối cùng vẫn quyết định nói ra, “Tôi không phải là bị người ta đánh tới nôn ra máu.”
“Vậy chính cậu tự mình cắn đứt lưỡi à?” Lê Nhiên trào phúng nói.
Bạch Vân Bằng cúi đầu: “Bác sĩ nói em uống rượu quá nhiều, dẫn đến xuất huyết dạ dày.”
Lê Nhiên sửng sốt, lập tức cười lên: “Đáng đời.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Năm ấy Bạch Vân Bằng mười hai tuổi, Lê Nhiên xuất hiện lần đầu tiên đã lọt vào tầm mắt cậu.
Năm ấy mùa đông rét mướt dị thường, nhưng ngày hôm đó lại ấm áp hiếm thấy, Bạch Vân Bằng ngồi trên cỏ đờ người ra ở cô nhi viện, khuôn mặt nhỏ nhắn tính nết trẻ con hiển hiện ở đó nhưng so với bạn cùng lứa tuổi lại lạnh lùng hiếm thấy. Tình cờ có mấy đứa bé đi tới bên cạnh nhóc, không lâu lắm cả đám cảm thấy chán ngắt đều rời bỏ nhóc đi nơi khác.
Bà lão già trong cô nhi viện thường ngày không làm gì mà chỉ nhìn nhóc: “Đứa nhỏ này, đã hơn ba tháng nay, ngay cả một câu nói cũng không chịu nói, thật là…”
“Cho tôi hỏi một chút, ở đây có bé trai nào mười hai tuổi tên là Bạch Vân Bằng không?” Một giọng nói từ phía sau bà vang lên, giọng nói lạnh lẽo trong suốt, nghe rất giống như tiếng kim loại đang được mài.
Nghe được câu hỏi này, bà lão kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy một người tóc dài đứng ở nơi đó nhìn bà, đó là một người cực kỳ đẹp trai, hai hàng lông mày tú lệ, tia sáng lưu chuyển giữa hai đôi mắt, môi mỏng đỏ tươi, vóc người cao gầy, cả người tà khí, nhưng lại là người có lực hấp dẫn trí mạng.
“Cậu là ai?” Cô giáo già chịu không nổi liền kinh ngạc.
Lê Nhiên nở nụ cười, anh cười lên rất dễ nhìn, nhưng cả người lại dẫn theo hàn ý khiến người khác tránh xa ngàn dặm: “Tôi đang hỏi bà, ở đây có bé trai nào mười hai tuổi tên là Bạch Vân Bằng không?”
Bà lão có chút sợ hãi, ngón tay run rẩy hướng về sân cỏ: “Nó đang ở đó, xin hỏi cậu là…”
Lê Nhiên không để ý đến bà, bước rất nhanh tới: “Cháu có phải là Bạch Vân Bằng?”
Khi còn bé Bạch Vân Bằng không để ý đến anh, khi đó nhóc đã là một đứa bé sáng sủa đẹp trai, mắt to lông mày rậm, tương lai sau này sẽ không ít các cô gái tuổi mộng mơ yêu mến.
“Tôi đang hỏi cháu đấy.” Lê Nhiên cúi đầu nhìn nhóc.
Vẫn không đáp lại.
Trên mặt Lê Nhiên cũng không biến hóa nhiều lắm, ngay cả ngữ điệu khi nói chuyện cũng không có biến: “Tôi là tiểu thúc của cháu, mới vừa sinh ra đã bị người ta đem cho, vì lẽ đó trước đây cháu chưa từng thấy chú, hiện tại chú muốn nuôi dưỡng cháu, nếu như cháu không phản đối, sau này chú sẽ chính là người giám hộ của cháu.”
“Tôi, phản, đối.” Bạch Vân Bằng gằn từng chữ từng chữ, vẫn cúi đầu không ngước.
“Phản đối vô hiệu.” Giọng Lê Nhiên vẫn đều đều như sóng nước.
“Cái gì?!” Bạch Vân Bằng ngước đầu lên, hai mắt trừng lên nhìn anh, lông mày nhỏ nhíu lại cùng một chỗ, tính cách trẻ con cực kỳ đáng yêu.
Lê Nhiên nở một nụ cười không có ý tốt, hướng về nhóc nhíu mày, xoay người rời đi.
Bạch Vân Bằng đứng lên, theo sát phía sau anh lớn tiếng kháng nghị: “Sao ông có thể làm như vậy!”
“Chú luôn luôn làm như vậy!” Lê Nhiên cũng không quay đầu lại.
“Tôi không cần ông nuôi dưỡng!” Vừa không chú ý, Bạch Vân Bằng té sấp mặt xuống đất, Lê Nhiên dừng bước chân, không dìu nhóc, chỉ chờ chính nhóc tự đứng dậy.
“Tôi không…” Bạch Vân Bằng hít một ngụm khí lạnh, có vẻ như chân đã bị trặc khớp, đau đến dữ dội.
Lê Nhiên khom lưng xuống, cúi đầu, ghé vào lỗ tai nhóc thấp giọng nói lời nhỏ nhẹ, hơi thở ấm áp thổi vào lỗ tai nhóc nói: “Cháu biết không, khi ba mẹ cháu chết có để lại năm triệu tiền bảo hiểm, người được lợi —— là nhóc đó.” Nói xong, nghênh ngang rời đi.
Bạch Vân Bằng nghĩ một lúc rồi mới phản ứng lại, nhóc đột nhiên đứng lên, không lo chân đau hướng đến Lê Nhiên chạy đến: “Ông đứng lại, đứng lại đó, cái lão già khốn kiếp này! Ông đứng lại!”
Bà lão đứng cách đó không xa kinh ngạc đến ngây người, đứa nhỏ tự bế kia, lại mở miệng nói chuyện.
Cái này phải gọi là kỳ tích đi, đại khái, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Bạch Vân Bằng đi theo phía sau Lê Nhiên, đi vào bên trong một con hẻm nhỏ, đây đã là giờ ăn cơm tối, mọi người lui tới nơi này thật sự không ít, có nhân viên văn phòng trẻ tuổi vội vội vàng vàng đạp xe tan sở, có bà cô trung niên nhấc theo cà mèn đựng thức ăn từ từ bước đi, cũng có những ông lão vừa hạ xuống ván cờ tàn cục, chuẩn bị đi bộ về nhà ăn cơm.
Điều kiện gia đình của nhóc trước đây rất khá lại sống ở nơi xa hoa, đối với hoàn cảnh hỗn loạn này có chút không quen, huống hồ vừa mới bắt đầu, Lê Nhiên đã dẫn nhóc hết quẹo trái rồi quẹo phải xoay chuyển đến nửa ngày, nhóc thật sự bây giờ rất mệt, nó bất mãn hỏi: “Còn xa lắm không vậy?”
“Không xa.” Lê Nhiên ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ đi một mạch về phía trước, “Đi thêm nhiều một chút nữa liền tới.”
“Gì chứ? Còn xa đến thế sao?” Bạch Vân Bằng giận dỗi dừng bước, Lê Nhiên cố tình không nói qua với nhóc, nói cái gì muốn nhận nuôi nhóc, lại đem nhóc tới địa phương quỷ quái này, “Tôi không đi!”
“Không đi thì cứ kêu xe đến rước, biết ngay cậu chỉ là đại thiếu gia ăn sung mặc sướng không đi nổi đường xa mà.” Lê Nhiên quay đầu lại, nở nụ cười nhạt, ý tứ khinh bỉ hiện rõ trên mặt.
Nụ cười này lập tức khiến Bạch Vân Bằng tức giận, nhóc bước vài bước đuổi theo Lê Nhiên: “Ai nói, ai nói tôi đi đường xa không được, tôi so với ông đi đường xa còn nhiều hơn ông đi.”
“Thật sao?” Lê Nhiên lộ ra bộ mặt hoài nghi.
“Đương nhiên!” Trong ánh mắt Bạch Vân Bằng cháy lên ngọn lửa kiên định, bất luận có làm sao, nhóc sẽ không để người này xem thường mình.
Trong lòng Lê Nhiên cảm thấy muốn cười, quả nhiên là tiểu quỷ đơn thuần.
“A.. Chỗ đó.. Lại… A…” Tiếng cô gái thở gấp lúc ẩn lúc hiện phát ra từ sát vách tường.
“Tại sao cứ nhất định phải rên rỉ thành tiếng, thật là.” Người ngồi trước bàn máy vi tính lắc đầu một cái, tiếp tục gõ bàn phím: Trong bóng tối, bản năng mách bảo cô rằng ở phía sau có vật gì đó đang hướng về phía mình, cô không còn dũng khí giơ đèn pin cầm tay lên xác nhận, gào thét một tiếng, liều mạng chạy về phía trước.
“Nguyệt, đúng chỗ này rồi… Nguyệt à…” Giọng nói sát vách không chút nào dừng lại, có điều lần này đổi thành giọng đàn ông.
Cô vẫn chạy, mãi đến khi đến một cây đèn đường mới dừng lại bước chân, nghe người ta nói, ma quỷ đều sợ ánh sáng. Cô yên tâm rồi, mò trong túi du lịch tìm kiếm chai nước.
“A… A… A!” Âm thanh sát vách càng ngày càng kịch liệt, tiếng cô gái bị làm đến gào thét thê thảm đã không còn được coi là quyến rũ. Đột nhiên… Chết tiệt… anh không nhịn được gõ ra mấy dòng chữ này, thở dài, xoa loạn tóc rối trên đầu, đứng dậy đi tới phòng bếp rót nước uống.
“Xem ra lần sau không viết truyện kinh dị nữa, sửa thành truyện □ được rồi, sát vách đã có người làm mẫu sẵn, hay là vẫn nên viết dòng SM nhỉ?” Tầm mắt anh hơi mơ hồ, anh dùng sức bấm vào mi tâm, quả nhiên thời gian dài nhìn vào màn hình máy vi tính khiến đôi mắt không được ổn cho lắm.
“Ring ring…” Tiếng chuông di động không hẹn lại vang lên, đại khái là do sợ hết hồn đi, âm thanh sát vách lập tức dừng lại, anh cầm ly nước chậm rãi đi qua, tiếp nhận cuộc gọi, thuận tiện lại uống thêm một hớp nước: “Alô?”
“Chào ngài, chúng tôi từ bệnh viện chín lẻ sáu gọi tới, xin hỏi ngài là gia quyến của Bạch Vân Bằng tiên sinh? Là như vầy, Bạch Vân Bằng ẩu đả đánh nhau dẫn đến xuất huyết dạ dày…” Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại liên miên không dứt nói.
Anh đặt ly nước trên bàn, lông mày đẹp đẽ hơi nhíu lại, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
“Tiên sinh… Tiên sinh?” Thấy anh không trả lời, người đàn ông có chút chần chờ.
“À, tôi biết rồi.” Ngữ điệu đặc biệt bình tĩnh.
“Vậy ngài…”
“Một lát nữa tôi sẽ qua đó.” Một lát, mà không phải ngay bây giờ, xem ra đối phương ở trong lòng anh, căn bản không quan trọng mà, người ở đầu dây bên kia rõ ràng có chút chần chờ, “Vậy… Được rồi, hẹn gặp ngài sau.”
“Ờ.”
Liền cúp máy.
Anh bưng lên ly nước, một bên hướng về bàn vi tính đi một bên chậm rãi uống xong số nước còn lại, sau đó quay đầu lại, nhìn về phương hướng di động cả người đờ đẫn ra. Đột nhiên, giống như bị cái gì đó thức tỉnh, trong mắt anh mê man quét một cái sạch sành sanh, nhanh chóng tóm lấy một bộ quần áo cùng bóp tiền, đổi giày, mở cửa, đi ra ngoài, “Ầm” một tiếng, cửa được dùng sức đóng vào.
Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Phòng bệnh yên tĩnh hiện tại ồn ào không khác gì một trận đá bóng, một thanh niên chừng hai mươi tuổi sắc mặt tái nhợt nằm ngay trên giường, cau mày nói khẽ với cô gái tóc đen dài đang ở bên giường cậu gào khóc tỉ tê, vẻ mặt không còn sự kiên nhẫn nữa. Bảy, tám thanh niên trẻ tuổi ăn mặc trang phục kỳ dị tụ lại thành một nhóm, không ngừng cao giọng tranh luận đề tài nào đó.
“Lần này coi như tiện nghi cho tụi nó, lần sau còn để tao mà thấy, tuyệt đối đánh bọn nó cho nát bét!”
“Mày thôi đi, vừa nãy không biết là ai, chân run đến nỗi đi đường còn phải chật vật.” Một thanh niên ăn mặc cực kỳ đẹp đẽ với giọng nói cực khàn cất giọng, gây nên một trận cười phá lên.
“Nói hưu nói vượn, đó không phải là chân run? Mà là… Mà là… Tao uống quá say thôi!”
…
… …
… … …
Cuối cùng, người bệnh trên giường không nhịn được nữa, rống lớn nói: “Tất cả tụi bây im lặng hết cho tao, má nó phiền chết mẹ!” Phòng bệnh dần dần lắng xuống, nhưng chưa đến mấy phút lại ồn ào lần thứ hai.
Người bệnh trên giường thở dài, không biết ánh mắt đã lần thứ mấy không tự chủ chăm chú nhìn về phía cửa.
Người kia, chắc chuẩn bị đến đi?
Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị đá một cái bay ra ngoài, nam nhân với nguyên một bộ đồ đen xuất hiện ngay ở cửa, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, mọi người dồn dập hướng mọi ánh nhìn về người đàn ông mới xuất hiện này. Người kia cao lớn tóc tai hơi rối, ngũ quan tinh xảo nhưng dị thường lạnh lùng, ánh mắt anh đảo qua một vòng, tầm mắt của mọi người trong phòng không hẹn mà gặp liền lảng tránh đi, mọi người ai nấy cũng nhìn nhau, đều cảm thấy người này nhìn rất quen nhưng lại không nhớ nổi là ai.
Chỉ có người bệnh trên giường vẫn lẳng lặng nhìn chăm chú vào anh, ánh mắt nóng rực dán sát vào anh, nhưng người mặc áo đen kia từ đầu đến cuối không thèm nhìn cậu, chỉ là khuôn mặt đẹp trai rất bình tĩnh, cúi đầu không nói một tiếng đi tới trước giường bệnh, sau đó mở miệng, âm thanh lạnh lùng: “Bạch Vân Bằng, cậu chơi đủ chưa?”
Trong nháy mắt ánh sáng trong mắt Bạch Vân Bằng đột nhiên tối sầm xuống, cậu cúi đầu: “Lê Nhiên, tôi không cần ông quan tâm.”
Bên trong phòng bệnh bắt đầu bàn tán xôn xao. Lê Nhiên, đây không phải là cái tên xa lạ, bọn họ thường hay nghe Bạch Vân Bằng nhắc về người này.
Lê Nhiên vẫn lạnh lùng nhìn cậu, đột nhiên nở nụ cười: “Được thôi, tôi mặc kệ cậu, cho dù cậu có bị người ta đánh tới nôn ra máu thì có liên quan gì đến tôi, tốt nhất là cậu nên chết đi, như vậy tôi liền sống thoải mái.”
Một thanh niên nhuộm tóc vàng khè vọt tới, một phát tóm được cổ áo Lê Nhiên: “Ông nói cái gì, thử nói lại lần…”
“Đừng chạm vào hắn!” Bạch Vân Bằng lớn tiếng ngăn cản, “Chuyện này không liên quan tới mày, đi ra ngoài!”
Lê Nhiên không nhúc nhích, anh đương nhiên biết rõ ràng Bạch Vân Bằng không phải đuổi anh ra ngoài.
Những người khác nhìn lẫn nhau, cuối cùng đều lui ra, ngay cả cô gái gào khóc cũng được khuyên giải mời ra ngoài.
Sắc mặt Lê Nhiên hòa hoãn một chút, lẳng lặng nhìn người bệnh nằm trên giường.
“Tôi không phải…” Bạch Vân Bằng do dự, cuối cùng vẫn quyết định nói ra, “Tôi không phải là bị người ta đánh tới nôn ra máu.”
“Vậy chính cậu tự mình cắn đứt lưỡi à?” Lê Nhiên trào phúng nói.
Bạch Vân Bằng cúi đầu: “Bác sĩ nói em uống rượu quá nhiều, dẫn đến xuất huyết dạ dày.”
Lê Nhiên sửng sốt, lập tức cười lên: “Đáng đời.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Năm ấy Bạch Vân Bằng mười hai tuổi, Lê Nhiên xuất hiện lần đầu tiên đã lọt vào tầm mắt cậu.
Năm ấy mùa đông rét mướt dị thường, nhưng ngày hôm đó lại ấm áp hiếm thấy, Bạch Vân Bằng ngồi trên cỏ đờ người ra ở cô nhi viện, khuôn mặt nhỏ nhắn tính nết trẻ con hiển hiện ở đó nhưng so với bạn cùng lứa tuổi lại lạnh lùng hiếm thấy. Tình cờ có mấy đứa bé đi tới bên cạnh nhóc, không lâu lắm cả đám cảm thấy chán ngắt đều rời bỏ nhóc đi nơi khác.
Bà lão già trong cô nhi viện thường ngày không làm gì mà chỉ nhìn nhóc: “Đứa nhỏ này, đã hơn ba tháng nay, ngay cả một câu nói cũng không chịu nói, thật là…”
“Cho tôi hỏi một chút, ở đây có bé trai nào mười hai tuổi tên là Bạch Vân Bằng không?” Một giọng nói từ phía sau bà vang lên, giọng nói lạnh lẽo trong suốt, nghe rất giống như tiếng kim loại đang được mài.
Nghe được câu hỏi này, bà lão kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy một người tóc dài đứng ở nơi đó nhìn bà, đó là một người cực kỳ đẹp trai, hai hàng lông mày tú lệ, tia sáng lưu chuyển giữa hai đôi mắt, môi mỏng đỏ tươi, vóc người cao gầy, cả người tà khí, nhưng lại là người có lực hấp dẫn trí mạng.
“Cậu là ai?” Cô giáo già chịu không nổi liền kinh ngạc.
Lê Nhiên nở nụ cười, anh cười lên rất dễ nhìn, nhưng cả người lại dẫn theo hàn ý khiến người khác tránh xa ngàn dặm: “Tôi đang hỏi bà, ở đây có bé trai nào mười hai tuổi tên là Bạch Vân Bằng không?”
Bà lão có chút sợ hãi, ngón tay run rẩy hướng về sân cỏ: “Nó đang ở đó, xin hỏi cậu là…”
Lê Nhiên không để ý đến bà, bước rất nhanh tới: “Cháu có phải là Bạch Vân Bằng?”
Khi còn bé Bạch Vân Bằng không để ý đến anh, khi đó nhóc đã là một đứa bé sáng sủa đẹp trai, mắt to lông mày rậm, tương lai sau này sẽ không ít các cô gái tuổi mộng mơ yêu mến.
“Tôi đang hỏi cháu đấy.” Lê Nhiên cúi đầu nhìn nhóc.
Vẫn không đáp lại.
Trên mặt Lê Nhiên cũng không biến hóa nhiều lắm, ngay cả ngữ điệu khi nói chuyện cũng không có biến: “Tôi là tiểu thúc của cháu, mới vừa sinh ra đã bị người ta đem cho, vì lẽ đó trước đây cháu chưa từng thấy chú, hiện tại chú muốn nuôi dưỡng cháu, nếu như cháu không phản đối, sau này chú sẽ chính là người giám hộ của cháu.”
“Tôi, phản, đối.” Bạch Vân Bằng gằn từng chữ từng chữ, vẫn cúi đầu không ngước.
“Phản đối vô hiệu.” Giọng Lê Nhiên vẫn đều đều như sóng nước.
“Cái gì?!” Bạch Vân Bằng ngước đầu lên, hai mắt trừng lên nhìn anh, lông mày nhỏ nhíu lại cùng một chỗ, tính cách trẻ con cực kỳ đáng yêu.
Lê Nhiên nở một nụ cười không có ý tốt, hướng về nhóc nhíu mày, xoay người rời đi.
Bạch Vân Bằng đứng lên, theo sát phía sau anh lớn tiếng kháng nghị: “Sao ông có thể làm như vậy!”
“Chú luôn luôn làm như vậy!” Lê Nhiên cũng không quay đầu lại.
“Tôi không cần ông nuôi dưỡng!” Vừa không chú ý, Bạch Vân Bằng té sấp mặt xuống đất, Lê Nhiên dừng bước chân, không dìu nhóc, chỉ chờ chính nhóc tự đứng dậy.
“Tôi không…” Bạch Vân Bằng hít một ngụm khí lạnh, có vẻ như chân đã bị trặc khớp, đau đến dữ dội.
Lê Nhiên khom lưng xuống, cúi đầu, ghé vào lỗ tai nhóc thấp giọng nói lời nhỏ nhẹ, hơi thở ấm áp thổi vào lỗ tai nhóc nói: “Cháu biết không, khi ba mẹ cháu chết có để lại năm triệu tiền bảo hiểm, người được lợi —— là nhóc đó.” Nói xong, nghênh ngang rời đi.
Bạch Vân Bằng nghĩ một lúc rồi mới phản ứng lại, nhóc đột nhiên đứng lên, không lo chân đau hướng đến Lê Nhiên chạy đến: “Ông đứng lại, đứng lại đó, cái lão già khốn kiếp này! Ông đứng lại!”
Bà lão đứng cách đó không xa kinh ngạc đến ngây người, đứa nhỏ tự bế kia, lại mở miệng nói chuyện.
Cái này phải gọi là kỳ tích đi, đại khái, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Bạch Vân Bằng đi theo phía sau Lê Nhiên, đi vào bên trong một con hẻm nhỏ, đây đã là giờ ăn cơm tối, mọi người lui tới nơi này thật sự không ít, có nhân viên văn phòng trẻ tuổi vội vội vàng vàng đạp xe tan sở, có bà cô trung niên nhấc theo cà mèn đựng thức ăn từ từ bước đi, cũng có những ông lão vừa hạ xuống ván cờ tàn cục, chuẩn bị đi bộ về nhà ăn cơm.
Điều kiện gia đình của nhóc trước đây rất khá lại sống ở nơi xa hoa, đối với hoàn cảnh hỗn loạn này có chút không quen, huống hồ vừa mới bắt đầu, Lê Nhiên đã dẫn nhóc hết quẹo trái rồi quẹo phải xoay chuyển đến nửa ngày, nhóc thật sự bây giờ rất mệt, nó bất mãn hỏi: “Còn xa lắm không vậy?”
“Không xa.” Lê Nhiên ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ đi một mạch về phía trước, “Đi thêm nhiều một chút nữa liền tới.”
“Gì chứ? Còn xa đến thế sao?” Bạch Vân Bằng giận dỗi dừng bước, Lê Nhiên cố tình không nói qua với nhóc, nói cái gì muốn nhận nuôi nhóc, lại đem nhóc tới địa phương quỷ quái này, “Tôi không đi!”
“Không đi thì cứ kêu xe đến rước, biết ngay cậu chỉ là đại thiếu gia ăn sung mặc sướng không đi nổi đường xa mà.” Lê Nhiên quay đầu lại, nở nụ cười nhạt, ý tứ khinh bỉ hiện rõ trên mặt.
Nụ cười này lập tức khiến Bạch Vân Bằng tức giận, nhóc bước vài bước đuổi theo Lê Nhiên: “Ai nói, ai nói tôi đi đường xa không được, tôi so với ông đi đường xa còn nhiều hơn ông đi.”
“Thật sao?” Lê Nhiên lộ ra bộ mặt hoài nghi.
“Đương nhiên!” Trong ánh mắt Bạch Vân Bằng cháy lên ngọn lửa kiên định, bất luận có làm sao, nhóc sẽ không để người này xem thường mình.
Trong lòng Lê Nhiên cảm thấy muốn cười, quả nhiên là tiểu quỷ đơn thuần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook