Ngày hôm sau Lăng Hạ thật sự tiến vào phòng luyện khí đọc sách, luyện khí, tu hành, buổi tối lại không cho Ngự Chi Tuyệt chạm vào mình. Thực ra với thể chất hắn bây giờ, còn có thuốc mỡ tốt nhất, sáng hôm sau đã khôi phục tàm tạm, nhưng Lăng Hạ cảm thấy mình phải trị bệnh đa nhân cách ngày càng nghiêm trọng của Ma Tôn đại nhân một chút.

Ma Tôn đại nhân cứ tiếp tục đa nhân cách như vậy nữa, hắn cảm thấy bản thân như đang yêu một lúc hai người, ngẫm lại cảm thấy thật thất đức a!

Lúc đầu vì cầu xin tha thứ nên Ngự Chi Tuyệt vẫn kiềm chế không chạm vào hắn, chỉ đơn thuần ôm Lăng Hạ ngủ. Đến ngày thứ ba, đã muốn tìm bất mãn rồi !

Y ôm Lăng Hạ lại sờ lại cọ, rộng mở cổ áo để lộ ra xương quai xanh cùng cơ ngực, đôi mắt phượng có ánh sáng lưu chuyển mị nhãn như tơ, chân dài không ngừng cọ lấy người Lăng Hạ, còn kém vết lên mặt “Ta thật ngon miệng, đến ăn ta đi ~ cầu huynh~”

Lăng Hạ nuốt nước miếng một cái, thật không tiền đồ đầu hàng, ỡm ờ bị áp ở phía dưới.

Sáng hôm sau hắn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, Ma Tôn đại nhân đã sớm sảng khoái tinh thần đi xử lý giáo vụ, Lăng Hạ nhìn dấu vết hồng hồng xanh xanh trên người ảo não đấm xuống giường, Ngự Chi Tuyệt nên đổi tên đi cho rồi, gọi là máy cơ điện thịt người, chạy bằng pin con ngựa! Tiểu hài tử lúc mới gặp mặt thuần khiết đáng yêu biết bao a. . . . . .

Thân thể đã thanh lý sạch sẽ, nhưng mông eo còn lưu lại cảm giác bủn rủn ái muội. Lăng Hạ không thích ứng hoạt động một lần, mang theo Đại Bạch ra ngoài, chuẩn bị xuống chợ dưới núi đi dạo vài vòng.

Mấy ngày nay không biết tại sao, Lăng Hạ cảm thấy Đại Bạch hình như không giống lúc trước lắm, thay đổi rõ nhất chính là cả ngày không có cúi đầu suy sút nữa. Chính xác là, giống như thay đổi thành một con chim khác, mỗi ngày ánh mắt đều trừng to sáng rỡ, thường xuyên hướng về phía mặt trời dang cánh, qua rất lâu vẫn không hề nhúc nhích.

Lúc đầu Lăng Hạ cảm thấy kỳ lạ, sau này tra xét một số tư liệu mới biết được, đây là phương pháp bạch đầu ưng hấp thu linh. Hắn thật vui mừng, cũng có thể đoán phần nào nguyên nhân.

Đại Bạch năm đó là một con chim rất kiêu ngạo, sau này trải qua mấy lần thảm bại tinh thần mới sa sút xuống. Nó và A Ly luôn luôn xem nhau như đối thủ một mất một còn, bây giờ A Ly đã thăng giai đến siêu thú, tu vi của Đại Bạch lại thấp hơn cả trước kia. Bây giờ nó có thể phấn chấn lên, Lăng Hạ cũng muốn tìm cách giúp nó.

Ma lực của ma thú lúc sinh ra có liên quan rất nhiều tới huyết thống, nhưng sau này tiến giai lại phải tự thân nỗ lực, cũng có liên quan đến chủ nhân ký kết khế ước với nó.

Lăng Hạ quyết định trước hết nghĩ cách khôi phục lông của Đại Bạch, sau mới nghĩ cách đề cao tu vi của Đại Bạch. Có ký kết khế ước hay không theo hắn cũng không quan trọng, dù sao tương lai Đại Bạch sẽ có gia đình riêng, đến lúc đó xem ý của Đại Bạch sau.

Hắn tra xét chút tư liệu, nhưng thông tin không được nhiều lắm, thủ hạ của Ngự Chi Tuyệt tuy rằng đa phần là người tài, nhưng hắn ngại Ma Tôn đại nhân vì bản thân và Đại Bạch mà phải nhờ vả họ.

Có đôi khi Lăng Hạ cũng sẽ bối rối nghĩ vấn đề này, hắn ở trong mắt thủ hạ của Ma Tôn đại nhân phỏng chừng không khác Bao Tự, Đắc Kỷ là mấy đi? Minh Trạch hận hắn không ít, cũng không biết bây giờ ra sao rồi. . . . . .

Yêu nhau thì dễ ở chung nan, hắn và Ngự Chi Tuyệt còn phải đi con đường rất dài, mấy vấn đề này luôn phải chậm rãi giải quyết.

Lăng Hạ ngồi trên người Đại Bạch lướt trên mây, cảm nhận gió mát nghênh diện thổi tới, bất giác thoải mái híp mắt lại. Không biết qua bao lâu, xa xa truyền đến một tiếng huýt gió hưng phấn, Lăng Hạ liền mở to mắt, thanh âm này sao lại tương tự với Đại Bạch như vậy?

Thị lực của hắn vô cùng tốt, lúc này ngưng tụ lực tinh thần lên mắt, xem xa hơn.

Lúc hắn thấy rõ ràng xa xa có một người một chim, trong lòng liền lộp bộp một chút, là Chử Ấn! thân thể Đại Bạch cứng đờ, hiển nhiên cũng có chút bất an, nỗi sợ hãi tiền chủ nhân làm nó co rúm lại, nhưng cũng không dám chạy trốn.

Chử Ấn vẫn mặc một thân Hồng Y, dưới chân là một con bạch đầu ưng, nhưng mà lông chim đầy đặn, đối lập rõ ràng với Đại Bạch lông chim lưa thưa lớt thớt.

Con bạch đầu ưng vừa nhìn thấy Đại Bạch liền hưng phấn quay tới quay lui, nếu không phải là e ngại Chử Ấn, chắc là đã nhào lên rồi. Đại Bạch lại tức giận con ưng này, hung ác trừng nó, thực hận không thể dùng ánh mắt giết chết đối phương.

Lăng Hạ không phát hiện dị thường, lực chú ý của hắn đều đặt trên người Chử Ấn. Hắn hít sâu một hơi chậm rãi bình tĩnh, những người này tránh không được, sau này đều phải gặp, hắn cần phải đối mặt.

Chử Ấn rất nhanh ngừng lại, hai con mắt tà tà đánh giá Lăng Hạ, nhún nhún mũi, dùng giọng vịt đực kéo dài thanh âm nói: “Máu của ngươi ~ vẫn rất mĩ vị ~”

Nhìn đối phương liếm môi đói khát khó nhịn, da đầu Lăng Hạ không khỏi run lên, theo bản năng rụt cổ lại. Nhưng hắn trấn định lại rất nhanh, bình tĩnh nói: “Chử trưởng lão.”

Chử Ấn nở nụ cười: “Không cần đứng đắn như vậy a ~ như vậy đùa chẳng vui chút nào ~ ta sẽ không động vào ngươi ~”

Khóe miệng Lăng Hạ run rẩy vài cái, chẳng lẽ mọi chuyện trong mắt vị Huyết Ma này đều là trò đùa sao? Gặp mấy người ma tu đạo khác hắn còn cảm thấy tốt một chút, nhưng mỗi lần đối mặt với tên Chử Ấn biến thái này hắn không biết nên ứng đối thế nào.

Một tia chớp hình tròn đột nhiên từ trên cao đánh xuống, Chử Ấn dùng tay áo một hất lôi điện sang một bên, lôi điện ở phía xa nổ tung, làm toàn bộ tầng mây đều lung lay một chút, bốn phía có rất nhỏ điện lưu bắn ra.

Tống Tiểu Hổ cưỡi A Ly giống như quang ảnh vọt lại, quát to: “Ngươi Đại Ma Đầu này, cách Lăng đại ca xa một chút!”

Lăng Hạ mừng rỡ, kêu lên: “Tiểu Hổ, A Ly!”

Chử Ấn thấy Tống Tiểu Hổ, ánh mắt liền biến thành cuồng nhiệt dị thường, đồng tử hơi phóng đại, hưng phấn liếm đầu lưỡi nói: “Tiểu Hổ ~ mỗi lần gặp nhau đều làm ta thật chờ mong ~ lần này vẫn nhiệt tình như vậy ~”

Lăng Hạ lạnh run một trận, Chử Ấn tên cuồng nhân điên cuồng chiến đấu này, nhân vật chính bị gã bò lên thật đúng là bi kịch. Nhưng mà hắn lại không quá lo lắng, bây giờ Chử Ấn hẳn không phải là đối thủ của Tống Tiểu Hổ, sợ mỗi lần gặp mặt Chử Ấn đều phải nhận mệnh đi giúp nhân vật chính luyện cấp . . . . .

Đây mới đúng là chân ái mà!

Tống Tiểu Hổ mặc một thân áo ngắn bó sát người màu xanh nhạt cùng một cái quần rộng, rất tuấn tú khí vung đầu con nhím ôm quyền nói: “Bây giờ ta tốn không ít công phu là đã xử lý được ngươi, lần trước ngươi chịu giáo huấn còn chưa đủ sao?”

Lăng Hạ toát mồ hôi, có thể không để ý cái giọng dinh dánh ái muội của đối phương, tố chất tâm lý của nhân vật chính. . . . . . Thật tốt.

Chử Ấn mặc kệ Tống Tiểu Hổ nói cái gì, tay áo nâng lên đã sáp lại, hai người nháy mắt đánh thành một đoàn trong không trung, tốc độ nhanh đến mức Lăng Hạ chỉ có thể nhìn thấy một vệt màu hồng và một mệt màu lam liên tục tách ra lại tiếp cận.

Đánh đến lúc hai người từ không trung rơi thẳng xuống, bất chợt phát ra thanh âm bang bang kích đấu. Lăng Hạ lo lắng kêu lên: “Tiểu Hổ!” A Ly cũng thấy nhưng không thể trách, nó chỉ biến nhỏ đi đứng trên vai Lăng Hạ, vô cùng thân thiết cọ mặt hắn.

Nó sâu sắc phát hiện hình như Đại Bạch rất có địch ý với con ưng kia, nên cũng không công kích, để chúng nó đấu thôi, ha ha.

Lăng Hạ ôm A Ly vào trong ngực, hắn vẫn khẩn trương lo lắng cho Tống Tiểu Hổ, chỉ huy Đại Bạch đuổi theo hai vệt sáng kia. Bất ngờ là, con bạch đầu ưng của Chử Ấn cũng bu lại, mềm nhẹ kêu vài tiếng với Đại Bạch.

Đại Bạch vốn đang trừng mắt A Ly, bây giờ đã bất chấp nó, chỉ lo cảnh giác vừa cào vừa cấu con bạch đầu ưng đang tiếp cận bản thân. Nhưng nó e ngại Lăng Hạ đang đứng trên thân nó, biên độ động tác đều thật nhỏ, để con bạch đầu ưng tìm được sơ hở, dùng cái mỏ nhọn vô cùng thân thiết mổ vài cái trên thân nó, cả nngười cũng liên tiếp bị cọ vài cái, Đại Bạch giận đến mức lông chim trên người đều dựng lên.

“Đây là một. . . . . . Thư ưng?” Lăng Hạ đăm chiêu ôm A Ly lẩm bẩm. Bạch đầu ưng hùng nhiều thư thiếu, bây giờ Đại Bạch trụi hết lông như vậy mà đối phương còn có thể coi trọng, đây chắc chắn là một thư ưng muội muội coi trọng nội tâm không nhìn bề ngoài!

Nhưng thân hình con bạch đầu ưng này hơi lớn hơn Đại Bạch. . . . . . dù tính cách Đại Bạch không thích chủ động, nhưng cũng phải tôn trọng nữ tính a! Lăng Hạ liền xoa xoa đầu trấn an Đại Bạch, muốn nó bình tĩnh lại.

Đại Bạch bi phẫn kêu một tiếng, thư ưng cái rắm, đầu thư ưng căn bản không mấy cộng lông chim kia được chứ! Đó rõ ràng là một tên lưu manh!

A Ly vui sướng khi người gặp họa gật đầu, núp trong lòng Lăng Hạ đùa cợt nhìn Đại Bạch, Đại Bạch càng cảm thấy ưng sinh vô vọng rồi.

Lúc bay con bạch đầu ưng kia luôn luôn theo thật sát bên cạnh Đại Bạch, Đại Bạch phát liên tiếp mấy cột gió lốc về phía nó, đối phương luôn tận lực né tránh, trốn không thoát bị vạch mấy vết máu cũng không giận, một bộ nhẫn nhục chịu đựng nhị thập tứ hiếu.

Cuối cùng Đại Bạch tuyệt vọng dùng hết sức bay xuống đất, Lăng Hạ không đáng tin, còn có con cừu địch A Ly ở bên cạnh như hổ rình mồi, ta bay, ta bay, bỏ lại tên gay đáng chết ngươi lại phía sau!

Trước kia con bạch đầu ưng này thấp cấp hơn Đại Bạch một ít, bây giờ Đại Bạch bị thương rớt cấp nên nó cao hơn một bậc, hơn nữa Đại Bạch còn chở Lăng Hạ, cho nên dù gia tốc thế nào đều không cắt đuôi được đối phương. Đại Bạch giận đến choáng váng đầu óc, lúc rơi xuống đất suýt nữa va vào đỉnh núi.

Chử Ấn và Tống Tiểu Hổ hiển nhiên còn tiếp tục chiến đấu, đỉnh núi dường như đều biến thành bình địa, Lăng Hạ biết bản thân đi qua chỉ thêm phiền, dứt khoát bay ra ngoài vòng tròn chiến đấu đợi đến lúc kết thúc.

Hắn hết sức chăm chú chú ý hai người kia, không chút nhận ra con bạch đầu ưng của Chử Ấn đã cọ lại, bức Đại Bạch liên tiếp lui về phía sau. Đại Bạch bị nó cọ hết hồn, thật không có tiền đồ biến nhỏ lại muốn tránh vào trong lòng Lăng Hạ, lại bị A Ly âm thầm giở trò xấu tát một cái bay ra ngoài, đầu óc choáng váng va vào thân cây ngã xuống, một lần nữa khôi phục thành hình thái hoàn toàn.

Chờ nó lấy lại tinh thần, đã bị con bạch đầu ưng kia vui mừng phấn chấn bổ nhào đến đặt dưới thân. Nhìn thân hình giống đực áp trên người, Đại Bạch sắp rơi lệ đến nơi—— ông đây thật sự là trực ưng, ông đây mới không làm gay. . . . . .



“Oa!” Con bạch đầu ưng kia kêu một tiếng, lắc lông chim xinh đẹp trên đỉnh đầu bày tỏ tình yêu —— ta thích ngươi, kết giao với ta đi!

Đại Bạch hâm mộ ghen ghét lông chim của đối phương, ngoắc ngoắc móng vuốt ý bảo đối phương tới gần.

Đôi mắt ưng của con ưng kia sáng ngời, khẩn cấp cúi đầu bu lại. Đại Bạch lập tức biến sắc, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai dùng sức kéo lấy lông chim của đối phương, dùng sức kéo ra bên ngoài nhỏ một cái, ta nhổ, ta nhổ! Miệng và móng vuốt cùng tiến lên!

“Oác oác oác!” Bạch đầu ưng kia liên thanh kêu thảm thiết, nhưng vẫn kiên cường cắn răng nhịn xuống, nước mắt lưng tròng cúi đầu tiếp tục để Đại Bạch nhổ lông chim quý giá.

Một trận lông chim bay tán loạn, Đại Bạch vừa lòng nhìn đối phương biến thành tên ngốc không khác mình là mấy, oán giận trong lòng cũng tiêu tán.

Bạch đầu ưng đáng thương tội nghiệp nhìn Đại Bạch, oa một tiếng —— vừa kéo, để ta và ngươi đều ngốc đi.

Vẻ mặt của Đại Bạch có thể thấy rõ đã hồng thành cà chua rồi.

Nó trừng mắt nhìn con bạch đầu ưng đã biến thành tên ngốc một hồi, nghiến răng nghiến lợi nghĩ, ông đây mới không làm gay, ông đây không có ngu ngốc như chủ nhân! Nó dùng sức hất đối phương ra, nhưng sức lực so với lúc đầu khi đối phương chạy qua đã nhẹ hơn nhiều rồi.

Chờ Tống Tiểu Hổ và Chử Ấn đấu xong, Lăng Hạ mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này hắn mới chú ý tới động tác quỷ dị của hai con bạch đầu ưng bên người. Con ưng kia vẫn không ngừng cọ lên người Đại Bạch, Đại Bạch giống như một cô gái đang dỗi, cánh nhẹ đánh qua, đối phương rất nhanh lại cọ tới, rất giống tiểu vợ chồng đang vui đùa ầm ĩ không biết mệt. . . . . .

Khóe miệng Lăng Hạ giật giật, đây, có phải Đại Bạch không vậy?

Quần áo Tống Tiểu Hổ rách mấy chỗ, tinh thần vẫn rất phấn chấn, toàn thân Chử Ấn đều là vết thương, máu chảy rất nhiều, hai mắt lại tỏa sáng.

Lăng Hạ vội vàng tới ôm lấy A Ly khẩn trương nói: “Tiểu Hổ, không bị thương chứ?”

Tống Tiểu Hổ liền lộ ra hai lúm đồng tiền, cười nói: “Lăng đại ca, ta không sao.”

Hắn trừng mắt nhìn Chử Ấn một cái, quát: “Nếu ngươi tìm Lăng đại ca gây phiền toái nữa, lần sau ta sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi như vậy, ta nói được là làm được!”

Lăng Hạ vừa bực mình vừa buồn cười, nhân vật chính sao vẫn dễ xúc động như vậy hả? Thực ra mình cũng đâu kém đến vậy mà. . . . . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương