Ngự Chi Tuyệt ngủ rất say, hô hấp đều đều mà kéo dài, đôi môi đỏ tươi mang theo chút hơi nước ướt át, đôi tay như cũ ôm thật chặt Lăng Hạ.

Lăng Hạ đưa tay sờ sờ tóc của y, bây giờ tiền để dành mặc dù không nhiều, nhưng không đến nỗi đói bụng. Chỉ mất con mồi, không đến nỗi lùng bắt khắp thế giới chứ? Vô luận như thế nào, hắn cũng quyết định mạo hiểm một lần.

Đến cuối tháng hôm đó, Lăng Hạ như không có việc gì cùng mọi người đi cho ưng non ăn, khi hai người An Huy Yên đi về rồi, Lăng Hạ lập tức kêu Đại Bạch, lúc trước hắn nhờ người mua một túi đựng đồ tiện nghi nhất, balo-leo núi cùng tiền đều ở bên trong, đây là phòng ngừa ngộ nhỡ.

Hắn trịnh trọng nhìn vào mắt của Ngự Chi Tuyệt nói: “A Tuyệt, hôm nay ta phải đi cứu một người bạn, có thể phải mạo hiểm. . . . . .”

Ngự Chi Tuyệt từ lâu đã nhận ra trong khoảng thời gian này hắn khác thườn, không biến sắc gật gật đầu nói: “Là hạng người gì?”

“Ừ, về sau đệ gặp sẽ biết.” Lăng Hạ nhảy lên Đại Bạch, đưa túi đựng đồ kia tới nói: ” A Tuyệt, đệ thay ta bảo quản trước, trước buổi tối ta nhất định sẽ trở lại.”

Ngự Chi Tuyệt ngừng một chút nói: “Có phải rất nguy hiểm hay không? Huynh nhất định sẽ trở lại đây?”

Lăng Hạ chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt y: “Ta chắc chắn sẽ cứu người bạn kia ra, nếu thật sự không đúng hạn trở lại, đệ liền thay ta chăm sóc Đại Bạch, giúp ta giữ gìn kỹ túi đựng đồ. . . . . .”

Ngự Chi Tuyệt nghe mà lưng phát run từng trận, ngay cả khi y biết Lăng Hạ sẽ không thể xảy ra chuyện gì, ngực vẫn uất ức, đến mức khó chịu dị thường, thật là hận không thể dấu Lăng Hạ đi không để cho bất kỳ người ngoài nào thấy. Lăng Hạ hiển nhiên chỉ biết tí tẹo về thế giới này, căn bản không biết thực lực bạch đầu ưng này mạnh bao nhiêu.

Y rũ tròng mắt, ẩn dấu lo lắng dâng lên trong đó, giựt mạnh tay Lăng Hạ nhảy lên: “Ta và huynh cùng đi, không xa rời nhau .”

Lăng Hạ thật không ngờ Lăng Tuyệt quật cường như thế, khuyên nửa ngày vẫn ở phía sau ôm chặt hông của hắn. Thiếu niên kiên định tỏ vẻ muốn cùng mình đồng sanh cộng tử như vậy, trong lòng hắn không khỏi cảm động, rốt cuộc nói: “Vậy đệ không được tham dự, cùng Đại Bạch núp ở phía xa chờ ta trở lại.”

Ngự Chi Tuyệt “Ừ” một tiếng.

Lăng Hạ hơi yên lòng một chút, chuyên tâm chỉ huy Đại Bạch bay đi.

Lúc trước hắn đã khảo sát qua con đường vận chuyển, chọn xong vị trí thích hợp động thủ, nơi Ngự Chi Tuyệt và Đại Bạch ẩn thân cách nơi đó ước chừng ba dặm. Dĩ nhiên, nếu như có ngộ nhỡ, hắn nhất định sẽ chạy trốn hướng ngược lại.

Lăng Hạ lấy một khối thịt bọc lá sen đã chuẩn bị sẵn đặt lên một tảng đá, hắn thấy Ngự Chi Tuyệt không chớp mắt nhìn mình, không nhịn được mềm lòng, sờ sờ tóc của y nói: “Ta trở lại rất mau.”

Lại xoay người nói với Đại Bạch: “Đại Bạch, hảo hảo nghe lời A Tuyệt, ta có chuyện phải rời khỏi một hồi.”

Đại Bạch chỉ là cúi đầu chăm chú ăn, không để ý lắm khẽ kêu một tiếng.

Lăng Hạ không nhịn được ôm Ngự Chi Tuyệt, xoay người nhảy lên tàng cây hướng tới mục tiêu.

Ngự Chi Tuyệt chăm chú nhìn bóng lưng của hắn, thân hình lóe lên đã đứng sau lưng Đại Bạch, chợt đánh một chưởng. [ò.ó oé, tội em nó chứ ]

Lăng Hạ cẩn thận từng li từng tí ẩn phía trên thạch bích, phía dưới hắn bày không ít đá to để chặn đường, như vậy khi những người đó đi qua đây không thể không xuống xe.

Lẳng lặng đợi nửa canh giờ, rốt cuộc nghe thấy từ xa có tiếng bước chân của ma thú truyền đến. Tinh thần Lăng Hạ chấn động, xoa xoa lòng bàn tay ướt mồ hôi lên tay áo, kéo mặt nạ trên mặt lên.

Bây giờ thị lực của hắn hết sức tốt, xa xa liền thấy trong lồng sắt trên xe có tổng cộng sáu người, trên ba ma thú kéo xe có ba người, một người ở đầu xe một người ở đuôi xe, mặc thống nhất y phục hộ vệ màu xanh lá cây.

Tổng cộng năm người. . . . . . Lăng Hạ nhìn đống đá để bên người một chút, nắm chặt gậy sắt. Đao kiếm ở thế giới này quá mắc, hắn mua không nổi, gậy sắt này nạy ra từ xe kéo, chỉ có thể lấy dùng trước. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn đả thương người.

Hộ vệ rất nhanh phát hiện trên đường khác thường, người dẫn đầu phẩy tay ra lệnh ngừng xe lại.

Lăng Hạ hít sâu một hơi chợt đứng lên, muốn ném những tảng đá to xuống quấy nhiễu bọn họ. Chỉ là, không đợi hắn động thủ, một cái tay nhẹ nhàng đặt trên bả vai hắn, giống như thái sơn áp đỉnh đè xuống làm hắn không thể nhúc nhích. Hắn cả kinh, lưng run lên, người nào ở phía sau?

Một giọng nam từ tính trầm thấp đã từng quen biết dán bên lỗ tai của hắn nói: “Ha ha, rất lâu không gặp ngươi rồi, thật đúng là nhớ mùi vị của ngươi. . . . . . Ngươi ở đây làm gì?” Đối phương nói xong, đưa tay gạt mặt nạ trên mặt hắn.

Thanh âm kia mềm mại như mang theo lông vũ, mập mờ hấp dẫn không tả được, quả thật làm cho người ta nổi da gà hết lên a, còn cố ý thổi hai luồng khí nóng vào trong lỗ tai hắn.

Mặt Lăng Hạ không tự chủ được đỏ lên, sá, là tên biến thái chết tiệc đó!

Hắn phất tay đánh qua, lại bị đối phương bắt lấy, một khắc sau cảnh vật trước mắt hắn liền đổi, biến thành một gian phòng xa lạ.

Lăng Hạ cảm thấy phía dưới mềm nhũn, lúc này mới phát hiện phía dưới mình là một cái giường lớn rất khoa trương. Nhớ tới những kinh nghiệm khó chịu lần trước ở chỗ này, Lăng Hạ vội vàng bò dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm người đeo mặt nạ kia: “Ngươi muốn làm gì?”

Ngay cả khi cố bình tĩnh, hắn thật sự đã căng thẳng tới cực điểm, so với lúc nhìn thấy đám hộ vệ kia xuất hiện còn căng thẳng hơn nhiều.

Lần này người đeo mặt nạ mặc một bộ y phục màu đỏ chói mắt, tôn lên cái cằm cùng cánh tay như ngọc của y. Y dùng ngón trỏ điểm điểm trên mặt nạ một cái, hơi suy nghĩ lặp lại: “Không bằng ngươi nói cho ta biết, ngươi bố trí những thứ này, là muốn cứu ai?”

Tay của y vẽ một cái, Lăng Hạ kinh ngạc phát hiện không trung xuất hiện một màn ảnh lớn, rõ ràng chiếu ra tất cả gương mặt của người trên xe.

Ngự Chi Tuyệt híp mắt nhìn vẻ mặt Lăng Hạ, khi y nhìn thấy ánh mắt Lăng Hạ dừng trên người một nữ nhân mặc áo hồng đào đang hôn mê thì tức giận trong lòng càng tăng lên. Năm đó Thủy Vũ ngày ngày dây dưa theo phía sau y, y đã cực kỳ chán ghét nữ nhân này, không ngờ Lăng Hạ đã mất trí nhớ, lại còn mạo hiểm cứu nữ nhân này!

Khóe môi y khẽ nâng lên, đi tới nói: “Ngươi không học qua kiếm thuật, có chăng cũng chỉ là một ít lực tinh thần và năng lượng nguyên tố, cảm thấy có thể cứu nàng sao?”

Lăng Hạ nhìn người đeo mặt nạ từ từ ép tới, trong lòng càng căng thẳng, cố gắng trấn định nói: “Có cứu được hay không phải thử mới biết, không nhọc các hạ quan tâm.”

“A, thật không cần ta quan tâm sao?” Ngự Chi Tuyệt ép Lăng Hạ vào trong góc, cười nói, “Vừa rồi trên đường tới ta thấy thiếu niên đi theo ngươi ngã xuống vách núi, nó và ngươi có quan hệ thế nào?”

Người đeo mặt nạ cao hơn Lăng Hạ nửa cái đầu, Lăng Hạ không thể lui được nữa, bị áp bức đến đương cùng. Hắn vừa nghe thấy Lăng Tuyệt gặp nguy hiểm, liền căng thẳng: “A Tuyệt. . . . . . nó ở đâu?”

“Yên tâm, ” Ngự Chi Tuyệt vươn một ngón tay thon dài trắng nõn nâng cằm Lăng Hạ lên nói: “Ta cứu nó, cũng sẽ giúp ngươi cứu nữ nhân này ra, ngươi có gì muốn nói?”

Động tác này quá mập mờ, Lăng Hạ dùng sức nghiêng đầu qua một bên né tránh. Hắn không dám chống lại cặp mắt phong hoa vô song kia, cố trấn định dời tầm mắt lên đóa mẫu đơn khắc trên mặt nạ y nói: “Mặc dù không biết mục đích của các hạ rốt cuộc là gì, vẫn đa tạ.”

“Chỉ một câu đa tạ thôi sao?” Ngự Chi Tuyệt để tay bên người Lăng Hạ, thân thể cũng tới gần, giống như vòng hắn trong lòng mình, “Mục đích của ta, đương nhiên giống lần trước. . . . . .”

Lăng Hạ cảm thấy hô hấp của đối phương thổi phất lên trên mặt mình, tránh không thể tránh, tức giận chợt đưa tay muốn kéo mặt nạ trên mặt nam nhân này xuống, mẹ nó! Khuôn mặt của tên biến thái này rốt cuộc là gì? Cứ cố làm ra vẻ huyền bí, khốn kiếp!

Ngự Chi Tuyệt bắt lấy tay hắn đè lên tường, lồng ngực rộng rãi cũng chen tới, khẽ cười nói: “Muốn thấy rõ mặt của ta như vậy sao? Bây giờ. . . . . . Còn chưa tới lúc.”

Y nói xong, Lăng Hạ đã cảm thấy trước mắt lại lâm vào một mảnh bóng tối, hắn phản xạ có điều kiện trợn to hai mắt, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.

Ngự Chi Tuyệt gở mặt nạ xuống ranh mãnh nói: “Đừng nóng vội, sẽ để cho ngươi thấy —— lúc ngươi yêu ta.”

. . . . . . Yêu con mẹ ngươi!

Lăng Hạ cực kỳ tức giận giãy giụa, toàn thân lại bị áp chế không có khả năng nhúc nhích, hắn cố gắng ngẩng đầu lên muốn nói: “Ta chỉ thích nữ nhân! Các hạ nếu thích trai đẹp, vẫn là. . . . . . Ưmh. . . . . .”

Một thứ ướt át mềm mại chợt xâm nhập miệng của hắn, chận nửa câu nói phía sau của hắn lại.

Đầu lưỡi đối phương nhanh chóng trêu chọc hàm răng của hắn, cậy ra, bừa bãi xoay tròn khuấy động, mang đến cảm giác mê muội làm cho người ta hít thở không thông. Lăng Hạ phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, cảm thấy trên mặt nóng rát . Hắn liều mạng nhẫn nại không cắn xuống, A Tuyệt vẫn còn ở trên tay y. . . . . .

Đối phương một hồi khẽ hôn một hồi nặng hút, vừa trao đổi hơi thở lại còn có thể chuyển dưỡng khí tới, dường như muốn hôn đến bất tận. Hắn bị động tiếp nhận, hai chân nhũn ra, rốt cuộc nhịn không được khe khẽ cắn đầu lưỡi đối phương một cái.

Nam nhân mang mặt nạ cuối cùng cũng dừng lại, Lăng Hạ có thể cảm nhận được khóe miệng có chất lỏng theo đầu lưỡi đối phương chảy ra ngoài, mặt của hắn liền đỏ hơn. Để cho hắn lo lắng là, đối phương đã có phản ứng, thô sáp chống đỡ trên bụng hắn.

Sá! Lại muốn huynh đệ năm ngón tay của mình ra trận kéo kéo nhổ nhổ sao?

Ngự Chi Tuyệt lấy tay lau chất lỏng bên khóe miệng Lăng Hạ. Nhìn khuôn mặt Lăng Hạ co rúm lo lắng nhưng lại cứ cố trấn định, không nhịn được muốn bắt nạt hắn hơn.

Y khẽ cắn đôi môi như muốn nhỏ máu của Lăng Hạ nói: “Không thích ta hôn ngươi sao?”

Lồng ngực Lăng Hạ khẽ phập phòng, hắn không có kinh nghiệm hôn môi với người khác, nhưng hắn không nghi ngờ kỹ thuật hôn của nam nhân thần bí này rất cao, có một hồi lưng hắn như bị điện giật. Nếu không phải thân thể của đối phương cùng bức tường sau lưng chống đỡ, hắn đã đứng không vững rồi. . . . . .

Hắn rất muốn chửi một câu thích con mẹ ngươi, nhưng lại sợ đưa đối phương sẽ làm nhiều động tác hơn, liền trầm mặc không lên tiếng.

Ngự Chi Tuyệt không đợi câu trả lời, liền làm bộ đỉnh đỉnh hông của Lăng Hạ hai cái nói: “Lần này làm thế nào?” Mỗi ngày gần đây y và Lăng Hạ chung giường, nhưng chỉ có thể nhìn không thể ăn, cũng sắp nhịn không nổi.

Lăng Hạ bị y đỉnh rợn cả tóc gáy, cứng ngắc nói: “Chính ngươi cũng có thể tự giải quyết, còn có thể tới thanh lâu quan quán. . . . . . sao lại, sao lại phải tìm ta?”

Ngự Chi Tuyệt híp mắt dán lên, dùng đầu lưỡi liếm lỗ tai Lăng Hạ, y hài lòng cảm nhận cả người Lăng Hạ run rẩy, liền nhỏ giọng cười nói: “Đương nhiên là vì ta vừa thấy đã yêu ngươi rồi.”

Chung tình em gái ngươi! Lăng Hạ bị sét đánh trong nháy mắt im lặng.

Lần đầu tiên hai người gặp mặt hắn cởi Đại Bạch rụng lông, mặc y phục gia đinh màu xanh đậm—— có chỗ nào có thể khiến người ta vừa thấy đã yêu hả?

Đối phương xem hiểu vẻ mặt của hắn, chậm rãi lấy tay dao động trên mặt hắn, thì thầm nói: “Ta thích mắt của ngươi, lỗ mũi, đôi môi. . . . . .”

Thanh âm kia như người tình nói thầm, thâm tình mà nhu hòa, tim Lăng Hạ không khống chế được nảy lên, đại não hoảng hốt một hồi. Cái tay kia tiếp tục dời xuống, đối phương tiếp tục nói: “Ta còn thích cổ ngươi, lồng ngực, eo. . . . . . Còn có nơi này.”

Phát hiện đối phương mập mờ vuốt ve hạ thể mình, Lăng Hạ giật mình một cái liền hoàn hồn lại, tức giận mặt đỏ tới mang tai, thích thì để ông đây ở phía trên có được không hả?

Ngự Chi Tuyệt nhìn Lăng Hạ ngượng ngùng, ngọn lửa trong lòng càng đốt càng bùng lên, trước kia y tuyệt đối không dám đùa giỡn như vậy, ở trên giường luôn săn sóc đủ loại, bởi vì sợ Lăng Hạ tức giận. Nhưng bây giờ, lại muốn làm quá đáng hơn chút nữa, lại hơn chút nữa. . . . . .

Tay của y chợt dừng lại giữa hai chân Lăng Hạ, cách y phục vuốt trung gian, hạ giọng nói: “Dĩ nhiên, cũng thích nơi này.”

Lăng Hạ vì xấu hổ toàn thân bắt đầu run rẩy, hắn khó duy trì bình tĩnh nữa, nhấc chân dùng sức đạp tới, lại bị đối phương thuận thế bắt được giơ lên, đối phương cũng chen vào giữa hai chân của hắn.

Nhớ tới lần đứng làm với Lăng Hạ lần đó, Ngự Chi Tuyệt cảm thấy toàn thân càng nóng ran không chịu nổi, an ủi Lăng Hạ nói: “Ngươi đừng lộn xộn, ta sẽ không thật sự đi vào.”

Lăng Hạ căng thẳng thở gấp cũng không ra hơi, sau đó liền sợ hãi trợn to hai mắt ——nam nhân thần bí đã bắt đầu cởi y phục của hắn rồi !

Hắn biết mình hoàn toàn không phải đối thủ của y, liền nhẫn nại không tiếp tục phản kháng, cố gắng bình tĩnh tâm tư. Người bị hại phản ứng càng kịch liệt mấy tên biến thái càng thích được chứ? Hắn phải cố gắng thuyết phục, mình chỉ là cọc gỗ, cọc gỗ. . . . . .

Lúc ngực bị người ngậm vào trong miệng liếm cắn thì một đợt tê dại khó nói lên lời chợt vọt vào đại não, Lăng Hạ không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ, âm điệu yếu ớt mập mờ làm cho hắn chấn động không thôi.

Hắn khó duy trì bình tĩnh, lúc nam nhân thần bí sờ mó trên người hắn, hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Nhanh lên một chút!”

Mẹ đản, không phải là nhổ cải củ thôi sao? Ông đây giúp ngươi nhổ a!

“Ngươi chờ không được nữa sao?” Ngự Chi Tuyệt khẽ cười cởi quần lót Lăng Hạ ra, giơ cặp chân của hắn lên, chen vào trung gian hai đùi chậm rãi động hai cái nói: “Sẽ phục vụ ngươi thoải mái hơn lần trước.”

Lăng Hạ hốt hoảng đỡ bả vai Ngự Chi Tuyệt ổn định thân hình, ngay cả khi hắn nhìn không thấy, cũng biết tư thế bây giờ xấu hổ cỡ nào. Thân thể đối phương nóng như lửa, không ngừng bắt chước động tác giao hợp, da thịt bị ma sát liền run rẩy .

Càng làm cho hắn khó chịu là, nơi đó của mình vậy mà cũng phản ứng theo động tác của đối phương!

Nhìn ánh mắt tràn ngập sương mù của Lăng Hạ và động tác cắn môi cố gắng nhẫn nại, Ngự Chi Tuyệt như chìm vào mê đắm, động càng nhanh hơn. Khi y phát hiện nơi đó của Lăng Hạ cũng có phản ứng thì liền nở nụ cười: “Rất nhanh thỏa mãn ngươi.”

Lăng Hạ cực kỳ tức giận hung hăng nắm lấy bả vai Ngự Chi Tuyệt: “Buông ta ra!”

Sức lực của hắn bây giờ vô cùng lớn, có thể dễ dàng bê một tảng đá khổng lồ, nhưng bắp thịt hàm súc mà có lực dưới tay này, hắn không thể rung chuyển dù chỉ một ly.

Dù làm sao cũng muốn chạm vào đối phương nhiều hơn, tư thế này đích xác là có chút khó khăn. . . . . . Ngự Chi Tuyệt chợt đẩy Lăng Hạ lên giường, bày hắn thành tư thế quỳ nằm sấp, không ngừng hôn sống lưng nhạy cảm của Lăng Hạ.

“Ta muốn ngươi. . . . . .” Ngự Chi Tuyệt lẩm bẩm nói, đỡ hông của Lăng Hạ bắt đầu động tác mãnh liệt, tay cũng không tha mò lên phía trước giúp tiểu Lăng Hạ một chút.

Lăng Hạ cảm thấy eo ếch bủn rủn một hồi, nhiệt độ dần dần tăng lên, thân thể cũng run rẩy theo.

Trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng thở dốc mập mờ của đối phương cùng tiếng thân thể va chạm, giống như, giống như hắn thật sự bị nam nhân này ra vào vậy. . . . . .Ý thức được điều này, hắn liền liều mạng lắc mông mông muốn rời khỏi, eo ếch lại bị đối phương cố định gắt gao dù giãy như thế nào cũng không thoát được.

Khi hắn liều mạng tránh đi, Ngự Chi Tuyệt vừa đúng lúc đỉnh tới, chết tử tế không sống cứ như vậy tiến vào!

Lăng Hạ ngạc nhiên trợn to hai mắt, chỉ cảm thấy đau đớn xé rách truyền đến, đôi tay run rẩy lên —— đây, vật kia tiến vào thân thể mình rồi hả ?

Đầu óc hắn trống rỗng, cảm giác nhục nhã làm cho hắn thiếu chút nữa khóc lên.

[(ò.ó) ố ô, lần này A Tuyệt dọa Lăng huynh sợ khóc luôn rồi.]

Động tác Ngự Chi Tuyệt cũng cứng ngắc, cảm giác mất hồn đã lâu đột nhiên vây tới, hận không thể lập tức hung hăng động nhiều thêm mấy lần. Nhưng trên thực tế y lại bị dọa sợ nơi đó cũng nhũn ra, vội vàng rút ra ngoài, lật Lăng Hạ lại, lời nói không mạch lạc nói: “Ngươi đừng giận a, ta không cố ý. . . . . .”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương