Mắt Lăng Tuyệt thoáng hiện một tia sáng, cẩn thận kêu lên: “Lăng Hạ, ta thật vui vẻ.”

Thanh âm của thiếu niên giờ này rất trầm nhẹ dễ nghe, trong đêm đen mềm mại mang theo vui mừng.

Lăng Hạ không được tự nhiên cúi đầu kiểm tra vết thương của y, xác nhận không chảy máu mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ hắn vừa chột dạ lại vừa nghi hoặc, chẳng lẽ vừa rồi mình bị trúng cổ váng đầu, sao có thể làm ra chuyện như vậy!

Lăng Tuyệt đưa tay kéo hắn, Lăng Hạ cứng ngắc chớp mắt một cái, nằm xuống lần nữa. Thiếu niên rất tự nhiên rúc vào bên cạnh hắn, nắm thật chặt tay của hắn, mặt đỏ ửng tràn đầy hạnh phúc vui vẻ. Lăng Hạ không dám nhìn y, như khúc gỗ nằm thẳng tắp, đột nhiên kích động muốn khóc rống.

Hắn có được tính là anh chàng xuyên không thất bại nhất lịch sử hay không?

Đi tới nơi Dị Giới này một cô gái cũng không quen được, ngược lại trước gặp một biến thái, bây giờ còn dây dưa không rõ với người chưa thành niên. . . . . . Hơn nữa dựa theo tình huống bây giờ, hắn còn phải phụ trách với Lăng Tuyệt a sá!

Sáng hôm sau Lăng Hạ mang theo hai mắt gấu mèo 0.0 đứng dậy, Lăng Tuyệt lại ngủ rất ngoan, chỉ nắm thật chặt tay của hắn không thả ra, tay Lăng Hạ tê cứng rồi.

Hắn không nghi ngờ thiếu niên thật sự rất ưa thích mình, ánh sáng vui sướng từ đáy lòng phát ra đó, làm cho hắn không dám nhìn thẳng.

Lăng Hạ không được tự nhiên mặc quần áo vào, lại bưng một chậu nước tới, dùng khăn lông thấm ướt nhẹ nhàng lau người Lăng Tuyệt. Thiếu niên có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt mặc hắn lau, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.

Sau khi đút Lăng Tuyệt ăn cơm, Lăng Hạ vội vàng tìm lý do đi ra ngoài, bây giờ hắn cần yên lặng suy nghĩ cho rõ ràng, sửa sang suy nghĩ hỗn loạn một chút. Nói thật, mấy trận nhức đầu này khiến hắn rất nghi ngờ, trước đó không có tật xấu này a, chẳng lẽ là vì thần kinh căng thẳng quá độ sao?

Đại Bạch đứng trên bả vai hắn, trước sau như một ỉu xìu cúi đầu, vẻ mặt một người một chim bây giờ thật là giống nhau.

Mấy thị vệ kia quả nhiên không ngăn cản hắn, Lăng Hạ cũng yên lòng lớn mật tới thủy các hẻo lánh ngồi xuống, nhìn cá chép trong ao ngẩn người.

“Đại Bạch a, ” Lăng Hạ lẩm bẩm nói, “Nam cùng nam ở chung một chỗ là không đúng.”

Đại Bạch nâng mí mắt, công cùng công cũng không đúng. (Phụt! Chẳng lẽ Đại Bạch em nó cũng đang buồn tình sao Ò.Ó)

Năm xưa có một con bạch đầu ưng luôn tới cửa động của nó quấy rầy, hai ba lần nó đều đánh cho con bạch đầu ưng kia gào khóc kêu lên. Đối phương kiên nhẫn quấy rầy mấy tháng, cuối cùng mang theo một thân đầy vết thương rời đi.

Theo nó thấy, đều là do Lăng Hạ quá mềm quá yếu, ừ, thật là phiền muộn.

Lăng Hạ đang than thở, Đại Bạch đột nhiên lo lắng cào bả vai hắn đau nhói. Lăng Hạ đang nghi hoặc, phía sau vang lên một thanh âm quen thuộc dễ nghe: “Lăng, đang suy nghĩ gì đấy?” Hắn giật mình một cái vội vàng đứng lên, quả nhiên tên “Ngự” đó đang chậm rãi dạo bước đi về phía hắn.

Lăng Hạ ngẩn ngơ, đối phương vẫn mang theo mặt nạ, đứng dưới tàng liễu ấm áp ngọc thụ lâm phong, phong cảnh cổ điển như thơ như họa. Hắn nhất thời không biết nói sao, mỉm cười chào hỏi không đúng, nhưng cứ trợn mắt nhìn cũng không quá thỏa đáng. . . . . .

Lúc hắn bối rối, đối phương đã từ từ đi tới, nghiêng đầu quan sát vẻ mặt của hắn nói: “Ngươi hình như có chút phiền não.”

Lăng Hạ rét lạnh, nam nhân thần bí này đối với mình tương đối chấp nhất, nếu y biết mình và Lăng Tuyệt. . . . . .

Hắn chuyển mắt đi nơi khác, nói: “Không có.” Hắn rất muốn đáp trở về một câu nếu ngươi thả ta và A Tuyệt rời đi, phiền não của ta dĩ nhiên sẽ không còn, nhưng rốt cuộc vẫn không dám.

Đối phương không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế trúc bên cạnh, nhìn hắn hơi mỉm cười nói: “Cùng ngươi tâm bình khí hòa nói chuyện như vậy, thật khó được.”

. . . . . . Mẹ nó! lần nào cũng nhốt ông đây trong phòng tối làm chuyện bậy bạ kia, ông đây làm sao mà tâm bình khí hòa nổi? mặt Lăng Hạ không chút thay đổi nói: “Đúng vậy.”

“Nói chuyện với ta, chỉ có thể nói hai chữ hai chữ như vậy thôi sao?” Ngự Chi Tuyệt hơi hơi híp mắt nói: “Ta thấy lúc ngươi và người tên A Tuyệt kia ở chung với nhau trò chuyện vô cùng vui vẻ kia mà.”

Lăng Hạ cả kinh, lập tức căng thẳng: “Hắn là đệ đệ của ta, chúng ta đương nhiên sẽ thân mật hơn chút.”

“Chỉ là huynh đệ?” Ngự Chi Tuyệt chậm rãi quay đầu, khóe mắt khẽ nhướng lên, “Ánh mắt nó nhìn ngươi, không giống huynh đệ lắm nhỉ?”

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, sắc mặt Lăng Hạ lập tức có chút không tự nhiên, dừng một chút khẽ đề cao giọng nói: “Các hạ không cần suy bụng ta ra bụng người như vậy.”

Ngự Chi Tuyệt khẽ mỉm cười, để lộ hàm răng trắng muốt như ngọc, tâm của Lăng Hạ không khỏi run rẩy. May là, đối phương không nói gì nữa, chỉ vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói: “Ngồi với ta đi.”

Lăng Hạ nhìn Đại Bạch một chút, Đại Bạch rất không có tiền đồ đứng trên bả vai hắn giả bộ ngủ. Hắn từ từ đi sang ngồi, chỉ cách nhau ba nắm tay, lưng đã căng thẳng ưỡn thẳng tắp.

Qua hồi lâu, đối phương không có động tác gì, lúc này Lăng Hạ mới từ từ tỉnh táo lại. Hắn len lén dùng khóe mắt quan sát, nhìn thấy cái cằm có đường cong đẹp đẽ của đối phương hơi nâng lên, cùng đôi môi mỏng sắc màu đỏ tươi, cộng thêm da thịt như ngọc, quả nhiên là mỹ nhân.

Nhưng mà, hắn càng nhìn càng hoảng hốt, thậm chí kìm lòng không được quay đầu dò xét cẩn thận.

“Sao lại nhìn ta không chớp mắt như vậy, ” Ngự Chi Tuyệt quay đầu lấy tay điểm khóe mắt một cái, cười trêu chọc, “Chẳng lẽ là, yêu ta rồi?”

Không để ý đối phương trêu chọc, Lăng Hạ âm thầm hít sâu một hơi, chợt đưa tay qua muốn tháo mặt nạ của đối phương.

Chỉ là, rất nhanh đã bị đối phương đè tay xuống, Ngự Chi Tuyệt khẽ cười nói: “Vẫn muốn xem tướng mạo của ta? Về sau sẽ cho ngươi xem .”

Lăng Hạ dùng sức rút tay về, không chớp mắt nhìn ánh mắt của Ngự Chi Tuyệt, sau đó nâng tay lên không trung chậm rãi che phía trên, quan sát cằm cùng đôi môi của y.

Hô hấp của hắn bất giác dồn dập, tay khống chế không được bắt đầu phát run.

Mắt, đôi môi, cằm cùng làn da tương tự. . . . . .

Người đeo mặt nạ luôn làm cho hắn có cảm giác rất quen thuộc, mặc dù trước đó hắn luôn lo sợ nghi hoặc, nhưng trong bóng tối hắn vẫn nhớ rõ hơi thở trên cơ thể của đối phương. Lần đầu tiên không có bất kỳ hương vị gì, sau này mới. . . . . . Bây giờ nghĩ lại, giống y hệt hơi thở trên người Lăng Tuyệt.

Nhưng hai người một cao lớn một gầy yếu, tuổi tác và giọng nói lại khác xa nhau. . . . . . Hơn nữa tính tình khí chất cũng không giống được chứ?

Ngự Chi Tuyệt nhìn ra nghi ngờ trong mắt hắn, thần thái vẫn tự nhiên nói: “Ngươi cứ nhìn ta như vậy, thật khiến ta muốn chạm vào ngươi.”

Lăng Hạ tức giận cắn răng, nghi ngờ trong lòng lại khó có thể tiêu trừ.

Tại sao Lăng Tuyệt lại xuất hiện sau khi mình gặp người đeo mặt nạ không lâu? Hơn nữa hai người chưa từng xuất hiện đồng thời. . . . . . Có rất nhiều ý niệm như tia chớp dần hiện lên trong đầu, kể từ khi gặp người đeo mặt nạ, có rất nhiều chuyện tràn vào đầu hắn, giống như một quả cầu len rối tung, dần dần rút ra thành một sợi dài.

Hắn chợt ôm đầu khom lưng xuống, hô hấp gấp rút, khổ sở rên rỉ ra tiếng.

Ngự Chi Tuyệt cuống quít ôm hắn vào trong ngực, truyền lực tinh thần trong cơ thể qua. Lăng Hạ không bị thương nhưng toàn thân lại không có chút sức lực, mặc cho y ôm vào trong ngực, hồi lâu sau mới mê sảng nói một câu: “A Tuyệt, A Tuyệt. . . . . .”

Ngự Chi Tuyệt đau lòng mà vén sợi tóc ước mồ hôi của hắn ra sau tai, nhìn ánh mắt tan rã của hắn mà an ủi: “Ta đây, Lăng, rất đau sao?”

Y đã hỏi Thủy Nguyệt cùng một vị tiền bối ma tu đạo, trí nhớ của Lăng Hạ rất có thể sẽ khôi phục từng chút từng chút, nhưng khi trí nhớ trở lại sẽ hết sức khổ sở. Nhìn gương mặt Lăng Hạ trong nháy mắt trắng bệch, lúc đó y thật sự hận không thể chịu đau thay hắn.

Con! Mẹ! ! Nó! ! ! A! ! ! ! ! ! !

Lăng Hạ tức giận toàn thân phát run, hắn chợt đẩy Ngự Chi Tuyệt ra, đứng lên lạnh lùng nhìn y nói: “A Tuyệt?”

Ngự Chi Tuyệt sững sờ, chậm rãi tháo mặt nạ xuống thở dài nói: “Mới một đêm đã có thể dùng lực tinh thần ngụy trang lừa ta, Lăng học rất tốt —— huynh không có việc gì là tốt rồi.”

Thật ra thì chỉ cần quan sát cẩn thận là có thể phát hiện, nhưng mà quan tâm tất sẽ loạn. Mặc dù mặt ngoài Ngự Chi Tuyệt vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng trên thực tế trong lòng đã rối bời tới cực điểm rồi, y hoàn toàn không ngờ sẽ bị Lăng Hạ phát hiện nhanh như vậy, thậm chí còn kích động muốn bôi dầu lên chân mà chạy.

Hai bên ở cùng Lăng Hạ đều không tệ, y có chút lẫn lộn.

Mẹ nó quá vô sỉ! Ảnh đế a! Tiểu Kim Nhân a! Đồ khốn đa nhân cách này sao không chết đi a, mẹ ngươi!

Lăng Hạ giận đến hoàn toàn không nói nên lời, hắn cắn răng trừng mắt nhìn gương mặt kia, mẹ nó! Rõ ràng đây chính là Lăng Tuyệt phóng đại được chứ? khuôn mặt thanh niên tuấn tú vô song, đôi mắt phượng sáng ngời, khóe mắt phải còn có một viên lệ chí màu đỏ, quả nhiên là đẹp mắt. . . . . . đến muốn giết chết y!

Đại Bạch lặng lẽ trốn ở trong góc phòng rình coi, đây là chủ nhân của chủ nhân trước kia của nó, nó có thể chọc nổi sao?

Cảnh vật trước mắt bắt đầu mơ hồ, Lăng Hạ khó khăn ép thứ cay nóng trong mắt trở về.

Qua hồi lâu hắn mới cố gắng mở miệng, nhưng giọng nói lại không tự chủ được run rẩy, như mang theo một tia nức nở: “Các hạ trêu chọc ta như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì?”

Nhớ tới những lần chung đụng với Lăng Tuyệt, tâm thần hắn hoảng hốt một hồi, thật sự không muốn tin thiếu niên đáng yêu ngượng ngùng, nghiêm túc lại tin cậy mình đó là do tên biến thái đáng chết trước mắt này ngụy trang thành, chẳng lẽ mấy ngày nay tất cả đều là giả sao?

Trái tim chợt vỡ thành từng mảnh, Lăng Hạ nắm thật chặt quả đấm.

Ngự Chi Tuyệt nhìn hốc mắt Lăng Hạ đong đầy nước, vừa đau lòng lại vừa chật vật, chợt ôm lấy hắn nói: “Lăng, huynh đừng giận. . . . . . Ta thề cho tới bây giờ A Tuyệt đều là thật! A Tuyệt thích huynh, chưa bao giờ đổi!”

Lăng Hạ dùng hết toàn lực giãy giụa mắng: “Mẹ đản chết đi tên biến thái này! Đồ cặn bã! Thối tha! Khốn kiếp! Buông ta ra!”

Hắn vung một quyền đánh vào mũi đối phương, đối phương lại không tránh, ngược lại là Lăng Hạ đột ngột dừng lại —— nhìn gương mặt giống hệt A Tuyệt trước mắt này, hắn thật sự không hạ thủ được a Sá!

Lăng Hạ liền chuyển sang nơi khác, chợt nện một quyền vào bụng đối phương, phát ra một tiếng vang nặng nề. Hắn cảm thấy bắp thịt đối phương dưới nắm tay của mình chợt co rụt lại, liền cười lạnh nói: “Vết thương ở chỗ này cũng là giả sao? Đau không?”

Ngự Chi Tuyệt nhàn nhạt cười một tiếng buông tay ra nói: “Cũng tạm —— chỉ cần huynh không giận ta, cứ việc đánh, đánh bao lâu cũng được.”

Nhìn khuôn mặt dung túng sủng ái của y, Lăng Hạ từ giận đến giận sôi lên, rất không khách khí tiếp tục đấm tiếp mấy quyền, chân cũng không nhàn rỗi, đá lên đùi Ngự Chi Tuyệt.

Nhưng dù hắn quyền đấm cước đá thế nào, Ngự Chi Tuyệt vẫn không chống cự, giống như cộc gỗ đứng ở nơi đó, lại bị đánh đến nỗi khóe miệng tràn ra một tia máu.

Đến khi kiệt sức, Lăng Hạ đầu đầy mồ hôi thở hồng hộc ngừng lại, lập tức bị Ngự Chi Tuyệt bắt lấy hai tay ôm vào trong ngực.

Lăng Hạ tức giận mắng to: “Buông ta ra! Vô sỉ khốn kiếp!” Hắn thật sự không còn sức lực nữa rồi, liền cắn một cái lên bả vai Ngự Chi Tuyệt, cắn ra vết máu loang lổ.

Đầu óc hắn mệt mỏi trống rỗng, chợt nghĩ đến một chuyện, khóe mắt co giật —— Mẹ nó đây không phải là phim trường của thím Quỳnh Dao đấy chứ? Đi con mẹ ngươi diễn!

Ưng nhãn sắc bén của Đại Bạch hoàn toàn mù rồi, đã sớm len lén bay đi, vừa bay vừa tịch mịch kêu lên đau xót.



Trong lúc giãy giụa cổ áo Ngự Chi Tuyệt đã bị giật ra, lộ ra bả vai dầm dề vết máu cùng mấy chỗ bầm tím trên người. Lăng Hạ dời mắt, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Bây giờ hắn không còn hơi sức, giọng nói nhỏ đi rất nhiều, cũng tăng thêm mấy phần mềm yếu.

“Lăng, tên thật của ta là Ngự Chi Tuyệt.” Ngự Chi Tuyệt như không có việc gì cười cười, để Lăng Hạ tựa vào ngực mình, chỉnh lại tư thế cho hắn thoải mái hơn một chút, “Huynh cứ gọi ta là A Tuyệt thôi.”

Lăng Hạ nhất thời nở nụ cười, mặt vẫn tức giận đỏ bừng, giọng nói giễu cợt: “A Tuyệt, trước đó không phải ngươi gọi ca rất ngọt sao, bây giờ đổi xưng hô rồi à?”

Ngự Chi Tuyệt cầm tay của hắn áp vào mặt mình, không nháy mắt nhìn thẳng vào mắt của hắn, dịu dàng nói: “Chỉ cần huynh thích, ta sẽ gọi huynh là ca, đừng giận nữa có được không?”

“. . . . . . Ta làm không được!” Lăng Hạ rút tay mình về không được, liền lạnh lùng nói, “Không bị ngài đùa đến chết, ta đã phải đi thắp hương tạ lễ rồi!”

Hắn càng nghĩ càng giận, cái gì mà phiền não thời kỳ trưởng thành, cái gì mà rơi xuống nước cần hô hấp nhân tạo, cái gì mà xả thân cứu người làm mình cảm động mắt đẫm lệ, cái gì mà tình yêu đầu tiên thanh thuần trong sáng của thiếu niên nửa đêm hôn trộm. . . . . .

Bà nó! Thật con mẹ nó! Ông đây hoàn toàn bị tên biến thái chết tiệt này đùa bỡn nắm trong tay a!

Hắn hận không thể cắn chết tên “A Tuyệt” trước mặt này! Con mẹ ngươi đồ thối tha!

“Nếu huynh còn giận, chém ta mấy đao cũng được.” Ngự Chi Tuyệt tựa đầu lên bả vai Lăng Hạ, có chút bất đắc dĩ nói, “Ta chỉ muốn ở cùng huynh mà thôi. . . . . .”

Lăng Hạ cắt ngang lời y nở nụ cười: “Bà nó ngươi không mệt chết sao?”

Ngự Chi Tuyệt suy nghĩ một chút, nghiêm trang đáp: “. . . . . . Là rất mệt mỏi.”

Lăng Hạ tức nghẹn một hồi, suýt chút nữa tức đến ngất xỉu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương