Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
-
Chương 45: Dãy núi này biến thành hàng hot rồi
Lúc này, Tề Tiểu Tô nhìn thấy một người quen!
Bà cụ đó!
Kiếp trước, Tề Tiểu Tô làm người mẫu chân cho xưởng giày của Trương Bẩm Quang, khi đó đúng lúc cô bị thím hai Trần Đông đuổi ra ngoài, định tự mình thuê phòng. Khu dân cư mà Trương Bẩm Quang ở có một bà cụ vừa hay muốn ra nước ngoài định cư, muốn tìm một người trông nhà giúp. Căn nhà chung cư hai phòng của bà ấy cho thuê rất rẻ, nhưng phải chọn người thuê, tìm rất lâu vẫn chưa tìm thấy người thuê nhà mà bà cụ ưng mắt, sau đó gặp được Tề Tiểu Tô liền lập tức cho cô thuê.
Đó là bà cụ của năm năm sau, nhưng hiện giờ trông bà cụ còn trẻ hơn thời gian đó không chỉ năm tuổi, ít nhất phải trẻ hơn mười tuổi, hơn nữa cũng khác với vẻ chanh chua hà khắc của năm năm sau, lúc này trên mặt bà cụ có nét ôn hòa nhã nhặn, nhìn có vẻ rất dễ gần.
Tề Tiểu Tô không khỏi phỏng đoán, lẽ nào trong năm năm nay bà cụ đã gặp phải chuyện gì khiến bà đau lòng bận tâm cho nên mới già đi nhanh như vậy?
Bà cụ họ Hoàng, sau khi con cái du học bên nước ngoài đã định cư bên đó, chồng bà mất sớm cho nên bà luôn chỉ sống một mình.
Bây giờ gặp lại bà cụ Hoàng, Tề Tiểu Tô cảm thấy rất gần gũi.
Bên cạnh bà cụ Hoàng còn có một người đàn ông khoảng bốn lăm bốn sáu tuổi, thân hình khá cao to, mặt vuông chữ điền, vầng trán khí khái, có một kiểu khôi ngô tuấn tú của tầm tuổi này.
Ông ấy đi cạnh bà cụ Hoàng thái độ rất thân thiết, bàn tay còn đỡ sau lưng bà, nhắc nhở bà chú ý đường đi. Bà cụ Hoàng nhìn ông cười vừa có vẻ hạnh phúc lại hơi ngượng ngùng không tự nhiên.
Ái chà, chuyện này là như thế nào vậy? Lẽ nào là tình yêu tuổi xế chiều sao?
Nhưng mà, bà cụ Hoàng cũng đã năm mươi chín tuổi, tuy rằng nhìn giống như chưa đến năm mươi nhưng rõ ràng người đàn ông này ít tuổi hơn bà cụ khá nhiều.
Lúc này Tề Tiểu Tô đương nhiên không ngốc nghếch đi tới chào hỏi bà cụ, hiện giờ đâu có quen biết gì.
“Sao cô cứ nhìn người đàn ông và người phụ nữ kia thế, quen nhau à?” Hồ Tu Trạch tiến sát đến cạnh cô, nhìn sang theo ánh mắt của cô, “Nhìn không giống bố mẹ cô.”
Nói đến bố mẹ cô, thái độ của Tề Tiểu Tô hơi lạnh đi, cô trầm giọng xuống nói: “Bố mẹ tôi qua đời từ năm năm trước rồi.”
Hồ Tu Trạch thực sự sững sờ, mãi một lúc lâu sau mới thu lại mặt cười, chân thành nói: “Xin lỗi.”
Tề Tiểu Tô hít sâu một hơi, lắc lắc đầu. Anh ta cũng đâu có biết, người không biết không có tội. Nhưng cô cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa, cứ thế bỏ đi.
Hồ Tu Trạch nhìn theo bóng lưng của cô, khẽ đánh một cái vào miệng mình, sau đó đi về phía Tô Vận Đạt.
“Anh Tô, lúc nãy tôi vô ý nhắc đến bố mẹ của Tiểu Tô, làm cho cô ấy không vui. Anh chị ấy ra đi thế nào vậy?”
Khoảng cách tuổi tác giữa Tô Vận Đạt và chị gái Tô Vận Linh khá xa, thật ra cũng không có quá nhiều tình cảm sâu đậm với chị, hơn nữa họ đã ra đi được năm năm rồi, nhắc lại cũng không hề thấy đau lòng.
Việc Hồ Tu Trạch để tâm đến cháu gái mình khiến anh ta cảm thấy có chút vui mừng, “Do tai nạn xe, cả hai vợ chồng đều qua đời, năm đó Tiểu Tô mới có mười ba tuổi, sau đó được gửi đến nhà em trai của anh rể tôi nuôi, nó là một đứa trẻ đáng thương. Có điều Tiểu Tô rất hiểu chuyện.”
“Ừm, tôi nhìn ra, nhìn ra mà.”
Hồ Tu Trạch vừa nói vừa nhìn về phía Tề Tiểu Tô, cô đang đứng dưới gốc một cây đa già, ngẩng đầu nhìn cành lá. Từ góc độ của anh ta nhìn qua, gương mặt nghiêng cùng chiếc cổ của cô tạo thành một đường cong rất đẹp, khá xinh xắn.
Anh ta tốt nghiệp đại học Thanh Nam nơi nổi tiếng có nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng anh ta chưa từng nhìn thấy ai giống cô cả, rất đẹp, mà lại đẹp rất kín đáo, không hề có tính công kích chút nào.
Lưu Cẩm Doanh quay lại rất nhanh, đưa bọn họ đến quán ăn mà đoàn người vừa nãy đến, vốn dĩ là một quán ăn không có mấy khách nay bị bọn họ chiếm mất hai bàn, náo nhiệt hẳn lên.
Bọn họ cũng ngồi xuống một bàn, gọi những món ăn đơn giản. Món ăn của thị trấn này cũng không có gì ngon cả, hơn nữa bữa sáng bọn họ đã ăn rất no, cho nên chỉ gọi vài món.
Đoàn người đó khá náo nhiệt, cười nói hi hi ha ha vô cùng phấn khởi.
Lưu Cẩm Doanh hạ thấp giọng nói: “Cảm giác như đang ở cùng tập đoàn lừa bịp vậy.”
“Sao lại nói thế?” Nhóm ông chủ Quảng nghe vậy đều thấy tò mò, nhiều người muốn lên núi như vậy, bọn họ vốn rất để ý, lỡ đám người này phát hiện ra phôi ngọc thì bọn họ lỗ to.
Lưu Cẩm Doanh nói: “Chắc chắn mọi người không đoán được đâu, đoàn người đó nhìn như toàn đi theo từng đôi đúng không? Thật ra căn bản không phải quan hệ vợ chồng đâu. Bọn họ nói là đến từ một câu lạc bộ tình cảm xế chiều dành cho người trung niên và người già, “Lưu Cẩm Doanh bật cười, “Thực ra là một trung tâm môi giới hôn nhân trá hình. Theo tôi quan sát, trong đó có khá nhiều người quen biết nhau, hơn nữa tôi còn thấy thi thoảng bọn họ lại ra hiệu bằng mắt, đều là đang ra sức đánh lừa người khác.”
“Hôn nhân lừa đảo cho người trung niên và người già?” Hồ Nghi Giai, người có đôi mắt nhỏ nhìn lướt qua phía đó một lượt, ánh mắt rõ ràng đang quét qua cơ thể của những người phụ nữ ba bốn mươi tuổi có vóc dáng khuôn mặt còn khá đẹp, “Vẫn có vài người trông cũng được, lừa được mấy lão già.”
Câu nói này làm cho Tề Tiểu Tô khinh thường.
Ánh mắt Lưu Cẩm Doanh cũng lóe lên vẻ chán ghét, nhưng rất nhanh sau đó liền được che đậy lại, tiếp tục thấp giọng nói: “Hiện giờ bọn họ dự định thuyết phục các thành viên mua vùng núi này, nói là muốn trồng trà, làm thành một vườn trà.”
Ông chủ Quảng líu lưỡi: “Tính toán giỏi nhỉ, sao lại muốn làm vườn trà chứ?”
“Phía đó có một người đàn ông, đấy, chính là người đàn ông trên mặt có một nốt ruồi, ông ta vốn là người của thị trấn Minh Quang, nói là vài ngày trước chú họ ông ta phát hiện một cây trà cổ mọc dại trên núi, nhìn có vẻ đã được khoảng hơn sáu mươi năm tuổi. Ông ta hái một ít lá về sao khô, kết quả mùi vị rất thơm, cho nên chứng tỏ vùng núi này thích hợp để trồng trà.”
Đám người ngơ ngác nhìn nhau.
Không chỉ có phôi ngọc lại còn có cả cây trà cổ à?
Vậy chẳng phải vùng núi này trở thành báu vật rồi sao? Nếu như việc này được chính quyền thị trấn nơi đây chú trọng thì vùng núi này nhất định rất đáng giá, đến lúc đó bọn họ còn muốn làm việc gì có lẽ sẽ rất khó. Cho nên, việc này phải làm nhanh chóng, không được chậm trễ.
Tề Tiểu Tô nhìn bà cụ Hoàng một cái, bà ấy vẫn còn đang thì thầm nói cười với người đàn ông đó, nhất thời cũng không thể nhìn ra liệu người đó rốt cuộc có phải có ý đồ xấu hay không.
Bà cụ Hoàng cảm giác thấy có người đang nhìn mình, bà ngẩng đầu lên nhìn về phía bên này, bắt gặp ánh mắt của một cô gái. Bà sững sờ một lúc, bởi bà có thể nhìn thấy vẻ lo lắng đang hiện hữu trong đôi mắt của cô gái đó.
Lo lắng cho bà ư?
Nhưng bà không hề quen biết cô gái này mà, lại là một cô gái khá xinh đẹp.
Quả núi này của thị trấn Minh Quang không có tên, bởi vì nó nằm ở phía sau thị trấn Minh Quang nên người trong thị trấn gọi nó là Hậu Sơn.
Từ trung tâm thị trấn đến chân núi Hậu Sơn phải mất thêm bảy tám phút lái xe nữa, xe cũng chỉ có thể đi đến chân núi. Lối lên núi không đủ rộng nên không thể lái xe lên trên được.
Cả quả núi này nhìn không hề cao, nhưng từng dãy núi cứ trải dài liên tiếp nhấp nhô giống như hai cái bướu lạc đà. Núi non rất tươi đẹp, phía xa xa còn có thể nhìn thấy một dải đá cát vàng ở giữa hai đỉnh núi. Đó là do cơn lũ dữ dội tràn về trước đó bào mòn mà tạo thành, cơn lũ còn làm đổ gãy cả một vùng cây lớn, bề mặt đất bị sói mòn từ đó biến thành cảnh tượng như vậy giờ.
Mục đích của bọn họ chính là ở đó.
“Nếu không dừng lại nghỉ mà leo liên tục lên cũng phải mất sáu bảy tiếng đồng hồ, mọi người phải chuẩn bị tâm lý nhé.” Một người đàn ông khác lên tiếng, người trong nhóm của ông chủ Quảng vẫn hay gọi anh ta là Tiểu Đảm, hình như đã từng đến đây, vừa xuống xe anh ta vừa đeo balo của mình lên vừa nói.
Đồ đạc của Tề Tiểu Tô cùng không hề ít, balo leo núi, túi đeo chéo, bình nước ấm, bảo vệ đầu gối, bao cổ tay, mũ v.v… đều được nhét gọn gàng khi ở trên xe rồi. Nhìn sang Hồ Tu Trạch, đồ đạc của anh ta còn nhiều hơn cả cô, có thêm cả một chiếc gậy leo núi và kính râm.
“Nhìn balo của cô khá nặng đấy.” Anh ta quan sát Tề Tiểu Tô một lượt, sau đó nhoẻn miệng cười.
“Cũng tạm.”
Thật ra cũng khá nặng, nhưng nếu phải ở trong núi nửa tháng thì sẽ cần đến rất nhiều đồ vật thiết yếu, không thể không mang theo được.
Đồ đạc của Lưu Cẩm Doanh ít hơn hẳn bọn họ, nhưng bề ngoài lại rất thời thượng hấp dẫn, cô ta dũng cảm đi đầu dẫn đường, ông chủ Quảng đi ngay sau cô ta, tiếp theo sau là Tô Vận Đạt, Tề Tiểu Tô.
“Tu Trạch, cậu trẻ tuổi, cậu đi cuối đoàn nhé.” Lúc xuất phát Hồ Nghi Giai chen lên trước Hồ Tu Trạch, biến thành hắn ta đi ngay sau Tề Tiểu Tô.
Nhớ lại lời của Tô Vận Đạt lúc nãy, trong lòng Tề Tiểu Tô lập tức phòng bị.
Bà cụ đó!
Kiếp trước, Tề Tiểu Tô làm người mẫu chân cho xưởng giày của Trương Bẩm Quang, khi đó đúng lúc cô bị thím hai Trần Đông đuổi ra ngoài, định tự mình thuê phòng. Khu dân cư mà Trương Bẩm Quang ở có một bà cụ vừa hay muốn ra nước ngoài định cư, muốn tìm một người trông nhà giúp. Căn nhà chung cư hai phòng của bà ấy cho thuê rất rẻ, nhưng phải chọn người thuê, tìm rất lâu vẫn chưa tìm thấy người thuê nhà mà bà cụ ưng mắt, sau đó gặp được Tề Tiểu Tô liền lập tức cho cô thuê.
Đó là bà cụ của năm năm sau, nhưng hiện giờ trông bà cụ còn trẻ hơn thời gian đó không chỉ năm tuổi, ít nhất phải trẻ hơn mười tuổi, hơn nữa cũng khác với vẻ chanh chua hà khắc của năm năm sau, lúc này trên mặt bà cụ có nét ôn hòa nhã nhặn, nhìn có vẻ rất dễ gần.
Tề Tiểu Tô không khỏi phỏng đoán, lẽ nào trong năm năm nay bà cụ đã gặp phải chuyện gì khiến bà đau lòng bận tâm cho nên mới già đi nhanh như vậy?
Bà cụ họ Hoàng, sau khi con cái du học bên nước ngoài đã định cư bên đó, chồng bà mất sớm cho nên bà luôn chỉ sống một mình.
Bây giờ gặp lại bà cụ Hoàng, Tề Tiểu Tô cảm thấy rất gần gũi.
Bên cạnh bà cụ Hoàng còn có một người đàn ông khoảng bốn lăm bốn sáu tuổi, thân hình khá cao to, mặt vuông chữ điền, vầng trán khí khái, có một kiểu khôi ngô tuấn tú của tầm tuổi này.
Ông ấy đi cạnh bà cụ Hoàng thái độ rất thân thiết, bàn tay còn đỡ sau lưng bà, nhắc nhở bà chú ý đường đi. Bà cụ Hoàng nhìn ông cười vừa có vẻ hạnh phúc lại hơi ngượng ngùng không tự nhiên.
Ái chà, chuyện này là như thế nào vậy? Lẽ nào là tình yêu tuổi xế chiều sao?
Nhưng mà, bà cụ Hoàng cũng đã năm mươi chín tuổi, tuy rằng nhìn giống như chưa đến năm mươi nhưng rõ ràng người đàn ông này ít tuổi hơn bà cụ khá nhiều.
Lúc này Tề Tiểu Tô đương nhiên không ngốc nghếch đi tới chào hỏi bà cụ, hiện giờ đâu có quen biết gì.
“Sao cô cứ nhìn người đàn ông và người phụ nữ kia thế, quen nhau à?” Hồ Tu Trạch tiến sát đến cạnh cô, nhìn sang theo ánh mắt của cô, “Nhìn không giống bố mẹ cô.”
Nói đến bố mẹ cô, thái độ của Tề Tiểu Tô hơi lạnh đi, cô trầm giọng xuống nói: “Bố mẹ tôi qua đời từ năm năm trước rồi.”
Hồ Tu Trạch thực sự sững sờ, mãi một lúc lâu sau mới thu lại mặt cười, chân thành nói: “Xin lỗi.”
Tề Tiểu Tô hít sâu một hơi, lắc lắc đầu. Anh ta cũng đâu có biết, người không biết không có tội. Nhưng cô cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa, cứ thế bỏ đi.
Hồ Tu Trạch nhìn theo bóng lưng của cô, khẽ đánh một cái vào miệng mình, sau đó đi về phía Tô Vận Đạt.
“Anh Tô, lúc nãy tôi vô ý nhắc đến bố mẹ của Tiểu Tô, làm cho cô ấy không vui. Anh chị ấy ra đi thế nào vậy?”
Khoảng cách tuổi tác giữa Tô Vận Đạt và chị gái Tô Vận Linh khá xa, thật ra cũng không có quá nhiều tình cảm sâu đậm với chị, hơn nữa họ đã ra đi được năm năm rồi, nhắc lại cũng không hề thấy đau lòng.
Việc Hồ Tu Trạch để tâm đến cháu gái mình khiến anh ta cảm thấy có chút vui mừng, “Do tai nạn xe, cả hai vợ chồng đều qua đời, năm đó Tiểu Tô mới có mười ba tuổi, sau đó được gửi đến nhà em trai của anh rể tôi nuôi, nó là một đứa trẻ đáng thương. Có điều Tiểu Tô rất hiểu chuyện.”
“Ừm, tôi nhìn ra, nhìn ra mà.”
Hồ Tu Trạch vừa nói vừa nhìn về phía Tề Tiểu Tô, cô đang đứng dưới gốc một cây đa già, ngẩng đầu nhìn cành lá. Từ góc độ của anh ta nhìn qua, gương mặt nghiêng cùng chiếc cổ của cô tạo thành một đường cong rất đẹp, khá xinh xắn.
Anh ta tốt nghiệp đại học Thanh Nam nơi nổi tiếng có nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng anh ta chưa từng nhìn thấy ai giống cô cả, rất đẹp, mà lại đẹp rất kín đáo, không hề có tính công kích chút nào.
Lưu Cẩm Doanh quay lại rất nhanh, đưa bọn họ đến quán ăn mà đoàn người vừa nãy đến, vốn dĩ là một quán ăn không có mấy khách nay bị bọn họ chiếm mất hai bàn, náo nhiệt hẳn lên.
Bọn họ cũng ngồi xuống một bàn, gọi những món ăn đơn giản. Món ăn của thị trấn này cũng không có gì ngon cả, hơn nữa bữa sáng bọn họ đã ăn rất no, cho nên chỉ gọi vài món.
Đoàn người đó khá náo nhiệt, cười nói hi hi ha ha vô cùng phấn khởi.
Lưu Cẩm Doanh hạ thấp giọng nói: “Cảm giác như đang ở cùng tập đoàn lừa bịp vậy.”
“Sao lại nói thế?” Nhóm ông chủ Quảng nghe vậy đều thấy tò mò, nhiều người muốn lên núi như vậy, bọn họ vốn rất để ý, lỡ đám người này phát hiện ra phôi ngọc thì bọn họ lỗ to.
Lưu Cẩm Doanh nói: “Chắc chắn mọi người không đoán được đâu, đoàn người đó nhìn như toàn đi theo từng đôi đúng không? Thật ra căn bản không phải quan hệ vợ chồng đâu. Bọn họ nói là đến từ một câu lạc bộ tình cảm xế chiều dành cho người trung niên và người già, “Lưu Cẩm Doanh bật cười, “Thực ra là một trung tâm môi giới hôn nhân trá hình. Theo tôi quan sát, trong đó có khá nhiều người quen biết nhau, hơn nữa tôi còn thấy thi thoảng bọn họ lại ra hiệu bằng mắt, đều là đang ra sức đánh lừa người khác.”
“Hôn nhân lừa đảo cho người trung niên và người già?” Hồ Nghi Giai, người có đôi mắt nhỏ nhìn lướt qua phía đó một lượt, ánh mắt rõ ràng đang quét qua cơ thể của những người phụ nữ ba bốn mươi tuổi có vóc dáng khuôn mặt còn khá đẹp, “Vẫn có vài người trông cũng được, lừa được mấy lão già.”
Câu nói này làm cho Tề Tiểu Tô khinh thường.
Ánh mắt Lưu Cẩm Doanh cũng lóe lên vẻ chán ghét, nhưng rất nhanh sau đó liền được che đậy lại, tiếp tục thấp giọng nói: “Hiện giờ bọn họ dự định thuyết phục các thành viên mua vùng núi này, nói là muốn trồng trà, làm thành một vườn trà.”
Ông chủ Quảng líu lưỡi: “Tính toán giỏi nhỉ, sao lại muốn làm vườn trà chứ?”
“Phía đó có một người đàn ông, đấy, chính là người đàn ông trên mặt có một nốt ruồi, ông ta vốn là người của thị trấn Minh Quang, nói là vài ngày trước chú họ ông ta phát hiện một cây trà cổ mọc dại trên núi, nhìn có vẻ đã được khoảng hơn sáu mươi năm tuổi. Ông ta hái một ít lá về sao khô, kết quả mùi vị rất thơm, cho nên chứng tỏ vùng núi này thích hợp để trồng trà.”
Đám người ngơ ngác nhìn nhau.
Không chỉ có phôi ngọc lại còn có cả cây trà cổ à?
Vậy chẳng phải vùng núi này trở thành báu vật rồi sao? Nếu như việc này được chính quyền thị trấn nơi đây chú trọng thì vùng núi này nhất định rất đáng giá, đến lúc đó bọn họ còn muốn làm việc gì có lẽ sẽ rất khó. Cho nên, việc này phải làm nhanh chóng, không được chậm trễ.
Tề Tiểu Tô nhìn bà cụ Hoàng một cái, bà ấy vẫn còn đang thì thầm nói cười với người đàn ông đó, nhất thời cũng không thể nhìn ra liệu người đó rốt cuộc có phải có ý đồ xấu hay không.
Bà cụ Hoàng cảm giác thấy có người đang nhìn mình, bà ngẩng đầu lên nhìn về phía bên này, bắt gặp ánh mắt của một cô gái. Bà sững sờ một lúc, bởi bà có thể nhìn thấy vẻ lo lắng đang hiện hữu trong đôi mắt của cô gái đó.
Lo lắng cho bà ư?
Nhưng bà không hề quen biết cô gái này mà, lại là một cô gái khá xinh đẹp.
Quả núi này của thị trấn Minh Quang không có tên, bởi vì nó nằm ở phía sau thị trấn Minh Quang nên người trong thị trấn gọi nó là Hậu Sơn.
Từ trung tâm thị trấn đến chân núi Hậu Sơn phải mất thêm bảy tám phút lái xe nữa, xe cũng chỉ có thể đi đến chân núi. Lối lên núi không đủ rộng nên không thể lái xe lên trên được.
Cả quả núi này nhìn không hề cao, nhưng từng dãy núi cứ trải dài liên tiếp nhấp nhô giống như hai cái bướu lạc đà. Núi non rất tươi đẹp, phía xa xa còn có thể nhìn thấy một dải đá cát vàng ở giữa hai đỉnh núi. Đó là do cơn lũ dữ dội tràn về trước đó bào mòn mà tạo thành, cơn lũ còn làm đổ gãy cả một vùng cây lớn, bề mặt đất bị sói mòn từ đó biến thành cảnh tượng như vậy giờ.
Mục đích của bọn họ chính là ở đó.
“Nếu không dừng lại nghỉ mà leo liên tục lên cũng phải mất sáu bảy tiếng đồng hồ, mọi người phải chuẩn bị tâm lý nhé.” Một người đàn ông khác lên tiếng, người trong nhóm của ông chủ Quảng vẫn hay gọi anh ta là Tiểu Đảm, hình như đã từng đến đây, vừa xuống xe anh ta vừa đeo balo của mình lên vừa nói.
Đồ đạc của Tề Tiểu Tô cùng không hề ít, balo leo núi, túi đeo chéo, bình nước ấm, bảo vệ đầu gối, bao cổ tay, mũ v.v… đều được nhét gọn gàng khi ở trên xe rồi. Nhìn sang Hồ Tu Trạch, đồ đạc của anh ta còn nhiều hơn cả cô, có thêm cả một chiếc gậy leo núi và kính râm.
“Nhìn balo của cô khá nặng đấy.” Anh ta quan sát Tề Tiểu Tô một lượt, sau đó nhoẻn miệng cười.
“Cũng tạm.”
Thật ra cũng khá nặng, nhưng nếu phải ở trong núi nửa tháng thì sẽ cần đến rất nhiều đồ vật thiết yếu, không thể không mang theo được.
Đồ đạc của Lưu Cẩm Doanh ít hơn hẳn bọn họ, nhưng bề ngoài lại rất thời thượng hấp dẫn, cô ta dũng cảm đi đầu dẫn đường, ông chủ Quảng đi ngay sau cô ta, tiếp theo sau là Tô Vận Đạt, Tề Tiểu Tô.
“Tu Trạch, cậu trẻ tuổi, cậu đi cuối đoàn nhé.” Lúc xuất phát Hồ Nghi Giai chen lên trước Hồ Tu Trạch, biến thành hắn ta đi ngay sau Tề Tiểu Tô.
Nhớ lại lời của Tô Vận Đạt lúc nãy, trong lòng Tề Tiểu Tô lập tức phòng bị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook