Kẻ Lừa Đảo Lịch Thiệp (Gentle Rogue)
-
Chương 38
Georgina ngồi sụp xuống chiếc ghế mà nàng đã kéo lại gần sát bên cửa sổ, trầm ngâm nhìn mặt nước gợn sóng nhấp nhô của mặt biển Atlantic bao bọc xung quanh tàu Maiden Anne. Nàng nghe có tiếng mở cửa sau lưng nàng, rồi tiếng chân đi vào phòng, nàng không có hứng thú muốn biết ai là người vừa bước vào, nhưng nàng không phải là không biết. James là người duy nhất bước vào phòng mà không gõ cửa.
Nàng không muốn nói chuyện với James Malory, và đã không nói với anh quá hai câu, kể từ sau cái đêm vào tuần trước, khi anh vác nàng lên tàu giống như cách anh đã vác nàng ra khỏi quán rượu ở Anh lúc trước. Và sự đối xử thô bạo này không phải là chuyện tệ nhất đã xảy ra vào tối đó. Không phải, vì ngay khi anh nhìn thấy các anh của nàng trên boong tàu, anh đã ra lệnh thảy họ xuống nước. Đã vậy, trước khi liệng họ xuống, anh đã dám cả gan nói với họ là nàng đã quyết định theo anh lên đường, làm như là bọn họ không nhìn thấy nàng đang bị bịt miệng hay là cách anh vác nàng như vác một bao hàng vậy.
Dĩ nhiên là không một ai đã nói lại với anh là Drew và Boyd đang làm gì trên tàu của anh. Họ không có gan ngăn cản gã thuyền trưởng điên khùng của họ . Đúng ra, Connie phải nói gì đó, nhưng khi liếc nhìn anh, nàng thấy anh chỉ thích thú nhìn mọi chuyện diễn ra .
Có lẽ bây giờ James đã biết là anh đã hành động như một tên vô lại vào tối đó. Nhưng nếu như anh còn chưa biết thì nàng cũng sẽ không nói cho anh biết, vì nàng sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa. Cái gã đàn ông chết tiệt này cũng không thèm quan tâm đến chuyện này. "Còn giận à?" Anh nhận xét khi nhìn thấy nàng. "Thật tuyệt! Nếu một người đàn ông phải chịu đựng một người vợ, thì tạ ơn Chúa, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi." Câu nói này làm nàng đau nhói ở ngực, đặc biệt là nàng không nghi ngờ gì mỗi một lời anh nói, đó chính là lời thật từ đáy lòng của anh, vì anh đã chưa một lần dỗ ngọt nàng để cho nàng nói chuyện lại với anh.
Họ ở cùng một phòng, nàng nằm trên võng của nàng, anh nằm trên chiếc giường to lớn của anh, và cố gắng lẩn tránh nhau. Anh đã làm rất tốt chuyện này nhưng nàng nhận ra là nàng luôn mất bình tĩnh mỗi khi anh ở trong phòng. Thần trí của nàng luôn rối loạn mỗi khi anh đến gần, bóng dáng anh, hơi thở của anh làm cho nàng luôn nhớ lại cảm giác được anh âu yếm, ve vuốt.
Ngay cả trong lúc này, mặc dù không muốn nhưng Georgina thấy là nàng đang lén quan sát James một cách kín đáo khi anh ngồi xuống ghế. Hình như là anh luôn thả lỏng người, giống như ở đây chỉ có một mình anh vậy, trong khi nàng thì luôn căng thẳng vì anh ở quá gần. Thật ra thì cả đời nàng cũng sẽ không hiểu được tại sao tối đó nàng lại đến cứu anh, tại sao thái độ của anh tối đó lại như vậy, sao James lại không quăng nàng xuống nước chung với các anh của nàng cho rồi.
Nàng đã không hỏi tại sao nàng bị bắt đi chung với anh. Làm được chuyện này thì nàng phải nói chuyện với anh, và nàng thà là cắt lưỡi của mình còn hơn là hết giận. Và nếu như nàng đã hành động như là một đứa trẻ thì đã sao nào? Đâu có tệ hơn chuyện anh bắt cóc nàng và quăng anh nàng xuống nước đâu.
"George này, em cứ nhìn anh kiểu đó làm anh muốn điên lên đấy."
Georgina chuyển ánh mắt qua khung cửa sổ, nhìn mặt nước buồn tẻ trước mặt . Chết tiệt anh ta đi, làm thế nào mà anh biết được là nàng đang nhìn trộm anh nhỉ?
"Em có biết là nó quá nhạt nhẽo không?" anh nói tiếp .
Nàng không nói gì.
"Sự giận hờn của em đấy."
Nàng không nói gì .
"Dĩ nhiên là còn mong đợi được điều gì từ một cô gái được nuôi dậy bởi đám dân man rợ đó."
Câu nói này làm nàng nhảy dựng lên. "Ý anh nói là các anh của em ..."
"Ý anh là cả cái quốc gia chết tiệt của em kìa ."
"Vậy mà cũng dám mở miệng nói, kẻ đến từ một quốc gia toàn là những kẻ trưởng giả học làm sang."
"Trưởng giả học làm sang còn hơn là những kẻ cứng đầu, bất lịch sự."
"Bất lịch sự à ?!" Nàng thét lên, nhảy ra khỏi ghế và hầm hầm băng ngang qua phòng, đứng ngay cạnh bàn nơi anh ngồi. "Trong khi anh là người đã không nói một lời cám ơn vì họ đã cứu anh à?"
Anh đứng lên trước khi nàng đến gần anh, nhưng không phải là vì anh thấy xấu hổ mà là vì bản năng tự nhiên không muốn bị người khác trấn áp mình. "Và anh phải cám ơn ai đây nhỉ? Những kẻ phàm phu tục tử mà em gọi là anh à? Những người đã quăng anh xuống hầm đợi để bị treo cổ đấy?"
"Cũng bởi vì chính miệng anh đã thừa nhận chuyện đó!" Nàng thét lại. "Nhưng cho dù là anh đáng bị hay không, đó là chuyện Warren đã làm. Không dính líu gì đến Boyd hay Drew cả. Họ đã phản lại những người anh khác để đi cứu anh đấy, mặc dù biết rõ là sẽ bị đánh te tua khi anh ấy biết được chuyện này."
"Anh không phải là một thằng khờ, nhóc con. Không cần ai cho anh biết những gì họ đã làm. Em nghĩ anh đã vì lẽ gì mà không bẻ gãy cổ bọn họ chứ?"
"Ồ, anh thật là tốt bụng. Và em nghĩ không biết mình đang làm gì ở đây. Em phải nên biết là anh cố tình làm vậy để chống lại anh của em, vì anh không thể ở lại đó. Đúng không nào? Bắt em đi theo là một sự trả thù hay nhất, bởi vì anh biết là các anh của em sẽ điên lên vì lo lắng."
"Đúng vậy!"
Nàng không nhìn thấy mặt anh đỏ bừng, không biết là sự suy diễn của nàng đã làm cho anh quá giận nên đã thốt ra câu trả lời đó. Nàng chỉ nghe được câu trả lời, nó chặt đứt niềm hy vọng cuối cùng của nàng, điều mà nàng chưa bao giờ thú nhận là đang bám víu vào nó.
Sự đau đớn làm nàng trở nên khinh khỉnh. "Em không thể nào hy vọng gì hơn ở một tên quí tộc người Anh, một tên cướp biển Caribbean! Chúa tôi, vậy mà em đã nghĩ đến chuyện sinh con cho anh."
"Em đúng là điên khùng! Anh sẽ không chạm vào người em nữa !"
Nàng đi hầm hầm sang hướng khác khi anh nghe nàng nói, "Anh không cần phải làm chuyện đó, tên ngu ngốc!" và James có cảm giác như anh vừa bị một chiếc rìu giáng xuống, hay là bị một con lừa đá vào mông, điều mà anh đáng phải bị trong lúc này .
Nhưng Georgina không chút quan tâm đến phản ứng của anh. Sự phẫn nộ làm nàng xăm xăm bước ra khỏi phòng, dập mạnh cánh cửa, và nàng không nghe được những tiếng tặc lưỡi, nhưng sau đó trở thành những trận cười giòn.
Nửa tiếng đồng hồ sau, anh tìm thấy nàng trong bếp, đang trút giận lên đầu của Shawn O’Shawn và những người giúp việc cho anh ta, chửi rủa bọn đàn ông thối tha và đặc biệt là James Malory. Và cho dù những lời đó thốt ra từ miệng của Georgie, trong bộ đồ đàn ông mượn đỡ, nhưng bây giờ đã là vợ của thuyền trưởng, nên bọn họ không dám phản đối lại bất cứ chuyện gì nàng nói .
James lắng nghe nàng nói một lát trước khi cắt ngang, sau khi nghe được những chuyện như là anh chắc thuộc về một thành viên trong gia đình lừa, một con trâu không có đầu óc, và một bức tường gạch. Một bức tường gạch ư?
"Anh muốn nói chuyện với em, George ."
"Em không muốn."
Nàng đã không thèm nhìn anh khi trả lời. Trên thực tế, anh chỉ nhìn thấy sống lưng nàng thẳng lên khi anh nói với nàng. Hiển nhiên đối xử lịch sự với nàng không phải là một cách hay.
Georgina sẽ gọi nụ cười trên gương mặt của James là quỉ quái nếu như nàng nhìn thấy nó, nhưng vì nàng đã không nhìn anh, chỉ có những người khác nhìn thấy, khi anh đi đến sau lưng nàng nhấc bổng nàng khỏi cái thùng rượu mà nàng đang ngồi. "Xin lỗi các người, gần đây George đã lãng quên trách nhiệm của cô ấy," James nói rồi xoay người rời khỏi phòng mang theo nàng trong tư thế mà nàng đã quen thuộc.
"Anh phải chấm dứt những hành động man rợ này ngay, thưa Thuyền trưởng," nàng nói với vẻ phẫn nộ, biết rõ do kinh nghiệm, là không có gì nàng có thể làm để cho anh đặt nàng xuống, cho đến khi tự anh muốn. "Nhưng cũng dễ biết người khác có phép lịch sự hay không, phải không?"
"Chúng ta sẽ về phòng nhanh hơn nếu em im miệng đấy, George ."
Nàng kinh ngạc đến không thốt nên lời vì nàng nghe được sự hóm hỉnh trong giọng nói của anh. Gì thế này, vì Chúa, anh ta thấy thích thú trong tình trạng này, khi mà cả hai đều ghét nhau sao? Và chưa đầy một tiếng đồng hồ trước đây, anh đã như là một con rồng phun lửa. Nhưng anh ta là một người Anh, vậy thì cần gì phải giải thích thêm nữa chứ ?
"Về nhanh hơn à?" Nàng thắc mắc. "Vậy thì em đã lãng quên trách nhiệm gì vậy? Có cần em nhắc cho anh nhớ, em không còn là một cậu bé giúp việc cho anh không?"
"Anh biết rõ bây giờ em là ai, em yêu. Và cho dù là anh không có lời gì tốt đẹp để nói về hôn nhân của chúng ta, nó có một điểm lợi mà anh không muốn phàn nàn chút nào."
Phải mất hết năm giây suy ngẫm trước khi nàng bùng nổ. "Anh điên hay là khùng rồi? Em nghe rõ ràng khi anh nói với em và mọi người trên tàu, là anh sẽ không chạm vào người em nữa mà ! Em có nhân chứng đấy."
"Mọi người trên tàu à !"
"Anh đã nói đủ lớn để tất cả mọi người nghe đấy."
"Vậy là anh đã nói dối."
"Chỉ vậy thôi sao? Anh đã nói dối à? Vậy thì để em cho anh biết tin này nhé."
"Tự nhiên đi, George. Em cứ nói chuyện xấu của chúng ta cho mọi người ..."
"Ngoài anh ra chỉ có tấm thảm thôi, con trâu quẩn trí ạ!" Nhưng cuối cùng nàng nhận thấy có những tiếng cười rúc rích và những tiếng chặc lưỡi, và giọng nói của nàng lập tức giảm xuống như thì thầm, "Anh thử đi và ... anh thử đi là biết chuyện gì sẽ xảy ra liền."
"Thật tốt khi em làm cho mọi chuyện hấp dẫn hơn, em yêu, nhưng không cần thiết đâu, anh bảo đảm với em đấy."
Nàng không lầm lẫn là anh có ý gì. Nó làm từng bộ phận trên thân thể nàng nóng bừng ở những chỗ không nên, bây giờ thì không nên, vì nàng không muốn dính líu với anh nữa. Tại sao anh lại làm chuyện này chứ? Bọn họ đã ra khơi cả tuần rồi và tất cả nàng nhìn thấy chỉ là bộ mặt tối sầm của anh, nếu như anh nhìn nàng. Vừa mới đây thôi, anh đã cãi cọ với nàng trong phòng, trêu chọc nàng và bây giờ thì chuyện gì thế này. Nếu anh đang cố làm cho nàng điên vì đầu óc bị rối tung lên thì anh đã quá thành công rồi .
Anh xốc nàng một cái trước khi bắt đầu đi xuống cầu thang để về phòng, lắc lư chân nàng lên xuống, khiến nàng ôm chặt cánh tay anh vì không còn cách nào khác. Nàng bắt đầu không thích sự khoẻ mạnh và khả năng trút bỏ sự giận dữ qua một bên của anh, trong khi cơn giận của nàng thì đang sôi sùng sục.
"Tại sao vậy, James?" Nàng hỏi với giọng điệu chống đối. "Nếu anh có gan thì hãy nói cho em biết đi "
Với tư thế mới nàng có thể nhìn thấy mặt anh và khi anh liếc nhìn nàng, nàng nhìn thấy tất cả trong đôi mắt màu xanh đó. Nàng không cần phải nghe nữa nhưng anh cũng nói cho nàng biết .
"Đừng nghĩ sâu xa trong câu nói đó, em yêu. Ý định của anh rất đơn giản. Tất cả những lời nói và thái độ giận dữ của chúng ta trong mấy ngày qua làm cho anh hơi ... buồn nôn."
"Tốt quá," nàng thốt lên, nhắm mắt lại không dám nhìn anh. "Em hy vọng là anh sẽ bị ói mửa."
Anh cười rung cả người. "Em biết anh có ý gì khi nói vậy. Và anh dám cá là cả người em đang nóng bừng lên đấy."
Đúng vậy, nhưng anh sẽ không bao giờ biết được. Nhưng anh lại nhất quyết biết cho bằng được.
Giọng anh đầy quyến rũ. "Em có đang cảm thấy buồn nôn không?"
"Không một chút nào ..."
"Em biết cách làm suy sụp lòng tự tin của người khác lắm, em yêu."
Nàng tuột xuống đứng trước mặt anh khi anh thả nàng ra, nhưng chân của nàng chưa kịp đụng sàn nhà thì cánh tay anh đã đặt sau lưng nàng. Nàng còn chưa biết là họ đã bước hẳn vào phòng, nhưng nàng nghe thấy tiếng cửa đóng và tim nàng đập thình thịch.
"Và anh sẽ là người đầu tiên nói, là mỗi khi đối diện với em, mọi mánh khóe của anh đều hỏng cả," Anh tiếp tục nói và cánh tay kia ôm choàng lấy nàng, cả hai bàn tay bắt đầu di chuyển xuống mông nàng, ôm nàng ép chặt vào hông anh, và một tay đưa những ngón tay luồn dưới gáy nàng, cho đến khi anh có thể ôm chặt lấy cổ nàng. Nàng nhìn thấy nụ cười đầy ham muốn, sức nóng trong ánh mắt anh, cảm giác được hơi thở của anh trên môi nàng khi anh nói thêm, "Hãy để cho anh xem thử lần này có thành công không nhé."
"James, đừng ..."
Nhưng miệng của anh đã ép sát miệng nàng, và anh đã ôm cổ nàng để nàng không thể né tránh. Anh từ từ mơn trớn môi nàng, cám dỗ nàng bằng những nụ hôn, đê mê nàng, làm cho từng tế bào yêu trong người nàng thức tỉnh. Lưỡi anh từ từ lách qua môi nàng, tiến sâu vào miệng nàng và bắt đầu khám phá mạnh bạo. Nàng cảm thấy đầy sự ham muốn. Của nàng hay của anh? Nàng không biết rõ. Nàng đang ở giữa cơn bão tình và không biết gì khác ngoài người đàn ông này và những gì anh đang làm với nàng.
Chúa tôi, mùi vị của anh, cảm giác của anh đốt cháy người nàng từng chập, làm cả người nàng ngất ngây niềm khoái lạc. Nàng đã quên ... Không, nàng chỉ là không tin đây là sự thật, không tin vào bất cứ cái gì có thể cho nàng có cảm giác dồn dập đến nỗi nàng sẽ dâng hiến hết mình ... cho anh.
"Chúa tôi, em yêu, em làm cho anh chịu không nổi rồi ."
Nàng nghe giọng nói của anh, cảm giác được thân hình anh run nhẹ ... hay đó là thân hình nàng đang run, và sắp sửa vỡ thành từng mảnh ?
Bây giờ, nàng ôm chặt lấy anh, vì vậy rất dễ dàng cho anh nhấc nàng lên và hai chân nàng kẹp ngang hông anh. Sự đụng chạm quá quen thuộc, hai thân thể cọ xát vào nhau khi anh đưa nàng lại gần giường, hơi nóng tỏa ra từng chập khắp thân thể nàng làm nàng rên rỉ trong miệng anh, vì miệng anh vẫn tiếp tục áp sát miệng nàng.
Cả hai cùng ngã xuống giường, hơi vụng về, nhưng Georgina đã không nhìn thấy được là mánh khóe của James một lần nữa đã bỏ rơi anh, vì sự ham muốn đang dâng đầy và lấn sang cả nàng, và khi nó đến với nàng, nó cứ dâng cao hơn những gì nàng đã từng trải qua với người đàn ông này. Chỉ trong tích tắc, cả hai vội vã cởi quần áo cho nhau mà không biết là họ đã trở về với bản năng nguyên thủy thô sơ nhất.
Và khi anh đã vào trong nàng, chôn sâu chặt trong nàng, cả thân thể nàng dường như thả lỏng để chào đón anh. Nhưng nó chỉ xảy ra trong nháy mắt, nàng hoảng hốt khi cánh tay anh luồn bên dưới đầu gối nàng, việc mà lúc trước anh chưa từng làm, đưa chúng lên cao, nàng có cảm giác như không còn khả năng tự vệ. Sự hoảng hốt biến mất trong khoảnh khắc, với tư thế này anh có thể đâm sâu vào người nàng, nàng cảm thấy từng tế bào trong người đươc nung cháy. Chúng đốt cháy từng chập, lan toả khắp người nàng, bao bọc lấy anh
Nàng đã không biết là mình đã thét lớn lên. Để lại một vết cắn hình nửa vòng tròn trên vai anh, nàng cũng không biết. Nàng đã dâng hiến hết mình cho anh một lần nữa. Chuyện này thì cả hai đều biết.
Khi Georgina bình tĩnh lại, nàng cảm thấy mình như bị mất hết sinh khí, toàn thân rã rời ... và môi nàng đang được mơn trớn một cách nhẹ nhàng làm cho nàng tin là James đã chưa cùng nàng đạt đến đỉnh điểm.
"Anh chưa ..."
"Dĩ nhiên là anh đã ."
"Ồ ."
Nhưng trong đầu nàng có suy nghĩ khác "Ồ," với sự ngỡ ngàng. Nhanh thế à? Nàng có muốn làm vậy nữa không? Nàng có dám không? Nhưng cảm giác ham muốn sôi bừng trong người nàng, và đó chính là câu trả lời nàng muốn trong lúc này .
Nàng không muốn nói chuyện với James Malory, và đã không nói với anh quá hai câu, kể từ sau cái đêm vào tuần trước, khi anh vác nàng lên tàu giống như cách anh đã vác nàng ra khỏi quán rượu ở Anh lúc trước. Và sự đối xử thô bạo này không phải là chuyện tệ nhất đã xảy ra vào tối đó. Không phải, vì ngay khi anh nhìn thấy các anh của nàng trên boong tàu, anh đã ra lệnh thảy họ xuống nước. Đã vậy, trước khi liệng họ xuống, anh đã dám cả gan nói với họ là nàng đã quyết định theo anh lên đường, làm như là bọn họ không nhìn thấy nàng đang bị bịt miệng hay là cách anh vác nàng như vác một bao hàng vậy.
Dĩ nhiên là không một ai đã nói lại với anh là Drew và Boyd đang làm gì trên tàu của anh. Họ không có gan ngăn cản gã thuyền trưởng điên khùng của họ . Đúng ra, Connie phải nói gì đó, nhưng khi liếc nhìn anh, nàng thấy anh chỉ thích thú nhìn mọi chuyện diễn ra .
Có lẽ bây giờ James đã biết là anh đã hành động như một tên vô lại vào tối đó. Nhưng nếu như anh còn chưa biết thì nàng cũng sẽ không nói cho anh biết, vì nàng sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa. Cái gã đàn ông chết tiệt này cũng không thèm quan tâm đến chuyện này. "Còn giận à?" Anh nhận xét khi nhìn thấy nàng. "Thật tuyệt! Nếu một người đàn ông phải chịu đựng một người vợ, thì tạ ơn Chúa, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi." Câu nói này làm nàng đau nhói ở ngực, đặc biệt là nàng không nghi ngờ gì mỗi một lời anh nói, đó chính là lời thật từ đáy lòng của anh, vì anh đã chưa một lần dỗ ngọt nàng để cho nàng nói chuyện lại với anh.
Họ ở cùng một phòng, nàng nằm trên võng của nàng, anh nằm trên chiếc giường to lớn của anh, và cố gắng lẩn tránh nhau. Anh đã làm rất tốt chuyện này nhưng nàng nhận ra là nàng luôn mất bình tĩnh mỗi khi anh ở trong phòng. Thần trí của nàng luôn rối loạn mỗi khi anh đến gần, bóng dáng anh, hơi thở của anh làm cho nàng luôn nhớ lại cảm giác được anh âu yếm, ve vuốt.
Ngay cả trong lúc này, mặc dù không muốn nhưng Georgina thấy là nàng đang lén quan sát James một cách kín đáo khi anh ngồi xuống ghế. Hình như là anh luôn thả lỏng người, giống như ở đây chỉ có một mình anh vậy, trong khi nàng thì luôn căng thẳng vì anh ở quá gần. Thật ra thì cả đời nàng cũng sẽ không hiểu được tại sao tối đó nàng lại đến cứu anh, tại sao thái độ của anh tối đó lại như vậy, sao James lại không quăng nàng xuống nước chung với các anh của nàng cho rồi.
Nàng đã không hỏi tại sao nàng bị bắt đi chung với anh. Làm được chuyện này thì nàng phải nói chuyện với anh, và nàng thà là cắt lưỡi của mình còn hơn là hết giận. Và nếu như nàng đã hành động như là một đứa trẻ thì đã sao nào? Đâu có tệ hơn chuyện anh bắt cóc nàng và quăng anh nàng xuống nước đâu.
"George này, em cứ nhìn anh kiểu đó làm anh muốn điên lên đấy."
Georgina chuyển ánh mắt qua khung cửa sổ, nhìn mặt nước buồn tẻ trước mặt . Chết tiệt anh ta đi, làm thế nào mà anh biết được là nàng đang nhìn trộm anh nhỉ?
"Em có biết là nó quá nhạt nhẽo không?" anh nói tiếp .
Nàng không nói gì.
"Sự giận hờn của em đấy."
Nàng không nói gì .
"Dĩ nhiên là còn mong đợi được điều gì từ một cô gái được nuôi dậy bởi đám dân man rợ đó."
Câu nói này làm nàng nhảy dựng lên. "Ý anh nói là các anh của em ..."
"Ý anh là cả cái quốc gia chết tiệt của em kìa ."
"Vậy mà cũng dám mở miệng nói, kẻ đến từ một quốc gia toàn là những kẻ trưởng giả học làm sang."
"Trưởng giả học làm sang còn hơn là những kẻ cứng đầu, bất lịch sự."
"Bất lịch sự à ?!" Nàng thét lên, nhảy ra khỏi ghế và hầm hầm băng ngang qua phòng, đứng ngay cạnh bàn nơi anh ngồi. "Trong khi anh là người đã không nói một lời cám ơn vì họ đã cứu anh à?"
Anh đứng lên trước khi nàng đến gần anh, nhưng không phải là vì anh thấy xấu hổ mà là vì bản năng tự nhiên không muốn bị người khác trấn áp mình. "Và anh phải cám ơn ai đây nhỉ? Những kẻ phàm phu tục tử mà em gọi là anh à? Những người đã quăng anh xuống hầm đợi để bị treo cổ đấy?"
"Cũng bởi vì chính miệng anh đã thừa nhận chuyện đó!" Nàng thét lại. "Nhưng cho dù là anh đáng bị hay không, đó là chuyện Warren đã làm. Không dính líu gì đến Boyd hay Drew cả. Họ đã phản lại những người anh khác để đi cứu anh đấy, mặc dù biết rõ là sẽ bị đánh te tua khi anh ấy biết được chuyện này."
"Anh không phải là một thằng khờ, nhóc con. Không cần ai cho anh biết những gì họ đã làm. Em nghĩ anh đã vì lẽ gì mà không bẻ gãy cổ bọn họ chứ?"
"Ồ, anh thật là tốt bụng. Và em nghĩ không biết mình đang làm gì ở đây. Em phải nên biết là anh cố tình làm vậy để chống lại anh của em, vì anh không thể ở lại đó. Đúng không nào? Bắt em đi theo là một sự trả thù hay nhất, bởi vì anh biết là các anh của em sẽ điên lên vì lo lắng."
"Đúng vậy!"
Nàng không nhìn thấy mặt anh đỏ bừng, không biết là sự suy diễn của nàng đã làm cho anh quá giận nên đã thốt ra câu trả lời đó. Nàng chỉ nghe được câu trả lời, nó chặt đứt niềm hy vọng cuối cùng của nàng, điều mà nàng chưa bao giờ thú nhận là đang bám víu vào nó.
Sự đau đớn làm nàng trở nên khinh khỉnh. "Em không thể nào hy vọng gì hơn ở một tên quí tộc người Anh, một tên cướp biển Caribbean! Chúa tôi, vậy mà em đã nghĩ đến chuyện sinh con cho anh."
"Em đúng là điên khùng! Anh sẽ không chạm vào người em nữa !"
Nàng đi hầm hầm sang hướng khác khi anh nghe nàng nói, "Anh không cần phải làm chuyện đó, tên ngu ngốc!" và James có cảm giác như anh vừa bị một chiếc rìu giáng xuống, hay là bị một con lừa đá vào mông, điều mà anh đáng phải bị trong lúc này .
Nhưng Georgina không chút quan tâm đến phản ứng của anh. Sự phẫn nộ làm nàng xăm xăm bước ra khỏi phòng, dập mạnh cánh cửa, và nàng không nghe được những tiếng tặc lưỡi, nhưng sau đó trở thành những trận cười giòn.
Nửa tiếng đồng hồ sau, anh tìm thấy nàng trong bếp, đang trút giận lên đầu của Shawn O’Shawn và những người giúp việc cho anh ta, chửi rủa bọn đàn ông thối tha và đặc biệt là James Malory. Và cho dù những lời đó thốt ra từ miệng của Georgie, trong bộ đồ đàn ông mượn đỡ, nhưng bây giờ đã là vợ của thuyền trưởng, nên bọn họ không dám phản đối lại bất cứ chuyện gì nàng nói .
James lắng nghe nàng nói một lát trước khi cắt ngang, sau khi nghe được những chuyện như là anh chắc thuộc về một thành viên trong gia đình lừa, một con trâu không có đầu óc, và một bức tường gạch. Một bức tường gạch ư?
"Anh muốn nói chuyện với em, George ."
"Em không muốn."
Nàng đã không thèm nhìn anh khi trả lời. Trên thực tế, anh chỉ nhìn thấy sống lưng nàng thẳng lên khi anh nói với nàng. Hiển nhiên đối xử lịch sự với nàng không phải là một cách hay.
Georgina sẽ gọi nụ cười trên gương mặt của James là quỉ quái nếu như nàng nhìn thấy nó, nhưng vì nàng đã không nhìn anh, chỉ có những người khác nhìn thấy, khi anh đi đến sau lưng nàng nhấc bổng nàng khỏi cái thùng rượu mà nàng đang ngồi. "Xin lỗi các người, gần đây George đã lãng quên trách nhiệm của cô ấy," James nói rồi xoay người rời khỏi phòng mang theo nàng trong tư thế mà nàng đã quen thuộc.
"Anh phải chấm dứt những hành động man rợ này ngay, thưa Thuyền trưởng," nàng nói với vẻ phẫn nộ, biết rõ do kinh nghiệm, là không có gì nàng có thể làm để cho anh đặt nàng xuống, cho đến khi tự anh muốn. "Nhưng cũng dễ biết người khác có phép lịch sự hay không, phải không?"
"Chúng ta sẽ về phòng nhanh hơn nếu em im miệng đấy, George ."
Nàng kinh ngạc đến không thốt nên lời vì nàng nghe được sự hóm hỉnh trong giọng nói của anh. Gì thế này, vì Chúa, anh ta thấy thích thú trong tình trạng này, khi mà cả hai đều ghét nhau sao? Và chưa đầy một tiếng đồng hồ trước đây, anh đã như là một con rồng phun lửa. Nhưng anh ta là một người Anh, vậy thì cần gì phải giải thích thêm nữa chứ ?
"Về nhanh hơn à?" Nàng thắc mắc. "Vậy thì em đã lãng quên trách nhiệm gì vậy? Có cần em nhắc cho anh nhớ, em không còn là một cậu bé giúp việc cho anh không?"
"Anh biết rõ bây giờ em là ai, em yêu. Và cho dù là anh không có lời gì tốt đẹp để nói về hôn nhân của chúng ta, nó có một điểm lợi mà anh không muốn phàn nàn chút nào."
Phải mất hết năm giây suy ngẫm trước khi nàng bùng nổ. "Anh điên hay là khùng rồi? Em nghe rõ ràng khi anh nói với em và mọi người trên tàu, là anh sẽ không chạm vào người em nữa mà ! Em có nhân chứng đấy."
"Mọi người trên tàu à !"
"Anh đã nói đủ lớn để tất cả mọi người nghe đấy."
"Vậy là anh đã nói dối."
"Chỉ vậy thôi sao? Anh đã nói dối à? Vậy thì để em cho anh biết tin này nhé."
"Tự nhiên đi, George. Em cứ nói chuyện xấu của chúng ta cho mọi người ..."
"Ngoài anh ra chỉ có tấm thảm thôi, con trâu quẩn trí ạ!" Nhưng cuối cùng nàng nhận thấy có những tiếng cười rúc rích và những tiếng chặc lưỡi, và giọng nói của nàng lập tức giảm xuống như thì thầm, "Anh thử đi và ... anh thử đi là biết chuyện gì sẽ xảy ra liền."
"Thật tốt khi em làm cho mọi chuyện hấp dẫn hơn, em yêu, nhưng không cần thiết đâu, anh bảo đảm với em đấy."
Nàng không lầm lẫn là anh có ý gì. Nó làm từng bộ phận trên thân thể nàng nóng bừng ở những chỗ không nên, bây giờ thì không nên, vì nàng không muốn dính líu với anh nữa. Tại sao anh lại làm chuyện này chứ? Bọn họ đã ra khơi cả tuần rồi và tất cả nàng nhìn thấy chỉ là bộ mặt tối sầm của anh, nếu như anh nhìn nàng. Vừa mới đây thôi, anh đã cãi cọ với nàng trong phòng, trêu chọc nàng và bây giờ thì chuyện gì thế này. Nếu anh đang cố làm cho nàng điên vì đầu óc bị rối tung lên thì anh đã quá thành công rồi .
Anh xốc nàng một cái trước khi bắt đầu đi xuống cầu thang để về phòng, lắc lư chân nàng lên xuống, khiến nàng ôm chặt cánh tay anh vì không còn cách nào khác. Nàng bắt đầu không thích sự khoẻ mạnh và khả năng trút bỏ sự giận dữ qua một bên của anh, trong khi cơn giận của nàng thì đang sôi sùng sục.
"Tại sao vậy, James?" Nàng hỏi với giọng điệu chống đối. "Nếu anh có gan thì hãy nói cho em biết đi "
Với tư thế mới nàng có thể nhìn thấy mặt anh và khi anh liếc nhìn nàng, nàng nhìn thấy tất cả trong đôi mắt màu xanh đó. Nàng không cần phải nghe nữa nhưng anh cũng nói cho nàng biết .
"Đừng nghĩ sâu xa trong câu nói đó, em yêu. Ý định của anh rất đơn giản. Tất cả những lời nói và thái độ giận dữ của chúng ta trong mấy ngày qua làm cho anh hơi ... buồn nôn."
"Tốt quá," nàng thốt lên, nhắm mắt lại không dám nhìn anh. "Em hy vọng là anh sẽ bị ói mửa."
Anh cười rung cả người. "Em biết anh có ý gì khi nói vậy. Và anh dám cá là cả người em đang nóng bừng lên đấy."
Đúng vậy, nhưng anh sẽ không bao giờ biết được. Nhưng anh lại nhất quyết biết cho bằng được.
Giọng anh đầy quyến rũ. "Em có đang cảm thấy buồn nôn không?"
"Không một chút nào ..."
"Em biết cách làm suy sụp lòng tự tin của người khác lắm, em yêu."
Nàng tuột xuống đứng trước mặt anh khi anh thả nàng ra, nhưng chân của nàng chưa kịp đụng sàn nhà thì cánh tay anh đã đặt sau lưng nàng. Nàng còn chưa biết là họ đã bước hẳn vào phòng, nhưng nàng nghe thấy tiếng cửa đóng và tim nàng đập thình thịch.
"Và anh sẽ là người đầu tiên nói, là mỗi khi đối diện với em, mọi mánh khóe của anh đều hỏng cả," Anh tiếp tục nói và cánh tay kia ôm choàng lấy nàng, cả hai bàn tay bắt đầu di chuyển xuống mông nàng, ôm nàng ép chặt vào hông anh, và một tay đưa những ngón tay luồn dưới gáy nàng, cho đến khi anh có thể ôm chặt lấy cổ nàng. Nàng nhìn thấy nụ cười đầy ham muốn, sức nóng trong ánh mắt anh, cảm giác được hơi thở của anh trên môi nàng khi anh nói thêm, "Hãy để cho anh xem thử lần này có thành công không nhé."
"James, đừng ..."
Nhưng miệng của anh đã ép sát miệng nàng, và anh đã ôm cổ nàng để nàng không thể né tránh. Anh từ từ mơn trớn môi nàng, cám dỗ nàng bằng những nụ hôn, đê mê nàng, làm cho từng tế bào yêu trong người nàng thức tỉnh. Lưỡi anh từ từ lách qua môi nàng, tiến sâu vào miệng nàng và bắt đầu khám phá mạnh bạo. Nàng cảm thấy đầy sự ham muốn. Của nàng hay của anh? Nàng không biết rõ. Nàng đang ở giữa cơn bão tình và không biết gì khác ngoài người đàn ông này và những gì anh đang làm với nàng.
Chúa tôi, mùi vị của anh, cảm giác của anh đốt cháy người nàng từng chập, làm cả người nàng ngất ngây niềm khoái lạc. Nàng đã quên ... Không, nàng chỉ là không tin đây là sự thật, không tin vào bất cứ cái gì có thể cho nàng có cảm giác dồn dập đến nỗi nàng sẽ dâng hiến hết mình ... cho anh.
"Chúa tôi, em yêu, em làm cho anh chịu không nổi rồi ."
Nàng nghe giọng nói của anh, cảm giác được thân hình anh run nhẹ ... hay đó là thân hình nàng đang run, và sắp sửa vỡ thành từng mảnh ?
Bây giờ, nàng ôm chặt lấy anh, vì vậy rất dễ dàng cho anh nhấc nàng lên và hai chân nàng kẹp ngang hông anh. Sự đụng chạm quá quen thuộc, hai thân thể cọ xát vào nhau khi anh đưa nàng lại gần giường, hơi nóng tỏa ra từng chập khắp thân thể nàng làm nàng rên rỉ trong miệng anh, vì miệng anh vẫn tiếp tục áp sát miệng nàng.
Cả hai cùng ngã xuống giường, hơi vụng về, nhưng Georgina đã không nhìn thấy được là mánh khóe của James một lần nữa đã bỏ rơi anh, vì sự ham muốn đang dâng đầy và lấn sang cả nàng, và khi nó đến với nàng, nó cứ dâng cao hơn những gì nàng đã từng trải qua với người đàn ông này. Chỉ trong tích tắc, cả hai vội vã cởi quần áo cho nhau mà không biết là họ đã trở về với bản năng nguyên thủy thô sơ nhất.
Và khi anh đã vào trong nàng, chôn sâu chặt trong nàng, cả thân thể nàng dường như thả lỏng để chào đón anh. Nhưng nó chỉ xảy ra trong nháy mắt, nàng hoảng hốt khi cánh tay anh luồn bên dưới đầu gối nàng, việc mà lúc trước anh chưa từng làm, đưa chúng lên cao, nàng có cảm giác như không còn khả năng tự vệ. Sự hoảng hốt biến mất trong khoảnh khắc, với tư thế này anh có thể đâm sâu vào người nàng, nàng cảm thấy từng tế bào trong người đươc nung cháy. Chúng đốt cháy từng chập, lan toả khắp người nàng, bao bọc lấy anh
Nàng đã không biết là mình đã thét lớn lên. Để lại một vết cắn hình nửa vòng tròn trên vai anh, nàng cũng không biết. Nàng đã dâng hiến hết mình cho anh một lần nữa. Chuyện này thì cả hai đều biết.
Khi Georgina bình tĩnh lại, nàng cảm thấy mình như bị mất hết sinh khí, toàn thân rã rời ... và môi nàng đang được mơn trớn một cách nhẹ nhàng làm cho nàng tin là James đã chưa cùng nàng đạt đến đỉnh điểm.
"Anh chưa ..."
"Dĩ nhiên là anh đã ."
"Ồ ."
Nhưng trong đầu nàng có suy nghĩ khác "Ồ," với sự ngỡ ngàng. Nhanh thế à? Nàng có muốn làm vậy nữa không? Nàng có dám không? Nhưng cảm giác ham muốn sôi bừng trong người nàng, và đó chính là câu trả lời nàng muốn trong lúc này .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook