Cốc... cốc...

- Tiểu Tuyết à... mau ra ăn gì đi. Hai ngày nay cậu như người mất hồn rồi.

Hoàng Y gõ cửa liên tục để mời Dương Tuyết ra ăn.

- Tớ... không đói. Cậu cho tớ yên ổn một lát đi.

Dương Tuyết chùm kín chăn lại. Cô rất sợ cái cảm giác đêm đó.

Nó như bóng ma ám cô vậy.

- Tớ tức rồi nha... Ngày nào cũng nói yên ổn một chút rồi ra ăn cơm, vậy mà có thèm ra đâu. Hay là đến lúc tớ chết rồi thì cậu mới chịu chui ra hả?

Hoàng Y sử dụng chiêu "sư tử rống" hét ầm lên.

Bịch...

Tiếng hét đáng sợ thật. Dương Tuyết giật mình té xuống đất.

Mặc bộ quần áo kín mít rồi chải lại đầu tóc để tránh bị Hoàng Y nghi ngờ.

- Được rồi tớ ra ăn được chưa.

Dương Tuyết xoa đầu bó tay với Hoàng Y.

- Như vậy mới được chứ.

Hoàng Y vui vẻ đưa cho Dương Tuyết bát cơm.

Dương Tuyết ngồi xuống nhận lấy cơm của Hoàng Y đưa cho mình.

Ăn được mấy miếng thì có điện thoại.

- Alô...

- Dương Tuyết, mày còn nhớ tao chứ.

Tiếng nói trong điện thoại vang lên.

- Cô là ai?

Dương Tuyết cảnh giác nghe điện thoại.

Hoàng Y cũng nhận ra sự bất thường liền ra hiệu cho Dương Tuyết mở loa điện thoại lên.

- Tao là Ninh Giai Ngọc đây. Đừng nói là mày quên tao rồi nhé.

Ninh Giai Ngọc mỉa mai Dương Tuyết.

Ninh Giai Ngọc...

À... thì ra là cô ta à?

- Có chuyện gì thì sủa mau lên, tôi không rảnh nói chuyện với những người không có não.

Dương Tuyết cười lạnh nói qua điện thoại.

- Mày... tao có một món quà bất ngờ cho mày đây. Mở video call đi rồi mày sẽ biết được món quà bất ngờ của mày.

Dương Tuyết nhìn Hoàng Y rồi nhanh chóng mở video call.

- B... Bà... Sao cô dám làm vậy với bà của tôi.

Dương Tuyết đanh giọng nhìn bà mình trong điện thoại bị Ninh Giai Ngọc hành hạ.

- Ha~ nếu muốn chuộc bà của cô thì cô tự đến đây cứu bà của cô đi. Không được dẫn bất cứ một người nào theo cả... ok. Địa chỉ là khu Y đường AZ.

Ninh Giai Ngọc tắt máy.

- Tiểu Tuyết... Con khốn đó dám làm vậy với cậu à... để tớ xử nó.

Hoàng Y nhìn Dương Tuyết.

- Không cần... tớ muốn tự mình cứu bà. Cậu lấy cho tớ một liều chống dược và một liều chống độc lại đây.

Dương Tuyết mỉm cười nhìn cô bạn thân của mình.

- Được... tớ sẽ cho người âm thầm bảo vệ cậu. Cậu cứ yên tâm mà đi. Nếu có chuyện gì thì cậu hãy cầm cái này đập xuống đất. Lúc đó sẽ có người vào cứu cậu ngay lập tức.

Hoàng Y dặn dò đủ các kiểu,

- Tiểu Y Y à, cậu quên mất tớ học karate đai gì à.

- Nhưng tớ vẫn thấy lo cho cậu. Làm ơn đi mà.

Hoàng Y năn nỉ.

- OK... tớ sẽ theo lời cậu.

Dương Tuyết lấy hai liều thuốc chống dược và chống độc uống vào. Sau đó liền lái xe đi đến chỗ của Ninh Giai Ngọc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương