Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới
-
Chương 12
Lúc nào tôi cũng chìm trong trạng thái không tỉnh táo.
Sau khi uống thuốc thì cả người như nhũn ra, cử động ngón tay thôi cũng cảm thấy quá sức, giống hệt như một loài động vật không xương sống vậy.
Ánh mặt trời giữa trưa quá chói chang, có người giúp tôi kéo rèm cửa lại rồi nâng tôi ngồi dậy uống nước, động tác vốn chẳng thuần thục nhưng cũng từ từ giúp tôi uống hết cốc nước.
Sau đó người ấy đút cháo cho tôi, tôi không muốn ăn nữa thì dừng lại, một lát sau khi tôi uống thuốc thì cảm giác ghê tởm lại dâng lên từ đáy dạ dày, cháo bị tôi nôn hết ra ngoài, người ấy vội vã cầm chậu đến hứng cho tôi.
Tôi nôn ra cả tay người ta, không ít thứ dơ bẩn cũng rơi xuống trên chăn, vậy mà người ấy lại chẳng than phiền chút gì.
Tôi vừa tóm lấy cánh tay người vừa mê mang nói lời xin lỗi.
Người ấy vỗ vỗ lưng tôi rồi giúp tôi lau miệng: "Không sao đâu, cậu không cần xin lỗi." sau đó lại đi rửa tay và cầm một chiếc chăn mới quay lại.
Đây là lần đầu tiên tôi được ai đó chăm sóc khi phát bệnh, khi người ấy nhẹ nhàng dỗ dành tôi thì tôi mới nhận ra bản thân đã khóc từ bao giờ.
Tôi nắm tay người ấy không muốn buông ra, cơ thể tôi tàn khuyết, chỉ muốn dựa vào hơi ấm của bàn tay ấy để lấp lại được từng lỗ hổng.
Tôi nâng tay người ấy áp lên mặt mình rồi nói bản thân rất khó chịu.
Người ấy bảo biết chứ, tôi càng nắm tay người chặt hơn, dù là ai đi nữa thì tôi cũng muốn bám lấy giống như kẻ đuối nước bắt được một cọng rơm cứu mạng, chỉ mong có được thêm cảm giác an toàn.
Sau khi ngủ say, tôi mơ màng nghe thấy những âm thanh vụn vặt rất nhỏ, đến khi mở mắt ra thì trước mắt tôi như có một vầng sáng, ánh hoàng hôn màu cam mượt như nhung chiếu qua khung cửa sổ, ân cần hỏi han từng góc nhỏ trong phòng.
Lần đầu tiên sau một thời gian rất dài tôi không gặp ác mộng, không có những giấc mơ đen tối và méo mó ghé thăm khiến tôi ngủ thoải mái hơn nhiều.
Thế nhưng tôi lại không nhớ rõ khuôn mặt của người kia, giọng nói của người ấy giống như truyền qua một tấm lọc âm thanh vậy, cũng dần dần nhạt đi trong tâm trí của tôi.
Chắc hẳn là do tác dụng phụ của thuốc, đầu óc tôi không vựng dậy được, nghe những lời bên tai mà tôi phải cố nhìn khẩu hình họ thì mới biết bọn họ đang nói gì.
Có vài người đứng trước cửa sổ, vì ngược sáng nên tôi không nhìn rõ mặt được.
Bọn họ tiến sát tới, Chu Minh đặt mông ngồi lên giường rồi véo mặt tôi: "Aiya Trần Thư Ninh tỉnh rồi đấy hả, sao mới uống có tí rượu mà đã vào đây nằm rồi.
Biết thế thì anh đã nhất quyết kéo cậu về cùng, đã uống rượu rồi lại còn đi dạo gì chứ?"
Tôi cười cười, xem ra Đường Phong Hành không nói với bọn họ chuyện tôi phát điên hôm đó.
Lý Cảnh Nguyên đeo chiếc kính gọng đen với mắt kính dày như đáy chai bia, tóc tai lộn xộn, trên mặt còn có vài nốt mụn mới nhú, vỗ vỗ cánh tay Chu Minh rồi nói: "Thư Ninh vừa mới tỉnh, anh để cậu ấy nghỉ ngơi tí đi, cái tật xấu véo mặt người khác của anh là đang bắt nạt người bệnh đấy."
Tôi ừ một tiếng tán đồng.
Lúc này Chu Minh mới tha cho má tôi, ngược lại quay sang véo mặt Lý Cảnh Nguyên: "Thế nào là bắt nạt, đây gọi là tình thương của cha nhá, để anh tới yêu thương yêu thương cậu nào." rồi cười hì hì vò mớ tóc vốn chẳng nhiều nhặn gì của cậu ta.
Tôi nâng cánh tay không bị bong gân sờ sờ nơi bị véo đến đỏ lên trên mặt mình, mắt thì nhìn Đường Phong Hành đứng phía sau bọn họ đang lấy hộp nhựa đựng cháo ra rồi để lên tủ đầu giường.
Cậu ấy hỏi tôi: "Cảm thấy sao rồi?"
Tôi nói: "Vẫn ổn."
Cậu hỏi tiếp: "Có đói bụng không?"
Tôi trả lời: "Không đói."
Cuộc đối thoại khô quắt nghèo nàn này đã dùng được hai ngày hôm nay, Đường Phong Hành gật đầu nói: "Nếu đói thì ăn một chút, tí lạnh thì tôi nhờ y tá mang đi hâm nóng lại."
Ngô Hóa Văn cười gian xảo chọc chọc cánh tay Đường Phong Hành: "A Phong ơi, sao lần trước tôi bị ngã gãy chân không thấy cậu chăm sóc tôi thế này, tôi phải đứng xếp hàng nửa tiếng ở nhà ăn để mua được chén cháo đó."
Đường Phong Hành đẩy cậu ta ra: "Không phải lần đấy do cậu trượt ván nên mới ngã à.
Mà bạn gái chăm lo cậu như thế, cậu còn đòi tôi làm gì nữa? Ký túc này không đuổi cậu ra ngoài là phúc cho cậu lắm rồi."
Rốt cuộc Lý Cảnh Nguyên cũng thoát được bàn tay ma quỷ của Chu Minh, vội vã góp lời: "Lần đó ngã dập người thế, anh bạn nhỏ của cậu bây giờ còn khỏe không vậy?"
Ngô Hóa Văn không ngờ Đường Phong Hành lại đem chủ đề ném lên người mình, lập tức dùng tay che lại hạ thân: "Nhìn gì mà nhìn, vẫn còn tốt chán, cút đi cút đi."
Cái đầu như ổ gà của Triệu Tuấn thò vào, cậu ta vươn tay gõ gõ lớp thạch cao đang bó chặt chân tôi rồi tỏ vẻ kinh ngạc: "Trần Thư Ninh cậu có nghe thấy tiếng không?!"
Đi vào đây toàn là mấy đứa dở hơi hả, uống thuốc khiến cho tôi không có sức mà cười hùa theo họ.
Đường Phong Hành thấy vậy, nhẹ nhàng kéo Triệu Tuấn rồi nói: "Được rồi, nhìn Thư Ninh đã mệt đến không nói nổi rồi kìa mà các cậu lại còn ầm ĩ nữa.
Thăm thì cũng thăm rồi, đi thôi."
Triệu Tuấn vỗ chân tôi: "Anh em bảo trọng nhé, sau lại đến thăm cậu."
Tôi nói nhỏ: "Không sao đâu, ngày mai là tôi xuất viện rồi."
Chắc do nước vào nên phổi vẫn còn hơi nhức, nhưng mấy hôm nay đã không còn đau như ngày đầu tiên nữa.
Chu Minh kinh ngạc: "Cậu vội cái gì, cậu chưa nghe qua câu Thương gân động cốt một trăm ngày à?"
Đường Phong Hành nhíu mày không nói gì.
Tôi nói tiếp: "Nằm viện ba tháng thì sinh viên nghèo như em đào đâu ra tiền."
Chu Minh hít sâu một hơi rồi nói: "Trần Thư Ninh, cậu nhìn cái mặt trắng bệch của cậu đi, dù cậu muốn ra viện thì bệnh viện người ta cũng không cho cậu ra."
"Không có tiền là bị đuổi ra thôi."
Triệu Tuấn đứng ở cuối giường hỏi: "Hình như hồi trước mình có mua bảo hiểm của trường giới thiệu mà, không dùng để trả viện phí được à?"
Tôi lắc đầu: "Không mua."
"Không mua? Hóa ra lớp trưởng bảo cả lớp chỉ có một người không mua chính là cậu hả? Hối hận chưa, tiết kiệm được bao nhiêu tiền, bây giờ mới thấy tiền thuốc men cũng quý phết."
Tôi nghĩ thầm: Tôi cũng không ngờ mình sẽ sống sau lần tự tử này mà.
Tôi không nói gì nữa, máy sưởi trong phòng bật hơi cao khiến trán tôi rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Chu Minh thình lình nói một tràng: "Cậu không gọi điện báo cha mẹ à, ngã nặng như này cũng phải nói với cha mẹ một câu chứ, viện phí họ cũng có thể giúp cậu trả, chứ đừng có coi thường bệnh tật, nhỡ sau này què luôn thì sao."
Triệu Tuấn nhanh nhảu: "Trời ơi anh Chu, anh có thể đừng nói nói điềm gở như vậy được không?"
"Chết dở, nói sai nói sai."
Tôi nghe thấy hai từ cha mẹ thì như cá sống bị lột vảy, cơ thể bị xé rách đau đớn, những cảm xúc tức giận, căm phẫn dâng lên từ trái tim giống như một ấm nước đang đến bờ sôi trào.
"Không cần, tôi không sao." Tôi gian nan nói ra những lời này, tôi không muốn mất kiểm soát trước mặt người khác nữa.
Tôi cấu mạnh tay mình nhưng vẫn không ngăn được sự tức tối muốn đuổi hết bọn họ ra ngoài.
Đường Phong Hành thấy tôi thở nặng nề hơn, cậu ấy ấn nhẹ vai tôi rồi nói với mọi người: "Được rồi, tan học các cậu cũng chưa ăn cơm, không thấy đói à? Để cho Thư Ninh nghỉ ngơi đi, chỗ này không cần chúng ta nhọc lòng nữa đâu, đi thôi đi thôi."
Đường Phong Hành đẩy bọn họ ra ngoài.
Tôi như người điên lập tức cắn lấy tay mình, sự điên cuồng trong lòng không thể dùng bất cứ ngôn từ hay hành động nào để đuổi đi được, dường như tôi lại đang thay đổi, lồng ngực nặng trĩu, trong cổ họng như có gì đó đang mắc nghẹn.
Ánh nắng chiều tà đã biến mất nhường chỗ cho bóng tối vô tận, phòng bệnh u ám được chút tia sáng từ hành lang hắt vào.
Tôi thở hổn hển, cảm thấy cực kỳ không ổn, giống như đang có hàng tấn trọng lực vô hình đè lên vai mình.
Tôi nắm chặt tay vịn lạnh băng bên giường, cố gắng áp chế cảm giác muốn gào thét.
Hai tay tôi không nhịn được run rẩy, móng tay đâm sâu vào đệm giường, răng tôi vẫn cắn chặt vào tay, trong đầu không ngừng hiện lên những mẩu ký ức cũ mèm rách nát.
Vào giờ phút này tôi còn không biết rốt cuộc bản thân đang làm gì, trước mắt trắng xóa giống như bị che bởi một tấm màn sân khấu màu trắng khổng lồ.
Cửa mở ra mà tôi cũng không thèm để ý, Đường Phong Hành tóm lấy cánh tay tôi, vỗ lưng tôi muốn tôi há miệng: "Trần Thư Ninh, nhả ra, đừng cắn nữa.
Nhả ra, nào, đừng cắn nữa.
Nhả ra, Trần Thư Ninh."
Màn trắng trước mắt tôi biến mất, trong miệng nếm được vị máu tươi thì tôi mới nhả tay mình ra, vết cắn đầy máu me trên tay như đang cười nhạo tôi, nhắc nhở tôi rằng sự bình thường cùng lắm chỉ là trong vài phút, giây tiếp theo tôi sẽ chìm trong nắng gắt bỏng cháy hoặc bóng tối khôn cùng.
Đường Phong Hành cúi người vuốt lưng tôi: "Không sợ, không có việc gì đâu.
Không thoải mái thì phải nói ra, cậu khó chịu thì nói cho tôi biết."
Dường như tìm được một nơi để trút vào, cảm giác đau đớn kịch liệt giống như trong lòng bị xẻo mất một khối, tôi hét lên chói tai: "Sẽ không tới! Sẽ không tới! Sẽ không tới!"
"Cái gì không tới?" Đường Phong Hành vẫn dịu dàng vuốt nhẹ lưng tôi.
Tôi không để ý đến cậu, vẫn hét lên những câu vô nghĩa lặp đi lặp lại: "Không, bọn họ không cần.
Bọn họ không cần tôi.
Tôi làm cho bọn họ thất vọng rồi, tôi làm cho họ rất thất vọng.
Tôi vô dụng, bọn họ bỏ tôi rồi.
Bọn họ sẽ không tới đây đâu..."
Đường Phong Hành ôm chặt tôi để tránh tôi lại tự làm thương tay mình nữa.
Cậu ấy kề trán bên trán tôi rồi nhẹ giọng thầm thì: "Không ai bỏ cậu cả, Trần Thư Ninh.
Cậu làm rất tốt, cậu được học bổng, cậu đại diện trường đi thi hùng biện còn giành cả giải nhất.
Cậu nhớ không, cậu rất ưu tú, Trần Thư Ninh cậu không cần tự ti."
"Vô dụng! Tất cả những thứ này đều vô dụng!" Tôi gào lên đau đớn, hay tôi đang nói với tông giọng bình thường của mình nhỉ, chỉ biết rằng trái tim trong lồng ngực đang đập loạn dữ dội.
"Không vô dụng, Trần Thư Ninh, cậu nghe tôi nói, cậu có thể làm được những điều mà người khác chẳng bao giờ dám mơ đến, cậu kiên trì như vậy, mặc kệ có rối loạn lưỡng cực thì cậu vẫn có thể làm luận văn được giáo sư khen ngợi, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện cậu làm tốt hơn nữa.
Đừng hạ thấp chính mình, cậu rất ưu tú."
Tôi nghe những lời này, trong lòng nghĩ tại sao cậu ta lại biết tôi mắc bệnh.
Đường Phong Hành biết bệnh của tôi, tôi muốn trốn tránh cậu, lúc này tôi không khác gì đang trần như nhộng khổ sở đứng trước mặt cậu ta, cảm giác xấu hổ và nhục nhã rối tung vào nhau.
Thế nhưng sức tôi không thể chống lại cậu ấy, vậy nên tôi há mồm cắn cổ cậu, cắn ác đến mức chỉ cần sâu thêm chút nữa thôi là có thể thấy máu.
Đường Phong Hành kêu lên một tiếng đau đớn, kéo đầu tôi ra không vui nói: "Trần Thư Ninh, sao cậu gặp người là cắn vậy hả, ngoan chút nào, nếu không lát nữa tôi nhổ bớt răng nanh của cậu đấy."
"Trần Thư Ninh, mắc bệnh không phải là lỗi của cậu, cậu không cần cảm thấy sai trái, cũng không cần phải thấy nhục nhã."
"Hít sâu ba lần, thở nhịp nhàng nào, nếu cậu ổn rồi thì tôi sẽ thả tay."
Trên mặt tôi giăng đầy nước mắt, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng nức nở.
Cậu ấy buông cánh tay đang siết chặt tôi nhưng lại ôm lấy đầu tôi rồi kề trán hai đứa bên nhau, hơi thở nóng ẩm của chúng tôi hòa lẫn, bàn tay cậu ấy mạnh mẽ lại ấm áp.
Cậu ấy kiên nhẫn nói rất nhiều lời, cuối cùng tôi cũng nghe hiểu được.
Thấy tôi ổn rồi thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm, còn đùa giỡn mà chỉ vào dấu răng trên cổ: "Chó cắn thì phải đền tiền thuốc đấy nhé."
Tôi đã bình tĩnh lại, cười cười tránh khỏi bàn tay cậu, hít sâu mấy lần rồi nhờ Đường Phong Hành lấy giúp tôi lọ vitamin C ở trong cặp sách.
Thuốc bên trong đương nhiên không phải là vitamin mà là alprazolam, một loại thuốc an thần.
Tôi uống xong thì ngồi tựa vào đầu giường, Đường Phong Hành đưa khăn giấy cho tôi, tôi lau khô nước mũi, toàn thân mỏi mệt.
Tôi nhìn xuống quần áo, trên đó còn có vết bẩn do trưa nay nôn ra.
Đã mấy ngày rồi tôi không tắm tử tế, đột nhiên cả người cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, ghét bỏ bản thân quá bẩn thỉu.
Tôi hắng giọng, nói: "Tôi muốn đi tắm."
Đường Phong Hành đang lấy cồn lau qua dấu răng trên cổ, nghe vậy thì xoay đầu nhìn cánh tay đang băng bó và cái chân bó thạch cao của tôi, khó hiểu hỏi lại: "Cậu như vậy mà có thể tắm à?"
Tôi tự cho mình là đúng: "Cậu đỡ tôi đến phòng vệ sinh là tôi có thể tự tắm được, cả người tôi bẩn lắm rồi, không chịu nổi."
Đường Phong Hành lấy xe lăn cho tôi rồi đẩy tôi đến phòng vệ sinh, ở trong đó có một cái ghế tựa, cậu ấy ôm tôi lên rồi để tôi ngồi lên ghế, sau đó xoay người đi lấy quần áo cho tôi thay.
Tôi mở nước ấm định gội đầu trước nhưng tay lại không cầm chắc được vòi sen, nó rơi mạnh xuống đất rồi phun nước tung tóe ướt khắp cả người tôi.
Tôi hoảng lên nhưng trong đầu lại ngơ ngác chẳng nghĩ được gì, Đường Phong Hành nghe thấy tiếng rơi thì vội vàng ôm quần áo quay lại, thấy tôi bị nước xối thẫn thờ thì nhanh tay đóng lại vòi nước.
Giờ thì tốt rồi, hai người chen chúc đối mặt trong phòng tắm nhỏ hẹp, cậu ấy hỏi tôi: "Sao lại thế này?"
Tôi nhìn sợi tóc ướt nước trước trán, thờ ơ trả lời: "Tay không có sức, làm rơi."
Vừa thẳng thắn lại còn hơi mang ý khoe khoang.
Đường Phong Hành lau qua tóc tôi rồi thuận miệng nói: "Cậu mà tắm thế này thì chắc ngâm ướt cả thạch cao."
Tôi nhún vai: "Vậy cậu tắm giúp tôi đi."
Đường Phong Hành cứng đờ như thạch cao trước mặt tôi, tôi nhìn cậu ta, chỉ là hai thằng con trai cùng tắm thôi mà, không phải là chuyện bình thường ở ký túc xá à?
Phản ứng của Đường Phong Hành thật kỳ lạ.
Nhưng cũng lâu rồi tôi không tắm cùng người khác, chủ yếu là vì những vết sẹo đầy rẫy trên hai cánh tay tôi.
Lúc này tôi chỉ là hứng lên thì đề nghị, tôi nhoẻn miệng cười, giơ cái tay bị thương lên rồi nói: "Vậy làm phiền bạn học Đường Phong Hành giúp mình tắm một tí nhé."
"Được rồi." Đường Phong Hành ngồi xổm xuống cởi nút thắt của bộ đồ bệnh nhân ướt sũng trên người tôi, khi thấy vết sẹo rất nhỏ trên ngực tôi thì cậu ấy nhìn chăm chú một lát, tôi không khỏi cảm thấy không khí dường như nóng bừng lên.
Khi tay cậu ấy để lên cạp quần tôi thì rõ ràng đã khựng lại, hai đứa đều cảm thấy xấu hổ nhưng dù sao chuyện này cũng là tôi khởi xướng.
Cậu giữ cạp quần tôi, nói: "Nâng lên chút...", hình như cậu đang tìm kiếm một từ ngữ thích hợp, "Nâng...!mông cậu cao lên một chút."
Tôi cười thành tiếng, cậu cũng cười khiến không khí bớt xấu hổ hơn.
Tôi dựa vào người cậu làm theo, cả người trần trụi bày ra trước mắt cậu ấy, trước đây da mặt tôi cũng dày như vậy ư, phơi bày hết thảy trước mặt người khác thế này cũng không sao ư?
Cậu ấy không do dự mà mở nước ra, chỉnh tôi ngửa cổ rồi gội đầu cho tôi.
Hơi nước nóng bỏng tràn ngập trong nhà tắm nhỏ hẹp, trước mắt mơ hồ, đầu ngón tay xoa bóp với lực đạo vừa đủ, hương dầu gội thơm ngọt quanh quẩn nơi chóp mũi, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng bọt biển nhỏ vụn và giọt nước thỉnh thoảng rơi xuống sàn nhà.
Cậu ấy cứ như một hộ lý chuyên nghiệp, xả bọt cho tôi rồi nhanh nhẹn giúp tôi lau tóc, sau đó là giúp tôi tẩy rửa thân người.
Trên ngón tay cậu ấy có một vết chai nhỏ, khi cọ qua làn da ít phơi nắng nơi thái dương tôi đã đem đến một xúc cảm ve vuốt thật khác lạ.
Động tác ấy mang theo chút ngứa ngáy cùng với sự cẩn thận đến e dè, dường như tiếng sữa tắm lướt qua làn da cũng trở nên khác đi, cậu dựa vào rất gần, tay cậu ấy xoa trên ngực tôi, rồi đến cổ, hơi thở nóng rực không thể phân biệt là của tôi hay là của cậu ấy.
Đến khi cậu ấy chạm vào cánh tay tôi, cậu liền thấy được vô số vết sẹo lẫn lộn đan xen, tôi chỉ biết nhỏ giọng phản bác: "Đừng nhìn, không phải chỉ là vài vết sẹo thôi à."
"Không đau sao?" Đường Phong Hành giúp tôi nhẹ nhàng chà lau.
"Đau, nhưng còn tốt hơn là cảm giác khi ở kỳ hưng cảm." Lần đầu tiên tôi thực sự kể về căn bệnh của mình với người khác, kỳ diệu thật, người đầu tiên phát hiện ra tôi bị bệnh ấy vậy mà là Đường Phong Hành.
Bây giờ tôi càng thêm chắc chắn cậu ấy đã nhặt được cuốn sổ kế hoạch của tôi, còn xem cả báo cáo khám bệnh mà tôi kẹp trong đó.
Cậu ấy cầm khăn tắm đến cho tôi lau nửa người trên rồi liếc xuống quần lót của tôi.
Tôi trực tiếp hạ tay cởi quần lót xuống, dù sao cũng chẳng có gì để ngượng nữa, cùng lắm đó chỉ là một miếng xốp mà thôi.
(Thư Ninh gọi anh bạn nhỏ như vậy vì nơi đó được cấu tạo từ các thể hang và thể xốp.)
"Phiền cậu nhé." Tôi ném quần lót xuống sàn nhà.
"Không phiền, nhớ trả tiền là được."
"Được, cho bạn học ra giá."
"Được."
Cậu ấy cầm khăn giúp tôi bọc lại chỗ bó thạch cao rồi bắt đầu xoa rửa từ eo tôi đến chỗ miếng xốp.
Có lẽ động tác quá nhẹ nhàng khiến tôi cảm thấy hơi ngưa ngứa, phản xạ có điều kiện mà hơi rụt người về sau.
Cậu ấy cầm chân tôi rồi cong eo tẩy rửa, hơi nước mê mang, sương ẩm cuồn cuộn, đôi mắt cận thị của tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt cậu ấy.
Hai chúng tôi ăn ý không nói câu gì, cậu ấy cầm quần lót mới, lau khô dưới háng rồi lặng lẽ giúp tôi mặc vào.
Tiếp đến cậu dùng khăn tắm lau tóc cho tôi, chiếc khăn khổ lớn bao trùm cả đầu tôi bên trong, lực lau hơi mạnh đụng vào miệng vết thương khiến tôi không khỏi kêu lên: "Đau đau, cậu lau chậm chút đi."
Cậu ấy vội vàng bỏ khăn ra: "Đau chỗ nào?".
Tay cậu cách khăn lông ôm lấy mặt tôi, lo lắng quay trái quay phải để xem đầu tôi có bị làm sao không.
Tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ tay cậu truyền qua chiếc khăn, rồi cả tiếng thở nặng nề nóng rực cùng với những sợi tóc ẩm ướt của cậu lướt qua trán tôi.
Trong mắt cậu tràn ngập lo lắng, hai bên thái dương cũng rịn mồ hôi.
Tôi bị cậu ấn hơi cúi người xuống, vô tình nhìn thấy nơi nào đó đang nhô lên dưới lớp quần bò của cậu, tôi buột miệng thốt lên: "Đường Phong Hành, chỗ đó của cậu..."
Cậu ấy lập tức dùng khăn lông bịt mắt tôi lại, che kín mít, thực sự là che đến kín mít không chừa một kẽ hở.
Tôi nghĩ ngợi một chút rồi cố nói qua lớp khăn: "Ê, cậu có muốn tôi giúp chút không?"
Dường như Đường Phong Hành đang ôm mặt, cậu ấy nói rất nhỏ: "Trần Thư Ninh, đừng nói nữa..."
Tôi lại nghĩ việc mấy thằng con trai giúp nhau làm chuyện này không phải là bình thường hả?
Tôi kéo tay cậu ra: "Sao lúc này cậu lại..."
Tôi nhìn vẻ mặt ngượng ngùng và ánh mắt trốn tránh của cậu ấy, trong không gian nhỏ hẹp là hương thơm nhẹ cùng sự mờ ám đặc sệt, cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt cậu đong chút hơi nước, mặt đỏ đến kỳ lạ, được một lát rồi lại quay đầu đi.
"Trần Thư Ninh, đừng nói nữa.
Xin lỗi cậu, không phải tôi cố ý đâu...!Cái này...!Cậu đừng chán ghét tôi, đừng cảm thấy tôi...!kinh tởm."
Một dòng điện chạy qua tim tôi tê dại, tôi như bị ma xui quỷ khiến mà nói: "Đường Phong Hành, quay lại đây, nhìn tôi."
Chúng tôi lại nhìn nhau lần nữa, sương mù tràn ngập, ánh đèn mờ nhạt như một vầng sáng bao lấy chúng tôi, giống như nơi này không phải là hiện thực mà chỉ là một ảo cảnh trong mơ.
Thật ra trong lòng tôi vẫn biết cháo buổi trưa là cậu đút tôi ăn, đồ tôi nôn ra cũng là cậu giúp tôi lau dọn.
Mạng của tôi là do cậu cứu về, có phải tôi nên quý trọng và trả ơn cậu không? Một suy nghĩ kỳ quái đã hiện lên trong đầu tôi như thế.
Tôi không biết tại sao bản thân lại suy nghĩ như vậy, miếng xốp dưới người tôi bỗng nhiên có chút phản ứng, theo lý mà nói thì trong kỳ hưng cảm ham muốn sẽ tăng lên, thế nhưng tôi vừa uống thuốc an thần, ngọn lửa kia hẳn phải bị dập tắt rồi chứ...
Cơ thể tôi cũng nóng lên, trái tim như bị lửa đốt, trực giác khiến tôi hiểu rõ những tâm tư của Đường Phong Hành.
Tôi nắm cằm cậu rồi kéo cậu gần về phía tôi, tôi nhìn môi cậu, trong lòng dâng lên một sự xúc động không tên đẩy đầu tôi nghiêng về phía trước, hôn lên.
Cậu ấy mở lớn mắt rồi nhanh chóng nhắm lại, hai tay cậu cũng đỡ lấy đầu tôi, còn tôi thì đang mải mê cọ xát bờ môi của cậu, thật nhẹ, thật mềm.
Đường Phong Hành dựa vào tôi rất gần, trên người cậu có mùi gỗ đàn hương nhè nhẹ, cậu ấy dịu dàng liếm cánh môi tôi khiến cho tôi hơi ngứa run rẩy, tôi nghiêng đầu, cậu lại vội vàng dùng môi mình ôm lấy môi tôi rồi mút vào một chút.
Tiếng thở của cậu càng nặng nề hơn, gần như là phả lên mặt tôi, ẩm ướt ấm nóng.
Giây tiếp theo tôi liền đẩy cậu ra, tôi thở gấp rồi nuốt mấy ngụm nước miếng, trái tim lúc này còn đập nhanh hơn cả khi ở đỉnh của kỳ hưng cảm, thế nhưng trong ngực lại không hề khó chịu mà là sự thoải mái đến từng lỗ chân lông.
Cậu ấy nắm chặt tay vịn, đầu vẫn đặt trên vai tôi thở hổn hển, tôi có thể cảm thấy hầu kết cậu đang không ngừng lăn lộn.
Tôi sờ sờ tóc cậu rồi lên tiếng với một giọng vững vàng: "Đường Phong Hành, cậu về trước đi."
"Về đi, nếu cậu đồng ý thì hãy cầm thứ mà tôi để dưới gối đầu trong phòng ký túc đến đây, còn nếu không thì cậu cầm nó về, sau này đừng đến tìm tôi nữa."
"Nếu cậu cầm nó đến đây, sau khi xuất viện thì cậu lại cùng tôi đến bệnh viện một chuyến, không phải viện này, mà là bệnh viện trước kia tôi đã đến khám.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook