Kế Hoạch Theo Đuổi Lại Vợ Yêu Lạnh Lùng
-
Chương 36
Sáng hôm sau...
Một con sâu lười như Dương Tuyết đã bật dậy từ lúc 5 giờ sáng để chuẩn bị xuống núi đi chơi.
Dương Tuyết chỉ mặc một chiếc áo rộng dài gần đến đầu gối. Cùng với chiếc quần thể thao co giãn, và một đôi giày bata trắng.
Nhìn Dương Tuyết thật năng động, lại tăng theo vẻ đẹp của mình.
Còn cái tên chồng Dương Hoắc Nam kia thì như một con mèo lười ngủ trên giường.
Aizzz... tính của anh ta thật giống trẻ con mà.
- Nè... dậy đi.
Dương Tuyết nhảy lên giường hất chăn mặt Dương Hoắc Nam đang đắp ra.
- Ưm...
Dương Hoắc Nam cau mày dùng tay giật lại cái chăn bông của mình.
- Á...
Đó Dương Tuyết đang giữ chặt cái chăn nên khi bị một lực mạnh như Dương Hoắc Nam kéo liền đè lên người anh.
Dương Hoắc Nam liền thừa cơ ôm chặt lấy Dương Tuyết đè xuống giường.
- Vợ... mới sáng sớm mà quyễn rũ chồng như vậy là không tốt đâu.
Dương Hoắc Nam cắn nhẹ vành tai của cô.
- A... anh mau dậy đi.
Dương Tuyết mặt đỏ ửng đẩy Dương Hoắc Nam ra.
- Tuân lệnh vợ yêu.
Dương Hoắc Nam ngoan ngoãn đi vscn.
———————-
Sau khi đợi Dương Hoắc Nam thay đồ thì Dương Tuyết xuống nhà ăn để ăn sáng.
- Đây là đồ ăn của cô.
Ngải Tuyết đặt mạnh đĩa thức ăn xuống, giọng chưa ngoa tỏ vẻ không phục.
- ...- Dương Tuyết mặt đen như đáy nồi.
Thấy Dương Tuyết im lặng cô ta tưởng cô đã biết điều.
Nhưng... cô ta rất sai lầm a~
Khi cô ta quay lưng bước đi. Dương Tuyết liền túm lấy mái tóc xoăn vàng của cô ta mà giật lại chỗ mình.
Cầm đĩa thức ăn mà úp thẳng vào mặt Ngải Tuyết.
- AAA...
Ngải Tuyết kêu lên như heo bị chọc tiết vậy.
- Cô biết là tôi không ăn được đậu phộng. Mà cô còn dám cho vào. Đã thế còn vô lễ với tôi.
Dương Tuyết gằn giọng.
- Tôi...
Không để Ngải Tuyết kịp nói, Dương Tuyết liền cho hai người vệ sĩ bắt cô ta ra phòng củi.
Dương Hoắc Nam từ trên lầu bước xuống liền hoảng hốt chạy lại chỗ Dương Tuyết.
- Vợ... vợ không sao chứ? Cô ta không làm gì vợ chứ?
- Tôi không sao. Anh mau gọi cho cái tên Dương Hoắc Hy đi.
Dương Tuyết nói Dương Hoắc Nam lên phòng ngủ để gọi.
- Không cần gọi. Mới sáng sớm mà đãi ồn ào rồi.
Dương Hoắc Hy ngáp ngắn ngáp dài nhìn hai người.
Cô ta thật đáng sợ.
Nên tránh xa ra chứ không lại có kết cục giống Ngải Tuyết quá.
———————-
Hai ngày một chap nha ❤️
Một con sâu lười như Dương Tuyết đã bật dậy từ lúc 5 giờ sáng để chuẩn bị xuống núi đi chơi.
Dương Tuyết chỉ mặc một chiếc áo rộng dài gần đến đầu gối. Cùng với chiếc quần thể thao co giãn, và một đôi giày bata trắng.
Nhìn Dương Tuyết thật năng động, lại tăng theo vẻ đẹp của mình.
Còn cái tên chồng Dương Hoắc Nam kia thì như một con mèo lười ngủ trên giường.
Aizzz... tính của anh ta thật giống trẻ con mà.
- Nè... dậy đi.
Dương Tuyết nhảy lên giường hất chăn mặt Dương Hoắc Nam đang đắp ra.
- Ưm...
Dương Hoắc Nam cau mày dùng tay giật lại cái chăn bông của mình.
- Á...
Đó Dương Tuyết đang giữ chặt cái chăn nên khi bị một lực mạnh như Dương Hoắc Nam kéo liền đè lên người anh.
Dương Hoắc Nam liền thừa cơ ôm chặt lấy Dương Tuyết đè xuống giường.
- Vợ... mới sáng sớm mà quyễn rũ chồng như vậy là không tốt đâu.
Dương Hoắc Nam cắn nhẹ vành tai của cô.
- A... anh mau dậy đi.
Dương Tuyết mặt đỏ ửng đẩy Dương Hoắc Nam ra.
- Tuân lệnh vợ yêu.
Dương Hoắc Nam ngoan ngoãn đi vscn.
———————-
Sau khi đợi Dương Hoắc Nam thay đồ thì Dương Tuyết xuống nhà ăn để ăn sáng.
- Đây là đồ ăn của cô.
Ngải Tuyết đặt mạnh đĩa thức ăn xuống, giọng chưa ngoa tỏ vẻ không phục.
- ...- Dương Tuyết mặt đen như đáy nồi.
Thấy Dương Tuyết im lặng cô ta tưởng cô đã biết điều.
Nhưng... cô ta rất sai lầm a~
Khi cô ta quay lưng bước đi. Dương Tuyết liền túm lấy mái tóc xoăn vàng của cô ta mà giật lại chỗ mình.
Cầm đĩa thức ăn mà úp thẳng vào mặt Ngải Tuyết.
- AAA...
Ngải Tuyết kêu lên như heo bị chọc tiết vậy.
- Cô biết là tôi không ăn được đậu phộng. Mà cô còn dám cho vào. Đã thế còn vô lễ với tôi.
Dương Tuyết gằn giọng.
- Tôi...
Không để Ngải Tuyết kịp nói, Dương Tuyết liền cho hai người vệ sĩ bắt cô ta ra phòng củi.
Dương Hoắc Nam từ trên lầu bước xuống liền hoảng hốt chạy lại chỗ Dương Tuyết.
- Vợ... vợ không sao chứ? Cô ta không làm gì vợ chứ?
- Tôi không sao. Anh mau gọi cho cái tên Dương Hoắc Hy đi.
Dương Tuyết nói Dương Hoắc Nam lên phòng ngủ để gọi.
- Không cần gọi. Mới sáng sớm mà đãi ồn ào rồi.
Dương Hoắc Hy ngáp ngắn ngáp dài nhìn hai người.
Cô ta thật đáng sợ.
Nên tránh xa ra chứ không lại có kết cục giống Ngải Tuyết quá.
———————-
Hai ngày một chap nha ❤️
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook