“Ép buộc một ngày, mệt mỏi đi.”

Vì buổi tối nên người làm đã ra về gần hết, Chương Thục Tuệ dẫn con gái đến phòng bếp, tự tay pha cho cô một ly sô cô la nóng.

Hạ Đậu Khấu uống sô cô la nóng, thân thể cũng dần ấm áp.

Chương Thục Tuệ ngồi đối diện con gái, thấp giọng nói: “Ngày mai con đến nơi này ở luôn đi.”

“Nhưng mà… đây là nhà của mẹ.”

“Mẹ và dượng không có vấn đề gì, ông ấy tuy là người kiêu ngạo, nhưng tính tình rất rộng rãi.” Chương Thục Tuệ rất vừa lòng với người chồng hiện tại.

Hạ Đậu Khấu nhìn mái tóc dài của bà, nhìn mẹ ung dung đẹp đẽ quý phái, cảm thấy khuôn mặt này có chút xa lạ.

Mẹ con cô trước kia một năm nhiều nhất chỉ gặp nhau hai lần, nói rất thương yêu nhau thì đó là gạt người.

Ba mẹ là thanh mai trúc mã trong cô nhi viện. Ba ba sau khi tốt nghiệp liền làm học trò của sư phự một của quán ăn Nhật Bản, mẹ thì làm việc ở công ty bảo hiểm nhân thọ. Cá tính hai người vốn bất đồng, bởi vì một lần quên tránh thai mà có con, không thể không kết hôn.

Năm cô sáu tuổi, ba mẹ liền ly hôn. Lúc ấy, ba cô còn làm việc ở quán ăn, mẹ thì đã là doanh nhân thu nhập hơn trăn vạn một năm.

“Hơn nữa, Bác Vũ đứa nhỏ kia cũng rất tán thành con chuyển đến sống, như vậy mẹ càng thêm yên tâm.” Chương Thục Tuệ nhìn thoáng qua áo khoát lông dê trên người con gái. “Dù sao, mẹ và dượng con - –sau này con cứ gọi ông ấy là chú Dạ đi, ông ấy thường xuyên ra nước ngoài, các con đều là người trẻ tuổi, làm bạn với nhau cũng là chuyện tốt.”

“Chuyện đó… Dạ Bác Vũ trước kia là khách quen của quán ăn.” Hạ Đậu Khấu nói.

“Thật không? Mẹ và cậu ấy đã từng nhắc tới con, cậu ấy có hỏi địa chỉ quán ăn, nhưng mẹ không nghĩ rằng cậu ấy sẽ đến đó thật.” Chương Thục Tuệ kinh ngạc nói: “Còn nữa, sau này con đừng gọi thẳng tên của người khác, nhà bọn họ rất chú ý quy củ.”

Hạ Đậu Khấu gật đầu, hai tay bất giác nắm chặt lại. Đúng vậy, đây là “nhà bọn họ”, không phải nhà cô, cho nên phải tuân theo quy củ.

“Tóm lại, ngày mai con mang một ít đồ dùng cá nhân chuyển đến đây đi. Về phần quần áo, thật ra không cần, ở chỗ nào sẽ có quần áo thích hợp với chỗ đó, lần sau mẹ sẽ dẫn con đi chọn quần áo.” Chương Thục Tuệ nói ngắn gọn.

“Nếu mẹ thấy con chuyển tới đây sẽ làm mẹ mất thể diện, con có thể sống một mình ở bên ngoài. Ba ba có để lại tiền bảo hiểm, dùng đến khi tốt nghiệp đại học chắc không thành vấn đề.” Cô thẳng thắn nói.

“Con nói thế là sao, chẳng lẽ con muốn cho người ngoài nói Chương Thục Tuệ mẹ đây không chăm sóc nổi con gái sao?” Chương Thục Tuệ dùng ánh mắt trách cứ nhìn cô.

Mẹ không lo lắng cô sống ở đâu, mẹ chỉ sợ lời ăn tiếng nói của người ngoài mà thôi. Hạ Đậu Khấu thu hồi ánh mắt, cô cúi đầu nhìn hai tay của mình, trong lòng đau đớn.

“Con sống một mình không có vấn đề.” Hạ Đậu Khấu kiên trì nói.

“Con ở đây…ba con cũng sẽ không lo lắng…Đây là…đây là việc duy nhất mẹ có thể làm cho ông ấy.” Chương Thục Tuệ cúi đầu, run run nói.

Lời mẹ tiến vào trong lòng Hạ Đậu Khấu, cô đột nhiên ngẩng đầu- -

Hốc mắt mẹ hơi ướt át, nhưng rất nhanh lại khôi phục nguyên trạng.

“Dù sao, trước khi con bước chân ra xã hội, cuộc sống của con sẽ do mẹ chịu trách nhiệm, đã hiểu chưa? dù sao mẹ cũng chỉ sinh một người con gái là con, sau này tài sản của mẹ đều để lại cho con, mẹ không chăm sóc con, ai chăm sóc đây?” Chương Thục Tuệ lấy khẩu khí xử lý công sự lưu loát nói.

“Con đã biết.” Hạ Đậu Khấu cố gắng cười, thân thể lại lạnh như băng có chút lo lắng.

Cô tin tưởng ba ở trên trời sẽ biết, cũng sẽ hy vọng cô sống cùng với mẹ.

“Về phòng nghỉ ngơi đi đã.” Chương Thục Tuệ đứng dậy vỗ vỗ bả vai cô.

“Con không thể ngồi ở đây một lát sao?” Hạ Đậu Khấu hỏi.

Ngồi ở phòng bếp làm cô có cảm giác an tâm – Bởi vì đây là nơi cô và ba ba thường ở cùng nhau.

“Có thể. Phòng của con là phòng đầu tiên bên phải cầu thang lầu ba, mẹ và dượng con ở lầu hai, ông ấy đi ngủ sớm, con đừng làm ầm ỹ ảnh hưởng đến ông ấy.” Chương Thục Tuệ nói.

“Vâng, mẹ ngủ ngon.”

Hạ Đậu Khấu cằm cái cốc vẫn còn ấm áp để sưởi ấm, liếc nhìn phòng bếp giống như nơi trưng bày đồ dùng làm bếp.

Sau này, thật sự có biện pháp đem nơi này trở thành nhà của mình sao?

“Còn có một chuyện…” Chương Thục Tuệ đi được hai bước, lại quay đầu dặn dò nói: “Vừa rồi mẹ nghe con và Bác Vũ nói chuyện. Bác Vũ làm việc gì cũng có mục đích, tính tình có vẻ lạnh lùng, không phải là người dễ ở chung, tốt nhất con nên nhún nhường một chút.”

Thật sao? trong lòng Hạ Đậu Khấu hiện lên nghi vấn.

“Còn nữa…” Chương Thục Tuệ muốn nói lại thôi, nhìn cô một cái.

“Mẹ có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi.” Hạ Đậu Khấu hít một hơi thật sâu, có dự cảm chảng lành.

“Bác Vũ bộ dạng tuấn lãg, gia thế bối cảnh lại tốt, có rất nhiều cô gái yêu mến. Chú Dạ của con đã nhắm đối tượng kết giao cho cậu ấy, cho nên con và Bác Vũ giữ khoảng cách một chút là tốt nhất.”

Hạ Đậu Khấu rùng mình một cái, lời mẹ nói hung hăng quăng cho cô một cái tát.

Bọn họ xem cô là dạng người gì? Nghĩ cô sẽ dụ dỗ Bác Vũ sao?

“Là mẹ bảo con ở đây, không phải con tự mình lựa chọn.” Hạ Đậu Khấu giống như con nhím đang xù lông, biểu hiện này là do thống khổ tạo thành.

“Chú Dạ của con đã chủ động mở miệng, mẹ nhất định phải giữ con ở lại, nhưng mẹ phải nhắc nhở con, nơi này không phải là nhà của mình, tất cả phải cẩn thận.”

Hạ Đậu Khấu nhìn mẹ, biết mẹ gả vào nhà giàu, cuộc sống trở nên đầy đủ nhưng lại không ngờ bà đã mất hết lương tâm. Cô vì những lời mẹ nói mà cảm thấy bi thương.

“Con không muốn nợ nhân tình của các người, nếu thật sự muốn con ở lại đây, con hy vọng có thể không nợ các người. Này nhà lớn như vậy, thế nào cũng cần có người quét giọn, sửa sang lại.” Hạ Đậu Khấu giả vờ bình tĩnh nói.

Chỉ có như thế, cô mới có thể phân chia khoảng cách giữa cô và người nhà họ Dạ.

“Như vậy có ổn không? Con là con gái của mẹ–?”

“Không có gì là không ổn. Dù sao, Dạ Bác Vũ cũng hy vọng muốn con sẽ nấu ăn cho anh ta. Còn có, con sẽ cùng giữ khoảng cách với Dạ Bác Vũ, con rất rõ ràng thân phận của mình.”

Hạ Đậu Khấu nhìn mẹ, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn kiên định, giữ cho bản thân mình chút tự tôn.

“Tốt lắm, con biết thế là tốt rồi, mẹ đi lên nghỉ ngơi trước.” Chương Thục Tệ tiến lên vỗ vỗ bả vai con gái, xoay người lên lầu.

Hạ Đậu Khấu đờ đẫn xoay người, trở lại chỗ ngồi uống một ngụm sô cô là đã nguội lạnh.

Đáng tiếc… Trước đây cô đã nghĩ mình và Dạ Bác Vũ sẽ trở thành bạn bè.

Cô nhớ lại áo lông đang quàng trên vai là Dạ Bác Vũ khoác cho cô. Hàn khí trong người lại không hề lui.

Trong một thời gian ngắn làm cho trái tim cô gái mười tám tuổi của cô càng cô đơn…

**********

Vì biết Hạ Đậu Khấu đêm nay sẽ về nhà, mà buổi tối ba anh và dì Chương chuyện muốn nói với nhau, cho nên hơn chín giờ Dạ Bác Vũ mới rời khỏi văn phòng, trước đó bảy giờ đã tan tầm.

Năm trước tốt nghiệp đại học xong, Dạ bác Vũ muốn qua Anh học lấy bằng thạc sĩ. Nhưng anh hy vọng trước khi đi học có chút kinh nghiệm làm việc, như thế mới có thể tiếp thu kiến thức nhanh hơn. Bởi vậy, anh đến công ty của ba làm quản lý cố vấn cũng như trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc. Thời gian đã qua nửa năm, nửa năm sau anh liền chuẩn bị xuất ngoại.

Cuộc đời của anh đều nằm trong kế hoạch đã định sẵn của bản thân, trừ ba tháng trước gặp Hạ Đậu Khấu, vừa gặp cô và tình cảm với cô, đây là ngoại lệ.

Dạ Bác Vũ cho xe vào nhà, đi qua một công viên cây xanh và bể phun nước, hàng cây kinh giới chạy dài hai bên hào trạch.

Anh đậu xe vào gara, đi đến cửa chính.

Lầu một đèn bật sáng, như vậy là Hạ Đậu Khấu đang ở trong nhà. Không biết cô mới đến đã quen với mọi chuyện chưa? Nghĩ đến cô, Dạ Bác Vũ bỗng nhiên lo lắng một trận.

Anh dùng chìa khóa mở cửa, mới tiến vào phòng khách liền nghe thấy phòng bếp truyền đến tiếng ghế bị ngã.

Anh bất giác gia tăng cước bộ, đi đến phòng bếp.

Hạ Đậu Khấu đang ngồi trước bàn ăn đọc sách, vừa thấy anh, liền lễ phép cười yếu ớt, đứng dậy nói: “Dạ Tiên sinh, anh đã trở về.”

“Dạ tiên sinh?” Dạ Bác Vũ khẽ nhíu mày rậm, giọng nói nhất thời âm trầm.

“Đúng vậy, không phải anh họ Dạ sao?” Hạ Đậu Khấu nhìn khuôn mặt tức giận của anh, giả ngu nói.

“Ba tôi cũng họ Dạ.” Anh phụng phịu, không khách khí nói.

“Cho nên, tôi gọi ông ấy là “Chú Dạ”". Hạ Đậu Khấu không ngờ anh nói vậy, quyết định xem anh là ông chủ của cô: “Đã đói bụng chưa? tôi nhớ anh nói tuần sau mới bắt đầu làm bữa tối, cho nên tôi không nấu…”

“Điện thoại của em đâu?”

Hạ Đậu Khấu lấy điện thoại ra, Dạ Bác Vũ lưu số điện thoại của anh vào: “Sau này tôi có về ăn cơm hay không, sẽ liên lạc thông báo với em.”

“Được, về sau phiền Dạ Tiên Sinh chỉ giáo nhiều hơn.” Hạ Đậu Khấu nói.

Dạ Bác Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh nhã của cô rất đỗi xa cách, anh cau mày, hoàn toàn không hề che dấu tức giận trên khuôn mặt.

“Cùng ở chung một mái nhà, có cần phải như chủ tớ thế không?” Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, trực tiếp hỏi.

“Tuy rằng tôi ở đây, nhưng tôi đã nói với mẹ tôi, không muốn nợ ân tình gì, sau này việc nhà tôi đều xử lý.” Cô mang theo ý cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Chúng tôi đón em đến ở chứ không phải muốn em tới làm người hầu.” Dạ Bác Vũ tức giận nói.

“Không sao, tôi vốn thích làm việc nhà.” Cô nhẹ giọng nói, hơi bất an vì tâm tình anh không tốt.

“Thích làm và bị ép buộc phải làm là hai việc khác nhau.” Anh tiến lên từng bước, giống như tượng đá im lặng đến trước mặt cô.

“Tôi không sao.” Hạ Đậu Khấu cúi đầu, không dám đối mặt với khí thế bức người của anh.

“Tôi đã nói rồi! tôi không nghĩ muốn nhìn thấy gương mặt miễn cưỡng như thế này ở nhà.” Anh nói giọng khàn khàn.

Tâm Hạ Đậu Khấu đau xót, cố gắng nhịn xuống, cố gắng đè nén không bày ra khuôn mặt thống khổ của bản thân.

Đúng vậy, người ta không muốn ở ngay nhà mình thấy một khuôn mặt thối như thế, cô còn tưởng rằng người ta thật sự cho cô là người nhà, luyến tiếc cô làm người hầu sao?

Cô đã mười tám tuổi, nên biết được thực tế là như vậy.

Trên người Dạ Bác Vũ tỏa ra một loại khí chất tôn quý. Nhiều năm qua sống an nhàn sung sướng, dưỡng anh thành thói quen hay mệnh lệnh với người khác.

“Ý của tôi là…”

“Anh không cần giải thích, tôi cho rằng chỉ cần phụ trách quét dọn và nấu ăn là có thể đổi lấy bốn năm đại học không phải lo cơm áo mặc là một việc tiết kiệm được chi phí, tôi không muốn làm người ăn xong không trả tiền. “Hạ Đậu Khấu ngẩng mặt nhìn anh, cố gắng bình tĩnh nói.

Dạ Bác Vũ nhìn thân hình gầy gò nhưng trấn định của cô, đột nhiên hiểu rằng tuy bề ngoài cô dịu dàng nhưng bên trong lại khác.

“Em cứ làm theo khả năng đi! Nếu không thể xử lý được tiền học và việc nhà, cứ trực tiếp mở miệng. Em có địa vị trong nhà, dù sao cũng không phải người hầu, biết không?” Dạ Bác Vũ từ từ nói.

“Tôi đã biết.” Hạ Đậu Khấu nhìn Dạ Bác Vũ, thấy anh nhìn đối xử với người xung quanh nhìn thì hờ hững, nhưng thật sự rất chu đáo.

Anh nghĩ chu đáo cho cô như thế, sao mẹ lại có thể nói anh làm việc gì cũng có mục đích, cá tình lạnh lùng?

“Em ăn cơm chưa?” Anh hỏi.

“Ăn rồi. Còn anh?” Cô hỏi.

“Chưa.” Dạ Bác Vũ chớp mắt một cái, cũng không nhìn cô, trong lòng mơ hồ chờ mong.

“Hôm nay tôi mua rất nhiều đồ ăn, không ngại thì chờ tôi hai mươi phút, tôi nấu bữa tối, được không?” Tuy rằng đã đáp ứng với mẹ giữ khoảng cách với anh, nhưng ít nhất cô có thể dùng tài nấu ăn đáp lại tâm ý của anh.

“Được, tôi đi tắm rửa một chút.” Dạ Bác Vũ gật đầu, thật vui vẻ vì đã có một khởi đầu tốt đẹp.

Hạ Đậu Khấu nở một nụ cười, đứng dậy đi đến tủ lạnh, quyết định về sau sẽ vì anh mà chuẩn bị thức ăn ngon, báo đáp lại lòng tốt của anh.

Dù sao, xem ra anh thật sự quan tâm cô như người một nhà.

**********

Năm tháng sau- -

Hạ Đậu Khấu rất nhanh xử lý nguyên liệu nấu ăn, sau đó liền đi ra khỏi phòng bếp.

Đến phòng khách thay nước cho bình hoa trước, sau đó tiến đến ghế sô pha trong thư phòng của Dạ Bác Vũ, ôm cái gối dài anh đã cho cô.

Bất luận là ai đã tặng cho Dạ Bác Vũ cái gối ôm này, cô đều chân thành cảm tạ người nọ đã chọn sai màu sắc, cho nên mới tiện nghi cho cô.

Dạ Bác Vũ một cây đen, cái gối này lại màu vàng nhạt không phải loại anh thích.

Hạ Đậu Khấu vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, nghĩ đến cuộc sống của cô sau khi chuyển đến nhà họ Dạ.

Nửa năm qua, cuộc sống đại học coi như tốt đẹp. Nhưng mà, cô vốn nghĩ sẽ ở quán ăn cùng ba ba sống cả đời, cho nên mới chọn trường đại học gần nhà, luôn tưởng rằng tâm nguyện của bản thân sẽ được thành toàn. Không ngờ, bây giờ lại đau đầu vì tương lai sau này.

Bởi vì cô thích nấu ăn, thật sự cũng không nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp đại học sẽ tìm được việc làm. Nhưng mà, không thể nói nhà họ Dạ cho cô làm quản gia được.

Tuy rằng cô cảm thấy Dạ Bác Vũ có thể đồng ý.

Nhưng mà, đó là vì Dạ Bác Vũ thích làm việc đến nỗi bây giờ cũng không có bạn gái, vạn nhất anh có đối tượng, hoặc là kết hôn, cô không tin rằng có cô gái nào dễ dàng đồng ý cho cô làm quản gia.

Bởi vì mẹ đã dặn, cô, chú Dạ và Dạ Bác Vũ phải luôn duy trì một loại quan hệ có lễ.

Cô giữ khoảng cách như vậy khiến chú Dạ cực kì tán thưởng cô, nghĩ rằng tuy cô trẻ tuổi nhưng lại biết cách cư xử , đôi lúc cũng sẽ ở nhà dùng bữa tối, nói chuyện phiếm với cô vài câu.

Nhưng cô biết thật ra Dạ Bác Vũ không thích khách khí kiểu vậy.

Trên thực tế, cô thích Dạ Bác Vũ, cũng biết anh đối xử với cô tốt hơn người khác rất nhiều, nhưng cô vẫn cố ý giữ khoảng cách với Dạ Bác Vũ như khách và chủ nhà, bởi vì cô không muốn làm mẹ khó xử.

Dù sao, trải qua nhiêu đó thời gian ở chung, hơn ai khác cô biết hiểu rõ mẹ, bởi vì sự nghiệp đang xuống dốc nên mới không còn cách nào khác phải đi bước nữa, lại sợ mất đi cuộc sống giàu có hiện tại, cho nên, mẹ mới cố gắng làm tất cả để ý chú Dạ như vậy, biến mình trở thành trợ thủ hoàn mỹ đắc lực ở bên cạnh Dạ Thúc.

Ai! Hạ Đậu Khấu thất thần, khẽ thở dài.

Có khi, cô thật không thích khả năng quan sát rất tốt của bản thân, chắc vì ở quán ăn gặp nhiều người, cô không khó nắm bắt suy nghĩ của người khác.

Giống như cô biết Dạ Bác Vũ có thể trở thành bạn bè thân thiết, cũng cảm thấy anh đối xử với cô giống như em gái, chắc vì vậy nên cô vẫn không thể để mình và anh càng thân cận…

Đinh đong!

Chuông cửa vang lên, sau đó truyền đến tiếng mở cửa.

Dạ Bác Vũ đã về!

Dạ Đậu Khấu ném cái gối, như con chim nhỏ bay ra khỏi thư phòng, Dạ Bác Vũ vừa lúc đẩy cửa chính bước vào.

“Dạ tiên sinh, anh đã về.” Cô nói.

“Sao còn gọi tôi là Dạ tiên sinh?” Dạ Bác Vũ liếc cô một cái, bình tĩnh hỏi.

“Sao anh cứ hỏi vấn đề này thế?” cô nhẹ giọng nói, đã sớm quen với thần thái nghiêm túc không cười khiến người ta sợ hãi của anh.

“Bởi vì anh ấy hy vọng cô sẽ gọi anh ấy là Bác Vũ nha~.” Một chàng trai mái tóc nhuộm nâu theo trào lưu hiện nay, ở phía sau Dạ Bác Vũ nhô đầu ra.

Hạ Đậu Khấu đứng thẳng người, may mắn hôm nay mình mặc áo màu hồng nhạt không tay cùng một cái váy dài, cũng coi như lịch sự.

“Đây là em họ của tôi Hoàng Gia Văn, cậu ta cư trú lâu dài ở Mỹ, gần đây mới trở về Đài Loan, muốn theo tôi về nhà ăn bữa tối.” Dạ Bác Vũ trừng mắt nhìn em họ một cái.

“Hoàng tiên sinh, xin chào.” Hạ Đậu Khấu cười nhẹ, lịch sự nói.

Dạ Bác Vũ nhìn Hạ Đậu Khấu, bình thường anh không thích cô dùng phương thức nói chuyện khách sáo này, nhưng bây giờ đối tượng đổi thành người ngoài, làm anh cảm thấy an ủi một chút.

“Ngày nào anh cũng về nhà ăn tối, đương nhiên tôi phải đi theo nhìn xem trong nhà tột cùng có thần thánh phương nào chứ?”Hoàng Gia Văn cười hì hì nói.

“Muốn dùng cơm sao?” Hạ Đậu Khấu nhìn Dạ Bác Vũ, nhẹ giọng hỏi.

“Nếu thấy không phiền.” Hoàng Gia Văn nghênh ngang đến ngồi xuống sô pha trong phòng khách.

“Không có hỏi cậu!” Dạ Bác Vũ bình tĩnh nói, ngồi xuống ghế sô pha cá nhân, cầm di động kiểm tra tin nhắn, không thèm liếc người khách không mời mà đến một cái.

Hạ Đậu Khấu sớm biết rằng trước mặt người khác Dạ Bác Vũ đều không có biểu cảm gì tốt cũng như không kiên nhẫn, nhưng Hoàng Gia Văn không phải là em họ của anh sao?

Hạ Đậu Khấu liếc nhìn Dạ Bác Vũ một cái, nhẹ giọng nói với Hoàng Gia Văn: “Thật xin lỗi, bữa tối tôi không chuẩn bị nhiều thức ăn…”

“Nghe thấy chưa, nhanh trở về đi.” Dạ Bác Vũ vừa nghe, tâm tình lập tức tốt lên, hát đệm đuổi người.

Hạ Đậu Khấu vội vàng đi đến bên cạnh Dạ Bác Vũ, huých khủy tay anh.

Dạ Bác Vũ không tình nguyện ngậm miệng lại.

“Tôi sẽ nấu thêm bánh sủi cảo được không? Hy vọng Hoàng tiên sinh không ngại.” Hạ Đậu Khấu nói.

Dạ Bác Vũ suy nghĩ rất nhanh, hoàn toàn không hiểu tại sao anh không muốn cùng người khác chia sẻ bữa tối. 

Hoàng Gia Văn không để ý sắc mặt khó chịu của Dạ Bác Vũ, lập tức cười hì hì nhảy đến bên cạnh Hạ Đậu Khấu.

“Sao lại khách khí như vậy, tôi hoàn toàn không ngại. Trời sinh con gái gia tộc tôi không bao giờ đến gần phòng bếp, có người nấu sẵn cho ăn thế này, tôi vui vẻ còn không kịp. Tôi có thể ở phòng bếp nhìn cô làm thức ăn được không?” Hoàng Gia Văn áp sát lại gần cô, nói.

Hạ Đậu Khấu bất giác liếc nhìn Dạ Bác Vũ một cái.

“Cậu đến phòng bếp chỉ ảnh hưởng đến tốc độ nấu ăn của em ấy thôi.” Dạ Bác Vũ biết ý của cậu ta, liền xô ngã Hoàng Gia Văn xuống xô pha. “Ngồi đây, xem ti vi!”

Hoàng Gia Văn làm mặt quỷ, đành phải ngoan ngoãn ngồi ở ghế sô pha cùng Dạ Bác Vũ nói cô gái chịu xuống bếp như Hạ Đậu Khấu thật là hiếm thấy.

Hạ Đậu Khấu đứng ở phòng bếp, không muốn nghe bọn họ đối thoại, vì thế mở nhạc, rất nhanh làm vài món ăn.

Cô thành thạo bật bếp ga có tạo hình cong mềm mại như chiếc Porsche Italy best đang lướt như bay trên con đường cao tốc, lại một lần nữa cô thật cảm tạ cái bếp ga này, mỗi lần khởi động đều không sợ ầm ĩ, hơn nữa đồ dùng điện đều là Dạ Bác Vũ chọn lựa kĩ càng cho cô.

Mọi thiết bị đều mới đổi từ ba tháng trước, nhờ yêu cầu của anh, cô mới có thể sử dụng những đồ vật cao cấp mà cả đời này đối với cô không có khả năng đụng đến.

Đồ dùng xây dựng tại phòng bếp đều được lựa chọn tại bảo tàng nghệ thuật Đức poggenpohl*, ngay cả dụng cụ làm bếp, anh đều kiên trì vì cô chọn lựa đồ tại cửa hàng có thương hiệu lâu đời như fissler* , nói cái gì mà đồ dùng được chế tạo từ inox, vừa an toàn mà mẫu mã lại đơn giản dễ dùng, nhìn mới thoải mái.

*poggenpohl: Một công ty sản xuất nội thất phòng bếp từ những chuyên gia ở Đức. 

fissler: Cửa hàng bán dụng cụ nhà bếp cao cấp.

Anh làm cho cô biết cuộc sống giàu sang thật sự thoải mái, nếu cô cứ theo thói quen sống an nhàn sung sướng thế này, sợ là sau khi trở lại cuộc sống bình thường sẽ gặp không ít khó khăn.

Hạ Đậu Khấu đang nấu đồ ăn đột nhiên sửng sốt, bởi vì thấy chính mình mới ở đây một thời gian mà lại sớm bất tri bất giác trở quen thuộc với tất cả.

Cô nên nhắc nhở chính mình, cô chính là một nhân viên tạm thời, tất cả những thứ này không thuộc về mình. Hạ Đậu Khấu tự ra lệnh cho bản thân ở trong lòng.

“Dạ tiên sinh, dùng cơm ở nhà bếp sao?” Hạ Đậu Khấu ló đầu ra hỏi.

Ở phòng bếp có một cái bàn lớn, bình thường chỉ có cô cùng Dạ Bác Vũ hai người ngồi, bọn họ sẽ ăn cơm ở đó.

“Ừ.” Dạ Bác Vũ trầm giọng nói.

“Tôi giúp xếp bát đũa.” Hoàng Gia Văn lập tức vọt vào phòng bếp, thân thiện hỏi: “Bát đũa ở đâu? Có thức ăn gì cần dọn ra không?”

Dạ Bác Vũ theo sau, đi đến bên cạnh Hạ Đậu Khấu, hỏi: “Khay đâu?”

“Để tôi dọn…” Hạ Đậu Khấu bị Dạ Bác Vũ trừng mắt liếc một cái, lời nói liền nuốt trở về, ngoan ngoãn giao khay ra.

Dạ Bác Vũ cầm khay lớn đựng thức ăn đi vào nhà bếp, Hoàng Gia Văn còn chưa xếp xong bát đũa, anh lại bưng bánh sủi cảo cùng canh tới.

Hạ Đậu Khấu hỗ trợ dọn rau lên, nói với Dạ Bác Vũ: “Các anh cứ từ từ dùng.”

Gặp quỷ, cô nhất định phải cố gắng xem mình là người hầu như vậy sao? Dạ Bác Vũ nhướng mày, thần sắc hung ác trừng mắt với cô.

Dạ Bác Vũ trực tiếp kéo ghế cho cô, ra lệnh nói:“Không thấy ba đôi đũa sao? Ngồi!”

Hạ Đậu Khấu nhìn anh một cái, vẫn theo lời anh ngồi xuống.

“Bắt đầu bắt đầu.” Hoàng Gia Văn nhìn một bàn sắc hương vị toàn những món ngon, cảm giác thèm ăn dâng lên.

Khoai tây nhân thịt, cải xoăn xào, súp miso bí ngô gà, cá thu nướng cùng trứng ốp la, mỗi một món thoạt nhìn đều siêu mỹ vị.

“Tôi quên nồi cơm mất!” Hạ Đậu Khấu bật người dậy.

“Ngồi xuống.”

Dạ Bác Vũ đứng dậy đi xuống phòng bếp.

Cả người Hạ Đậu Khấu đột nhiên không được tự nhiên đứng dậy, sao anh lại cướp việc của cô trước mặt khách như vậy?

“Cô và Bác Vũ qua lại đã bao lâu?” Hoàng Gia Văn hạ giọng hỏi.

“Chúng tôi không có qua lại!” Hạ Đậu Khấu lập tức lắc đầu phủ nhận, tai không được tự nhiên ửng hồng.

Dạ Bác Vũ đem nồi cơm lên, sau đó xới cho mỗi người, vừa thấy Hạ Đậu Khấu mặt đỏ anh lập tức trừng mắt với Hoàng Gia Văn một cái.

“Ăn cơm.” Hoàng Gia Văn lập tức giơ đũa lên dùng cơm.

“Em làm sao vậy?” Dạ Bác Vũ hỏi cô.

“Không có việc gì, ăn cơm đi.” Hạ Đậu Khấu dùng sức lắc đầu, dùng sức đá đi suy nghĩ miên man trong đầu.

Làm sao người ta lại nghĩ rằng cô và Dạ Bác Vũ là một đôi? Nếu chú Dạ và mẹ cũng nghĩ như thế…… tâm Hạ Đậu Khấu chợt lạnh, đỏ ửng trên mặt dần dần rút đi.

Cô không dám nghĩ nhiều nữa, nghiêng người giúp Dạ Bác Vũ chan một bát canh đầy — anh thật sự rất cẩn thận, vì sợ nóng nên vừa đưa chén cành tới liền thổi cho nguội.

Dạ Bác Vũ nhìn cô, biết trong lòng cô có chuyện, cũng ngại ở trước mặt “người ngoài” ép hỏi cô, vì thế lấy đũa bắt đầu dùng cơm.

Hoàng Gia Văn một ngụm tiếp theo một ngụm ăn cơm, đợi khi nếm qua hết thức ăn cậu mới lại mở miệng lần nữa.

“Tuy rằng mẹ tôi không nấu ăn, nhưng đây thật đúng là hương vị của mẹ mà.” Hoàng Gia Văn cảm thấy mỹ mãn thở dài một tiếng. “Cô có muốn mở quán ăn hay không? Tôi bỏ vốn, cô làm đầu bếp.”

“Em ấy còn học đại học.” Dạ Bác Vũ lạnh lùng nói.

“Vậy đã có bạn trai chưa? Nếu không ngại thì tôi tự tiến cử……” Hoàng Gia Văn hì hì cười nghiêng người về phía trước.

“Em ấy còn chưa đến hai mươi tuổi.” Dạ Bác Vũ trừng mắt liếc cậu một cái, ánh mắt sắc bén đủ để cho người bình thường sợ tới mức trốn xuống gầm bàn.

Hoàng Gia Văn lại cố tình không nhìn anh, nghiêng cả người về phía trước, thân thiện nói chuyện với Hạ Đậu Khấu.

“Năm nay tôi cũng mới hai mươi hai tuổi, thật sự không kém bao nhiêu. Huống hồ, bây giờ tôi muốn định cư ở Đài Loan, không giống Dạ Bác Vũ tháng sau sẽ xuất ngoại đi học, tôi có thể chuyên tâm ở trong nước cùng em……”

Tay Hạ Đậu Khấu cầm đũa khẽ run lên, cô nhìn Dạ Bác Vũ.

“Anh…… Muốn xuất ngoại?” Tim giống như bị kim đâm, bỗng dưng ê ẩm.

“Anh ấy không nói cho em sao? Tháng sau anh ấy sẽ sang Anh lấy bằng thạc sĩ , dự định sẽ nhấc lên một trận sóng gió ở đó đấy. Nói đến thì thật không công bằng, như anh thể trạng gầy gò, diện mạo quá nghiêm túc, con gái cảm thấy khốc, nhưng vẫn cứ muốn chủ động làm quen. Mà tôi cả ngày tươi cười thoải mái, con gái lại cảm thấy tôi không an toàn……” Hoàng Gia Văn nói một chuỗi dài.

“Cậu câm miệng cho tôi, ăn cơm!” Dạ Bác Vũ vỗ bàn thật mạnh, con ngươi đen hung ác trừng cậu.

Hoàng Gia Văn làm động tác khóa miệng, lấy đũa gấp miếng thịt bò, nhét vào miệng.

“Tôi giúp anh bới cơm.” Hạ Đậu Khấu sợ trường hợp xấu hổ, cầm lấy bát cơm màu đen của Dạ Bác Vũ, đứng dậy nhanh bước vào phòng bếp.

Anh ấy sẽ sang Anh, anh ấy sẽ sang Anh …… Những lời này cứ vọng lại trong đầu Hạ Đậu Khấu.

Cô nắm chặt bát cơm, trong lòng vội vàng xao động làm cho cô không tự chủ được bước nhanh hơn, hoàn toàn không chú ý Dạ Bác Vũ đã đứng dậy, đi theo cô vào phòng bếp.

Hạ Đậu Khấu đứng trước nồi cơm điện, lại nghĩ không ra mình vốn muốn làm gì.

Sao anh chưa từng nói với cô anh sẽ đi Anh?

Tuy rằng anh không nhất định phải nói cho cô, nhưng ngẫu nhiên anh sẽ nói chút chuyện công tác hoặc đi công tác với cô, đại sự như vậy vì sao không nói?

Dạ Bác Vũ lấy bát cơm trong tay cô, đi tới đứng bên cạnh cô.

Hạ Đậu Khấu giật mình một chút, ngửa đầu nhìn anh.

Mắt anh sáng ngời nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô.

Hạ Đậu Khấu bỗng nhiên tránh ánh mắt của anh, xoay người rời đi.

Dạ Bác Vũ chắn trước mặt cô, nhanh chóng nhìn vào mắt cô, nghiêm túc hỏi: “Em có muốn sang Anh học đại học không?”

“Cái gì?” Hạ Đậu Khấu kinh ngạc trợn to mắt.

“Em có hứng thú với nấu ăn, ngành quản lí nhà hàng của đại học ‘Bá Minh Hàn’ rất có tiếng.” Việc này anh đã sớm tìm hiểu, nhưng vẫn không tìm ra lý do mở miệng.

Anh đi lần này, chính là hai năm, anh lo cô sống một mình ở đây, ai biết có người thừa dịp tốt mà vào hay không. Hôm nay Hoàng Gia Văn nhốn nháo một trận, nhưng lại xem như tạo cơ hội giúp anh.

Cô thất thần rõ ràng như thế, hẳn là có chút để ý anh đi.

“Em nghe rõ tôi nói gì sao?” Dạ Bác Vũ nóng nảy, hai tay cường ngạnh nắm chặt bả vai cô.

Đầu óc Hạ Đậu Khấu nóng rực, căn bản không có cách nào suy nghĩ, càng không nói đến là câu trả lời thuyết phục.

“Tôi dựa vào cái gì mà sang Anh học?” Cô kích động nói, giọng nói có chút thở gấp.

“Dì Chương có đủ tiền cung ứng cho em xuất ngoại.” Anh nói.

“Đó là tiền của bà ấy.”

“Dì ấy là mẹ em.”

“Nếu bà ấy thực sự nghĩ thế, đã sớm bàn với tôi.” Cô không muốn yêu cầu cái gì. “Huống hồ, tôi như bây giờ tốt lắm.”

Dạ Bác Vũ cúi mặt, gần đến nổi hai người đều có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.

Hạ Đậu Khấu bối rối rũ mắt xuống, tránh ánh mắt đen như muốn nhìn thấu lòng người của anh.

“Ngẩng đầu.” Anh nói nhỏ.

“Em có nghĩ tới tương lai sao? Nghĩ chính mình sẽ tự làm việc nuôi sống bản thân sao?”

“Tôi đương nhiên nghĩ. Nhưng mà, có một số việc không phải tôi nghĩ là có thể .”

“Năm nay anh sẽ sang Anh, nếu em muốn đi, vừa hay có thể đồng hành với tôi, như vậy dì Chương cũng sẽ yên tâm .” Dạ Bác Vũ cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, luyến tiếc dời tầm mắt.

Hạ Đậu Khấu nhớ tới lời mẹ dặn dò lúc trước, cười khổ nói: “Anh sai rồi.” Nếu cô và Dạ Bác Vũ đồng hành, mẹ sẽ lo lắng đến nổi cả đêm không thể ngủ được……

“Có ý gì?” Dạ Bác Vũ ép hỏi.

“Không có gì, chỉ cảm thấy anh đối với tôi rất tốt, mọi chuyện đều giúp tôi suy nghĩ .” Hạ Đậu Khấu nhìn anh, tim đập mạnh loạn nhịp, sau đó cô cảm thấy mặt đều phiếm đỏ.

Ánh mắt Dạ Bác Vũ trong suốt nhìn cô chăm chú, tai anh bỗng nóng lên, cả người không được tự nhiên.

Thật sự anh phải thổ lộ với nha đầu nhỏ hơn mình năm tuổi này sao? Mấy ngày nay, cô không cảm nhận được chút dụng tâm của anh sao?

“Tôi không thích thay đổi, có em ở bên, có vẻ dễ dàng thích ứng hơn.” Dạ Bác Vũ phụng phịu nói, mặt không đổi sắc trực tiếp nói.

Thì ra là thế. Trong lòng Hạ Đậu Khấu hiện lên một tia tiếc nuối, nhưng rất nhanh đã nhận câu nói của anh. Suy nghĩ của kẻ có tiền, người bình thường quả thực không phải có khả năng tưởng tượng được!

“Tuy rằng như thế, tôi vẫn không nên đi cùng anh, người khác sẽ hiểu lầm.” Cô nói.

“Hiểu lầm cái gì?” Điều anh hi vọng nhất là người khác hiểu lầm, có thể từ giả hoá thật thì tốt.

“Anh biết mà.”

“Tôi không sao cả.” Dạ Bác Vũ bỗng nhiên cười nham nhở.

Hạ Đậu Khấu nhìn anh cười, một đạo đỏ ửng từ cổ dâng lên, cô bỗng dưng chần chừ mở mắt, nhưng lại không có cách nào nhìn thẳng vào mắt anh.

Nhưng cô không nên suy nghĩ miên man về anh như vậy! Bởi vì cô không có tư cách……

“Tôi thì có là gì, dù sao quan hệ chúng ta không phải chủ tớ, không phải thân nhân, bạn bè, có lẽ ba loại quan hệ trên đều có một ít, mà như vậy vẫn không đủ để cho tôi đi theo anh sang Anh.” Hạ Đậu Khấu nói xong, vội vàng bưng bát cơm của anh lên, đi ra phòng bếp.

Dạ Bác Vũ nhìn bóng dáng của cô, anh nắm chặt quyền, khuôn mặt buộc chặt. Anh không còn cách nào khác hối thúc mình nói thật chân tình của mình trước mặt cô.

Nguyên bản muốn đợi cô dần dần mở cửa trái tim, anh có thể tự nhiên biểu đạt tâm ý của anh với cô. Nhưng cô thủy chung lẳng lặng như nước với anh, cứ như thế này làm sao không khiến anh sốt ruột?

Anh không thể vĩnh viễn làm thân sĩ được, trừ khi cô thật sự –

Không thích anh

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương