Lần này Ngự Chi Tuyệt đi liên tiếp hai ngày không lộ diện.

Lăng Hạ bị vây trong tẩm cung như ở trong tù, quả thực là một ngày như một năm.

Hắn không biết đám người Tống Tiểu Hổ có phải đã bị đưa đi hay không. . . . . .

Hắn thường thường sững sờ nhìn tay mình, nhớ tới lại đau lòng cùng hối tiếc, lòng bàn tay run rẩy đau đớn một hồi. Nếu như thời gian có thể quay lại, thế nào hắn cũng sẽ không huơ ra một chưởng kia . . . . . .

Luyện khí sư kia ngược lại mỗi ngày đúng giờ đến, Lăng Hạ nhớ trong truyện ghi lại, nhất thời tinh thần tỉnh táo.

Mặc dù pháp trận giam cầm Ngự Chi Tuyệt thiết trí hắn không được ra, nhưng có thể dùng pháp khí làm rách pháp trận này a! Chỉ là, loại pháp khí cao cấp đó trước mắt hắn căn bản luyện không ra, không chỉ tài liệu chưa đủ, còn có lực tinh thần không đủ.

Lăng Hạ liền tự nhiên tham thảo cùng luyện khí sư, hỏi một chút tài liệu có thể thay thế cùng phương pháp tiết kiệm lực tinh thần. Đôi mắt trầm tĩnh dưới mặt nạ kia như có điều gì suy nghĩ nhìn hắn, Lăng Hạ bị hắn nhìn rất thấp thỏm, chỉ là, ngoài dự đoán dạ, đối phương cư nhiên đều cặn kẽ giải đáp.

Chờ luyện khí sư này rời đi, Lăng Hạ không kịp chờ đợi bắt đầu luyện chế.

Giằng co nhiều canh giờ cuối cùng hắn cũng luyện ra, lại mang ngọc bài của giáo chủ mà Ngự Chi Tuyệt cho hắn, từ sau cửa sổ nhảy ra ngoài.

Bên ngoài vẫn là đêm khuya, Lăng Hạ mang theo pháp khí che giấu hơi thở liền đi theo đường nhỏ, tính toán xem bọn Tống Tiểu Hổ có phải đã bị đưa đi hay không trước.

Pháp khí tà khí đó có lẽ ngay cả hắn cũng không để ngự được, nhưng nhân vật chính một thân thuần chánh hỏa dương chắc chắn không thành vấn đề.

Len lén lẻn vào viện của Tống Tiểu Hổ, hắn quan sát cẩn thận nhất thời thất vọng. Ám vệ thường ngày canh giữ nơi đó đã rút lui, trống rỗng, hiển nhiên mấy ngày nay không có người ở.

Bây giờ nên làm gì đây?

Lăng Hạ cắn thật chặt môi dưới cau mày, trong lòng nóng vội không dứt. Chuyện cho tới bây giờ, hắn không có một ai để thương lượng, Ngự Chi Tuyệt ở nơi nào hắn cũng không biết. Vật kia ở bên cạnh Ngự Chi Tuyệt một khắc, sẽ nhiều nguy hiểm hơn một phần!

Hắn quyết định mạo hiểm đi tới phòng nghị sự thử vận khí một chút, có lẽ Ngự Chi Tuyệt sẽ ở nơi đó. Hắn mang theo ngọc bài, thủ vệ không cách nào cản hắn.

Lăng Hạ đang vừa đi vừa nghĩ , đột nhiên ngực quặn đau một hồi, đau đến nỗi hắn không tự chủ được té quỵ xuống đất, đôi tay run rẩy chống mặt đất, dường như khó có thể hô hấp.

Hắn hoảng hoảng hốt hốt cảm thấy hình như có người đi tới phía sau mình, sau đó liền bất tỉnh nhân sự.

Chờ Lăng Hạ tỉnh lại lần nữa, ngực đã hết đau nhức, đập vào mắt chính là một vòm đá hết sức xa lạ. Hắn ngây ngẩn cả người, hai tay chống người ngồi dậy, nhất thời sợ hết hồn.

Chung quanh rậm rạp chằng chịt những con rối đứng sừng sững, tất cả đều là thân thể con người! Có con rối tương tự cương thi da mặt màu xanh trắng, cũng có con rối nhìn qua giống người như đúc, hơn nữa nam nữ già trẻ đều có, mặt mũi đờ đẫn đều hướng về hắn, giống như hiện trường phim ma, Lăng Hạ muốn dựng hết tóc gáy.

Bên trái hình như có tiếng vang, hắn cứng đờ xoay cổ, con ngươi nhất thời co rụt lại, Minh Trạch đang đứng ở nơi đó luyện chế con rối!

Minh Trạch hình như hoàn toàn không để ý hắn thức tỉnh, chỉ tập trung vào thân thể trần truồng dưới tay, thi thể nữ mặt mày như vẽ. Giống như đối đãi với người tình, tinh tế vẽ lông mày vẽ mắt cho nàng, đem sợi kim loại dùng làm tuyến điều khiển chôn sâu vào trong thịt, cải tạo thân thể cùng tứ chi, cuối cùng đặt nàng vào trong lò luyện thi cao 2m chuẩn bị luyện chế.

Lăng Hạ nhìn mà phát rét từng trận, theo bản năng muốn rời đi ngay, nhưng rất nhanh bị một con rối đè bả vai xuống, con rối như người chết, nhiệt độ lạnh lẽo xuyên thấu vào trong quần áo, làm cho hắn rùng mình.

Hắn cứng ngắc nói: “Bạch uyên hộ pháp, đây là ý gì?”

Minh Trạch chậm rãi quay đầu nhìn vào mắt của hắn, mặt than không có cảm xúc gì, giống như đang giới thiệu tác phẩm chỉ chỉ vào trong lò luyện thi: “Đây là nữ nhi Dư gia muốn làm phản, nàng là thân thể thuần âm hiếm thấy, có thể luyện thành con rối cấp tám trở lên. Ta đang nghĩ, loại người như ngươi yếu tới cực điểm, nhưng lại là dược người khó có được, có thể luyện thành con rối cấp mấy đây?”

Lăng Hạ rợn tóc gáy một hồi, Minh Trạch đây là ý gì?

Minh Trạch chậm rãi đi tới, ngón út tay phải nhướng lên, Lăng Hạ hoảng sợ phát hiện, hai chân của mình cư nhiên thân bất do kỷ đi tới phía hắn!

Minh Trạch lấy tay nhéo cổ hắn, dùng móng tay bén nhọn nhẹ nhàng vẽ một cái, mấy giọt máu sềnh sệch ấm áp liền chảy ra.

Hắn dùng tay chỉ chấm trám, xác định là tương tự nhiệt độ người sống, liền lạnh lùng nói: “Nghe nói có một loại cấm thuật thất truyền, có thể mang hồn phách người sống di thực đến thân thể con người còn hơi thở—— nhưng người đứng sau lưng tính sai rồi, cổ thân thể này năm đó đã chết rồi, ngươi lừa không được ta đâu. Nói, rốt cuộc ngươi là ai phái tới? Đối với Giáo chủ có mục đích gì?”

Gì? Lăng Hạ ngạc nhiên không dứt, lời Minh Trạch nói là có ý gì?

Minh Trạch còn tưởng rằng hắn giả ngu, chậm rãi buông tay, khóe miệng phủ một nụ cười lạnh: “Thân thể này có ta con rối chi hồn của ta, bất kỳ cử động nào của ngươi ta đều có thể khống chế, tựa như vậy. . . . . .”

Hắn nói rồi nhẹ nhàng động ngón tay, tay phải Lăng Hạ cao cao giơ lên hung hăng đánh vào má phải, phát ra một tiếng “chát”, khóe miệng cũng bị phiến.

Lăng Hạ hoa mắt một hồi, hắn cố gắng trấn định. Mới vừa rồi Minh Trạch nói là ý gì?

Hắn nhìn Minh Trạch không chớp mắt nói: “Ngươi hoài nghi ta là giả sao? Chẳng lẽ A Tuyệt lại không phân biệt được sao?”

Minh Trạch lạnh lùng nói: “Nếu nói phương pháp phụ thể, có thể thừa kế trí nhớ trong thân thể, ngươi có thể giấu được Giáo chủ, nhưng không giấu ta —— người chết không thể nào sống lại. Ngươi rốt cuộc là ai phái tới? Không nói ta liền giết chết ngươi!”

Lăng Hạ hoảng sợ phát hiện tay phải mình cư nhiên thân bất do kỷ cầm một cây chủy thủ, hơn nữa còn nhắm chủy thủ ngay tay trái của mình, dùng tốc độ chậm rãi cắm xuống.

Lòng bàn tay hắn đau run rẩy một trận, nhưng tay phải vẫn tiếp tục đẩy xuống, cho đến khi thanh chủy thủ kia xuyên thấu qua lòng bàn tay mới bỗng nhiên rút ra.

Mồ hôi từ trán chảy xuống mắt, rơi vào mắt cay xè dường như không mở ra được, Lăng Hạ dùng sức cắn đôi môi tái nhợt, lồng ngực gầy yếu phập phòng dồn dập.

Minh Trạch không chút để ý khống chế hắn quỳ xuống, lạnh nhạt nói: “Con rối chi hồn đã xâm nhiễm đến trái tim, cổ thân thể này không chống đỡ được lâu nữa. Ta đoán, ngươi đến kỳ không thể quay về cũng sẽ hồn bay phách tán chứ nhỉ?”

Ánh mắt tan rã vì đau đớn của Lăng Hạ vì mấy câu nói này của hắn lần nữa tập trung, lời nói của Minh Trạch là có ý gì? Trong khoảng thời gian này ngực hắn xác thực thường xuyên đau nhói, chẳng lẽ là bởi vì con rối chi hồn này sao? Hắn lập tức muốn gặp A Tuyệt của hắn. . . . . .

Hắn ngẩng đầu lên không chớp mắt nhìn chằm chằm Minh Trạch: “Vậy ngươi nên biết, thân thể này đối với Giáo chủ các ngươi quan trọng bao nhiêu. Nếu như ta không trở về đúng giờ, ngươi cảm thấy y sẽ làm thế nào?”

Minh Trạch cười lạnh, dẫm lên tay bị thương của hắn nghiền mấy cái, Lăng Hạ đau nhỏ giọng hô ra tiếng, hận không được hỏi thăm 18 đời tổ tông! gia gia ngươi a Minh Trạch!

“Ta vừa rồi đã đặt khống chế tuyến lên người ngươi, nếu ngươi rời khỏi tẩm cung ta sẽ biết ngay.” khóe miệng Minh Trạch lộ một nụ cười cổ quái, “Ta đương nhiên sẽ không khiến Giáo chủ đau lòng, ngươi lén lén lút lút chạy ra rốt cuộc muốn làm cái gì, tạm thời ta sẽ không truy cứu. Ngươi ngoan ngoãn cho ta, nếu ta lại phát hiện ngươi có động tác gì, sẽ cho ngươi nếm thử một chút tư vị sống không bằng chết!”

Ánh mắt hắn khẽ híp, Giáo chủ đang bế quan tu hành, sau khi đạt được thánh khí ma tu đạo tu vi sẽ cao hơn một tầng, nói không chừng —— nửa tháng sau là có thể mở phong ấn Song Đầu Xà tiến hành nghi thức phong ma, cho nên bên này không thể để xảy ra bất kỳ biến cố gì.

Mặc kệ linh hồn nhập vào thân thể này rốt cuộc là lai lịch gì, chờ qua mấy ngày nay nữa là sẽ tra ra, dù sao người này đã bị hắn an trí khống chế tuyến, không làm được cái gì—— hơn nữa hắn đã bỏ thêm vài thứ vào thân thể kia, nó chống đỡ không tới một tháng nữa.

Sau khi giáo chủ lấy được lực lượng thánh khí, sẽ không giống như phụ thân y năm đó, bị thứ tình cảm không đáng kể này khống chế, mà bỏ quên hoành đồ bá nghiệp mấy vạn năm của ma tu đạo! Đến lúc đó đương nhiên sẽ không vì tiện thân cỏn con này mà điên lên nữa!

Khóe miệng Minh Trạch hiện ra một nụ cười gằn hả hê.

Lăng Hạ bị thủ hạ Minh Trạch đưa về tẩm cung, toàn thân hắn ướt dầm dề như mới vớt ra khỏi nước, y phục trên người bẩn không chịu nổi, ngọc bài Ngự Chi Tuyệt cho hắn cũng bị Minh Trạch lục soát lấy đi.

Hắn không biết những “Khống chế tuyến” kia rốt cuộc là cái gì, đơn giản băng bó vết thương trên tay, lại thử dùng Llực tinh thần vận hành một vòng trong cơ thể, không phát hiện chỗ nào dị thường.

Mấy lời nói lạnh lẽo của Minh Trạch để lộ tin tức làm cho hắn có chút bối rối.

Đối phương hiển nhiên hiểu lầm hắn là do người khác phái tới mê hoặc Ngự Chi Tuyệt để khám thính, mặc dù hắn thật sự là di hồn. . . . . . Thân thể này sắp chết rồi sao? Còn có thể chống được bao lâu?

Thuật trị liệu của Mộ Dung Tuyết là thiên hạ vô song, nếu nàng ở đây, có thể chữa khỏi cho mình sao?

Lăng Hạ nghĩ tới đây, ngực liền đau nhói, cổ họng tanh tưởi liền khạc ra một ngụm máu tươi.

Hắn thẩn thờ nhìn chằm chằm vết máu trên sàn nhà, dùng khăn lau lau đi.

Lần này cực kỳ bi kịch rồi, bây giờ ngay cả bóng dáng Ngự Chi Tuyệt hắn cũng không thấy, vì Minh Trạch nên không thể chuồn ra ngoài! Dù chuồn êm được ra ngoài, mất đi ngọc bài đó, làm sao hắn cũng không tìm được Ngự Chi Tuyệt!

Đợi đến khi luyện khí sư kia đúng hạn đến, Lăng Hạ không nhịn được bắt lấy tay áo hắn khẩn cấp nói: “Giáo chủ ở nơi nào? Làm phiền ngươi giúp ta thông báo một chút, ta có việc gấp phải gặp y!”

Hắn biết đối phương không quen mình, nhưng bây giờ luyện khí sư này là người duy nhất hắn có thể gặp, chỉ có thể xem hắn như cây cỏ cứu mạng.

Lăng Hạ vừa dùng lực, vết thương trên tay liền rỉ ra chút máu, xuyên qua tầng băng gạc thật dầy nhiễm đỏ ống tay áo trắng noãn của luyện khí sư.

Đối phương dừng một chút nói: “Ta chỉ là một luyện khí sư nho nhỏ, không gặp được Giáo chủ .”

Lăng Hạ chán nản buông tay, hắn không biết Ngự Chi Tuyệt có phải vì chuyện bạt tai lần trước mà tức giận không gặp mình hay không. . . . . . Hắn không còn ý định luyện khí, liền để luyện khí sư kia rời đi.

Sá! Lần này là vì một cái tát mà không gặp được Ngự Chi Tuyệt liền ngoẻo, cũng quá oan uổng đi chứ?

Lăng Hạ phiền muộn hận không thể kêu to mấy tiếng, hắn có thể cảm thấy thân thể càng ngày càng yếu dần. . . . . .

Trước kia hắn không sợ chết, nhưng lần này hắn sợ muốn chết.

Hắn muốn luôn ở bên cạnh Ngự Chi Tuyệt, muốn lập tức nhìn thấy Ngự Chi Tuyệt, nguyện vọng này chưa từng khẩn cấp như vậy. Bọn họ mới yêu nhau chưa được bao lâu, đã từng thân mật ôm hôn nói lời tâm tình như vậy. . . . . . Chỉ nghĩ đến đây, hốc mắt không lý do liền nóng lên.

Đợi đến nửa đêm, Lăng Hạ đang thẩn thờ nhìn vách tường lạnh lẽo ngẩn người, đột nhiên một tiếng cười hì hì quen thuộc vang lên: “Ngươi đúng là ăn no ngủ ngon, chúng ta lại bị đuổi giết ăn ngủ không yên a.”

Lăng Hạ vừa mừng vừa sợ, trở mình một cái ngồi dậy nói: “Tô Mạc Chận?”

Chờ hắn nhìn thấy một cái đầu nhím thì càng vui mừng: “Tiểu Hổ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương