Kế Hoạch Tóm Gọn Lão Sư Tạc Mao
-
Chương 25: Tiết chế cái gì đều là mây bay
Sáng sớm, Tô Nam đang ngủ say tỉnh lại, vén chăn lên xem kỹ bản thân.
Trên người, ô mai rải khắp nơi, màu sắc đậm nhạt khác nhau.
Trên đùi, lẻ tẻ phân bố các loại hình dạng, chất lỏng đã khô cạn không rõ màu sắc, nhìn ra được số lượng rất kinh người.
Trụ sở bí mật phía sau, bởi vì vị trí vô cùng ẩn nấp, tạm thời không cách nào dùng mắt thường trực tiếp quan sát, bất quá theo trình độ đau nhức, không cần phải nói cũng là trạng thái sưng đỏ rồi.
Thân thể lật qua lật lại, eo chân lập tức truyền đến cảm giác bủn rủn, chất lỏng sền sệt nào đó cũng chậm rãi từ bên trong chảy ra…
Tô Nam căn cứ quan sát hiện tượng, nhiều lần phân tích rốt cục đưa ra kết luận: 1. Tối hôm qua không phải là ảo giác của mình, không phải mình nằm mơ, hết thảy đều là thật. 2. Chính mình thật sự cùng Nguỵ Khiêm Ngữ làm, hơn nữa còn là bị đè ở phía dưới ăn xong lau sạch. 3. Chính mình bảo lưu lại tấm thân xử nữ hơn hai mươi năm lần này là thật sự ném đi. 4. Nguỵ Khiêm Ngữ chân bị thương còn dũng mãnh được không khoa học! 5. Chính mình tối hôm qua làm xong liền trực tiếp ngủ, không có đãi ngộ tiểu công ôn nhu vì chính mình dọn dẹp.
Nhìn sang Nguỵ Khiêm Ngữ hạnh kiểm xấu chân bị thương, Tô Nam yên lặng trong lòng bỏ thêm một câu, còn phải tự mình chịu đựng xương sống thắt lưng chân nhuyễn chiếu cố hắn! Đậu xanh rau má ta tuyệt đối là tiểu thụ khổ bức nhất trên thế giới! !
Chính mình làm sao lại không kiềm chế được sắc đẹp trước mắt? ! Thực xin lỗi cha mẹ thực xin lỗi xã hội thực xin lỗi tổ quốc thực xin lỗi tổ chức thực xin lỗi nhân dân nhiều năm giáo dục cùng tha thiết kỳ vọng ah!
“Chẳng lẽ cái này là ba lần tỉnh mỗi ngày trong truyền thuyết?” Nguỵ Khiêm Ngữ chẳng biết lúc nào đã thức, nhìn Tô Nam thân thể trần truồng ở đằng kia trầm tư, lại cảm thấy một hồi lửa nóng, thấp giọng nặng nề mà cười nói, “Vậy thì với số lần tối hôm qua của chúng ta, ngươi… nên bao nhiêu lần mới đủ đây?”
Mỗi ngày ba lần? ? Mỗi • ngày? ! ! ! Đệch! Khốn kiếp! Họ Ngụy ngươi có hay không không một điểm hổ thẹn! !” Tô Nam ngắm nhìn bốn phía, không có tìm được vũ khí, trực tiếp rút qua gối đầu nện tới.
Thật đúng là… hảo phương thức công kích của tiểu muội… gối đầu, ngươi khổ cực!
“Thân ái ngươi đã yêu cầu như vậy, ta thoả mãn ngươi chưa đủ thật sự quá vô trách nhiệm rồi!” Nguỵ Khiêm Ngữ nghiêng đầu tránh thoát gối đầu bay tới trước mặt, nguy hiểm mà hé mắt, “Hơn nữa nhìn ngươi bây giờ tinh thần như vậy, rõ ràng tối hôm qua ta còn ra sức chưa đủ ah!”
Vừa cảm giác có chút không ổn chuẩn bị chuồn đi, Tô Nam quyết đoán bị Nguỵ Khiêm Ngữ kéo trở về.
Ngụy thiếu gia chân ngươi bó thạch cao động tác còn gọn gàng hữu lực như vậy thật sự đại trượng phu? Có phải ngươi cảm thấy dùng chỉ số thông minh của Tô Nam tuyệt đối nhìn không ra thương thế của ngươi có gì kỳ quặc?
“Khốn kiếp! Nguỵ Khiêm Ngữ ngươi thả ta ra! Dừng tay! Không… Không được sờ chỗ đó! Cmn! Buông tay cho lão tử ah! ! ! A… A… A……”
Nguỵ Khiêm Ngữ bị làm cho không kiên nhẫn trực tiếp ngăn chặn cái miệng đang há ra kia, sau đó chuyên tâm mà đem Tô Nam xxoo lại ooxx cuối cùng oxox…
Đến cuối cùng lúc Ngụy lão sói xám đem Tô bé thỏ trắng nhả ra, Tô bé thỏ trắng đã hoàn toàn không dậy nổi eo rồi.
Gian nan mà vịn eo từng bước đi đến phòng tắm trong phòng ngủ, cảm giác xương cốt toàn thân đều phảng phất giống như bị chia đôi, Tô Nam triệt để luống cuống : “Nguỵ Khiêm Ngữ ngươi cái tên đại khốn kiếp! ! Lão tử muốn tiêu diệt ngươi! ! Bằng không thì lão tử sẽ không lấy họ Tô! ! ! !”
“Họ Ngụy cũng không tệ.” Nguỵ Khiêm Ngữ nằm ở trên giường lành lạnh mà trêu đùa, “Còn ngươi lại quên cầm y phục.”
Người ở bên trong ngắn ngủi mà lặng im thoáng một phát, thanh âm lại rõ ràng lại lên một bậc: “Cút! !”
Nguỵ Khiêm Ngữ cười cười, xem tình huống thân thể hiện tại của Tô Nam, giúp mình tắm rửa là không quá thực tế, vì vậy quyết đoán rời giường cà nhắc đi ra phòng tắm bên ngoài tắm rửa đi.
Kế tiếp từ trưa thẳng đến tối, Tô Nam đều xụ mặt không quan tâm Nguỵ Khiêm Ngữ, ôm máy tính vùi mình ở thư phòng không có trở ra.
Buổi tối ngủ Tô Nam cũng trực tiếp lên giường đưa lưng về phía Nguỵ Khiêm Ngữ, không nói lời nào. Nguỵ Khiêm Ngữ cũng biết chính mình hơi quá đáng, cho nên không có chú ý hắn, một nhát kéo người, bá khí mà trấn áp hết thảy phản kháng, một mực ôm trong ***g ngực của mình, an phận mà ngủ.
Về phần kế hoạch chiến tranh lạnh của Tô Nam, ngày hôm sau nhờ kỹ thuật cao siêu của Ngụy thiếu gia hoàn toàn sụp đổ tan rã rồi. Không có biện pháp ah, thực lực hai quân không có cùng một cái trục hoành, Tô lão sư, ngươi bảo trọng. Ngụy thiếu gia, tiết chế ah tiết chế!
Sau đó? Sau đó đương nhiên hai người bắt đầu cuộc sống phu phu hạnh phúc. Tô Nam sẵn bản tính người vợ trong người, mỗi ngày quy củ nấu cơm giặt giũ dọn dẹp phòng ở, buổi tối còn phải chịu trách nhiệm trên giường hầu hạ Ngụy thiếu gia gì đó ta biết nói sao?
Đương nhiên, công tác nhất định là không thể chậm trễ, cho nên lớp học bọn nhỏ đều phát hiện gần đây Tô lão sư một cái xuân quang phơi phới ah! Tất cả mọi người không ngừng cảm thán quả nhiên sức mạnh của ái tình là vĩ đại.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chắc lần nầy hơi ngắn Q_Q
Trên người, ô mai rải khắp nơi, màu sắc đậm nhạt khác nhau.
Trên đùi, lẻ tẻ phân bố các loại hình dạng, chất lỏng đã khô cạn không rõ màu sắc, nhìn ra được số lượng rất kinh người.
Trụ sở bí mật phía sau, bởi vì vị trí vô cùng ẩn nấp, tạm thời không cách nào dùng mắt thường trực tiếp quan sát, bất quá theo trình độ đau nhức, không cần phải nói cũng là trạng thái sưng đỏ rồi.
Thân thể lật qua lật lại, eo chân lập tức truyền đến cảm giác bủn rủn, chất lỏng sền sệt nào đó cũng chậm rãi từ bên trong chảy ra…
Tô Nam căn cứ quan sát hiện tượng, nhiều lần phân tích rốt cục đưa ra kết luận: 1. Tối hôm qua không phải là ảo giác của mình, không phải mình nằm mơ, hết thảy đều là thật. 2. Chính mình thật sự cùng Nguỵ Khiêm Ngữ làm, hơn nữa còn là bị đè ở phía dưới ăn xong lau sạch. 3. Chính mình bảo lưu lại tấm thân xử nữ hơn hai mươi năm lần này là thật sự ném đi. 4. Nguỵ Khiêm Ngữ chân bị thương còn dũng mãnh được không khoa học! 5. Chính mình tối hôm qua làm xong liền trực tiếp ngủ, không có đãi ngộ tiểu công ôn nhu vì chính mình dọn dẹp.
Nhìn sang Nguỵ Khiêm Ngữ hạnh kiểm xấu chân bị thương, Tô Nam yên lặng trong lòng bỏ thêm một câu, còn phải tự mình chịu đựng xương sống thắt lưng chân nhuyễn chiếu cố hắn! Đậu xanh rau má ta tuyệt đối là tiểu thụ khổ bức nhất trên thế giới! !
Chính mình làm sao lại không kiềm chế được sắc đẹp trước mắt? ! Thực xin lỗi cha mẹ thực xin lỗi xã hội thực xin lỗi tổ quốc thực xin lỗi tổ chức thực xin lỗi nhân dân nhiều năm giáo dục cùng tha thiết kỳ vọng ah!
“Chẳng lẽ cái này là ba lần tỉnh mỗi ngày trong truyền thuyết?” Nguỵ Khiêm Ngữ chẳng biết lúc nào đã thức, nhìn Tô Nam thân thể trần truồng ở đằng kia trầm tư, lại cảm thấy một hồi lửa nóng, thấp giọng nặng nề mà cười nói, “Vậy thì với số lần tối hôm qua của chúng ta, ngươi… nên bao nhiêu lần mới đủ đây?”
Mỗi ngày ba lần? ? Mỗi • ngày? ! ! ! Đệch! Khốn kiếp! Họ Ngụy ngươi có hay không không một điểm hổ thẹn! !” Tô Nam ngắm nhìn bốn phía, không có tìm được vũ khí, trực tiếp rút qua gối đầu nện tới.
Thật đúng là… hảo phương thức công kích của tiểu muội… gối đầu, ngươi khổ cực!
“Thân ái ngươi đã yêu cầu như vậy, ta thoả mãn ngươi chưa đủ thật sự quá vô trách nhiệm rồi!” Nguỵ Khiêm Ngữ nghiêng đầu tránh thoát gối đầu bay tới trước mặt, nguy hiểm mà hé mắt, “Hơn nữa nhìn ngươi bây giờ tinh thần như vậy, rõ ràng tối hôm qua ta còn ra sức chưa đủ ah!”
Vừa cảm giác có chút không ổn chuẩn bị chuồn đi, Tô Nam quyết đoán bị Nguỵ Khiêm Ngữ kéo trở về.
Ngụy thiếu gia chân ngươi bó thạch cao động tác còn gọn gàng hữu lực như vậy thật sự đại trượng phu? Có phải ngươi cảm thấy dùng chỉ số thông minh của Tô Nam tuyệt đối nhìn không ra thương thế của ngươi có gì kỳ quặc?
“Khốn kiếp! Nguỵ Khiêm Ngữ ngươi thả ta ra! Dừng tay! Không… Không được sờ chỗ đó! Cmn! Buông tay cho lão tử ah! ! ! A… A… A……”
Nguỵ Khiêm Ngữ bị làm cho không kiên nhẫn trực tiếp ngăn chặn cái miệng đang há ra kia, sau đó chuyên tâm mà đem Tô Nam xxoo lại ooxx cuối cùng oxox…
Đến cuối cùng lúc Ngụy lão sói xám đem Tô bé thỏ trắng nhả ra, Tô bé thỏ trắng đã hoàn toàn không dậy nổi eo rồi.
Gian nan mà vịn eo từng bước đi đến phòng tắm trong phòng ngủ, cảm giác xương cốt toàn thân đều phảng phất giống như bị chia đôi, Tô Nam triệt để luống cuống : “Nguỵ Khiêm Ngữ ngươi cái tên đại khốn kiếp! ! Lão tử muốn tiêu diệt ngươi! ! Bằng không thì lão tử sẽ không lấy họ Tô! ! ! !”
“Họ Ngụy cũng không tệ.” Nguỵ Khiêm Ngữ nằm ở trên giường lành lạnh mà trêu đùa, “Còn ngươi lại quên cầm y phục.”
Người ở bên trong ngắn ngủi mà lặng im thoáng một phát, thanh âm lại rõ ràng lại lên một bậc: “Cút! !”
Nguỵ Khiêm Ngữ cười cười, xem tình huống thân thể hiện tại của Tô Nam, giúp mình tắm rửa là không quá thực tế, vì vậy quyết đoán rời giường cà nhắc đi ra phòng tắm bên ngoài tắm rửa đi.
Kế tiếp từ trưa thẳng đến tối, Tô Nam đều xụ mặt không quan tâm Nguỵ Khiêm Ngữ, ôm máy tính vùi mình ở thư phòng không có trở ra.
Buổi tối ngủ Tô Nam cũng trực tiếp lên giường đưa lưng về phía Nguỵ Khiêm Ngữ, không nói lời nào. Nguỵ Khiêm Ngữ cũng biết chính mình hơi quá đáng, cho nên không có chú ý hắn, một nhát kéo người, bá khí mà trấn áp hết thảy phản kháng, một mực ôm trong ***g ngực của mình, an phận mà ngủ.
Về phần kế hoạch chiến tranh lạnh của Tô Nam, ngày hôm sau nhờ kỹ thuật cao siêu của Ngụy thiếu gia hoàn toàn sụp đổ tan rã rồi. Không có biện pháp ah, thực lực hai quân không có cùng một cái trục hoành, Tô lão sư, ngươi bảo trọng. Ngụy thiếu gia, tiết chế ah tiết chế!
Sau đó? Sau đó đương nhiên hai người bắt đầu cuộc sống phu phu hạnh phúc. Tô Nam sẵn bản tính người vợ trong người, mỗi ngày quy củ nấu cơm giặt giũ dọn dẹp phòng ở, buổi tối còn phải chịu trách nhiệm trên giường hầu hạ Ngụy thiếu gia gì đó ta biết nói sao?
Đương nhiên, công tác nhất định là không thể chậm trễ, cho nên lớp học bọn nhỏ đều phát hiện gần đây Tô lão sư một cái xuân quang phơi phới ah! Tất cả mọi người không ngừng cảm thán quả nhiên sức mạnh của ái tình là vĩ đại.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chắc lần nầy hơi ngắn Q_Q
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook