“Một ít Brandy nhé, George?”

Chàng đã rất yên lặng, chỉ ngồi tại bàn làm việc, đến nỗi Georgina quên rằng chàng đang có mặt trong phòng. Gần như vậy, nhưng cũng không phải vậy. Bởi vì James chưa bao giờ là người dễ bị bỏ quên. “Không, cảm ơn, Thuyền trưởng.” Nàng cười chua chát, “Tôi chẳng động đến thứ ấy bao giờ.”

“Quá trẻ để uống à?”

Nàng cứng người. Đây không phải là lần đầu tiên chàng nhấn mạnh về chuyện nàng trẻ con, trong suy nghĩ hay trong cách cư xử và ngay cả khi chàng biết chắc nàng đã là một phụ nữ hoàn toàn trưởng thành. Nàng biết chàng nói thế chỉ vì nàng đã bảo chàng hơi lớn tuổi so với nàng. Sau cùng, chàng cũng đã cư xử khá tử tế với nàng, tử tế một cách lạnh nhạt. Điều đó cho nàng biết, chàng đang bị tổn thương vì nàng chú trọng đến tuổi tác của chàng.

Đã ba ngày trôi qua từ cái đêm định mệnh nàng bị phát hiện, và mặc dù chàng đã nói họ sẽ trở lại như trước nhưng chàng đã không nhờ nàng giúp khi tắm, và thôi không còn thay quần áo trước mặt nàng nữa, thậm chí chàng còn mặc quần lót bên trong chiếc áo choàng như chàng đang mặc hiện giờ. Chàng cũng không động đến nàng nữa. Tận trong sâu thẳm, nơi nàng thật lòng với bản thân, nàng thừa nhận hối tiếc khi chàng thậm chí không cố yêu nàng một lần nữa. Nàng sẽ không cho phép chàng làm thế, nhưng phải chi chàng cứ thử một lần nữa.

Nàng hoàn thành sớm công việc tối nay. Nằm dài trên chiếc võng, hơi đong đưa, nàng lại gặm móng tay cho chúng ngắn lại như móng tay con trai. Nàng đã chuẩn bị đi ngủ, mặc dù nàng không cảm thấy mệt chút nào.

Nàng liếc nhìn về phía bàn làm việc và người đàn ông ngồi nơi đó. Nàng không muốn lại cãi nhau, mặc dù làm thế thì không khí sẽ đỡ căng thẳng hơn. Mặt khác, nàng lại muốn thấy con người thật của James, con người đã làm nàng tan chảy chỉ với một ánh nhìn đơn giản. Tốt hơn hết là để chàng chú tâm vào những việc khác trong phần còn lại của cuộc hành trình.

“Thực ra thì, Thuyền trưởng,” Nàng nhìn nhận, “Đó là do ý thích, brandy chưa bao giờ hợp khẩu vị của tôi. Mặt khác, Port thì –”

“Vậy thì cô bao nhiêu tuổi, hở cô bé?”

Vậy là cuối cùng chàng cũng hỏi, và hơi có vẻ khó chịu. Nàng tự hỏi bao giờ chàng sẽ chấm dứt trò chơi này. “Hai mươi hai”.

Chàng khịt mũi, “Anh lại nghĩ rằng một cô nàng mồm mép như vậy thì ít nhất cũng đã hai mươi sáu tuổi.”

Ôi, trời, chàng lại muốn gây chiến nữa đây mà? Bỗng nhiên nàng nhoẻn miệng cười, quyết định không để chàng đạt được mục đích.

“Anh nghĩ vậy à, James?” Nàng ngọt ngào. “Em sẽ xem đó là một lời khen. Em luôn thấy tuyệt vọng khi thấy mình trông hơi trẻ so với tuổi thật.”

“Thế đấy, thật là quá láu lỉnh.”

“Nhưng chiều nay anh hơi cáu kỉnh đấy.” Nàng chực cười. “Và em đang tự hỏi tại sao ?”

“Không chút nào hết.” Chàng phản đối, bắt đầu mở ngăn kéo bàn làm việc. “Và may mắn là có em ở đây, tại sao không kéo ghế lại và uống với anh một ly.”

Nàng không lường trước được việc này. Vẫn ngồi yên một chỗ, nàng đắn đo tìm lời từ chối sao cho có vẻ lịch sự. Nhưng khi thấy chàng rót rượu port tới nửa ly, nàng lại nhún vai, môt chút rượu có lẽ cũng không hại gì, mà đôi khi còn giúp nàng dễ ngủ hơn nữa kìa. Nàng lặng lẽ kéo lê chiếc ghế nặng trịch đến cạnh bàn. Nhận ly rượu từ tay chàng, nàng tự nhủ phải cẩn thận để không rơi vào bẫy của đôi mắt xanh nung nấu ấy.

Cố xử sự như bình thường, nàng cười, nâng ly lên rồi nhấp một ngụm. “Anh thật là lịch thiệp, James, em phải thừa nhận.” Nàng nhận ra rằng khi nàng gọi tên chàng theo lối ấy sẽ làm chàng khó chịu. “Đặc biệt là, “ nàng tiếp tục, “khi em đã nghĩ rằng anh đang dỗi em vì một lẽ nào đó.”

“Giận dỗi à? Với một người đẹp như vậy sao ? Làm thế nào mà em lại nghĩ vậy? "

Nàng cười, gần như sặc khi nghe chàng nói vậy. " Ngọn lửa trong mắt anh ! " Nàng đáp.

" Cảm xúc, cô bé. Cảm xúc...tinh khiết...thuần túy "

Nàng im lặng trong khi tim nàng đập mạnh gấp đôi. Thế rồi nàng đưa mắt lên nhìn chàng, và nó ở đó, cảm xúc mà anh vừa nói tới, nóng rực, mê man, và đầy khoái cảm. Nó len vào bên trong nàng. Liệu nàng có biến thành vũng nước trên sàn chưa nhỉ? Chúa lòng lành, nếu chưa, nàng sắp như thế rồi.

" Cảm xúc giận dữ thuần túy, nếu như em đúng. "

Môi chàng hơi cong lên. “Không- không, đừng có mà chạy đi. Chúng ta vẫn chưa biết được nguyên nhân của ... cảm xúc giận dữ của anh kia mà. Anh thích thế đấy, anh phải nhớ sẽ dùng chiêu này cho Jason mới được.”

“Jason?” Nàng cố đánh trống lảng để thoát khỏi chủ đề khó nói này.

“Một người anh.” Chàng nhún vai. “Một trong rất nhiều anh em trai, nhưng mà em đang lạc đề đấy.”

“Vậy thì chúng ta chuyển chủ đề nhé. Em mệt rồi.”

“Đồ nhát gan.”

Chàng nói với vẻ thích thú lộ rõ.

“Tốt thôi!”. Nàng tiếp tục rót rượu. “Anh muốn bàn về vấn đề gì nào?”

“Về cảm xúc giận dữ ấy. Vậy thì tại sao em lại nghĩ là anh giận, trong khi anh đang nói đến cảm xúc nhỉ ?”

“Bởi vì...tại vì...ờ thì, quỷ tha ma bắt, Malory, anh biết rõ mà, anh khó chịu với em.”

“Anh chẳng biết gì cả.” Giờ thì chàng đang cười thực sự, có vẻ như chàng đang chơi trò mèo vờn chuột. “Có lẽ em sẽ nói cho anh biết, tại sao anh lại phải khó chịu với em.”

“Em không có ý kiến.” Nàng ngoan cố và mở to mắt với vẻ ngây thơ hết sức.

“Thật vậy à?” Hàng lông mày chàng lại nhướng lên và nàng sực nhớ rằng mình đã mong chờ cử chỉ ấy lâu như thế nào. ”Đến đây, George”.

“Ôi, không!” nàng lắc đầu nguầy nguậy.

“Anh muốn chứng minh là anh không giận gì em hết.”

“Em chỉ cần nghe là đủ rồi.”

“George à -“

“Không mà!”

“Vậy thì anh sẽ đến chỗ em.”

“Thuyền trưởng, em sẽ kháng cự đấy nhé.”

“Anh cũng đang kháng cự đây.” Chàng nói khi đi vòng qua bàn, trong khi đó, nàng đi vòng theo hướng ngược lại. “Em không tin anh sao?”

Đây không phải là lúc để chơi trò ngoại giao. “Không.”

Chàng cười nhẹ. “Cô bé thông minh. Họ thường nói anh là một tay chơi, nhưng anh thích cách nói của Regan hơn: ‘người sành sỏi về phụ nữ’. Em thấy sao?”

“Em thấy anh đang say.”

“Em trai anh sẽ không dùng từ ấy đâu.”

“Trời đánh thánh vật anh và em trai anh nữa.” Nàng cãi lại. “Điều này thật là ngu ngốc.”

“Anh cũng đồng ý, George. Em không định bắt anh phải đuổi theo em vòng quanh thứ này đấy chứ? Đây là môn thể thao cho các ông già bà cả mà”

“Nếu chiếc giày vừa chân em,“ Nàng đáp, sau đó nhận ra sai lầm của mình, nàng há hốc.

Anh không còn một chút hài hước nào khi gầm lên. “Anh sẽ buộc em phải ăn chiếc giày chết tiệt đó,”

Georgina quá hốt hoảng nên nàng không kịp chạy thoát. Chuyện kế tiếp nàng nhớ là có hai cánh tay to và vạm vỡ choàng quanh người nàng, kéo nàng lại gần, gần hơn, cho đến khi nàng cảm nhận được từng centimét cơ thể cứng chắc của chàng. Lẽ ra nàng phải cứng người, giận dữ. Ngược lại, cơ thể nàng như muốn hòa vào chàng, điều chỉnh ở những nơi không thích hợp, vừa vặn một cách hoàn hảo.

Đầu óc của nàng làm việc ở công suất thấp nhất, bắt đầu có ý định kháng cự, nhưng thật là quá trễ. Nàng cảm thấy như mình là nạn nhân của nụ hôn ngọt ngào, đầy cảm xúc này. Nó bao lấy nàng như một loại bùa mê không giải được. Nó cứ tiếp diễn, cho đến khi nàng không thể nói chính xác khi nào sự thỏa mãn đã biến thành niềm khao khát.

Chàng đang gậm nhấm môi nàng, và nàng chắc một điều rằng, nàng không muốn chấm dứt. Bàn tay xoắn lấy tóc chàng đã nói lên điều đó. Cơ thể áp sát vào chàng cũng nói vậy. Cuối cùng, nàng thì thầm tên chàng, và chàng tặng nàng một nụ cười ấm áp khiến nàng như muốn tan chảy.

“Vậy là anh chàng George nghiêm nghị muốn đi ngủ rồi à ?” Chàng hỏi, giọng khản đặc.

“Anh chàng ấy dễ ngủ lắm.”

“Vậy mà anh cứ nghĩ anh già rồi nên ... mất dần khả năng rồi đấy.”

“Ôi!” nàng co rúm lại.

“Xin lỗi em, em yêu.” Nhưng anh lại cười nham nhở.

“Cũng không sao đâu. Em quá quen với những người đàn ông không thể chống lại cái nhìn thèm muốn.”

“Vậy thì, nó có ngon lành không?”

“Cái gì cơ?”

“Chiếc giày.”

Chàng thật quá quắt. Chỉ có một người có thể làm nàng cười trong khi tất cả những gì nàng muốn là lao vào chàng. “Không đặc biệt lắm, nhưng anh thì có đấy.”

“Gì?”

Lưỡi nàng liếm nhẹ môi dưới của chàng. “Ngon lành.”

Georgina thở gấp, chàng ôm nàng quá chặt.

“Khả năng chú ý đó có thể giúp em có được một lý do chính đáng và có tất cả những thứ khác em muốn.”

“Và nếu tất các những gì em muốn là anh thì sao?”

“Cô gái bé bỏng của anh, vậy thì không phải nói nhiều nữa,” Chàng nâng nàng lên và bồng nàng về phía chiếc giường.

Georgina bám chặt cổ chàng, mặc dù nàng cảm thấy mình nhẹ như bỗng trong tay chàng. Thật ra, nàng chỉ muốn được gần gũi chàng hơn và cảm thấy nao nức khi chờ chàng cởi bỏ quần áo. Nàng thực sự tưởng nàng có thể phớt lờ tất cả những gì người đàn ông này có thể mang lại cho nàng trước đây, những điều mà giờ đây nàng đang cảm nhận được? Nàng đã cố rất nhiều trong những ngày qua. Cơn giận của chàng càng giúp nàng dễ thực hiện. Nhưng chàng không còn giận nữa, và nàng thì quá mệt mỏi khi phải kháng cự lại những thứ mạnh mẽ như thế này. Lạy Chúa, những cảm giác.

Nàng hổn hển trước sức nóng bỏng da khi môi chàng đặt lên ngực nàng. Và nàng quằn quại trước khi chàng làm xong. Nàng muốn chàng ngay bây giờ, nhưng chàng lại chậm rãi, làm nàng như điên lên khi chàng cứ tận tình trên từng centimét cơ thể nàng, đặc biệt là cặp mông rắn chắc của nàng. Chàng nắn chúng, hôn lên chúng cho đến khi nàng nghĩ nàng như muốn bốc cháy.

Khi chàng lật nàng trở lại, ngón tay đang di chuyển bên trong nàng làm nàng run rẩy. Nàng thét lên, và môi chàng lại ở trên môi nàng. Và một lúc sau, chàng vào trong nàng, cho nàng thấy những kinh nghiệm của chàng. Mỗi lần đều khác nhau, và có vẻ như càng về sau lại càng dễ chịu. Nàng ắt sẽ phải thở gấp nếu chàng không đang hôn nàng. Người thành thạo về phụ nữ ư? Tạ ơn Chúa.

Một lát sau, Georgina nằm duỗi chân một bên giường, còn James thì ở phía bên kia, một chiếc bàn cờ nằm chắn giữa bọn họ. Chả biết điều gì lại khiến nàng đồng ý khi chàng rủ nàng chơi cờ nhỉ ? Nhưng bây giờ, khi cuộc chơi đã bắt đầu, sự khiêu khích khiến nàng tỉnh táo hẳn, và lời hứa hẹn là nàng có thể thức dậy muộn vào sáng mai khiến cuộc chơi không cần vội vã. Hơn thế nữa, việc đánh bại James Malory quá hấp dẫn để cho nàng phải từ chối lời mời, nhất là nàng nghi ngờ chàng đang cố tình làm cho nàng không thể chú tâm vào bàn cờ, bằng cách cứ nói chuyện trong lúc chơi. Chàng sẽ không thành công, vì nàng đã học được cách chơi với sự có mặt của cả gia đình nàng, và gia đình nàng thì không bao giờ im lặng khi họ ở chung một căn phòng cả.

"Giỏi lắm, George," James nói, khi nàng ăn con tốt của chàng rồi nhắm vào con "giám mục", làm cho chàng phải phòng thủ .

"Anh không nghĩ là sẽ thắng được em một cách dễ dàng đấy chứ ?"

"Không , em thật không làm anh thất vọng." Chàng đẩy con "hoàng hậu" qua để bảo vệ con "giám mục", một hành động vô bổ và cả hai đều biết điều này. "Em đã từng nói MacDonell là gì của em nhỉ?"

Nàng gần phì cười vì cách hỏi làm như không có chủ ý của chàng, có lẽ hy vọng nàng trả lời mà không cần suy nghĩ. Nàng phải công nhận là chàng rất khôn ngoan, nhưng điều này thật không cần thiết. Nàng không cần phải tiếp tục nói dối Mac là anh của nàng.

"Em đâu có nói gì. Anh đang hỏi em à?"

"Vậy chúng ta đều xác nhận, anh ta không phải là anh của em ."

"Vậy à? Chúng ta đã xác nhận khi nào vậy?"

"Mẹ kiếp, George, anh ta không phải, đúng không ?"

Nàng để cho chàng đợi trong khi nàng di chuyển quân cờ khiến cho con "hoàng hậu" của chàng phải ở trong tình thế nguy ngập. "Không, không phải. Mac là một người bạn thân của gia đình, giống như là một ông bác vậy. Ông luôn có mặt bên cạnh chúng tôi và ông luôn coi em như con gái ông ấy vậy. Đến phiên anh đấy, James."

"Biết rồi."

Thay vì phải chặn bước đi vừa rồi của nàng để bảo vệ con "hoàng hậu", chàng ăn một con tốt của nàng bằng con "đầu ngựa", làm con "hoàng hậu" của nàng bị nguy ngập. Và vì cả hai đều chưa muốn mất con "hoàng hậu", Georgina tạm thời rút quân, để cho James có cơ hội tấn công. Chàng đã không mong đợi điều này nên phải nghiên cứu bàn cờ một lát.

Nàng quyết định sử dụng chiêu thức của chàng để quật lại. "Tại sao đột nhiên anh lại nhắc đến Mac vậy? Anh đã nói chuyện với ông ấy à?"

"Dĩ nhiên rồi, em yêu. Suy cho cùng, ông ấy cũng là viên quản lý thuyền buồm của anh mà."

Georgina cứng đơ người. Không phải vì chuyện chàng đã biết Mac không phải là anh nàng, mà là nàng vẫn không muốn chàng nhận ra Mac và nhớ lại cái lần gặp mặt lần đầu của họ ở quán rượu. Chuyện đó sẽ dẫn đến rất nhiều câu hỏi khác mà nàng không muốn trả lời - nhất là chuyện nàng đã có mặt ở đó để làm gì?Thêm nữa, James có thể sẽ rất giận khi anh nhận ra là mình đã bị lừa đến hai lần, không chỉ là chuyện nàng giả dạng, mà còn là chuyện nàng đã từng gặp mặt anh trước kia .

"Và ?" nàng hỏi một cách cảnh giác.

"Và gì nữa, George? "

"Quỉ tha ma bắt anh đi, James, anh có nhận ... À, là anh đã nói gì với ông ấy về chuyện của chúng ta?"

"Chúng ta à?"

"Anh biết rõ em muốn nói gì, James Malory, và nếu anh không trả lời em ngay giờ phút này, em sẽ ... em sẽ đập anh với bàn cờ này đấy."

Chàng cười rung cả người. "Trời ơi ! anh thật phục cái tính nóng nảy của em đấy, em yêu, thật đấy." Chàng với tay qua sờ tóc nàng. " Dĩ nhiên là anh đã không nhắc đến chuyện của chúng ta. Chúng tôi chỉ nói về chuyện tàu bè, không nói chuyện cá nhân."

Chàng sẽ nói gì đó nếu như chàng nhận ra Mac, phải không nào? Và Mac cũng sẽ nói với mình. Georgina thả lỏng người với kết luận đó.

"Anh cũng nên để cho em đập anh bằng cái bàn cờ này," Nàng nói, bây giờ nàng lấy lại sự tinh nghịch. "Suy cho cùng là anh đang thua."

"Chết tiệt." Chàng khịt mũi." Anh sẽ bắt được con tướng của em trong ba bước cờ nữa."

Bốn bước cờ sau, James thấy mình đang ở trong tư thế phòng thủ, vì vậy chàng lại cố đánh lạc hướng nàng và cùng một lúc thoả mãn sự thắc mắc của mình. "Tại sao em lại đến Jamaica ?"

Georgina cười ."Bởi vì anh đến đó ."

Một bên chân mày nhướng lên, nàng đã mong đợi khi trả lời như vậy. "Đang dỗ ngọt anh à ?"

"Không. Tàu của anh là chiếc đầu tiên đi về hướng này, một con tàu không thuộc về người Anh, và em đã không đủ nhẫn nại để chờ tàu khác. Nếu em biết anh là người Anh ..."

"Chúng ta sẽ không nói đến chuyện đó nữa chứ?"

"Không." Nàng cười. "Còn anh thì sao? Anh đang quay trở về Jamaica, hay là chỉ đến chơi ?"

"Cả hai. Ở đó từng là nhà của anh trong một khoảng thời gian dài, nhưng anh đã quyết định trở về Anh quốc luôn, vì vậy anh cần phải giải quyết một số việc ở Jamaica."

"Vậy à," nàng nói với vẻ thất vọng, nhưng nàng hy vọng anh không nhìn ra điều đó.

Nàng không đoán đến chuyện anh đang sống ở Jamaica nhưng chỉ bởi vì Mac đã nói con tàu này đến từ Tây Ấn. Ít ra Jamaica cũng là một nơi có thể chấp nhận được để nàng có thể quay trở lại. Anh quốc thì nàng sẽ không bao giờ đặt chân đến nữa. Dĩ nhiên, cuộc hành trình này còn chưa kết thúc . ..

Georgina gạt bỏ những ý nghĩ trong đầu. Nàng đang nghĩ gì thế nhỉ ? Nàng và gã đàn ông này sẽ không có một tương lai tốt đẹp. Nàng biết đó là điều không thể nào xảy ra, vì gia đình nàng sẽ không bao giờ chấp nhận chàng. Và nàng cũng không biết chắc là nàng đang có cảm giác gì với chàng, ngoài sự khao khát về tình dục.

"Vậy là anh sẽ không ở lại đảo lâu ?" Nàng kết luận.

"Không lâu lắm. Cái gã láng giềng đã bám riết đòi anh bán lại trang trại cho hắn lâu rồi. Có lẽ là có thể giải quyết được mọi vấn đề qua thư từ."

Vậy là họ sẽ không gặp mặt lại lần thứ hai, nàng nghĩ. "Em rất vui là anh đích thân đến đấy để giải quyết chúng ."

"Anh cũng vậy, em yêu. Còn em thì sẽ đi về đâu ?"

"Dĩ nhiên là về nhà rồi. Ở New England."

"Anh hy vọng là không có gì gấp gáp ."

Nàng nhún vai, để cho chàng tự trả lời. Điều đó còn tùy thuộc vào chàng, nhưng mặt nàng không đủ dày để thốt lên được câu nói đó. Thật sự thì nó cũng còn tùy thuộc vào việc khi nào thì có một con tàu Skylard vào cảng, nhưng không có lý do gì để nói cho chàng biết điều này. Đó là chuyện mà nàng không muốn nghĩ đến. Và để đánh lạc hướng, nàng kéo chàng chú tâm vào bàn cờ .

"Mẹ kiếp," Chàng nói, nhìn thấy những gì nàng vừa làm. "Thật là thông minh đấy, George, cố tình làm cho anh phân tâm để bị thua."

"Em à ? Anh mới là người luôn hỏi lung tung đấy. Nói vậy mà nghe được à," Nàng giận dỗi. "Đúng là đàn ông, luôn có lý do này nọ khi bị một người đàn bà đánh bại ."

Chàng chặc lưỡi và bế bổng nàng sang phía mình. "Anh có nói gì về chuyện đó đâu, em yêu. Là thân hình khiêu gợi của em làm cho anh phân tâm đấy, điều mà anh không ngại để bị thua."

"Em có mặc áo mà," nàng phản đối.

"Nhưng không mặc gì khác."

"Anh còn nói, với cái áo ngủ như thế này," Nàng nói, tay vuốt ve làn vải lụa .

"Đã làm cho em phân tâm à ?"

"Em từ chối không trả lời câu này ."

Chàng ngạc nhiên đầy thích thú. "Chúa tôi, đừng nói với anh là em cuối cùng cũng bị cứng họng đấy nhé. Anh đang nghĩ không biết mình có bị lụt nghề không ."

"Nghề làm cho người khác cứng họng vì trò hề của anh à ?"

"Đúng vậy. Và một khi anh đã làm cho em cứng họng được, em yêu ... "

Nàng định nói với chàng là chàng rất ác khi sử dụng những câu đùa quá đáng, không phải là lúc nào cũng vậy, nhưng nàng đã bị chàng làm cho phân tâm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương