Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
-
Chương 54: Làm giật mình một đôi uyên ương rừng
Còn lâu Tề Tiểu Tô mới thèm để ý đến anh ta. Hôm qua thuốc mà cô thoa cho Tô Vận Đạt rõ ràng là có hiệu quả, đến hôm nay nhìn chân anh ta đã đỡ sưng hơn rất nhiều. Xem ra lời của Hệ thống Tiểu Nhất không hề sai, khi đó nhìn thì có vẻ nghiêm trọng, cũng bị sưng rất to nhưng thật ra nhẹ hơn tưởng tượng nhiều. Chỉ cần anh ta chú ý một chút, không leo trèo lên cao có lẽ sẽ không có vấn đề gì.
Phương hướng mà cô chọn không phải là hướng có đầu mối gì, dù sao tất cả mọi người đều không biết hướng nào sẽ có phôi ngọc, nhờ vào may mắn thôi. Vừa rồi cô chỉ nhìn qua một cái, chọn hướng ngược với hướng đi của Hồ Nghi Giai để tránh gây rắc rối.
Phôi ngọc ai tìm được sẽ là của người đó nhưng trong tiềm thức mọi người đều muốn né tránh người khác, mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Hồ Tu Trạch cũng đi một mình, không hề rủ Tề Tiểu Tô đi cùng, có điều trước khi anh ta rời đi vẫn nhắc Tề Tiểu Tô chú ý an toàn.
Tề Tiểu Tô vừa đi vừa nhớ lại những sự việc xảy ra trong suốt khoảng thời gian mình sống lại, vẫn cứ cảm thấy có đôi chút ngu ngơ đần độn không biết đã thu hoạch được nhiều hơn kiếp trước những gì.
Sau đó cô mới phát hiện mình đã đi vào một nơi na ná giống với lòng một con sông.
Đây là một khu vực được kẹp giữa hai đỉnh núi khi nãy nên địa thế vẫn khá bằng phẳng, hơn nữa bởi vì sạt lở đất xói mòn do trận mưa lũ kinh hoàng đó tạo nên mà rất nhiều chỗ đã không còn cây cỏ mọc, khoảng đất trống lộ ra trần trụi cũng để trồi ra rất nhiều đá.
Số đá đó tất nhiên không thể nào đều là phôi ngọc, nhưng nhiều đá như vậy ít ra cũng sẽ có cơ hội đúng không?
Tề Tiểu Tô ném những suy nghĩ khác qua một bên, vui mừng bổ nhào vào đống đá đó, bắt đầu sờ từng hòn từng hòn một.
Không sai, chính là sờ.
Hệ thống Tiểu Nhất đã nói với cô, chỉ cần cô chạm vào đá, nó có thể kiểm tra liệu có phải có năng lượng hay không. Nói theo cách nói của bọn họ chính là hòn đá này có phải là phôi ngọc hay không.
Cho nên, Tề Tiểu Tô xem rất nhanh. Cô chỉ cần nhìn thấy đá thì sờ một lúc, những hòn đá to một chút thì có thể trực tiếp dẫm lên trên. Dù sao dùng chân dẫm lên Hệ thống cũng có thể kiểm tra được.
Lần trước cô đã để viên phôi ngọc cấp C+ tìm thấy dưới gốc cây trà cổ cho Hệ thống hấp thụ, đến giờ năng lượng của Hệ thống vẫn còn, vừa hay có thể chống đỡ được việc kiểm tra nhiều đá như vậy.
Có điều, nếu không thể tìm thấy phôi ngọc thì việc này chính là đang lãng phí năng lượng.
“Nếu thực sự có thể sờ được vài viên, tôi nói trước nhé, tôi phải giữ lại hai viên mang đi đổi lấy tiền đấy.” Tề Tiểu Tô vừa sờ đá vừa thương lượng với Hệ thống Tiểu Nhất.
Vốn dĩ cô đã để lại hai ngàn tệ nhưng sau khi mua mấy loại đồ dùng cho việc vào núi giờ số tiền ấy cũng chẳng còn lại là bao.
“Nếu có thể tìm được hơn năm viên, cô có thể giữ lại hai viên.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Năm viên?
Có nhiều như vậy sao? Tề Tiểu Tô tỏ ý nghi ngờ.
Đúng lúc này, hòn đá mà cô đang dẫm lên bỗng nhiên trượt một cái khiến cô loạng choạng, hai cánh tay Tề Tiểu Tô mở ra, dồn lực vào vị trí thắt lưng, vậy mà lại có thể đứng vững trở lại. Cúi đầu nhìn xuống hòn đá chỉ còn lại một góc trên mặt đất, trong lòng cô bỗng sững sờ.
Nhẹ nhàng nhảy xuống, bàn chân đứng vững tại chỗ, cô mới phát hiện chức năng cơ thể và khả năng phản ứng của mình đã mạnh lên rất nhiều.
“Đây chính là kết quả của cường hóa.” Giọng nói của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên trong đầu cô.
Tề Tiểu Tô lập tức vui mừng, quay đầu lại nhìn, mình đã đi được một đoạn đường khá dài đấy chứ, hơn nữa, số lượng đá mà cô đã sờ cũng không hề ít, nhưng bản thân cô không hề cảm thấy bất kì sự mệt mỏi hay chóng mặt nào.
Nếu là trước đây thì tầm này cô đã sớm ngồi xuống nghỉ ngơi rồi, bởi thể lực của cô không chịu nổi, hơn nữa còn bị thiếu máu nhẹ.
Thế nhưng hiện giờ cô cảm thấy bản thân mình vẫn còn rất sung sức.
“Cường hóa lợi hại như vậy à.”
“Tất nhiên. Có điều, đây là giai đoạn cường hóa cơ bản cho nên không yêu cầu quá nhiều năng lượng tích trữ và thể lực của cô, sau này mỗi một giai đoạn sẽ càng thêm độ khó.” Mỗi lần cũng sẽ đau hơn so với lần trước. Nhưng lời này Hệ thống Tiểu Nhất không hề nói ra.
Thật ra, để chọn trúng Tề Tiểu Tô làm kí chủ thì khả năng nhẫn nại và nghị lực cũng là điều kiện cần khảo sát tỉ mỉ, có người không thể nào chịu đựng nổi cơn đau đớn kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ như buổi tối ngày hôm qua, chỉ cần ra lệnh dừng, quá trình cường hóa sẽ kết thúc, việc đó cũng sẽ gây ra tổn thương đối với cơ thể của cô.
Nhưng Tề Tiểu Tô lại có thể cắn răng chịu đựng vượt qua. Ý chí của cô rất mạnh mẽ, đó là thứ mà trước kia cô chưa từng phát hiện ra.
Cái gọi là cường hóa cũng cần suy xét đến nền tảng, nếu người đó là người có năng lực kém, trình độ thấp vậy thì còn có thể nói gì đến cường hóa được nữa?
Có điều, những việc này Hệ thống sẽ không nói cho Tề Tiểu Tô biết, lỡ cô kiêu ngạo thì sao?
“Ơ?” Lúc này, Tề Tiểu Tô phát hiện bên dưới hòn đá mình vừa giẫm lên bị trượt xuống ấy hóa ra còn có một hòn đá khác. Cô ngồi xổm xuống, tay cầm một viên đá nhỏ đào hòn đá chỉ lộ được một phần do bị đống đá phía trên che lấp.
Đó là một hòn đá màu nâu vàng to hơn nửa nấm đấm tay cô, bên trên bị dính một lớp đất sét nhìn không rõ bề ngoài, nhưng đối với Tề Tiểu Tô mà nói thì đâu cần thiết phải xem?
Tay cô sờ lên hòn đá.
Lúc sờ tay lên cô không hề ôm hy vọng quá nhiều, chỉ là tự nhủ nếu đã phát hiện ra thì đừng để cá lọt lưới. Nào ngờ tay vừa sờ vào hòn đá chưa đầy ba giây trong đầu đã ‘tinh’ lên một tiếng.
“Năng lượng B++.”
Tề Tiểu Tô lập tức trợn tròn mắt, “Thật à? Số tôi may thật đấy!” Nếu không phải vừa nãy cô đứng trên hòn đá đó suýt chút nữa bị ngã thì cô đã bỏ qua mất một viên phôi ngọc rồi!
“Để Hệ thống hấp thụ trước đi, cũng tránh việc cô mang về khiến kẻ khác ghen ghét đố kị.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Lại giống như một gáo nước lạnh dội lên đầu cô, Tề Tiểu Tô bĩu môi, sao cô lại có cảm giác mình đang phải lên rừng ngắt rau dại về cho heo ăn vậy!
Bởi vì cú đả kích phôi ngọc vừa cầm đến tay đã bị Hệ thống hấp thụ biến thành đất vụn như vậy nên sau này rất nhiều trường hợp Tề Tiểu Tô nhìn thấy những viên ngọc thạch cao cấp hay đá quý đều tỏ ý vô cùng bình tĩnh, thờ ơ, thậm chí vẻ mặt còn có đôi phần kháng cự. Điều này khiến người bên cạnh cảm thấy cô rất đặc biệt, không giống như những cô gái bình thường, tầm mắt cực kì cao, do vậy cũng xem trọng cô rất nhiều. Đây là việc mà Tề Tiểu Tô không hề nghĩ tới.
Cầm khăn giấy lau sơ qua phôi ngọc sau đó chấp nhận số phận dán lên trán, bây giờ Tề Tiểu Tô coi phôi ngọc là thức ăn cho lợn!
Còn Hệ thống nào đó bị coi là lợn lại hấp thụ một cách vô cùng vui sướng hả hê.
Có phải nó đã quên không nói rằng, may mắn cũng là nhân tố khảo sát để nó lựa chọn kí chủ không!
Tề Tiểu Tô rất may mắn, chỉ có điều may mắn của cô thiếu đi một nhân tố kích động, còn nó lại chính là nhân tố đó.
Nhìn đống đất vụn trong lòng bàn tay, Tề Tiểu Tô thở dài. Cô thậm chí còn chưa biết ngọc thạch bên trong viên phôi ngọc này trông như thế nào.
Cô đành cam chịu bất hạnh tiếp tục tìm đá, sờ đá.
Thế nhưng sau đó cô không còn tìm thấy thêm bất kì một viên phôi ngọc nào nữa. Có điều, Tề Tiểu Tô không hề nghĩ tới bản thân mình lại gặp phải chuyện như vậy.
Buổi trưa không ai quay về nơi cắm trại, ai nấy đều không muốn lãng phí thời gian cho nên khi rời đi tất nhiên sẽ mang theo lương khô trong túi. Tề Tiểu Tô cũng thế, cô mang theo một cái bánh ngọt và một quả táo. Nhưng đến khi chuẩn bị tìm một vị trí mát mẻ để ăn và thuận tiện nghỉ ngơi, cô liền nghe thấy một giọng nói mang hơi thở hổn hển đứt đoạn, có người đang thì thầm nói chuyện.
“Nếu em giúp anh lấy một thứ của lão già đó, anh sẽ cho em căn nhà mua ở phía Nam, nói được làm được.”
Sau đó là tiếng rên rỉ của phụ nữ.
Tề Tiểu Tô cau mày quay người bỏ đi, không ngờ dưới chân dẫm phải một sợi dây mây, dây mây vắt từ trên cây rủ xuống, có thể là đã đứt đoạn từ lâu, bị cô dẫm lên tạo thành tiếng lách cách rồi rơi xuống.
Âm thanh này làm kinh động người đang ở phía sau cây.
“Ai?”
Phương hướng mà cô chọn không phải là hướng có đầu mối gì, dù sao tất cả mọi người đều không biết hướng nào sẽ có phôi ngọc, nhờ vào may mắn thôi. Vừa rồi cô chỉ nhìn qua một cái, chọn hướng ngược với hướng đi của Hồ Nghi Giai để tránh gây rắc rối.
Phôi ngọc ai tìm được sẽ là của người đó nhưng trong tiềm thức mọi người đều muốn né tránh người khác, mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Hồ Tu Trạch cũng đi một mình, không hề rủ Tề Tiểu Tô đi cùng, có điều trước khi anh ta rời đi vẫn nhắc Tề Tiểu Tô chú ý an toàn.
Tề Tiểu Tô vừa đi vừa nhớ lại những sự việc xảy ra trong suốt khoảng thời gian mình sống lại, vẫn cứ cảm thấy có đôi chút ngu ngơ đần độn không biết đã thu hoạch được nhiều hơn kiếp trước những gì.
Sau đó cô mới phát hiện mình đã đi vào một nơi na ná giống với lòng một con sông.
Đây là một khu vực được kẹp giữa hai đỉnh núi khi nãy nên địa thế vẫn khá bằng phẳng, hơn nữa bởi vì sạt lở đất xói mòn do trận mưa lũ kinh hoàng đó tạo nên mà rất nhiều chỗ đã không còn cây cỏ mọc, khoảng đất trống lộ ra trần trụi cũng để trồi ra rất nhiều đá.
Số đá đó tất nhiên không thể nào đều là phôi ngọc, nhưng nhiều đá như vậy ít ra cũng sẽ có cơ hội đúng không?
Tề Tiểu Tô ném những suy nghĩ khác qua một bên, vui mừng bổ nhào vào đống đá đó, bắt đầu sờ từng hòn từng hòn một.
Không sai, chính là sờ.
Hệ thống Tiểu Nhất đã nói với cô, chỉ cần cô chạm vào đá, nó có thể kiểm tra liệu có phải có năng lượng hay không. Nói theo cách nói của bọn họ chính là hòn đá này có phải là phôi ngọc hay không.
Cho nên, Tề Tiểu Tô xem rất nhanh. Cô chỉ cần nhìn thấy đá thì sờ một lúc, những hòn đá to một chút thì có thể trực tiếp dẫm lên trên. Dù sao dùng chân dẫm lên Hệ thống cũng có thể kiểm tra được.
Lần trước cô đã để viên phôi ngọc cấp C+ tìm thấy dưới gốc cây trà cổ cho Hệ thống hấp thụ, đến giờ năng lượng của Hệ thống vẫn còn, vừa hay có thể chống đỡ được việc kiểm tra nhiều đá như vậy.
Có điều, nếu không thể tìm thấy phôi ngọc thì việc này chính là đang lãng phí năng lượng.
“Nếu thực sự có thể sờ được vài viên, tôi nói trước nhé, tôi phải giữ lại hai viên mang đi đổi lấy tiền đấy.” Tề Tiểu Tô vừa sờ đá vừa thương lượng với Hệ thống Tiểu Nhất.
Vốn dĩ cô đã để lại hai ngàn tệ nhưng sau khi mua mấy loại đồ dùng cho việc vào núi giờ số tiền ấy cũng chẳng còn lại là bao.
“Nếu có thể tìm được hơn năm viên, cô có thể giữ lại hai viên.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Năm viên?
Có nhiều như vậy sao? Tề Tiểu Tô tỏ ý nghi ngờ.
Đúng lúc này, hòn đá mà cô đang dẫm lên bỗng nhiên trượt một cái khiến cô loạng choạng, hai cánh tay Tề Tiểu Tô mở ra, dồn lực vào vị trí thắt lưng, vậy mà lại có thể đứng vững trở lại. Cúi đầu nhìn xuống hòn đá chỉ còn lại một góc trên mặt đất, trong lòng cô bỗng sững sờ.
Nhẹ nhàng nhảy xuống, bàn chân đứng vững tại chỗ, cô mới phát hiện chức năng cơ thể và khả năng phản ứng của mình đã mạnh lên rất nhiều.
“Đây chính là kết quả của cường hóa.” Giọng nói của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên trong đầu cô.
Tề Tiểu Tô lập tức vui mừng, quay đầu lại nhìn, mình đã đi được một đoạn đường khá dài đấy chứ, hơn nữa, số lượng đá mà cô đã sờ cũng không hề ít, nhưng bản thân cô không hề cảm thấy bất kì sự mệt mỏi hay chóng mặt nào.
Nếu là trước đây thì tầm này cô đã sớm ngồi xuống nghỉ ngơi rồi, bởi thể lực của cô không chịu nổi, hơn nữa còn bị thiếu máu nhẹ.
Thế nhưng hiện giờ cô cảm thấy bản thân mình vẫn còn rất sung sức.
“Cường hóa lợi hại như vậy à.”
“Tất nhiên. Có điều, đây là giai đoạn cường hóa cơ bản cho nên không yêu cầu quá nhiều năng lượng tích trữ và thể lực của cô, sau này mỗi một giai đoạn sẽ càng thêm độ khó.” Mỗi lần cũng sẽ đau hơn so với lần trước. Nhưng lời này Hệ thống Tiểu Nhất không hề nói ra.
Thật ra, để chọn trúng Tề Tiểu Tô làm kí chủ thì khả năng nhẫn nại và nghị lực cũng là điều kiện cần khảo sát tỉ mỉ, có người không thể nào chịu đựng nổi cơn đau đớn kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ như buổi tối ngày hôm qua, chỉ cần ra lệnh dừng, quá trình cường hóa sẽ kết thúc, việc đó cũng sẽ gây ra tổn thương đối với cơ thể của cô.
Nhưng Tề Tiểu Tô lại có thể cắn răng chịu đựng vượt qua. Ý chí của cô rất mạnh mẽ, đó là thứ mà trước kia cô chưa từng phát hiện ra.
Cái gọi là cường hóa cũng cần suy xét đến nền tảng, nếu người đó là người có năng lực kém, trình độ thấp vậy thì còn có thể nói gì đến cường hóa được nữa?
Có điều, những việc này Hệ thống sẽ không nói cho Tề Tiểu Tô biết, lỡ cô kiêu ngạo thì sao?
“Ơ?” Lúc này, Tề Tiểu Tô phát hiện bên dưới hòn đá mình vừa giẫm lên bị trượt xuống ấy hóa ra còn có một hòn đá khác. Cô ngồi xổm xuống, tay cầm một viên đá nhỏ đào hòn đá chỉ lộ được một phần do bị đống đá phía trên che lấp.
Đó là một hòn đá màu nâu vàng to hơn nửa nấm đấm tay cô, bên trên bị dính một lớp đất sét nhìn không rõ bề ngoài, nhưng đối với Tề Tiểu Tô mà nói thì đâu cần thiết phải xem?
Tay cô sờ lên hòn đá.
Lúc sờ tay lên cô không hề ôm hy vọng quá nhiều, chỉ là tự nhủ nếu đã phát hiện ra thì đừng để cá lọt lưới. Nào ngờ tay vừa sờ vào hòn đá chưa đầy ba giây trong đầu đã ‘tinh’ lên một tiếng.
“Năng lượng B++.”
Tề Tiểu Tô lập tức trợn tròn mắt, “Thật à? Số tôi may thật đấy!” Nếu không phải vừa nãy cô đứng trên hòn đá đó suýt chút nữa bị ngã thì cô đã bỏ qua mất một viên phôi ngọc rồi!
“Để Hệ thống hấp thụ trước đi, cũng tránh việc cô mang về khiến kẻ khác ghen ghét đố kị.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Lại giống như một gáo nước lạnh dội lên đầu cô, Tề Tiểu Tô bĩu môi, sao cô lại có cảm giác mình đang phải lên rừng ngắt rau dại về cho heo ăn vậy!
Bởi vì cú đả kích phôi ngọc vừa cầm đến tay đã bị Hệ thống hấp thụ biến thành đất vụn như vậy nên sau này rất nhiều trường hợp Tề Tiểu Tô nhìn thấy những viên ngọc thạch cao cấp hay đá quý đều tỏ ý vô cùng bình tĩnh, thờ ơ, thậm chí vẻ mặt còn có đôi phần kháng cự. Điều này khiến người bên cạnh cảm thấy cô rất đặc biệt, không giống như những cô gái bình thường, tầm mắt cực kì cao, do vậy cũng xem trọng cô rất nhiều. Đây là việc mà Tề Tiểu Tô không hề nghĩ tới.
Cầm khăn giấy lau sơ qua phôi ngọc sau đó chấp nhận số phận dán lên trán, bây giờ Tề Tiểu Tô coi phôi ngọc là thức ăn cho lợn!
Còn Hệ thống nào đó bị coi là lợn lại hấp thụ một cách vô cùng vui sướng hả hê.
Có phải nó đã quên không nói rằng, may mắn cũng là nhân tố khảo sát để nó lựa chọn kí chủ không!
Tề Tiểu Tô rất may mắn, chỉ có điều may mắn của cô thiếu đi một nhân tố kích động, còn nó lại chính là nhân tố đó.
Nhìn đống đất vụn trong lòng bàn tay, Tề Tiểu Tô thở dài. Cô thậm chí còn chưa biết ngọc thạch bên trong viên phôi ngọc này trông như thế nào.
Cô đành cam chịu bất hạnh tiếp tục tìm đá, sờ đá.
Thế nhưng sau đó cô không còn tìm thấy thêm bất kì một viên phôi ngọc nào nữa. Có điều, Tề Tiểu Tô không hề nghĩ tới bản thân mình lại gặp phải chuyện như vậy.
Buổi trưa không ai quay về nơi cắm trại, ai nấy đều không muốn lãng phí thời gian cho nên khi rời đi tất nhiên sẽ mang theo lương khô trong túi. Tề Tiểu Tô cũng thế, cô mang theo một cái bánh ngọt và một quả táo. Nhưng đến khi chuẩn bị tìm một vị trí mát mẻ để ăn và thuận tiện nghỉ ngơi, cô liền nghe thấy một giọng nói mang hơi thở hổn hển đứt đoạn, có người đang thì thầm nói chuyện.
“Nếu em giúp anh lấy một thứ của lão già đó, anh sẽ cho em căn nhà mua ở phía Nam, nói được làm được.”
Sau đó là tiếng rên rỉ của phụ nữ.
Tề Tiểu Tô cau mày quay người bỏ đi, không ngờ dưới chân dẫm phải một sợi dây mây, dây mây vắt từ trên cây rủ xuống, có thể là đã đứt đoạn từ lâu, bị cô dẫm lên tạo thành tiếng lách cách rồi rơi xuống.
Âm thanh này làm kinh động người đang ở phía sau cây.
“Ai?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook