"Nhưng hôm nay nếu không gặp hoàng hậu, chỉ sợ sẽ khó giải thích với đại tướng quân. Thần cũng cảm thấy tiếc cho cơn đau của bệ hạ, nhưng cơn đau chỉ kéo dài trong chốc lát, thần chỉ vào gặp một chút thôi, thần cũng chỉ có một cái đầu....." Okas hạ quyết tâm không để Chó Săn nhìn thấy Hạ Dương, nhưng Chó Săn lại khó chơi, hắn cực kỳ không biết xấu hổ: "Cho nên, vì tính mạng của thần để bệ hạ chịu khổ rồi."

Sự vô liêm sỉ của hắn dường như đã trở thành một thói quen.

Okas vô thức nắm chặt tay trái dưới ống tay áo, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh và căng thẳng: "Hoàng hậu là cháu trai của Hạ Côn, Cẩu tiên sinh, khanh muốn bảo vệ tính mạng mà để em ấy phải đau đớn.......Hạ tướng quân có đồng ý không?"

"Nếu không có mệnh lệnh của đại tướng quân, thần sẽ không tới nơi này..." Chó Săn là một kẻ hung ác.

Okas không khỏi nhàn nhạt thở dài: "Có đôi khi, ta thật sự nghĩ không ra, làm người không phải tốt hơn sao, tại sao lại muốn đi làm chó cho người khác?"

Ý tứ trong lời nói của hắn là chế nhạo Chó Săn cực kỳ rõ ràng.

"Lý do tại sao con người là con người chứ không phải con chó là bởi vì làm người thoải mái hơn làm chó. Nếu một ngày nào đó, làm chó có thể khiến người ta thoải mái hơn làm người, thì việc ai đó chọn làm chó thay làm người cũng là điều hợp lý." Nhưng Chó Săn lại không cảm thấy xấu hổ chút nào, tiểu nhân đắc chí,

nó rất vui vẻ, lớn tiếng đáp lại.

Dừng một chút, sau đó lại quay sang Okas: "...Người nghĩ sao, thưa bệ hạ?"

"Cẩu tiên sinh, quả là ý kiến hay......." Okas đối với Chó Săn không hề tỏ ra khinh thường, chỉ là nhẹ giọng tán thưởng.

"Chỉ là một chút ý kiến ​​​​khiêm tốn mà thần đã học được thông qua thực hành không ngừng." Chó Săn nói khá tự cao, nhưng nụ cười tự mãn trên khuôn mặt của hắn ta hoàn toàn trái ngược với những gì hắn ta nói: "Nếu bệ hạ có hứng thú, ngài cũng có thể thử làm một con chó, và Bệ hạ sẽ thấy rằng làm một con chó hạnh phúc hơn nhiều so với làm người."

Thị vệ của Okas tại chỗ đó liền nổi giận, rút ​​kiếm muốn bổ vào Chó Săn: "Ngươi........"

Nhưng Chó Săn lại không sợ chút nào, chỉ là cười nhìn hoàng đế.

"Cám ơn ý tốt của Cẩu tiên sinh, bất quá ta thật sự không có hứng thú làm chó chạy vặt của người khác." Orcas tựa hồ rất bình tĩnh, ngồi ở trên xe lăn, ra hiệu thị vệ thu hồi kiếm, sau đó sờ soạng cái chân không có cảm giác gì của chính mình nói

Chó Săn mỉm cười.

Nhưng đã không tiếp tục về chủ đề bế tắc này.

"Được rồi, Hoàng Đế tôn kính, chúng ta chào hỏi đến đây là kết thúc." Chó Săn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay, thúc giục nói: "Nói tóm lại dài dòng, không biết khi nào mới được nhìn thấy Hoàng hậu tôn kính của thần để thần có thể đến thăm xem vết thương của ngài ấy thế nào rồi?"

Orcas thấy không thể làm gì được đành phải nói với lính canh: "Hilda, đi đánh thức Hoàng hậu dậy. Nói với em ấy rằng Cẩu tiên sinh đến thăm em ấy theo lệnh của ông nội."

Anh sợ mình thỏa hiệp thêm được nữa thì Chó Săn sẽ mạnh mẽ xông vào cung Hoàng hậu.

"Vâng." Hilda trả lời, và muốn chạy đi thông báo cho những người chăm sóc Hạ Dương.

Không được, hắn còn chưa đi mấy bước, Chó Săn đột nhiên ngăn lại: "Không cần!"

"Cẩu tiên sinh, khanh có ý gì?" Okas nhẹ nhàng vuốt ve

đôi chân của hắn, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua chân Chó Săn, mặc dù hắn đang ngồi, nhưng chung quanh lại vô cùng lạnh lẽo.

Chó Săn cười nói: "Bây giờ chúng ta trực tiếp đi vào cung Hoàng hậu đi. Hoàng hậu bệ hạ tuổi còn trẻ, chúng ta nhất định phải cho hắn một cái bất ngờ để bệ hạ vui vẻ."

"Cẩu tiên sinh, khanh có chắc là ngạc nhiên chứ không phải sợ chứ?" Orcas mỉa mai.

Chó Săn bình chân như vại nhìn hoàng đế: "Bệ hạ nói rất đúng, nhưng thần nghe không hiểu."

"Không hiểu liền quên đi, đi thôi, chúng ta cùng nhau đi gặp hoàng hậu đi." Okas cụp mắt nói, không muốn tiếp tục vướng vào vấn đề này.

Hilda định bước lên và đẩy Okcas.

Mà Chó Săn lại tiến lên cướp lấy chỗ của hắn, chuẩn bị bắt đầu đẩy xe lăn của Okas, cười nói: "Ta tới, ta tới, loại công việc hầu hạ người này, ta là người thành thạo nhất."

Hilda ngập ngừng nhìn họ.

"Đi thôi!" Orcas không nói gì.

Anh ấy đã gặp phải tình huống xấu hổ như vậy không chỉ một hai lần.

******

Hạ Dương nằm trên giường dưỡng thương vì bị thương ở đầu, vết hằn trên cổ đã được thiết bị y tế chiếu xạ biến mất, vết thương trên đầu vì tuổi còn nhỏ nên sợ ảnh hưởng đến khả năng miễn dịch và phát triển cho nên không thể dùng thuốc giảm đau và các thiết bị làm lành nhanh được, vì vậy cậu phải nằm trên giường và chờ vết thương tự lành từ từ.



Chú Orcas vẫn chưa đến........

Còn Annie sợ cậu buồn chán nên cầm cuốn truyện kể chuyện cho cậu nghe.........

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động, Hạ Dương nhìn ra cửa, quả nhiên nhìn thấy Chó Săn từ ngoài cửa đẩy Okas đi vào, Hạ Dương sửng sốt mới nhận ra Chó Săn là ai.

Cậu mơ hồ nhớ tới kiếp trước người này là bạn thân của ông nội Hạ Côn của cậu, sau này hắn đắc tội với Hạ Côn và bị đưa ra biên cương làm khổ sai, cho dù sau khi Hạ Côn chết và Hạ gia suy sụp, hắn cũng không có đổ xuống.

"A Dương......" Okas ưu tiên đẩy xe lăn đến bên giường Hạ Dương, nắm tay Hạ Dương làm anh cũng rất bối rối, may mà Hạ Dương nhìn thấy anh không lộ ra bất cứ biểu hiện gì.

Hạ Dương sửng sốt một chút: "Chú Okas......"

"Ông nội cho gọi Cẩu tiên sinh đến gặp em, nếu vết thương của em còn đau thì nói cho Cẩu tiên sinh để ông ấy quay về báo cho ông nội, để ông nội yên tâm..." Orcas treo tim trên cổ, nhẹ nhàng chải mái tóc mềm mại của Hạ Dương.

Cầu nguyện từ tận đáy lòng rằng sẽ không có gì sai sót xảy ra......

Nếu có thể, hắn hy vọng Hạ Dương không trực tiếp nói chuyện với Chó Săn, cho dù tên đó có chuyện gì muốn hỏi, cũng phải thông qua hắn.

"Chú Chó Săn......." Hạ Dương nhìn thấy thế lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền giả làm một đứa trẻ ngoan chào hỏi Chó Săn: "Vết thương của ta không còn đau nữa, bác thái y nói tôi sẽ không sao nữa, cẩu tiên sinh, chú trở về nói cho ông, để ông ấy không cần lo lắng cho ta......."

Ai xa ai gần, trong lòng cậu vẫn luôn rất rõ ràng.

Okas thở phào nhẹ nhõm, Hạ Dương trả lời rất hay, điều anh sợ nhất chính là Hạ Dương sẽ đệ đơn khiếu nại vào lúc này, Hạ Dương trả lời như vậy đã nằm ngoài dự liệu của anh.

"Hoàng hậu nương nương, thật là đáng yêu." Chó Săn nhìn Hạ Dương cười nói.

Nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy rùng mình.

Nếu hắn ta không rời đi trong giây lát, tảng đá lớn đè nặng lên trái tim mọi người sẽ không thể thả lỏng trong giây lát.

"Cẩu tiên sinh, khanh còn muốn hỏi gì nữa không? Ta sẽ nhờ A Dương giúp khanh." Xe lăn của Okas chiếm chặt vị trí đầu giường của Hạ Dương, và anh không chịu nhượng bộ chút nào.

Anh ấy đã quyết định.......Không để Hạ Dương và Chó Săn nói chuyện trực tiếp.

Không muốn, Chân Chó cười híp mắt, nhưng lại không để ý tới quân vương là Okas, đi ngang qua hắn, dựa vào thân thể to lớn của mình trực tiếp đem đầu tựa vào bên giường hỏi:"Không biết, điều gì đã gây ra vết thương trên đầu của Hoàng hậu ạ? Ông của ngài, tổng tư lệnh Dias của chúng ta rất quan tâm đến vấn đề này."

Ai cũng không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên như vậy, tất cả mọi người lập tức treo tim trên cổ.

Tất cả những người có mặt đều nhìn Hạ Dương chỉ mới năm tuổi trên giường trong giây lát, và các thành viên thuộc hạ của Orcas đều sợ Hạ Dương sẽ kể hết mọi chuyện khi còn bé, sau đó Orcas sẽ xong đời.

Okas ngồi trên xe lăn, vô thức nắm chặt lòng bàn tay thành nắm đấm, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào, ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhìn đứa trẻ trên giường, chỉ nhẹ giọng gọi Hạ Dương: "A Dương......"

Anh chắc rằng, một đứa trẻ năm tuổi không nói ra sự thật để cứu anh thì khả năng không cao.

Nhưng khi nói đến những lúc như thế nay....... Okas chỉ có thể đặt hy vọng vào Hạ Dương và coi cậu như cọng rơm cứu mạng.

"Con không nghe lời chú lén leo thang nên bị rơi khỏi thang đầu va vào góc bàn..." Hạ Dương nói bằng giọng trẻ con dưới ánh mắt hừng hực lửa của mọi người.

Đám người còn không kịp thở phào một hơi.

Nhưng Chân Chó hoài nghi hỏi: "Thật sao? Thần không nghĩ vết thương của Hoàng hậu trông như thế này? Nó không giống như bị đập vào góc bàn, phải không?"

Hắn đang lừa gạt Hạ Dương.

Lòng người quay quắt, chưa kịp buông ra đã lại giơ lên ​​cổ họng.

Chỉ sợ Hạ Dương sẽ không chịu nổi Chó Săn dẫn dụ đem sự thật nói ra ngoài.

Hạ Dương ngây thơ vô tội nhìn Chân Chó, nói: "Rõ ràng là đập xuống bàn, sao có thể không đập xuống bàn? Ta chỉ là đập đầu vào trên bàn làm chảy máu mà thôi...... "

"Phải không?"

Hạ Dương khẳng định trả lời: "Phải."

Chân chó thật sâu nhìn Hà Dương một hồi, sau đó cười cười, tiếp nhận đáp án.

Chân chó hồi lâu cũng không hỏi thêm câu nào, ngay lúc mọi người cho rằng hắn sẽ không hỏi nữa liền mất cảnh giác, hắn đột nhiên hỏi Hạ Dương: "Vậy thì Hoàng hậu bệ hạ nói cho thần biết đi? Vết thương có liên quan gì đến Hoàng đế đáng kính của chúng ta, chú Orcas của ngài không, ngài ấy có đẩy ngài không?"

Toàn bộ thuộc hạ của Orcas, không ngờ hắn lại hỏi thẳng như vậy........



Đại khái là nói thật, đối mặt ngượng ngùng như vậy, tim đập cơ hồ là đột nhiên ngừng lại, thậm chí có rất nhiều người đã sớm chuẩn bị sẵn ý tưởng liều chết bảo vệ bệ hạ, liều mạng giết Chân Chó thiên hạ nhục nhã này.

Ngay cả khi Okas nắm tay Hạ Dương, anh ấy cũng vô thức siết chặt lại.

"......chú Okas" Hạ Dương vô thức nhìn Okas.

Nhìn qua trông giống như không hiểu Chó Săn đang hỏi cái gì vậy.

Thấy tình hình này, đội trưởng đội thị vệ của Orcas lập tức chĩa mũi kiếm vào chân chó: "Làm càn! Ngươi đang nói cái gì vậy, tên khốn kiếp kia, dám chất vấn bệ hạ hại đến hoàng hậu! Ta đánh ngươi một trận."

Nhưng tại một giây sau......

Khẩu súng của những tên lính do Hạ Côn phái đến để bảo vệ chân chó đã đặt lên thái dương của Orcas, và Orcas đặt khẩu súng hướng về Chó Săn mà không chớp mắt, nhưng những người bảo vệ thân cận của Orcas đã không còn hét lên với đám lính của Chó Săn nữa.

Chân chó không thèm để ý Okas đang áp sát vào thái dương của mình, cười rất dịu dàng, cả người như được tắm trong thánh quang, nhẹ giọng hỏi Hạ Dương: "Đúng rồi, là chú Orcas của người thưa Hoàng hậu bệ hạ. Người nói cho thần biết, vết thương trên đầu người có phải do chú Orcas đẩy ngã không? Chú Orcas thường xuyên đánh người sao? Hoàng hậu bệ hạ cứ mạnh dạn nói đi đừng sợ chú Orcas, ông nội người sẽ thay người quyết định."

Ngay cả khi mọi chuyện đang ổn thì hắn ta dường như cũng đang cố làm to chuyện.......

Có vẻ như anh ta muốn dùng điều này để đòi công trước mặt Hạ Côn.

"Không, đầu của ta là do tự làm mình bị thương, không liên quan gì đến chú Orcas cả..." Hạ Dương không biểu hiện gì bắt lấy tay Okas lại cảm giác được trên tay hắn toàn mồ hôi lạnh.

Lúc này Hạ Dương mới biết........

Hóa ra chú Orcas của cậy ấy không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Tên đàn ông Chân Chó không chịu buông tha: "Thật sao? Hoàng hậu bệ hạ, người nên biết nói dối là mũi dài ra đó, nhưng trẻ con không biết nói dối..."

"A Dương không nói dối, A Dương là một cậu bé ngoan, A Dương sẽ không nói dối, chú Orcas, chú có nghĩ vậy không?" Hạ Dương vừa nói vừa ôm chặt Orcas, khuôn mặt căng phồng búng ra sữa.

Mọi người không thể không muốn véo phần thịt mềm nhô ra trên mặt cậu.

Okas mặt không thay đổi, không thèm để ý khẩu súng trên thái dương, nhẹ giọng đáp lại Hạ Dương: "Đúng vậy, A Dương là một cậu bé ngoan, sẽ không bao giờ nói dối."

Hạ Dương nhận được lời khẳng định, lập tức thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình, giả vờ ngây thơ không biết gì nhìn Chó Săn: "Chú Orcas đối xử với ta rất tốt, ta thích chú Orcas nhất, chú ấy so với cha mẹ ta còn tốt hơn... Này, chú Chó Săn, tại sao chú lại đặt một khẩu súng đồ chơi lên đầu chú Orcas? Chú đang chơi trò chơi với chú Orcas à? Ta muốn chơi cùng, ta cũng muốn!"

Cậu không biết làm thế nào để giúp Orcas......

Cậu chỉ muốn làm hết sức mình và đem hết thảy làm đến cuối cùng.

"Đúng vậy, chúng ta cùng Hoàng đế bệ hạ chơi một trò chơi! Bất quá, cũng đã muộn rồi, thần phải trở về đi gặp ông nội cháu, lần sau chúng ta tiếp tục cùng nhau chơi tiếp nhé, Hoàng hậu bệ hạ!" Sau một nửa ngày, thấy vẻ mặt của cậu ấy không có vẻ là giả tạo, hắn ta mất ý định tiếp tục tra hỏi.

Chân chó búng ngón tay, ra hiệu cho binh lính của Hạ Côn thu hồi khẩu súng trên thái dương của Orcas, không chút xin lỗi mà nói: "Thực xin lỗi, hoàng đế tôn kính của thần. Là tiểu nhân đã hiểu lầm ngài nhưng mà thần cũng là thay đại tướng quân lo lắng cho sự an toàn của Hoàng hậu bệ hạ, dù sao Hoàng hậu bệ hạ cũng là cháu trai omega duy nhất của ngài ấy, xin thứ lỗi cho thần đã bất kính với ngài!"

Hắn ta chưa nói xong thì khẩu súng của Orcas đặt trên thái dương hắn đã được gỡ bỏ......

Đội trưởng đội thị vệ của Orcas vốn đã tức giận dùng hết sức đá vào bụng hắn ta, Chó Săn nhất thời không chú ý vừa vặn bị đá trúng, nhưng với tư cách là một alpha trưởng thành cường tráng, hắn ta không hề gục ngã mà đứng thẳng người, chống lại cú đá bằng cơ bắp và sức mạnh của chính mình.

"Không thành vấn đề..." Okas xoa xoa thái dương tỏ ra rộng lượng.

Chỉ là lúc này, trái tim của anh mới thực sự đặt trở lại trong lòng ngực một chút.

Chân Chó giảm bớt đau đớn, nhổ nước miếng xuống đất, nhưng hắn cũng không trả đũa, chỉ nhàn nhạt nói: "Cú đá này, coi như do đã để Hoàng đế bệ hạ chịu sỉ nhục, núi xanh không đổi nước xanh sẽ chảy mãi mãi, sau này chúng ta gặp lại nhau!"

Nói xong, anh bỏ đi không ngoảnh lại.

*******

Lượt tương tác của bộ này thấp quá nên khiến Dan có hơi nản, lười ra chương mới quá. (๑•́ ₃ •̀๑)

Thế nên chúng ta tổ chức Q&A nha!! Các tình yêu có thể đặt các câu hỏi liên quan bộ truyện hoặc về Dan cũng được, đến khi ra chương mới thì Dan sẽ lựa chọn một trong những câu hỏi đó để trả lời nè

O(≧∇≦)O

Bạn nào đã vote và cmt là sẽ được tham gia trò chơi nha (nếu follow Dalia càng tốt (˵¯̴͒ꇴ¯̴͒˵))

Cảm ơn các tình yêu~moa moa ta~ '͈ॢ ᵌˋ͈ॢꉧ'͈ॢᵋ ˋ͈ॢ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương