CHƯƠNG 3

Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của nhân vật phản diện đại nhân tương lai, Lăng Hạ nhịn không được vui vẻ.

Mặc kệ vị boss nhân vật phản diện này ở trong truyện vặn vẹo tàn bạo đến cỡ nào, nhưng bây giờ dù sao vẫn là con nít, đơn giản chỉ mẫn cảm đa nghi chút thôi.

Nói cách khác, chỉ cần có người hướng dẫn nó đi đúng đường, rất có thể sẽ tránh được kết cục bi kịch sau này…

Ánh mắt Lăng Hạ nhất thời sáng ngời, chẳng lẽ sứ mệnh xuyên không của hắn chính là tới nơi này cải tạo nhân vật phản diện cứu vớt toàn bộ dị giới đại lục sao?

Thật ra trước khi đi làm hắn không có trạch như vậy, lúc học đại học đã từng giữ trẻ, cũng từng tiếp xúc với mấy tên nhóc khó chơi, sách giáo dục tâm lý linh tinh cũng từng xem qua một chút.

Nghĩ theo hướng tốt, vạch máu của Lăng Hạ nháy mắt hồi phục, bỗng cảm thấy rất có hi vọng về nhà.

Một mặt nào đó, Lăng Hạ và Tống Tiểu Hổ thật đúng là có vài phần giống nhau.

Tống Tiểu Hổ có chút bất mãn, gọi hai tiếng Ngự Chi Tuyệt cũng không quay đầu lại mà cứ đi tiếp.

Nó có chút thấp thỏm dùng đôi mắt to nhìn về phía Lăng Hạ: “Lăng đại ca, huynh đừng tức giận nha.”

Lăng Hạ xoa xoa cái đầu nhím của nó rồi đứng lên, cười nói: “Đương nhiên ta sẽ không giận.”Ngự Chi Tuyệt rất không được tự nhiên, nó thấy người có thể dễ dàng nhận người xa lạ làm huynh mới kỳ lạ.

Nếu nghĩ thông rồi, Lăng Hạ nhất thời không thể chịu được cả người dơ bẩn, còn có thể ngửi thấy mùi kỳ lạ trên người. Hắn kéo Tống Tiểu Hổ hỏi: “Chỗ nào có sông?”

Bây giờ là cuối mùa xuân, nước sông vẫn còn lớp băng mỏng.

Tống Tiểu Hổ mang Lăng Hạ cùng Ngự Chi Tuyệt đến căn cứ bí mật của nó —— một cái đầm nước bí mật, Lăng Hạ dứt khoát lưu loát cởi quần áo bẩn vất trên bờ, run run nhảy xuống sông.

Thân thể Tống Tiểu Hổ có năng lượng hệ hỏa, cũng không sợ lạnh, còn nhanh hơn cả Lăng Hạ nhảy xuống đi bắt cá.

Khó khăn tẩy hết chỗ bẩn trên người, chỉ là, cái đầu rối bời khiến Lăng Hạ phải gội nửa tiếng mới sạch, còn giặt sạch quần áo của hai người trên bờ rồi đem đi phơi nắng .

Nước sông rất sạch, phản chiếu rõ ràng dáng vẻ của thiếu niên, mắt sáng mũi cao, môi hồng. Lăng Hạ hơi ngoài ý muốn, thế là vẫn có túi da tốt.

Tống Tiểu Hổ cũng ngẩn ngơ cười nói: “Lăng đại ca, huynh thật dễ nhìn.”

Tống Tiểu Hổ vẫn là trẻ con, từ nhỏ lớn lên trong núi nên năng lực sinh tồn rất mạnh , rất nhanhliền *** bắt mấy con cá lớn nói muốn nướng ăn. Lăng Hạ nhìn người nó vẫn còn chỗ bẩn chưa tắm sạch, đành phải lôi nó xuống nước tắm lại lần nữa cho sạch sẽ.

Tống Tiểu Hổ sợ nhột, bị Lăng Hạ đụng vào liền cười ha ha, vẩy hết nước lên người Lăng Hạ.

Nhân vật chính tắm rửa sạch sẽ thật kiến cho người ta thích , làn da nâu khoẻ mạnh kháu khỉnh, cười lên có hai má lúm đồng tiền, thuộc loại đặc biệt khiến cho người lớn yêu thích.

Chỉ là, lúc hai người đang nướng cá thì Ngự Chi Tuyệt không biết ở đâu đi đến, nhìn hai người không mặc gì nhất thời phẫn nộ đỏ mặt: “Tống Tiểu Hổ, cái đó… Lăng Hạ! Hai người còn chưa mặc xong quần áo sao?”

Tống Tiểu Hổ đĩnh đạt nói: “Ta không sợ lạnh.”

“… Ai quản ngươi có lạnh hay không!” Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng nói, rồi tới chỗ ngồi cầm một con cá cắn ăn. Nó mắt nhìn mũi lỗ mũi tâm, ăn cùng tương đối nhã nhặn.

Lăng Hạ nhịn không được buồn cười, hai người này tương lai đối đầu, tính cách tuy rằng hoàn toàn trái ngược nhưng thật ra vẫn bổ sung cho nhau.

Tống Tiểu Hổ rất có tài nướng cá, Ngự Chi Tuyệt ăn hiển nhiên cũng tương đối vừa lòng.

Lăng Hạ luôn trộm chú ý Ngự Chi Tuyệt, thấy nó ăn xong rồi nhanh chóng đi qua nhân cơ hội làm quen một lần nữa: “Ngon không?”

Lúc này Ngự Chi Tuyệt mới cẩn thận liếc mắt đánh giá Lăng Hạ, cũng ngẩn ngơ như Tống Tiểu Hổ, dù sao thì bộ dạng Lăng Hạ bây giờ khác tên ngốc ăn xin trước kia nhiều lắm. Nhưng khi nó dời mắt xuống thì biểu cảm lạnh lùng nhất thời bị phá vỡ: “Đó là cái gì? Ghê tởm chết!”

Nó nói xong không tự giác lui ra sau hai bước, vẻ mặt chán ghét đó làm Lăng Hạ có chút không lý giải được, rất giống như nhìn thấy thứ gì rất ghê tởm vậy…

Hắn theo tầm mắt Ngự Chi Tuyệt nhìn xuống dưới, nhất thời thấy phía dưới chính mình, rất không còn lời gì để nói.

Thân thể nãy đã mười ba mười bốn tuổi , đương nhiên bắt đầu phát dục.

Khụ, cũng đúng, trong sách Ngự Chi Tuyệt phỏng chừng là vì bị cha mẹ kích thích nên rất chán ghét chuyện nam nữ, mãi cho đến chết vẫn gà tơ. Trong sách cũng có vài em gái nhân vật phản diện, còn có một mỹ nữ nhân vật phản diện cấp dưới si tình với nó vô cùng. Kết quả thì sao? Nhân vật phản diện lãnh khốc cuối cùng còn xem em gái đó là tấm mộc hi sinh giết chết, cmn a!

( Cmn = con mẹ nó, chỉ giải thích một lần, lần sau mấy bạn gặp thì tự động phiên dịch qua nhá )

Đông đảo độc giả nam theo dõi hâm mộ ghen tỵ hận không thể đập chết nhân vật phản diện!

Không phải là sinh lý tự nhiên sao? Nhóc con mày qua hai ba năm nữa cũng có thôi…

Không chỉ tính cách nhân vật phản diện nhân cần chậm rãi giáo dục, ngay cả cảm xúc vặn vẹo cũng cần giáo dục nữa, ừ ừ.

Tống Tiểu Hổ cũng hậu tri hậu giác nhìn lướt qua phía dưới Lăng Hạ, nhất thời tò mò kêu lên: “Lăng đại ca, sao huynh không giống chúng ta?”

Trước ánh mắt một tò mò một chán ghét của hai thằng nhóc, Lăng Hạ 囧 , theo bản năng dùng tay bưng kín phía dưới. (… )

Giáo dục thời kỳ trưởng thành là gánh nặng đường xa thời cổ đại mà.

Đến khi mặc xong quần áo rồi mà ánh mắt Ngự Chi Tuyệt nhìn Lăng Hạ vẫn rất kỳ lạ, cặp mắt đen trắng rõ ràng kia quả thực muốn phóng ra tiểu đao, cách hắn càng xa hơn, Lăng Hạ thực không còn lời nào để nói.

Vì tránh sau này không bị nhân vật phản diện đại nhân chán ghét hơn, Lăng Hạ đành phải khụ một tiếng giải thích: “Chuyện này thực bình thường, con trai đến một độ tuổi nhất định đều sẽ có, không có mới không bình thường.”

Tống Tiểu Hổ đã hết tò mò, lực chú ý rất nhanh bị con bươm bướm bay bên cạnh hấp dẫn, nghe Lăng Hạ nói cũng không có phản ứng gì.

Ngự Chi Tuyệt lại nghiêm túc nghe, biểu cảm trên mặt vẫn kỳ kỳ lạ lạ, ánh mắt xem thường quả thực miêu tả sinh động ý: “Nhìn thật ghê tởm.”

Lăng Hạ nhìn kỹ Ngự Chi Tuyệt bên cạnh, thật đúng sạch sẽ giống bé gái. Hắn đột nhiên có một phỏng đoán khủng bố.

Đã từng, đã từng, trong đống bình luận truyện có một độc giả lưu loát viết một dòng bình luận dài, tóm tắt gọi là《 Bài luận khả năng Ngự Chi Tuyệt là con gái》.

Người viết bình luận này đương nhiên là con trai, hắn kiên trì cho rằng, đàn ông không có khả năng có tính tình như vậy, hơn nữa hắn chưa từng có phản ứng với mỹ nữ, đây không phải là chuyện rất kỳ lạ sao? Hơn nữa tác giả đại nhân miêu tả về diện mạo mang yêu khí của hắn cũng thực đáng nghi. Cho nên hắn cảm thấy Ngự Chi Tuyệt rất có thể là nữ phẫn nam trang, tình cảm với nhân vật chính cũng rất kỳ lạ.

Đương nhiên, sau đó chàng trai này thiếu chút nữa chết đuối trong biển nước bọt của nhóm con gái.

Bây giờ Lăng Hạ nhớ tới bình luận sét đánh này cũng chấn động.

Sá! Chẵng lẽ bình luận đó là thật? !

Nghĩ đến việc Ngự Chi Tuyệt – người hủy diệt thế giới có thể là con gái, Lăng Hạ cảm thấy mình rất … Kích động !

Loại tình tiết này mới thật sự là tuyệt sắc đúng không?

Em gái em gái em gái… em gái khí phách!

Hắn bất giác học giọng điệu của Tống Tiểu Hổ hỏi: “A Tuyệt, đệ không tắm sao?”

Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, hừ một tiếng, cũng không trả lời.

Lăng Hạ kích động nắm nắm tay, hận không thể lập tức nghiệm chứng một chút.

—— Đương nhiên, rất nhiều năm về sau, vật hy sinh bị nhân vật phản diện áp ngã xuống giường vạn biến khổ bức rơi lệ đầy mặt, nếu nhân vật phản diện là nữ thì đáng yêu bao nhiêu a a a! ! !

Ngự Chi Tuyệt ăn xong cẩn thận rửa tay rửa mặt, híp mắt nói: “Tiểu Hổ, vừa rồi ta ở chợ nghe nói mấy ngày nữa phái Thiếu Dương ở thành Sùng Minh muốn nhận người .”

Vẻ mặt Tống Tiểu Hổ lập tức nghiêm túc trịnh trọng, nét trẻ con trên mặt lập tức biến mất.

Lăng Hạ sửng sốt, lúc này trước mắt mới đúng là nhân vật chính và nhân vật phản diện không ngừng biến cường, thông qua sức mạnh chiếm lấy thứ mình muốn!

Trong truyện 《 Dị giới tiếu ngạo thiên hạ 》, khác với truyền thống tu chân đặt ra, các môn phái trên thế giới đơn giản có năm loại tu pháp, thể tu, kiếm tu, khí tu, dị năng tu cùng với loại chính đạo nhân sĩ phỉ nhổ – ma tu.

Thể tu, kiếm tu, khí tu tương tự như truyền thống đặt ra, nhưng dị năng tu cùng ma tu phức tạp hơn rất nhiều.

Thể tu chủ yếu là tu hành về thể trạng, kiếm tu là tu hành về kiếm thuật, khí tu chủ yếu là kích phát năng lượng nguyên tố cùng tinh thần trong cơ thể.

Dị năng tu lại bao quát tu hành về năng lượng nguyên tố, không gian vân vân. Ví dụ năng lượng nguyên tố của nhân vật chính chính là nguyên tố hỏa cùng lôi thuần khiết, không gian dị năng tới cuối truyện mới đạt được cấp mười, mà nhân vật phản diện lại là nguyên tố nước tương đối âm hàn, có không gian dị năng tương xứng với nhân vật chính.

Nội dung ma tu càng vô cùng kỳ quặc, sau này Ngự Chi Tuyệt giống cha lựa chọn ma đạo, mấy thứ quái đản cứ ùn ùn kéo đến, ví như dùng thuật bù nhìn để diệt thế cùng trận pháp mạt thế, quả thực là vênh váo đến tận trời!

Bây giờ, phái Thiếu Dương trong miệng Ngự Chi Tuyệt chính là một môn phái tương đối có danh tiếng ở nơi xa xôi này, tiêu chí tuyển nhận đệ tử cũng tương đối thấp. Đương nhiên, vẫn không thu hút bằng ngũ đại phái trên thế giới.

Nhưng đối với hai người mới ra đời vẫn chưa tính là nhân vật chính và nhân vật phản diện này mà nói, cũng cực kỳ hấp dẫn.

Trong sách, nhân vật chính và nhân vật phản diện xích mích một vài chuyện, môn phái này chỉ xem như một ván cầu nho nhỏ.

Tống Tiểu Hổ dời tầm mắt chuyển qua Lăng Hạ, đôi mắt to mang theo vài phần chờ mong: “Lăng đại ca, huynh có nghe đến phái Thiếu Dương chưa?”

Lăng Hạ đương nhiên biết, càng biết về sau nhân vật phản diện dễ dàng đánh bật rễ phái Thiếu Dương.

Bọn họ ở đó cũng không được cho là thú vị, đãi ngộ cũng cực không công bằng. Nhưng đối với hai thằng nhóc này mà nói, vào đó rèn luyện đích thật là một lựa chọn tốt, nhân vật chính cũng sẽ gặp gỡ người đầu tiên trong hậu cung của nó ở đó.

Mặt khác, quan trọng nhất là, Lăng Hạ đột nhiên ý thức được, mặc dù mình phản đối hay không phản đối thì hai thằng nhóc này đều sẽ đi.

Tống Tiểu Hổ tuy rằng bề ngoài khờ dại hồn nhiên nhưng trong lại là người cực kỳ cố chấp, Ngự Chi Tuyệt cũng chỉ có thể là càng cố chấp, hai người một khi đã quyết định sẽ không dễ dàng bị người khác lung lay.

Hơn nữa ý tưởng muốn trở thành kẻ mạnh của bọn họ, so với bất luận kẻ nào càng chấp nhất. Lăng Hạ vừa nhớ lại nội dung câu chuyện vừa gật gật đầu: “Tuy rằng chưa nghe qua, nhưng nghe tên môn phái hẳn là rất lợi hại?”

Thật ra Tống Tiểu Hổ chẳng biết chút gì về mất đại môn phái trên thế giới, chỉ là ở trấn nhỏ nghe nói qua về truyền thuyết phái Thiếu Dương, trong lòng tự nhiên xem bọn họ vô cùng lợi hại. Ngự Chi Tuyệt đã chứng kiến mấy cao thủ tuyệt đỉnh dị giới liều mạng đấu, thật ra không có đem phái Thiếu Dương này để vào mắt.

Mọi người trong thánh nữ giáo vì cảm thấy nó sinh ra là sự sỉ nhục của bổn phái nên luôn giữ bí mật với bên ngoài, nhưng lại âm thầm lùng bắt không buông tha tên nghiệt chủng này, cũng vì vậy nên Ngự Chi Tuyệt mới chạy rất xa, tránh ở trấn nhỏ phổ thông linh khí bần cùng này. Trước kia nó có học trộm một ít biện pháp tu hành, chưa hoàn chỉnh da lông nhưng nó cũng biết đến mấy chỗ đại phái nổi danh là rất nguy hiểm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương